Thật Giả Vị Hôn Thê
Chương 5
“Nguyên lai ngươi ở trong này."
Đột nhiên, một đạo âm thanh trầm thấp, bí mật mang theo một chút hờn giận đột nhiên vang lên; Ngay sau đó, một thân hình tuấn dật xuất hiện ở trước mắt hai người .
“Đại tẩu, Tử Vận thân mình vừa mới tốt, không nên tại đây để bị trúng gió, ta trước đưa nàng trở về phòng ."
Đông Phương Ngạo trách tội nhìn Lạc Băng Nhi liếc mắt một cái, không khỏi phân trần kéo Tào Tử Vận hướng khách viện mà đi.
Thu Vũ thấy thế, nguyên bản nghĩ muốn theo sau, lại bị Lạc Băng Nhi nhanh cản trở ,rất kín đáo phê bình, đối với Tiểu Thanh phía sau oán giận nói:
“Tiểu Thanh ngươi nhìn đi, Đông Phương Ngạo đối Tử Vận đều là tư thái giữ chặt nàng bên mình, hoàn toàn không đem ta để vào trong mắt, mới vừa rồi lại còn dám trừng ta, ngươi nói ta có nên hay không nói cho Đông Phương Lăng biết, nói Nhị đệ hắn không tôn trọng vị đại tẩu là ta này ?"
“Thiếu phu nhân, ta khuyên người tốt nhất không cần, chỉ sợ đại thiếu gia ngược lại sẽ trách người xen vào việc của người khác; Huống chi hiện tại kết quả này, không phải như mong muốn của người hay sao?"
Tiểu Thanh ở phía sau thở dài, chỉ có thể tìm cách trấn an sự tức giận của chủ tử , không dám nhắc nhở nàng, cũng khó trách nhị thiếu gia muốn trách nàng, Tào cô nương bệnh vừa mới đỡ, thật sự không thích hợp ở tại đây.sợ sẽ bị trúng gió.
“Ta hiện tại lại cảm thấy Đông Phương Ngạo không xứng với Tử Vận, ta bắt đầu hối hận là đã giúp hắn."(NN:*hí hí* hối hận đã muộn rồi tỷ ơi )
Ai kêu Đông Phương Ngạo luôn không tôn kính đại tẩu là nàng, lại còn nghi ngờ nàng thích xen vào việc của người khác, làm phiền hà đại ca hắn .
“Thiếu phu nhân, đừng nói ta không nhắc nhở người, người đi ra đã lâu, nếu không trở về, chỉ sợ đại thiếu gia sẽ đi tìm người, đến lúc đó thật là rất khó xem."
Tiểu Thanh lại bất đắc dĩ thở dài. Vì sao chủ tử của nàng hiếu động như vậy? Liền ngay khi cả đang có mang có bầu, vẫn là như vậy không an phận, này nha hoàn là nàng thật sự là khổ nha .
“Được thôi, trở về thì trở về ."
Lạc Băng Nhi không tình nguyện đứng dậy, trước khi rời đi còn không quên công đạo Thu Vũ đừng quá về sớm, để cho Đông Phương Ngạo cùng Tào Tử Vận có nhiều thời gian ở chung một chỗ, Tiểu Thanh ở một bên nghe được chỉ có thể lần nữa lắc đầu.
Nhìn thân hình cao to trước mắt kia, trừng mâu hiện lên một chút phức tạp, trong đầu lần nữa hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của Lạc Băng Nhi .
“Vì sao không đi ?"
Đông Phương Ngạo quay đầu lại, thế này mới phát giác khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, trên khuôn mặt lịch sự tao nhã của nàng sự giãy dụa vừa lóe lên chợt biến mất, không thoát được con ngươi đen lợi hại của hắn, con ngươi đen thâm trầm nhìn thẳng nàng.
“Mới vừa rồi…… Chúng ta liền đi như vậy, đối với thiếu phu nhân ý tứ không được lắm ."
Tào Tử Vận cúi đầu tránh đi mâu quang quá mức sắc bén của hắn, có chút bối rối tìm lời nói cho qua chuyện.
“Có lẽ ta không nên cho ngươi thường xuyên ở một chỗ với đại tẩu."
Hơi thở nóng rực đột nhiên phả ở bên tai nàng, nàng chấn kinh lui ra phía sau từng bước, lại ngược lại rơi vào hai bàn tay sớm dang rộng ra đón, thuận thế ngã vào trong lồng ngực hắn.
“Ngươi……" Tào Tử Vận hai gò má hồng lên, hai mắt mở to, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tiến lại gần nàng .
“Ngươi khóe môi còn có chút vụn bánh."
Oanh! Khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ lên, nàng mẫn cảm cảm giác được khóe môi nóng bỏng mang theo một chút ẩm ướt lướt qua.
Hắn…… Hắn hắn hắn thế nhưng……(NN:oa…oa hôn có thế thôi á >"
Giống như còn chưa đủ làm cho nàng ngượng ngùng, cách đó không xa truyền đến tiếng kinh hô của nha hoàn, cùng tiếng bước chân hốt hoảng rời đi .
Xong rồi! Cái này thật đáng chết mà, thanh danh của nàng toàn bộ đã bị hủy ở trên tay hắn. (NN: *hí hí* tỷ lo gì, ca ca sẽ lấy thân đền mừ, Ngạo ca *xoa xoa đầu* Ngọc Nhi ngoan)
Trước kia hắn luôn có thái độ nghiêm túc, hành động luôn thủ lễ giưã hai người, hành động vừa rồi của hắn không thể không nghi ngờ là quá mức ngả ngớn, đáy lòng chợ có một chút rung động, làm nàng nhất thời không biết nên đối mặt với hắn như thế nào , chỉ có thể lựa chọn đem mặt chôn ở trong lòng hắn, không dám ngẩng lên.
Đông Phương Ngạo mỉm cười nhìn người trong lòng mình đang ngượng ngùng, tuyệt không cảm thấy cử chỉ của chính mình quá mức lỗ mãng, ngón tay thon dài vén vài sợi tóc vì nàng cúi đầu xuống mà xõa xuống ra sau tai của nàng, làm cho hắn có thể thấy rõ kiều nhan ôn nhu lịch sự tao nhã của nàng, nếu là nàng vào lúc này ngẩng đầu lên, tuyệt đối sẽ bị con ngươi đen thâm trầm nhìn nàng đầy say đắm của hắn dọa.
“Ta đưa ngươi trở về phòng ."
Khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút ôn nhu, ôm người trong lòng, không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của nô bộc dọc theo đường đi, quay trở lại khách viện.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhìn bầu trời âm u ngoài phòng, mưa phùn bay tán loạn, cùng với gió lạnh thổi vào tận xương tủy, nàng đang đắm chìm ở trong suy nghĩ , hồn nhiên không cảm thấy lạnh, thẳng đến một đạo tiếng kinh hô vang lên –
“Tiểu thư! Ngươi như thế nào lại mở cửa sổ ra, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh!"
Thu Vũ luống cuống tay chân đem cửa sổ đóng lại, đem cả người Tào Tử Vận lạnh như băng kéo đến giường ngồi, cũng nhanh chóng mang chén trà nóng giao vào trong tay nàng .
Nhìn thấy tiểu thư đôi mi thanh tú chớp chớp, nhìn chén trà nóng đến ngẩn người, Thu Vũ lo lắng thở dài.
“Tiểu thư, em xem ra là thật nhiều ngày nay tiểu thư có thật nhiều tâm sự, có phải hay không có liên quan đến nhị thiếu gia ?"
Từ ngày ấy, sau khi Đông Phương Ngạo đưa nàng trở về, tiểu thư liền trở nên rầu rĩ không vui, cả ngày khuôn mặt lúc nào cũng u sầu, phiền não nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
“Thu Vũ, ngươi là người hiểu ta nhất, ngươi nên hiểu được ưu phiền lo lắng của ta ."
Nàng than thở nói nhẹ, không khỏi dưới đáy lòng oán thán thế sự khó liệu. Hành động ngày ấy của Đông Phương Ngạo đối với nàng làm ra như vậy, cũng ở trước mặt mọi người ôm lấy nàng một đường đưa nàng trở về, nàng lúc ấy liền hiểu được, Đông Phương Ngạo đã thích nàng. Nhưng, nàng có thể sao?
Nàng có thể thích hắn được sao?
