Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 13

Long Bạch Bạch tuy rằng khuất phục dưới dâm uy nhanh chóng đem thịt ăn hết vào miệng, nhưng bởi vì không thể ăn mấy con cá kia, cho nên vẫn luôn nhung nhớ mấy con cá kia, hắn vừa ăn vừa dùng đôi mắt nhỏ liếc nhìn Chu Kì Nghiêu, cảm thấy là người tốt mang cá yêu thích của hắn đi giấu rồi.

Có thể giấu ở chỗ nào đây?

Long Bạch Bạch ăn xong mấy con cá này lại nhớ thương mấy con cá khác, cho nên mấy giờ kế tiếp hắn đều rất ngoan ngoan nghe lời, chờ tới canh giờ được đưa tới thiên điện gần chủ điện của Chu Kì Nghiêu nhất.

Hắn tuy rằng thành thật theo Tô Toàn trở về, nhưng chờ sau khi nằm xuống, lập tức giống như một con cá bật lên, lặng lẽ mò ra khỏi tẩm điện của mình, ôm gối đầu đi về phía cung điện của Chu Kì Nghiêu.

Tô Toàn canh giữ ở bên ngoài, ngoại trừ mặc quần áo hoàng thượng cũng không cho ai vào hầu hạ, lúc này sắp sửa là canh giờ hoàng thượng tắm rửa, sau điện có một ôn tuyền từ trên núi chảy vào hành cung, sợ là hoàng thượng phải ở trong đó ngâm một canh giờ.

Đám người Tô Toàn tận chức tận trách canh, kết quả vẫn là Tô Toàn mắt sắc nhìn thấy cách đó không xa có một góc áo lộ ra ngoài, sắc mắt hắn trầm xuống, ban đầu đang muốn lập tức quát lớn, nhưng trước đó lại cảm thấy màu sắc và hoa văn của góc áo này rất quen mắt.

Đây không phải là đồ Vân chủ tử hay mặc hay sao? Là do Điền Vượng chuẩn bị, lúc trước đã báo cáo tới chỗ hắn, lần trước Điền Vượng bị gõ cho bất tỉnh khi cứu trở về liền cho đi nghỉ ngơi, đêm nay hầu hạ Vân chủ tử là một tiểu thái giám khác.

Không phải là Vân chủ tử đã quen Điền Vượng hầu hạ không thích người khác đó chứ?

Tô Toàn phất tay, làm cho các tiểu thái giám khác lui ra, lúc này mới đi tới góc kia, quả nhiên liền nhìn thấy Long Bạch Bạch đang ôm gối đầu che đi nửa khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt.

Long Bạch Bạch còn cố ý đồ che giấu thân phận của mình: “Ta đi nhầm đường, ta không biết ngươi, ngươi cũng không quen ta, ngươi đi bên kia đi nha."

Tô Toàn nở nụ cười, đi qua lấy đi gối đầu Long Bạch Bạch dùng để che mặt, khuôn mặt xinh đẹp của Long Bạch Bạch liền lộ ra: “Vân chủ tử sao lại tới đây? Là ngủ không quen sao? Nên mới tìm hoàng thượng sao?"

Long Bạch Bạch gật đầu thật mạnh: “Đúng, ta tới tìm người tốt." hắn nếu không tìm được mấy con cá kia rốt cuộc bị người tốt giấu ở đâu, không ăn được hắn sẽ không ngủ được.

Nhưng Long Bạch Bạch không dám nói ra với người bên cạnh người tốt, hắn sợ còn chưa tìm được mấy con cá kia đã bị đưa trở về, nếu bị người tốt dọa hắn còn không thể ăn được mấy con cá kia.

Tô Toàn cũng đoán vậy, thanh âm mềm mại xuống, nhẹ giọng nói: “Vân chủ tử vẫn là trở về nghỉ đi, đêm nay hoàng thượng sẽ không gọi người thị tẩm." huống chi ngày mai là tế tự, cũng không tiện để truyền ra ngoài, tuy rằng hắn biết hoàng thượng và Vân chủ tử đều là trong sạch, nhưng cũng không thể truyền ra ngoài được.

Long Bạch Bạch đứng dán vào vách tường, lắc đầu: hắn phải ăn cá, cho dù không ăn được để cho hắn nhìn cũng tốt, hắn đã nhớ nhung rất lâu.

Long Bạch Bạch sợ bị đưa trở về, liền trực tiếp đưa lưng về phía Tô Toàn.

Tô Toàn không có cách nào, hắn đối với Long Bạch Bạch rất có kiên nhẫn, chắc là ở trong cung nhìn quen người lừa ta gạt, Long Bạch Bạch đơn thuần như vậy ngược lại lại rất đáng quý, khiến cho hắn không cần cẩn thận, cũng không cần sợ người khác sẽ lợi dụng lời nói của hắn, cũng là hắn khó có lúc được thả lỏng.

Tô Toàn chỉ mang theo Long Bạch Bạch vào tẩm điện của Chu Kì Nghiêu, cũng may lúc trước hắn đã cho người rời khỏi, chỉ cần sáng sớm ngày mai đem người đưa về thiên điện, có lẽ sẽ không có chuyện gì.

Hắn dẫn Long Bạch Bạch vào, dặn hắn đừng chạy loạn, lúc này mới đi ra hậu điện đứng ở trước cửa đá bẩm báo: “Hoàng thượng, Vân chủ tử lén tới đây nói muốn ngủ cùng hoàng thượng. Nô tài sợ Vân chủ tử lần đầu tiên tới hành cung lạ giường, cũng sợ người ngoài nhìn thấy, tự chủ trương đưa Vân chủ tử vào, hoàng thượng người xem, có nên đưa về hay không?"

Lúc này Chu Kì Nghiêu đang ở trong ôn tuyền nhắm mắt, nghe vậy liền từ từ mở mắt ra, hơi nước lượn lờ không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, thanh âm rất bình tĩnh: “Nếu hắn đồng ý, vậy để cho hắn vào đi."

Tô Toàn cũng đoán như vậy, nhanh chóng dạ một tiếng, quay đầu liền yên tâm dặn Long Bạch Bạch vài câu, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài canh.

Long Bạch Bạch chờ ở cửa điện, rồi ôm gối của mình tới bên long tháp của Chu Kì Nghiêu, đem gối đầu của mình đặt song song xong, lại ở trên giường lăn lộn một vòng, sau đó bắt đầu như con chó nhỏ ở trên giường ngửi tới ngửi lui, kết quả ở trong tẩm điện ngửi một vòng cũng không ngửi được mùi của mấy con cá kia.

Cuối cùng Long Bạch Bạch dừng chân ở trước cửa đá, nhìn cửa hơi hơi mở ra, do dự có nên đi vào hay không, vừa rồi công công mới dặn dò hắn không thể đi vào nơi này, nơi khác có thể tùy tiện đi, nhưng tất cả những nơi khác hắn đã tìm rồi, chỉ có nơi này là chưa tìm.

Người tốt đang ở trong này tắm, có nước, không phải là người tốt đem cá giấu ở nơi này đó chứ?

Long Bạch Bạch nghiêng đầu, càng nghĩ càng thấy có khả năng này, hắn nhịn không được yên lặng tới gần, nhưng lại ngửi thấy một mùi không thoái mái ở bên trong, cái loại hương vị lạ này có chút quen thuộc. nghe giống như là loại lúc trước ân nhân không cho hắn tới gần, chỉ là lúc trước hắn không hiểu lời ân nhân nói là cái gì, hình như nói chính là một loại nước, nước lưu huỳnh gì đó, nóng nóng, sẽ bốc lên khí trắng, bên trong còn có mùi rất khó ngửi, hắn chạm vào sẽ cảm thấy khó chịu.

Sau đó ân nhân thấy hắn không hiểu, liền quyết định ngoại trừ lúc tắm rửa còn những lúc khác thì không cho hắn chạm vào nước.

Khi ân nhân không còn hắn cũng không ngửi lại mùi vị này nữa, không nghĩ tới hiện giờ lại ngửi thấy, lúc này Long Bạch Bạch liền rối rắm có nên đi vào hay không.

Hắn bám vào khung cửa, muốn đi vào mà không dám đi vào, cào cửa, cái trán lại đụng một chút vào cửa đá lạnh như băng.

Từ khi Long Bạch Bạch xuất hiện Chu Kì Nghiêu đã phát hiện vật nhỏ này, vốn nghĩ tên ngốc này sẽ không quan tâm lỗ mãng xông vào, kết quả đối phương còn chần chờ, ban đầu không định để ý, hắn muốn vào thì đương nhiên sẽ đi vào, chính là không nghĩ tới, tên ngốc này cuối cùng lại “tự mình hại mình".

Hắn nghe thấy tiếng vang trán va vào cửa đá, tuy rằng rất nhẹ, nhưng cũng khiến cho Chu Kì Nghiêu đau đầu: thật sự không khiến người khác bớt lo, cũng không sợ đau sao?

“Còn không mau vào?" Chu Kì Nghiêu từ từ nhắm hai mắt lại mở miệng nói.

Long Bạch Bạch đột nhiên nghe thấy thanh âm người tốt liền ngẩn ra, thân thể không nhúc nhích, lại đem đầu dò xét vào trong, lập tức liền mở to mắt, cách đó không xa quả thật có thiệt nhiều nước, rất lớn! so với hồ nước lúc trước hắn nhìn thấy còn lớn hơn nhiều!

Cá nhất định là giấu ở chỗ này!

Long Bạch Bạch không quan tâm cái gì đi vào, nhưng mà càng đi tới gần bị khí nóng hun khiến cho hắn cảm thấy ngực bị đè ép, cả người cũng không hiểu sao lại thấy không  thoải mái, hắn không khỏi xoắn xuýt, muốn quay đầu lại, rồi lại nhịn không được nhìn chằm chằm nước đang bốc hơi, hắn nuốt nuốt nước miếng.

Hắn không tới gần nước, hắn chỉ nhìn xem…. Xem cá của hắn rốt cuộc có ở trong này hay không.

Sau khi Long Bạch Bạch nghĩ thông suốt, liền hít sâu một hơi, ngừng hô hấp bước một bước tới gần Chu Kì Nghiêu. Hắn không đi nhanh, vừa mới bắt đầu ánh mắt nhìn chằm chằm ôn tuyền khói trắng lượn lờ trong ao, chính là  vô tình tầm mắt của hắn bị nam tử duy nhất ngồi trong áo hấp dẫn.

Chu Kì Nghiêu đưa lưng về phía hắn, lộ ra nửa người trên, bởi vì tắm rửa mà tóc đen rối tung, hai cánh tay hữu lực lười biếng đặt lên cạnh ao, nhắm mắt dưỡng thần.

Long Bạch Bạch không nhìn thấy mặt hắn, nhưng không hiểu sao, thân thể đối phương ở trong sương trắng, bọt nước theo da thịt chảy xuống, Long Bạch Bạch nhìn chằm chằm, nhịn không được cúi đầu nhìn da thịt trắng như tuyết của mình, lại nhìn cơ thể thật tốt của Chu Kì Nghiêu, rồi nuốt nước miếng.

Nếu như hắn đi qua, rồi chọc chọc bả vai người tốt, không biết người tốt có để cho hắn chọc hay không?

Ngay từ đầu Long Bạch Bạch là tới tìm cá, nhưng cuối cùng lại biến thành muốn đi chọc thịt của Chu Kì Nghiêu.

Hắn không tự giác đi lên phía trước, tất cả lực chú ý đều bị Chu Kì Nghiêu hấp dẫn.

Hắn nhìn thấy những cơ bắp kia, chỉ nghĩ tới một chuyện, còn rất cố chấp.

Cho nên hắn vẫn chưa phát hiện khi hắn tới càng gần, càng tới gần ao ôn tuyền, không khí chung quanh khiến cho hắn không thở nổi.

Không chỉ có như thế, hắn vốn chính là đi chân trần, hơi nước ở trong ôn tuyển tỏa vào trong không khí, hình thành những bọt nước nhỏ ở bên bờ, một tầng hơi nước ẩm ướt bị Long Bạch Bạch trực tiếp đạp lên.

Những nước này dính lên chân Long Bạch Bạch, sau đó lại nâng lên, lòng bàn chân hắn liền có một ánh sáng màu bạc lướt qua, nhưng mà không hiện rõ, lướt qua trong giây lát.

Chu Kì Nghiêu đưa lưng về phía Long Bạch Bạch, nên cũng không phát hiện khác thường này, hắn chỉ nghe hơi thở phía sau của Long Bạch Bạch có chút lớn, nhịn không được thấy buồn cười, ngốc tử này không phải là chưa bao giờ ngâm ôn tuyền đó chứ?

Rốt cục Long Bạch Bạch cảm thấy không thích hợp, hắn rối rắm ngừng lại, ôm ngực, khuôn mặt trắng bệch, hắn cảm thấy trong óc giống như có cái gì đang ầm ầm nổ tung, lời ân nhân cảnh báo lại vang lên, hắn hối hận thở hổn hển, hắn không nên không nghe lời ân nhân nói, hiện tại hắn rất khó chịu, thật là khó chịu….

Ân nhân nói khó chịu thì phải chạy về phòng, đắp chăn thật kín chờ qua một đêm là tốt rồi, còn không được cho người ta nhìn, nếu không sẽ chết, sẽ không thể ăn được những món ngon.

Long Bạch Bạch ôm ngực còn muốn đi chọc, nhưng hắn khó chịu quá, cũng sợ thật sự sẽ chết, ân nhân nói lúc chết sẽ rất đau, so với sự đau đớn trên người hắn còn đau hơn rất nhiều, Long Bạch Bạch không muốn chết, cho nên hắn cuối cùng xoay người bỏ chạy.

Ban đầu Chu Kì Nghiêu nghĩ rằng Long Bạch Bạch làm ầm ĩ như vậy, đi chậm như vậy là muốn hù dọa hắn sao?

Nhưng hắn vẫn chờ, kết quả tên ngốc này lại chạy.

Chu Kì Nghiêu mở mắt ra quay người lại chỉ nhìn thấy thân ảnh Long Bạch Bạch nhoáng lên trên cửa đá, hắn đứng lên, bởi vì vẫn chưa mặc quần áo nên không thể đuôi theo ra ngoài.

Chờ hắn quần áo kỹ càng đi ra từ tẩm điện, liền nhìn thấy vẻ mặt Tô Toàn mờ mịt canh giữ ở nơi đó, như là không hiểu chuyện gì?

Nhìn thấy Chu Kì Nghiêu đi ra, hắn nhanh chóng cầm khăn đi qua giúp Chu Kì Nghiêu lau tóc, chỉ là nhìn thân ảnh Chu Kì Nghiêu mà vẻ mặt phức tạp: hoàng thượng có phải ở hậu điện làm gì Vân chủ tử hay không? Như thế nào khi Vân chủ tử chạy ra vẻ mặt lại đỏ hồng bộ dạng còn bối rối chứ?

Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của Vân chủ tử như vậy, vừa định đi qua hỏi một câu, kết quả Vân chủ tử đã chạy không thấy bóng rồi.

Tô Toàn đè nén không đuổi theo, lúc này cũng mới biết, Vân chủ tử không chỉ leo cột mau, mà chạy cũng rất mau nữa.

“Hắn đâu?" ban đầu Chu Kì Nghiêu nghĩ ngốc tử này là chạy ra ngoài, kết quả nhìn một vòng tẩm điện cũng không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy trên long tháp đặt một cái gối đầu của ngốc tử kia.

“Vân chủ tử quay về tẩm điện của mình." Tô Toàn bình tĩnh bẩm báo, nghĩ nghĩ, vẫn là nhấn mạnh nói: “Cũng không biết Vân chủ tử bị làm sao, lúc đi ra ngoài sắc mặt thực hồng." nhắc nhở hoàng thượng có phải vừa rồi làm chuyện gì dọa tới Vân chủ tử rồi?

Chu Kì Nghiêu còn chưa nhìn thấy người, nghe vậy liền dừng lại một chút, sau đó nghĩ nước trong ôn tuyền ở hậu điện quá nóng, vật nhỏ này chưa thấy qua sợ là không dễ chịu.

Thế nhưng còn nhớ rõ lúc trước Tô Toàn bẩm báo ngốc tử kia không thích hợp, vừa định đi qua nhìn một cái, kết quả, còn chưa đi tới long tháp, đột nhiên cảm giác ngực cứng lại, long châu trong cơ thể có xao động.

Sắc mặt Chu Kì Nghiêu khẽ thay đổi, ý thức được cái gì, lập tức cho Tô Toàn lui ra, nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề, dựa vào võ công vô cùng tốt của mình, liền lẻn vào trong bóng đêm.

Mấy năm nay long châu sẽ ngẫu nhiên dị động, mỗi lần hắn đều ôm chờ mong, cảm thấy có phải người nọ trở lại hay không.

Nhưng mỗi lần ôm hy vọng mà đi, lại đều thất vọng trở về.

Chu Kì Nghiêu thành thạo ở trong cung tìm một lần, lại không phát hiện cái gì, cuối cùng buồn bá đứng trên vách núi phía sau hành cung, nhìn bóng đêm ở xa xa, ánh mắt thâm thúy đều đầy cô đơn.

Long châu trong cơ thể đã sớm bình tĩnh lại, giống như vừa mới xao động chỉ là ngẫu nhiên.

Vài năm này hắn cũng thường xuyên cảm giác được, nhưng nhiều lần thất vọng khiến hắn nhịn không được cảm thấy, có phải là mình đã nghĩ sai rồi không, phản ứng này…. Chẳng qua là phản ứng bình thường của long châu?

Mà bên kia, khi Long Bạch Bạch chạy về tẩm điện của mình liền đóng chặt cửa điện, lập tức chui vào chăn gấm, bao mình thành một con nhộng, bọc lại thật là kín, kín không một kẽ hở.

Hắn cảm giác lòng bàn chân rất đau, cong mông đẩy trán dán chặt vào giường, cứ như vậy mà giấu mình, từ từ nhắm hai mắt lại thì thào niệm: không đau không đau, ân nhân nói tới ngày mai là tốt rồi, một chút cũng không đau…..

Ngao, đau quá!

Lần sau hắn sẽ không bao giờ tới tẩm điện nhìn lén người tốt tắm, thật là khó chịu QAQ.

Mà Long Bạch Bạch gói mình trong chăn lại không hề biết hai chân mình có ánh sáng màu bạc xuất hiện, mơ hồ có thể nhìn ra là vảy, nhưng rốt cuộc lòng bàn chân hắn dính nước ao ôn tuyền quá ít, rất nhanh liền biến mất không thấy bóng dáng, khôi phục lại bình thường.
Tác giả : Thả Phất
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại