Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 32

Chu Kì Nghiêu cảm giác long châu trong cơ thể xao động mới dừng lại bước chân,  hắn híp mắt nhìn chằm chằm nữ tử cản đường này, càng nhìn đối phương càng cảm thấy hơi thở đối phương không đúng, loại ý thức này khiến hắn muốn kéo Long Bạch Bạch ra sau lưng che chở.

Kết quả hắn bên này còn chưa thu lại tầm mắt, Long Bạch Bạch đã bỏ tay hắn ra.

Hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy đối mắt nhỏ của Long Bạch Bạch đang oán trách nhìn hắn, vẻ mặt đều là lên án, trên mặt đều viết mấy chữ to: ta không vui, ngươi vì sao lại nhìn chằm chằm người khác?

Chu Kì Nghiêu ý thức được đối phương chắc là vì từ thiếp lúc trước mà tức giận, hắn nghĩ tới nguyên do này, không biết là như thế nào, ngược lại lại  nhịn không được mỉm cười, một lần nữa cầm lấy cổ tay Long Bạch Bạch.

Long Bạch Bạch trợn mắt: ngươi thế nhưng còn cười?

Long Bạch Bạch cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình bị nhéo, làm cho hắn lần đầu tiên nhìn thấy tỷ tỷ này liền cảm thấy không vui, cho dù bộ dạng tỷ tỷ này có đẹp đi chăng nữa, hắn liếc nữ tử kia một cái, trực tiếp đi qua người đối phương, người tốt không đi hắn đi, hắn trở về tiếp tục ăn, một miếng cũng không chừa lại cho người tốt.

Chu Kì Nghiêu tuy rằng cảm thấy nữ tử này không thích hợp, nhưng cũng không tính toán biểu hiện ra ngoài, chờ sau đó lại tra xét, rồi lại tính toán khác.

Long Bạch Bạch bỏ hắn lại mà đi, phải đi về trước dỗ tốt tiểu tổ tông này rồi nói sau.

Chỉ là Long Bạch Bạch đi ngang qua người nữ tử,  nữ tử vẫn đứng ở nơi đó, Long Bạch Bạch đi sang một bên, nữ tử liền vươn tay lên chặn lại: “Như thế nào, các ngươi không nghe ta nói sao? Nhận tú cầu của ta, vậy phải kết hôn với ta."

Nữ tử nhìn chằm chằm khuôn mặt đang phồng lên của Long Bạch Bạch, tinh xảo xinh đẹp, nhất là khi tới gần, liền cảm thấy da thịt trong trắng lộ hồng, dưỡng tới trắng nõn nhẵn nhụi, làm cho nàng không nhịn được đáy mắt lóe quang, cảm thấy thật là may mắn, một lần gặp hai vị.

Nữ tử nhịn không được nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm Long Bạch Bạch cũng dần mê mẩn, con người trong ánh mắt đó cũng dần trầm xuống, trong lúc nhất thời ngay cả ánh nắng ở trên đỉnh đầu cũng không chiếu vào được: “Công tử, ngươi nói đi?"

Long Bạch Bạch kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, vốn muốn lùi ra sau, đột nhiên mũi hơi giật giật, dừng động tác.

Người bên ngoài cũng không chú ý nữ tử khác thường, nhưng Chu Kì Nghiêu chú ý tới, ánh mắt hắn trầm xuống vừa định kéo Long Bạch Bạch lại, liền nghe ngốc tử này “a" lên một tiếng, mũi giật giật ngửi ngửi trên cổ nữ tử này.

Chu Kì Nghiêu: “….."

Một tay hắn kéo ngốc tử này lại, nghẹn một bụng khí: “Ngươi làm gì?"

Long Bạch Bạch vốn đang tức giận người tốt, cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm nữ tử này: “Vị tỷ tỷ này, trên người ngươi thơm quá, ngươi không phải có cái gì ăn ngon đó chứ? Có thể chia cho ta một miếng được không, ta ăn rất ít, chỉ ăn một miếng là được rồi."

Nói xong, còn nuốt nước miếng, thực thơm, vị tỷ tỷ này ném tú cầu sao còn mang theo đồ ăn ngon.

Chu Kì Nghiêu vốn tức giận ngốc tử này sao có thể tùy tiện tới gần nữ tử này, kết quả không đợi hắn túm ngốc tử này lại, chợt nghe ngốc tử này nói một câu như vậy: “….."

Người dân xung quanh bị một câu như vậy của Long Bạch Bạch làm cho kinh sợ, còn tưởng rằng vị công tử tuấn tú này giả ngu đùa giỡn thiên kim nhà huyện thái gia, kết quả nghe đến nửa câu sau, yên lặng một lúc lâu, bốn phía liền vang lên tiếng cười, có người miệng thối nhịn không được nói: “Vị công tử này, cũng không phải là thơm như vậy, mà thơm này, gọi là hương thơm của nữ nhân, ha ha ha……"

Một câu này vừa ra, tất cả mọi người đều cười.

Chu Kì Nghiêu đen mặt thiếu chút nữa là đen như đáy nồi, hắn túm lấy cổ tay Long Bạch Bạch kéo người đi, ai ngờ ngốc tử này  lần này thật kiên cường, ôm cánh tay Chu Kì Nghiêu chết sống không buông tay.

Đáy mắt nữ tử sáng ngời, cố ý hấp dẫn nói: “Vị công tử này muốn biết là thứ gì ăn ngon sao? Ngươi theo ta hồi phủ, ta sẽ nói cho ngươi."

Lúc này nàng liền thay đổi lời nói lúc trước muốn gả cho Chu Kì Nghiêu, “Đương nhiên vừa rồi ta nghĩ không chu toàn, kỳ thật tú cầu không đập vào trên người hai vị công tử này, vừa rồi ta chỉ đùa một chút mà thôi, hôm nay ném tú cầu không tính, nhưng gặp được hai vị công tử cũng là duyên phận. nhìn hai vị công tử chắc là đường xa mà tới, không bằng về phủ chúng ta uống chút rượu, coi như là chúng ta làm chủ mời khách."

Dứt lời liền nhìn về phía trung niên nam tử không mở miệng, “Cha, ngươi nói được không?"

Trung niên nam tử vẫn trầm mặc, hồi lâu, nhìn về phía Chu Kì Nghiêu, không biết nghĩ tới cái gì, đi tới trước mặt Chu Kì Nghiêu: “Vị công tử này, ta là huyện thái gia nơi này, ta họ Lý, nếu không chê, có thể qua phủ ngồi một lát?"

Chu Kì Nghiêu nhìn qua, huyện thái gia này vẫn không mở miệng, giống như một vật bài trí, giờ phút này lại mở miệng giữ lại, không chỉ có như thế, thừa dịp người còn chưa chuẩn bị, đã nắm lấy cổ tay Chu Kì Nghiêu.

Chu Kì Nghiêu vừa định né tránh, liền nhìn thấy đáy mắt huyện thái gia hiện lên một tia khẩn cầu.

Động tác Chu Kì Nghiêu hơi dừng lại, lại nhìn chằm chằm nữ tử kia, còn có sự dị động của long châu, liền thay đổi chủ ý: “Đã như vậy, làm phiền rồi."

Long Bạch Bạch vừa nghe tâm tình lập tức tốt vô cùng, chỉ là đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, lại túm lấy Chu Kì Nghiêu: “Không cho ngươi nạp thiếp?"

Chu Kì Nghiêu liếc hắn, lúc này rốt cục nhớ ra rồi, vừa rồi quấn quýt lấy người ta sao lại không nhớ ra, hắn ghé sát vào, cố ý hạ giọng chỉ để cho hai người nghe được: “Nếu ta cứ làm thì sao?"

Long Bạch Bạch chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng thổi vào tai, nóng hầm hập, làm cho hắn cảm thấy rùng mình, lại cảm thấy thật kỳ quái, rồi lại không hiểu sao càng muốn tới gần, nhưng lại nghe Chu Kì Nghiêu nói như vậy lập tức lại phồng mặt: “Không được!"

Chu Kì Nghiêu nhếch mày: “Vậy hai chọn một, ở lại làm thiếp, hoặc lập tức rời đi, ngươi chọn cái nào?"

Long Bạch Bạch: “…." Không có khả năng có ăn ngon nhưng không để cho vị tỷ tỷ này làm thiếp sao?

Chu Kì Nghiêu nhìn thấy ngốc tử này còn dám chần chờ, híp mắt, xem ra gần đây qua quá tốt, cần…..

Nhưng lúc này Long Bạch Bạch thật thông minh, nhanh chóng lắc đầu: “Không thích không thích!"

Lúc này Chu Kì Nghiêu mới vừa lòng, rồi mới đi theo đoàn người đi về phía Lí phủ, chỉ là trước khi đi liếc mắt nhìn ám vệ một cái, người sau lập tức gật đầu, nhanh chóng biến mất.

Hai người Chu Kì Nghiêu được người Lý phủ coi là thượng khách, Lí cô nương cũng chính là thiên kim ném tú cầu kia, sau khi trở về cũng không xuất hiện lần nữa, nhưng hai người Chu Kì Nghiêu thì ngồi ở đại đường nói chuyện với huyện thái gia, phía sau huyện thái gia này là nam tử râu dê, nhưng thật ra nụ cười rất khôn khéo, lúc này cuối cùng cũng rời đi.

Chỉ là vị trí phía sau huyện thái gia lập tức được thay một người khác, từ ánh mắt của Chu Kì Nghiêu, huyện thái gia này không phải là chủ nhân trong phủ, thật ra là bị giám thị.

Mà bên kia, nam tử râu dê kia sau khi đi ra đại đường liền lập tức của quẹo mấy vòng, cuối cùng đi tới một cái sân ở hậu viện, sau khi cho mọi người rời đi, nhìn nhìn bốn phía, liền trực tiếp đi vào phòng Lí cô nương.

Lúc hắn đi vào liền nhìn thấy Lí cô nương đưa lưng về phía hắn, chắc là nghe ra tiếng bước chân của hắn, cũng không quay đầu lại, mà là tiếp tục trang điểm, trong gương đồng chiếu ra gương mặt xinh đẹp, nhưng cặp mắt kia lại quá lạnh nhạt, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp giảm xuống vài phần.

Nữ tử chắc là ghét bỏ cặp mắt nhìn chằm chằm kia, rồi đột nhiên ném bút vẽ mày, đôi mắt kia nhìn vào gương đồng: “Đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"

Râu dê gật đầu: “Ta đã làm việc ngươi yên tâm đi? Chỉ là hai người này nhìn không đơn giản, có thể gặp chuyện không may hay không?"

“Gặp chuyện không may thì như thế nào? Ai cho ta thứ này, ai có thể làm khó dễ ta ?" ánh mắt nữ tử kia mở thật lớn, rồi lại có chút ghét bỏ, híp mắt từ trên cổ lấy ra một miếng ngọc bội, cuối cùng không biết làm gì, từ giữa ngọc bội này mở ra, đúng là được chạm rỗng, khi vật ở bên trong lộ ra, cả phòng lập tức đều tràn trong ánh sáng.

Mà sau khi ánh sáng này tràn ra, khuôn mặt nữ tử này dần dần thay đổi, ban đầu kiều mị liền trở nên lạnh nhạt bình thường, ngược lại lại tương xứng với cặp mắt kia.

Nữ tử như là cực kỳ phiền chán khuôn mặt kia, một lần nữa lại khép ngọc bội lại, lập tức ánh sáng trong phòng cũng biến mất hầu như không còn.

Cùng lúc đó, trong hang động vực sâu ở Lệ Sơn lúc trước Long Bạch Bạch đi qua, nam tử nằm úp sấp trên tảng đá bên cạnh ao, một đầu tóc bạc rối tung, che khuất đi nửa người trên xích lõa, hạ thân giấu dưới nước không rõ ràng lắm, ánh mặt trời phía trên chiếu vào trên tấm lưng như ngọc của nam tử, tạo thành một bức tranh đẹp vô cùng.

Chu Viêm một thân đồ đen từ bên ngoài đi vào liền nhìn thấy một màn này, trên tay hắn giống như đang cầm cái gì, ban đầu còn vội vàng thấy một màn như vậy liền đứng tại chỗ.

Đôi mắt dừng ở trên người nam tử nhịn không được liền nhanh chóng dời đi, chỉ là trong con ngươi đen như mực có một tia phức tạp hiện lên.

Hơi dừng một chút ổn định tinh thần, đang định tiếp tục đi qua, liền nhìn thấy nam tử đang nằm trên tảng đá đột nhiên lại giật mình, mạnh mẽ ngẩng đầu, lập tức lộ ra phía trước xích lõa, đối phương giống như không phát hiện sự tồn tại của Chu Viêm, đáy mắt có ánh sáng, mở lòng bàn tay ra, lập tức một viên chân châu xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn, hạt châu phát ra ánh sáng chói chang, chỉ là hạt châu này lại thiếu một góc, một khối ám đạm, khiến cho hạt châu nhìn thật sự không đẹp.

Nam tử cảm nhận được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Chu Viêm: “theo phương hướng này, cách nơi này ba mươi dặm, đem một góc đi lạc năm đó của ta tìm về, nhanh đi."

Chu Viêm nhìn hạt châu thiếu mất một góc, đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức gật đầu: “thuộc hạ đi ngay!"

Chỉ trong nháy mắt xoay người, đáy lòng nhịn không được nảy lên một suy nghĩ, chủ tử rốt cục có thể rời khỏi nơi quỷ quái này rồi sao?

Từ khi Chu Viêm rời đi, nam tử liền ngồi dậy, nhanh chóng nhìn hạt châu này, đáy mắt lóe lên ánh sáng phức tạp, trong đầu hiện lên bộ dạng của Long Bạch Bạch, cắn răng: A Liệt ngươi chờ ta, chờ đại ca hồi phục hạt châu này như cũ, sẽ giúp ngươi khôi phục…..

Long Bạch Bạch hoàn toàn không biết những chuyện này, hắn vốn dĩ tới đây là vì muốn được ăn, kết quả ngồi xuống chỗ này lâu như vậy, bụng hắn cũng đã đói.

Long Bạch Bạch vuốt bụng, kéo kéo ống tay áo Chu Kì Nghiêu: hắn hối hận, sớm biết như vậy không bằng trở về còn hơn, còn không để cho người tốt gặp tỷ tỷ kia.

Chu Kì Nghiêu nhéo nhéo lòng bàn tay Long Bạch Bạch, vừa định trấn an, chợt nghe bên ngoài đại đường truyền tới tiếng cười của nữ tử: “Hai vị công tử đã đợi lâu….."
Tác giả : Thả Phất
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại