Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 86: Vương Thành Nhất Chiến
Làn ánh sáng nhợt nhạt vô hồn của Quỷ vương thành chợt bị khuấy động bởi năm nhân ảnh đang cấp tốc di chuyển. Nhìn kỹ thì ra là nhóm năm người Liễu Tinh Hồn, khi băng ngang một giao lộ Kiếm Vô Trần đột ngột dừng chân, quay lại nhìn bốn người phía sau nói: "Bắt đầu từ đây mọi người nên đi chậm lại, cố gắng ẩn giấu tối đa khí tức của mình để tránh bị lũ quỷ vật phát hiện. Theo cảm nhận của tại hạ thì không xa phía trước chính là nơi chúng ta cần tìm, nơi đó dường như tồn tại một luồng khí tức cực kỳ bá đạo. Do vậy trước khi tới gần chúng ta cần cẩn hành động cẩn thận."
Liễu Tinh Hồn trầm giọng nói: "Chúng ta hiểu rồi con cứ yên tâm, giờ hãy tiếp tục tiến lên, ta nhất định phải đến trước bọn Lục Vân. Chờ đến lúc bọn chúng đến thì chúng ta đã đắc thủ, lấy lại được Phong Hồn Phù. Nghĩ đến lúc trở lại nhân gian giới, ta xem thử họ làm sao đối mặt mọi người. Hừ! Đi thôi!" Năm người lập tức áp chế khí tức rồi thận trọng tiến về phía trước. Vượt qua ba ngõ nhỏ trên phố lớn, nhóm năm người Kiếm Vô Trần đi đến một con đường tập trung khá đông người. Dường như ở đây đang xảy ra chuyện gì, mọi ánh mắt đều tập trung về hướng ấy. Chỉ thấy nơi đó khá rộng và vuông vức, diện tích bên ngoài chừng hơn trăm trượng có một đội quỷ binh đang đi đi lại lại bảo vệ nghiêm mật. Tại trung tâm nhai khẩu có một đạo hồng quang vô cùng đẹp mắt xông thẳng lên trời, nhìn kỹ thì ra là một huyết trì kích cỡ khoảng ba trượng, sóng máu cuồn cuộn như thể đang sôi lên ùng ục. Cột hồng quang xuất phát từ huyết trì, khi lên tới lưng chừng trời thì tỏa ra như một tấm lưới giăng khắp Vô Hồn gian bao phủ cả vương thành ở bên trong.
Hai mắt bừng sáng như ngọn lửa đang cháy rừng rực, Kiếm Vô Trần nhìn bốn người chỉnh giọng: "Mọi người hãy nhìn vào huyết trì kia xem, rất có thể đó chính là Hóa Hồn Trì trong truyền thuyết mà chúng ta đang tìm kiếm. Sau khi vượt qua ba thành lớn của Quỷ Vực cuối cùng chúng ta đã tìm được, mọi người nghĩ xem nên làm thế nào để lấy được Phong Hồn Phù bây giờ?
Tất Thiên đang nhìn vào bên trong, bất giác cặp chân máy nhíu lại, sắc mặt nặng nề khi ánh mắt dừng lại trên thân bọn hắc sắc quỷ binh. Nghe Kiếm Vô Trần nói vậy liền trầm giọng đáp: "Điều đó không dễ đâu. Tại hạ đã quan sát kỹ, tất cả tổng cộng bảo vệ huyết trì có bảy mươi lăm quỷ vật, trong đó có ba quỷ tướng toàn thân tán phát hắc sắc quang mang, sát khí xung thiên lăng lệ vô cùng. Muốn đoạt lại Phong Hồn PHù trừ phi tìm cách dẫn dụ bọn quỷ tướng đi khỏi đây, được vậy thì cơ hội thành công của chúng ta sẽ rất cao. Việc này nguy hiểm vô cùng nên phải cân nhắc kỹ lưỡng, chỉ cần có một sai sót nhỏ thì tình hình coi như vô phương cứu vãn. Phải hết sức thận trọng, không nên nóng vội hành động."
Liễu Tinh Hồn đảo mắt nhìn bốn người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lãnh Gia Hào và Đỗ Lực nói: "Tất Thiên hoàn toàn có lý, nếu chúng ta nghĩ có thể dễ dàng đắc thủ mà không bị địch nhân ngăn cản thì đúng là nằm mộng. Để hoàn thành nhiệm vụ chúng ta phải tự tạo ra cơ hội, cần có người tình nguyện đi dẫn dụ quỷ tướng rời khỏi hiện trường để những người khác có cơ hội thuận tiện để ra tay. Mọi người có ý kiến gì không, dẫu ở hay đi đều nguy hiểm như nhau cho nên ta muốn các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ."
Nhìn lại Liễu Tinh Hồn, Lãnh Gia Hào nhẹ giọng: "Sư thúc yên tâm, chúng con hiểu mà! Việc dẫn dụ quỷ tướng hay ở lại lấy Phong Hồn Phù đều vì sự thái bình của nhân gian, vì danh dự của Lục Viện chúng ta. Nay sự việc cấp bách con xin lãnh trách nhiệm dẫn dụ quỷ tướng, khi thời cơ đến mọi người hãy cố tận dụng."
Cùng quay sang nhìn Lãnh Gia Hào ánh mắt bốn người còn lại ánh lên sự cảm phục kèm theo sự cầu chúc thầm lặng gửi đến hắn. Kiên định nhìn lại bọn họ, Lãnh Gia Hào quay người bay về phía bọn quỷ binh, hắn phải tạo ra được điều kiện tốt nhất cho nhóm Kiếm Vô Trần tiến hành đoạt lấy Phong Hồn Phù.
Dõi theo thân ảnh Lãnh Gia Hào lướt đi, Liễu Tinh Hồn nói: "Sau khi quỷ tướng đi khỏi chúng ta phải với tốc độ nhanh nhất của mình đến được trung tâm huyết trì. Sau đó nhiệm vụ lấy lại Phong Hồn Phù sẽ do Vô Trần nhận lãnh, ba người chúng ta sẽ trấn giữ xung quanh, bảo hộ cho hắn. Mọi người hãy chuẩn bị, để hoàn thành được sứ mạng chúng ta cần tranh thủ thời gian." Tất Thiên liếc nhìn Kiếm Vô Trần, ánh mắt ảnh lên tia kì dị định nói gì đó, nhưng rốt cuộc quyết định im lặng.
Bên kia, Lãnh Gia Hào tức tốc vận khởi chân nguyên, nhãn thần hắn lạnh lẽo nhìn tên quỷ tướng toàn thân được bao bọc bởi sát khí đang đứng nơi trung tâm. Đột nhiên ánh mắt chuyển thành lãnh khốc vô cùng, chân phải đạp xuống đất mượn lực bay về phía trước, đồng thời trường kiếm cũng hóa thành một luồng tử quang nhàn nhạt, kiếm chiêu rít lên mạnh mẽ như thần long thét gió, xoay tròn phá không công tới quỷ tướng.
Lập tức tiếng kêu la chói tai của bọn quỷ binh lan ra nhanh chóng. Đứng bên huyết trì, Quỷ tướng nhãn thần nhất thời rối loạn nhưng rất nhanh chóng lấy lại trầm tĩnh, ánh mắt chứa đầy khí âm sát nhìn xoáy vào kẻ gây rối.
Chợt Quỷ tướng gầm lên một tiếng, hữu thủ phất ra rồi nhanh chóng cất mình lên cao nhằm Lãnh Gia Hào đang lao tới mà xuất một quyền. Bọn quỷ binh nhận được hiệu lệnh đồng thời đình thân, nhanh chóng lập Địa Sát Quỷ trận lăm lăm bảo vệ huyết trì.
Trên trời mây đen vần vũ, một quyền chứa đầy huyết sát chi khí của Quỷ tướng công trực tiếp vào kiếm chiêu của Lãnh Gia Hào. Sự va chạm của kiếm quang, quyền ảnh giữa không trung sinh ra lực phản chấn cường đại hất Gia Hào văng ra xa. Ở phía đối diện, quỷ tướng vẫn đứng bất động nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Nhãn thần Lãnh Gia Hào không khỏi biến động, không ngờ tên quỷ tướng này lợi hại trên sức tưởng tượng của mình. Tức giận, hắn vung trường kiếm nhằm hắn chém tới một kiếm cùng lúc quay lưng chuẩn bị rời khỏi đấu trường. Quỷ tướng thấy vậy cười lạnh, thân ảnh liên tục xoay chuyển chín lần giữa không trung rồi bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh Lãnh Gia Hào một cách thần kỳ.
"Bây giờ chắc ngươi cũng hiểu Vô Hồn Gian là nơi như thế nào rồi chứ! Dám ngang nhiên xông vào nơi này thì thật không biết tự lượng sức mình."
Quỷ tướng cất giọng đầy sát khí kèm theo một quyền như cuồng long đánh tới. Nghe vậy Gia Hào tăng tốc né tránh, đáp trả: "Ngươi bất quá chỉ là một tên quỷ vật nhỏ nhoi, có bãn lĩnh gì mà ngạo mạn chứ. Ngươi nghĩ ta sẽ sợ sao, thật nực cười, có giỏi thì đến đây."
Nói xong trường kiếm rung lên chín lần, một trăm tám mươi thế thức chia thành chín hướng nhằm Quỷ tướng công tới. Kiếm quang quyền ảnh va chạm phát sinh chấn kình mãnh liệt giữa không trung, thân ảnh hai người lập tức phân khai. Lãnh Gia Hào khinh miệt nhìn Quỷ tướng rồi quay đầu phóng đi khiến hắn vô cùng tức giận, tưởng hắn định đào tẩu liền lập tức truy theo.
Quỷ tướng vừa rời khỏi, bốn bóng nhân ảnh lập tức xuất hiện lao thẳng tới huyết trì. Ngay khi còn trên không trung, thần kiếm của Kiếm Vô Trần đã xuất ra một luồng ngũ sắc quang mang chứa đựng khí tức thần thánh đánh thẳng xuống mặt trì. Bọn Liễu Tinh Hồn ba người cũng đồng thời phân khai làm ba hướng yểm hộ cho hắn, ba luồng công kích cường đại cũng từ ba hướng tấn công bọn quỷ binh đang hộ vệ xung quanh.
Hai quỷ tướng còn lại thấy bị tấn công bất ngờ liền gầm lên giận dữ, lập tức điều động bảy mươi hai quỷ binh phát động Địa Sát Quỷ Trận để phòng thủ. Chỉ thấy ở trung tâm quỷ trận một luống khí lưu hắc ám nhanh chóng hình thành, theo sự phát động của trận thế mà xoay chuyển từ chậm đến nhanh tạo ra một lốc xoáy cuồng bạo, sát khí ngợp trời. Theo sự chỉ huy của hai Quỷ tướng mà xông lên nghênh đón đòn tấn công của bốn người.
Hai luồng lực đạo giao tiếp phát sinh tiếng nổ kinh hồn. Khí tức thần thánh của ngũ thái quang mang va chạm với huyết sát chi khí của lốc xoáy hắc sắc, làm cho khí lưu thoát ra mạnh mẽ hất bay thân thể Kiếm Vô Trần văng ra xa. Đồng thời cũng thổi bay toàn bộ lực đạo tấn công của ba người bọn Liễu Tinh Hồn. Dưới đất, Địa Sát Quỷ Trận dường như không mảy may dao động, chỉ dừng lại một chút rồi khôi phục rất nhanh như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đứng trên cao, Kiếm Vô Trần cẩn thận thám xét quỷ trận. Trong thâm tâm hắn càng đề quyết đây nhất định là Hóa Hồn Trì trong truyền thuyết, nếu không Vô Hồn Gian việc gì phải bảo vệ nghiêm ngặt như vậy. Nghĩ đến đây hắn khấp khởi mừng thầm, nhãn thần cũng lộ ra sự nóng nảy khó kiềm chế.
Lập tức thần kiếm rung động đột khởi một đạo ngũ sắc quang hoa rực rỡ, từ giữa thinh không toàn thân Kiếm Vô Trần cũng hợp nhất với thần kiếm lao thẳng vào luồng lốc xoáy hắc sắc.
Khi sắp đụng độ với lốc xoáy Kiếm Vô Trần hét lên một tiếng, toàn lực phát động "Toàn Chuyển thức" thúc đẩy Thiên Linh thần kiếm bạo phát một đạo kiếm mang. Một lực lượng mạnh mẽ từ thần kiếm phát ra như xé trời rạch đất tiến thẳng vào Địa Sát Quỷ trận. Đối phó với đòn công kích này của Kiếm Vô Trần, lốc xoáy hắc sắc mang đầy huyết sát chi khí bạo khởi cuồng phong xoay chuyển càng nhanh sẵn sàng nghênh đón. Giữa không trung, hai luồng khí tức khác biệt đối chọi mãnh liệt bất phân thắng bại. Để đối phó với cường địch là Kiếm Vô Trần, hai quỷ tướng quyết định thay đổi trận thế.
Cùng lúc này nhóm Liễu Tinh hồn ba người cũng tấn công Địa Sát Quỷ trận từ bên ngoài, tạo thành thế "thượng hạ giáp công" ép tới quỷ trận.
Đòn tấn công của Kiếm Vô Trần gặp phải sự kháng cự mạnh mẽ buộc phải dừng lại rồi từ từ bị ép lui dần. Cảm nhận được sự phản kích cường bạo của địch nhân, nhãn thần hắn bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng. Dùng hữu thủ vỗ vào chuôi kiếm khiến thần kiếm tụt xuống mấy thốn, thân thể hắn cũng nhờ lực phản chấn này mà lật người giữa không trung, liên tục chuyển mình chín lần. Kiếm Vô Trần thét lên giận dữ xuất ra một cước đá vào chuôi Thiên Linh thần kiếm, một cước này mang theo lực đạo kinh người áp chế được sự phản kháng của quỷ trận, nhanh chóng bắn xuống bên dưới.
Thần kiếm mang theo lực lượng cường mãnh phá không rít lên, gia tốc đột phá qua trở lực của lốc xoáy hắc sắc. Chỉ thấy hào quang ngũ sắc rực rỡ chói lòa phủ trùm lên tứ phía, bọn quỷ vật trong Địa Sát Quỷ trận bị thổi bay tán loạn, tiếng kêu thét kinh hoàng không ngớt vang lên. Trong phút chốc, quỷ trận đã bị Thiên Linh thần kiếm đánh cho tan tác, trong làn mưa khí lưu bắn ra tứ phía bỗng có hai đạo quỷ ảnh bay thẳng tới Kiếm Vô Trần.
Ánh mắt Kiếm Vô Trần lóe lên tia đắc ý khi nhìn bọn Liễu Tinh Hồn ba người bị phản chấn văng đi. Chợt hắn quay ngoắt lại, dịch mục quang nhìn hai tên Quỷ tướng đang bay đến, hai tay khẽ động, một đạo tử sắc quang tráo hộ thân thình lình xuất hiện quanh thân. Chờ cho đòn tấn công sắp tới thì hai tay hắn liền phân khai, hai đạo tử sắc quang cầu chia ra tấn công hai địch nhân.
Đòn phản công quá bất ngờ của Kiếm Vô Trần khiến hai Quỷ tướng nhất thời trở tay không kịp, đã bị tử sắc quang cầu nhốt vào trong.
Bọn chúng không thể thoát ra rống lên kinh hoàng, tử sắc quang cầu này vốn mang khí tức của pháp quyết thần bí "Tử Hoa Thôn Nhật" thì làm sao hai tên quỷ tướng nhỏ nhoi có thể đột phá được giam cầm. Kiếm Vô Trần khóe miệng khẽ nhế ch lên tạo thành một nụ cười cuồng ngạo, lãnh đạm nhìn khí tức ngày một yếu dần của hai quỷ tướng. Nhưng ngay lúc hắn đang vô cùng đắc ý thì trên đầu bỗng xuất hiện một cỗ sát khí vô cùng mạnh mẽ.
Bọn Liễu Tinh Hồn vội la lên: "Coi chừng phía trên, mau lùi lại!" Kiếm Vô Trần nghe thế giật mình, lập tức hai tay thu lại, thân thể tức tốc di chuyển, chớp mắt đã liên tục chuyển đổi chín phương vị khác nhau nhưng vẫn không kịp. Chỉ nghe một tiếng cười âm sát lạnh lẽo vô bì truyền tới rồi một đạo huyết quang rợp trời nhoáng lên, nháy mắt đã nhốt hắn vào trong. Thì ra là Quỷ soái Vô Phách, lúc này hắn đứng giữa trời hai tay thi triển "Luyện Hồn pháp quyết"
của Vô Hồn gian, lòng đoan chắc Kiếm Vô Trần sẽ khó thoát khỏi nát hồn hóa huyết.
Trong vòng vây của huyết quang, Kiếm Vô Trần không hề nao núng, xoay người, Thiên Linh thần kiếm trong tay hắn phát ra ba trăm sáu mươi kiếm mỗi thức. Kiếm thế rít lên mạnh mẽ hội tụ thành một đạo di thiên kiếm, hào quang tỏa ra vạn trượng. Sau đó huyễn hóa thành một ngũ sắc thần long quang mang đẹp mắt, ngưỡng thiên bay lượn.
Trên mặt đất, Liễu Tinh Hồn hét lớn: "Thời khắc này tình hình đã vô cùng khẩn trương, chúng ta không thể chậm trễ. Trước hết phải tiếp ứng Vô Trần, sau đó cố gắng cầm chân Quỷ soái để hắn có cơ hội hành động. Lên Thôi!" Dứt lời, trường kiếm bạo phát tử quang đánh ra thiên kiếm cửu quyết uy lực mạnh mẽ. Tất Thiên và Đỗ Lực ở bên cạnh nhìn nhau gật đầu, toàn thân vận đủ mười hai thành công lực thi triển Hạo Nhiên Chính Khí.
Cùng với ba tiếng thét giận dữ, ba đạo kiếm trụ một tím hai đỏ mang theo uy thế khiếp người cũng công thẳng tới Quỷ soái Huyễn Mị giữa không trung. Sự cường công của ba người cộng với sự phản kích của Kiếm Vô Trần lập tức bức lui được hai Quỷ soái. Thấy hắn được giải thoát khỏi sự tấn công của Quỷ soái Vô Phách, Liễu Tinh Hồn nói nhanh với y: "Mọi việc ở đây cứ giao cho bọn ta, ngươi cứ nhanh chóng làm theo sự thỏa thuận trước đây. Nhanh! Không cần lo cho bọn ta làm gì."
Nhìn lướt qua ba người, Kiếm Vô Trần gật đầu, thân thể tức tốc bay đáp xuống cạnh huyết trì. Cẩn thận thám sát, mắt hắn bỗng lộ xuất một tia kinh hãi, khẽ nhíu hai mày, đột ngột chớp động thân mình tránh khỏi đòn tấn công của một tên quỷ binh. Quay lại nhìn, nhãn thần hắn chợt hiện lên một tia tàn khốc khi nhìn thấy bảy tên quỷ binh may mắn sống sót.
Thân ảnh Kiếm Vô Trần lóe sáng huyễn hóa thành bảy đạo nhân ảnh tấn công cùng lúc bảy tên quỷ binh này. Bọn chúng chỉ còn biết thét lên kinh hoàng trước thế công như trời giáng của hắn. Thần kiếm quét ngang một đường khiến một quên quỷ binh văng vào huyết trì, chỉ nghe một tiếng gào vô cùng thê thảm, chỉ trong nháy mắt thân thể của y đã bị sóng máu đang sôi trào làm cho tan chảy, biến mất vô tung vô tích.
Hít vào một hơi trấn định tinh thần, Kiếm Vô Trần không ngờ huyết trì lại bá đạo như vậy. Quả không hổ danh ba chữ Hóa Hồn trì, rơi xuống đó thì không chỉ xương cốt mà đến hồn phách cũng bị luyện hóa. Tiếp tục đánh văng sáu tên quỷ binh còn lại vào huyết trì, kết quả vẫn không có gì thay đổi, không tên nào thoát khỏi hòa tan vào huyết lãng, biến mất vĩnh viễn. Trầm tư nghiên cứu, Kiếm Vô Trần hiểu rằng nếu không có cách gì chống lại sự ăn mòn đáng sợ này thì việc tiến vào chỉ là tự tìm cái chết.
Trong lúc hắn đang vô kế khả thi thì nhóm ba người Liễu Tinh Hồn càng đánh càng kinh hãi, không ngờ Quỷ soái lại lợi hại như vậy. Ba người bọn họ liên thủ cũng chỉ có thể đánh ngang tay với một tên, sức mạnh này chí ít cũng gấp rưỡi Quỷ tiên. Giữa lúc hai bên đang giằng co thì một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ đang tiến tới Vương thành. Dạng khí tức đó vừa tang thương vừa bi tráng, quái lạ vô cùng.
Đạo di thiên tử khí này như bao trùm cả trời đất, mang trong đó là bi tráng vô tận, thảm liệt vô ngần khiến người ta có cảm giác không thể diễn ta được. Đồng thời với cỗ khí tức này, một cỗ huyết sát chi khí cũng xuất hiện, hai bên lập tức giao tranh quyết liệt. Cả không gian tại Vô Hồn gian lúc này như nhuốm màu máu chết chóc.
Bốn người trên chiến trường tâm linh bỗng rung lên tựa hồ có một linh hồn đã ra đi vĩnh viễn, trong lòng cảm giác bất tường ngày càng dâng cao. Ngay khi tử khí tan đi, sát khí cũng yếu dần thì tất cả như lặng đi, một tia thán tức lan tỏa khắp không gian. Nhìn lên, cả bốn người Kiếm Vô Trần Liễu Tinh Hồn, Tất Thiên, Đỗ Lực đồng hét lên một tiếng phẫn nộ bi thương như nát tim xé lòng. Một người trong bọn họ đã ra đi không bao giờ trở lại, mất mát này liệu có gì có thể bù đắp nổi đây.
Kiếm Vô Trần ngửa mặt nhìn trời gào lên cuồng nộ, hai mắt bắn ra tia phẫn hận đến cực điểm, đột ngột đằng không bay lên chém thẳng vào Quỷ soái Vô Phách. Kiếm ảnh rung động, trăm đạo kiếm mang trùng trùng điệp điệp hình thành một đạo quang tráo ngũ sắc nhốt hắn vào trong. Quỷ soái Vô Phách gầm lên, thân thể xoay tròn, từng luồng quỷ khí cấp tốc chuyển động ráo riết tìm sơ hở của quang tráo mà công kích. Về phần Liễu Tinh Hồn, ông ta đang vô cùng phẫn nộ, sát khí đằng đằng. Chỉ thấy trường kiếm ông ta rung động thi triển quyết thứ tám trong thiên kiếm cửu quyết "Trảm Thiên Quyết", hàng trăm đạo kiếm mang bắn ra rợp trời. Cũng khó trách ông ta lại tức giận như vậy, một người trong tổ do ông ta cầm đầu là Lãnh Gia Hào đã thảm tử. Sau này trở về ông làm sao giao phó cùng trưởng giáo trong phái.
Tất Thiên và Đỗ Lực nhìn nhau, nhãn thần tràn đầy bi thương. Xâm nhập Quỷ Vực lần này có ai ngờ lại hung hiểm đến vậy, chỉ trong mấy ngày đã hai lần gặp họa. Lần thứ nhất may mắn có cao nhân tương cứu, sao lần thứ hai này chẳng có ai giúp đỡ đến nỗi Lãnh Gia Hào phải thọ nạn.
Nghĩ về tương lai, tương lai ra sao nào ai biết? Chỉ nội việc có về được hay không cũng khó mà biết được chứ đừng nói gì đến chiến thắng khải hoàn. Quả đúng là:
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu. Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi!1
Cảm thấy nguy cơ đến gần, Quỷ soái Vô Phách không ngừng phát ra những âm thanh cổ quái nghe vô cùng thảm thiết nhưng ẩn ước trong đó vẻ gì đó khác lạ. Hạ quyết tâm báo thù cho Lãnh Gia Hào, hai người Kiếm Vô Trần và Liễu Tinh Hồn không hẹn mà đồng cùng lúc ra tay. Nhìn song kiếm ngày càng tiến lại gần mà không gì ngăn cản được, hai người ngỡ rằng lần này sẽ tiêu diệt được Vô Phách. Nào ngờ trên không trung đã vô thanh vô tức xuất hiện một cỗ khí tức bá đạo khiến thần sắc hai người đại biến, khí thế mạnh mẽ như dời non lấp biển làm cho tim bọn họ đập liên hồi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Nhân thời khắc hai người bọn họ còn đang kinh ngạc, Quỷ soái khí tức đột nhiên đại thịnh nhanh nhẹn đột phá khỏi sự vây công của hai người đến bên cạnh luồng ám hồng huyết ảnh kia. Bốn người Kiếm Vô Trần vô cùng kinh hãi nhìn luồng quang mang đỏ như máu chứa đựng mấy luồng hắc sắc quỷ khí, hai thứ khí tức này giao hội hình thành nên một cổ âm sát khí tức đặc thù vô cùng kì dị.
1 Tạm dịch:
Say ngủ sa trường cười chẳng nổi.
Xưa nay chinh chiến mấy ai về!
Một bóng quỷ ảnh với đôi quỷ nhãn âm sâm pha lẫn huyết sát chi khí một đỏ một lục đang lãnh khốc nhìn thẳng vào bốn người bên dưới. Tất Thiên thấy vậy vẻ mặt trầm trọng, run giọng nói: "Với khí thế mạnh mẽ tà dị như vậy phải chăng đó chính là Quỷ vương của Vô Hồn Gian? Hiện giờ chúng ta phải làm sao đây, ly khai chốn này hay tiếp tục ở lại liều chết với chúng?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Cảnh giác nhìn lên phía trên với thần sắc trầm trọng không kém, Kiếm Vô Trần trầm giọng nói: "Sự tình đã tới mức này e rằng không phải chúng ta muốn là được. Lúc này ngoài liều chết tử chiến ra chúng ta chẳng có một mẩu cơ hội để đào tẩu cả."
Sắc mặt cứng cỏi, Liễu Tinh Hồn lạnh lùng nói: "Đã đến bước này rồi thì cũng đành nghe theo mệnh trời thôi! Hãy nhớ chúng ta vì mục đích gì mà chiến đấu, hãy lấy hết dũng khí của mình ra mà đối diện với hoàn cảnh. May ra sẽ có một tia hi vọng, nếu thành công thì chẳng sợ gì không lấy lại được Phong Hồn Phù."
"Loài người các ngươi thật ngu xuẩn, yên ổn sống ở nhân gian không muốn lại đi đến Vô Hồn Gian này mà chịu chết. Thấy các ngươi hân hoan tìm chết như vậy bổn vương lẽ nào làm các ngươi thất vọng được. Hôm nay ta sẽ cho bốn người các ngươi toại nguyện, trở thành vô hồn quỷ lệ, vĩnh bất siêu sinh."
Hồng quang lóe lên, Vô Hồn quỷ vương đã xuất hiện trước mặt, đang lãnh khốc nhìn bốn người.Bbốn người bọn họ kêu lên hoảng hốt tức tốc thối lui, họ lui một thì quỷ vương tiến một, cứ thế liên tục đã hoán đổi mười loại thân pháp. Trong lúc giằng co, ánh mắt chứa đầy huyết sát chi khí của quỷ vương cứ nhìn chằm chằm vào Tất Thiên, khiến cho hắn không tài nào tránh thoát đôi quỷ nhãn một đỏ một lục đó.
Tình hình Tất Thiên đã vô cùng nguy ngập. Bên cạnh, quỷ soái Vô Phách cứ nhằm Kiếm Vô Trần và Liễu Tinh Hồn mà công kích. Hắn làm vậy một là để báo thù do vốn đã âm thầm ghi hận việc hai người vây công lúc nãy, hai nữa là không cho họ lui về tương cứu Tất Thiên. Về phần Đỗ Lực, thoát khỏi sự truy kích của quỷ soái cùng quỷ vương liền không do dự đề thăng toàn bộ công lực quay lại cứu nguy cho sư huynh.
Cười lên lạnh lùng, huyết quang toàn thân quỷ vương bạo trướng huyết sát chi khí mạnh mẽ kinh người chặn đánh Đỗ Lực. Khí lưu xung quanh cũng theo sự di chuyển của Quỷ vương mà dần hình thành một luồng lốc xoáy huyết sắc, với hấp lực cực lớn nó từ từ kéo thân thể Tất Thiên về phía hắn.
Liên tục hét lên giận dữ, Tất Thiên cực lực tìm cách thoát khỏi lực hút kinh hồn ấy. Nhưng quỷ vương quả xứng danh là cao thủ của cao thủ tại Quỷ vực, thực lực so với quỷ tiên quả là một trời một vực, thật không dễ dàng thoát khỏi sự tấn công của y. Đỗ Lực thấy Tất Thiên lâm nguy, lúc này nhớ lại nơi Quỷ Hải hắn đã không quản sinh tử cứu mạng mình, trong mắt liền hiện lên một tia quyết tử. Ngày hôm nay, nếu mình tham sinh úy tử mà chẳng tương cứu thì sao xứng đáng với mối thâm tình Tất Thiên đã dành cho.
Từ đáy mắt của hắn bây giờ chứa đầy tang thương, khóe miệng nhế ch lên, ngay lúc đó một tiếng thét phát ra, chân nguyên toàn thân nhanh chóng nghịch chuyển. Đỗ Lực cắn răng chịu đựng nỗi đau đớn như kim đâm muối xát vào tim, chích vào tận xương tủy mà người thường khó hình dung nổi. Hai mắt hồng quang rực sáng, đạo hồng quang của Hạo Nhiên Chính Khí chí dương chí cương bộc phát gấp mười lần, lan rộng khắp không gian u ám. Cùng với tiếng la ai oán động trời, trường kiếm quét ra một đạo kiếm trụ chói lòa mang theo uy thế phá trời rạch đất, điên cuồng chém xả vào Quỷ vương.
Tất Thiên đang ở trong vòng nguy hiểm chợt như phát giác chuyện gì, ngẩng đầu nhìn lên, tức thời trong mắt hiện lên nỗi đau đớn cùng cực.
Bốn mắt nhìn nhau, nỗi đau đớn chẳng nói thành lời nhưng hơn vạn lần những lời sáo
rỗng. Không gian này, thời khắc này tình huynh đệ của họ cần gì phải nói ra, trong cái câm lặng ẩn chứa biết bao thâm tình.
Tất Thiên hít một hơi dài thanh khí, trong tim thầm nói: "Đến đi! Đã đến bước này rồi thì huynh đệ chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết, ta không bỏ đệ một mình đâu!" Hắn lập tức chuyển thủ thành công không tránh né nữa, mượn đà xông đến. Trường kiếm liên tục rung lên, đánh ra chiêu mạnh nhất của mình - "Chính Khí Trường Tồn". Vô số xích hồng quang mang hình thành xung quanh Tất Thiên một đạo quang tráo đẹp mắt, Liệt Hỏa Chân Nguyên với sức nóng kinh người bắt đầu điên cuồng hội tụ. Một tầng lại một tầng, cuồn cuồn liên tục không ngừng chồng chất lên nhau, chớp mắt đã nén lại thành một quả cầu chứa đầy chân nguyên.
Quỷ vương nở nụ cười lãnh khốc, khinh miệt nhìn hai người. Hai tay một sấp một ngửa hợp lại trước ngực, lập tức một đạo quỷ khí xông thẳng lên trời, lốc xoáy huyết sắc ban nãy cường lực bỗng gia tăng gấp mười. Đồng thời vô số lệ quỷ hội tụ thành một màn huyết vụ dày đặc quanh thân Quỷ vương, quay quanh hắn cuồn cuộn không ngừng, sẵn sàng nghênh đón một kiếm toàn lực của Đỗ Lực. Kiếm khí mạnh mẽ vô bì va chạm với lốc xoáy vang lên tiếng nổ kinh hồn, khí lưu tạo ra làm cho bốn bề xung quanh nổi lên trận cuồng phong bạo liệt. Chỉ thấy hồng quang lóe lên, một kiếm nghịch chuyển chân nguyên của Đỗ Lực đã phá tan lốc xoáy huyết sắc, chém thẳng xuống người Quỷ vương.
Tất Thiên ở trên đang đứng yên lặng trong quang cầu xích hồng chân nguyên ngạo nghễ nhìn Quỷ vương, chỉ thấy trong khóe mắt ẩn hiện giọt lệ đau thương trong im lặng, lúc này đột nhiên hai mắt phát ra tia lãnh khốc vô cùng. Toàn thân chân nguyên bạo phát, ngay thời khắc tối hậu Tất Thiên bỗng thi triển pháp quyết cấm kỵ nhất đối với người tu chân - "Liệt Nguyên Toái Ngọc" quyết. Loại pháp quyết lấy nguyên thần trong cơ thể người tu chân chuyển hỏa thành một lực lượng bạo liệt, có thể hủy
thiên diệt địa. Nhưng bất kỳ ai chọn loại pháp quyết này chỉ có một con đường duy nhất: "hữu tử vô sinh."
Cảm thấy nguy hiểm cận kề, Quỷ vương gầm lên giận dữ nhưng tiếc là thời khắc này không thể đào thoát, dẫu có được sợ cũng đã muộn. Toàn thân Tất Thiên cường quang bạo phát, một cỗ lực lượng mãnh liệt bá đạo với khí thế vô khả chống cự phút chốc đã kích trúng hắn. Đồng thời một kiếm tận lực của Đỗ Lực cũng đã trúng đích. Lập tức tiếng nổ dậy trời, quang hoa bùng lên, toàn bộ kiến trúc một dặm vuông xung quanh toàn bộ bị hủy diệt. Chấn kình còn hất bay quỷ soái cùng hai người Liễu Tinh Hồn, Kiếm Vô Trần, mặt ai nấy đều tái sắc vì kinh hoàng.
Huyết vũ đầy trời, tiếng than oán hòa lẫn tiếng gầm thét như vang vọng mãi trong không trung. Thân thể Đỗ Lực rơi xuống, sắc mặt vốn hồng hào của hắn giờ đã tái xanh nhuốm màu tử khí. Ở phía đối diện, toàn thân Tất Thiên nhuốm đầy huyết tích, thân thể không chỗ nào lành lặn, tứ chi rách nát đang từ từ rơi xuống, nhãn thần ảm đạm vô quang. Quỷ Vương vẫn đứng giữa không trung gầm thét liên hồi, thân thể đẫm máu, đến cả khuôn mặt cũng cũng nhuốm đầy máu tươi càng tăng thêm phần khủng bố.
"Gã 'người' đó tại sao lại kiên quyết như vậy, con người vốn dĩ chỉ có ba nguyên thần, để đấu với ta y dám hủy đi một nguyên thần. Thực không sao tưởng tượng được." Quỷ vương nhìn Tất Thiên trừng trừng đầy giận dữ tự hỏi.
Hắn phẫn hận vô cùng, giận dữ lao bắn người về phía thanh niên kia như muốn phân thây kẻ đó ra làm muôn vạn mảnh, như muốn trút hết hận thù vào kẻ đó.
Hai người Kiếm Vô Trần và Liễu Tinh Hồn hét lên kinh hoàng, lúc này có muốn tương cứu thì đã muộn. Bất lực nhìn Quỷ Vương tiến đến chỗ Tất Thiên, ai người mặt mày thảm đạm, họ lần này đi vào Quỷ Vực không ngờ đã có người trở thành vong hồn lữ khách rồi.
Nhẹ nhàng quay nhìn Đỗ Lực, Tất Thiên cảm thấy bao nhiêu mỏi mệt sắp tan biến, cuối cùng hắn cũng đã được nghỉ ngơi rồi. Âm thầm đưa mắt nhìn Quỷ Vương đang tiền tới gần, hắn khẽ cười, có lẽ cuộc đời mình đến đây là kết thúc rồi chăng? Vận mệnh con người đã được an bài như vậy rồi sao có thể thay đổi được. Lúc này trước mắt Tất Thiên chợt hiện lên khuôn mặt diễm lệ của Thương Nguyệt, người con gái mà hắn đã trao trọn trái tim. Vào thời điểm cận kề cái chết này hắn chỉ tiếc một điều là lời yêu chưa kịp trao thì hắn đã không còn cơ hội nữa.
Liễu Tinh Hồn trầm giọng nói: "Chúng ta hiểu rồi con cứ yên tâm, giờ hãy tiếp tục tiến lên, ta nhất định phải đến trước bọn Lục Vân. Chờ đến lúc bọn chúng đến thì chúng ta đã đắc thủ, lấy lại được Phong Hồn Phù. Nghĩ đến lúc trở lại nhân gian giới, ta xem thử họ làm sao đối mặt mọi người. Hừ! Đi thôi!" Năm người lập tức áp chế khí tức rồi thận trọng tiến về phía trước. Vượt qua ba ngõ nhỏ trên phố lớn, nhóm năm người Kiếm Vô Trần đi đến một con đường tập trung khá đông người. Dường như ở đây đang xảy ra chuyện gì, mọi ánh mắt đều tập trung về hướng ấy. Chỉ thấy nơi đó khá rộng và vuông vức, diện tích bên ngoài chừng hơn trăm trượng có một đội quỷ binh đang đi đi lại lại bảo vệ nghiêm mật. Tại trung tâm nhai khẩu có một đạo hồng quang vô cùng đẹp mắt xông thẳng lên trời, nhìn kỹ thì ra là một huyết trì kích cỡ khoảng ba trượng, sóng máu cuồn cuộn như thể đang sôi lên ùng ục. Cột hồng quang xuất phát từ huyết trì, khi lên tới lưng chừng trời thì tỏa ra như một tấm lưới giăng khắp Vô Hồn gian bao phủ cả vương thành ở bên trong.
Hai mắt bừng sáng như ngọn lửa đang cháy rừng rực, Kiếm Vô Trần nhìn bốn người chỉnh giọng: "Mọi người hãy nhìn vào huyết trì kia xem, rất có thể đó chính là Hóa Hồn Trì trong truyền thuyết mà chúng ta đang tìm kiếm. Sau khi vượt qua ba thành lớn của Quỷ Vực cuối cùng chúng ta đã tìm được, mọi người nghĩ xem nên làm thế nào để lấy được Phong Hồn Phù bây giờ?
Tất Thiên đang nhìn vào bên trong, bất giác cặp chân máy nhíu lại, sắc mặt nặng nề khi ánh mắt dừng lại trên thân bọn hắc sắc quỷ binh. Nghe Kiếm Vô Trần nói vậy liền trầm giọng đáp: "Điều đó không dễ đâu. Tại hạ đã quan sát kỹ, tất cả tổng cộng bảo vệ huyết trì có bảy mươi lăm quỷ vật, trong đó có ba quỷ tướng toàn thân tán phát hắc sắc quang mang, sát khí xung thiên lăng lệ vô cùng. Muốn đoạt lại Phong Hồn PHù trừ phi tìm cách dẫn dụ bọn quỷ tướng đi khỏi đây, được vậy thì cơ hội thành công của chúng ta sẽ rất cao. Việc này nguy hiểm vô cùng nên phải cân nhắc kỹ lưỡng, chỉ cần có một sai sót nhỏ thì tình hình coi như vô phương cứu vãn. Phải hết sức thận trọng, không nên nóng vội hành động."
Liễu Tinh Hồn đảo mắt nhìn bốn người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lãnh Gia Hào và Đỗ Lực nói: "Tất Thiên hoàn toàn có lý, nếu chúng ta nghĩ có thể dễ dàng đắc thủ mà không bị địch nhân ngăn cản thì đúng là nằm mộng. Để hoàn thành nhiệm vụ chúng ta phải tự tạo ra cơ hội, cần có người tình nguyện đi dẫn dụ quỷ tướng rời khỏi hiện trường để những người khác có cơ hội thuận tiện để ra tay. Mọi người có ý kiến gì không, dẫu ở hay đi đều nguy hiểm như nhau cho nên ta muốn các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ."
Nhìn lại Liễu Tinh Hồn, Lãnh Gia Hào nhẹ giọng: "Sư thúc yên tâm, chúng con hiểu mà! Việc dẫn dụ quỷ tướng hay ở lại lấy Phong Hồn Phù đều vì sự thái bình của nhân gian, vì danh dự của Lục Viện chúng ta. Nay sự việc cấp bách con xin lãnh trách nhiệm dẫn dụ quỷ tướng, khi thời cơ đến mọi người hãy cố tận dụng."
Cùng quay sang nhìn Lãnh Gia Hào ánh mắt bốn người còn lại ánh lên sự cảm phục kèm theo sự cầu chúc thầm lặng gửi đến hắn. Kiên định nhìn lại bọn họ, Lãnh Gia Hào quay người bay về phía bọn quỷ binh, hắn phải tạo ra được điều kiện tốt nhất cho nhóm Kiếm Vô Trần tiến hành đoạt lấy Phong Hồn Phù.
Dõi theo thân ảnh Lãnh Gia Hào lướt đi, Liễu Tinh Hồn nói: "Sau khi quỷ tướng đi khỏi chúng ta phải với tốc độ nhanh nhất của mình đến được trung tâm huyết trì. Sau đó nhiệm vụ lấy lại Phong Hồn Phù sẽ do Vô Trần nhận lãnh, ba người chúng ta sẽ trấn giữ xung quanh, bảo hộ cho hắn. Mọi người hãy chuẩn bị, để hoàn thành được sứ mạng chúng ta cần tranh thủ thời gian." Tất Thiên liếc nhìn Kiếm Vô Trần, ánh mắt ảnh lên tia kì dị định nói gì đó, nhưng rốt cuộc quyết định im lặng.
Bên kia, Lãnh Gia Hào tức tốc vận khởi chân nguyên, nhãn thần hắn lạnh lẽo nhìn tên quỷ tướng toàn thân được bao bọc bởi sát khí đang đứng nơi trung tâm. Đột nhiên ánh mắt chuyển thành lãnh khốc vô cùng, chân phải đạp xuống đất mượn lực bay về phía trước, đồng thời trường kiếm cũng hóa thành một luồng tử quang nhàn nhạt, kiếm chiêu rít lên mạnh mẽ như thần long thét gió, xoay tròn phá không công tới quỷ tướng.
Lập tức tiếng kêu la chói tai của bọn quỷ binh lan ra nhanh chóng. Đứng bên huyết trì, Quỷ tướng nhãn thần nhất thời rối loạn nhưng rất nhanh chóng lấy lại trầm tĩnh, ánh mắt chứa đầy khí âm sát nhìn xoáy vào kẻ gây rối.
Chợt Quỷ tướng gầm lên một tiếng, hữu thủ phất ra rồi nhanh chóng cất mình lên cao nhằm Lãnh Gia Hào đang lao tới mà xuất một quyền. Bọn quỷ binh nhận được hiệu lệnh đồng thời đình thân, nhanh chóng lập Địa Sát Quỷ trận lăm lăm bảo vệ huyết trì.
Trên trời mây đen vần vũ, một quyền chứa đầy huyết sát chi khí của Quỷ tướng công trực tiếp vào kiếm chiêu của Lãnh Gia Hào. Sự va chạm của kiếm quang, quyền ảnh giữa không trung sinh ra lực phản chấn cường đại hất Gia Hào văng ra xa. Ở phía đối diện, quỷ tướng vẫn đứng bất động nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Nhãn thần Lãnh Gia Hào không khỏi biến động, không ngờ tên quỷ tướng này lợi hại trên sức tưởng tượng của mình. Tức giận, hắn vung trường kiếm nhằm hắn chém tới một kiếm cùng lúc quay lưng chuẩn bị rời khỏi đấu trường. Quỷ tướng thấy vậy cười lạnh, thân ảnh liên tục xoay chuyển chín lần giữa không trung rồi bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh Lãnh Gia Hào một cách thần kỳ.
"Bây giờ chắc ngươi cũng hiểu Vô Hồn Gian là nơi như thế nào rồi chứ! Dám ngang nhiên xông vào nơi này thì thật không biết tự lượng sức mình."
Quỷ tướng cất giọng đầy sát khí kèm theo một quyền như cuồng long đánh tới. Nghe vậy Gia Hào tăng tốc né tránh, đáp trả: "Ngươi bất quá chỉ là một tên quỷ vật nhỏ nhoi, có bãn lĩnh gì mà ngạo mạn chứ. Ngươi nghĩ ta sẽ sợ sao, thật nực cười, có giỏi thì đến đây."
Nói xong trường kiếm rung lên chín lần, một trăm tám mươi thế thức chia thành chín hướng nhằm Quỷ tướng công tới. Kiếm quang quyền ảnh va chạm phát sinh chấn kình mãnh liệt giữa không trung, thân ảnh hai người lập tức phân khai. Lãnh Gia Hào khinh miệt nhìn Quỷ tướng rồi quay đầu phóng đi khiến hắn vô cùng tức giận, tưởng hắn định đào tẩu liền lập tức truy theo.
Quỷ tướng vừa rời khỏi, bốn bóng nhân ảnh lập tức xuất hiện lao thẳng tới huyết trì. Ngay khi còn trên không trung, thần kiếm của Kiếm Vô Trần đã xuất ra một luồng ngũ sắc quang mang chứa đựng khí tức thần thánh đánh thẳng xuống mặt trì. Bọn Liễu Tinh Hồn ba người cũng đồng thời phân khai làm ba hướng yểm hộ cho hắn, ba luồng công kích cường đại cũng từ ba hướng tấn công bọn quỷ binh đang hộ vệ xung quanh.
Hai quỷ tướng còn lại thấy bị tấn công bất ngờ liền gầm lên giận dữ, lập tức điều động bảy mươi hai quỷ binh phát động Địa Sát Quỷ Trận để phòng thủ. Chỉ thấy ở trung tâm quỷ trận một luống khí lưu hắc ám nhanh chóng hình thành, theo sự phát động của trận thế mà xoay chuyển từ chậm đến nhanh tạo ra một lốc xoáy cuồng bạo, sát khí ngợp trời. Theo sự chỉ huy của hai Quỷ tướng mà xông lên nghênh đón đòn tấn công của bốn người.
Hai luồng lực đạo giao tiếp phát sinh tiếng nổ kinh hồn. Khí tức thần thánh của ngũ thái quang mang va chạm với huyết sát chi khí của lốc xoáy hắc sắc, làm cho khí lưu thoát ra mạnh mẽ hất bay thân thể Kiếm Vô Trần văng ra xa. Đồng thời cũng thổi bay toàn bộ lực đạo tấn công của ba người bọn Liễu Tinh Hồn. Dưới đất, Địa Sát Quỷ Trận dường như không mảy may dao động, chỉ dừng lại một chút rồi khôi phục rất nhanh như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đứng trên cao, Kiếm Vô Trần cẩn thận thám xét quỷ trận. Trong thâm tâm hắn càng đề quyết đây nhất định là Hóa Hồn Trì trong truyền thuyết, nếu không Vô Hồn Gian việc gì phải bảo vệ nghiêm ngặt như vậy. Nghĩ đến đây hắn khấp khởi mừng thầm, nhãn thần cũng lộ ra sự nóng nảy khó kiềm chế.
Lập tức thần kiếm rung động đột khởi một đạo ngũ sắc quang hoa rực rỡ, từ giữa thinh không toàn thân Kiếm Vô Trần cũng hợp nhất với thần kiếm lao thẳng vào luồng lốc xoáy hắc sắc.
Khi sắp đụng độ với lốc xoáy Kiếm Vô Trần hét lên một tiếng, toàn lực phát động "Toàn Chuyển thức" thúc đẩy Thiên Linh thần kiếm bạo phát một đạo kiếm mang. Một lực lượng mạnh mẽ từ thần kiếm phát ra như xé trời rạch đất tiến thẳng vào Địa Sát Quỷ trận. Đối phó với đòn công kích này của Kiếm Vô Trần, lốc xoáy hắc sắc mang đầy huyết sát chi khí bạo khởi cuồng phong xoay chuyển càng nhanh sẵn sàng nghênh đón. Giữa không trung, hai luồng khí tức khác biệt đối chọi mãnh liệt bất phân thắng bại. Để đối phó với cường địch là Kiếm Vô Trần, hai quỷ tướng quyết định thay đổi trận thế.
Cùng lúc này nhóm Liễu Tinh hồn ba người cũng tấn công Địa Sát Quỷ trận từ bên ngoài, tạo thành thế "thượng hạ giáp công" ép tới quỷ trận.
Đòn tấn công của Kiếm Vô Trần gặp phải sự kháng cự mạnh mẽ buộc phải dừng lại rồi từ từ bị ép lui dần. Cảm nhận được sự phản kích cường bạo của địch nhân, nhãn thần hắn bỗng trở nên lạnh lẽo vô cùng. Dùng hữu thủ vỗ vào chuôi kiếm khiến thần kiếm tụt xuống mấy thốn, thân thể hắn cũng nhờ lực phản chấn này mà lật người giữa không trung, liên tục chuyển mình chín lần. Kiếm Vô Trần thét lên giận dữ xuất ra một cước đá vào chuôi Thiên Linh thần kiếm, một cước này mang theo lực đạo kinh người áp chế được sự phản kháng của quỷ trận, nhanh chóng bắn xuống bên dưới.
Thần kiếm mang theo lực lượng cường mãnh phá không rít lên, gia tốc đột phá qua trở lực của lốc xoáy hắc sắc. Chỉ thấy hào quang ngũ sắc rực rỡ chói lòa phủ trùm lên tứ phía, bọn quỷ vật trong Địa Sát Quỷ trận bị thổi bay tán loạn, tiếng kêu thét kinh hoàng không ngớt vang lên. Trong phút chốc, quỷ trận đã bị Thiên Linh thần kiếm đánh cho tan tác, trong làn mưa khí lưu bắn ra tứ phía bỗng có hai đạo quỷ ảnh bay thẳng tới Kiếm Vô Trần.
Ánh mắt Kiếm Vô Trần lóe lên tia đắc ý khi nhìn bọn Liễu Tinh Hồn ba người bị phản chấn văng đi. Chợt hắn quay ngoắt lại, dịch mục quang nhìn hai tên Quỷ tướng đang bay đến, hai tay khẽ động, một đạo tử sắc quang tráo hộ thân thình lình xuất hiện quanh thân. Chờ cho đòn tấn công sắp tới thì hai tay hắn liền phân khai, hai đạo tử sắc quang cầu chia ra tấn công hai địch nhân.
Đòn phản công quá bất ngờ của Kiếm Vô Trần khiến hai Quỷ tướng nhất thời trở tay không kịp, đã bị tử sắc quang cầu nhốt vào trong.
Bọn chúng không thể thoát ra rống lên kinh hoàng, tử sắc quang cầu này vốn mang khí tức của pháp quyết thần bí "Tử Hoa Thôn Nhật" thì làm sao hai tên quỷ tướng nhỏ nhoi có thể đột phá được giam cầm. Kiếm Vô Trần khóe miệng khẽ nhế ch lên tạo thành một nụ cười cuồng ngạo, lãnh đạm nhìn khí tức ngày một yếu dần của hai quỷ tướng. Nhưng ngay lúc hắn đang vô cùng đắc ý thì trên đầu bỗng xuất hiện một cỗ sát khí vô cùng mạnh mẽ.
Bọn Liễu Tinh Hồn vội la lên: "Coi chừng phía trên, mau lùi lại!" Kiếm Vô Trần nghe thế giật mình, lập tức hai tay thu lại, thân thể tức tốc di chuyển, chớp mắt đã liên tục chuyển đổi chín phương vị khác nhau nhưng vẫn không kịp. Chỉ nghe một tiếng cười âm sát lạnh lẽo vô bì truyền tới rồi một đạo huyết quang rợp trời nhoáng lên, nháy mắt đã nhốt hắn vào trong. Thì ra là Quỷ soái Vô Phách, lúc này hắn đứng giữa trời hai tay thi triển "Luyện Hồn pháp quyết"
của Vô Hồn gian, lòng đoan chắc Kiếm Vô Trần sẽ khó thoát khỏi nát hồn hóa huyết.
Trong vòng vây của huyết quang, Kiếm Vô Trần không hề nao núng, xoay người, Thiên Linh thần kiếm trong tay hắn phát ra ba trăm sáu mươi kiếm mỗi thức. Kiếm thế rít lên mạnh mẽ hội tụ thành một đạo di thiên kiếm, hào quang tỏa ra vạn trượng. Sau đó huyễn hóa thành một ngũ sắc thần long quang mang đẹp mắt, ngưỡng thiên bay lượn.
Trên mặt đất, Liễu Tinh Hồn hét lớn: "Thời khắc này tình hình đã vô cùng khẩn trương, chúng ta không thể chậm trễ. Trước hết phải tiếp ứng Vô Trần, sau đó cố gắng cầm chân Quỷ soái để hắn có cơ hội hành động. Lên Thôi!" Dứt lời, trường kiếm bạo phát tử quang đánh ra thiên kiếm cửu quyết uy lực mạnh mẽ. Tất Thiên và Đỗ Lực ở bên cạnh nhìn nhau gật đầu, toàn thân vận đủ mười hai thành công lực thi triển Hạo Nhiên Chính Khí.
Cùng với ba tiếng thét giận dữ, ba đạo kiếm trụ một tím hai đỏ mang theo uy thế khiếp người cũng công thẳng tới Quỷ soái Huyễn Mị giữa không trung. Sự cường công của ba người cộng với sự phản kích của Kiếm Vô Trần lập tức bức lui được hai Quỷ soái. Thấy hắn được giải thoát khỏi sự tấn công của Quỷ soái Vô Phách, Liễu Tinh Hồn nói nhanh với y: "Mọi việc ở đây cứ giao cho bọn ta, ngươi cứ nhanh chóng làm theo sự thỏa thuận trước đây. Nhanh! Không cần lo cho bọn ta làm gì."
Nhìn lướt qua ba người, Kiếm Vô Trần gật đầu, thân thể tức tốc bay đáp xuống cạnh huyết trì. Cẩn thận thám sát, mắt hắn bỗng lộ xuất một tia kinh hãi, khẽ nhíu hai mày, đột ngột chớp động thân mình tránh khỏi đòn tấn công của một tên quỷ binh. Quay lại nhìn, nhãn thần hắn chợt hiện lên một tia tàn khốc khi nhìn thấy bảy tên quỷ binh may mắn sống sót.
Thân ảnh Kiếm Vô Trần lóe sáng huyễn hóa thành bảy đạo nhân ảnh tấn công cùng lúc bảy tên quỷ binh này. Bọn chúng chỉ còn biết thét lên kinh hoàng trước thế công như trời giáng của hắn. Thần kiếm quét ngang một đường khiến một quên quỷ binh văng vào huyết trì, chỉ nghe một tiếng gào vô cùng thê thảm, chỉ trong nháy mắt thân thể của y đã bị sóng máu đang sôi trào làm cho tan chảy, biến mất vô tung vô tích.
Hít vào một hơi trấn định tinh thần, Kiếm Vô Trần không ngờ huyết trì lại bá đạo như vậy. Quả không hổ danh ba chữ Hóa Hồn trì, rơi xuống đó thì không chỉ xương cốt mà đến hồn phách cũng bị luyện hóa. Tiếp tục đánh văng sáu tên quỷ binh còn lại vào huyết trì, kết quả vẫn không có gì thay đổi, không tên nào thoát khỏi hòa tan vào huyết lãng, biến mất vĩnh viễn. Trầm tư nghiên cứu, Kiếm Vô Trần hiểu rằng nếu không có cách gì chống lại sự ăn mòn đáng sợ này thì việc tiến vào chỉ là tự tìm cái chết.
Trong lúc hắn đang vô kế khả thi thì nhóm ba người Liễu Tinh Hồn càng đánh càng kinh hãi, không ngờ Quỷ soái lại lợi hại như vậy. Ba người bọn họ liên thủ cũng chỉ có thể đánh ngang tay với một tên, sức mạnh này chí ít cũng gấp rưỡi Quỷ tiên. Giữa lúc hai bên đang giằng co thì một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ đang tiến tới Vương thành. Dạng khí tức đó vừa tang thương vừa bi tráng, quái lạ vô cùng.
Đạo di thiên tử khí này như bao trùm cả trời đất, mang trong đó là bi tráng vô tận, thảm liệt vô ngần khiến người ta có cảm giác không thể diễn ta được. Đồng thời với cỗ khí tức này, một cỗ huyết sát chi khí cũng xuất hiện, hai bên lập tức giao tranh quyết liệt. Cả không gian tại Vô Hồn gian lúc này như nhuốm màu máu chết chóc.
Bốn người trên chiến trường tâm linh bỗng rung lên tựa hồ có một linh hồn đã ra đi vĩnh viễn, trong lòng cảm giác bất tường ngày càng dâng cao. Ngay khi tử khí tan đi, sát khí cũng yếu dần thì tất cả như lặng đi, một tia thán tức lan tỏa khắp không gian. Nhìn lên, cả bốn người Kiếm Vô Trần Liễu Tinh Hồn, Tất Thiên, Đỗ Lực đồng hét lên một tiếng phẫn nộ bi thương như nát tim xé lòng. Một người trong bọn họ đã ra đi không bao giờ trở lại, mất mát này liệu có gì có thể bù đắp nổi đây.
Kiếm Vô Trần ngửa mặt nhìn trời gào lên cuồng nộ, hai mắt bắn ra tia phẫn hận đến cực điểm, đột ngột đằng không bay lên chém thẳng vào Quỷ soái Vô Phách. Kiếm ảnh rung động, trăm đạo kiếm mang trùng trùng điệp điệp hình thành một đạo quang tráo ngũ sắc nhốt hắn vào trong. Quỷ soái Vô Phách gầm lên, thân thể xoay tròn, từng luồng quỷ khí cấp tốc chuyển động ráo riết tìm sơ hở của quang tráo mà công kích. Về phần Liễu Tinh Hồn, ông ta đang vô cùng phẫn nộ, sát khí đằng đằng. Chỉ thấy trường kiếm ông ta rung động thi triển quyết thứ tám trong thiên kiếm cửu quyết "Trảm Thiên Quyết", hàng trăm đạo kiếm mang bắn ra rợp trời. Cũng khó trách ông ta lại tức giận như vậy, một người trong tổ do ông ta cầm đầu là Lãnh Gia Hào đã thảm tử. Sau này trở về ông làm sao giao phó cùng trưởng giáo trong phái.
Tất Thiên và Đỗ Lực nhìn nhau, nhãn thần tràn đầy bi thương. Xâm nhập Quỷ Vực lần này có ai ngờ lại hung hiểm đến vậy, chỉ trong mấy ngày đã hai lần gặp họa. Lần thứ nhất may mắn có cao nhân tương cứu, sao lần thứ hai này chẳng có ai giúp đỡ đến nỗi Lãnh Gia Hào phải thọ nạn.
Nghĩ về tương lai, tương lai ra sao nào ai biết? Chỉ nội việc có về được hay không cũng khó mà biết được chứ đừng nói gì đến chiến thắng khải hoàn. Quả đúng là:
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu. Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi!1
Cảm thấy nguy cơ đến gần, Quỷ soái Vô Phách không ngừng phát ra những âm thanh cổ quái nghe vô cùng thảm thiết nhưng ẩn ước trong đó vẻ gì đó khác lạ. Hạ quyết tâm báo thù cho Lãnh Gia Hào, hai người Kiếm Vô Trần và Liễu Tinh Hồn không hẹn mà đồng cùng lúc ra tay. Nhìn song kiếm ngày càng tiến lại gần mà không gì ngăn cản được, hai người ngỡ rằng lần này sẽ tiêu diệt được Vô Phách. Nào ngờ trên không trung đã vô thanh vô tức xuất hiện một cỗ khí tức bá đạo khiến thần sắc hai người đại biến, khí thế mạnh mẽ như dời non lấp biển làm cho tim bọn họ đập liên hồi, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Nhân thời khắc hai người bọn họ còn đang kinh ngạc, Quỷ soái khí tức đột nhiên đại thịnh nhanh nhẹn đột phá khỏi sự vây công của hai người đến bên cạnh luồng ám hồng huyết ảnh kia. Bốn người Kiếm Vô Trần vô cùng kinh hãi nhìn luồng quang mang đỏ như máu chứa đựng mấy luồng hắc sắc quỷ khí, hai thứ khí tức này giao hội hình thành nên một cổ âm sát khí tức đặc thù vô cùng kì dị.
1 Tạm dịch:
Say ngủ sa trường cười chẳng nổi.
Xưa nay chinh chiến mấy ai về!
Một bóng quỷ ảnh với đôi quỷ nhãn âm sâm pha lẫn huyết sát chi khí một đỏ một lục đang lãnh khốc nhìn thẳng vào bốn người bên dưới. Tất Thiên thấy vậy vẻ mặt trầm trọng, run giọng nói: "Với khí thế mạnh mẽ tà dị như vậy phải chăng đó chính là Quỷ vương của Vô Hồn Gian? Hiện giờ chúng ta phải làm sao đây, ly khai chốn này hay tiếp tục ở lại liều chết với chúng?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Cảnh giác nhìn lên phía trên với thần sắc trầm trọng không kém, Kiếm Vô Trần trầm giọng nói: "Sự tình đã tới mức này e rằng không phải chúng ta muốn là được. Lúc này ngoài liều chết tử chiến ra chúng ta chẳng có một mẩu cơ hội để đào tẩu cả."
Sắc mặt cứng cỏi, Liễu Tinh Hồn lạnh lùng nói: "Đã đến bước này rồi thì cũng đành nghe theo mệnh trời thôi! Hãy nhớ chúng ta vì mục đích gì mà chiến đấu, hãy lấy hết dũng khí của mình ra mà đối diện với hoàn cảnh. May ra sẽ có một tia hi vọng, nếu thành công thì chẳng sợ gì không lấy lại được Phong Hồn Phù."
"Loài người các ngươi thật ngu xuẩn, yên ổn sống ở nhân gian không muốn lại đi đến Vô Hồn Gian này mà chịu chết. Thấy các ngươi hân hoan tìm chết như vậy bổn vương lẽ nào làm các ngươi thất vọng được. Hôm nay ta sẽ cho bốn người các ngươi toại nguyện, trở thành vô hồn quỷ lệ, vĩnh bất siêu sinh."
Hồng quang lóe lên, Vô Hồn quỷ vương đã xuất hiện trước mặt, đang lãnh khốc nhìn bốn người.Bbốn người bọn họ kêu lên hoảng hốt tức tốc thối lui, họ lui một thì quỷ vương tiến một, cứ thế liên tục đã hoán đổi mười loại thân pháp. Trong lúc giằng co, ánh mắt chứa đầy huyết sát chi khí của quỷ vương cứ nhìn chằm chằm vào Tất Thiên, khiến cho hắn không tài nào tránh thoát đôi quỷ nhãn một đỏ một lục đó.
Tình hình Tất Thiên đã vô cùng nguy ngập. Bên cạnh, quỷ soái Vô Phách cứ nhằm Kiếm Vô Trần và Liễu Tinh Hồn mà công kích. Hắn làm vậy một là để báo thù do vốn đã âm thầm ghi hận việc hai người vây công lúc nãy, hai nữa là không cho họ lui về tương cứu Tất Thiên. Về phần Đỗ Lực, thoát khỏi sự truy kích của quỷ soái cùng quỷ vương liền không do dự đề thăng toàn bộ công lực quay lại cứu nguy cho sư huynh.
Cười lên lạnh lùng, huyết quang toàn thân quỷ vương bạo trướng huyết sát chi khí mạnh mẽ kinh người chặn đánh Đỗ Lực. Khí lưu xung quanh cũng theo sự di chuyển của Quỷ vương mà dần hình thành một luồng lốc xoáy huyết sắc, với hấp lực cực lớn nó từ từ kéo thân thể Tất Thiên về phía hắn.
Liên tục hét lên giận dữ, Tất Thiên cực lực tìm cách thoát khỏi lực hút kinh hồn ấy. Nhưng quỷ vương quả xứng danh là cao thủ của cao thủ tại Quỷ vực, thực lực so với quỷ tiên quả là một trời một vực, thật không dễ dàng thoát khỏi sự tấn công của y. Đỗ Lực thấy Tất Thiên lâm nguy, lúc này nhớ lại nơi Quỷ Hải hắn đã không quản sinh tử cứu mạng mình, trong mắt liền hiện lên một tia quyết tử. Ngày hôm nay, nếu mình tham sinh úy tử mà chẳng tương cứu thì sao xứng đáng với mối thâm tình Tất Thiên đã dành cho.
Từ đáy mắt của hắn bây giờ chứa đầy tang thương, khóe miệng nhế ch lên, ngay lúc đó một tiếng thét phát ra, chân nguyên toàn thân nhanh chóng nghịch chuyển. Đỗ Lực cắn răng chịu đựng nỗi đau đớn như kim đâm muối xát vào tim, chích vào tận xương tủy mà người thường khó hình dung nổi. Hai mắt hồng quang rực sáng, đạo hồng quang của Hạo Nhiên Chính Khí chí dương chí cương bộc phát gấp mười lần, lan rộng khắp không gian u ám. Cùng với tiếng la ai oán động trời, trường kiếm quét ra một đạo kiếm trụ chói lòa mang theo uy thế phá trời rạch đất, điên cuồng chém xả vào Quỷ vương.
Tất Thiên đang ở trong vòng nguy hiểm chợt như phát giác chuyện gì, ngẩng đầu nhìn lên, tức thời trong mắt hiện lên nỗi đau đớn cùng cực.
Bốn mắt nhìn nhau, nỗi đau đớn chẳng nói thành lời nhưng hơn vạn lần những lời sáo
rỗng. Không gian này, thời khắc này tình huynh đệ của họ cần gì phải nói ra, trong cái câm lặng ẩn chứa biết bao thâm tình.
Tất Thiên hít một hơi dài thanh khí, trong tim thầm nói: "Đến đi! Đã đến bước này rồi thì huynh đệ chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết, ta không bỏ đệ một mình đâu!" Hắn lập tức chuyển thủ thành công không tránh né nữa, mượn đà xông đến. Trường kiếm liên tục rung lên, đánh ra chiêu mạnh nhất của mình - "Chính Khí Trường Tồn". Vô số xích hồng quang mang hình thành xung quanh Tất Thiên một đạo quang tráo đẹp mắt, Liệt Hỏa Chân Nguyên với sức nóng kinh người bắt đầu điên cuồng hội tụ. Một tầng lại một tầng, cuồn cuồn liên tục không ngừng chồng chất lên nhau, chớp mắt đã nén lại thành một quả cầu chứa đầy chân nguyên.
Quỷ vương nở nụ cười lãnh khốc, khinh miệt nhìn hai người. Hai tay một sấp một ngửa hợp lại trước ngực, lập tức một đạo quỷ khí xông thẳng lên trời, lốc xoáy huyết sắc ban nãy cường lực bỗng gia tăng gấp mười. Đồng thời vô số lệ quỷ hội tụ thành một màn huyết vụ dày đặc quanh thân Quỷ vương, quay quanh hắn cuồn cuộn không ngừng, sẵn sàng nghênh đón một kiếm toàn lực của Đỗ Lực. Kiếm khí mạnh mẽ vô bì va chạm với lốc xoáy vang lên tiếng nổ kinh hồn, khí lưu tạo ra làm cho bốn bề xung quanh nổi lên trận cuồng phong bạo liệt. Chỉ thấy hồng quang lóe lên, một kiếm nghịch chuyển chân nguyên của Đỗ Lực đã phá tan lốc xoáy huyết sắc, chém thẳng xuống người Quỷ vương.
Tất Thiên ở trên đang đứng yên lặng trong quang cầu xích hồng chân nguyên ngạo nghễ nhìn Quỷ vương, chỉ thấy trong khóe mắt ẩn hiện giọt lệ đau thương trong im lặng, lúc này đột nhiên hai mắt phát ra tia lãnh khốc vô cùng. Toàn thân chân nguyên bạo phát, ngay thời khắc tối hậu Tất Thiên bỗng thi triển pháp quyết cấm kỵ nhất đối với người tu chân - "Liệt Nguyên Toái Ngọc" quyết. Loại pháp quyết lấy nguyên thần trong cơ thể người tu chân chuyển hỏa thành một lực lượng bạo liệt, có thể hủy
thiên diệt địa. Nhưng bất kỳ ai chọn loại pháp quyết này chỉ có một con đường duy nhất: "hữu tử vô sinh."
Cảm thấy nguy hiểm cận kề, Quỷ vương gầm lên giận dữ nhưng tiếc là thời khắc này không thể đào thoát, dẫu có được sợ cũng đã muộn. Toàn thân Tất Thiên cường quang bạo phát, một cỗ lực lượng mãnh liệt bá đạo với khí thế vô khả chống cự phút chốc đã kích trúng hắn. Đồng thời một kiếm tận lực của Đỗ Lực cũng đã trúng đích. Lập tức tiếng nổ dậy trời, quang hoa bùng lên, toàn bộ kiến trúc một dặm vuông xung quanh toàn bộ bị hủy diệt. Chấn kình còn hất bay quỷ soái cùng hai người Liễu Tinh Hồn, Kiếm Vô Trần, mặt ai nấy đều tái sắc vì kinh hoàng.
Huyết vũ đầy trời, tiếng than oán hòa lẫn tiếng gầm thét như vang vọng mãi trong không trung. Thân thể Đỗ Lực rơi xuống, sắc mặt vốn hồng hào của hắn giờ đã tái xanh nhuốm màu tử khí. Ở phía đối diện, toàn thân Tất Thiên nhuốm đầy huyết tích, thân thể không chỗ nào lành lặn, tứ chi rách nát đang từ từ rơi xuống, nhãn thần ảm đạm vô quang. Quỷ Vương vẫn đứng giữa không trung gầm thét liên hồi, thân thể đẫm máu, đến cả khuôn mặt cũng cũng nhuốm đầy máu tươi càng tăng thêm phần khủng bố.
"Gã 'người' đó tại sao lại kiên quyết như vậy, con người vốn dĩ chỉ có ba nguyên thần, để đấu với ta y dám hủy đi một nguyên thần. Thực không sao tưởng tượng được." Quỷ vương nhìn Tất Thiên trừng trừng đầy giận dữ tự hỏi.
Hắn phẫn hận vô cùng, giận dữ lao bắn người về phía thanh niên kia như muốn phân thây kẻ đó ra làm muôn vạn mảnh, như muốn trút hết hận thù vào kẻ đó.
Hai người Kiếm Vô Trần và Liễu Tinh Hồn hét lên kinh hoàng, lúc này có muốn tương cứu thì đã muộn. Bất lực nhìn Quỷ Vương tiến đến chỗ Tất Thiên, ai người mặt mày thảm đạm, họ lần này đi vào Quỷ Vực không ngờ đã có người trở thành vong hồn lữ khách rồi.
Nhẹ nhàng quay nhìn Đỗ Lực, Tất Thiên cảm thấy bao nhiêu mỏi mệt sắp tan biến, cuối cùng hắn cũng đã được nghỉ ngơi rồi. Âm thầm đưa mắt nhìn Quỷ Vương đang tiền tới gần, hắn khẽ cười, có lẽ cuộc đời mình đến đây là kết thúc rồi chăng? Vận mệnh con người đã được an bài như vậy rồi sao có thể thay đổi được. Lúc này trước mắt Tất Thiên chợt hiện lên khuôn mặt diễm lệ của Thương Nguyệt, người con gái mà hắn đã trao trọn trái tim. Vào thời điểm cận kề cái chết này hắn chỉ tiếc một điều là lời yêu chưa kịp trao thì hắn đã không còn cơ hội nữa.
Tác giả :
Tâm Mộng Vô ngân