Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 62

Vân Bạch Liệt nghe một tiếng này của Chu Kì Nghiêu, đầu càng đau thêm, cũng không biết đại ca nghĩ như thế nào, vừa đồng ý với hắn không nói ra lai lịch của trứng rồng với Chu Kì Nghiêu, thế nhưng lại cố ý để cho Chu Kì Nghiêu biết được hắn là cha của trứng rồng, nếu giải thích không tốt, sợ là sẽ làm cho Chu Kì Nghiêu nghĩ nhiều.

Thế nhưng Chu Kì Nghiêu sợ là nghĩ như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới hai quả trứng này là do hắn sinh, cho dù ở long tộc bọn họ, cũng rất hiểm xảy ra chuyện này.

Kỳ thật Vân Bạch Liệt cũng không hiểu nổi, gần nửa năm qua, hắn đã suy nghĩ lại cũng không nghe phụ vương nói trong long tộc bọn họ đã từng xảy ra chuyện như vậy, nhưng hôm nay lại xảy ra, hắn ngoại trừ không biết nói với Chu Kì Nghiêu như thế nào, còn có không muốn cho Chu Kì Nghiêu có ràng buộc.

Nếu chỉ có  hắn, hắn là rồng, ở trong này cũng không có gì đáng trách ít nhất hiện giờ cũng đã có Chu Viêm và đại ca, còn có rồng yêu kia giúp bọn hắn, nhưng để cho Chu Kì Nghiêu biết được tồn tại của hai quả trứng này, sợ là đối phương sẽ càng quyết tâm ở lại.

Trừ phi hắn có thể đợi cho hai quả trứng kia phá xác, nhưng dựa theo thời gian bình thường thì phải cần thật lâu, hơn nữa, hai quả trứng là hắn sinh, hắn cũng không biết muốn phá xác thì cần bao nhiêu thời gian, trước khi trứng rồng phá xác không thể rời khỏi long tộc, nếu không bản thân bọn họ không thể tự điều khiển yêu khí trên người mình sẽ dẫn dã thú tới, đến lúc đó bị thú dữ khống chế, sợ là sẽ gây tai họa lớn cho nhân tộc.

Suy nghĩ trước sau, Vân Bạch Liệt vẫn quyết định giấu giếm Chu Kì Nghiêu để đưa hắn về nhân giới trước, hắn hít sâu một hơi, hạ mắt, không dám nhìn vào mắt Chu Kì Nghiêu: “Đúng là như ngươi nói, bọn họ là ta…. Con nối dõi của long tộc ta, trong khoảng thời gian này ta sẽ mang bọn họ theo, bọn họ gọi ta là cha cũng không có vẫn đề gì."

Ngay từ ban đầu Chu Kì Nghiêu cũng hồi hộp, còn tưởng rằng còn chưa tới một năm nhãi con này ngay cả con cũng có?

Nhưng nghĩ lại cũng không thấy đúng lắm, lúc này đại cữu tử mới được cứu về, nhìn tình huống rối tinh rối mù này, dựa vào sự quan tâm với tộc nhân của Vân Bạch Liệt sợ là cũng không có tâm trạng nói chuyện yêu đương.

Chu Kì Nghiêu cho là nghĩa tử, nghĩ tới mình ngay từ đầu còn muốn nướng hai vật nhỏ kia, liền ho nhẹ một tiếng: “Bọn họ sẽ không mang thù chứ?"

Vân Bạch Liệt còn tưởng rằng Chu Kì Nghiêu sẽ hỏi tiếp, không nghĩ tới hắn lại chuyển đề tài, Vân Bạch Liệt theo phản xạ ngẩng đầu: “Hả?"

Chu Kì Nghiêu thậm chí còn khó chịu hơn, tới gần hơn, chỉ là ánh mắt cũng nhịn không được nhìn chằm chằm người ở gần, gần một năm không gặp, ngoại trừ ánh mắt không còn ngây ngốc như trước kia, giờ phút này ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn, dáng vẻ vẫn giống như trước kia, làm cho trái tim của Chu Kì Nghiêu xôn xao.

Gần một năm, tách ra hơn ba trăm ngày mấy tháng đầu khiến hắn lún sâu vào đau khổ, nhưng sau đó hắn biết được Vân Bạch Liệt cũng không phải không có tình cảm với hắn, Chu Kì Nghiêu đã nghĩ phải có được một lời giải thích, hắn để người của mình tìm kiếm long tộc, cho tới khi đi vào nơi này, cũng nhìn thấy người, Chu Kì Nghiêu phát hiện hắn đột nhiên không muốn biết lý do, chỉ cần nhìn người này, hắn liền hiểu được, đối phương không có khả năng thật sự không hề có chút tình cảm nào với hắn.

Lúc trước hắn đã nghĩ như thế nào mà cho rằng những lời nói kia là thật?

Ánh mắt của Chu Kì Nghiêu quá mức rõ ràng, Vân Bạch Liệt nhịn không được lui về phía sau, lại bị Chu Kì Nghiêu giơ tay ôm lấy eo, đi về phía trước, hai người cùng trốn vào khoảng không giữa hai cây, hắn tiến tới gần, cúi đầu giọng nói rất nhẹ, “lúc trước ta nói phải nướng bọn họ, hai quả trứng kia có phải sẽ ghi thù hay không? Trứng của long tộc các ngươi lợi hại như vậy sao? Còn chưa phá xác đã nghe hiểu người khác nói gì? hửm?"

Âm cuối nâng lên khiến cho hơi thở của đối phương càng gần, đầu  óc Vân Bạch Liệt ong ong, lúc mới bắt đầu ở trong này nhìn thấy Chu Kì Nghiêu, hắn luôn luôn cảm thấy quan hệ của hai người rất ký quái, trong khoảng thời gian hắn bị thương nặng biến thành ngu ngốc, bon họ rất thân mật với nhau, nhưng sau khi hắn tỉnh lại bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ mà phải rời đi.

Hắn luôn cảm thấy giữa hắn và Chu Kì Nghiêu luôn có thứ gì ngăn cách, hơn nữa lâu như vậy không gặp, lại càng có cảm giác xa lạ hơn, nhưng giờ phút này nhìn thấy người ở ngay bên cạnh, hơi thở quen thuộc khi đối phương tới gần mà tất cả đều sống lại, hắn phát hiện hắn chưa bao giờ xa lánh hoặc là quên được Chu Kì Nghiêu, hắn hạ mắt xuống, lông mi thật dài run rẩy, sau một lúc lâu giọng nói nhẹ nhàng bay ra: “…. Sẽ không."

“Hả? cái gì sẽ không? Là nghe không hiểu hay là không ghi thù?" không biết có phải Chu Kì Nghiêu nghe ra sự run rẩy trong lời nói của hắn không, một đôi mắt ở trong tối sáng quắc lên.

Vân Bạch Liệt phát hiện tên nhóc này thật sự cho hắn một chút mặt mũi hắn liền có thể lên trời, dựa vào gần như vậy cũng không thấy nóng sao, Vân Bạch Liệt nghiêng đầu đi, cố gắng nghĩ tới hai quả trứng, “Bọn họ không giống với những quả trứng khác, có thể nghe được. ngươi yên tâm, bọn họ sẽ không ghi thù, chỉ là….. tạm thời không muốn để ý tới ngươi mà thôi."

“Hử? không để ý còn không phải mang thù?" Chu Kì Nghiêu cúi đầu nở nụ cười, “Bọn họ ngay cả Chu Viêm còn cọ, nhưng lại không muốn cho ta sờ, còn không ghi thù sao? Sau này có thể ngay cả cha cũng không gọi?"

Vân Bạch Liệt sợ run lên, vội vàng ngẩng đầu: “Cha?" không có khả năng, hắn không có khả năng sẽ đoán được, dù như thế nào cũng sẽ không nghĩ theo chiều hướng này?

Chu Kì Nghiêu nhếch mày, “Không phải sao? Ngươi là nghĩa phụ của bọn họ, ta đương nhiên là nghĩa cha. Sớm muộn gì cũng phải gọi, gọi trước cho quen."

Chu Kì Nghiêu nghĩ hai nhãi con kia đã không còn người nhà, cho nên Vân Bạch Liệt coi như con mà nuôi, hắn đương nhiên không có ý kiến, đã tự động nghĩ sau này phải nuôi như thế nào mới tốt.

Ánh mắt Vân Bạch Liệt ở trong bóng tối hơi nóng lên, hắn quay đầu đi không thèm nghĩ nữa, sợ mình không khống chế được sẽ nói ra: “Bọn họ….. còn chưa phá xác, nghĩ tới những thứ này còn quá sớm." hơi ngừng một chút, lại giải thích tiếp, “Bọn họ không mang thù, chỉ là…. Xấu hổ."

“Hử?" Chu Kì Nghiêu không hiểu.

Vân Bạch Liệt cũng không biết phải giải thích như thế nào,  hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của hai tiểu tử kia, tuy rằng hai quả trứng này gào thét muốn ghét bỏ Chu Kì Nghiêu, nhưng thật sự không có cảm xúc không vui xuất hiện, nếu có hắn đã cảm nhận được, tin tưởng đại ca cũng cảm nhận được, cũng cảm nhận được cảm xúc gần gũi và muốn dính lấy của hai quả trứng khi lần đầu tiên nhìn thấy cha ruột của mình.

Ngay từ đầu hai quả trứng này rất kích động, vốn muốn để cho cha ruột nhìn thấy mình, kết quả Chu Kì Nghiêu không cẩn thận nói ra những lời đó, hai quả trứng còn có chút buồn, nhưng nghe hiểu Chu Kì Nghiêu cũng không thật sự muốn nướng chúng nó, tuy rằng có chút buồn nhưng vẫn nhịn không được muốn tới gần, nhưng bởi vì có một loại cảm giác giống như là “xa thơm gần thối" ngược lại không muốn nói chuyện với hắn.

Đại ca là cảm thấy hắn làm bá bá không thân bằng cha nên nhân cơ hội này muốn gần gũi với hai quả trứng hơn, hơn nữa đại ca cho rằng hắn và Chu Kì Nghiêu vừa mới gặp mặt sợ là có nhiều chuyện muốn nói, lúc này mới cố ý mang hai quả trứng đi.

Nhưng hắn hiểu những cảm xúc không được tự nhiên và kiêu ngạo của hai quả trứng, lại không biết giải thích thế nào với Chu Kì Nghiêu, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng: “Bọn họ không ghét ngươi, chỉ là….. không được tự nhiên một chút mà thôi, chờ ngày mai ngươi nói vài câu tốt đẹp, bọn họ sẽ tha thứ cho ngươi."

“Thật sao?" Chu Kì Nghiêu cũng không hiểu sao cứ cảm thấy không muốn hai quả trứng kia không để ý tới hắn, nhất là sau khi nghĩ tới hai vật nhỏ này phá xác, sau đó sẽ gọi bọn họ là nghĩa phụ, tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng hắn và A Bạch sau này cũng sẽ không có con ruột, nuôi thêm hai con long bảo, loại cảm giác này đối với hắn thật mới lạ, nhưng cũng không nói rõ được đó là cảm xúc gì, giống như kéo gần quan hệ giữa hắn và Vân Bạch Liệt hơn.

Vân Bạch Liệt thở ra một hơi, khẽ ừ một tiếng.

Hắn vốn nghĩ Chu Kì Nghiêu nghe giải thích xong sẽ buông hắn ra, kết quả liền nghe thấy giọng nói của nam tử càng nhẹ càng thấp giống như là đang cố ý trêu chọc: “Nói xong chuyện của hai tiểu tử kia rồi, giờ nói chuyện của chúng ta đi?"

Trái tim của Vân Bạch Liệt đã đập thình thịch một lúc lâu: “Cái gì? chúng ta đâu có gì đâu, ngày mai ta đưa ngươi về trước, ngươi không đi làm tốt hoàng đế của ngươi đi, chạy tới nơi này làm gì?"

Chu Kì Nghiêu nghe thế, đầu cúi càng thấp, nghiến răng nghiến lợi: “Vì thế? Sau khi ta trở về, ngươi cùng nhóm người bị thương và yếu ớt này đi trả thù cho long tộc sao? Đến cuối cùng nếu xảy ra chuyện thì cả ngươi và hai quả trứng ngươi nhận nuôi cũng không còn sao?"

Vân Bạch Liệt nheo mắt: “Đây là trách nhiệm của ta, đây là huyết hải thâm thù, ta nhất định phải báo."

Chu Kì Nghiêu: “Cho nên dù ngươi có mất mạng cũng bằng lòng sao?"

Thân thể Vân Bạch Liệt run rẩy, vẫn kiên trì nói: “…. Phải."

Chu Kì Nghiêu nói: “Đã như thế, vậy đó cũng là trách nhiệm của ta."

Vân Bạch Liệt vội vàng ngẩng đầu: “ngươi nói bậy cái gì? sao lại là trách nhiệm của ngươi?"

Chu Kì Nghiêu nắm chặt eo hắn, kéo lại gần, hung tợn nói: “Sao lại không phải là trách nhiệm của ta? Ngươi là người của trẫm, năm đó nếu không phải ngươi để lại long châu cho trẫm sẽ không bị thương nặng trở nên ngốc nghếch? Lúc trước ngươi chịu tội ba năm đều là do trẫm gây nên, nói không chừng nếu ngươi không có việc gì, quay đầu lại còn có thể cứu được thêm rất nhiều người, cho nên nhìn theo nhân quả, trách nhiệm của trẫm rất lớn."

Vân Bạch Liệt bị hắn chọc giận nở nụ cười: “Ngươi không cần nói bậy, không liên quan gì tới ngươi, cho dù…. Cho dù lúc trước ta có long châu, cũng chỉ khác là bị thương nặng hay nhẹ mà thôi." Khi đó tu vi của hắn còn thấp, căn bản không có tác dụng gì lớn.

Chu Kì Nghiêu dựa vào người hắn: “Trẫm nói có là có, hơn nữa, ngươi là người của trẫm, trẫm không thể để ngươi một mình xuống dưới đó không có cách nào giải thích với nhạc phụ nhạc mẫu được, nếu ngươi thật sự chết….. vậy trẫm sẽ cùng ngươi đi xuống giải thích với nhạc phụ, nếu không thể cùng nhau sống tốt, vậy cùng nhau….."

“Chu, Kì, Nghiêu!" nghe hắn nói phải chết, hô hấp của Vân Bạch Liệt đều dồn dập, “ngày mai ta sẽ đưa ngươi trở về! ngươi không trở về cũng phải quay về!"

“Nếu trẫm chết ngươi sẽ đau khổ sao?" Chu Kì Nghiêu không trả lời hắn, cũng hỏi lại.

Vân Bạch Liệt không nói chuyện, lúc lâu sau…. Vẫn là khàn khàn giọng nói: “Coi như ta xin ngươi, ngươi đi đi, ngươi không có tu vi chỉ là một người phàm, thậm chí sẽ không chống được một chiêu của lão long vương."

Chu Kì Nghiêu cũng nhìn hắn, nơi này rất tối căn bản không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, “Ngươi lo lắng ta sẽ gặp chuyện không may, vậy ngươi có nghĩ tới, ta cho dù trở về cũng sẽ lo lắng cho ngươi hay không? Sợ rằng ngươi cứ đi như vậy chúng ta sẽ không còn gặp lại? hoặc là ở lúc ta không biết sợ là trời đất cách biệt? Những điều này, ngươi đã nghĩ tới chưa?"

Vân Bạch Liệt hoàn toàn không lên tiếng, nhưng cho dù hắn hiểu những điều này, nhưng hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn Chu Kì Nghiêu chỉ là một phàm nhân lại phải chịu nguy hiểm ở yêu tộc được? “ngươi nghe ta, đi về trước đi, ngươi cũng thấy rồi, rồng yêu kia rất lợi hại, hắn tới giúp chúng ta, ta cũng không nhất định sẽ chết, nếu ta còn sống….. ta sẽ đi tìm ngươi, đến lúc đó, đến lúc đó…."

Chỉ là những lời này Vân Bạch Liệt chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Chu Kì Nghiêu che miệng lại.

Mà bên kia, Vân Sùng Trạch ôm hai quả trứng đi vào trong cánh rừng, đi tới một chỗ, phát hiện đã xa, liền tìm một nơi vừa ý ngồi xuống.

Sau khi hắn ngồi xuống Chu Viêm lập tức đi qua chuẩn bị chỗ ngủ tạm cho hắn, chờ Chu Viêm chuẩn bị xong, liền nhìn thấy chủ tử nhà mình vẫn ngồi ở kia, ôm hai quả trứng không nói chuyện, như là có tâm sự.

Hắn đứng ở nơi đó nhìn một lát, sau đó mới tiến lên, hắn cầm hai cái ổ bằng rơm rạ đưa qua: “Chủ tử, ngươi đặt hai vị chủ tử vào trong này, vết thương của ngươi còn chưa khỏi, đừng mệt."

Vân Sùng Trạch liếc mắt nhìn hắn: “Có thể mệt như thế nào?"

Nhưng mà động tác vẫn rất nhẹ nhàng đặt hai quả trứng vào, hai quả trứng cọ cọ lòng bàn tay hắn, khiến cho ánh mắt của Vân Sùng Trạch càng nhu hòa hơn, sờ sờ một lúc, nhìn thấy Chu Viêm đang cầm hai cái ổ cũng không nói chuyện, lúc này mới mở miệng: “Lúc trước là ai?"

Lúc ấy hắn bị thương nặng không thể hỏi, hơn nữa vừa rồi biết được A Liệt thế nhưng sinh hai quả trứng tức đến mức khó thở, lúc đó mới không nhớ tới, giờ phút này rảnh rỗi liền muốn hỏi rõ ràng.

Chu Viêm không dám ngẩng đầu nhìn Vân Sùng Trạch, hắn yên tĩnh ngồi ở một bên, suy nghĩ một lát vẫn quyết định nói thật: “Hắn chính là rồng yêu nhập ma lúc trước bị đổ oan cho là giết toàn bộ Đông Hải chúng ta.

Lúc ấy tam điện hạ trở về nơi này liền đi tìm thuộc hạ, thuộc hạ và tam điện hạ tìm mãi mà không thấy chủ tử, tam điện hạ liền nghĩ tới con rồng yêu nhập ma này, vốn muốn cùng hợp tác với đối phương, mà sau khi tam điện hạ trở về chỉ nói rồng yêu này nửa năm sau sẽ giúp chúng ta báo thù, cũng không nói gì khác.

Lúc ấy thuộc hạ cũng không biết tam điện hạ đã có thai, sau đó rộng yêu nhận thấy nhóm tiểu chủ tử muốn sinh ra liền trốn thoát trước, sau khi lấy hai tiểu chủ tử ra liền mang nhóm chúng ta tới nơi này. Thế nhưng thuộc hạ nghe hắn nhắc tới điều kiện, hình như là tam điện hạ đã đồng ý điều kiện gì với rồng yêu kia, hắn mới có thể giúp Đông Hải chúng ta báo thù."

Những chuyện khác thì Chu Viêm không biết, hắn cũng chỉ có thể nói tới đây, chờ sau khi nói xong liền ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Sùng Trạch vẫn không nói lời nào, vẫn là không nhịn được, “Chủ tử, long châu…. Của ngươi đâu?"

Vừa rồi hắn chữa thương cho chủ tử liền phát hiện, long châu của chủ tử không ở trong cơ thể, lúc ấy hắn còn tưởng rằng chủ tử có phải giấu long châu đi rồi hay không, nhưng vừa nhìn thấy chủ tử ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác khủng hoảng, vẫn là nhịn không được hỏi ra.

Vân Sùng Trạch vốn đang ngẩn người, giờ phút này nghe được lời hắn nói liền nâng mắt, nhìn chằm chằm vào Chu Viêm một lúc lâu, mặt không hề thay đổi nói: “bị hủy."

Chu Viêm lập tức đứng dậy, khó tin nhìn chủ tử bình tĩnh như vậy, “Hủy, bị hủy? bị hủy là có ý gì chứ?"

Sự lo lắng trong lòng Chu Viêm càng ngày càng lớn, nhưng kỳ thật đã sớm dự đoán được điềm xấu, dù sao chủ tử bị lão long vương kia bắt lâu như vậy, lão long vương kia sao có thể dễ dàng tha cho chủ tử?

Ngược lại Vân Sùng Trạch rất tỉnh táo: “hắn dùng hơi thở của phụ vương và của các tộc nhân dẫn ta qua, biết rõ đó là bẫy rập, nhưng tất cả chủng tộc đều như vậy, cho dù biết rõ là bẫy, nhưng cũng ôm một hy vọng, lỡ như thì sao….. lỡ như thật sự còn sống….. cho nên ta đi, ôm tâm tư cho dù không phải cũng muốn chết cùng với lão long vương kia, mà như ngươi thấy đó, vẫn là bị bắt. lúc ấy lão long vương muốn dùng long châu của ta chế ra hơi thở dẫn dụ những tộc nhân còn sống khác, ta sợ A Liệt một ngày nào đó sẽ trở về, liền hủy đi long châu."

Vân Sùng Trạch nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng long châu bị hủy đại diện cho tu vi hơn một ngàn năm của chủ tử đã hóa thành mây khói, nếu phải tu luyện lại một lần nữa sợ là….. Vân Sùng Trạch liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi nhìn ngươi, ta cũng không lo lắng, ngươi lo lắng cái gì?"

Đôi mắt Chu Viêm hơi hồng, long châu có cùng một nhịp thở với long thân, nếu bị hủy hắn không biết chủ tử đã phải chịu đau đớn như thế nào, hắn đau lòng cho chủ tử, rồi lại không biết phải an ủi như thế nào, chủ tử rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh đến mức khiến cho hắn có ảo giác chủ tử đang dặn dò hậu sự.

Vân Sùng Trạch cảm giác trong ngực có cái gì đang giật giật, hắn cúi đầu nhìn qua, phát hiện là hai quả trứng, không biết đã nhảy vào lòng bàn tay hắn khi nào, như là đang an ủi hắn.

Vân Sùng Trạch sờ sờ thân trứng, “Hai tiểu tử các ngươi, cũng không định gạt các ngươi, hiện giờ các ngươi sợ là con cháu nối dõi duy nhất của Đông Hải chúng ta, bá bá biết như vậy là không công bằng cho các ngươi, các ngươi thậm chí còn chưa phá xác, nhưng Đông Hải…. thật sự đã không còn rồng.

Hiện giờ bá bá đã trở thành như vậy, nếu sau này chúng ta may mắn có thể sống sót, báo được thù, phục hưng Đông Hải phải dựa vào các ngươi và phụ thân của các ngươi.

Ta không có tu vi, Đông Hải lại cần một long vương mới, cũng chỉ có phụ thân các ngươi mới có thể kế nhiệm hoặc là một trong các ngươi. Bác biết như vậy là không đúng, nhưng con cháu của Đông Hải chúng ta….. thật sự là không còn ai."

Hắn làm sao có thể chịu đựng được huyết mạch của tộc bọn họ được truyền từ đời này sang đời khác cứ như vậy mà không còn, hắn không cam lòng, sau khi chết hắn không thể đối mặt với nhiều oan hồn Đông Hải như vậy.

Cho nên, bọn họ chỉ có thể ở lại.

Nếu A Liệt thật sự luyến tiếc hoàng đế kia, hắn có thể để cho bọn họ đi, nhưng nhất định phải để lại một huyết mạch.

Huống chi, người chỉ có thể sống được vài năm hoặc là trăm năm, sớm muộn gì cũng phải quay trở về, long tộc bọn họ có thể sống ngàn năm vạn năm, khi hoàng đế kia trăm tuổi, sinh ly tử biệt, con cháu phải dùng cả trăm năm nghìn năm để nhớ lại, loại đau đớn này quá mức dày vò khổ sở, nhưng A Liệt đã có tình cảm, hiện giờ hắn có thể ngăn cản cũng chỉ có thể để hai tiểu tử này không bỏ quá nhiều cảm tình mà thôi.

Điều này  thật không công bằng, thực ích kỷ, nhưng….. đây cũng là điều duy nhất mà hắn có thể làm được cho chất nhi của mình.

Hắn biết Chu Kì Nghiêu có thể tìm tới nơi này là thật sự rất quan tâm, hắn có thể nói gì đây kêu Chu Kì Nghiêu buông tha tất cả ở lại chỗ này, một con người, ở lại yêu tộc cá lớn nuốt cá bé này, hắn chỉ có thể dựa vào A Liệt mà sống, đến lúc đó…. Một ngày nào đó hắn sẽ hối hận.

Cho nên nghe được A Liệt nói muốn đưa Chu Kì Nghiêu trở về hắn mới không nói gì, khi suy nghĩ này xuất hiện, cũng thật sự làm như vậy, trong lòng hắn áy náy nhưng cũng không có cách nào.

Hắn cúi đầu, sờ sờ thân hai quả trứng, “Nếu các ngươi luyến tiếc, liền thừa dịp còn lại hai ngày thì thân thiết với phụ thân nhân tộc của các ngươi đi, chỉ là…. Thôi, bá bá xin lỗi các ngươi, chờ sau này các ngươi phá xác, nếu thật sự muốn gặp hắn, vậy bá bá mang các ngươi đi nhân tộc nhìn hắn được không?"

Hai trứng đứng cùng một chỗ, chỉ là rất nhanh, bọn họ cố gắng chen chúc vào lòng bàn tay Vân Sùng Trạch, nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay Vân Sùng Trạch, cọ đến mức Vân Sùng Trạch phải nhẹ nhàng ôm lấy bọn họ, một lúc lâu sau cũng không nói chuyện.

Chu Viêm nhìn thấy một màn này, đôi mặt cũng đỏ, cúi đầu không dám lên tiếng.

Mà bên kia, Vân Bạch Liệt không nghĩ  Chu Kì Nghiêu sẽ không nói lời nào mà hôn lên, khi lấy lại tinh thần liền cố gắng đẩy hắn ra, nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Đợi cho tỉnh táo lại, lại sợ Chu Kì Nghiêu đuổi tới đây, liền quyết định đi tìm đại ca, thế nhưng người phía sau lại không cần mặt mũi mà cọ tới đây, cũng không tới gần, cứ nhắm mắt theo đuôi như vậy.

Vân Bạch Liệt không muốn để đại ca nhìn thấy khác thường, chỉ có thể đổi hướng, đi tới cách đó không xa, tính toán bắt một ít động vật chưa mở linh trí tới ăn. Bọn họ là yêu không nhất định cần ăn cái gì, nhưng Chu Kì Nghiêu là người, sợ là sẽ bị đói.

Chu Kì Nghiêu cứ đi theo Vân Bạch Liệt như vậy, một năm trước tuy rằng bận rộn nhiều việc, nhưng lại cảm thấy trong lòng vắng vẻ, giờ phút này nhìn thấy thân ảnh cách đó không xa, rốt cục có cảm giác sống lại một lần nữa, hắn nhìn thấy Vân Bạch Liệt càng đi càng xa, cũng đi qua, cuối cùng liền nhìn thấy Vân Bạch Liệt đứng lại một chỗ.

Chu Kì Nghiêu đi qua: “Làm sao vậy?"

Vân Bạch Liệt trực tiếp tránh ra, chỉ chỉ một bên, cũng không nhìn hắn: “ngươi đi lấp bụng đi, ăn no rồi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ta đưa ngươi trở về."

Chu Kì Nghiêu nghe được nửa câu đầu vừa định trêu ghẹo một câu lo lắng hắn đói bụng sao? Sau nghi nghe nửa câu sau liền đau đầu, xem như là không nghe thấy, coi như hắn đã phát hiện ra, tiểu hỗn đản này trước kia ngốc hiện tại lại như cái trục, rõ ràng quan tâm hắn như vậy nhưng vẫn cầm dao nhỏ chọc vào tim hắn, ngược lại khiến  mình cũng không thoải mái.

Chu Kì Nghiêu nhìn nhìn, phát hiện đều là một ít trái cây dại, hắn hái một trái, nếm thử, ăn rất ngon, lập tức hái một trái khác, lột vỏ trực tiếp nhét vào miệng Vân Bạch Liệt.

Vân Bạch Liệt bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ có thể ăn, trừng mắt nhìn hắn, kết quả liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu thu tay lại lưỡi toàn nước trái cây, cười nói: “Rất ngọt."

Ngay từ đầu Vân Bạch Liệt không nghe hiểu loại lời nói lưu manh này, cắn một miếng cũng đồng ý là rất ngọt, chỉ là liếc nhìn thấy ánh mắt hơi cười của đối phương, đột nhiên hiểu được lời nói hai nghĩa của tên nhóc này, lập tức tức giận không để ý tới hắn, xoay người đi về, nếu vậy thì tiếp tục ăn trái cây ngọt đi của ngươi đi.

Chu Kì Nghiêu thấy hặn giận thật, nhanh chóng hái thêm một ít, liền ôm về đây, cũng không sợ làm dơ quần áo, từ từ đi qua đây: “Rồng các ngươi có ăn trái cây không?"

Ban đầu Vân Bạch Liệt không để ý tới hắn, kết quả Chu Kì Nghiêu cứ nói mãi hắn đành phải nói: “Có gì mà không ăn được?" lúc trước hắn ngay cả mình còn thiếu chút nữa cũng ăn.

Chờ nói xong, Vân Bạch Liệt sửng sốt, nghĩ tới dáng vẻ ngu ngốc năm đó của mình, da mặt nóng lên, yên lặng đi nhanh, kết quả nghe được tiếng cười ở phía sau của Chu Kì Nghiêu.

Kết quả tên này cười một tiếng thì thôi đi, còn cười mãi, Vân Bạch Liệt thẹn quá thành giận: “Có trở về hay không? Nơi này có không ít tiểu yêu còn chưa hóa hình, không chừng sẽ biến người thành điểm tâm của tụi nó."

Chu Kì Nghiêu cũng không giận, cũng từ từ đi qua nói: “Đi một chút cũng được, đi theo A Bạch, có thịt ăn."

Vân Bạch Liệt: “….." hắn sao cứ cảm thấy tên nhóc này đang đùa giỡn lưu manh vậy?
Tác giả : Thả Phất
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại