Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 03: Dị Vực
Lục Vân xếp gối tọa thiền, nhắm mắt và bắt đầu vận khí liệu thương để chuẩn bị cho đợt vượt trận tiếp theo. Lần nữa, vầng quang ngũ sắc xoay chuyển và bao quanh cơ thể Lục Vân. Các phần tử khí quanh người chợt chuyển động. Linh khí và chân khí rải rác ở xung quanh đều bị Lục Vân hấp thụ giống như một từ thạch khổng lồ đang không ngừng hấp thu mọi năng lượng. Lục Vân đang sử dụng nguồn linh khí ấy để chuyển hoá thành nội công cho mình nhằm bù đắp lại phần công lực đã bị tiêu hao trước đó.
Sau một hồi liệu thương và hấp thụ linh khí, vẻ mặt của Lục Vân đã tươi tỉnh trở lại. Cơ thể từ từ rời khỏi mặt đất, lơ lửng và xoay vòng. Vầng quanh ngũ sắc chợt quyện vào nhau thành một khối sáng kỳ dị. Không khí xung quanh vẫn tiếp tục xoay chuyển tạo nên một cảnh quang kỳ lạ và huyền hoặc. Phải thật lâu sau, cơ thể Lục Vân mới dần hạ xuống và vầng sáng cũng tan dần vào trong cơ thể của Lục Vân.
Lục Vân mở mắt, đứng dậy với phong thái vô cùng sung mãn nhưng vẫn điềm tĩnh đứng trước trận pháp. Hai mắt tập trung vào phần trước của thạch quan, ánh mắt lúc rực sáng lúc lặng nhìn. Rồi đột nhiên không khí rung chuyển, khắp người Lục Vân bốc một luồng khí mạnh và toàn thân sáng rực một màu huyền thanh. Vòng sáng đến chói mắt đang bao bọc lấy thân thể Lục Vân này chính là pháp quyết cực bá đạo của Đạo gia Thái Huyền Liệt Thiên Đạo. Công lực được đẩy bội phần và đồng thời bùng phát trên các khí đạo khiến cho người thi triển pháp quyết sở hữu được nguồn sức mạnh kinh người.
Phút chốc toàn thân Lục Vân bốc lửa và biến mất giữa không trung, chỉ còn thấy những tàn ảnh để lại do tốc độ di chuyển kinh hồn. Thực thể của Lục Vân đã vượt qua được vòng thứ nhất của trận pháp - Bát Ma Ngự Thiên. Và từ không trung, cơ thể của Lục Vân như những hạt bụi nhỏ từ từ ngưng kết lại, bản thể dần được khôi phục.
Đứng trước tứ tượng binh, Lục Vân thầm nghĩ, chỉ cần vượt luôn cả kết giới này thì sẽ vào được bên trong và khám phá được bí mật của thạch quan. Tức thì, Lục Vân thi triển một lần nữa chiêu thức vô thượng huyền học của Ma công - Tâm Dục Vô Ngân. Khi trung khí vận đề rà xét điểm sơ hở của trận pháp mà đột nhập vào.
Nhìn từ xa, sẽ thấy một vầng tinh vân đen tuyền đang cuồn cuộn chuyển động với các luồng chân khí không ngừng xoay quanh tứ tượng binh. Lục Vân tiếp tục cố gắng tăng thêm cường độ khí thức và tốc độ đã lên đến ba ngàn sáu trăm - một cực hạn mới. Đó là do sau khi điều tức và hấp thụ linh khí trong động, đạo hạnh của Lục Vân đã tăng thêm một bậc.
Khí tức được tiếp tục duy trì theo khí niệm. Lục Vân bắt đầu phát hiện ra một vấn đề và nắm được phần nào huyền cơ của tầng kết giới này. Đồng thời, Lục Vân cũng dần tìm được phương pháp phá giải trận giới. Thật là đáng mừng! Hắc vân được thu lại, khí tức giảm dần, Lục Vân thở phào và đưa tay vuốt mồ hôi trên trán. Đôi mắt đầy tự tin nhìn thẳng vào thạch quan, Lục Vân từ từ nhắm mắt, xoay mình giữa không trung và nhanh chóng hấp thụ linh khí để bù đắp lại phần khí lực bị tiêu hao vừa rồi.
Lục Vân vừa hồi phục công lực vừa đưa mắt quan sát bốn bề. Tình cờ phát hiện được bên trong trận pháp có ẩn tàng một nguồn linh khí vô tận. Đó là diệu phẩm hiếm có mà kẻ chân tu hay lũ dị linh đều thèm muốn đoạt được bằng bất cứ giá nào. Cả hai loài đều có ham muốn giống nhau mà thôi. Trong thế giới chân tu, dị linh yêu ma vốn là những con vật được cơ may hấp thụ linh khí của đất trời, sản sinh dị biến và tu luyện đại thành. Chúng cũng có thể đắc đạo thành tiên nếu tu luyện chân chính. Chỉ là không thuộc giống loài người nên bị thế nhân khước từ và liệt vào hàng yêu ma.
Lục Vân thả lỏng thân thể, cố gắng hấp thụ linh khí xung quanh để tăng cường đạo hạnh cũng như linh lực của mình. Thời gian dần trôi qua, lần này Lục Vân dùng đến mười hai tiếng để vận khí rồi mới ngưng lại. Lục Vân chợt mỉm cười. Tuy rằng không biết có thể giải được bí mật của thạch quan hay không nhưng bản thân đã thụ ích rất nhiều từ nơi này. Những linh khí hấp thụ được tính ra không kém hơn so với vạn niên sâm mà sư phụ đã ban tặng. Chỉ điều này thôi đã đáng để đến đây một chuyến rồi. Lục Vân mừng thầm.
Hít một phát sâu, cơ thể Lục Vân đột nhiên bừng sáng rồi biến mất dạng. Chính trong khoảng khắc này, Lục Vân đã hiểu chính khí niệm và duy trì khí tức ở mức bốn ngàn tám trăm lần. Đồng thời lợi dụng vài phần ngàn giây đó và sơ hở của trận pháp để vượt qua kết giới, tiến vào bên trong. Phương pháp này nhìn có nhẻ đơn giản nhưng thử hỏi thế gian này có mấy ai làm được. Nếu như Lục Vân không có một vị sư phụ tài ănng và một tí vận may thì có lẽ... mãi mãi vẫn không thể vào được trận pháp này.
Đứng bên trong trận pháp, Lục Vân nhìn thạch quan với ánh mắt vừa nghi ngờ vừa háo hức. Thạch quan này rất lạ, nhìn bên ngoài có vẻ chỉ là một quan tà bình thường nhưng nhìn kỹ mới phát hiện nó là một tổng thể hoàn chỉnh, không hề có nắp đậy. Lục Vân lại phải đối mặt với vấn đề nan giải khác - làm sao mở được thạch quan? Thật đau đầu!!!
Đi vòng quanh thạch quan, Lục Vân chăm chú và chợt dừng ánh mắt tại một điêu khắc kỳ lạ ngay phần mặt trên. Điêu khắc này là một bức họa với nét vẽ rất sắc sảo và chân thật - một trận chiến khốc liệt. Bầu trời u ám với những cuộn mây đen đang gầm gừ như mướn ăn tươi nuốt sống tất cả. Và từ trong màn đêm hãi hùng loé sáng lên đôi mắt một xanh một đỏ đầy kinh hoàng và quái dị. Nỗi ám ảnh khi nhìn vào chúng như có con quái thú đang nhấm nháp từng mạch máu và tim gan, toàn thân tê liệt. Còn trên mặt đất, thây chất như núi. Đi trên những xác chết là vài bóng người đang múa máy, ánh quan của binh khí loang loáng trước một binh đoàn yêu thú bao vây xung quanh, không còn thấy mặt đất là đâu, chỉ thấy một thảm người lẫn thú... màu đỏ. Thế nhưng chen giữa mây đen u ám và xác người, tại khoảng không duy nhất hiếm có lại là một cầu vồng. Và trong vầng hào quang huyền diệu là một thanh thần kiếm bảy màu đang uốn lượn như thần long tế thiên, chiến đấu quyết liệt với yêu thú đang ẩn hình trong mây đen.
Lục Vân ngắm nhìn bức họa và thầm nghĩ chắc có ám thị gì đây? Quan sát thêm một lúc, Lục Vân phát hiện ra còn một dấu chưởng tay, nét vẫn còn khá rõ nhưng lại không nổi bật nên khó nhìn thấy được. Lục Vân tự nhủ "Dấu chưởng tay này là của ai? Nó có ý nghĩa gì?" vừa nghĩ Lục Vân vừa giơ tay phải thử đặt nhẹ vào dấu tay. Đột nhiên Lục Vân trợn tròn mắt. Thật kinh ngạc! Kích cỡ của dấu tay hoàn toàn khớp với tay của Lục Vân. Dường như mọi thứ đều được sắp đặt và chỉ dành riêng cho đứa hậu duệ này của Lục gia mà thôi. Tiên tổ quả thật cao siêu. Đã lường trước mọi thứ và chỉ chờ ngày Lục Vân đến để lấy lại vật vốn thuộc về mình.
Nghĩ đến đây, Lục Vân bật cười rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay phải lên dấu chưởng. Vừa đặt trọn tay vào thì đột nhiên toàn thân giật bắn lên. Có một luồng khí lạ đang di chuyển trong cơ thể và bị hút dần ra ngoài. Cảm giác như linh hồn đang bị ai đó lấy đi từng chút một. Lo sợ và kinh hãi, cơ thể Lục Vân cứ run lên bần bật, tâm linh đang cố gắng giành co để thoát khỏi sức hút mãnh liệt từ thạch quan. Nhưng bàn tay cứ bị giữ chặt, không thể rút ra được. Lúc này Lục Vân đang mất dần sức lực và tâm trí đang rối loạn vì sự trống trải đang chiếm dần thể xác, không biết rồi sẽ ra sao...
Bất ngờ, thạch quan phát sáng chói lòa, ánh sáng tỏa ra mạnh đến nỗi Lục Vân phải nhắm mắt lại ngay tức khắc. Kèm theo là một sự rung động mạnh từ thạch quan khiến tay Lục Vân bị bật khỏi dấu ấn chưởng. Chính lúc này, thạch quan tự động mở ra, vầng sáng đó bao bọc lấy cơ thể Lục Vân và nuốt chửng vào bên trong... Mọi thứ trở lại như cũ và Lục Vân đã... biến mất.
0O0
Lục Vân mơ màng cảm nhận được mình đã bị cuốn vào bên trong thạch quan. Nơi này yên tĩnh và bình lặng, không còn cảm giác đau đớn như vừa rồi. Lục Vân từ từ mở mắt, trong lòng cứ nghĩ mình đang nằm trong thạch quan, âm u và ngột ngạt. Thế nhưng hiện trước mắt lại một không gian rộng lớn bao la, không nhìn thấy cả đường chân trời, xung quanh là những tinh vân lấp lánh ngũ sắc tạo nên cảnh vật đẹp lung linh dị thường. Cơ thể thì lơ lửng không trọng lực nhưng lại có thể tự do chuyển động, thật tuyệt!
Sao một lúc choáng váng và kinh ngạc trước cảnh vật thần tiên này, Lục Vân bình tâm lại và cẩn thận quan sát xung quanh, thầm hỏi nơi này là đâu. Bất ngờ, một giọng nói vọng từ chính tâm linh của Lục Vân "Hoan nghênh hậu nhân của Lục gia. Đây là không gian do ta tạo nên gọi là dị vực. Nó là một thế giới thứ hai, hoàn toàn khác biệt với thế giới ngươi đang sốg. Và đây là nơi được tạo ra chỉ dành riêng cho ngươi."
Lục Vân giật mình. Sau đó bình tĩnh lắng nghe và quan sát xung quanh như đang tìm kiếm gì đó rồi hỏi "Ông là ai? Tại sao ta không thể nhìn thấy được ông đang ở đâu? Ông là tổ tiên của Lục gia? Tại sao lại để lại khoảng không kỳ lạ này?"
Giọng nói ấy bật cười: "Lưu tại nơi này là ý niệm của ta, vô hình vô dạng nên ngươi sẽ không nhìn thấy thực thể. Ta đích thực là tiên tổ của ngươi. Đã cách biệt đến gần trăm đời và cũng gần sáu ngàn năm rồi. Sỡ dĩ ta tạo ra dị vực này là vì Lục gia có một món bảo vật gia truyền cực kỳ quý giá. Dị vực này là để cất giữ và đợi kẻ hữu duyên. Còn ngươi, chính là kẻ duy nhất trong bách thế Lục gia có khả năng kế thừa món bảo vật này. Bẩm sinh ngươi đã mất một hồn một vía và la đứa khó sống, nhưng như thế mọi thứ đều có nguyên nhân của nó."
Lục Vân tiếp tục vặn hỏi: "Nhưng nguyên do tại sao ông lại biết được vận mệnh của ta cách đây sáu ngàn năm? Quả khó tin!" Nguồn: https://truyenfull.vn
Giọng nói đó trầm lắng: "Nguyên do đó thật ra là có liên quan đến ta. Nếu như năm xưa không phải ta tham lam chiếm lấy nơi thiên địa linh mạch này để làm nơi cất giữ báu vật, nhằm bảo toàn sự phồn thịch của Lục gia bách thế thì ngươi cũng không như bây giờ - khuyết tật bẩm sinh, mất đi một hồn một vía. Đó là sự trừng phạt của trời cao đối với Lục gia của chúng ta. Người muốn Lục gia chúng ta đến đời của ngươi sẽ phải tuyệt tử tuyệt tôn để trả lại sự công bằng cho thế gian."
Lục Vân nghe thế mặt liền biến sắc, cuối cùng cũng biết được nguyên do vận mệnh của mình.
Nhưng... nào dễ dàng chấp nhận số phận? Nếu như vẫn được sống thì vẫn sẽ tiếp tục đấu tranh với thiên mệnh, "Thách trời cao làm gì được ta!" Ánh mắt Lục Vân sáng rực một niềm tin mãnh liệt. Cậu ngẩng lên, hỏi: "Nếu như tiên tổ đã biết như thế, vậy kết quả sẽ thế nào? Có cách nào để chống lại thiên miệnh không/ Một khi ta chưa chết thì ta vẫn không đầu hàng. Ta muốn xem đấng tối cao có làm gì được ta không, ta sẽ thay đổi vận mệnh của mình." Giọng nói lại cất lên: "Vận mệnh của ngươi, ta đã tiên đoán được từ trước. Chính lẽ đó nên ta mới tạo ra không gian này và chuẩn bị mọi thứ cho ngươi. Tất cả là để bảo vệ dòng họ của Lục gia không bị đứt đoạn. Số phận của ngươi không như người thường, luôn thay đổi và bất định. Không ai nhìn thấu được vận mệnh của ngươi sẽ ra sao. Nhờ thế mà ta muốn cược một lần xem có thể xoay chuyẻn được tình thế hay không. Trước khi mất, ta đã cẩn thận để lại di chúc cho gia tộc. Nếu đứa trẻ nào của Lục gia bị mất một hồn một vía thì nhất định phải đến đây, lấy lại vật tổ gia truyền. Còn vào được hay không thì... do tạo hóa của đứa trẻ. Ta cũng không thể thao túng tất cả được."
Lục Vân phì cười: "Ý ông ám chí cái trận pháp ngoài ấy à? Quả thật lợi hại! Ta đã tốn hết biết bao thời gian mới phá giải được. Và ta còn nhìn thấy có rất nhiều hài cốt ở ngoài đó nữa. Có lẽ là những kẻ tò mò muốn tìm hiểu bí mật của thạch quan mà vong mạng nơi này."
Tiên tổ trầm ngâm: "Những kẻ đó, cho dù phá giải được hai kết giới của trận pháp, vào được bên trong thì cũng không đến được đây đâu. Nếu như không phải hậu duệ của Lục gia bầm sinh thiếu mất một hồn một vía thì cho dù kẻ đó là thánh thì vẫn không thể bước chân vào nơi này. Điều ta lo lắng là ngươi có thể vào được không thôi. Vì ngươi bị thiếu mất hồn vía sẽ rất yếu ớt và hay bệnh tật. Có sống được hay không là một vấn đề. Mà sống được thì ta cũng không dám chắc ngươi có thể trở nên bản lĩnh mà vào được đây hay không. Khoảng không gian này là một nơi rất đặc biệt cho nên ta phải thiết lập trận pháp thật lợi hại để bảo vệ và ngăn chặn những kẻ xâm nhập. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là ngươi cũng sẽ bị chặn cửa bởi trận pháp đó. Vào được đây là duyên số của ngươi, ta rất vui mừng khi ngươi có thể có bản lĩnh như vậy. Đáng khen!"
Lục Vân tò mò: "Thế... vật tổ gia truyền mà tiên tổ đang cất giữ là gì? Nó sẽ giúp được ta ư? Nó đang ở đâu?"
Giọng nói khàn khàn trầm tĩnh trả lời: "Ngươi đến được nơi này, đó là duyên số. Ta vốn định rút hết chân khí trong cơ thể ngươi và truyền lại tất cả chân khí và bản lĩnh mà ta tu luyện được. Nhưng sau khi xem xét kỹ lưỡng, ta phát hiện ra trong ngươi có đến năm loại chân khí khác nhau và sở hữu ngũ huyền thượng thừa công pháp. Huỷ thì thật đáng tiếc! Nên ta sẽ giữ nguyên tất cả và truyền thêm cho ngươi một tuyệt kỹ độc nhất của Lục gia do ta sáng lập. Trong suốt sáu ngàn năm dài đằng đẳng để chờ đọi ngươi, ta đã sử dụng thời gian đó để nghĩ ra tuyệt kỹ này. Còn uy lực của nó thế nào thì sau này ngươi tự sẽ biết. Về tổ vật gia truyền của Lục gia thì thật ra đó là đôi binh khí ta sử dụng năm xưa - một món binh khí đặc biệt mà thôi. Chúng đang ở đâu đó quanh ngươi đấy, chỉ là ngươi không nhìn thấy."
Lục Vân mắt sáng rỡ. Binh khí? Binh khí gì? Nhất định không phải là vật tầm thường. Nếu không thì cũng không khiến cho tiên tổ đã quy tiên rồi mà vẫn quyến luyến, quyết ở lại bảo vệ và truyền lại cho con cháu. Rồi cậu nhì kỹ xung quanh nhưng chỉ thấy tinh vân đang lấp lánh, không hề có một binh khí hay vũ khí nào cả. Lục Vân tiếp tục hỏi: "Tiên tổ chờ Lục Vân lại đây chỉ để truyền công pháp và binh khí thôi ư? Không còn việc gì dặn dò sao? Có thể cho ta biết bức điêu khắc ngoài thạch quan kia có ý nghĩa gì không?"
Giọng nói ấy chậm rãi: "Ta muốn truyền lại tất cả cho ngươi là vì muốn ngui tiếp tục rạng danh dòng họ Lục gia và duy trì hậu thế. Thiên địa vạn vật, chỉ cần đang sống là đang đấu tranh với thiên mệnh. Cái gọi là trường sinh bất tử chính là một dạng biểu hiện của việc tranh đấu giữa con người và số trời. Con đường chân tu, nghịch thiên nhi hành. Đó là điều làm trái với đạo trời cho nên những kẻ chân tu luôn gặp nhiều kiếp nạn. Không biết đã có bao kẻ chân tu đạo hạnh thâm sâu mà vẫn một bước sa chân, tan thân bởi thiên kiếp chập trùng. Chỉ những người có thể thoát được thì mới đắc đạo thành tiên, nhưng nên ghi nhớ - điều đó là cực hiếm. Về bức họa khắc trên thạch quan có ý nghĩa gì thì ngươi tạm thời không cần biết. Thiên cơ bất khả lộ. Nó chẳng có ích gì cho ngươi đâu. Sau này rồi ngươi sẽ hiểu cớ sự. Đứng quá để tâm làm gì."
Lục Vân hào hứng: "Thế tiên tổ khi nào mới truyền binh khí và công pháp cho ta? Và tuyệt kỹ mà ông đã sáng lập có tên là gì? Binh khí đó là như thế nào? Có thể nói cho ta biết được không?"
Tiên tổ cười ha hả: "Đừng quá vội chứ cháu bé, ta sẽ nói từ từ cho ngươi biết. Thật tình là ta có nhiều thứ quan trọng muốn nói lắm nên ngươi phải lắng nghe và ghi nhớ. Bởi vì đây là lần duy nhất hai ta có thể nói chuyện với nhau. Sau đó trở đi ngươi sẽ không nghe được tiếng nói của ta nữa. Trước hết, ta sẽ nói về dị vực này. Ta đã sử dụng linh lực của mình để tạo ra nó. Ở đây, ngươi sẽ không cảm giác được sự thay đổi của thời gian và không gian. Chắc ngươi phát hiện được nơi này chứa đựng nguồn linh khí bất tận đúng không? Đó alf vì đây chính là một trong cửu đại linh mạch trong hạ giới.
Tất cả bao gồm chín linh mạch tại các nơi khác nhau và chỉ có ba nơi được xem là quý báu nhất. Ba nơi này là khơi nguồn của linh mạch và không có các nhánh rẻ nên linh lực và linh khí đều rất dồi dào và vô tận. Còn lại đều là những linh mạch riêng rẻ và bị phân nhánh rất nhiều nên chẳng thể đem so sánh với ba nguồn linh khí kia được. Nơi mà ta đang chiếm giữ chính là nguồn linh mạch xếp thứ ba trong ba linh mạch kể trên, được gọi là Thiên Long Mạch. Nguồn linh mạch xếp thứ nhất chính là nơi tiềm tàng chân khí mạnh mẽ nhất. Tương truyền là vùng thuộc Đông Hải và là nơi của tu chân tiên phái vô cùng kỳ lạ - nơi ẩn thân của Thiên Địa Môn. Không ai biết được vị trí chính xác của nó là ở đâu. Nơi thứ hai là Thiên Tinh linh mạch, được biết nó nằm trên đỉnh Tuyết Vực và bị chiếm bởi một phái tiên kỳ bí - Thiên Ngoại Động Thiên.
Năm xưa ta đã vô tình tìm được nơi này và nhất quyết chiếm giữ để dòng họ Lục gia được muôn đời phồn thịnh, vạn niên vinh hoa phú quý. và cũng chính lẽ đó mà thiên địa bất dung, khiên cho ngươi trở thành bây giờ với vận mệnh trắc trở. Đồng thời... nơi này cũng sẽ bị hủy diệt và biến mất khỏi hạ giới. Điều đáng lo ngại chính là dưới linh mạch này có một thông đạo rộng lớn nối với vực Ma vốn bị phong ấn bởi linh khí nơi đây. Nếu linh mạch bị hủy, thông đạo vực Ma sẽ mở... bá tánh lại lâm vào cảnh nguy khốn dưới sự tấn công ồ ạt của lũ yêu ma từ chốn này. Vì thế ngươi hãy nghi nhớ, sau khi rời khỏi đây ba năm nữa, thiên hạ sẽ hỗn loạn. Đến lúc đó giới chân tu cũng sẽ bị lôi kéo vào... không ai có thể tránh được kiếp số.
Đó là chuyện tương lại, còn bây giờ, những tuyệt kỹ và binh khí mà ta muốn truyền lại cho ngươi đều là những bí kíp bất truyền của gia tộc. Ngươi cần phải khắc khổ tu luyện và quyết tâm kiên trì thì mới có thể chống lại được thiên mệnh. Trong sáu ngàn năm qua, ta đã sử dụng tất cả những gì mình nghiên cứu được để sáng lập ra một môn công pháp gồm chín tầng tên là Thiên Địa Vô Cực. Với đạo hạnh hiện tại, ngươi có thể đạt đến tầng thứ tư, nhưng muốn luyện thành những tầng còn lại thì phải tùy duyên. Ngươi sẽ tu luyện ngay tại đây. Với nguồn linh khí vô tận này thì tốc độ tu luyện của ngươi sẽ tăng lên gấp ba lần. Như vậy ngươi sẽ có thể nhanh chóng luyện thành công pháp hơn.
Còn về món binh khí thì ngươi nhất định phải thật thận trọng! Nó là tất cả số vốn để ngươi có thể đấu tranh với thiên mệnh, hãy ghi nhớ lấy Lục Vân ạ! Chính nó sẽ bù đắp lại hồn vía mà ngươi đã thiếu mất bấy lâu. Thế nào ư? Ta sẽ giải thích cho ngươi hiểu. Con người vố có ba hồn bảy vía và chính ba hồn đó sẽ tu luyện ra ba nguyên thần. Ngươi vốn bị thiếu mất một hồn một vía, tức là không thể tu luyện ra ba mà chỉ hai nguyên thần mà thôi. So với người thường, đó là điểm thua thiệt của ngươi. Nhưng sau khi ta giúp ngươi quy hồi lại nhất hồn thì ngươi có thể tu luyện ra ba nguyên thần dữ dội gấp trăm lần hơn người thường. Như vậy ngươi có được lợi thế vượt trội hơn hẳn.
Binh khí ta truyền lại bao gồm một đao một kiếm, chính là Diệt Hồn Đao và Diệt Thần Kiếm. Ngươi hãy giữ gìn thật tốt hai món bảo vậy này. Chúng bá đạo hơn cả thần khí trong truyền thuyết với sức mạnh diệt hồn trăm thần rất ghê gớm. Đừng nên tùy tiện sử dụng khi không cần thiết. Ta có được hai món bảo vật này từ nơi thần bí nhất của Ngũ Đại Động Thiên - Vạn Diệt Cổ Động. Trong đời ta chỉ sử dụng được vài lần hiếm hoi vì sức mạnh của nó quá kinh hãi và có khả năng huỷ diệt quá lớn. Ngươi cũng không nên sử dụng bừa. Nếu không sẽ như cây cao đón gió, tự chuốc lấy phiền phức mà thôi.
Ngươi còn gì muốn hỏi nữa không? Những gì ta có thể nói được thì đã nói hết rồi. Sau khi truyền hết cho ngươi bộ võ công tâm pháp Thiên Địa Vô Cực, tâm niệm của ta sẽ biến mất hoàn toàn, ngươi sẽ không còn cơ hội được nói chuyện với ta nữa đâu. Vì thế hãy tranh thủ lúc này mà hỏi, ta sẽ cố gắng giải đáp."
Lục Vân lặng lẽ suy nghĩ... Lời nói của tiên tổ khiến cậu nghĩ đến nhiều việc - về thiên hạ cửu đại linh mạch và kiếp nạn trong tương lại, về cả bệnh tình của mình sắp được trị khỏi... Vừa lo vừa mừng... Lục Vân đang trong tâm trạng phân vân khó tả.
Chậm rãi nhìn xung quanh, Lục Vân hỏi: "Tiên tổ, vậy thế gian này có tất cả bao nhiêu vực? Tại sao từ trước đến giờ chưa nghe qua danh của Ma vực? Ngoài Ma vực ra, còn những địa vực nào khác không? Và cái gì mà Thiên Địa Môn, Thiên Ngoại Động Thiên gì đó... chúng là những thứ quái quỷ gì?"
Giọng nói trả lời: "Khà, mấy câu hỏi của ngươi chẳng hay ho gì cả. Ngươi chưa nghe qua những môn phái đó là vì ngươi mới chân ướt chân ráo bước vào giang hồ thôi, chưa nghe đến thì có gì là lạ? Cũng như những môn phái mới hiện giờ thì ta nào có biết đến. Mấy vấn đề này không quan trọng, không cần để ý. Còn về vực Ma thì ta sẽ nói một ít, cứ xem như thường thức mà nghi nhớ là được.
Trên thế gian chỉ có một địa vực thật sự - đó là khoảng không gian mà loài người đang cư ngụ. Còn vực Ma chính là khoảng không gian dưới lòng đất, bằng cách nào đó đã được tạo ra và là nơi ẩn trốn của các loài yêu linh ma quỷ. Khoảng không này chật hẹp, âu u, bí hiểm và luôn chứa đầy tà khí. Còn những quái vật yêu ma dưới đó thì vô cùng khát máu và tàn bạo nên chúng bị giới chân tu phong ấn để tránh tai họa cho nhân gian.
Ngoài vực Ma thì còn có vực Quỷ và vực Bách Thú Yêu. Chúng đều là phái tà đạo. Chính đạo bao gồm Cửu Thiên Hư Vô Giới, Vân Chi Pháp Giới và Thiên Chi Độ. Những nơi được xưng là Tam gian thất giới ấy không phải ai cũng biết. Vả lại, chúng cũng chỉ là những sự tồn tại nhỏ nhoi mà loài người không thèm quan tâm đến. Nhân gian mới thật sự là chủ đạo giữa đất trời. Ngươi cũng không cần lo lắng nhiều về những nơi đặc thù đó. Sau này rồi ngươi sẽ biết thôi. Tạm thời chúng vẫn chưa ảnh hưởng gì lớn."
Lục Vân thở nhẹ: "Hoá ra thế gian có nhiều nơi kỳ dị như vậy, thật bất ngờ! À, xin hỏi tiên tổ, người định làm gì để phục hồn cho Lục Vân?"
Tiên tổ từ tốn: "Ngươi chỉ cần giữ tâm vô tạp niệm là được. Còn lại ta sẽ xử lý. Bây giờ ta sẽ bắt đầu quá trình phục hồn hco ngươi. Hãy bình tĩnh và thư giãn, cứ như tu luyện bình thường mà giữ tâm linh tĩnh lặng."
Lục Vân bắt đầu thả lỏng cơ thể, hít thở đều đặn và từ từ điều thức tâm linh. "Ta đã sẵn sàng!" Nói xong Lục Vân nhắm mắt, cả cơ thể và tâm hồn nhẹ nhàng hòa nhập với xung quanh... từng nhịp thở tự nhiên như hơi gió thoang thoảng...
Sau một hồi liệu thương và hấp thụ linh khí, vẻ mặt của Lục Vân đã tươi tỉnh trở lại. Cơ thể từ từ rời khỏi mặt đất, lơ lửng và xoay vòng. Vầng quanh ngũ sắc chợt quyện vào nhau thành một khối sáng kỳ dị. Không khí xung quanh vẫn tiếp tục xoay chuyển tạo nên một cảnh quang kỳ lạ và huyền hoặc. Phải thật lâu sau, cơ thể Lục Vân mới dần hạ xuống và vầng sáng cũng tan dần vào trong cơ thể của Lục Vân.
Lục Vân mở mắt, đứng dậy với phong thái vô cùng sung mãn nhưng vẫn điềm tĩnh đứng trước trận pháp. Hai mắt tập trung vào phần trước của thạch quan, ánh mắt lúc rực sáng lúc lặng nhìn. Rồi đột nhiên không khí rung chuyển, khắp người Lục Vân bốc một luồng khí mạnh và toàn thân sáng rực một màu huyền thanh. Vòng sáng đến chói mắt đang bao bọc lấy thân thể Lục Vân này chính là pháp quyết cực bá đạo của Đạo gia Thái Huyền Liệt Thiên Đạo. Công lực được đẩy bội phần và đồng thời bùng phát trên các khí đạo khiến cho người thi triển pháp quyết sở hữu được nguồn sức mạnh kinh người.
Phút chốc toàn thân Lục Vân bốc lửa và biến mất giữa không trung, chỉ còn thấy những tàn ảnh để lại do tốc độ di chuyển kinh hồn. Thực thể của Lục Vân đã vượt qua được vòng thứ nhất của trận pháp - Bát Ma Ngự Thiên. Và từ không trung, cơ thể của Lục Vân như những hạt bụi nhỏ từ từ ngưng kết lại, bản thể dần được khôi phục.
Đứng trước tứ tượng binh, Lục Vân thầm nghĩ, chỉ cần vượt luôn cả kết giới này thì sẽ vào được bên trong và khám phá được bí mật của thạch quan. Tức thì, Lục Vân thi triển một lần nữa chiêu thức vô thượng huyền học của Ma công - Tâm Dục Vô Ngân. Khi trung khí vận đề rà xét điểm sơ hở của trận pháp mà đột nhập vào.
Nhìn từ xa, sẽ thấy một vầng tinh vân đen tuyền đang cuồn cuộn chuyển động với các luồng chân khí không ngừng xoay quanh tứ tượng binh. Lục Vân tiếp tục cố gắng tăng thêm cường độ khí thức và tốc độ đã lên đến ba ngàn sáu trăm - một cực hạn mới. Đó là do sau khi điều tức và hấp thụ linh khí trong động, đạo hạnh của Lục Vân đã tăng thêm một bậc.
Khí tức được tiếp tục duy trì theo khí niệm. Lục Vân bắt đầu phát hiện ra một vấn đề và nắm được phần nào huyền cơ của tầng kết giới này. Đồng thời, Lục Vân cũng dần tìm được phương pháp phá giải trận giới. Thật là đáng mừng! Hắc vân được thu lại, khí tức giảm dần, Lục Vân thở phào và đưa tay vuốt mồ hôi trên trán. Đôi mắt đầy tự tin nhìn thẳng vào thạch quan, Lục Vân từ từ nhắm mắt, xoay mình giữa không trung và nhanh chóng hấp thụ linh khí để bù đắp lại phần khí lực bị tiêu hao vừa rồi.
Lục Vân vừa hồi phục công lực vừa đưa mắt quan sát bốn bề. Tình cờ phát hiện được bên trong trận pháp có ẩn tàng một nguồn linh khí vô tận. Đó là diệu phẩm hiếm có mà kẻ chân tu hay lũ dị linh đều thèm muốn đoạt được bằng bất cứ giá nào. Cả hai loài đều có ham muốn giống nhau mà thôi. Trong thế giới chân tu, dị linh yêu ma vốn là những con vật được cơ may hấp thụ linh khí của đất trời, sản sinh dị biến và tu luyện đại thành. Chúng cũng có thể đắc đạo thành tiên nếu tu luyện chân chính. Chỉ là không thuộc giống loài người nên bị thế nhân khước từ và liệt vào hàng yêu ma.
Lục Vân thả lỏng thân thể, cố gắng hấp thụ linh khí xung quanh để tăng cường đạo hạnh cũng như linh lực của mình. Thời gian dần trôi qua, lần này Lục Vân dùng đến mười hai tiếng để vận khí rồi mới ngưng lại. Lục Vân chợt mỉm cười. Tuy rằng không biết có thể giải được bí mật của thạch quan hay không nhưng bản thân đã thụ ích rất nhiều từ nơi này. Những linh khí hấp thụ được tính ra không kém hơn so với vạn niên sâm mà sư phụ đã ban tặng. Chỉ điều này thôi đã đáng để đến đây một chuyến rồi. Lục Vân mừng thầm.
Hít một phát sâu, cơ thể Lục Vân đột nhiên bừng sáng rồi biến mất dạng. Chính trong khoảng khắc này, Lục Vân đã hiểu chính khí niệm và duy trì khí tức ở mức bốn ngàn tám trăm lần. Đồng thời lợi dụng vài phần ngàn giây đó và sơ hở của trận pháp để vượt qua kết giới, tiến vào bên trong. Phương pháp này nhìn có nhẻ đơn giản nhưng thử hỏi thế gian này có mấy ai làm được. Nếu như Lục Vân không có một vị sư phụ tài ănng và một tí vận may thì có lẽ... mãi mãi vẫn không thể vào được trận pháp này.
Đứng bên trong trận pháp, Lục Vân nhìn thạch quan với ánh mắt vừa nghi ngờ vừa háo hức. Thạch quan này rất lạ, nhìn bên ngoài có vẻ chỉ là một quan tà bình thường nhưng nhìn kỹ mới phát hiện nó là một tổng thể hoàn chỉnh, không hề có nắp đậy. Lục Vân lại phải đối mặt với vấn đề nan giải khác - làm sao mở được thạch quan? Thật đau đầu!!!
Đi vòng quanh thạch quan, Lục Vân chăm chú và chợt dừng ánh mắt tại một điêu khắc kỳ lạ ngay phần mặt trên. Điêu khắc này là một bức họa với nét vẽ rất sắc sảo và chân thật - một trận chiến khốc liệt. Bầu trời u ám với những cuộn mây đen đang gầm gừ như mướn ăn tươi nuốt sống tất cả. Và từ trong màn đêm hãi hùng loé sáng lên đôi mắt một xanh một đỏ đầy kinh hoàng và quái dị. Nỗi ám ảnh khi nhìn vào chúng như có con quái thú đang nhấm nháp từng mạch máu và tim gan, toàn thân tê liệt. Còn trên mặt đất, thây chất như núi. Đi trên những xác chết là vài bóng người đang múa máy, ánh quan của binh khí loang loáng trước một binh đoàn yêu thú bao vây xung quanh, không còn thấy mặt đất là đâu, chỉ thấy một thảm người lẫn thú... màu đỏ. Thế nhưng chen giữa mây đen u ám và xác người, tại khoảng không duy nhất hiếm có lại là một cầu vồng. Và trong vầng hào quang huyền diệu là một thanh thần kiếm bảy màu đang uốn lượn như thần long tế thiên, chiến đấu quyết liệt với yêu thú đang ẩn hình trong mây đen.
Lục Vân ngắm nhìn bức họa và thầm nghĩ chắc có ám thị gì đây? Quan sát thêm một lúc, Lục Vân phát hiện ra còn một dấu chưởng tay, nét vẫn còn khá rõ nhưng lại không nổi bật nên khó nhìn thấy được. Lục Vân tự nhủ "Dấu chưởng tay này là của ai? Nó có ý nghĩa gì?" vừa nghĩ Lục Vân vừa giơ tay phải thử đặt nhẹ vào dấu tay. Đột nhiên Lục Vân trợn tròn mắt. Thật kinh ngạc! Kích cỡ của dấu tay hoàn toàn khớp với tay của Lục Vân. Dường như mọi thứ đều được sắp đặt và chỉ dành riêng cho đứa hậu duệ này của Lục gia mà thôi. Tiên tổ quả thật cao siêu. Đã lường trước mọi thứ và chỉ chờ ngày Lục Vân đến để lấy lại vật vốn thuộc về mình.
Nghĩ đến đây, Lục Vân bật cười rồi nhẹ nhàng đặt bàn tay phải lên dấu chưởng. Vừa đặt trọn tay vào thì đột nhiên toàn thân giật bắn lên. Có một luồng khí lạ đang di chuyển trong cơ thể và bị hút dần ra ngoài. Cảm giác như linh hồn đang bị ai đó lấy đi từng chút một. Lo sợ và kinh hãi, cơ thể Lục Vân cứ run lên bần bật, tâm linh đang cố gắng giành co để thoát khỏi sức hút mãnh liệt từ thạch quan. Nhưng bàn tay cứ bị giữ chặt, không thể rút ra được. Lúc này Lục Vân đang mất dần sức lực và tâm trí đang rối loạn vì sự trống trải đang chiếm dần thể xác, không biết rồi sẽ ra sao...
Bất ngờ, thạch quan phát sáng chói lòa, ánh sáng tỏa ra mạnh đến nỗi Lục Vân phải nhắm mắt lại ngay tức khắc. Kèm theo là một sự rung động mạnh từ thạch quan khiến tay Lục Vân bị bật khỏi dấu ấn chưởng. Chính lúc này, thạch quan tự động mở ra, vầng sáng đó bao bọc lấy cơ thể Lục Vân và nuốt chửng vào bên trong... Mọi thứ trở lại như cũ và Lục Vân đã... biến mất.
0O0
Lục Vân mơ màng cảm nhận được mình đã bị cuốn vào bên trong thạch quan. Nơi này yên tĩnh và bình lặng, không còn cảm giác đau đớn như vừa rồi. Lục Vân từ từ mở mắt, trong lòng cứ nghĩ mình đang nằm trong thạch quan, âm u và ngột ngạt. Thế nhưng hiện trước mắt lại một không gian rộng lớn bao la, không nhìn thấy cả đường chân trời, xung quanh là những tinh vân lấp lánh ngũ sắc tạo nên cảnh vật đẹp lung linh dị thường. Cơ thể thì lơ lửng không trọng lực nhưng lại có thể tự do chuyển động, thật tuyệt!
Sao một lúc choáng váng và kinh ngạc trước cảnh vật thần tiên này, Lục Vân bình tâm lại và cẩn thận quan sát xung quanh, thầm hỏi nơi này là đâu. Bất ngờ, một giọng nói vọng từ chính tâm linh của Lục Vân "Hoan nghênh hậu nhân của Lục gia. Đây là không gian do ta tạo nên gọi là dị vực. Nó là một thế giới thứ hai, hoàn toàn khác biệt với thế giới ngươi đang sốg. Và đây là nơi được tạo ra chỉ dành riêng cho ngươi."
Lục Vân giật mình. Sau đó bình tĩnh lắng nghe và quan sát xung quanh như đang tìm kiếm gì đó rồi hỏi "Ông là ai? Tại sao ta không thể nhìn thấy được ông đang ở đâu? Ông là tổ tiên của Lục gia? Tại sao lại để lại khoảng không kỳ lạ này?"
Giọng nói ấy bật cười: "Lưu tại nơi này là ý niệm của ta, vô hình vô dạng nên ngươi sẽ không nhìn thấy thực thể. Ta đích thực là tiên tổ của ngươi. Đã cách biệt đến gần trăm đời và cũng gần sáu ngàn năm rồi. Sỡ dĩ ta tạo ra dị vực này là vì Lục gia có một món bảo vật gia truyền cực kỳ quý giá. Dị vực này là để cất giữ và đợi kẻ hữu duyên. Còn ngươi, chính là kẻ duy nhất trong bách thế Lục gia có khả năng kế thừa món bảo vật này. Bẩm sinh ngươi đã mất một hồn một vía và la đứa khó sống, nhưng như thế mọi thứ đều có nguyên nhân của nó."
Lục Vân tiếp tục vặn hỏi: "Nhưng nguyên do tại sao ông lại biết được vận mệnh của ta cách đây sáu ngàn năm? Quả khó tin!" Nguồn: https://truyenfull.vn
Giọng nói đó trầm lắng: "Nguyên do đó thật ra là có liên quan đến ta. Nếu như năm xưa không phải ta tham lam chiếm lấy nơi thiên địa linh mạch này để làm nơi cất giữ báu vật, nhằm bảo toàn sự phồn thịch của Lục gia bách thế thì ngươi cũng không như bây giờ - khuyết tật bẩm sinh, mất đi một hồn một vía. Đó là sự trừng phạt của trời cao đối với Lục gia của chúng ta. Người muốn Lục gia chúng ta đến đời của ngươi sẽ phải tuyệt tử tuyệt tôn để trả lại sự công bằng cho thế gian."
Lục Vân nghe thế mặt liền biến sắc, cuối cùng cũng biết được nguyên do vận mệnh của mình.
Nhưng... nào dễ dàng chấp nhận số phận? Nếu như vẫn được sống thì vẫn sẽ tiếp tục đấu tranh với thiên mệnh, "Thách trời cao làm gì được ta!" Ánh mắt Lục Vân sáng rực một niềm tin mãnh liệt. Cậu ngẩng lên, hỏi: "Nếu như tiên tổ đã biết như thế, vậy kết quả sẽ thế nào? Có cách nào để chống lại thiên miệnh không/ Một khi ta chưa chết thì ta vẫn không đầu hàng. Ta muốn xem đấng tối cao có làm gì được ta không, ta sẽ thay đổi vận mệnh của mình." Giọng nói lại cất lên: "Vận mệnh của ngươi, ta đã tiên đoán được từ trước. Chính lẽ đó nên ta mới tạo ra không gian này và chuẩn bị mọi thứ cho ngươi. Tất cả là để bảo vệ dòng họ của Lục gia không bị đứt đoạn. Số phận của ngươi không như người thường, luôn thay đổi và bất định. Không ai nhìn thấu được vận mệnh của ngươi sẽ ra sao. Nhờ thế mà ta muốn cược một lần xem có thể xoay chuyẻn được tình thế hay không. Trước khi mất, ta đã cẩn thận để lại di chúc cho gia tộc. Nếu đứa trẻ nào của Lục gia bị mất một hồn một vía thì nhất định phải đến đây, lấy lại vật tổ gia truyền. Còn vào được hay không thì... do tạo hóa của đứa trẻ. Ta cũng không thể thao túng tất cả được."
Lục Vân phì cười: "Ý ông ám chí cái trận pháp ngoài ấy à? Quả thật lợi hại! Ta đã tốn hết biết bao thời gian mới phá giải được. Và ta còn nhìn thấy có rất nhiều hài cốt ở ngoài đó nữa. Có lẽ là những kẻ tò mò muốn tìm hiểu bí mật của thạch quan mà vong mạng nơi này."
Tiên tổ trầm ngâm: "Những kẻ đó, cho dù phá giải được hai kết giới của trận pháp, vào được bên trong thì cũng không đến được đây đâu. Nếu như không phải hậu duệ của Lục gia bầm sinh thiếu mất một hồn một vía thì cho dù kẻ đó là thánh thì vẫn không thể bước chân vào nơi này. Điều ta lo lắng là ngươi có thể vào được không thôi. Vì ngươi bị thiếu mất hồn vía sẽ rất yếu ớt và hay bệnh tật. Có sống được hay không là một vấn đề. Mà sống được thì ta cũng không dám chắc ngươi có thể trở nên bản lĩnh mà vào được đây hay không. Khoảng không gian này là một nơi rất đặc biệt cho nên ta phải thiết lập trận pháp thật lợi hại để bảo vệ và ngăn chặn những kẻ xâm nhập. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là ngươi cũng sẽ bị chặn cửa bởi trận pháp đó. Vào được đây là duyên số của ngươi, ta rất vui mừng khi ngươi có thể có bản lĩnh như vậy. Đáng khen!"
Lục Vân tò mò: "Thế... vật tổ gia truyền mà tiên tổ đang cất giữ là gì? Nó sẽ giúp được ta ư? Nó đang ở đâu?"
Giọng nói khàn khàn trầm tĩnh trả lời: "Ngươi đến được nơi này, đó là duyên số. Ta vốn định rút hết chân khí trong cơ thể ngươi và truyền lại tất cả chân khí và bản lĩnh mà ta tu luyện được. Nhưng sau khi xem xét kỹ lưỡng, ta phát hiện ra trong ngươi có đến năm loại chân khí khác nhau và sở hữu ngũ huyền thượng thừa công pháp. Huỷ thì thật đáng tiếc! Nên ta sẽ giữ nguyên tất cả và truyền thêm cho ngươi một tuyệt kỹ độc nhất của Lục gia do ta sáng lập. Trong suốt sáu ngàn năm dài đằng đẳng để chờ đọi ngươi, ta đã sử dụng thời gian đó để nghĩ ra tuyệt kỹ này. Còn uy lực của nó thế nào thì sau này ngươi tự sẽ biết. Về tổ vật gia truyền của Lục gia thì thật ra đó là đôi binh khí ta sử dụng năm xưa - một món binh khí đặc biệt mà thôi. Chúng đang ở đâu đó quanh ngươi đấy, chỉ là ngươi không nhìn thấy."
Lục Vân mắt sáng rỡ. Binh khí? Binh khí gì? Nhất định không phải là vật tầm thường. Nếu không thì cũng không khiến cho tiên tổ đã quy tiên rồi mà vẫn quyến luyến, quyết ở lại bảo vệ và truyền lại cho con cháu. Rồi cậu nhì kỹ xung quanh nhưng chỉ thấy tinh vân đang lấp lánh, không hề có một binh khí hay vũ khí nào cả. Lục Vân tiếp tục hỏi: "Tiên tổ chờ Lục Vân lại đây chỉ để truyền công pháp và binh khí thôi ư? Không còn việc gì dặn dò sao? Có thể cho ta biết bức điêu khắc ngoài thạch quan kia có ý nghĩa gì không?"
Giọng nói ấy chậm rãi: "Ta muốn truyền lại tất cả cho ngươi là vì muốn ngui tiếp tục rạng danh dòng họ Lục gia và duy trì hậu thế. Thiên địa vạn vật, chỉ cần đang sống là đang đấu tranh với thiên mệnh. Cái gọi là trường sinh bất tử chính là một dạng biểu hiện của việc tranh đấu giữa con người và số trời. Con đường chân tu, nghịch thiên nhi hành. Đó là điều làm trái với đạo trời cho nên những kẻ chân tu luôn gặp nhiều kiếp nạn. Không biết đã có bao kẻ chân tu đạo hạnh thâm sâu mà vẫn một bước sa chân, tan thân bởi thiên kiếp chập trùng. Chỉ những người có thể thoát được thì mới đắc đạo thành tiên, nhưng nên ghi nhớ - điều đó là cực hiếm. Về bức họa khắc trên thạch quan có ý nghĩa gì thì ngươi tạm thời không cần biết. Thiên cơ bất khả lộ. Nó chẳng có ích gì cho ngươi đâu. Sau này rồi ngươi sẽ hiểu cớ sự. Đứng quá để tâm làm gì."
Lục Vân hào hứng: "Thế tiên tổ khi nào mới truyền binh khí và công pháp cho ta? Và tuyệt kỹ mà ông đã sáng lập có tên là gì? Binh khí đó là như thế nào? Có thể nói cho ta biết được không?"
Tiên tổ cười ha hả: "Đừng quá vội chứ cháu bé, ta sẽ nói từ từ cho ngươi biết. Thật tình là ta có nhiều thứ quan trọng muốn nói lắm nên ngươi phải lắng nghe và ghi nhớ. Bởi vì đây là lần duy nhất hai ta có thể nói chuyện với nhau. Sau đó trở đi ngươi sẽ không nghe được tiếng nói của ta nữa. Trước hết, ta sẽ nói về dị vực này. Ta đã sử dụng linh lực của mình để tạo ra nó. Ở đây, ngươi sẽ không cảm giác được sự thay đổi của thời gian và không gian. Chắc ngươi phát hiện được nơi này chứa đựng nguồn linh khí bất tận đúng không? Đó alf vì đây chính là một trong cửu đại linh mạch trong hạ giới.
Tất cả bao gồm chín linh mạch tại các nơi khác nhau và chỉ có ba nơi được xem là quý báu nhất. Ba nơi này là khơi nguồn của linh mạch và không có các nhánh rẻ nên linh lực và linh khí đều rất dồi dào và vô tận. Còn lại đều là những linh mạch riêng rẻ và bị phân nhánh rất nhiều nên chẳng thể đem so sánh với ba nguồn linh khí kia được. Nơi mà ta đang chiếm giữ chính là nguồn linh mạch xếp thứ ba trong ba linh mạch kể trên, được gọi là Thiên Long Mạch. Nguồn linh mạch xếp thứ nhất chính là nơi tiềm tàng chân khí mạnh mẽ nhất. Tương truyền là vùng thuộc Đông Hải và là nơi của tu chân tiên phái vô cùng kỳ lạ - nơi ẩn thân của Thiên Địa Môn. Không ai biết được vị trí chính xác của nó là ở đâu. Nơi thứ hai là Thiên Tinh linh mạch, được biết nó nằm trên đỉnh Tuyết Vực và bị chiếm bởi một phái tiên kỳ bí - Thiên Ngoại Động Thiên.
Năm xưa ta đã vô tình tìm được nơi này và nhất quyết chiếm giữ để dòng họ Lục gia được muôn đời phồn thịnh, vạn niên vinh hoa phú quý. và cũng chính lẽ đó mà thiên địa bất dung, khiên cho ngươi trở thành bây giờ với vận mệnh trắc trở. Đồng thời... nơi này cũng sẽ bị hủy diệt và biến mất khỏi hạ giới. Điều đáng lo ngại chính là dưới linh mạch này có một thông đạo rộng lớn nối với vực Ma vốn bị phong ấn bởi linh khí nơi đây. Nếu linh mạch bị hủy, thông đạo vực Ma sẽ mở... bá tánh lại lâm vào cảnh nguy khốn dưới sự tấn công ồ ạt của lũ yêu ma từ chốn này. Vì thế ngươi hãy nghi nhớ, sau khi rời khỏi đây ba năm nữa, thiên hạ sẽ hỗn loạn. Đến lúc đó giới chân tu cũng sẽ bị lôi kéo vào... không ai có thể tránh được kiếp số.
Đó là chuyện tương lại, còn bây giờ, những tuyệt kỹ và binh khí mà ta muốn truyền lại cho ngươi đều là những bí kíp bất truyền của gia tộc. Ngươi cần phải khắc khổ tu luyện và quyết tâm kiên trì thì mới có thể chống lại được thiên mệnh. Trong sáu ngàn năm qua, ta đã sử dụng tất cả những gì mình nghiên cứu được để sáng lập ra một môn công pháp gồm chín tầng tên là Thiên Địa Vô Cực. Với đạo hạnh hiện tại, ngươi có thể đạt đến tầng thứ tư, nhưng muốn luyện thành những tầng còn lại thì phải tùy duyên. Ngươi sẽ tu luyện ngay tại đây. Với nguồn linh khí vô tận này thì tốc độ tu luyện của ngươi sẽ tăng lên gấp ba lần. Như vậy ngươi sẽ có thể nhanh chóng luyện thành công pháp hơn.
Còn về món binh khí thì ngươi nhất định phải thật thận trọng! Nó là tất cả số vốn để ngươi có thể đấu tranh với thiên mệnh, hãy ghi nhớ lấy Lục Vân ạ! Chính nó sẽ bù đắp lại hồn vía mà ngươi đã thiếu mất bấy lâu. Thế nào ư? Ta sẽ giải thích cho ngươi hiểu. Con người vố có ba hồn bảy vía và chính ba hồn đó sẽ tu luyện ra ba nguyên thần. Ngươi vốn bị thiếu mất một hồn một vía, tức là không thể tu luyện ra ba mà chỉ hai nguyên thần mà thôi. So với người thường, đó là điểm thua thiệt của ngươi. Nhưng sau khi ta giúp ngươi quy hồi lại nhất hồn thì ngươi có thể tu luyện ra ba nguyên thần dữ dội gấp trăm lần hơn người thường. Như vậy ngươi có được lợi thế vượt trội hơn hẳn.
Binh khí ta truyền lại bao gồm một đao một kiếm, chính là Diệt Hồn Đao và Diệt Thần Kiếm. Ngươi hãy giữ gìn thật tốt hai món bảo vậy này. Chúng bá đạo hơn cả thần khí trong truyền thuyết với sức mạnh diệt hồn trăm thần rất ghê gớm. Đừng nên tùy tiện sử dụng khi không cần thiết. Ta có được hai món bảo vật này từ nơi thần bí nhất của Ngũ Đại Động Thiên - Vạn Diệt Cổ Động. Trong đời ta chỉ sử dụng được vài lần hiếm hoi vì sức mạnh của nó quá kinh hãi và có khả năng huỷ diệt quá lớn. Ngươi cũng không nên sử dụng bừa. Nếu không sẽ như cây cao đón gió, tự chuốc lấy phiền phức mà thôi.
Ngươi còn gì muốn hỏi nữa không? Những gì ta có thể nói được thì đã nói hết rồi. Sau khi truyền hết cho ngươi bộ võ công tâm pháp Thiên Địa Vô Cực, tâm niệm của ta sẽ biến mất hoàn toàn, ngươi sẽ không còn cơ hội được nói chuyện với ta nữa đâu. Vì thế hãy tranh thủ lúc này mà hỏi, ta sẽ cố gắng giải đáp."
Lục Vân lặng lẽ suy nghĩ... Lời nói của tiên tổ khiến cậu nghĩ đến nhiều việc - về thiên hạ cửu đại linh mạch và kiếp nạn trong tương lại, về cả bệnh tình của mình sắp được trị khỏi... Vừa lo vừa mừng... Lục Vân đang trong tâm trạng phân vân khó tả.
Chậm rãi nhìn xung quanh, Lục Vân hỏi: "Tiên tổ, vậy thế gian này có tất cả bao nhiêu vực? Tại sao từ trước đến giờ chưa nghe qua danh của Ma vực? Ngoài Ma vực ra, còn những địa vực nào khác không? Và cái gì mà Thiên Địa Môn, Thiên Ngoại Động Thiên gì đó... chúng là những thứ quái quỷ gì?"
Giọng nói trả lời: "Khà, mấy câu hỏi của ngươi chẳng hay ho gì cả. Ngươi chưa nghe qua những môn phái đó là vì ngươi mới chân ướt chân ráo bước vào giang hồ thôi, chưa nghe đến thì có gì là lạ? Cũng như những môn phái mới hiện giờ thì ta nào có biết đến. Mấy vấn đề này không quan trọng, không cần để ý. Còn về vực Ma thì ta sẽ nói một ít, cứ xem như thường thức mà nghi nhớ là được.
Trên thế gian chỉ có một địa vực thật sự - đó là khoảng không gian mà loài người đang cư ngụ. Còn vực Ma chính là khoảng không gian dưới lòng đất, bằng cách nào đó đã được tạo ra và là nơi ẩn trốn của các loài yêu linh ma quỷ. Khoảng không này chật hẹp, âu u, bí hiểm và luôn chứa đầy tà khí. Còn những quái vật yêu ma dưới đó thì vô cùng khát máu và tàn bạo nên chúng bị giới chân tu phong ấn để tránh tai họa cho nhân gian.
Ngoài vực Ma thì còn có vực Quỷ và vực Bách Thú Yêu. Chúng đều là phái tà đạo. Chính đạo bao gồm Cửu Thiên Hư Vô Giới, Vân Chi Pháp Giới và Thiên Chi Độ. Những nơi được xưng là Tam gian thất giới ấy không phải ai cũng biết. Vả lại, chúng cũng chỉ là những sự tồn tại nhỏ nhoi mà loài người không thèm quan tâm đến. Nhân gian mới thật sự là chủ đạo giữa đất trời. Ngươi cũng không cần lo lắng nhiều về những nơi đặc thù đó. Sau này rồi ngươi sẽ biết thôi. Tạm thời chúng vẫn chưa ảnh hưởng gì lớn."
Lục Vân thở nhẹ: "Hoá ra thế gian có nhiều nơi kỳ dị như vậy, thật bất ngờ! À, xin hỏi tiên tổ, người định làm gì để phục hồn cho Lục Vân?"
Tiên tổ từ tốn: "Ngươi chỉ cần giữ tâm vô tạp niệm là được. Còn lại ta sẽ xử lý. Bây giờ ta sẽ bắt đầu quá trình phục hồn hco ngươi. Hãy bình tĩnh và thư giãn, cứ như tu luyện bình thường mà giữ tâm linh tĩnh lặng."
Lục Vân bắt đầu thả lỏng cơ thể, hít thở đều đặn và từ từ điều thức tâm linh. "Ta đã sẵn sàng!" Nói xong Lục Vân nhắm mắt, cả cơ thể và tâm hồn nhẹ nhàng hòa nhập với xung quanh... từng nhịp thở tự nhiên như hơi gió thoang thoảng...
Tác giả :
Tâm Mộng Vô ngân