Thất Hữu Bất Trực

Chương 70

Hai người một đường hấp tấp chạy về công ty. Thái Dương vừa vào cửa ngay cả áo khoác cũng chẳng buồn cởi liền trực tiếp nhào về phía máy tính, vẻ mặt hưng phấn mà bắt đầu gõ nhịp trên bàn phím.

Cố Văn Vũ đem những thứ mua về bỏ xuống, lại rót một chén nước ấm đặt lên bàn máy tính của Thái Dương, sau đó mới ngồi xuống bên người cậu.

“Cậu nói xem tớ như thế nào trước kia lại không nghĩ ra chứ!" Thái Dương một bên lướt tay gõ bàn phím một bên nói, “Hiện tại vướng mắc vận hành chương trình chính là tốc độ phân tích ngữ nghĩa cùng dung lượng âm thanh lưu trữ trước. Lúc trước chúng ta đều sa vào một điểm sai lầm, chính là nghĩ muốn dùng hết khả năng phân tích chuẩn xác ý tứ ngữ âm bên trong của một người. Nhưng lời nói của một người bao hàm lượng thông tin quá lớn, muốn phân tích chuẩn xác, không chỉ phải phân tích toàn diện tình cảm của đương sự, mà còn phải kết hợp rất nhiều ngữ cảnh ngay lúc đó, cứ như vậy tốc độ vận hành tự nhiên cũng chậm xuống. Nhưng mà chúng ta lại xem nhẹ một vấn đề quan trọng! Chính là mục đích chúng ta khai phá phần mềm này là gì?"

Thái Dương nói tới đây, ánh mắt nheo nheo, trân trân nhìn từng phần số liệu trên màn hình suy nghĩ một lát, sau đó thử đem một vài chỗ sửa đổi. Hiển nhiên rằng vấn đề này có chút làm cậu rối loại, bởi vì cậu hồi lâu cũng không nói gì nữa, chính là cắn đầu lưỡi hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cũng không biết gặp vấn đề gì khó giải quyết, hai hàng mày nhíu chặt lại với nhau.

Cố Văn Vũ nghe một phần nói chuyện này của Thái Dương, ánh mắt quét về phần số liệu cậu đang xem kia, trong lòng mơ hồ hiểu được cậu muốn làm cái gì, vì vậy chỉ một chỗ trong đó, hỏi: “Có phải muốn sửa chỗ này hay không?"

Thái Dương sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn nhìn Cố Văn Vũ, nhướn cao mi cười mỉm hỏi: “Không hổ là Cố Văn Vũ a, sao liền hiểu được tớ muốn làm thế nào vậy?"

“Cụ thể thì cũng chưa quá rõ ràng, chi bằng nói tôi biết đi?"

Thời điểm Cố Văn Vũ nói đến vấn đề công việc luôn luôn nghiêm túc, cho dù hai người ngồi gần đến vậy cũng quy củ không có lấy một điểm quá phận. Song nhìn thấy bộ dáng thật sự chuyên chú kia của hắn, đặc biệt trước mặt chỉ có duy nhất ánh huỳnh quang lam nhạt từ màn hình máy tính, đường cong khuôn mặt hắn được tôn lên trong ánh sáng tối, góc cạnh rõ ràng, Thái Dương cảm thấy hắn quả thực là gợi cảm muốn chết, nhìn khóa vào đôi môi người ta mấy giây, cả cái mặt dày lại không khỏi đỏ hồng, liền vội vàng quay đầu tiếp tục nhìn màn hình.

“Ừm..... Tớ là nghĩ thế này, phần mềm này của chúng ta đã muốn không còn vốn để tiếp tục nghiên cứu phát triển nữa, nếu không thể nhanh chóng tham gia thị trường thu hoạch kết quả, cũng chỉ có tạm thời gác lại, như vậy không khỏi đáng tiếc. Tựa như tớ vừa mới nói đó, chúng ta vẫn xem nhẹ mục đích khai phá phần mềm này. Chúng ta là vì kiếm tiền, không phải đang làm nghiên cứu khoa học, nếu là để nhanh chóng đưa ra thị trường, vậy sao chúng ta không bắt chước theo đi?"

Thái Dương cố ý thừa nước đục thả câu muốn trêu chọc Cố Văn Vũ, nhưng sự thật chỉ bằng bản lĩnh hiện tại của cậu căn bản là không đủ. Bởi vì Cố Văn Vũ người ta chính là bình tĩnh ừm một tiếng, sau đó đáp lại hai chữ:

“Tiếp tục."

Mười phần là ông chủ kiểu mẫu!

Thái Dương trong lòng một trận mất mác, lại cảm thán Cố Văn Vũ không thú vị, nhưng vẫn là tiếp tục nói:

“Tựa như ở cửa tiệm chúng ta mới nãy thấy đó, những năm nay kiếm tiền của tình nhân là tốt nhất, hơn nữa cũng dễ dàng để nổi danh nhất. Chúng ta cứ ở trong này vắt óc nghĩ xem làm thế nào nâng cao phân tích tốc độ, chẳng bằng nghĩ biện pháp đem số liệu phân tích phân luồng! Trên căn bản là giảm bớt gánh nặng vận hành chường trình. Tỷ như tình nhân đối thoại với nhau, là có thể lấy ra một hạng mục riêng. Chúng ta giả thiết người sử dụng phần mềm chính là một đôi tình nhân, chú trọng phân tích đối thoại có khả năng phát sinh giữa bọn họ cùng hàm nghĩa thâm tầng dẫn đến. Đối thoại những người khác chúng ta có thể tạm thời không quản đến, cứ như vậy mỗi lần cần phân tích số liệu sẽ giảm thiểu đi rất nhiều, không phải sao?"

“Thế này nhé, tớ sẽ nói cụ thể thêm một chút!" Thái Dương thấy Cố Văn Vũ hơi hơi cau mày, tưởng rằng hắn không hiểu được ý mình, một lần nữa sắp xếp lại ngôn từ, giải thích: “Đầu tiên, nếu chúng ta đem đối tượng sử dụng tập trung ở các cặp tình nhân, vậy trước tiên thu thập một chút những câu tình nhân thường xuyên sẽ nói, sau đó lại tương ứng nhập vào một chút hàm nghĩa phân tích. Như vậy đã đem chương trình thành hình thức phân tích ngữ âm thu thập, chuyển hóa số lượng theo hình thức kiểm tra, ở một mức độ nhất định sẽ xóa bỏ được phiền phức trước khi sử dụng phải thu thập ngữ âm người sử dụng. Đương nhiên, để phần mềm của chúng ta bảo lưu được sự đặc sắc, chúng ta sẽ ở trong quá trình sử dụng của người dùng tiếp tục thu thập thông tin ngữ âm của bọn họ, như vậy theo thời gian dài bọn họ sử dụng liền có thể càng đổi mới càng thêm nhiều nội dung hàm nghĩa, người dùng không ngừng có kinh hỉ, luôn luôn bảo trì cảm giác mới mẻ với phần mềm."

“Tiếp theo, tình nhân là thích cái gì? Đương nhiên là lời ngon tiếng ngọt! Nói cách khác, chúng ta kỳ thật căn bản không cần suy xét bọn họ đến tột cùng muốn nói cái gì, chỉ cần suy xét bọn họ nên nói cái gì! Nói cách khác, chúng ta phải dùng hết khả năng đem lời bọn họ nói ra liên hệ với một chút ý tứ tích cực. Giả dụ tình nhân cãi nhau, kỳ thật căn bản không cần phân tích lời thương tổn lẫn nhau bọn họ trong lúc vô tình nói ra, đến tột cùng là nhất thời tức giận hay tâm tư thật lòng. Chúng ta chỉ cần đem những lời này chuyển hóa thành một vài câu thổ lộ tình yêu động lòng người gì gì đó. Mọi người là nguyện ý nghe lời khen, đặc biệt tình nhân, như vậy hai người có lẽ có thể tiêu tan hiểu lầm, không chỉ có đối với bọn họ, chính là đối với chúng ta mà nói không phải là đã làm chuyện tốt thiên đại hay sao? Mà cứ như vậy, tốc độ phân tích của chúng ta sẽ được nâng cao lên cực kỳ."

“Giả như...... Một bên nói: ‘Anh hãy đi đi’ thì sao?" Cố Văn Vũ như có chút đăm chiêu nói tiếp.

“Vậy ý tứ chương trình phần mềm phân tích ra sẽ là: ‘Đừng đi, đối với em anh rất quan trọng. ’ hoặc là ‘ Anh đi rồi, em sẽ rất khổ sở ’ những câu như vậy, chúng ta có thể nghĩ ra mấy chục loại, đến lúc đó tùy cơ lựa chọn sử dụng, có thể gia tăng tính đa dạng. Sau đó theo thời gian sử dụng gia tăng, hàm nghĩa phân tích sẽ càng bám sát thói quen dùng từ của bản thân người sử dụng, hoặc là càng gần sát chủ ý, tính chân thật tính sẽ càng ngày càng mạnh."

“Nói vậy, tốc độ phân tích vẫn là theo thời gian sử dụng gia tăng mà giảm bớt, đã nghĩ đến biện pháp giải quyết chưa?" Cố Văn Vũ hỏi.

“Cái này...... Tớ thực chưa nghĩ được cụ thể." Hai tay Thái Dương ôm đầu ngả ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, “Bất quá, nếu giai đoạn đầu phần mềm có thể vận hành thành công, chúng ta sẽ thu hồi được một bộ phận tài chính. Hơn nữa căn cứ vào số liệu tính toán lúc trước, đợi đến khi tốc độ vận hành phần mềm này xuất hiện vấn đề delay, hẳn là phải qua sử dụng một năm rưỡi. Đến lúc đó chúng ta có thể thông qua thông báo bản patch hoặc là phương pháp đổi mới bề ngoài các loại để bù lại...... Đến lúc đó cũng đã kiếm bộn rồi!"

“Thời gian một năm rưỡi, em cảm thấy rằng chúng ta đến lúc đó có thể giải quyết được vấn đề này?" Cố Văn Vũ nhìn về phía Thái Dương.

“Sao thế, cậu không tin tưởng à?" Thái Dương nhìn lại Cố Văn Vũ.

“Em thấy thế à?" Khuôn mặt Cố Văn Vũ mang một ý cười.

“Cậu nói sao?" Thái Dương cũng như khiêu khích hất cằm lên.

Hai người trầm mặc, đăm đăm nhìn nhau thật lâu, cuối cùng rốt cục nhìn nhau mà cười. Cơ hồ đồng thời ở trong ánh mắt đối phương thấy được sự tán thưởng cùng tín nhiệm.

Không tin tưởng?

Đối với hai thiên tài IT nội tâm tràn ngập xúc cảm mãnh liệt cùng ảo tưởng mà nói, trong từ điển của bọn họ dường như sẽ không có ba từ này!

Tin tưởng là cái gì? Đó là trực tiếp cùng thực lực móc nối tạo thành kết quả!

Người kiêu ngạo tất có vốn liếng để kiêu ngạo, trong đáy lòng mỗi người đều cất dấu một tia cuồng vọng như vậy, nhưng chỉ có người chân chính nắm chắc thắng lợi mới dũng cảm thay đổi thực tiễn chung. Sau đó người đời hoặc là dùng ánh mắt kiểm chứng hoặc hoài nghi, hoặc là thăng thiên, hoặc là thất bại mà quang vinh.

Có sự trợ giúp của Cố Văn Vũ, Thái Dương rất nhanh liền đem kết cấu chính của chương trình chỉnh sửa hoàn hảo. Hai người vùi đầu máy tính phân tích mấy giờ, rốt cục đem chương trình chủ làm theo mục tiêu đó, cụ thể công việc còn lại không phải chỉ hai người bọn họ có thể hoàn toàn đảm nhiệm, còn phải dựa vào sức lực của tập thể. Bất quá hai người đã muốn xác định được hướng đi, vấn đề kế tiếp hẳn là sẽ không quá lớn.

Thái Dương nhìn nhìn thời gian, nguyên lai bất tri bất giác đã qua hừng đông, qua cửa sổ một bên văn phòng, không trung đã hiện lên màu xanh trắng mênh mông.

Đêm Bình an đã qua đi, nghênh đón bọn họ chính là sáng sớm lễ Giáng Sinh. Cùng lúc đó, Thái Dương nghĩ đến lại là sinh nhật Cố Văn Vũ, cư nhiên cứ như vậy ở một đêm bận rộn quấn quýt trong văn phòng hỗn độn, mà nếu không phải bởi vì mình nhất thời hứng khởi, cũng sẽ không thành tình hình như vậy.

Nghĩ đến đây, cậu có chút áy náy nhìn nhìn Cố Văn Vũ, nói: “Xin lỗi, sinh nhật cậu đều bị tớ phá hỏng rồi."

Cố Văn Vũ đem chương trình cuối cùng save lại, xoa xoa bả vai mỏi nhừ bả vai đáp: “Không sao, trước kia tôi cũng không tổ chức sinh nhật."

“Hử? Vì sao vậy?" Thái Dương hỏi.

Cố Văn Vũ lại không lập tức trả lời.

Thái Dương nghĩ đến Cố Văn Vũ hôm nay, không, hẳn là ngày hôm qua, từ sớm tới tối đều có chút tâm tình nặng nề, lại liên tưởng đến phản ứng của Cố Văn Vũ khi bọn họ xem film, chậm rãi đưa tay phủ lên tay hắn, nhẹ nhàng nắm lấy.

Cố Văn Vũ thở dài, nắm lại tay Thái Dương, nhìn cậu nói: “Bởi vì...... Hôm nay cũng là ngày giỗ cha mẹ tôi."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại