Thất Ngược Khí Phi
Chương 52: Chết không rõ nguyên nhân
Tiêu Thần Hiên cảm thấy dây thần kinh trong đầu như sắp đứt, ánh mắt nổi lên vũ bão cuồn cuộn tức giận, đây là sỉ nhục rất lớn vào lý trí của hắn, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, phẫn nộ không kiềm chế được, giận dữ hét: -Ngươi là loại phụ nữ ai cũng có thể làm chồng, có tư cách gì nhục mạ Bổn Vương!
Giọng nói của hắn lạnh lùng, phẫn nộ, không thể tưởng tượng được là hắn có thể tức giận đến vậy.
Đột nhiên tiếng vải vóc bị xé vang lên, thanh âm lạnh như hàn băng vang lên trên đầu nàng:
-Tiện nhân, cho dù ngươi có chán ghét ta, căm hận ta nhưng ngươi vẫn phải nằm dưới thân ta, để ta chơi đùa.
Mỗi câu của hắn tàn khốc như ngọn lửa điên cuồng nhưng lại lạnh lẽo như hàn băng đánh vào tâm Khinh Vân Nhiễm.
Cả người Khinh Vân Nhiễm run run, nàng có ý định phá hắn, nhưng thấy hắn điên cuồng như muốn đem nàng nuốt sống, nàng sợ haixtrong lúc nam nữ thân mật, trong tâm bất giác sinh ra cảm giác chán ghét, đây là bóng ma tâm lý mà hắn gây ra cho nàng, cơn ác mộng ập về, tái hiện lại trong đầu nàng, làm khuôn mặt nàng đang đỏ ửng trở nên trắng bệch, giọng nói khàn khàn:
-Không!
Đôi mắt đen của hắn sắc như băng, môi mím chặt, ánh mắt âm trầm nhìn nàng, vẻ mặt dữ tợn làm người ta sợ hãi, một tay xé quần áo của nàng, thân hình cao lớn tráng kiện bao trùm lấy thân hình nhỏ nhắn, một tay giữ chặt hai tay nàng, đôi môi điên cuồng gặm cắn vành tai nàng, cổ, xương quai xanh, chậm rãi xuống phía dưới.
Trong nháy mắt, Khinh Vân Nhiễm cảm thấy cả người lạnh như băng, như bị tiêm thuốc phiện, thân thể hắn nóng như thép nung nhưng cả người lại tỏa ra hàn khí, nóng lạnh luân phiên, nàng sống không bằng chết, cảm giác thấy những gì? Là đau khổ, hay hành hạ, linh hồn như bị xé rách…
Hắn không chịu buông tha cho nàng, mặc dù đã sủng ái Tô Thiên Tuyết cũng không hóa giải hận thù trong lòng hắn, ý nghĩ này xâm nhập vào xương tủy, khắc cốt ghi tâm, dần dần tiêu diệt hắn.
Hắn vốn không kiêng nể gì, đầu ngón tay vân vê trêu chọc dưới thân nàng, phát tiết phẫn nộ mãnh liệt với nàng, hắn không để ý đến cảm giác của nàng, thô bạo giữ lấy nàng nhưng đêm nay, động tác của hắn lại êm ái khác thường, không ngừng vuốt ve, không hề gây xích mích, làm cho hai thân thể dán vào nhau, đụng chạm làm cho thân thể cực nóng, phương pháp như vậy đã phá hủy hoàn toàn ý chí kiên cường của nàng.
-Như thế nào, không rên rỉ à, hay là sợ tiếng rên rỉ to quá bị tỳ nữ nghe thấy?
Giọng hắn trào phúng, lạnh lùng giống như một cái tát mạnh mẽ giáng vào mặt nàng, mặt trắng không còn chút máu.
Tâm nàng giống như bị rơi vào hầm băng, bị vũ nhục mà sinh ra hận ý, nàng gắt gao cắn chặt đôi môi cánh hoa của nàng, không cho phép mình phát ra bất cứ thanh âm nào! Hắn cố ý, cố ý muốn nàng ở dưới thân hắn rên rỉ, dâm đãng thừa nhận sự xâm chiếm của hắn. Không! Tự tôn của nàng tuyệt đối không cho phép điều đó!
Giọng nói Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng:
-Có thân xác ta thì sao, ngươi vĩnh viễn cũng đừng bao giờ nghĩ lòng ta sẽ tiếp nhận ngươi! Thứ ngươi có được cũng chỉ là một cái xác không hồn!
Lời nói lạnh lùng như hàn băng đam vào lỗ tai Tiêu Thần Hiên, đáy mắt hắn như có lửa thiêu đốt, phẫn nộ, không cam lòng, hai tròng mắt hắn đỏ rực trừng trừng nhìn nàng, phút chốc, hắn xé rách toàn bộ quần áo trên người nàng, mạnh mẽ xuyên qua nàng, sau đó là vũ bão cuồng phong xâm chiếm, cướp đoạt.
Nàng cảm thấy vô cùng đau đớn, vô lực nhắm mắt lại, cảm giác linh hồn mình đã rời khỏi thể xác, chỉ có nước mắt chảy xuống, nàng nghe được thanh âm cõi lòng mình tan nát, không phải là sự kết hợp của tình yêu, làm cho nàng đau khổ, vẻ mặt lạnh băng nhìn nam nhân trên người nàng, trong mắt mang theo hận ý thấu xương.
……
Một trận cuồng phong vừa qua, trong phòng tràn ngập bầu không khí hoan ái.
Tiêu Thần Hiên đặt Khinh Vân Nhiễm ở trên người, khuôn mặt nàng lạnh lùng trống rỗng, nước mắt ở trên mặt chưa hề khô, đôi môi anh đào sưng đỏ, trên thân thể trắng như tuyết đầy những dấu vết của sự tàn phá, mà trên lưng hắn, trên cánh tay có những vết cào cấu, những vết cắn chảy máu. Nhìn những ấn ký này làm người ta thấy hoảng sợ, nhưng hắn lại có cảm giác thỏa mãn, mặc kệ nàng tình nguyện hay không, cuối cùng cũng phải thần phục dưới thân hắn, đây là sự thật không thể thay đổi được.
Khinh Vân Nhiễm ngơ ngác nhìn phía trên, hồi lâu, hàng mi run rẩy, ra sức đẩy thân thể hắn ra, cả người khỏa thân bước xuống giường, đau đớn giữa hai chân, tuyệt vọng, hổ thẹn, ký ức như thủy triều ập tới, nàng không thể chịu được thân thể mình lưu lại mùi của hắn, trong đầu chỉ có ý nghĩ, phải tẩy rửa thật sạch sẽ!
Tiêu Thần Hiên nhìn bộ dáng nàng, đột nhiên trong tâm không đành lòng, nhanh chóng đứng dậy, nhặt ngoại bào rơi trên mặt đất, đi nhanh tới choàng lên người nàng, trầm giọng nói:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi phát điên gì vậy?
Khẩu khí tuy bực mình nhưng lại lộ ra quan tâm khó phát hiện.
Khinh Vân Nhiễm dùng sức kéo y phục, phẫn hận nhìn hắn, lạnh lùng nói:
-Ta không nổi điên, liên quan gì đến ngươi?
Một ngày nào đó nàng cũng muốn cho hắn nếm được mùi vị bị người khác lăng nhục.
Tâm tình đang tốt bị phá hoại, khuôn mặt Tiêu Thần Hiên trầm xuống:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi đừng ép ta đánh ngươi!
Thanh âm hắn lạnh lẽo, bầu không khí âm trầm tỏa ra từ người hắn.
Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng cười, nói:
-Như thế nào? Lại muốn dùng roi đánh ta sao? Hay đổi thứ khác đi, đánh bằng gậy? Hoặc là giết ta luôn đi!?
Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Thần Hiên hiện lên phẫn nộ, bắt lấy cổ tay nàng, tiếng nói tuy trầm thấp nhưng lại hiên sóng lớn điên cuồng, nổi giận nói:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi đừng không biết tốt xấu! Ta, ta…
Ta sợ ngươi lạnh thôi!
Những lời này bất luận thế nào hắn cũng không nói ra được.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm liễm diễm, lạnh lùng nói:
-Mục đích nhục nhã ta của Vương gia đã đạt được rồi đấy, giờ người có thể đi!
Nói xong ra sức gạt tay hắn ra, vội vàng đi tới phòng tắm.
Đáy mắt Tiêu Thần Hiên dấy lên ngọn lửa dữ dội như muốn đem nàng đốt thành đống tro tàn, nhìn bóng lưng gầy guộc xinh đẹp lại xúc động có ý nghĩ muốn bóp chết nàng, hắn bước xa như bay, vươn tay ôm lấy eo nàng, Khinh Vân Nhiễm kêu lên một tiếng, phẫn nộ quay đầu:
-Buông ta ra!
Môi hắn dán vào vành tai nàng, lạnh lùng uy hiếp:
-Khinh Vân Nhiễm, nếu như ngươi muốn mạng sống của Tú nhi thì không được ngỗ nghịch ta!
Khinh Vân Nhiễm hít phải lãnh khí, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:
-Ngươi thật là hèn hạ!
Mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, một tay ép nàng đến bên tường, lạnh lùng nói:
-Ta hèn hạ? So với sự độc ác của ngươi thì ta đã là cái gì?
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm phẫn nộ, đang muốn mở miệng phản bác thì ngoài cửa đột nhiên có một giọng nói trầm ổn vang lên:
-Vương gia, thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo, quấy rầy người nghỉ ngơi, mong Vương gia thứ tội.
Tiêu Thần Hiên không hề thoải mái, lạnh lùng hỏi:
-Chuyện gì?
Nghe tiếng, nam tử đứng ngoài cửa lớn tiếng trả lời:
-Thuộc hạ vừa biết tin, cô nương Di Hương ở Phiêu Hương các và cô nương Khả Hinh ở Hinh Nhiên viện đột tử không rõ nguyên nhân.
Giọng nói của hắn lạnh lùng, phẫn nộ, không thể tưởng tượng được là hắn có thể tức giận đến vậy.
Đột nhiên tiếng vải vóc bị xé vang lên, thanh âm lạnh như hàn băng vang lên trên đầu nàng:
-Tiện nhân, cho dù ngươi có chán ghét ta, căm hận ta nhưng ngươi vẫn phải nằm dưới thân ta, để ta chơi đùa.
Mỗi câu của hắn tàn khốc như ngọn lửa điên cuồng nhưng lại lạnh lẽo như hàn băng đánh vào tâm Khinh Vân Nhiễm.
Cả người Khinh Vân Nhiễm run run, nàng có ý định phá hắn, nhưng thấy hắn điên cuồng như muốn đem nàng nuốt sống, nàng sợ haixtrong lúc nam nữ thân mật, trong tâm bất giác sinh ra cảm giác chán ghét, đây là bóng ma tâm lý mà hắn gây ra cho nàng, cơn ác mộng ập về, tái hiện lại trong đầu nàng, làm khuôn mặt nàng đang đỏ ửng trở nên trắng bệch, giọng nói khàn khàn:
-Không!
Đôi mắt đen của hắn sắc như băng, môi mím chặt, ánh mắt âm trầm nhìn nàng, vẻ mặt dữ tợn làm người ta sợ hãi, một tay xé quần áo của nàng, thân hình cao lớn tráng kiện bao trùm lấy thân hình nhỏ nhắn, một tay giữ chặt hai tay nàng, đôi môi điên cuồng gặm cắn vành tai nàng, cổ, xương quai xanh, chậm rãi xuống phía dưới.
Trong nháy mắt, Khinh Vân Nhiễm cảm thấy cả người lạnh như băng, như bị tiêm thuốc phiện, thân thể hắn nóng như thép nung nhưng cả người lại tỏa ra hàn khí, nóng lạnh luân phiên, nàng sống không bằng chết, cảm giác thấy những gì? Là đau khổ, hay hành hạ, linh hồn như bị xé rách…
Hắn không chịu buông tha cho nàng, mặc dù đã sủng ái Tô Thiên Tuyết cũng không hóa giải hận thù trong lòng hắn, ý nghĩ này xâm nhập vào xương tủy, khắc cốt ghi tâm, dần dần tiêu diệt hắn.
Hắn vốn không kiêng nể gì, đầu ngón tay vân vê trêu chọc dưới thân nàng, phát tiết phẫn nộ mãnh liệt với nàng, hắn không để ý đến cảm giác của nàng, thô bạo giữ lấy nàng nhưng đêm nay, động tác của hắn lại êm ái khác thường, không ngừng vuốt ve, không hề gây xích mích, làm cho hai thân thể dán vào nhau, đụng chạm làm cho thân thể cực nóng, phương pháp như vậy đã phá hủy hoàn toàn ý chí kiên cường của nàng.
-Như thế nào, không rên rỉ à, hay là sợ tiếng rên rỉ to quá bị tỳ nữ nghe thấy?
Giọng hắn trào phúng, lạnh lùng giống như một cái tát mạnh mẽ giáng vào mặt nàng, mặt trắng không còn chút máu.
Tâm nàng giống như bị rơi vào hầm băng, bị vũ nhục mà sinh ra hận ý, nàng gắt gao cắn chặt đôi môi cánh hoa của nàng, không cho phép mình phát ra bất cứ thanh âm nào! Hắn cố ý, cố ý muốn nàng ở dưới thân hắn rên rỉ, dâm đãng thừa nhận sự xâm chiếm của hắn. Không! Tự tôn của nàng tuyệt đối không cho phép điều đó!
Giọng nói Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng:
-Có thân xác ta thì sao, ngươi vĩnh viễn cũng đừng bao giờ nghĩ lòng ta sẽ tiếp nhận ngươi! Thứ ngươi có được cũng chỉ là một cái xác không hồn!
Lời nói lạnh lùng như hàn băng đam vào lỗ tai Tiêu Thần Hiên, đáy mắt hắn như có lửa thiêu đốt, phẫn nộ, không cam lòng, hai tròng mắt hắn đỏ rực trừng trừng nhìn nàng, phút chốc, hắn xé rách toàn bộ quần áo trên người nàng, mạnh mẽ xuyên qua nàng, sau đó là vũ bão cuồng phong xâm chiếm, cướp đoạt.
Nàng cảm thấy vô cùng đau đớn, vô lực nhắm mắt lại, cảm giác linh hồn mình đã rời khỏi thể xác, chỉ có nước mắt chảy xuống, nàng nghe được thanh âm cõi lòng mình tan nát, không phải là sự kết hợp của tình yêu, làm cho nàng đau khổ, vẻ mặt lạnh băng nhìn nam nhân trên người nàng, trong mắt mang theo hận ý thấu xương.
……
Một trận cuồng phong vừa qua, trong phòng tràn ngập bầu không khí hoan ái.
Tiêu Thần Hiên đặt Khinh Vân Nhiễm ở trên người, khuôn mặt nàng lạnh lùng trống rỗng, nước mắt ở trên mặt chưa hề khô, đôi môi anh đào sưng đỏ, trên thân thể trắng như tuyết đầy những dấu vết của sự tàn phá, mà trên lưng hắn, trên cánh tay có những vết cào cấu, những vết cắn chảy máu. Nhìn những ấn ký này làm người ta thấy hoảng sợ, nhưng hắn lại có cảm giác thỏa mãn, mặc kệ nàng tình nguyện hay không, cuối cùng cũng phải thần phục dưới thân hắn, đây là sự thật không thể thay đổi được.
Khinh Vân Nhiễm ngơ ngác nhìn phía trên, hồi lâu, hàng mi run rẩy, ra sức đẩy thân thể hắn ra, cả người khỏa thân bước xuống giường, đau đớn giữa hai chân, tuyệt vọng, hổ thẹn, ký ức như thủy triều ập tới, nàng không thể chịu được thân thể mình lưu lại mùi của hắn, trong đầu chỉ có ý nghĩ, phải tẩy rửa thật sạch sẽ!
Tiêu Thần Hiên nhìn bộ dáng nàng, đột nhiên trong tâm không đành lòng, nhanh chóng đứng dậy, nhặt ngoại bào rơi trên mặt đất, đi nhanh tới choàng lên người nàng, trầm giọng nói:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi phát điên gì vậy?
Khẩu khí tuy bực mình nhưng lại lộ ra quan tâm khó phát hiện.
Khinh Vân Nhiễm dùng sức kéo y phục, phẫn hận nhìn hắn, lạnh lùng nói:
-Ta không nổi điên, liên quan gì đến ngươi?
Một ngày nào đó nàng cũng muốn cho hắn nếm được mùi vị bị người khác lăng nhục.
Tâm tình đang tốt bị phá hoại, khuôn mặt Tiêu Thần Hiên trầm xuống:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi đừng ép ta đánh ngươi!
Thanh âm hắn lạnh lẽo, bầu không khí âm trầm tỏa ra từ người hắn.
Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng cười, nói:
-Như thế nào? Lại muốn dùng roi đánh ta sao? Hay đổi thứ khác đi, đánh bằng gậy? Hoặc là giết ta luôn đi!?
Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Thần Hiên hiện lên phẫn nộ, bắt lấy cổ tay nàng, tiếng nói tuy trầm thấp nhưng lại hiên sóng lớn điên cuồng, nổi giận nói:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi đừng không biết tốt xấu! Ta, ta…
Ta sợ ngươi lạnh thôi!
Những lời này bất luận thế nào hắn cũng không nói ra được.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm liễm diễm, lạnh lùng nói:
-Mục đích nhục nhã ta của Vương gia đã đạt được rồi đấy, giờ người có thể đi!
Nói xong ra sức gạt tay hắn ra, vội vàng đi tới phòng tắm.
Đáy mắt Tiêu Thần Hiên dấy lên ngọn lửa dữ dội như muốn đem nàng đốt thành đống tro tàn, nhìn bóng lưng gầy guộc xinh đẹp lại xúc động có ý nghĩ muốn bóp chết nàng, hắn bước xa như bay, vươn tay ôm lấy eo nàng, Khinh Vân Nhiễm kêu lên một tiếng, phẫn nộ quay đầu:
-Buông ta ra!
Môi hắn dán vào vành tai nàng, lạnh lùng uy hiếp:
-Khinh Vân Nhiễm, nếu như ngươi muốn mạng sống của Tú nhi thì không được ngỗ nghịch ta!
Khinh Vân Nhiễm hít phải lãnh khí, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:
-Ngươi thật là hèn hạ!
Mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, một tay ép nàng đến bên tường, lạnh lùng nói:
-Ta hèn hạ? So với sự độc ác của ngươi thì ta đã là cái gì?
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm phẫn nộ, đang muốn mở miệng phản bác thì ngoài cửa đột nhiên có một giọng nói trầm ổn vang lên:
-Vương gia, thuộc hạ có việc gấp cần bẩm báo, quấy rầy người nghỉ ngơi, mong Vương gia thứ tội.
Tiêu Thần Hiên không hề thoải mái, lạnh lùng hỏi:
-Chuyện gì?
Nghe tiếng, nam tử đứng ngoài cửa lớn tiếng trả lời:
-Thuộc hạ vừa biết tin, cô nương Di Hương ở Phiêu Hương các và cô nương Khả Hinh ở Hinh Nhiên viện đột tử không rõ nguyên nhân.
Tác giả :
Thiển Tiểu Lê Qua