Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?
Chương 55
Lúc Chu Kì Nghiêu nhảy vào ôn tuyền, tuy rằng đã chuẩn bị tốt, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, nếu như hắn không tìm thấy cửa vào, hoặc là nửa viên long châu trong tay hắn không có tác dụng gì thì sao?
Vô số khả năng có thể xảy ra khi hắn lặn xuống đáy ao, ngay từ đầu hắn có thể cảm nhận được bản thân bị nước ao hoàn toàn bao phủ.
Nhưng càng bơi xuống dưới hắn càng không thể hô hấp, mà khi nước này sắp sửa nhấn chìm hắn, viên long châu trong cơ thể hắn đột nhiên phát ra luồng sức mạnh cực lớn, khi Chu Kì Nghiêu không thể thở được nữa ánh sáng màu ngân bạch đột nhiên bao phủ lấy cơ thể hắn, khiến cả cơ thể hắn đều được bao bọc dưới vầng sáng này.
Ánh sáng kia ngăn cản nước bao quanh Chu Kì Nghiêu, hắn càng bơi về phía dưới, tầm mắt ngược lại càng ngày càng rõ ràng.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được bọt khí ở trước mặt, mà khi hắn càng ngày càng bơi xuống phía dưới, đột nhiên lại nhìn thấy ánh sáng trước mặt, Chu Kì Nghiêu đong đưa chân tay thon dài bơi tới chỗ có ánh sáng.
Chờ khi tới gần ánh sáng kia, ánh sàng màu ngân bạch xung quanh hắn càng mạnh hơn, ngay sau đó, ánh sáng dưới đáy nước và ánh sáng xung quanh hắn hòa vào với nhau, kéo hắn về phía trước, cuối cùng hút cả người hắn vào.
Ánh sáng trước mặt đột nhiên hút thân thể hắn về phía trước, ánh sáng này rất rực rỡ, Chu Kì Nghiêu theo phản xạ nhắm mắt lại, ngay sau đó, hắn cảm thấy nước ao ấm áp xung quanh lập tức đổi thành lạnh lẽo.
Chu Kì Nghiêu mở mắt ra, liền phát hiện ánh sáng kia đã biến mất khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn ngửa đầu, phát hiện mình đang ở dưới đáy nước sâu, nhưng xung quanh không giống như lúc trước, mà có đủ loại tôm cá bơi qua trước mặt hắn, vừa phun bong bóng vừa thong thả bơi xung quanh hắn một vòng, lại đong đưa đuôi cá bơi đi xa.
Trên đỉnh đầu u tối, thế mà có thể cảm giác được chỉ cần bơi lên trên sẽ nhìn thấy ánh sáng.
Chu Kì Nghiêu biết hắn đã vào được long tộc rồi.
Hắn hít sâu một hơi, bắt đầu đong đưa tay chân bơi lên trên.
Tới khi ngoi lên mặt nước, một luồng không khí trong lành thổi qua, Chu Kì Nghiêu cảm thấy mình giống như được sống lại, quần áo trên người hắn đã bị rách nát, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới khuôn mặt của hắn, hắn từ dưới đáy nước trồi lên, một đầu tóc đen dính đầy nước, đen đến mức có thể phát ra ánh sáng, phối hợp với khuôn mặt đẹp trai của hắn, khiến cho những tiểu yêu ở trên bờ nghe được tiếng động liền nhìn qua, sau đó lập tức ngây ra.
Sau khi nửa người trên của Chu Kì Nghiêu lộ trên mặt nước, chờ mở mắt ra, bọt nước từ trên khuôn mặt đẹp trai của hắn trượt xuống dưới, Chu Kì Nghiêu còn chưa nhìn thấy rõ mọi thứ trước mặt, đã nghe được tiếng nuốt rất lớn.
Sau đó lại có rất nhiều tiếng nuốt vang lên.
Ánh mắt sắc bén của Chu Kì Nghiêu nhìn qua, chờ nhìn rõ tất cả trước mặt, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng, trên vẻ mặt cũng không thể hiện gì, chỉ híp mắt đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích.
Trước mặt hắn là một vùng biển rộng lớn, trên bơ biển cách xa hắn nhất, có ba bốn như là người không….. yêu.
Sở dĩ nói là yêu bởi vì bọn họ không giống với con người bình thường, họ có thêm một đôi tai, và có thêm một cái đuôi…..
Mà ở gần hắn nhất là một nam tử trẻ tuổi, không biết lúc trước đang làm gì, giờ phút này lại ngơ ngác nhìn hắn, nửa người trên để trần, nhìn như là người bình thường duy nhất.
Chu Kì Nghiêu rốt cục xác định được nơi này là nơi hắn muốn tới, nhưng lại không giống, hắn nghĩ tới đây sẽ trực tiếp tới long cung, có thể tìm được tiểu hỗn đản kia, nhưng những gì trước mắt hắn không như hắn tưởng tượng.
Nhưng hắn mới đến đã gặp tình huống trước mặt, tùy cơ ứng biến vậy.
Chu Kì Nghiêu cứ như vậy ngâm nửa người dưới ở trong nước, lẳng lặng nhìn quanh một vòng, chắc là do khí chất của hắn lạnh nhạt, ánh mắt lại sắc bén, rốt cục khiến cho những yêu ở trước mặt tỉnh táo lại.
Chu Kì Nghiêu phát hiện sau khi hắn tới nơi này lỗ tai hắn càng thính hơn, chợt nghe những tiểu yêu ở trên bờ biển nuốt nước miếng nói nhỏ: “…. Người đó sao? Trước kia sao chưa bao giờ thấy qua? Là thuộc tộc cá yêu sao? Nhưng có cá yêu hóa thành hình người cao như vậy sao? Ngay cả vị ở hồ tộc kia cũng không bằng, còn nữa…." Những thanh âm nói nhỏ này nói rất nhiều tên mà hắn chưa từng nghe qua, Chu Kì Nghiêu nhíu mày, nghe ra là đang khen mặt hắn, liền quyết định chuyển ánh mắt tới trên người nam tử coi như là bình thường gần hắn nhất.
Nam tử nhìn thấy hắn nhìn qua, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, yên lặng đem miệng lúc trước mở ra ngậm lại, bơi tới gần hắn, nhưng lại không dám tới quá gần.
Ngay khi Chu Kì Nghiêu nghĩ đối phương sẽ nói gì đó, đột nhiên liền nhìn thấy nam tử chui vào trong nước, chờ quay trở lại, trong tay đã nắm hai con cá, miệng còn ngậm một con, còn trực tiếp bơi tới gần hắn, đem năm con cá nâng tới trước mặt hắn: “Ngươi cũng là cá yêu sao? Ta, ta có thể dùng năm con cá này làm lễ gặp mặt không? Ngươi có đồng ý làm cá phu của ta không?"
Chu Kì Nghiêu: “….."
Nam tử nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đen mặt không lên tiếng, nghĩ là lễ vật quá nhẹ, đột nhiên vung mạnh đuôi dưới nước liền có sóng gió nổi lên, một cái đuôi cá màu đen trực tiếp vung lên, đặt tới trước mặt Chu Kì Nghiêu: “Hay là ngươi thích cái vảy nào, ta đều cho ngươi, tùy tiện kéo một cái, coi như là tín vật đính ước của chúng ta?" nam tử nói xong còn nháy mắt với Chu Kì Nghiêu, dáng vẻ giống như tùy quân tới hái, khiến cho mặt Chu Kì Nghiêu không thay đổi nhưng trong lòng thì sóng to gió lớn.
Chu Kì Nghiêu: “……" lần đầu tiên gặp mặt đã tặng vảy cho mình sao? Lúc trước hắn cảm thấy người này bình thường nhất, nhưng giờ người này mới là không bình thường nhất?
Chu Kì Nghiêu không thèm nhìn hắn, đi qua hắn lên bờ.
Cá yêu kia nóng nảy, vội vàng ngăn cản đường đi của Chu Kì Nghiêu, “ngươi chê lễ vật quá nhẹ sao? Ngươi thích cái gì, ta làm cho ngươi là được?"
Chu Kì Nghiêu không muốn nhìn hắn: “Tránh ra."
Cá yêu kia chắc là thật sự bị khuôn mặt của Chu Kì Nghiêu mê hoặc, nên liền bày ra tư thế hắn sẽ làm bất cứ cái gì vì hồng nhan, đột nhiên hắn chỉ chỉ hồ yêu đang ở trên bờ xem kịch vui: “ngươi cảm thấy da hồ ly của hắn như thế nào? Da hồ yêu vừa mềm vừa giữ ấm rất tốt, ta kéo xuống làm một bộ quần áo cho ngươi được không?"
Hồ yêu đang ở bờ biển thèm nhỏ dãi Chu Kì Nghiêu lập tức nổi giận, hắn đang hào hứng xem kịch vui thì trên trời lại rơi xuống một cây đao, “Tổ tông mấy trăm đời lão tứ ngư nhà ngươi, ngươi có biết xấu hổ hay không? Ngươi đã có hai cá thiếp, ngay cả nam yêu cũng không buông tha?"
“Ta thích, ngươi quản được sao?" cá yêu kia lại bơi qua chỗ Chu Kì Nghiêu.
Chu Kì Nghiêu lên bờ, một đôi chân dài làm cho cá yêu kia trừng lớn mắt, mắt mang ánh sáng xanh, thèm nhỏ dãi, cũng đi theo tới bờ biển.
Hồ yêu kia tức giận trực tiếp lao qua đánh, hắn biến về nguyên hình còn cào rớt vài cái vảy của cá yêu kia.
Ngay lập tức tiếng đánh chửi ầm ĩ lên.
Chu Kì Nghiêu bình tĩnh đi về phía trước, tiểu yêu ngay cả hình người còn chưa biến hóa tốt thế mà đã có hai cá thiếp, tình huống như vậy có thể càng nhiều hơn?
Hắn nhớ rõ con rồng phụ lòng kia là tam điện hạ của long tộc, hay là do hắn suy nghĩ nhiều, con rồng vô liêm sỉ kia thật sự là muốn vui đùa với hắn, liền xem hắn là một món đồ chơi ở nhân gian?
Chu Kì Nghiêu càng nghĩ sắc mặt càng tối, nhanh chóng đi về phía trước.
Mà bên kia cá hồ đánh nhau khó phân thắng bại, gà bay chó sủa, đột nhiên cá yêu chớp mắt không phát hiện người trong lòng? hắn vội vàng muốn đuổi theo, đáng tiếc con cá yêu này còn chưa thể biến hòa thành hình người nên không thể rời khỏi biển, chỉ có thể vội vàng thúc giục: “Mau giúp ta đuổi trở về!"
“Cút đi! Dựa vào ngươi, một tiểu yêu còn chưa biến hóa như ngươi còn dám nhớ thương? Hình dạng đó mà làm phò mã cũng không có vấn đề gì…." Hồ yêu tức giận nói thầm một tiếng, lập tức mấy con tiểu yêu này liếc nhau, lại nhìn Chu Kì Nghiêu đã hoàn toàn biến hóa, mẹ ơi, vị này không phải là đại yêu nghe nói công chúa kén phò mã mà tới chứ?
Tu vị bọn họ thấp không thể ngửi được hơi thở yêu trên người yêu này, nhưng cũng không ngửi thấy thứ gì khác, nhưng đây hoàn toàn là hình người, không phải là một con người đó chứ?
Nhưng con người sao có thể dễ dàng tới nơi này?
Cho dù đến đây sao có thể bình tĩnh như vậy?
Người ta mất hơn mười năm mới có thể đợi được một bữa ăn ngon, hơn nữa, với bộ dáng này….. cho dù là người….. cũng không thể ăn được.
Mà khi Chu Kì Nghiêu từ mặt nước bước ra, Vân Bạch Liệt đang ở Đông Hải bỗng nhiên cảm giác trái tim mình hơi đập mạnh lên, không chỉ có như thế, hắn cảm giác long châu trong cơ thể mình cũng bắt đầu nóng lên, hắn đứng lại, đỡ lấy thân cây thở hổn hển.
Chu Viêm vốn đi phía trước mở đường, nhưng đột nhiên không nghe thấy tiếng động phía sau liền quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ này của Vân Bạch Liệt, liền nhanh chóng chạy về, lo lắng nói: “Tam điện hạ, ngươi không có việc gì chứ?" hắn cứ cảm thấy từ năm tháng trước sau khi điện hạ gặp con rồng yêu kia xong thì không thích hợp, không chỉ có như thế, mấy tháng qua, tu vị trên người tam điện hạ cũng không còn, điều này khiến cho hắn thấy kỳ quái, lúc trước hắn cũng đã hỏi tam điện hạ, tam điện hạ cũng chỉ nói không có gì, hắn chỉ đành càng cẩn thận che chở tam điện hạ hơn, trước khi tìm được chủ tử, hắn nhất định phải bảo vệ điện hạ thật tốt.
Vân Bạch Liệt lắc đầu, thân thể hắn xác định không có việc gì, nhưng hắn lại cảm thấy rất rõ sức mạnh của long châu dần dần biến mất khi hai quả trứng trong bụng càng ngày càng lớn lên.
Hắn có thể cảm nhận được là bị hai quả trứng hấp thụ.
Thậm chí ngay cả hơi thở mà hắn cần phải che dấu sau khi quay về đây cũng hoàn toàn mờ nhạt, mà không hiểu vì sao, vừa rồi hắn rõ ràng cảm thấy hai quả trứng này khác thường, mà tu vi cuối cùng của long châu cũng đã bị hấp thụ hết.
Hắn lại không thể nói với Chu Viêm, cũng không thể nói hắn có hai quả trứng, tu vi đều bị trứng tạm thời hấp thụ?
Chu Viêm vẫn lo lắng, nhưng sắc mặt của tam điện hạ càng ngày càng tốt, về phần tu vị hắn không cảm nhận được liền cho là điện hạ dùng hơi thở che dấu đi, hắn nhìn Vân Bạch Liệt, cuối cùng tầm mắt lơ đãng nhìn xuống, vẫn không nhịn được nói: “Tam điện hạ, ngươi gần đây….. có phải béo lên không?" sao hắn cứ cảm thấy điện hạ mượt mà lên?
Vân Bạch Liệt bị nghẹn, nhanh chóng phất tay, thúc giục Chu Viêm nhanh đi lên phía trước, chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, hắn cứ cảm thấy hai quả trứng này sau khi hút toàn bộ tu vi của hắn lại lộn xộn lên.
Mà bên kia Chu Kì Nghiêu mới vừa đi không xa, liền cảm thấy sức mạnh của long châu trong cơ thể đột nhiên không còn.
Vô số khả năng có thể xảy ra khi hắn lặn xuống đáy ao, ngay từ đầu hắn có thể cảm nhận được bản thân bị nước ao hoàn toàn bao phủ.
Nhưng càng bơi xuống dưới hắn càng không thể hô hấp, mà khi nước này sắp sửa nhấn chìm hắn, viên long châu trong cơ thể hắn đột nhiên phát ra luồng sức mạnh cực lớn, khi Chu Kì Nghiêu không thể thở được nữa ánh sáng màu ngân bạch đột nhiên bao phủ lấy cơ thể hắn, khiến cả cơ thể hắn đều được bao bọc dưới vầng sáng này.
Ánh sáng kia ngăn cản nước bao quanh Chu Kì Nghiêu, hắn càng bơi về phía dưới, tầm mắt ngược lại càng ngày càng rõ ràng.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được bọt khí ở trước mặt, mà khi hắn càng ngày càng bơi xuống phía dưới, đột nhiên lại nhìn thấy ánh sáng trước mặt, Chu Kì Nghiêu đong đưa chân tay thon dài bơi tới chỗ có ánh sáng.
Chờ khi tới gần ánh sáng kia, ánh sàng màu ngân bạch xung quanh hắn càng mạnh hơn, ngay sau đó, ánh sáng dưới đáy nước và ánh sáng xung quanh hắn hòa vào với nhau, kéo hắn về phía trước, cuối cùng hút cả người hắn vào.
Ánh sáng trước mặt đột nhiên hút thân thể hắn về phía trước, ánh sáng này rất rực rỡ, Chu Kì Nghiêu theo phản xạ nhắm mắt lại, ngay sau đó, hắn cảm thấy nước ao ấm áp xung quanh lập tức đổi thành lạnh lẽo.
Chu Kì Nghiêu mở mắt ra, liền phát hiện ánh sáng kia đã biến mất khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Hắn ngửa đầu, phát hiện mình đang ở dưới đáy nước sâu, nhưng xung quanh không giống như lúc trước, mà có đủ loại tôm cá bơi qua trước mặt hắn, vừa phun bong bóng vừa thong thả bơi xung quanh hắn một vòng, lại đong đưa đuôi cá bơi đi xa.
Trên đỉnh đầu u tối, thế mà có thể cảm giác được chỉ cần bơi lên trên sẽ nhìn thấy ánh sáng.
Chu Kì Nghiêu biết hắn đã vào được long tộc rồi.
Hắn hít sâu một hơi, bắt đầu đong đưa tay chân bơi lên trên.
Tới khi ngoi lên mặt nước, một luồng không khí trong lành thổi qua, Chu Kì Nghiêu cảm thấy mình giống như được sống lại, quần áo trên người hắn đã bị rách nát, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới khuôn mặt của hắn, hắn từ dưới đáy nước trồi lên, một đầu tóc đen dính đầy nước, đen đến mức có thể phát ra ánh sáng, phối hợp với khuôn mặt đẹp trai của hắn, khiến cho những tiểu yêu ở trên bờ nghe được tiếng động liền nhìn qua, sau đó lập tức ngây ra.
Sau khi nửa người trên của Chu Kì Nghiêu lộ trên mặt nước, chờ mở mắt ra, bọt nước từ trên khuôn mặt đẹp trai của hắn trượt xuống dưới, Chu Kì Nghiêu còn chưa nhìn thấy rõ mọi thứ trước mặt, đã nghe được tiếng nuốt rất lớn.
Sau đó lại có rất nhiều tiếng nuốt vang lên.
Ánh mắt sắc bén của Chu Kì Nghiêu nhìn qua, chờ nhìn rõ tất cả trước mặt, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng, trên vẻ mặt cũng không thể hiện gì, chỉ híp mắt đứng ở nơi đó, không hề nhúc nhích.
Trước mặt hắn là một vùng biển rộng lớn, trên bơ biển cách xa hắn nhất, có ba bốn như là người không….. yêu.
Sở dĩ nói là yêu bởi vì bọn họ không giống với con người bình thường, họ có thêm một đôi tai, và có thêm một cái đuôi…..
Mà ở gần hắn nhất là một nam tử trẻ tuổi, không biết lúc trước đang làm gì, giờ phút này lại ngơ ngác nhìn hắn, nửa người trên để trần, nhìn như là người bình thường duy nhất.
Chu Kì Nghiêu rốt cục xác định được nơi này là nơi hắn muốn tới, nhưng lại không giống, hắn nghĩ tới đây sẽ trực tiếp tới long cung, có thể tìm được tiểu hỗn đản kia, nhưng những gì trước mắt hắn không như hắn tưởng tượng.
Nhưng hắn mới đến đã gặp tình huống trước mặt, tùy cơ ứng biến vậy.
Chu Kì Nghiêu cứ như vậy ngâm nửa người dưới ở trong nước, lẳng lặng nhìn quanh một vòng, chắc là do khí chất của hắn lạnh nhạt, ánh mắt lại sắc bén, rốt cục khiến cho những yêu ở trước mặt tỉnh táo lại.
Chu Kì Nghiêu phát hiện sau khi hắn tới nơi này lỗ tai hắn càng thính hơn, chợt nghe những tiểu yêu ở trên bờ biển nuốt nước miếng nói nhỏ: “…. Người đó sao? Trước kia sao chưa bao giờ thấy qua? Là thuộc tộc cá yêu sao? Nhưng có cá yêu hóa thành hình người cao như vậy sao? Ngay cả vị ở hồ tộc kia cũng không bằng, còn nữa…." Những thanh âm nói nhỏ này nói rất nhiều tên mà hắn chưa từng nghe qua, Chu Kì Nghiêu nhíu mày, nghe ra là đang khen mặt hắn, liền quyết định chuyển ánh mắt tới trên người nam tử coi như là bình thường gần hắn nhất.
Nam tử nhìn thấy hắn nhìn qua, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, yên lặng đem miệng lúc trước mở ra ngậm lại, bơi tới gần hắn, nhưng lại không dám tới quá gần.
Ngay khi Chu Kì Nghiêu nghĩ đối phương sẽ nói gì đó, đột nhiên liền nhìn thấy nam tử chui vào trong nước, chờ quay trở lại, trong tay đã nắm hai con cá, miệng còn ngậm một con, còn trực tiếp bơi tới gần hắn, đem năm con cá nâng tới trước mặt hắn: “Ngươi cũng là cá yêu sao? Ta, ta có thể dùng năm con cá này làm lễ gặp mặt không? Ngươi có đồng ý làm cá phu của ta không?"
Chu Kì Nghiêu: “….."
Nam tử nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đen mặt không lên tiếng, nghĩ là lễ vật quá nhẹ, đột nhiên vung mạnh đuôi dưới nước liền có sóng gió nổi lên, một cái đuôi cá màu đen trực tiếp vung lên, đặt tới trước mặt Chu Kì Nghiêu: “Hay là ngươi thích cái vảy nào, ta đều cho ngươi, tùy tiện kéo một cái, coi như là tín vật đính ước của chúng ta?" nam tử nói xong còn nháy mắt với Chu Kì Nghiêu, dáng vẻ giống như tùy quân tới hái, khiến cho mặt Chu Kì Nghiêu không thay đổi nhưng trong lòng thì sóng to gió lớn.
Chu Kì Nghiêu: “……" lần đầu tiên gặp mặt đã tặng vảy cho mình sao? Lúc trước hắn cảm thấy người này bình thường nhất, nhưng giờ người này mới là không bình thường nhất?
Chu Kì Nghiêu không thèm nhìn hắn, đi qua hắn lên bờ.
Cá yêu kia nóng nảy, vội vàng ngăn cản đường đi của Chu Kì Nghiêu, “ngươi chê lễ vật quá nhẹ sao? Ngươi thích cái gì, ta làm cho ngươi là được?"
Chu Kì Nghiêu không muốn nhìn hắn: “Tránh ra."
Cá yêu kia chắc là thật sự bị khuôn mặt của Chu Kì Nghiêu mê hoặc, nên liền bày ra tư thế hắn sẽ làm bất cứ cái gì vì hồng nhan, đột nhiên hắn chỉ chỉ hồ yêu đang ở trên bờ xem kịch vui: “ngươi cảm thấy da hồ ly của hắn như thế nào? Da hồ yêu vừa mềm vừa giữ ấm rất tốt, ta kéo xuống làm một bộ quần áo cho ngươi được không?"
Hồ yêu đang ở bờ biển thèm nhỏ dãi Chu Kì Nghiêu lập tức nổi giận, hắn đang hào hứng xem kịch vui thì trên trời lại rơi xuống một cây đao, “Tổ tông mấy trăm đời lão tứ ngư nhà ngươi, ngươi có biết xấu hổ hay không? Ngươi đã có hai cá thiếp, ngay cả nam yêu cũng không buông tha?"
“Ta thích, ngươi quản được sao?" cá yêu kia lại bơi qua chỗ Chu Kì Nghiêu.
Chu Kì Nghiêu lên bờ, một đôi chân dài làm cho cá yêu kia trừng lớn mắt, mắt mang ánh sáng xanh, thèm nhỏ dãi, cũng đi theo tới bờ biển.
Hồ yêu kia tức giận trực tiếp lao qua đánh, hắn biến về nguyên hình còn cào rớt vài cái vảy của cá yêu kia.
Ngay lập tức tiếng đánh chửi ầm ĩ lên.
Chu Kì Nghiêu bình tĩnh đi về phía trước, tiểu yêu ngay cả hình người còn chưa biến hóa tốt thế mà đã có hai cá thiếp, tình huống như vậy có thể càng nhiều hơn?
Hắn nhớ rõ con rồng phụ lòng kia là tam điện hạ của long tộc, hay là do hắn suy nghĩ nhiều, con rồng vô liêm sỉ kia thật sự là muốn vui đùa với hắn, liền xem hắn là một món đồ chơi ở nhân gian?
Chu Kì Nghiêu càng nghĩ sắc mặt càng tối, nhanh chóng đi về phía trước.
Mà bên kia cá hồ đánh nhau khó phân thắng bại, gà bay chó sủa, đột nhiên cá yêu chớp mắt không phát hiện người trong lòng? hắn vội vàng muốn đuổi theo, đáng tiếc con cá yêu này còn chưa thể biến hòa thành hình người nên không thể rời khỏi biển, chỉ có thể vội vàng thúc giục: “Mau giúp ta đuổi trở về!"
“Cút đi! Dựa vào ngươi, một tiểu yêu còn chưa biến hóa như ngươi còn dám nhớ thương? Hình dạng đó mà làm phò mã cũng không có vấn đề gì…." Hồ yêu tức giận nói thầm một tiếng, lập tức mấy con tiểu yêu này liếc nhau, lại nhìn Chu Kì Nghiêu đã hoàn toàn biến hóa, mẹ ơi, vị này không phải là đại yêu nghe nói công chúa kén phò mã mà tới chứ?
Tu vị bọn họ thấp không thể ngửi được hơi thở yêu trên người yêu này, nhưng cũng không ngửi thấy thứ gì khác, nhưng đây hoàn toàn là hình người, không phải là một con người đó chứ?
Nhưng con người sao có thể dễ dàng tới nơi này?
Cho dù đến đây sao có thể bình tĩnh như vậy?
Người ta mất hơn mười năm mới có thể đợi được một bữa ăn ngon, hơn nữa, với bộ dáng này….. cho dù là người….. cũng không thể ăn được.
Mà khi Chu Kì Nghiêu từ mặt nước bước ra, Vân Bạch Liệt đang ở Đông Hải bỗng nhiên cảm giác trái tim mình hơi đập mạnh lên, không chỉ có như thế, hắn cảm giác long châu trong cơ thể mình cũng bắt đầu nóng lên, hắn đứng lại, đỡ lấy thân cây thở hổn hển.
Chu Viêm vốn đi phía trước mở đường, nhưng đột nhiên không nghe thấy tiếng động phía sau liền quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ này của Vân Bạch Liệt, liền nhanh chóng chạy về, lo lắng nói: “Tam điện hạ, ngươi không có việc gì chứ?" hắn cứ cảm thấy từ năm tháng trước sau khi điện hạ gặp con rồng yêu kia xong thì không thích hợp, không chỉ có như thế, mấy tháng qua, tu vị trên người tam điện hạ cũng không còn, điều này khiến cho hắn thấy kỳ quái, lúc trước hắn cũng đã hỏi tam điện hạ, tam điện hạ cũng chỉ nói không có gì, hắn chỉ đành càng cẩn thận che chở tam điện hạ hơn, trước khi tìm được chủ tử, hắn nhất định phải bảo vệ điện hạ thật tốt.
Vân Bạch Liệt lắc đầu, thân thể hắn xác định không có việc gì, nhưng hắn lại cảm thấy rất rõ sức mạnh của long châu dần dần biến mất khi hai quả trứng trong bụng càng ngày càng lớn lên.
Hắn có thể cảm nhận được là bị hai quả trứng hấp thụ.
Thậm chí ngay cả hơi thở mà hắn cần phải che dấu sau khi quay về đây cũng hoàn toàn mờ nhạt, mà không hiểu vì sao, vừa rồi hắn rõ ràng cảm thấy hai quả trứng này khác thường, mà tu vi cuối cùng của long châu cũng đã bị hấp thụ hết.
Hắn lại không thể nói với Chu Viêm, cũng không thể nói hắn có hai quả trứng, tu vi đều bị trứng tạm thời hấp thụ?
Chu Viêm vẫn lo lắng, nhưng sắc mặt của tam điện hạ càng ngày càng tốt, về phần tu vị hắn không cảm nhận được liền cho là điện hạ dùng hơi thở che dấu đi, hắn nhìn Vân Bạch Liệt, cuối cùng tầm mắt lơ đãng nhìn xuống, vẫn không nhịn được nói: “Tam điện hạ, ngươi gần đây….. có phải béo lên không?" sao hắn cứ cảm thấy điện hạ mượt mà lên?
Vân Bạch Liệt bị nghẹn, nhanh chóng phất tay, thúc giục Chu Viêm nhanh đi lên phía trước, chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, hắn cứ cảm thấy hai quả trứng này sau khi hút toàn bộ tu vi của hắn lại lộn xộn lên.
Mà bên kia Chu Kì Nghiêu mới vừa đi không xa, liền cảm thấy sức mạnh của long châu trong cơ thể đột nhiên không còn.
Tác giả :
Thả Phất