Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?
Chương 79
Trong nháy mắt Vân Bạch Liệt nghĩ mình bị ảo giác, nếu không sao hắn lại nhìn thấy nhị ca đứng không xa, lại còn rõ ràng như vậy.
Lúc trước hắn nằm mơ thấy nhị ca, khi đó tuy rằng hắn chấp nhận lời nói mang theo hy vọng đó, nhưng trong lòng vẫn rõ ràng chẳng qua là lừa mình mà thôi.
Nhưng hắn không nghĩ tới giấc mơ đã trở thành sự thật, nhị ca…. thế mà thật sự còn sống.
Đôi mắt Vân Bạch Liệt hồng hồng, hắn bước tới trước mặt Vân nhị ca một bước, mặt đối phương không hề thay đối đứng ở nơi đó, Hình Ngạn Hoài đi đối phương đi, Hình Ngạn Hoài dừng lại, đối phương cũng ngừng lại.
Sau khi bị nhận chủ, trong mắt Vân nhị ca chỉ có một mình Hình Ngạn Hoài, cũng chỉ nghe đối phương.
Trong khoảng thời gian này kỳ thật mỗi đêm Hình Ngạn Hoài đều trị liệu cho Vân nhị ca, thế nhưng hắn vốn không phải người ma tộc, đối với ma cổ chỉ có thể tạm thời áp chế, ít nhất nhìn đối phương không còn lạnh lùng như lúc mới nhìn thấy nữa.
Khi Vân Bạch Liệt đi tới trước mặt nhị ca, đối phương cùng ngừng lại theo Hình Ngạn Hoài.
Vân Nhị ca ở trước mặt người khác ánh mắt trống rỗng, tầm mắt nhìn người trước mặt một lát, rồi một lần nữa lại nhìn Hình Ngạn Hoài.
Vân Bạch Liệt rốt cục nhìn thấy không đúng, khàn khàn giọng hỏi: “nhị ca…. ta là tam đệ."
Ngay từ đầu Chu Kì Nghiêu không biết người kia là ai, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt có ba phần giống Vân Bạch Liệt liền cảm thấy có một loại khả năng, chờ Vân Bạch Liệt gọi lên một tiếng hắn liền biết thân phận của đối phương, tuy rằng là ngoài ý muốn nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra. A Bạch là người yêu của hắn, hắn cũng biết Vân nhị ca là nỗi đau trong lòng A Bạch, từ ác mộng đêm đó có thể nhìn ra, nếu Vân nhị ca có thể sống, A Bạch khẳng định cũng rất vui, chắc là yêu ai yêu cả đường đi đi.
Tiểu bạch long ở trong ngực Chu Kì Nghiêu, hắn mở to mắt nhìn phụ thân ôm đệ đệ cách đó không xa, hắn ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Chu Kì Nghiêu, không tiếng động hỏi: cha, sao phụ thân đột nhiên lại đau lòng như vậy? có phải ngươi ức hiếp phụ thân hay không?
Chu Kì Nghiêu sờ sờ đầu hắn, nhỏ giọng giải thích: “Đó là nhị bá của các ngươi, phụ thân nghĩ hắn không còn, hiện giờ chết mà sống lại, cho nên phụ thân các ngươi vui quá mà khóc…."
Tiểu bạch long lập tức nghiêng đầu nhìn qua, cào cào y nha y nha để Chu Kì Nghiêu đưa hắn tới gần một chút, nhị bá? Vậy thì giống với đại bá nha? Nhị bá mau tới xem đại nhóc con, chúng ta rất ngoan.
Chu Kì Nghiêu đi qua, Vân nhị ca đã bị hai nhóc con kia vây quanh.
Hai nhóc tò mò nghiêng đầu nhìn Vân nhị ca, nhị bá là lạ, sao lại không ôm bọn họ hôn nhẹ một cái chứ?
Vân nhị ca phản xạ muốn trốn sang một bên, bị Hình Ngạn Hoài nhìn, động tác liền ngừng lại, mặt hắn không hề thay đổi nhìn qua, chờ nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của Vân Bạch Liệt, không biệt vì sao tim lại thấy đau, đau tới không chịu được, mặt mày cũng nhanh chóng nhăn lại, hắn kỳ quái nâng tay lên, sờ sờ ngực, lần đầu không phải do Hình Ngạn Hoài dặn dò, hắn nhịn không được ngẩng đầu, hắn không muốn nhìn thấy người này khóc, người này không phải chủ tử…. nhưng hắn muốn xoa đi màu hồng dưới đáy mắt hắn.
Hắn nghĩ như vậy, cũng liền làm như vậy, thật sự nâng tay lên, lòng bàn tay sờ soạng trên mắt Vân Bạch Liệt…..
Vân Bạch Liệt ngây ngẩn cả người, đám người Vân Sùng Trạch cũng ngây ngẩn cả người.
Vốn ngay từ đầu Vân Sùng Trạch đã muốn giải thích, thế nhưng có cung nhân cách đó không xa, Vân Sùng Trách vốn nghĩ nên từ từ, có Hình Ngạn Hoài ở đây, hiện giờ nhị đệ cũng sẽ không làm ầm ĩ gì. nhưng hắn chẳng hề nghĩ lâu như vậy, nhị đệ cũng không lộ ra cảm xúc gì, hiện giờ lại….
Vân Sùng Trạch cau mày, nhìn một màn trước mắt, đột nhiên nhịn không được quay đầu đi, đôi mắt cũng đỏ hồng, rất nhanh đã bị hắn nhịn xuống, một lần nữa quay tầm mắt lại, cùng Hình Ngạn Hoài liếc nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc từ đáy mắt đối phương.
Vân Sùng Trạch nghĩ tới lúc trước nhị đệ và tam đệ có thể cảm nhận được cảm xúc của nhau, nhịn không được vừa vui vừa đau lòng, nhị đệ rốt cuộc vẫn không quên bản thân mình, chỉ cần giải được ma cổ, khẳng định sẽ không có việc gì.
“được rồi, được rồi, đừng đứng ở đây, hôm nay là tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ, hai nhóc con tới đây cho đại bá ôm một cái, xem xem có nặng lên hay không?" vừa dứt lời liền vươn cánh tay, từ trong lòng Vân Bạch Liệt ôm lấy tiểu hoa long, giờ phút này tiểu hoa long nước mắt lưng tròng, hắn nhìn thấy phụ thân đỏ mắt hắn cũng muốn khóc.
Chu Kì Nghiêu ôm lấy Vân Bạch Liệt, vừa rồi hắn còn không phát hiện, chờ tới gần hắn mới cảm giác nhị cữu ca hình như không thích hợp, hắn nghĩ tới chuyện không may lúc trước, sợ là trước khi tìm trở về cũng đã có chút vấn đề.
Lúc này Vân Bạch Liệt rốt cục tỉnh táo lại, tiến lên ôm lấy Vân nhị ca.
Vân Nhị ca vốn muốn lui ra sau, cũng không biết trên người đối phương có lực hấp dẫn gì, khiến cho hắn cũng không muốn tránh. vì thế, Vân Bạch Liệt thuận lợi ôm được Vân nhị ca, bởi vì hiện giờ đang ở bên ngoài nên cũng không tiện hỏi, đoàn người tạm thời đè lại nghi hoặc dưới đáy lòng trở về ngự hoa viên.
Đợi đi vào ngự hoa viên, đoàn người phải tách ra đi, Vân Sùng Trạch vỗ vỗ bả vai Vân Bạch Liệt: “sau tiệc đầy tháng, sẽ nói cho ngươi nghe, yên tâm lão nhị không có việc gì."
Vân Bạch Liệt nhẹ nhàng thở ra, nhìn qua hai nhóc con kia còn muốn hôn hôn. hai nhóc liền lên tinh thần, nhìn thoáng qua nhị bá, tiểu hoa long đánh bạo ôm lấy ống tay áo của Vân nhị ca, bởi vì phụ thân dặn không thể nói chuyện, bọn họ liền nhìn chằm chằm Vân nhị ca.
Mặt Vân nhị ca cũng không hề thay đổi, hắn đi tới trước mặt Hình Ngạn Hoài.
Vừa rồi Hình Ngạn Hoài đi tới đây đều xuất thần, ngay tử đầu hắn chỉ biết tình cảm của ba anh em rất tốt, hắn là con trai độc nhất, hắn và cha hắn cũng không hòa nhã, thậm chí còn trở mặt, tử nhỏ hắn cũng không cảm nhận qua loại tình cảm này.
Hắn thậm chí còn thấy kỳ quái, rốt cuộc phần tình cảm đó như thế nào, có thể khiến cho lão nhị Vân gia bị ma cổ khống chế lâu như vậy thế mà thật sự có cảm xúc khác?
Hắn tò mò lại nhịn không được có cảm xúc kỳ quái xuất hiện, loại cảm tình này hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua, khiến cho hắn rất tò mò và hâm mộ.
Cho nên khi Vân Nhị ca đi qua, hắn cũng không có phản ứng gì, hắn muốn nhìn một chút mình sẽ bị ảnh hưởng tới trình độ nào.
Mặt Vân nhị ca vẫn không hề thay đổi nhìn hắn, cặp mắt kia vẫn cứ nhìn chằm chằm hắn, nhìn tới mức khiến cho Hình Ngạn Hoài cảm thấy kỳ quái, còn không nhúc nhích.
Tiểu hoa long lại kéo, cực kỳ uất ức: nhị bá không để ý tới ta sao?
Cuối cùng Vân nhị ca một lần nữa quay đầu lại, học động tác lúc trước của Vân Bạch Liệt, hôn một cái.
Đại nhóc con ở trong lòng Chu Kì Nghiêu cũng uốn éo đi lên: “Y nha!" nơi này nơi này! Còn có đại nhóc con!
Mặt Vân nhị ca không hề thay đổi lại ấn thêm một cái, sau đó đứng dậy, một lần nữa đứng ở phía sau Hình Ngạn Hoài. lại có thể khiến cho hai nhóc con kia hưng phấn không thôi.
Đôi mắt Vân Bạch Liệt hơi ướt, nhưng biết nơi này không phải là nơi nói chuyện, chỉ có thể nhìn đại ca mình mang bọn họ rời khỏi nơi này trước, bọn họ tới đây tham dự với thân phận là người nhà của hắn, do Tô Toàn tự mình dẫn vào.
Còn Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu thì đi về phía trước.
Đột nhiên bờ vai của hắn bị Chu Kì Nghiêu ôm, Vân Bạch Liệt quay đầu lại, nhìn vào hai mắt mang ý cười của Chu Kì Nghiêu: “A Bạch, đây là chuyện tốt, nó rồi sẽ tốt hơn."
Vân Bạch Liệt ừ một tiếng, đúng vậy, nhị ca còn sống so với cái gì cũng tốt hơn.
Bời vì hôm nay là ngày đầy tháng của hai vị hoàng tử cũng là ngày viết tên của hai vị hoàng tử vào trong gia phả, cho nên tuy rằng Đổng thái hậu bị giam lỏng, nhưng trên danh nghĩa vẫn là mẫu hậu của Chu Kì Nghiêu, cũng là tổ mẫu của hai hoàng tử, vì vậy người của Chu Kì Nghiêu đã đưa nàng tới đây.
Sắc mặt của Đổng thái hậu rất khó coi, nàng không hề nghĩ tới mình thế nhưng lại thất bại, Đổng gia bọn họ còn chưa chống đỡ được hai năm đã bị đánh bại, thậm chí bị ép tới mức khó xoay người.
Nhưng nàng không cam lòng, thật sự rất không cam lòng…..
Mà lúc này một tiếng báo vang lên: “hoàng thượng giá lâm, Vân phi giá lam, đại hoàng tử, nhị hoàng tử giá lâm….."
Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu mỗi người ôm một vị hoàng tử ngồi trên thủ vị, sau khi ngồi xuống, Chu Kì Nghiêu nhàn nhạt nhìn Đổng thái hậu, thậm chỉ hình thức bên ngoài cũng lười làm.
Đổng thái hậu coi như không nhìn thấy, chỉ là nghe thấy thanh âm y nha y nha như là đang chọc vào lòng nàng, như đang cười nhạo nàng.
Nhưng nàng lại không dám làm gì, cũng sợ hãi, sợ mình sẽ chết không có chỗ chôn.
Sau khi nhóm người Chu Kì Nghiêu ngồi xuống, văn võ bá quan liền đứng dậy hành lễ, sau đó chợt nghe một tiếng thông báo, nói là sứ thần Đại Tạ quốc tới.
Vân Bạch Liệt đối với sứ thần Đại Tạ cũng không cảm thấy gì, hắn cúi đầu, liền nhìn thấy tiểu hoa long mở to mắt nhìn đồ vật trước mặt, nhất là một mâm vải ở trong đó, khiến cho tiểu hoa long nhìn chằm chằm: “!!!" đây là cái gì? vì sao tới giờ bọn họ không được nếm qua?
Bọn họ có biết điểm tâm, nhưng thứ bay ra mùi dễ ngửi là món gì? thơm quá….
Tiều hoa long nuốt nuốt nước miếng, yên lặng nhìn đại ca của mình, hai đứa liếc nhau, đều nhìn thấy mờ mịt trong mắt đối phương: bọn họ thế mà không biết! thế mà chưa ăn qua!
Suy nghĩ của Vân Bạch Liệt còn đặt trên người nhị ca, nhưng lại bị hai nhóc quỷ tham ăn này chọc cười, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn hai đứa nhìn chằm chằm quả vải nuốt nước miếng, hắn nhìn quanh một vòng, thừa dịp không ai chú ý, lột một trái vải, chỉ là tầm mắt cũng nhìn chằm chằm hai đứa: chỉ cho phép liếm không được ăn.
Hai đứa liếc nhau, gật đầu như tỏi: không ăn! Khẳng định không ăn!
Kết quả, chờ Vân Bạch Liệt bỏ đi hột chỉ còn lại thịt quả, dựa vào đồ vật che cho hai đứa nếm thử hương vị, mới vừa đưa tới bên miệng tiểu hoa long, đầu lưỡi tiểu hỗn đản này chuyển một vòng, trực tiếp nuốt luôn.
Vân Bạch Liệt: “….."
Tiểu bạch long vốn đang chờ nhị đệ nếm xong sẽ tới phiên hắn nếm thử, nhưng nhị hắn thế nhưng….. thế nhưng……
Tiểu bạch long nước mắt lưng tròng lên án: phụ thân! Hắn ăn mảnh!
Tiểu hoa long liếm liếm khóe miệng, cắn ngón tay vô tội nhìn hắn: không, không phải, là do nó tự động chạy vào…..
Tiểu bạch long: ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao? Đồ phản bội! đồ phản bộ ăn mảnh!
Vân Bạch Liệt sợ hai đứa sẽ đánh nhau ngay tại đây, nhanh chóng ôm tiểu hoa long xoay đi, Chu Kì Nghiêu cũng thấy một màn như vậy, cũng liền ôm lấy tiểu bạch long xoay qua hướng khác.
Vân Bạch Liệt vừa làm xong những việc này, liền cảm thấy có một tầm mắt đang nhìn chằm chằm mình, hắn kỳ quái nhìn qua. không biết từ bao giờ sứ thần Đại Tạ quốc đã đi tới trung tâm, sau khi hành lễ rồi tự giới thiệu, từ khi thái tử Đại Tạ quốc nói lời chúc mừng, cô gái ở sau lưng hắn, lúc này, cô gái này đang mượn bóng lưng của thái tử che chờ nhìn qua hắn, tầm mắt nhìn về tiểu hoàng tử trong ngực hắn, đột nhiên nở nụ cười thâm ý với Vân Bạch Liệt.
Vân Bạch Liệt nhếch mày: vị này không phải công chúa Đại Tạ sao, thế nhưng, vẻ mặt của nàng như vậy là sao? Nghĩ mình cố ý đút cho hoàng tử ăn thứ không thể ăn sao?
Nhưng nếu vì muốn tốt cho tiểu hoàng tử thì phải chỉ trích hắn chứ, nhưng đối phương lại nhìn hắn như vậy….. xem ra những người tới từ Đại Tạ quốc lần này cũng không tốt đẹp gì?
Hắn nhìn Chu Kì Nghiêu, người sau hiển nhiên cũng chí ý tới, sắc mặt đen xuống: chờ yến hội chấm dứt liền đuổi bọn hắn về Đại Tạ quốc, công chúa gì chứ? Nhìn bậy cái gì? không hiểu quy củ sao? Hai chữ rụt rè biết viết như thế nào không?
Vân Bạch Liệt: “….." hình như trọng điểm của ngươi bị sai rồi, cha đứa nhỏ?
Lúc trước hắn nằm mơ thấy nhị ca, khi đó tuy rằng hắn chấp nhận lời nói mang theo hy vọng đó, nhưng trong lòng vẫn rõ ràng chẳng qua là lừa mình mà thôi.
Nhưng hắn không nghĩ tới giấc mơ đã trở thành sự thật, nhị ca…. thế mà thật sự còn sống.
Đôi mắt Vân Bạch Liệt hồng hồng, hắn bước tới trước mặt Vân nhị ca một bước, mặt đối phương không hề thay đối đứng ở nơi đó, Hình Ngạn Hoài đi đối phương đi, Hình Ngạn Hoài dừng lại, đối phương cũng ngừng lại.
Sau khi bị nhận chủ, trong mắt Vân nhị ca chỉ có một mình Hình Ngạn Hoài, cũng chỉ nghe đối phương.
Trong khoảng thời gian này kỳ thật mỗi đêm Hình Ngạn Hoài đều trị liệu cho Vân nhị ca, thế nhưng hắn vốn không phải người ma tộc, đối với ma cổ chỉ có thể tạm thời áp chế, ít nhất nhìn đối phương không còn lạnh lùng như lúc mới nhìn thấy nữa.
Khi Vân Bạch Liệt đi tới trước mặt nhị ca, đối phương cùng ngừng lại theo Hình Ngạn Hoài.
Vân Nhị ca ở trước mặt người khác ánh mắt trống rỗng, tầm mắt nhìn người trước mặt một lát, rồi một lần nữa lại nhìn Hình Ngạn Hoài.
Vân Bạch Liệt rốt cục nhìn thấy không đúng, khàn khàn giọng hỏi: “nhị ca…. ta là tam đệ."
Ngay từ đầu Chu Kì Nghiêu không biết người kia là ai, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt có ba phần giống Vân Bạch Liệt liền cảm thấy có một loại khả năng, chờ Vân Bạch Liệt gọi lên một tiếng hắn liền biết thân phận của đối phương, tuy rằng là ngoài ý muốn nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra. A Bạch là người yêu của hắn, hắn cũng biết Vân nhị ca là nỗi đau trong lòng A Bạch, từ ác mộng đêm đó có thể nhìn ra, nếu Vân nhị ca có thể sống, A Bạch khẳng định cũng rất vui, chắc là yêu ai yêu cả đường đi đi.
Tiểu bạch long ở trong ngực Chu Kì Nghiêu, hắn mở to mắt nhìn phụ thân ôm đệ đệ cách đó không xa, hắn ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Chu Kì Nghiêu, không tiếng động hỏi: cha, sao phụ thân đột nhiên lại đau lòng như vậy? có phải ngươi ức hiếp phụ thân hay không?
Chu Kì Nghiêu sờ sờ đầu hắn, nhỏ giọng giải thích: “Đó là nhị bá của các ngươi, phụ thân nghĩ hắn không còn, hiện giờ chết mà sống lại, cho nên phụ thân các ngươi vui quá mà khóc…."
Tiểu bạch long lập tức nghiêng đầu nhìn qua, cào cào y nha y nha để Chu Kì Nghiêu đưa hắn tới gần một chút, nhị bá? Vậy thì giống với đại bá nha? Nhị bá mau tới xem đại nhóc con, chúng ta rất ngoan.
Chu Kì Nghiêu đi qua, Vân nhị ca đã bị hai nhóc con kia vây quanh.
Hai nhóc tò mò nghiêng đầu nhìn Vân nhị ca, nhị bá là lạ, sao lại không ôm bọn họ hôn nhẹ một cái chứ?
Vân nhị ca phản xạ muốn trốn sang một bên, bị Hình Ngạn Hoài nhìn, động tác liền ngừng lại, mặt hắn không hề thay đổi nhìn qua, chờ nhìn thấy đôi mắt hồng hồng của Vân Bạch Liệt, không biệt vì sao tim lại thấy đau, đau tới không chịu được, mặt mày cũng nhanh chóng nhăn lại, hắn kỳ quái nâng tay lên, sờ sờ ngực, lần đầu không phải do Hình Ngạn Hoài dặn dò, hắn nhịn không được ngẩng đầu, hắn không muốn nhìn thấy người này khóc, người này không phải chủ tử…. nhưng hắn muốn xoa đi màu hồng dưới đáy mắt hắn.
Hắn nghĩ như vậy, cũng liền làm như vậy, thật sự nâng tay lên, lòng bàn tay sờ soạng trên mắt Vân Bạch Liệt…..
Vân Bạch Liệt ngây ngẩn cả người, đám người Vân Sùng Trạch cũng ngây ngẩn cả người.
Vốn ngay từ đầu Vân Sùng Trạch đã muốn giải thích, thế nhưng có cung nhân cách đó không xa, Vân Sùng Trách vốn nghĩ nên từ từ, có Hình Ngạn Hoài ở đây, hiện giờ nhị đệ cũng sẽ không làm ầm ĩ gì. nhưng hắn chẳng hề nghĩ lâu như vậy, nhị đệ cũng không lộ ra cảm xúc gì, hiện giờ lại….
Vân Sùng Trạch cau mày, nhìn một màn trước mắt, đột nhiên nhịn không được quay đầu đi, đôi mắt cũng đỏ hồng, rất nhanh đã bị hắn nhịn xuống, một lần nữa quay tầm mắt lại, cùng Hình Ngạn Hoài liếc nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc từ đáy mắt đối phương.
Vân Sùng Trạch nghĩ tới lúc trước nhị đệ và tam đệ có thể cảm nhận được cảm xúc của nhau, nhịn không được vừa vui vừa đau lòng, nhị đệ rốt cuộc vẫn không quên bản thân mình, chỉ cần giải được ma cổ, khẳng định sẽ không có việc gì.
“được rồi, được rồi, đừng đứng ở đây, hôm nay là tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ, hai nhóc con tới đây cho đại bá ôm một cái, xem xem có nặng lên hay không?" vừa dứt lời liền vươn cánh tay, từ trong lòng Vân Bạch Liệt ôm lấy tiểu hoa long, giờ phút này tiểu hoa long nước mắt lưng tròng, hắn nhìn thấy phụ thân đỏ mắt hắn cũng muốn khóc.
Chu Kì Nghiêu ôm lấy Vân Bạch Liệt, vừa rồi hắn còn không phát hiện, chờ tới gần hắn mới cảm giác nhị cữu ca hình như không thích hợp, hắn nghĩ tới chuyện không may lúc trước, sợ là trước khi tìm trở về cũng đã có chút vấn đề.
Lúc này Vân Bạch Liệt rốt cục tỉnh táo lại, tiến lên ôm lấy Vân nhị ca.
Vân Nhị ca vốn muốn lui ra sau, cũng không biết trên người đối phương có lực hấp dẫn gì, khiến cho hắn cũng không muốn tránh. vì thế, Vân Bạch Liệt thuận lợi ôm được Vân nhị ca, bởi vì hiện giờ đang ở bên ngoài nên cũng không tiện hỏi, đoàn người tạm thời đè lại nghi hoặc dưới đáy lòng trở về ngự hoa viên.
Đợi đi vào ngự hoa viên, đoàn người phải tách ra đi, Vân Sùng Trạch vỗ vỗ bả vai Vân Bạch Liệt: “sau tiệc đầy tháng, sẽ nói cho ngươi nghe, yên tâm lão nhị không có việc gì."
Vân Bạch Liệt nhẹ nhàng thở ra, nhìn qua hai nhóc con kia còn muốn hôn hôn. hai nhóc liền lên tinh thần, nhìn thoáng qua nhị bá, tiểu hoa long đánh bạo ôm lấy ống tay áo của Vân nhị ca, bởi vì phụ thân dặn không thể nói chuyện, bọn họ liền nhìn chằm chằm Vân nhị ca.
Mặt Vân nhị ca cũng không hề thay đổi, hắn đi tới trước mặt Hình Ngạn Hoài.
Vừa rồi Hình Ngạn Hoài đi tới đây đều xuất thần, ngay tử đầu hắn chỉ biết tình cảm của ba anh em rất tốt, hắn là con trai độc nhất, hắn và cha hắn cũng không hòa nhã, thậm chí còn trở mặt, tử nhỏ hắn cũng không cảm nhận qua loại tình cảm này.
Hắn thậm chí còn thấy kỳ quái, rốt cuộc phần tình cảm đó như thế nào, có thể khiến cho lão nhị Vân gia bị ma cổ khống chế lâu như vậy thế mà thật sự có cảm xúc khác?
Hắn tò mò lại nhịn không được có cảm xúc kỳ quái xuất hiện, loại cảm tình này hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua, khiến cho hắn rất tò mò và hâm mộ.
Cho nên khi Vân Nhị ca đi qua, hắn cũng không có phản ứng gì, hắn muốn nhìn một chút mình sẽ bị ảnh hưởng tới trình độ nào.
Mặt Vân nhị ca vẫn không hề thay đổi nhìn hắn, cặp mắt kia vẫn cứ nhìn chằm chằm hắn, nhìn tới mức khiến cho Hình Ngạn Hoài cảm thấy kỳ quái, còn không nhúc nhích.
Tiểu hoa long lại kéo, cực kỳ uất ức: nhị bá không để ý tới ta sao?
Cuối cùng Vân nhị ca một lần nữa quay đầu lại, học động tác lúc trước của Vân Bạch Liệt, hôn một cái.
Đại nhóc con ở trong lòng Chu Kì Nghiêu cũng uốn éo đi lên: “Y nha!" nơi này nơi này! Còn có đại nhóc con!
Mặt Vân nhị ca không hề thay đổi lại ấn thêm một cái, sau đó đứng dậy, một lần nữa đứng ở phía sau Hình Ngạn Hoài. lại có thể khiến cho hai nhóc con kia hưng phấn không thôi.
Đôi mắt Vân Bạch Liệt hơi ướt, nhưng biết nơi này không phải là nơi nói chuyện, chỉ có thể nhìn đại ca mình mang bọn họ rời khỏi nơi này trước, bọn họ tới đây tham dự với thân phận là người nhà của hắn, do Tô Toàn tự mình dẫn vào.
Còn Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu thì đi về phía trước.
Đột nhiên bờ vai của hắn bị Chu Kì Nghiêu ôm, Vân Bạch Liệt quay đầu lại, nhìn vào hai mắt mang ý cười của Chu Kì Nghiêu: “A Bạch, đây là chuyện tốt, nó rồi sẽ tốt hơn."
Vân Bạch Liệt ừ một tiếng, đúng vậy, nhị ca còn sống so với cái gì cũng tốt hơn.
Bời vì hôm nay là ngày đầy tháng của hai vị hoàng tử cũng là ngày viết tên của hai vị hoàng tử vào trong gia phả, cho nên tuy rằng Đổng thái hậu bị giam lỏng, nhưng trên danh nghĩa vẫn là mẫu hậu của Chu Kì Nghiêu, cũng là tổ mẫu của hai hoàng tử, vì vậy người của Chu Kì Nghiêu đã đưa nàng tới đây.
Sắc mặt của Đổng thái hậu rất khó coi, nàng không hề nghĩ tới mình thế nhưng lại thất bại, Đổng gia bọn họ còn chưa chống đỡ được hai năm đã bị đánh bại, thậm chí bị ép tới mức khó xoay người.
Nhưng nàng không cam lòng, thật sự rất không cam lòng…..
Mà lúc này một tiếng báo vang lên: “hoàng thượng giá lâm, Vân phi giá lam, đại hoàng tử, nhị hoàng tử giá lâm….."
Vân Bạch Liệt và Chu Kì Nghiêu mỗi người ôm một vị hoàng tử ngồi trên thủ vị, sau khi ngồi xuống, Chu Kì Nghiêu nhàn nhạt nhìn Đổng thái hậu, thậm chỉ hình thức bên ngoài cũng lười làm.
Đổng thái hậu coi như không nhìn thấy, chỉ là nghe thấy thanh âm y nha y nha như là đang chọc vào lòng nàng, như đang cười nhạo nàng.
Nhưng nàng lại không dám làm gì, cũng sợ hãi, sợ mình sẽ chết không có chỗ chôn.
Sau khi nhóm người Chu Kì Nghiêu ngồi xuống, văn võ bá quan liền đứng dậy hành lễ, sau đó chợt nghe một tiếng thông báo, nói là sứ thần Đại Tạ quốc tới.
Vân Bạch Liệt đối với sứ thần Đại Tạ cũng không cảm thấy gì, hắn cúi đầu, liền nhìn thấy tiểu hoa long mở to mắt nhìn đồ vật trước mặt, nhất là một mâm vải ở trong đó, khiến cho tiểu hoa long nhìn chằm chằm: “!!!" đây là cái gì? vì sao tới giờ bọn họ không được nếm qua?
Bọn họ có biết điểm tâm, nhưng thứ bay ra mùi dễ ngửi là món gì? thơm quá….
Tiều hoa long nuốt nuốt nước miếng, yên lặng nhìn đại ca của mình, hai đứa liếc nhau, đều nhìn thấy mờ mịt trong mắt đối phương: bọn họ thế mà không biết! thế mà chưa ăn qua!
Suy nghĩ của Vân Bạch Liệt còn đặt trên người nhị ca, nhưng lại bị hai nhóc quỷ tham ăn này chọc cười, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn hai đứa nhìn chằm chằm quả vải nuốt nước miếng, hắn nhìn quanh một vòng, thừa dịp không ai chú ý, lột một trái vải, chỉ là tầm mắt cũng nhìn chằm chằm hai đứa: chỉ cho phép liếm không được ăn.
Hai đứa liếc nhau, gật đầu như tỏi: không ăn! Khẳng định không ăn!
Kết quả, chờ Vân Bạch Liệt bỏ đi hột chỉ còn lại thịt quả, dựa vào đồ vật che cho hai đứa nếm thử hương vị, mới vừa đưa tới bên miệng tiểu hoa long, đầu lưỡi tiểu hỗn đản này chuyển một vòng, trực tiếp nuốt luôn.
Vân Bạch Liệt: “….."
Tiểu bạch long vốn đang chờ nhị đệ nếm xong sẽ tới phiên hắn nếm thử, nhưng nhị hắn thế nhưng….. thế nhưng……
Tiểu bạch long nước mắt lưng tròng lên án: phụ thân! Hắn ăn mảnh!
Tiểu hoa long liếm liếm khóe miệng, cắn ngón tay vô tội nhìn hắn: không, không phải, là do nó tự động chạy vào…..
Tiểu bạch long: ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao? Đồ phản bội! đồ phản bộ ăn mảnh!
Vân Bạch Liệt sợ hai đứa sẽ đánh nhau ngay tại đây, nhanh chóng ôm tiểu hoa long xoay đi, Chu Kì Nghiêu cũng thấy một màn như vậy, cũng liền ôm lấy tiểu bạch long xoay qua hướng khác.
Vân Bạch Liệt vừa làm xong những việc này, liền cảm thấy có một tầm mắt đang nhìn chằm chằm mình, hắn kỳ quái nhìn qua. không biết từ bao giờ sứ thần Đại Tạ quốc đã đi tới trung tâm, sau khi hành lễ rồi tự giới thiệu, từ khi thái tử Đại Tạ quốc nói lời chúc mừng, cô gái ở sau lưng hắn, lúc này, cô gái này đang mượn bóng lưng của thái tử che chờ nhìn qua hắn, tầm mắt nhìn về tiểu hoàng tử trong ngực hắn, đột nhiên nở nụ cười thâm ý với Vân Bạch Liệt.
Vân Bạch Liệt nhếch mày: vị này không phải công chúa Đại Tạ sao, thế nhưng, vẻ mặt của nàng như vậy là sao? Nghĩ mình cố ý đút cho hoàng tử ăn thứ không thể ăn sao?
Nhưng nếu vì muốn tốt cho tiểu hoàng tử thì phải chỉ trích hắn chứ, nhưng đối phương lại nhìn hắn như vậy….. xem ra những người tới từ Đại Tạ quốc lần này cũng không tốt đẹp gì?
Hắn nhìn Chu Kì Nghiêu, người sau hiển nhiên cũng chí ý tới, sắc mặt đen xuống: chờ yến hội chấm dứt liền đuổi bọn hắn về Đại Tạ quốc, công chúa gì chứ? Nhìn bậy cái gì? không hiểu quy củ sao? Hai chữ rụt rè biết viết như thế nào không?
Vân Bạch Liệt: “….." hình như trọng điểm của ngươi bị sai rồi, cha đứa nhỏ?
Tác giả :
Thả Phất