Thất Sát Nữ Đế
Chương 53: Ngủ chung
"Ngạo Lai Tiên Đảo?" Phong Vô Ý nằm trên giường tò mò đọc lại cái tên này một lần.
"Ta cũng là lần đầu nghe thấy cái tên này" Trong bóng tối không nhìn rõ vẻ mặt của Tiêu Tử Mặc, mà chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên.
Nằm cùng một giường, gối đầu chung trên một chiếc gối, hô hấp của hai người đều gần kề trong gang tấc.
Chuyện này là điều rất bình thường, bởi vì đối với một thôn dân nghèo thì làm sao có khả năng có tới hai gian phòng khách được. . Gian phòng khách này cũng là gian phòng ngủ của người con trai lão nhân đã đi vắng, cho nên chỉ dọn dẹp một chút là có thể sử dụng. Mới vào đầu mùa xuân, nên thời tiết về đêm vô cùng lạnh lẽo, dù có muốn ngủ trên mặt đất thì cũng không có chăn đệm để mà dùng.
"Đừng nói là trên bản đồ của Mia không có, mà cho dù là trong tất cả sách ghi chép của Tuyền Ki Thạch phủ, ta cũng chua từng đọc qua hay nghe thấy cái tên Ngạo Lai Tiên Đảo này" Tiêu Tử Mặc vừa nói vừa lùi người ra phía bên cạnh giường một chút, cố gắng kiềm chế để làm cho giọng nói của mình có thể vững vàng như bình thường.
Rõ ràng là trên dọc đường đi, cả hai người đều đã từng ngủ chung, tại nơi hoang dã cũng không phải là chưa từng ôm nhau để sưởi ấm, nhưng mà chưa có lần nào lại khiến cho hắn cảm thấy xấu hổ như lần này.
Rõ ràng.... lúc này chỉ nhiều hơn mọi khi mọi khi một tấm chăn đệm mà thôi.
"Vậy mà ngay cả Tuyền Ki Thạch phủ cũng không có tư liệu? Như vậy thì thật kỳ lạ, còn có...." Phong Vô Ý ngạc nhiên một chút, rồi lại nói tiếp: "Ngươi nếu như không muốn nửa đêm rơi xuống giường, thì nhanh tiền gần vào đây một chút"
"Ta, không sao đâu" Thân thể Tiêu Tử Mặc giật giật, nhưng mà lại càng xa nàng thêm một chút.
Phong Vô Ý thật không biết phải làm sao, nàng không rõ là hắn đang kiêng kị điều gì. . Trước kia trong nhóm cộng sự của nàng, nàng chỉ biết lòng dạ củanữnhân rất khó nắm bắt, nhưng khi bước chân tới thế giới này, nàng lại thật không hiểu nổi tại sao lòng dạ của nam nhân cũng lại khó dò như vậy?
"Vị lão nhân kia còn nói, Ngạo Lai Tiên Đảo này từ xưa tới nay đều không cùng với bên ngoài tiếp xúc trao đổi, tất cả sản vật đều là tự cung tự cấp" Tiêu Tử Mặc nhanh chóng chuyển đề tài, tiếp tục nói: "Theo lời nói của lão, ta không cảm nhận được một chút địch ý nào, mà hắn đối với thân phận của chúng ta cũng giống như là không hề biết tí gì....Nhưng mà dù sao thì ngày mai chúng vẫn nên tiếp tục đi tuần tra ở trên đảo này một lần nữa cho thỏa đáng"
"Ừm, ít nhất cũng nên nghĩ ra biện pháp kiếm một chiếc thuyền" Phong Vô Ý đồng ý nói.
"Chuyện này chỉ sợ làrất khó...." Tiêu Tử Mặc cười khổ một cái, không đợi nàng hỏi thì đã giải thích tiếp: "Ngạo Lai Tiên Đảo bị ngăn cách với bên ngoài, cho dù có thuyền thì cũng chỉ là thuyền nhỏ dùng để đánh bắt cá ven đảo, nên làm sao có thể chịu đựng được sóng to gió lớn mà vượt biển đi tới Phạm Thiên"
"Tóm lại, ngày mai xem xét kỹ đã rồi hãy nói tiếp" Phong Vô Ý thở dài: "Có lẽ.... Chúng ta tới nơi đây thật sự chỉ là một sự trùng hợp"
"Chỉ mong là như vậy" Tiêu Tử Mặc trầm giọng một lúc, sau đó khẽ nói: "Đã khuya rồi, ngủ đi! Không thể xác định được trên đảo có nguy hiểm hay không, cho nên phải tĩnh dưỡng tinh thần cho tốt mới là điều quan trọng"
"Ta biết, trái lại chính là người--" Phong Vô Ý rốt cục chịu không nữa mà bắt lấy tay hắn kéo lại gần một chút, rồi tức giận nói: "Trên thân thể ta cũng không có bệnh tật gì lây nhiễm, chạm tới cũng sẽ không bị sao đâu!"
"Ta không phải...." Tiêu Tử Mặc há mồm, lại không biết phải giải thích như thế nào mới tốt. Hắn biết, nàng bây giờ... vẫn không biết.
"Dong dài làm gì! Ngủ!" Phong Vô Ý nói thầm một câu, kéo chăn chùm lên người cả hai.
Náo loạn một hồi, khiến khoảng cách của hai người gần như không còn tồn tại nữa. . Tiêu Tử Mặc nằm thẳng ở trên giường, ở trong đêm tối mở to hai mắt, mơ hồ chỉ nhìn thấy những vết loang lổ ở trên trần nhà.
Chóp mũi ngửi được một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, hơi thở nhẹ nhàng như có như không phả lên trên cổ, làm hắn cảm thấy có một chút ngứa ngáy, khiến cho toàn thân không thể tự chủ lại bắt đầu cứng ngắc trở lại như trước.
Trái lại Phong Vô Ý nằm bên cạnh lại giống như không hề có cảm giác, cho tới một lúc sau hơi thở càng lúc càng nhẹ dần, hiển nhiên là đã ngủ thiếp đi.
Tiêu Tử Mặc ở dưới đáy lòng thở dài, miến cưỡng nhắm lại hai mắt. . Một ngườinữtử như vậy.... Có thể xem môi hôn trở thành phương pháp cứu người, xem hành động dựasátvào nhau như là phương pháp sưởi ấm, xem chuyện cô nam quảnữđồng gối chung giường là hành động đi ngủ thông thường, tất cả đều không có gì khác biệt.Nữtử như vậy... Rốt cuộc phải bảo hắn làm như thế nào để chỉ cho nàng biết tình cảm là gì?
Trong mơ màng hắn ngủ thiếp đi, cũng không biết là chính mình đã ngủ như thế nào. . Chỉ biết là sau khi tỉnh lại, thì sắc trời đã sáng trưng, bên ngoài cửa sổ truyền tới những tiếng mưa rơi lách tách, mang đến chút hơi thở của mùa xuân. Bên cạnh giường đã trống không, từ sớm đã không thấy bóng người đâu cả.
Tiêu Tử Mặc cả kinh, lập tức ngồi dậy, lại bởi vì động tác quá nhanh nên khiến cho đại não truyền tới một trận đau đớn kịch liệt. Hắn nhịn không được mà cười khẽ một tiếng, dù cho hắn có tu luyện pháp lực tới mức thông thiên, thì chung quy cũng chủ là tu " Thuật", là ngoại lực, trong khi thân thể của hắn thì vẫn như cũ chỉ là thân thể của một người bình thường.
"Làm sao vậy?" Giọng nói quen thuộc truyền tới, sau đó là một đôi tay hơi lạnh ấn lên huyệt thái dương của hắn, nhẹ nhàng day ấn vày cái, nhất thời khiến cho cơn đau đầu giảm bớt không ít.
"Ta không sao, cám ơn" Tiêu Tử Mặc ổn định lại tâm tình, lấy trường bào đã giặt sạch và hong khô ở bên cạnh giường ra thay. Đến khi ngẩng đầu, thì mới thấy Phong Vô Ý đã thay đổi y phục rồi, trên tay là hai chén cháo hoa nóng hầm hập, rõ ràng chuyện nàng vừa rồi đi ra ngoài là để lấy bữa sáng.
"Không có thứ gì tốt hơn, cho nên đành ăn tạm chút cháo này vậy" Phong Vô Ý nói một câu, rồi đi trở về bên cạnh bàn.
"Thật có lỗi" Tiêu Tử Mặc nhanh chóng chải đầu rửa mặt một chút, nhưng dù vậy thì vẫn không thể che đi được sự mỏi mệt hiện lên trên mặt. Hắn từ nhỏ không giống như Phong Vô Ý, được rèn luyện thân thể với cường độ cao, cho nên hiện giờ chỉ có nội lực hộ thể, chân khí lưu chuyển liên tiếp không ngừng. . Nhiều ngày mệt nhọc, hôm qua đại chiến trên biển một trận, laị thêm đêm qua ngủ không ngon, cho nên dù tính tình của hắn quen chịu đựng không nói ra thì cũng không cách nào giấu diếm đi vẻ bên ngoại mệt mỏi của chính mình một cách hoàn hảo được.
"Ăn đi" Phong Vô Ý đem một chén cháo hoa tới trước mặt hắn, dừng một lát nàng lại nói: "Buổi sáng ta đi ra ngoài một chuyến, bảo người của ta đang ẩn nấp giả làm người gặp nạn, rồi đi tới các địa phương khác ở trên đảo nghe ngóng tin tức, bởi vì bộ dáng của bọn họ không dễ gây chú ý như chúng ta"
Tiêu Tử Mặc lúc này mới nhớ tới hai người thuộc hạ kia, rồi cũng gật đầu nói: "Người của Tuyền Ki Thạch phủ phái ra ngoài làm việc, thì đều đã trải qua huấn luyện, cho nên không cần lo lắng cho bọn họ"
"Ta không lo lắng tới bọn họ, mà ta lo lắng chính là ngươi!" Phong Vô Ý nhịn không được nữa mà trợn mắt nhìn hắn chằm chằm: "Muốn soi gương xem sắc mặt của chính mình một chút không? Xem xem sắc mặt của ngươi vào lúc này xấu tới mức nào? Hôm nay nghỉ ngơi đi, chuyện gì cũng không cần phải làm!"
"Ta...." Tiêu Tử Mặc há mồm, theo thói quen định nói là không có việc gì, nhưng khi vừa tiếp xúc với ánhmắt thâm thúy của nàng, thì lại đành nuốt lời muốn nói trở vào.
Thôi... nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi vậy, dù sao cũng chỉ là một ngày mà thôi, cũng không làm lỡ được chuyện gì lớn" Mà hơn nữa, cảm giác được người khác quan tâm... thật sự rất tốt.
"Hôm nay trời mưa, mặc dù có thuyền nhưng nếu muốn ra biển thì cũng quá nguy hiểm" Phong Vô Ý ăn xong cháo, mới đứng lên đi tới đẩy cánh cửa sổ ra.
Nhất thời một làn không khí tươi mát cùng với những hơi nước đập vào mặt, làm cho tinh thần của nàng phải rung lên.
Chỉ thấy ở trên bầu trời có vệt xám mờ mờ, mơ hô có thể thấy được tia điện quang lóng lánh. Rồi tiếp theo là những giọt mưa như trút nước rơi xuống, với khí thế mạnh mẽ. Bên cạnh đó là cuồng phong thét gào thổi qua những thân cây đại thụ làm chúng phải lắc lư, cho nên vào giờ phút này đừng nói là thuyền đánh cá không dám ra biển, mà cho dù là thuyền lớn chuyên dụng cũng sẽ không thể nào chịu nổi thời tiết này.
"Yên tâm, cơm mưa này vào ngay mai sẽ dừng lại" Tiêu Tử Mặc an ủi.
"Vậy thì tốt" Phong Vô Ý gật đầu. . Tuy nhiên nàng lại cảm thấy cơn mưa này không giống như chỉ trút xuống trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng nàng biết Tiêu Tử Mặc rất am hiểu về tinh tượng, cho nên chắc hẳn là đã dựa vào tính toán mà biết trước được tình hình của thời tiết.
"Ta cũng là lần đầu nghe thấy cái tên này" Trong bóng tối không nhìn rõ vẻ mặt của Tiêu Tử Mặc, mà chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên.
Nằm cùng một giường, gối đầu chung trên một chiếc gối, hô hấp của hai người đều gần kề trong gang tấc.
Chuyện này là điều rất bình thường, bởi vì đối với một thôn dân nghèo thì làm sao có khả năng có tới hai gian phòng khách được. . Gian phòng khách này cũng là gian phòng ngủ của người con trai lão nhân đã đi vắng, cho nên chỉ dọn dẹp một chút là có thể sử dụng. Mới vào đầu mùa xuân, nên thời tiết về đêm vô cùng lạnh lẽo, dù có muốn ngủ trên mặt đất thì cũng không có chăn đệm để mà dùng.
"Đừng nói là trên bản đồ của Mia không có, mà cho dù là trong tất cả sách ghi chép của Tuyền Ki Thạch phủ, ta cũng chua từng đọc qua hay nghe thấy cái tên Ngạo Lai Tiên Đảo này" Tiêu Tử Mặc vừa nói vừa lùi người ra phía bên cạnh giường một chút, cố gắng kiềm chế để làm cho giọng nói của mình có thể vững vàng như bình thường.
Rõ ràng là trên dọc đường đi, cả hai người đều đã từng ngủ chung, tại nơi hoang dã cũng không phải là chưa từng ôm nhau để sưởi ấm, nhưng mà chưa có lần nào lại khiến cho hắn cảm thấy xấu hổ như lần này.
Rõ ràng.... lúc này chỉ nhiều hơn mọi khi mọi khi một tấm chăn đệm mà thôi.
"Vậy mà ngay cả Tuyền Ki Thạch phủ cũng không có tư liệu? Như vậy thì thật kỳ lạ, còn có...." Phong Vô Ý ngạc nhiên một chút, rồi lại nói tiếp: "Ngươi nếu như không muốn nửa đêm rơi xuống giường, thì nhanh tiền gần vào đây một chút"
"Ta, không sao đâu" Thân thể Tiêu Tử Mặc giật giật, nhưng mà lại càng xa nàng thêm một chút.
Phong Vô Ý thật không biết phải làm sao, nàng không rõ là hắn đang kiêng kị điều gì. . Trước kia trong nhóm cộng sự của nàng, nàng chỉ biết lòng dạ củanữnhân rất khó nắm bắt, nhưng khi bước chân tới thế giới này, nàng lại thật không hiểu nổi tại sao lòng dạ của nam nhân cũng lại khó dò như vậy?
"Vị lão nhân kia còn nói, Ngạo Lai Tiên Đảo này từ xưa tới nay đều không cùng với bên ngoài tiếp xúc trao đổi, tất cả sản vật đều là tự cung tự cấp" Tiêu Tử Mặc nhanh chóng chuyển đề tài, tiếp tục nói: "Theo lời nói của lão, ta không cảm nhận được một chút địch ý nào, mà hắn đối với thân phận của chúng ta cũng giống như là không hề biết tí gì....Nhưng mà dù sao thì ngày mai chúng vẫn nên tiếp tục đi tuần tra ở trên đảo này một lần nữa cho thỏa đáng"
"Ừm, ít nhất cũng nên nghĩ ra biện pháp kiếm một chiếc thuyền" Phong Vô Ý đồng ý nói.
"Chuyện này chỉ sợ làrất khó...." Tiêu Tử Mặc cười khổ một cái, không đợi nàng hỏi thì đã giải thích tiếp: "Ngạo Lai Tiên Đảo bị ngăn cách với bên ngoài, cho dù có thuyền thì cũng chỉ là thuyền nhỏ dùng để đánh bắt cá ven đảo, nên làm sao có thể chịu đựng được sóng to gió lớn mà vượt biển đi tới Phạm Thiên"
"Tóm lại, ngày mai xem xét kỹ đã rồi hãy nói tiếp" Phong Vô Ý thở dài: "Có lẽ.... Chúng ta tới nơi đây thật sự chỉ là một sự trùng hợp"
"Chỉ mong là như vậy" Tiêu Tử Mặc trầm giọng một lúc, sau đó khẽ nói: "Đã khuya rồi, ngủ đi! Không thể xác định được trên đảo có nguy hiểm hay không, cho nên phải tĩnh dưỡng tinh thần cho tốt mới là điều quan trọng"
"Ta biết, trái lại chính là người--" Phong Vô Ý rốt cục chịu không nữa mà bắt lấy tay hắn kéo lại gần một chút, rồi tức giận nói: "Trên thân thể ta cũng không có bệnh tật gì lây nhiễm, chạm tới cũng sẽ không bị sao đâu!"
"Ta không phải...." Tiêu Tử Mặc há mồm, lại không biết phải giải thích như thế nào mới tốt. Hắn biết, nàng bây giờ... vẫn không biết.
"Dong dài làm gì! Ngủ!" Phong Vô Ý nói thầm một câu, kéo chăn chùm lên người cả hai.
Náo loạn một hồi, khiến khoảng cách của hai người gần như không còn tồn tại nữa. . Tiêu Tử Mặc nằm thẳng ở trên giường, ở trong đêm tối mở to hai mắt, mơ hồ chỉ nhìn thấy những vết loang lổ ở trên trần nhà.
Chóp mũi ngửi được một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, hơi thở nhẹ nhàng như có như không phả lên trên cổ, làm hắn cảm thấy có một chút ngứa ngáy, khiến cho toàn thân không thể tự chủ lại bắt đầu cứng ngắc trở lại như trước.
Trái lại Phong Vô Ý nằm bên cạnh lại giống như không hề có cảm giác, cho tới một lúc sau hơi thở càng lúc càng nhẹ dần, hiển nhiên là đã ngủ thiếp đi.
Tiêu Tử Mặc ở dưới đáy lòng thở dài, miến cưỡng nhắm lại hai mắt. . Một ngườinữtử như vậy.... Có thể xem môi hôn trở thành phương pháp cứu người, xem hành động dựasátvào nhau như là phương pháp sưởi ấm, xem chuyện cô nam quảnữđồng gối chung giường là hành động đi ngủ thông thường, tất cả đều không có gì khác biệt.Nữtử như vậy... Rốt cuộc phải bảo hắn làm như thế nào để chỉ cho nàng biết tình cảm là gì?
Trong mơ màng hắn ngủ thiếp đi, cũng không biết là chính mình đã ngủ như thế nào. . Chỉ biết là sau khi tỉnh lại, thì sắc trời đã sáng trưng, bên ngoài cửa sổ truyền tới những tiếng mưa rơi lách tách, mang đến chút hơi thở của mùa xuân. Bên cạnh giường đã trống không, từ sớm đã không thấy bóng người đâu cả.
Tiêu Tử Mặc cả kinh, lập tức ngồi dậy, lại bởi vì động tác quá nhanh nên khiến cho đại não truyền tới một trận đau đớn kịch liệt. Hắn nhịn không được mà cười khẽ một tiếng, dù cho hắn có tu luyện pháp lực tới mức thông thiên, thì chung quy cũng chủ là tu " Thuật", là ngoại lực, trong khi thân thể của hắn thì vẫn như cũ chỉ là thân thể của một người bình thường.
"Làm sao vậy?" Giọng nói quen thuộc truyền tới, sau đó là một đôi tay hơi lạnh ấn lên huyệt thái dương của hắn, nhẹ nhàng day ấn vày cái, nhất thời khiến cho cơn đau đầu giảm bớt không ít.
"Ta không sao, cám ơn" Tiêu Tử Mặc ổn định lại tâm tình, lấy trường bào đã giặt sạch và hong khô ở bên cạnh giường ra thay. Đến khi ngẩng đầu, thì mới thấy Phong Vô Ý đã thay đổi y phục rồi, trên tay là hai chén cháo hoa nóng hầm hập, rõ ràng chuyện nàng vừa rồi đi ra ngoài là để lấy bữa sáng.
"Không có thứ gì tốt hơn, cho nên đành ăn tạm chút cháo này vậy" Phong Vô Ý nói một câu, rồi đi trở về bên cạnh bàn.
"Thật có lỗi" Tiêu Tử Mặc nhanh chóng chải đầu rửa mặt một chút, nhưng dù vậy thì vẫn không thể che đi được sự mỏi mệt hiện lên trên mặt. Hắn từ nhỏ không giống như Phong Vô Ý, được rèn luyện thân thể với cường độ cao, cho nên hiện giờ chỉ có nội lực hộ thể, chân khí lưu chuyển liên tiếp không ngừng. . Nhiều ngày mệt nhọc, hôm qua đại chiến trên biển một trận, laị thêm đêm qua ngủ không ngon, cho nên dù tính tình của hắn quen chịu đựng không nói ra thì cũng không cách nào giấu diếm đi vẻ bên ngoại mệt mỏi của chính mình một cách hoàn hảo được.
"Ăn đi" Phong Vô Ý đem một chén cháo hoa tới trước mặt hắn, dừng một lát nàng lại nói: "Buổi sáng ta đi ra ngoài một chuyến, bảo người của ta đang ẩn nấp giả làm người gặp nạn, rồi đi tới các địa phương khác ở trên đảo nghe ngóng tin tức, bởi vì bộ dáng của bọn họ không dễ gây chú ý như chúng ta"
Tiêu Tử Mặc lúc này mới nhớ tới hai người thuộc hạ kia, rồi cũng gật đầu nói: "Người của Tuyền Ki Thạch phủ phái ra ngoài làm việc, thì đều đã trải qua huấn luyện, cho nên không cần lo lắng cho bọn họ"
"Ta không lo lắng tới bọn họ, mà ta lo lắng chính là ngươi!" Phong Vô Ý nhịn không được nữa mà trợn mắt nhìn hắn chằm chằm: "Muốn soi gương xem sắc mặt của chính mình một chút không? Xem xem sắc mặt của ngươi vào lúc này xấu tới mức nào? Hôm nay nghỉ ngơi đi, chuyện gì cũng không cần phải làm!"
"Ta...." Tiêu Tử Mặc há mồm, theo thói quen định nói là không có việc gì, nhưng khi vừa tiếp xúc với ánhmắt thâm thúy của nàng, thì lại đành nuốt lời muốn nói trở vào.
Thôi... nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi vậy, dù sao cũng chỉ là một ngày mà thôi, cũng không làm lỡ được chuyện gì lớn" Mà hơn nữa, cảm giác được người khác quan tâm... thật sự rất tốt.
"Hôm nay trời mưa, mặc dù có thuyền nhưng nếu muốn ra biển thì cũng quá nguy hiểm" Phong Vô Ý ăn xong cháo, mới đứng lên đi tới đẩy cánh cửa sổ ra.
Nhất thời một làn không khí tươi mát cùng với những hơi nước đập vào mặt, làm cho tinh thần của nàng phải rung lên.
Chỉ thấy ở trên bầu trời có vệt xám mờ mờ, mơ hô có thể thấy được tia điện quang lóng lánh. Rồi tiếp theo là những giọt mưa như trút nước rơi xuống, với khí thế mạnh mẽ. Bên cạnh đó là cuồng phong thét gào thổi qua những thân cây đại thụ làm chúng phải lắc lư, cho nên vào giờ phút này đừng nói là thuyền đánh cá không dám ra biển, mà cho dù là thuyền lớn chuyên dụng cũng sẽ không thể nào chịu nổi thời tiết này.
"Yên tâm, cơm mưa này vào ngay mai sẽ dừng lại" Tiêu Tử Mặc an ủi.
"Vậy thì tốt" Phong Vô Ý gật đầu. . Tuy nhiên nàng lại cảm thấy cơn mưa này không giống như chỉ trút xuống trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nhưng nàng biết Tiêu Tử Mặc rất am hiểu về tinh tượng, cho nên chắc hẳn là đã dựa vào tính toán mà biết trước được tình hình của thời tiết.
Tác giả :
Thanh Mặc Yên Thuỷ