Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?
Chương 4
Long Bạch Bạch ở Dưỡng Tâm điện của Chu Kì Nghiêu nghỉ ngơi một đêm, khi hắn đang ngủ không biết trời trăng mây gió gì, cả hai hậu cung nam nữ của Đại Chu lại bị làm cho sóng to gió lớn, ai mà chẳng biết ba tháng trước hậu cung của tân đế đã đầy tràn, nhưng lúc trước vẫn không cho gọi người thị tẩm.
Cũng là bởi vì không có vị cung phi nào thị tẩm, tất cả mọi người đều giống nhau, đều sống an nhàn không có chuyện gì.
Thế nhưng tân đế đột nhiên lật bài tử, thể mà lại chọn một ngốc tử, hơn nữa đó lại chính là Vân phi khiến cho hậu cung càng kinh ngạc.
Khẩu vị của hoàng thượng như thế nào? Lần đầu tiên chọn người, lại chọn một ngốc tử?
Sau khi hỏi thăm xong mới biết được rằng ngốc tử này là cố ý “tình cờ" gặp hoàng thượng ở bên đường, đều tức giận nghiến răng nghiến lợi: thực đê tiện, thế mà lại giả ngu? Sớm biết hoàng thượng sẽ chịu như vậy thì các nàng đã đi.
Vì sợ hãi sự tàn bạo của tân đế, nên các nàng cũng không dám đi.
Nhất là lúc trước tân đế đăng cơ từng lấy một chắn ngàn, màu chảy thành sông, điều này càng khiến cho các nàng tưởng tượng đó là một người đàn ông có cơ bắp khủng bố.
Cho dù phụ thân của các nàng đều nói, bộ dạng tân đế tuấn mĩ các nàng cũng không tin, cảm thấy phụ thân là cố ý muốn điểm tô cho hoàng thượng, không dám nói nửa tử không đúng về hoàng thượng.
Nhưng sau khi vào cung ba tháng nhìn thấy nhiều hậu phi như vậy, không chỉ có nữ mà ngay cả nam cũng có, mọi người đều nóng lòng chờ đợi, chỉ còn chờ lọt vào mắt xanh của hoàng thượng để một bước bay lên cành cao. Tâm tình của các nàng cũng không thay đổi, hoàng thượng xấu thì cứ xấu đi, tốt xấu gì hiện giờ cũng phải đi lên để tạo chút quyền lực cho gia tộc mình, mọi người vào đây ai cũng nghĩ như vậy.
Nghĩ thông suốt là một chuyện, nhưng hoàng thượng vẫn không cho cơ hội, các nàng đều đang đợi, kết quả lại để cho một ngốc tử chiếm được.
Các hậu phi đều nhớ rõ ngày hôm sau đi thỉnh an thái hậu mới gặp được Vân phi quốc sắc thiên hương kia, nhưng sau đó nhìn thấy bộ dạng của đối phương khờ khờ ngốc ngốc liền thả lỏng, hơn nữa thái hậu ghét bỏ vì chọn sai nên đem người sắp xếp ở một cung vắng vẻ, các nàng càng yên tâm hơn.
Tuy rằng hoàng thượng đồng ý cho cả nam và nữ đều tiến cung, nhưng là một người nam nhân, bộ dạng cho dù đẹp thì có thể làm gì? Cũng không thể gây ra sóng gió gì?
Kết quả Vân phi thế mà giả ngốc, nếu không vì sao có thể đúng dịp gặp được hoàng thượng? còn vừa vặn được hoàng thượng coi trọng lưu lại thị tẩm? Vân phi này thật quá âm hiểm, thế mà dám giả ngốc để các nàng buông lỏng cảnh giác!
Nữ phi bên này nghĩ như vậy, mà bên nam cung toàn là con vợ lẽ không được sủng ái, ban đầu cũng không có hy vọng gì, nhưng nghe nói hoàng thượng thật sự sủng hạnh một nam tử, tất cả đều ngã ngửa, đồng thời cũng cảm thấy cơ hội đã tới.
Mà mặc kệ hai cung hậu phi nghĩ như thế nào, Long Bạch Bạch ngủ rất thoải mái, loại thoải mái này không giống với trong cung điện của mình, hắn cũng không biết vì sao, cứ cảm thấy ở bên cạnh người tốt trong lòng sẽ rất yên ổn, giống như trên người đối phương có thứ gì hấp dẫn hắn, đi tới gần liền cảm thấy cả người giống như đắm chìm trong ánh nắng, ấm áp dạt dào, lúc trước vẫn cảm thấy cả người không khỏe nháy mắt liền biến mất hoàn toàn.
Bên này Long Bạch Bạch thoải mái, Chu Kì Nghiêu bị hắn túm long bào thì một đêm không ngủ.
Hắn nhìn khuôn mặt Long Bạch Bạch cả một đêm, biết rõ đây chỉ là nhìn và nghĩ về người khác, nhưng hôm nay thấy được, hắn mới phát hiện mình căn bản không quên.
Không quên những ngày bị ức hiếp trong quá khứ, không quên bộ dáng thiếu niên kia như tiên nhân xuất hiện cứu vớt hắn, thậm chí giọng điệu và tướng mạo của đối phương đều khắc sâu trong đầu hắn, nhưng khi nhìn qua ngốc tử trước mặt này thì ấn tượng càng thêm mạnh mẽ.
Chỉ tiếc….. rốt cuộc không phải hắn.
Nhiều năm như vậy hắn vẫn một mực tìm, vài năm nay mới hiểu được rốt cục không tìm được, hắn biết rõ nên từ bỏ, nhưng mà vẫn không cam lòng.
Thấy đã gần tới giờ lâm triều, Chu Kì Nghiêu mới thu hồi tầm mắt, nhìn màu vàng tươi trên long sàng, nhắm mắt lại hồi lâu, khi mở mắt ra lại trở thành một vị hoàng đế lạnh lùng vô tình, không phải hắn, rốt cuộc vẫn là không phải.
Tối hôm qua hắn bởi vì khuôn mặt này nên mới mềm lòng, nên khôi phục quỹ đạo như bình thường thôi.
Ban đầu Chu Kì Nghiêu nghĩ ngốc tử này sẽ ngủ tới khi mặt trời lên cao, nhưng hắn vừa đem ống tay áo mình kéo về, kết quả trước khi Tô Toàn đi vào hầu hạ tiểu ngốc tử này đã mơ màng mở mắt ra, ngồi dậy, động tác rất trôi chảy không hề giống muốn ngủ lại.
Quần áo ngủ lộn xộn, kéo ra một tảng lớn, lộ ra nửa bả vai, muốn vượt qua hắn để xuống giường.
Chu Kì Nghiêu nhíu chặt chân mày, đem người kéo trở về, mặt bình tĩnh không hề lên tiếng.
Ba tháng qua mặt trời vừa mọc Long Bạch Bạch đều bị ma ma lôi dậy, ma ma bắt hắn trước hừng đông phải dậy làm việc, nếu không sẽ không có cơm ăn, còn bị đánh, hắn sợ bị đánh, cũng rất nghe lời.
Kỳ thật ma ma đánh không lại hắn, nhưng cả nhà ân nhân khi đưa hắn đi đã dặn hắn phải nghe lời ma ma, ân nhân cứu hắn, lúc trước hắn đều nghe lời cả nhà ân nhân, vì thế hắn liền ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn mơ ngủ còn tưởng rằng nơi này là Phi Vân điện.
Long Bạch Bạch bị kéo về quay đầu liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu, ánh mắt liền sáng lên: “A, là ngươi!" người tốt…. đi theo người tốt sẽ có thịt ăn!
Thì ra….. không phải nằm mơ.
Chu Kì Nghiêu nhìn thấy ngốc tử này nhận ra mình vẻ mặt mới tốt hơn một chút, “quần áo, mặc." cứ như vậy mà đi ra ngoài, còn ra thể thống gì?
Có thể tưởng tượng đối phương là người khờ, ma ma kia còn ức hiếp hắn, xem ra cũng không phải là thiệt lòng dạy dỗ.
Long Bạch Bạch mờ mịt cúi đầu, nhìn thấy vạt áo của mình mở rộng, tùy ý kéo kéo, lại ngây ngốc cười, chờ chỉ thỉ tiếp theo.
Rõ ràng vẻ mặt của ngốc tử này rất ngốc, nhìn lúc nào cũng như vậy, nhưng Chu Kì Nghiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra ngốc tử này đang nghĩ cái gì, đây là đang chờ được ăn đi?
Chu Kì Nghiêu hờ hững đứng dậy, gọi Tô Toàn tiến vào, đoàn người nối đuôi nhau mà vào, đầu cũng không dám nâng.
Chờ Chu Kì Nghiêu mặc long bào xong xuôi chuẩn bị vào triều sớm, quay đầu liền nhìn thấy tiểu ngốc tử đang cúi đầu thất vọng đứng ở đó, lén lén nhìn hắn: không có cơm ăn, thật đau lòng.
Chu Kì Nghiêu bị ánh mắt như cún con của tên ngốc này làm cho tức cười, nhưng mà trên mặt vẫn trầm tĩnh như nước, khi nhìn vào ánh mắt chờ mong của Long Bạch Bạch, đằng sau liền vang lên tiếng hít khí tủi thân, cũng không dám nói ra miệng, miệng hắn hơi nhếch lên mang theo chút ý cười, đi tới trước mặt Tô Toàn đang cúi đầu không dám nhìn lung tung: “ngươi ở lại cho người chuẩn bị đồ ăn cho hắn, sau đó thì đưa hắn về." dừng một chút, nghĩ tới lượng cơm tối qua của đối phương, “phải đủ."
Tô Toàn sửng sốt, vẻ mặt phức tạp vội vàng trả lời.
Khi Chu Kì Nghiêu bước ra khỏi cửa điện thì nghe thấy tiếng động ở sau lưng, lập tức nghe thấy tiếng hít không khí của tiểu tử kia, chắc là đụng vào nơi nào, nụ cười ở khóe miệng hắn càng sâu sắc hơn.
Sau đó hắn cố gắng đè nén xuống, uy nghiêm bước về phía trước.
Long Bạch Bạch ở lại chỗ hoàng thượng cọ được một bữa cơm no rồi mới được Tô Toàn đưa về Phi Vân điện, hắn vừa vào cung điện liền nhớ tới ma ma, hắn len lén đi ra ngoài sẽ không bị ma ma đánh chứ?
Kết quả, vừa mới đi vào Phi Vân điện những cung nhân ở đây đều quỳ xuống gọi hắn là công tử.
Long Bạch Bạch bị hoảng sợ: đây, đây là tình huống gì?
Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn Tô Toàn, đôi mắt nhỏ mờ mịt: “Ma ma đâu?"
Tối hôm qua Tô Toàn đã đem điêu nô kia tới mật thất xử lý, hiện giờ cung nhân ở Phi Vân điện đều là hắn tự mình chọn, cũng không sợ sẽ lại ức hiếp Vân tam công tử này.
Khi hắn tới đây đã chuẩn bị trước: “Hồi bẩm công tử, Lí ma ma lớn tuổi phải xuất cung an hưởng tuổi già, là do Vân tướng quân yêu cầu. kể từ bây giờ những nô tài trong cung này đều là người mới, công tử sẽ không bị đói bụng."
Lực chú ý của Long Bạch Bạch quả nhiên bị mấy chữ “không đói bụng" hấp dẫn, lập tức vứt Lí ma ma ra sau đầu: “Thật sự sẽ không đói bụng sao?"
Bởi vì thái độ của Chu Kì Nghiêu nên Tô Toàn đối sử càng thêm ân cần với Long Bạch Bạch, có hỏi có đáp, nhóm cung nhân ở cách đó không xa nghe thấy càng thêm cẩn thận hơn, xem ra Vân công tử này quả thật có khác biệt, ngay cả đại tổng quản bên người hoàng thượng còn để bụng tên ngốc tử này như vậy, bọn họ càng không thể bằng mặt mà không bằng lòng.
Hai ngày kế tiếp Long Bạch Bạch quả nhiên không đói bụng, nhưng mà cũng không gặp lại “người tốt".
Ngoại trừ lúc ngủ sẽ cảm thấy cả người khó chịu không khỏe, nhưng hắn đã quen, cũng liền cảm thấy không có gì.
Mỗi ngày vui vẻ chơi đùa phơi nắng, cuộc sống cũng rất thoải mái.
Long Bạch Bạch nơi này thoải mái, công tử cung phi trong hậu cung không thoải mái.
Cung phi một mực chờ, chờ hoàng thượng sẽ lật bài tử của người khác, kết quả ngoại trừ đêm đầu tiên để cho ngốc tử kia thị tẩm xong sau đó không hề có động tĩnh gì.
Ban đầu còn nghĩ thân phận của mình cao hơn Vân công tử này, không muốn hạ thân phận, hơn nữa trong hậu cung không ai dám động, các nàng không muốn làm con chim đầu đàn này, kết quả đợi mấy ngày ngốc tử kia hình như không có việc gì, tới ngày thứ ba rốt cục có người ngồi không yên.
Đổng phi là người đầu tiên đi qua, vì có rất ít nam tử được đưa vào cung lần này, tổng cộng cũng chỉ có năm người, Long Bạch Bạch tuy rằng là ngốc tử nhưng thái hậu vẫn không bỏ đi phong hào của hắn, bên ngoài vẫn phong làm Vân phi, bởi vì là nam tử, ngày thường vẫn gọi là Vân công tử.
Thân phận của hai người cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ là nàng không tiện một mình đến cung điện nam phi, cho nên trực tiếp đưa thư đến Vân Phi điện, nói là tháng ba hoa đào đã nở, mời Vân công tử tới ngự hoa viên ngắm hoa ăn chút điểm tâm.
Khi Long Bạch Bạch nghe tiểu thái giám nói là vừa mới ăn no đang phơi nắng, vốn đang lười biếng ngủ gật, nghe thấy hai chữ điểm tâm ánh mắt liền sáng lên.
Đại khái là hai năm nay bị bỏ đói, hắn có chấp niệm rất lớn với đồ ăn.
Gì chứ ở trong mắt hắn ăn có lực hấp dẫn rất lớn.
Vì thế Long Bạch Bạch liền đồng ý ước hẹn.
Ban đầu Đổng phi nghĩ Vân Bạch Liệt sẽ không dám đi, không nghĩ tới đối phương tới còn mang theo bộ dáng ngu dại, vẻ mặt nàng không thay đổi: còn giả vờ, ở trước mặt các nàng còn giả ngu sao?
Long Bạch Bạch đi vào trong chòi nghỉ mát liền ngồi xuống, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm điểm tâm trên bàn đá.
Đổng phi liếc hắn một cái, nghe nói đối phương dùng lý do mình bị ma ma bỏ đói mới có được sự chú ý của hoàng thượng, hiện giờ còn tiếp tục giả vờ đáng thương sao? Nàng liếc nhìn ma ma đi theo, mới mở miệng nói: “Đây là bản cung tự mình làm, nếu Vân công tử thích, có thể nếm thử một chút."
Long Bạch Bạch ngồi thẳng thân mình: “Được". tỷ tỷ này là người tốt, sao lại biết được hắn đang đói bụng chứ?
Long Bạch Bạch liếc nàng một cái, cầm lấy một miếng, cái miệng nhỏ vừa cắn một cái, ánh mắt lập tức sáng lên, giống như con chuột nhỏ bắt đầu hì hục ăn.
Đổng phi nhìn, lén bĩu môi, bắt đầu kích Vân công tử giả ngốc để hắn giấu đầu lòi đuôi, nói một câu mang hàm nghĩa: “Nghe nói mấy ngày trước Vân công tử không cẩn thận ‘tình cờ’ gặp được hoàng thượng, thật đúng là may mắn, chúng ta lại không có vận may như vậy, đã ba tháng này liếc mắt một cái cũng chưa từng có, vẫn là Vân công tử may mắn, lại còn có thể ăn cùng với hoàng thượng." Đổng phi nói lời mang thâm ý, bên ngoài là đang khen Long Bạch Bạch, nhưng bên trong là đang mắng đối phương không biết xấu hổ bất chấp dùng thủ đoạn để có được lực chú ý của hoàng thượng.
Trong lúc nàng đang cằn nhằn Long Bạch Bạch đã ăn xong miếng điểm tâm kia, đưa lưỡi liếm liếm môi, cảm thấy tay nghề của tỷ tỷ này thật tốt, ăn ngon.
Hắn nuốt xuống một ngụm nước miếng, ngoan ngoãn lộ ra một nụ cười thật tươi với Đổng phi: “ngươi cũng ăn."
Đổng phi đang chờ đối phương phản ứng để bị bại lộ: “???" ăn cái gì mà ăn? Lúc này là lúc ăn sao?
Long Bạch Bạch không hiểu nàng đang tức giận, vẻ mặt chân thành tiếp tục chờ trả lời: tỷ tỷ này là người tốt nhưng lúc nói thì hơi chậm, hắn không nóng nảy, hắn từ từ chờ.
Đổng phi cau mày, nhìn hắn lộ ra nụ cười ngây ngô liền tức, còn giả vờ sao?
Liền rộng lượng phất tay: “Bản cung không ăn, nếu công tử thích, vậy thì tiếp tục ăn đi."
Long Bạch Bạch dạ to một tiếng: hắn quả nhiên không nhìn lầm, tỷ tỷ này thật sự là người tốt.
Đổng phi nhìn tên nhóc này vui tươi hơn hở cầm một khối điểm tâm ăn, nghĩ thầm xem ra đạo hạnh thực cao thâm, đây hoàn toàn là muốn kiên trì không định tiếp chiêu, nàng tiếp tục nói: “Hơn nữa công tử nếu đã hầu hạ hoàng thượng, đây là ân đức rất lớn, nhưng công tử sao vẫn còn ở Phi Vân điện? Theo bản cung, lần sau nếu công tử nhìn thấy hoàng thượng nên nhắc tới, để có thể chuyển tới một cung điện tốt hơn Phi Vân điện, nghe nói Phi Vân điện hiện giờ hơi vắng vẻ." lời nói trong ngoài đều mang ý mỉa mai, thị tẩm thì thế nào? Không phải vẫn phải ở trong góc vắng vẻ đó sao? Không phải là do hầu hạ không tốt bị hoàng thượng vứt bỏ đó chứ?
Long Bạch Bạch nghe không hiểu, lực chú ý đều đặt lên điểm tâm, thế nhưng nghĩ rằng tỷ tỷ đã cho hắn đồ ăn, không thể không để ý tỷ tỷ, cho nên hắn vừa ăn vừa gật đầu.
Đổng phi nhìn Long Bạch Bạch vẫn không tức giận như cũ: “…." Không nghĩ tới như vậy mà cũng không tức giận? thật sự là hồ ly ngàn năm thành tinh, như vậy mà cũng có thể nhịn được sao? Trách không được có thể nắm được trái tim của hoàng thượng.
Vì thế Đổng phi tiếp tục cằn nhằn, Long Bạch Bạch thì vui vẻ ăn.
Chờ Long Bạch Bạch ăn no, vuốt bụng mắt tỏa sáng nhìn Đổng phi tức giận đỏ bừng mặt, đứng lên, rất chân thành nói một câu: “Tỷ tỷ, ngươi thật sự là người tốt." Cho hắn ăn điểm tâm ngon như vậy, thật tốt, nhưng trời sắp tối rồi, hắn nên trở về dùng bữa tối.
Đổng phi nói từ trưa cho tới chiều tới mức miệng khô lưỡi khô mà đối phương không sứt mẻ gì, khiến nàng tức đến khó thở: “???".
Cũng là bởi vì không có vị cung phi nào thị tẩm, tất cả mọi người đều giống nhau, đều sống an nhàn không có chuyện gì.
Thế nhưng tân đế đột nhiên lật bài tử, thể mà lại chọn một ngốc tử, hơn nữa đó lại chính là Vân phi khiến cho hậu cung càng kinh ngạc.
Khẩu vị của hoàng thượng như thế nào? Lần đầu tiên chọn người, lại chọn một ngốc tử?
Sau khi hỏi thăm xong mới biết được rằng ngốc tử này là cố ý “tình cờ" gặp hoàng thượng ở bên đường, đều tức giận nghiến răng nghiến lợi: thực đê tiện, thế mà lại giả ngu? Sớm biết hoàng thượng sẽ chịu như vậy thì các nàng đã đi.
Vì sợ hãi sự tàn bạo của tân đế, nên các nàng cũng không dám đi.
Nhất là lúc trước tân đế đăng cơ từng lấy một chắn ngàn, màu chảy thành sông, điều này càng khiến cho các nàng tưởng tượng đó là một người đàn ông có cơ bắp khủng bố.
Cho dù phụ thân của các nàng đều nói, bộ dạng tân đế tuấn mĩ các nàng cũng không tin, cảm thấy phụ thân là cố ý muốn điểm tô cho hoàng thượng, không dám nói nửa tử không đúng về hoàng thượng.
Nhưng sau khi vào cung ba tháng nhìn thấy nhiều hậu phi như vậy, không chỉ có nữ mà ngay cả nam cũng có, mọi người đều nóng lòng chờ đợi, chỉ còn chờ lọt vào mắt xanh của hoàng thượng để một bước bay lên cành cao. Tâm tình của các nàng cũng không thay đổi, hoàng thượng xấu thì cứ xấu đi, tốt xấu gì hiện giờ cũng phải đi lên để tạo chút quyền lực cho gia tộc mình, mọi người vào đây ai cũng nghĩ như vậy.
Nghĩ thông suốt là một chuyện, nhưng hoàng thượng vẫn không cho cơ hội, các nàng đều đang đợi, kết quả lại để cho một ngốc tử chiếm được.
Các hậu phi đều nhớ rõ ngày hôm sau đi thỉnh an thái hậu mới gặp được Vân phi quốc sắc thiên hương kia, nhưng sau đó nhìn thấy bộ dạng của đối phương khờ khờ ngốc ngốc liền thả lỏng, hơn nữa thái hậu ghét bỏ vì chọn sai nên đem người sắp xếp ở một cung vắng vẻ, các nàng càng yên tâm hơn.
Tuy rằng hoàng thượng đồng ý cho cả nam và nữ đều tiến cung, nhưng là một người nam nhân, bộ dạng cho dù đẹp thì có thể làm gì? Cũng không thể gây ra sóng gió gì?
Kết quả Vân phi thế mà giả ngốc, nếu không vì sao có thể đúng dịp gặp được hoàng thượng? còn vừa vặn được hoàng thượng coi trọng lưu lại thị tẩm? Vân phi này thật quá âm hiểm, thế mà dám giả ngốc để các nàng buông lỏng cảnh giác!
Nữ phi bên này nghĩ như vậy, mà bên nam cung toàn là con vợ lẽ không được sủng ái, ban đầu cũng không có hy vọng gì, nhưng nghe nói hoàng thượng thật sự sủng hạnh một nam tử, tất cả đều ngã ngửa, đồng thời cũng cảm thấy cơ hội đã tới.
Mà mặc kệ hai cung hậu phi nghĩ như thế nào, Long Bạch Bạch ngủ rất thoải mái, loại thoải mái này không giống với trong cung điện của mình, hắn cũng không biết vì sao, cứ cảm thấy ở bên cạnh người tốt trong lòng sẽ rất yên ổn, giống như trên người đối phương có thứ gì hấp dẫn hắn, đi tới gần liền cảm thấy cả người giống như đắm chìm trong ánh nắng, ấm áp dạt dào, lúc trước vẫn cảm thấy cả người không khỏe nháy mắt liền biến mất hoàn toàn.
Bên này Long Bạch Bạch thoải mái, Chu Kì Nghiêu bị hắn túm long bào thì một đêm không ngủ.
Hắn nhìn khuôn mặt Long Bạch Bạch cả một đêm, biết rõ đây chỉ là nhìn và nghĩ về người khác, nhưng hôm nay thấy được, hắn mới phát hiện mình căn bản không quên.
Không quên những ngày bị ức hiếp trong quá khứ, không quên bộ dáng thiếu niên kia như tiên nhân xuất hiện cứu vớt hắn, thậm chí giọng điệu và tướng mạo của đối phương đều khắc sâu trong đầu hắn, nhưng khi nhìn qua ngốc tử trước mặt này thì ấn tượng càng thêm mạnh mẽ.
Chỉ tiếc….. rốt cuộc không phải hắn.
Nhiều năm như vậy hắn vẫn một mực tìm, vài năm nay mới hiểu được rốt cục không tìm được, hắn biết rõ nên từ bỏ, nhưng mà vẫn không cam lòng.
Thấy đã gần tới giờ lâm triều, Chu Kì Nghiêu mới thu hồi tầm mắt, nhìn màu vàng tươi trên long sàng, nhắm mắt lại hồi lâu, khi mở mắt ra lại trở thành một vị hoàng đế lạnh lùng vô tình, không phải hắn, rốt cuộc vẫn là không phải.
Tối hôm qua hắn bởi vì khuôn mặt này nên mới mềm lòng, nên khôi phục quỹ đạo như bình thường thôi.
Ban đầu Chu Kì Nghiêu nghĩ ngốc tử này sẽ ngủ tới khi mặt trời lên cao, nhưng hắn vừa đem ống tay áo mình kéo về, kết quả trước khi Tô Toàn đi vào hầu hạ tiểu ngốc tử này đã mơ màng mở mắt ra, ngồi dậy, động tác rất trôi chảy không hề giống muốn ngủ lại.
Quần áo ngủ lộn xộn, kéo ra một tảng lớn, lộ ra nửa bả vai, muốn vượt qua hắn để xuống giường.
Chu Kì Nghiêu nhíu chặt chân mày, đem người kéo trở về, mặt bình tĩnh không hề lên tiếng.
Ba tháng qua mặt trời vừa mọc Long Bạch Bạch đều bị ma ma lôi dậy, ma ma bắt hắn trước hừng đông phải dậy làm việc, nếu không sẽ không có cơm ăn, còn bị đánh, hắn sợ bị đánh, cũng rất nghe lời.
Kỳ thật ma ma đánh không lại hắn, nhưng cả nhà ân nhân khi đưa hắn đi đã dặn hắn phải nghe lời ma ma, ân nhân cứu hắn, lúc trước hắn đều nghe lời cả nhà ân nhân, vì thế hắn liền ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn mơ ngủ còn tưởng rằng nơi này là Phi Vân điện.
Long Bạch Bạch bị kéo về quay đầu liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu, ánh mắt liền sáng lên: “A, là ngươi!" người tốt…. đi theo người tốt sẽ có thịt ăn!
Thì ra….. không phải nằm mơ.
Chu Kì Nghiêu nhìn thấy ngốc tử này nhận ra mình vẻ mặt mới tốt hơn một chút, “quần áo, mặc." cứ như vậy mà đi ra ngoài, còn ra thể thống gì?
Có thể tưởng tượng đối phương là người khờ, ma ma kia còn ức hiếp hắn, xem ra cũng không phải là thiệt lòng dạy dỗ.
Long Bạch Bạch mờ mịt cúi đầu, nhìn thấy vạt áo của mình mở rộng, tùy ý kéo kéo, lại ngây ngốc cười, chờ chỉ thỉ tiếp theo.
Rõ ràng vẻ mặt của ngốc tử này rất ngốc, nhìn lúc nào cũng như vậy, nhưng Chu Kì Nghiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra ngốc tử này đang nghĩ cái gì, đây là đang chờ được ăn đi?
Chu Kì Nghiêu hờ hững đứng dậy, gọi Tô Toàn tiến vào, đoàn người nối đuôi nhau mà vào, đầu cũng không dám nâng.
Chờ Chu Kì Nghiêu mặc long bào xong xuôi chuẩn bị vào triều sớm, quay đầu liền nhìn thấy tiểu ngốc tử đang cúi đầu thất vọng đứng ở đó, lén lén nhìn hắn: không có cơm ăn, thật đau lòng.
Chu Kì Nghiêu bị ánh mắt như cún con của tên ngốc này làm cho tức cười, nhưng mà trên mặt vẫn trầm tĩnh như nước, khi nhìn vào ánh mắt chờ mong của Long Bạch Bạch, đằng sau liền vang lên tiếng hít khí tủi thân, cũng không dám nói ra miệng, miệng hắn hơi nhếch lên mang theo chút ý cười, đi tới trước mặt Tô Toàn đang cúi đầu không dám nhìn lung tung: “ngươi ở lại cho người chuẩn bị đồ ăn cho hắn, sau đó thì đưa hắn về." dừng một chút, nghĩ tới lượng cơm tối qua của đối phương, “phải đủ."
Tô Toàn sửng sốt, vẻ mặt phức tạp vội vàng trả lời.
Khi Chu Kì Nghiêu bước ra khỏi cửa điện thì nghe thấy tiếng động ở sau lưng, lập tức nghe thấy tiếng hít không khí của tiểu tử kia, chắc là đụng vào nơi nào, nụ cười ở khóe miệng hắn càng sâu sắc hơn.
Sau đó hắn cố gắng đè nén xuống, uy nghiêm bước về phía trước.
Long Bạch Bạch ở lại chỗ hoàng thượng cọ được một bữa cơm no rồi mới được Tô Toàn đưa về Phi Vân điện, hắn vừa vào cung điện liền nhớ tới ma ma, hắn len lén đi ra ngoài sẽ không bị ma ma đánh chứ?
Kết quả, vừa mới đi vào Phi Vân điện những cung nhân ở đây đều quỳ xuống gọi hắn là công tử.
Long Bạch Bạch bị hoảng sợ: đây, đây là tình huống gì?
Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn Tô Toàn, đôi mắt nhỏ mờ mịt: “Ma ma đâu?"
Tối hôm qua Tô Toàn đã đem điêu nô kia tới mật thất xử lý, hiện giờ cung nhân ở Phi Vân điện đều là hắn tự mình chọn, cũng không sợ sẽ lại ức hiếp Vân tam công tử này.
Khi hắn tới đây đã chuẩn bị trước: “Hồi bẩm công tử, Lí ma ma lớn tuổi phải xuất cung an hưởng tuổi già, là do Vân tướng quân yêu cầu. kể từ bây giờ những nô tài trong cung này đều là người mới, công tử sẽ không bị đói bụng."
Lực chú ý của Long Bạch Bạch quả nhiên bị mấy chữ “không đói bụng" hấp dẫn, lập tức vứt Lí ma ma ra sau đầu: “Thật sự sẽ không đói bụng sao?"
Bởi vì thái độ của Chu Kì Nghiêu nên Tô Toàn đối sử càng thêm ân cần với Long Bạch Bạch, có hỏi có đáp, nhóm cung nhân ở cách đó không xa nghe thấy càng thêm cẩn thận hơn, xem ra Vân công tử này quả thật có khác biệt, ngay cả đại tổng quản bên người hoàng thượng còn để bụng tên ngốc tử này như vậy, bọn họ càng không thể bằng mặt mà không bằng lòng.
Hai ngày kế tiếp Long Bạch Bạch quả nhiên không đói bụng, nhưng mà cũng không gặp lại “người tốt".
Ngoại trừ lúc ngủ sẽ cảm thấy cả người khó chịu không khỏe, nhưng hắn đã quen, cũng liền cảm thấy không có gì.
Mỗi ngày vui vẻ chơi đùa phơi nắng, cuộc sống cũng rất thoải mái.
Long Bạch Bạch nơi này thoải mái, công tử cung phi trong hậu cung không thoải mái.
Cung phi một mực chờ, chờ hoàng thượng sẽ lật bài tử của người khác, kết quả ngoại trừ đêm đầu tiên để cho ngốc tử kia thị tẩm xong sau đó không hề có động tĩnh gì.
Ban đầu còn nghĩ thân phận của mình cao hơn Vân công tử này, không muốn hạ thân phận, hơn nữa trong hậu cung không ai dám động, các nàng không muốn làm con chim đầu đàn này, kết quả đợi mấy ngày ngốc tử kia hình như không có việc gì, tới ngày thứ ba rốt cục có người ngồi không yên.
Đổng phi là người đầu tiên đi qua, vì có rất ít nam tử được đưa vào cung lần này, tổng cộng cũng chỉ có năm người, Long Bạch Bạch tuy rằng là ngốc tử nhưng thái hậu vẫn không bỏ đi phong hào của hắn, bên ngoài vẫn phong làm Vân phi, bởi vì là nam tử, ngày thường vẫn gọi là Vân công tử.
Thân phận của hai người cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ là nàng không tiện một mình đến cung điện nam phi, cho nên trực tiếp đưa thư đến Vân Phi điện, nói là tháng ba hoa đào đã nở, mời Vân công tử tới ngự hoa viên ngắm hoa ăn chút điểm tâm.
Khi Long Bạch Bạch nghe tiểu thái giám nói là vừa mới ăn no đang phơi nắng, vốn đang lười biếng ngủ gật, nghe thấy hai chữ điểm tâm ánh mắt liền sáng lên.
Đại khái là hai năm nay bị bỏ đói, hắn có chấp niệm rất lớn với đồ ăn.
Gì chứ ở trong mắt hắn ăn có lực hấp dẫn rất lớn.
Vì thế Long Bạch Bạch liền đồng ý ước hẹn.
Ban đầu Đổng phi nghĩ Vân Bạch Liệt sẽ không dám đi, không nghĩ tới đối phương tới còn mang theo bộ dáng ngu dại, vẻ mặt nàng không thay đổi: còn giả vờ, ở trước mặt các nàng còn giả ngu sao?
Long Bạch Bạch đi vào trong chòi nghỉ mát liền ngồi xuống, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm điểm tâm trên bàn đá.
Đổng phi liếc hắn một cái, nghe nói đối phương dùng lý do mình bị ma ma bỏ đói mới có được sự chú ý của hoàng thượng, hiện giờ còn tiếp tục giả vờ đáng thương sao? Nàng liếc nhìn ma ma đi theo, mới mở miệng nói: “Đây là bản cung tự mình làm, nếu Vân công tử thích, có thể nếm thử một chút."
Long Bạch Bạch ngồi thẳng thân mình: “Được". tỷ tỷ này là người tốt, sao lại biết được hắn đang đói bụng chứ?
Long Bạch Bạch liếc nàng một cái, cầm lấy một miếng, cái miệng nhỏ vừa cắn một cái, ánh mắt lập tức sáng lên, giống như con chuột nhỏ bắt đầu hì hục ăn.
Đổng phi nhìn, lén bĩu môi, bắt đầu kích Vân công tử giả ngốc để hắn giấu đầu lòi đuôi, nói một câu mang hàm nghĩa: “Nghe nói mấy ngày trước Vân công tử không cẩn thận ‘tình cờ’ gặp được hoàng thượng, thật đúng là may mắn, chúng ta lại không có vận may như vậy, đã ba tháng này liếc mắt một cái cũng chưa từng có, vẫn là Vân công tử may mắn, lại còn có thể ăn cùng với hoàng thượng." Đổng phi nói lời mang thâm ý, bên ngoài là đang khen Long Bạch Bạch, nhưng bên trong là đang mắng đối phương không biết xấu hổ bất chấp dùng thủ đoạn để có được lực chú ý của hoàng thượng.
Trong lúc nàng đang cằn nhằn Long Bạch Bạch đã ăn xong miếng điểm tâm kia, đưa lưỡi liếm liếm môi, cảm thấy tay nghề của tỷ tỷ này thật tốt, ăn ngon.
Hắn nuốt xuống một ngụm nước miếng, ngoan ngoãn lộ ra một nụ cười thật tươi với Đổng phi: “ngươi cũng ăn."
Đổng phi đang chờ đối phương phản ứng để bị bại lộ: “???" ăn cái gì mà ăn? Lúc này là lúc ăn sao?
Long Bạch Bạch không hiểu nàng đang tức giận, vẻ mặt chân thành tiếp tục chờ trả lời: tỷ tỷ này là người tốt nhưng lúc nói thì hơi chậm, hắn không nóng nảy, hắn từ từ chờ.
Đổng phi cau mày, nhìn hắn lộ ra nụ cười ngây ngô liền tức, còn giả vờ sao?
Liền rộng lượng phất tay: “Bản cung không ăn, nếu công tử thích, vậy thì tiếp tục ăn đi."
Long Bạch Bạch dạ to một tiếng: hắn quả nhiên không nhìn lầm, tỷ tỷ này thật sự là người tốt.
Đổng phi nhìn tên nhóc này vui tươi hơn hở cầm một khối điểm tâm ăn, nghĩ thầm xem ra đạo hạnh thực cao thâm, đây hoàn toàn là muốn kiên trì không định tiếp chiêu, nàng tiếp tục nói: “Hơn nữa công tử nếu đã hầu hạ hoàng thượng, đây là ân đức rất lớn, nhưng công tử sao vẫn còn ở Phi Vân điện? Theo bản cung, lần sau nếu công tử nhìn thấy hoàng thượng nên nhắc tới, để có thể chuyển tới một cung điện tốt hơn Phi Vân điện, nghe nói Phi Vân điện hiện giờ hơi vắng vẻ." lời nói trong ngoài đều mang ý mỉa mai, thị tẩm thì thế nào? Không phải vẫn phải ở trong góc vắng vẻ đó sao? Không phải là do hầu hạ không tốt bị hoàng thượng vứt bỏ đó chứ?
Long Bạch Bạch nghe không hiểu, lực chú ý đều đặt lên điểm tâm, thế nhưng nghĩ rằng tỷ tỷ đã cho hắn đồ ăn, không thể không để ý tỷ tỷ, cho nên hắn vừa ăn vừa gật đầu.
Đổng phi nhìn Long Bạch Bạch vẫn không tức giận như cũ: “…." Không nghĩ tới như vậy mà cũng không tức giận? thật sự là hồ ly ngàn năm thành tinh, như vậy mà cũng có thể nhịn được sao? Trách không được có thể nắm được trái tim của hoàng thượng.
Vì thế Đổng phi tiếp tục cằn nhằn, Long Bạch Bạch thì vui vẻ ăn.
Chờ Long Bạch Bạch ăn no, vuốt bụng mắt tỏa sáng nhìn Đổng phi tức giận đỏ bừng mặt, đứng lên, rất chân thành nói một câu: “Tỷ tỷ, ngươi thật sự là người tốt." Cho hắn ăn điểm tâm ngon như vậy, thật tốt, nhưng trời sắp tối rồi, hắn nên trở về dùng bữa tối.
Đổng phi nói từ trưa cho tới chiều tới mức miệng khô lưỡi khô mà đối phương không sứt mẻ gì, khiến nàng tức đến khó thở: “???".
Tác giả :
Thả Phất