Thất Thân Làm Thiếp
Chương 180: – kẻ ngoài ý muốn
Hai người đi một mạch, không hề ngừng nghỉ.
Dọc theo đường đi, bọn họ cũng không quên việc ghé qua các cửa hàng của Phượng Vũ Cửu Thiên xem tình huống thế nào.
So với tưởng tượng của hai người thì sự tình hỏng bét hơn nhiều.
Đúng là có rất nhiều nội gián bị cài vào.
Hơn nữa, vấn đề mà các cửa hàng lớn gặp phải đúng là y hệt lời lão Chu nói, lụa của cửa hàng lụa bị dây phẩm màu, hoàn toàn trở thành rác rưởi.
Tửu điếm, quán trà, tiệm ăn, bị kẻ khác quấy phá, còn làm loạn thành ngộ độc thức ăn, đến quan phủ cũng nhúng tay điều tra.
Về phần cửa hàng gạo, không biết bị kẻ kia dùng thủ đoạn gì, bỏ loại thuốc nào, tất cả gạo thực phẩm đều bị hư, hỏng.
… …
Không có cửa hàng nào tránh được tai nạn.
Nhìn tất cả chuyện đang xảy ra, trong lòng nàng lo lắng vô cùng, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề, dọc theo đường đi, cũng không ngừng thảo luận cùng Phượng Cô về việc làm thế nào mới có thể cứu vãn tổn thất.
Dù sao, tìm ra kẻ địch là ai cũng là điều mấu chốt, nhưng kẽ hở này quá lớn, nếu không tìm được biện pháp tốt ngăn lại, chỉ sợ sẽ gặp tổn thất lớn về tài sản, sẽ khiến Phượng Vũ Cửu Thiên suy sụp.
Như thể nàng đã coi Phượng Vũ Cửu Thiên là nhà của mình.
Nhìn Phượng Cô bên cạnh vẫn đang một mực mím môi, nghiêm túc đi đường, trong lòng nàng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nam nhân này, từng khiến nàng đau, khiến nàng hận, khiến nàng sống không bằng chết, nhưng cũng từng khiến nàng cảm động, khiến nàng vui mừng, còn từng vì nàng mà liều lĩnh bản thân.
Vẻ ngoài của hắn đích thực rất khuynh thành.
Nàng còn nhớ lúc trước, khi mới nghe nói sẽ được gả cho hắn, khi đó trong lòng nàng chỉ có tò mò, kinh dị, nghe người khác nói hắn khuynh thành như thế nào, tài cán như thế nào, trong vòng 4 năm đã kiến tạo Phượng Vũ Cửu Thiên phú khả địch quốc thế nào, còn có… nghe nói hắn thô bạo ngoan tuyệt như thế nào. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Khi đó nàng đã nghĩ, hắn là nam nhân như thế nào.
Sau đó thật sự thấy hắn, cũng liên tục xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều đến mức nàng không thừa nhận được.
Thay đổi bất ngờ, nhân sinh như thủy triều, đi hết một vòng, không ngờ, lại vẫn ở bên nhau, nói là duyên, thì cũng là một thứ duyên ngang trái, mới khiến nhiều chuyện phát sinh đến vậy.
Hắn là một nam nhân với vẻ ngòai rất khuynh thành, gương mặt tuấn tú vô song, một đôi phượng nhãn hẹp dài mà lãnh mị, cho người đối diện cảm giác câu hồn đoạt phách, khi hắn híp mắt sẽ sinh ra hàn ý lạnh thấu xương, sống mũi cao thẳng như con người của hắn luôn cao ngạo tự phụ, hai bên khóe miệng hơi hơi nhếch lên, môi mỏng, người ta nói nam nhân môi mỏng là bạc tình nhất, nhưng hắn lại là nam tử si tình nhất mới đúng, vì tình, đến mức thành si điên. Cằm đẹp như tượng cho hắn vẻ cương nghị làm người khác phải chao đảo.
Hắn đích thực là rất có tài, trong vòng 4 năm, chỉ dựa vào tín niệm báo thù, mà ẩn nhẫn đi từng bước một, khiến một võ lâm thế gia trở thành đệ nhất sơn trang của cả võ lâm và thương giới.
Còn về sự thô bạo ngoan tuyệt của hắn, xem như là phải như thế đi!
Sự thô bạo ngoan tuyệt của hắn, cho tới bây giờ chỉ để đối phó với người ngòai, mãi cho đến khi nàng đến Phượng gia, mới nhận ra, chỉ là vì hắn có lệ khí quá nặng.
"Tại sao lại nhìn ta chằm chằm vậy? Cảm thấy tướng công nhà nàng càng nhìn càng tuấn tú đúng không?" Phượng Cô vừa quay đầu, đã thấy Vãn Thanh chăm chăm nhìn hắn, vì vậy trêu chọc.
Gương mặt hắn đầy vẻ ủ rũ, xem ra lần đả kích này không nhỏ chút nào.
Bất quá, hắn cũng không muốn biểu hiện ra ngoài trước mặt Vãn Thanh, bởi vì hắn nhìn ra, Vãn Thanh đã bị chuyện này liên lụy tâm trạng.
Hắn không muốn nàng phải lo lắng thêm nữa.
Vãn Thanh bĩu môi nở nụ cười nhạt như gió thổi qua: "Sao người cứ luôn như vậy nhỉ. Dung mạo của người đúng là rất đẹp nhưng dạo này ăn gió nằm sương xuống sắc nhiều rồi."
Vãn Thanh chu môi, mặc kệ là khi nào, hắn luôn như thế, có đôi khi chân chính quan tâm, cũng không biểu hiện như người bình thường, tất nhiên nàng biết, là hắn cố ý trêu nàng -, mấy ngày nay hết chạy lại trốn, gặp biết bao chuyện phiền toái, ai cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Sai!" Phượng Cô đột nhiên hồi phục bộ dạng nghiêm túc, nghiêm nghị chỉ vào Vãn Thanh.
"Sai?" Một câu "Sai" của hắn, trái lại khiến Vãn Thanh kinh ngạc, không biết hắn có ý gì, vì vậy nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy, những ngày gần đây ăn gió nằm sương, nhưng làm sao có thể khiến ta xuống sắc chứ? Gương mặt tuấn tú của ta thêm một tầng tang thương chỉ thêm phần nam tính thôi! Ta thấy Thanh nhi chưa biết thưởng thức sắc đẹp của ta lắm!" Phượng Cô nói như đang giảng đạo lý, nói xong, còn không cười mới hay.
Vãn Thanh không nhịn được đã phá lên cười, trận cười này khiến nàng vơi đi không ít buồn bực
"Nàng nên cười nhiều hơn, bình thường không đẹp thế đâu, tại sao không cười nhiều một chút!" Phượng Cô đột nhiên nói, mặt mũi vẫn nghiêm túc như trước, thật đúng như đang nói chuyện gì nghiêm túc lắm vậy.
Vãn Thanh cũng cảm thấy kinh ngạc với trận cười của mình, nàng nhanh chóng chỉnh lại dáng vẻ cho nghiêm chỉnh rồi yếu ớt nói: " Tại không đẹp nên không dám cười nhiều."
"Không thể nào, cười sẽ đẹp hơn rất nhiều!" Phượng Cô nói.
Vãn Thanh cũng lắc đầu, giả vờ thần bí nói: "Ví dụ một người bị vàng răng, bị vẩu hay sứt môi thì sao!"
Vừa nói xong, hai người đồng lọat cười.
Trên đường đi, mấy câu nói đùa đó cũng gạt đi không ít buồn phiền.
Nhìn Chiến Thành đã ở trước mắt, cả hai cùng cảm thấy thư thái, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy khẩn trương
Bọn họ đều biết, phía trước, có một cuộc chiến nhất định phải tham gia.
… …
Lãnh Sâm đang đau đầu trong phòng thu chi, vừa nghe hạ nhân bẩm báo Phượng Cô trở về, liền kích động như thể ở lâu trong bóng tối bất ngờ thấy ánh mặt trời.
Nhanh chóng lao ra đón Phượng Cô.
Nhìn Phượng Cô đang chậm rãi đi tới, hắn đột nhiên có cảm giác muốn rơi lệ, mấy ngày nay, một mình hắn chống đỡ Phượng Vũ Cửu Thiên, đã mệt không chịu nổi, hơn nữa một mực lo lắng Phượng gia, trong lòng luôn ngóng trông Phượng Cô có thể trở về sớm một chút.
Phượng Côn vừa nhìn Lãnh Sâm là biết hắn sốt ruột đã lâu.
"Phượng gia…" Lãnh Sâm nghẹn ngào gọi một tiếng, rồi sau đó chỉ im lặng.
"Lãnh Sâm, ngươi làm sao vậy! Từ trước tới giờ đã bao giờ thấy ngươi ủy mị như nữ nhân thế đâu! Ngươi là kẻ thiết diện hắc nhân mà!" Phượng Cô nhìn Lãnh Sâm, cũng rất cảm động, Lãnh Sâm ở bên cạnh hắn nhiều năm, không còn là quan hệ chủ tớ, mà là hai kẻ tri âm.
"Ta… Ta…" Nghe Phượng Cô nói thế, gương mặt lúc nào cũng lãnh khốc của Lãnh Sâm khẽ ửng hồng nhàn nhạt, sau khi bình tĩnh lại mới nói: " Khiến Gia chê cười!"
Ngay Vãn Thanh cũng phải giật mình, không ngờ Lãnh Sâm cũng có lúc ủy mị như thế, nàng còn tưởng Lãnh Sâm chỉ là một tên đầu gỗ (chắc ý ở đây là không có tình cảm chứ không phải nói Lãnh Sâm ngu đâu) lãnh khốc cẩn thận tỉ mỉ chứ!
Thì ra hắn còn tính cách khác!
"Chào Lãnh chủ quản!" Vãn Thanh nhẹ nhàng nói.
Lãnh Sâm nhìn Vãn Thanh, ánh mắt phức tạp, nhưng cũng cung kính nói: "Nhị phu nhân khách khí!"
Nói xong lại quay sang Phượng Cô: "Gia và Nhị phu nhân một mạch bôn ba, ta sai người nhanh chóng chuẩn bị nước rửa mặt và tiệc tẩy trần, mời gia cùng Nhị phu nhân!"
"Không cần!" Phượng Cô nói, "Những chuyện xảy ra gần đây ta đã nghe nói rồi, cũng đã ghé thăm sản nghiệp của Phượng Vũ Cửu Thiên trên đường đi một phen, chuyện này trọng đại, lấy đại sự làm trọng, tiệc tẩy trần tính sau, chúng ta vào nhà nói trước đi!"
Vừa nói ba người vừa đi vào phòng, Lãnh Sâm mệnh lệnh ám vệ đứng ngòai canh cửa, lúc này mới an tâm nói hết mọi chuyện.
"Rốt cuộc là người phương nào gây nên, dám công khai khiêu chiến với Phượng Vũ Cửu Thiên!" Phượng Cô vừa vào phòng, đã không kiềm chế được, quát lên.
"Chắc là Gia không thể ngờ được lại là kẻ đó, chỉ sợ thế cả thế gian cũng không thể ngờ là kẻ đó!" Lãnh Sâm thở dài nói, trong ánh mắt có chút phẫn ý.
"Ồ… Kẻ nào thần bí thế?" Phượng Cô cảm thấy hứng thú, bất quá hắn không cần nghĩ lâu đã đóan ra: "Không phải là Mộ Dung Kiềm không chết, tiếp tục làm loạn đấy chứ?"
Bởi vì trong thời gian ngắn ngủi, có thể làm ra những hành vi như thế, hơn nữa thủ đoạn cao thâm độc ác, trong Chiến Thành ngòai Mộ Dung Kiềm đúng là không có người thứ hai, hơn nữa Lãnh Sâm còn nói đó là kẻ mà thế nhân không ngờ tới -, như vậy nhất định phải là một người đáng lẽ không còn tồn tại!
"Tại sao Gia biết?"Lãnh Sâm vừa nghe thế, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phượng Cô.
Ánh mắt kinh ngạc của Lãnh Sâm, đã chứng thật là Phượng Cô không đoán sai.
Mộ Dung Kiềm vẫn chưa chết!
"Xem ra ta đoán không sai, dĩ nhiên là hắn!" Phượng Cô nhếch môi, tạo thành một nụ cười ngoan tuyệt, dáng vẻ nghiền ngẫm nhận lời khiêu chiến.
Vãn Thanh đang kinh ngạc không thôi, một người rơi xuống Lạc Nhật Nhai lại không chết, dĩ nhiên sống sót, còn lập mưu trả thù!
Mộ Dung Kiềm, không ngờ lại sống dai như vậy.
"Đúng vậy, Mộ Dung Kiềm liên hợp cùng Tà Phong, cùng những kẻ địch của Phượng Vũ Cửu Thiên, hợp thành thành một đội ngũ, mục tiêu là giết chết Gia! Chuyện tình lần này, tất cả đều do bọn chúng gây ra." Lãnh Sâm chậm rãi nói, trong lúc nói lơ đãng liếc mắt nhìnVãn Thanh.
Vãn Thanh biết cái liếc mắt của Lãnh Sâm có ý tứ gì -, quan hệ giữa nàng và Tà Phong rất tốt, nói vậy Lãnh Sâm đang bận tâm chuyện đó, chỉ có điều hắn không giấu giếm điều đó trước mặt nàng, coi như hắn vẫn tin tưởng nàng.
Có lẽ là do lòng trung thành hắn dành cho Phượng Cô, thế nên Phượng Cô tin nàng, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tin nàng.
"Hmm, nói hết chưa." Phượng Cô nhướng mày, lạnh lùng nói.
"Đáng lẽ chúng ta đã chuẩn bị chu toàn, chuẩn bị có thể ứng chiến bất cứ lúc nào, dù sao thực lực của bọn chúng vẫn chưa đủ để đối địch với Phượng Vũ Cửu Thiên, chỉ có điều, mấy ngày gần đây có chút biến hóa, không biết từ khi nào, Bạch Vân Yên cũng gia nhập với chúng, còn lãnh đạo Tuyết Liên Phái, khiến mọi chuyện trở nên cực kỳ khó giải quyết, bất quá ta đã phái tứ tỳ âm thầm điều tra chuyện đó, …điều khẩn cấp nhất vào lúc này là tổn thất của Phượng Vũ Cửu Thiên quá trầm trọng, nhất thời chỉ sợ khó có thể khắc phục." Lãnh Sâm nói một hơi cho đến hết
Rồi sau đó hổ thẹn thở dài nói: "Gia giao sản nghiệp cho Lãnh Sâm mới mấy tháng, đã thành ra thế này…"
"Lãnh Sâm, chuyện này, không phải lỗi của ngươi, ngươi nên biết điều đó, không cần tự trách." Phượng Cô nói, rồi sau đó vươn vai.
Tao nhã như một con báo, làm như thể mọi chuyện vừa nghe chỉ là những chuyện rất bình thường, Phượng Cô hạ lệnh: "Ta đã biết chuyện, cũng mệt mỏi rồi, Thanh nhi cũng bị liên lụy, cho người chuẩn bị rửa mặt và tiệc tối đi!"
Dọc theo đường đi, bọn họ cũng không quên việc ghé qua các cửa hàng của Phượng Vũ Cửu Thiên xem tình huống thế nào.
So với tưởng tượng của hai người thì sự tình hỏng bét hơn nhiều.
Đúng là có rất nhiều nội gián bị cài vào.
Hơn nữa, vấn đề mà các cửa hàng lớn gặp phải đúng là y hệt lời lão Chu nói, lụa của cửa hàng lụa bị dây phẩm màu, hoàn toàn trở thành rác rưởi.
Tửu điếm, quán trà, tiệm ăn, bị kẻ khác quấy phá, còn làm loạn thành ngộ độc thức ăn, đến quan phủ cũng nhúng tay điều tra.
Về phần cửa hàng gạo, không biết bị kẻ kia dùng thủ đoạn gì, bỏ loại thuốc nào, tất cả gạo thực phẩm đều bị hư, hỏng.
… …
Không có cửa hàng nào tránh được tai nạn.
Nhìn tất cả chuyện đang xảy ra, trong lòng nàng lo lắng vô cùng, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề, dọc theo đường đi, cũng không ngừng thảo luận cùng Phượng Cô về việc làm thế nào mới có thể cứu vãn tổn thất.
Dù sao, tìm ra kẻ địch là ai cũng là điều mấu chốt, nhưng kẽ hở này quá lớn, nếu không tìm được biện pháp tốt ngăn lại, chỉ sợ sẽ gặp tổn thất lớn về tài sản, sẽ khiến Phượng Vũ Cửu Thiên suy sụp.
Như thể nàng đã coi Phượng Vũ Cửu Thiên là nhà của mình.
Nhìn Phượng Cô bên cạnh vẫn đang một mực mím môi, nghiêm túc đi đường, trong lòng nàng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nam nhân này, từng khiến nàng đau, khiến nàng hận, khiến nàng sống không bằng chết, nhưng cũng từng khiến nàng cảm động, khiến nàng vui mừng, còn từng vì nàng mà liều lĩnh bản thân.
Vẻ ngoài của hắn đích thực rất khuynh thành.
Nàng còn nhớ lúc trước, khi mới nghe nói sẽ được gả cho hắn, khi đó trong lòng nàng chỉ có tò mò, kinh dị, nghe người khác nói hắn khuynh thành như thế nào, tài cán như thế nào, trong vòng 4 năm đã kiến tạo Phượng Vũ Cửu Thiên phú khả địch quốc thế nào, còn có… nghe nói hắn thô bạo ngoan tuyệt như thế nào. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Khi đó nàng đã nghĩ, hắn là nam nhân như thế nào.
Sau đó thật sự thấy hắn, cũng liên tục xảy ra rất nhiều chuyện, nhiều đến mức nàng không thừa nhận được.
Thay đổi bất ngờ, nhân sinh như thủy triều, đi hết một vòng, không ngờ, lại vẫn ở bên nhau, nói là duyên, thì cũng là một thứ duyên ngang trái, mới khiến nhiều chuyện phát sinh đến vậy.
Hắn là một nam nhân với vẻ ngòai rất khuynh thành, gương mặt tuấn tú vô song, một đôi phượng nhãn hẹp dài mà lãnh mị, cho người đối diện cảm giác câu hồn đoạt phách, khi hắn híp mắt sẽ sinh ra hàn ý lạnh thấu xương, sống mũi cao thẳng như con người của hắn luôn cao ngạo tự phụ, hai bên khóe miệng hơi hơi nhếch lên, môi mỏng, người ta nói nam nhân môi mỏng là bạc tình nhất, nhưng hắn lại là nam tử si tình nhất mới đúng, vì tình, đến mức thành si điên. Cằm đẹp như tượng cho hắn vẻ cương nghị làm người khác phải chao đảo.
Hắn đích thực là rất có tài, trong vòng 4 năm, chỉ dựa vào tín niệm báo thù, mà ẩn nhẫn đi từng bước một, khiến một võ lâm thế gia trở thành đệ nhất sơn trang của cả võ lâm và thương giới.
Còn về sự thô bạo ngoan tuyệt của hắn, xem như là phải như thế đi!
Sự thô bạo ngoan tuyệt của hắn, cho tới bây giờ chỉ để đối phó với người ngòai, mãi cho đến khi nàng đến Phượng gia, mới nhận ra, chỉ là vì hắn có lệ khí quá nặng.
"Tại sao lại nhìn ta chằm chằm vậy? Cảm thấy tướng công nhà nàng càng nhìn càng tuấn tú đúng không?" Phượng Cô vừa quay đầu, đã thấy Vãn Thanh chăm chăm nhìn hắn, vì vậy trêu chọc.
Gương mặt hắn đầy vẻ ủ rũ, xem ra lần đả kích này không nhỏ chút nào.
Bất quá, hắn cũng không muốn biểu hiện ra ngoài trước mặt Vãn Thanh, bởi vì hắn nhìn ra, Vãn Thanh đã bị chuyện này liên lụy tâm trạng.
Hắn không muốn nàng phải lo lắng thêm nữa.
Vãn Thanh bĩu môi nở nụ cười nhạt như gió thổi qua: "Sao người cứ luôn như vậy nhỉ. Dung mạo của người đúng là rất đẹp nhưng dạo này ăn gió nằm sương xuống sắc nhiều rồi."
Vãn Thanh chu môi, mặc kệ là khi nào, hắn luôn như thế, có đôi khi chân chính quan tâm, cũng không biểu hiện như người bình thường, tất nhiên nàng biết, là hắn cố ý trêu nàng -, mấy ngày nay hết chạy lại trốn, gặp biết bao chuyện phiền toái, ai cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
"Sai!" Phượng Cô đột nhiên hồi phục bộ dạng nghiêm túc, nghiêm nghị chỉ vào Vãn Thanh.
"Sai?" Một câu "Sai" của hắn, trái lại khiến Vãn Thanh kinh ngạc, không biết hắn có ý gì, vì vậy nhíu mày hỏi.
"Đúng vậy, những ngày gần đây ăn gió nằm sương, nhưng làm sao có thể khiến ta xuống sắc chứ? Gương mặt tuấn tú của ta thêm một tầng tang thương chỉ thêm phần nam tính thôi! Ta thấy Thanh nhi chưa biết thưởng thức sắc đẹp của ta lắm!" Phượng Cô nói như đang giảng đạo lý, nói xong, còn không cười mới hay.
Vãn Thanh không nhịn được đã phá lên cười, trận cười này khiến nàng vơi đi không ít buồn bực
"Nàng nên cười nhiều hơn, bình thường không đẹp thế đâu, tại sao không cười nhiều một chút!" Phượng Cô đột nhiên nói, mặt mũi vẫn nghiêm túc như trước, thật đúng như đang nói chuyện gì nghiêm túc lắm vậy.
Vãn Thanh cũng cảm thấy kinh ngạc với trận cười của mình, nàng nhanh chóng chỉnh lại dáng vẻ cho nghiêm chỉnh rồi yếu ớt nói: " Tại không đẹp nên không dám cười nhiều."
"Không thể nào, cười sẽ đẹp hơn rất nhiều!" Phượng Cô nói.
Vãn Thanh cũng lắc đầu, giả vờ thần bí nói: "Ví dụ một người bị vàng răng, bị vẩu hay sứt môi thì sao!"
Vừa nói xong, hai người đồng lọat cười.
Trên đường đi, mấy câu nói đùa đó cũng gạt đi không ít buồn phiền.
Nhìn Chiến Thành đã ở trước mắt, cả hai cùng cảm thấy thư thái, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy khẩn trương
Bọn họ đều biết, phía trước, có một cuộc chiến nhất định phải tham gia.
… …
Lãnh Sâm đang đau đầu trong phòng thu chi, vừa nghe hạ nhân bẩm báo Phượng Cô trở về, liền kích động như thể ở lâu trong bóng tối bất ngờ thấy ánh mặt trời.
Nhanh chóng lao ra đón Phượng Cô.
Nhìn Phượng Cô đang chậm rãi đi tới, hắn đột nhiên có cảm giác muốn rơi lệ, mấy ngày nay, một mình hắn chống đỡ Phượng Vũ Cửu Thiên, đã mệt không chịu nổi, hơn nữa một mực lo lắng Phượng gia, trong lòng luôn ngóng trông Phượng Cô có thể trở về sớm một chút.
Phượng Côn vừa nhìn Lãnh Sâm là biết hắn sốt ruột đã lâu.
"Phượng gia…" Lãnh Sâm nghẹn ngào gọi một tiếng, rồi sau đó chỉ im lặng.
"Lãnh Sâm, ngươi làm sao vậy! Từ trước tới giờ đã bao giờ thấy ngươi ủy mị như nữ nhân thế đâu! Ngươi là kẻ thiết diện hắc nhân mà!" Phượng Cô nhìn Lãnh Sâm, cũng rất cảm động, Lãnh Sâm ở bên cạnh hắn nhiều năm, không còn là quan hệ chủ tớ, mà là hai kẻ tri âm.
"Ta… Ta…" Nghe Phượng Cô nói thế, gương mặt lúc nào cũng lãnh khốc của Lãnh Sâm khẽ ửng hồng nhàn nhạt, sau khi bình tĩnh lại mới nói: " Khiến Gia chê cười!"
Ngay Vãn Thanh cũng phải giật mình, không ngờ Lãnh Sâm cũng có lúc ủy mị như thế, nàng còn tưởng Lãnh Sâm chỉ là một tên đầu gỗ (chắc ý ở đây là không có tình cảm chứ không phải nói Lãnh Sâm ngu đâu) lãnh khốc cẩn thận tỉ mỉ chứ!
Thì ra hắn còn tính cách khác!
"Chào Lãnh chủ quản!" Vãn Thanh nhẹ nhàng nói.
Lãnh Sâm nhìn Vãn Thanh, ánh mắt phức tạp, nhưng cũng cung kính nói: "Nhị phu nhân khách khí!"
Nói xong lại quay sang Phượng Cô: "Gia và Nhị phu nhân một mạch bôn ba, ta sai người nhanh chóng chuẩn bị nước rửa mặt và tiệc tẩy trần, mời gia cùng Nhị phu nhân!"
"Không cần!" Phượng Cô nói, "Những chuyện xảy ra gần đây ta đã nghe nói rồi, cũng đã ghé thăm sản nghiệp của Phượng Vũ Cửu Thiên trên đường đi một phen, chuyện này trọng đại, lấy đại sự làm trọng, tiệc tẩy trần tính sau, chúng ta vào nhà nói trước đi!"
Vừa nói ba người vừa đi vào phòng, Lãnh Sâm mệnh lệnh ám vệ đứng ngòai canh cửa, lúc này mới an tâm nói hết mọi chuyện.
"Rốt cuộc là người phương nào gây nên, dám công khai khiêu chiến với Phượng Vũ Cửu Thiên!" Phượng Cô vừa vào phòng, đã không kiềm chế được, quát lên.
"Chắc là Gia không thể ngờ được lại là kẻ đó, chỉ sợ thế cả thế gian cũng không thể ngờ là kẻ đó!" Lãnh Sâm thở dài nói, trong ánh mắt có chút phẫn ý.
"Ồ… Kẻ nào thần bí thế?" Phượng Cô cảm thấy hứng thú, bất quá hắn không cần nghĩ lâu đã đóan ra: "Không phải là Mộ Dung Kiềm không chết, tiếp tục làm loạn đấy chứ?"
Bởi vì trong thời gian ngắn ngủi, có thể làm ra những hành vi như thế, hơn nữa thủ đoạn cao thâm độc ác, trong Chiến Thành ngòai Mộ Dung Kiềm đúng là không có người thứ hai, hơn nữa Lãnh Sâm còn nói đó là kẻ mà thế nhân không ngờ tới -, như vậy nhất định phải là một người đáng lẽ không còn tồn tại!
"Tại sao Gia biết?"Lãnh Sâm vừa nghe thế, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phượng Cô.
Ánh mắt kinh ngạc của Lãnh Sâm, đã chứng thật là Phượng Cô không đoán sai.
Mộ Dung Kiềm vẫn chưa chết!
"Xem ra ta đoán không sai, dĩ nhiên là hắn!" Phượng Cô nhếch môi, tạo thành một nụ cười ngoan tuyệt, dáng vẻ nghiền ngẫm nhận lời khiêu chiến.
Vãn Thanh đang kinh ngạc không thôi, một người rơi xuống Lạc Nhật Nhai lại không chết, dĩ nhiên sống sót, còn lập mưu trả thù!
Mộ Dung Kiềm, không ngờ lại sống dai như vậy.
"Đúng vậy, Mộ Dung Kiềm liên hợp cùng Tà Phong, cùng những kẻ địch của Phượng Vũ Cửu Thiên, hợp thành thành một đội ngũ, mục tiêu là giết chết Gia! Chuyện tình lần này, tất cả đều do bọn chúng gây ra." Lãnh Sâm chậm rãi nói, trong lúc nói lơ đãng liếc mắt nhìnVãn Thanh.
Vãn Thanh biết cái liếc mắt của Lãnh Sâm có ý tứ gì -, quan hệ giữa nàng và Tà Phong rất tốt, nói vậy Lãnh Sâm đang bận tâm chuyện đó, chỉ có điều hắn không giấu giếm điều đó trước mặt nàng, coi như hắn vẫn tin tưởng nàng.
Có lẽ là do lòng trung thành hắn dành cho Phượng Cô, thế nên Phượng Cô tin nàng, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tin nàng.
"Hmm, nói hết chưa." Phượng Cô nhướng mày, lạnh lùng nói.
"Đáng lẽ chúng ta đã chuẩn bị chu toàn, chuẩn bị có thể ứng chiến bất cứ lúc nào, dù sao thực lực của bọn chúng vẫn chưa đủ để đối địch với Phượng Vũ Cửu Thiên, chỉ có điều, mấy ngày gần đây có chút biến hóa, không biết từ khi nào, Bạch Vân Yên cũng gia nhập với chúng, còn lãnh đạo Tuyết Liên Phái, khiến mọi chuyện trở nên cực kỳ khó giải quyết, bất quá ta đã phái tứ tỳ âm thầm điều tra chuyện đó, …điều khẩn cấp nhất vào lúc này là tổn thất của Phượng Vũ Cửu Thiên quá trầm trọng, nhất thời chỉ sợ khó có thể khắc phục." Lãnh Sâm nói một hơi cho đến hết
Rồi sau đó hổ thẹn thở dài nói: "Gia giao sản nghiệp cho Lãnh Sâm mới mấy tháng, đã thành ra thế này…"
"Lãnh Sâm, chuyện này, không phải lỗi của ngươi, ngươi nên biết điều đó, không cần tự trách." Phượng Cô nói, rồi sau đó vươn vai.
Tao nhã như một con báo, làm như thể mọi chuyện vừa nghe chỉ là những chuyện rất bình thường, Phượng Cô hạ lệnh: "Ta đã biết chuyện, cũng mệt mỏi rồi, Thanh nhi cũng bị liên lụy, cho người chuẩn bị rửa mặt và tiệc tối đi!"
Tác giả :
Nguyệt Sinh