“Nhưng tiểu thư chẳng lẽ ngườii một chút cũng không thích nhị thiếu gia sao? Không cần nói là em, liền ngay cả mọi người đều nhìn ra được là hắn thích tiểu thư."
Huống chi hiện tại bên trong phủ nơi nơi đều đồn truyền ồn ào huyên náo, nói người Đông Phương Ngạo lựa chọn cuối cùng nhất định là tiểu thư.
“Chính bởi vì như thế, cho nên chúng ta không thể ở lại Đông Phương phủ."
Lời nói của Thu Vũ làm nàng càng cảm thấy phiền lòng không thôi, cũng làm cho nàng hạ quyết định quyết tâm phải rời khỏi.
“Cái gì?! Tiểu thư, nhưng người không phải đã nói, muốn đường đường chính chính rời đi Đông Phương phủ sao? Hiện tại ở lại Đông Phương phủ còn có thể trả lại sự trong sạch cho người, chúng ta làm sao có thể rời đi!"
Đúng vậy, nhất là khi nàng phát hiện ra Đông Phương Ngạo thích tiểu thư, mà tiểu thư tựa hồ cũng có chút động tâm, nói cái gì cũng không thể rời đi.
“Ta chỉ sợ đến lúc đó liền thật sự đi không được. Ngươi có rảnh trước hết thu thập một ít quần áo, chúng ta lựa chọn thời cơ thích hợp rời đi ."
“Nhưng là……"
Thu Vũ vẫn nghĩ khuyên nàng, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng nàng có vẻ không vui, biết đáy lòng tiểu thư cũng đang chịu khổ sở, nên lời nói miệng trong lại nhịn không được nuốt trở về. Chỉ có thể đổ lỗi cho lão thiên gia, vì sao phải như vậy đối đãi với một người thiện lương như tiểu thư.
“Tào cô nương, ngươi ở đâu?"
Bỗng dưng, ngoài cửa phòng truyền đến một đạo thanh âm vang dội, cùng với vài tiếng gõ cửa .
“Có chuyện gì sao? Khương tổng quản."
Thu Vũ mở cửa phòng ra, tò mò hỏi Khương Bá đang đứng bên ngoài, chẳng lẽ Đông Phương Ngạo muốn gặp tiểu thư ?
“Nhị thiếu gia cho mời Tào cô nương đến thư phòng đánh cờ."
“Làm phiền Khương tổng quản thay ta thông báo lại, nói Tử Vận thân mình không khoẻ, muốn ở trong phòng nghỉ ngơi."
Tào Tử Vận chậm rãi đi ra trước cửa, uyển chuyển cự tuyệt; Để tránh hắn hoài nghi, còn cố ý ở trước mặt hắn ho nhẹ vài tiếng.
“Nếu là như thế, ta đây liền trở về nói cho nhị thiếu gia. Tào cô nương có cần hay không lại thỉnh đại phu đến đây một chuyến?"
Khương Bá nghĩ đến nàng thân mình chưa khỏi hẳn, quan tâm chủ động hỏi, chỉ sợ lại phát sinh chuyện tình giống lần trước .
“Không cần, vẫn còn mấy thang thuốc lần trước ta chưa uống hết có, không cần lại phiền toái đại phu đến đây."
Tào Tử Vận cuống quít cự tuyệt, chỉ sợ hắn thực đi thỉnh đại phu, vừa sợ kinh động đến Đông Phương Ngạo, đến lúc đó chẳng phải bị hắn phát hiện ý định trốn tránh hắn của nàng .
“Vậy Tào cô nương xin bảo trọng, ta xin phép đi trở về."
Khương Bá nghe nàng nói như vậy, thế này mới an tâm , sau khi hướng nàng khách khí có lễ gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút! Khương tổng quản, ngươi có phải hay không sắp xuất môn?"
Mới vừa rồi trong nháy mắt kia, nàng tựa hồ là nhìn đến cái gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ý tươi cười nháy mắt biến mất, chuyển sang ngưng trọng.
“Đúng vậy, Tào cô nương có thiếu cái gì sao? Ta có thể thuận tiện giúp ngươi mang về ."
Khương Bá với đối nàng thái độ thủy chung vẫn là có lễ khách khí, dù sao vị Tào cô nương này đối với mọi người luôn mỉm cười khinh ngữ, làm cho người ta cảm giác thập phần thân thiết, tin tưởng bất luận kẻ nào khi ở trước mặt mĩ nhan mỉm cười lịch sự tao nhã này, cũng không thể nhẫn tâm hé ra khuôn mặt hung dữ. Huống chi trong tâm tư của hắn cũng hy vọng nàng có thể trở thành nhị thiếu phu nhân trong Đông Phương phủ.
“Không. Khương tổng quản ngươi nhất định phải nhớ kỹ lời của ta, vừa ra đại môn, nếu là có người gọi ngươi, trăm ngàn không thể quay đầu, càng không thể dừng lại. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ."
Khương Bá kinh ngạc nhìn sắc mặt trầm trọng của nàng, không hiểu vì sao nàng lại nói ra những lời này, nhưng nhìn bộ dáng của nàng lại tựa hồ không giống như là đang nói giỡn.
“Tào cô nương ngươi……"
“Khương tổng quản, ngươi trăm ngàn phải nhớ kỹ lời của ta."
Tào Tử Vận không muốn nói thêm nữa, trước mặt hắn đem cửa phòng đóng lại, lưu lại một mình Khương Bá trong đầu mờ mịt đứng đó.
Không lâu sau khi Khương Bá đi, cửa phòng lại mở ra, Thu Vũ trên mặt có ý không đồng ý, cũng có sự lo lắng.
“Tiểu thư, người không nên lại xen vào."
“Ta biết, nhưng là ta không thể ngồi xem mặc kệ hắn được"
Tào Tử Vận vẫn giống như mỗi một lần bàn bạc bất đắc dĩ thở dài, trên khuôn mặt ôn nhu nở nụ cười không nề hà.
Thu Vũ thấy thế, cũng chỉ có thể lắc đầu than nhẹ. Tiểu thư quá mức mềm lòng lại rất thiện lương, như vậy nàng nhất định là muốn chịu thiệt, cố tình lại…… Ai……
“Tiểu thư, em xem người lần này là muốn trốn cũng trốn không xong."
Nhìn thân hình cao to đang đi vào khách viện, lại quay đầu nhìn vẻ mặt phức tạp của tiểu thư , Thu Vũ thức thời rời đi, để cho hai người có cơ hội một chỗ.(NN: được Băng tỷ khiển trách có khác *hị hị*)
“Không phải thân mình không khoẻ sao? Vì sao lại đứng ở trước cửa,nhỡ trúng gió thì sao?"
Đông Phương Ngạo đi đến trước mặt nàng, mày kiếm nhíu lại, nhìn chăm chú vào thân mình đơn bạc của nàng .
“Ta…… vào trong rồi nói sau."
Lảng tránh ánh mắt sáng ngời của hắn, thối lui thân mình, để hắn tiến vào trong phòng.
“Ngươi ở tại này có quen hay không?"
Nhìn trong phòng nàng được bài trí ngắn gọn ,giống như mỗi gian sương phòng trong khách viện, thuận miệng hỏi.
“Lại như thế nào thói quen, cũng không phải là nhà của chính mình."
Thay hắn rót chén trà nóng,trên gương mặt ôn nhu nở một nụ cười yếu ớt, câu trả lời của nàng như là không chút để ý, kỳ thực trong lời nói đã ẩn hàm ý niệm rời đi ở trong đầu.
Đông Phương Ngạo con ngươi đen tinh nhuệ nhìn chăm chú vào kiều nhan lịch sự tao nhã của nàng, vẫn chưa bỏ qua lời nói hàm ý của nàng, trong con ngươi đen đang đánh giá nàng trở nên có chút đăm chiêu.
“Nếu ngươi cảm thấy ở trong phủ buồn, ta có thể cùng ngươi đi ra ngoài dạo một chút."
Không thích nàng nói ẩn chứa hàm ý tứ muốn rời đi, cho nên chuyển qua đề tài khác. Tào Tử Vận bước nhẹ nhàng ra mở cánh cửa sổ, trên khuôn mặt ôn nhu vẫn là lộ vẻ cười yết ớt.
“Không cần, ta…… A……"
Đột nhiên, sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, giữa trán ứa ra mồ hôi lạnh, bàn tay mềm mại run run khẽ nhẹ vỗ về ngực, thân thể mềm mại lay động, một đôi cánh tay đúng lúc chế trụ eo nhỏ của nàng, đồng thời đem nàng ôm vào trong lòng, cũng vì bộ dáng tinh tế của nàng mà nhíu mày.
“Làm sao vậy? Ngươi có chỗ nào không thoải mái sao ?"
Đông Phương Ngạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ở trong lòng, nàng mảnh khảnh phảng phất chỉ cần dùng sức một chút là có thể dễ dàng đem nàng bẻ gẫy, đáy lòng không khỏi cảm thấy nhói đau .
Sự đau đớn quen thuộc ở lồng ngực hung hăng bắt lấy nàng, cỗ đau nhức kia một lần so với một lần tới càng mãnh liệt, biết rõ gieo gió sẽ gặt bão, nhưng nàng lại luôn chống lại, ai kêu lòng của nàng không đủ ngoan độc, không thể làm được nhìn như không thấy.
Đôi mắt tựa hồ nhìn thấy đáy mắt quan tâm của hắn, nam nhân này tính tình không được tốt cho lắm, nhưng hắn cũng là vị hôn phu của nàng, tay nhỏ bé vô lực thử nghĩ chạm vào mặt hắn .
Một cơn tối tăm như hồng triều lại vào lúc này thổi đến hướng nàng, trước khi mất đi ý thức, ý tưởng cuối cùng dừng lại ở trong đầu nàng là –
Hai người cuối cùng vẫn là vô duyên a……(NN:oa..oa êm đau lòng quá, ed truyện mà nước mắt rơi lã chã *hức hức*)
“Tử Vận……"
Đông Phương Ngạo nhìn người trong lòng ngất đi, khuôn mặt tuấn tú tái mét, vội vàng đem nàng ôm về hướng giường, sau đó mới ra bên ngoài phóng đi, ven đường bắt lấy một nha hoàn, ra lệnh cho nàng hỏa tốc ra phủ đi thỉnh đại phu đến.
Sau nửa canh giờ, sau khi lão đại phu ở trên giường cẩn thận chẩn trị người đang nằm hôn mê, đứng dậy hướng Đông Phương Ngạo đang ở một bên chờ cung kính nói:
“Nhị thiếu gia, vị cô nương này, chính là mạch tượng hư nhược đập rồi loạn, cũng không đáng lo ngại, đợi lát nữa ta kê cho vài đơn thuốc để bồi bổ thân thể, mấy ngày sau tất có cải thiện."
“Nhưng trước khi nàng hôn mê, tay ôm chặt lấy ngực, ngươi xác định trái tim của nàng cũng không có vấn đề?"
Đông Phương Ngạo từ lúc nàng hôn mê thủy chung vẫn mày nhíu mặt nhăn hỏi, con ngươi đen nhìn chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của người đang nằm trên giường .
Lão đại phu từ lần trước liền nhìn ra vị cô nương này rất đặc biệt, hơn nữa còn biết nàng khả năng chính là nhị thiếu phu nhân tương lai, nên thấy Đông Phương Ngạo khẩn trương cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
“Hồi nhị thiếu gia, lão phu xác định trái tim của cô nương này vẫn chưa có vấn đề gì."
Lão đại phu sau khi suy đoán thân phận của nữ tử đang hôn mê trên giường, lại thật cẩn thận trả lời.
“Đa tạ lão Trần, đợi lát nữa ta gọi một nha hoàn cùng ngươi trở về lấy dược."
“Nhị thiếu gia khách khí, kia lão phu xin về y quán trước ."
Sau khi lão đại phu cáo từ, Đông Phương Ngạo vẫn đứng thẳng ở trước giường, khuôn mặt tuấn tú thâm trầm khó lường, một đôi con ngươi đen có chút đăm chiêu nhìn thẳng chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang lâm vào hôn mê kia thật cẩn thận .
Từ lúc lão đại phu rời đi, Đông Phương Ngạo liền vẫn canh giữ ở giường chờ nàng thanh tỉnh; nhưng hắn còn chưa đợi được cho đến lúc nàng thanh tỉnh, lại thấy Khương Bá thở hồng hộc, vẻ mặt kinh hoàng vội vã muốn tìm Tào Tử Vận. Để tránh quấy nhiễu đến nàng, cũng cảm thấy kinh ngạc khi Khương Bá luôn luôn bình tĩnh vì sao thần sắc lại quái dị, hắn cùng Khương Bá đi ra phòng ngoài, thế này mới bắt đầu hỏi.
“Ngươi nói cái gì? Đem từ đầu nói cho rõ ràng."
Đông Phương Ngạo sau khi nghe hắn nói, trên khuôn mặt tuấn tú khó nén được kinh ngạc, thanh âm trầm thấp đầy áp lực vang lên.
“Hồi nhị thiếu gia, sự tình là như vậy. Mới vừa rồi khi ta đi thỉnh Tào cô nương đến thư phòng, Tào cô nương không biết vì sao nhưng lại biết ta muốn ra phủ một chuyến, còn nói với ta nếu là có người bảo ta, trăm ngàn không thể quay đầu, càng không thể dừng lại, lúc ấy ta không hiểu là tại vì sao, nhưng nhìn sắc mặt trầm trọng của Tào cô nương, lại không giống như là đang nói giỡn –"
Khương Bá nói dồn dập, một hơi nói hết, vỗ về ngực thở hổn hển lấy lại hơi. Hắn mới vừa rồi nhưng là mới hồi phủ liền nhắm thẳng khách viện chạy tới, chính là vội vã muốn hỏi Tào cô nương chuyện biến hoá kỳ lạ đến cực điểm này.
Thật vất vả mới lấy lại được hơi thở, biết sự kiên nhẫn của nhị thiếu gia có hạn, không ngừng nói tiếp:
“Ta vừa ra phủ, mới đi không bao lâu, liền nghe được có người ở đằng sau kêu ta, vốn ta đang định quay đầu xem là ai, nhưng trong đầu lại đột nhiên nhớ tới lời nói của Tào cô nương, trong bất kỳ tình huống nào cũng không được quay đầu lại, nên cũng không có dừng lại cước bộ, ngược lại cước bộ nhanh hơn tiếp tục đi về phía trước. Một khắc khi ta bước ra khỏi chỗ đó, rồi đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết, ta kinh ngạc vừa quay đầu lại, phát hiện có một người trẻ tuổi đầu rơi máu chảy ngã vào vị trí mà ta vừa đứng. Nguyên lai ta vừa đứng dưới một tửu lâu, mà trên lầu hai đang có người uống say gây chuyện lộn xộn, báo nháo, đã đánh rơi vò rượu xuống dưới, người kia không may đi qua, dĩ nhiên là bị đập trúng làm đầu rơi máu chảy chết thảm."
Khương Bá nghĩ lại, vẫn nhịn không được từ đáy lòng nổi lên một cỗ lạnh run. Cái người trẻ tuổi kia căn bản là kẻ chết thay cho hắn, nếu không phải Tào cô nương đã cảnh cáo trước, hiện tại người đầu rơi máu chảy đột tử là hắn. Hắn kinh hoàng, sợ hãi quá độ, căn bản không dám đi xác nhận rốt cuộc ai là kẻ chết thay cho hắn, liền một đường chạy gấp trở về Đông Phương phủ.
“Ý của ngươi là, Tử Vận có năng lực biết trước ?"
Đông Phương Ngạo vẻ mặt ngạc nhiên, theo sau lại phát hiện không thích hợp. Nguyên bản người đang tốt, lại bỗng nhiên thống khổ ngất đi, còn có trước kia khi hai người gặp sơ qua , nàng cũng là bộ dáng thống khổ này, mà khi đó nhà trọ vừa vặn đã xảy ra họa Chúc Dung (*). Hay là hai sự kiện này cùng nàng đều có liên quan? Lúc ấy mọi người trong miệng có nhắc tới lời cảnh báo của hai vị cô nương, chẳng lẽ chính là chỉ đối chủ tớ các nàng ?
(*họa Chúc Dung: họa do lửa gây ra )
“Khương Bá, lập tức đi tìm Thu Vũ đến đây."
Cái chuyện tình quỷ dị này, hắn phải lập tức biết rõ ràng, con ngươi đen nghiêm túc nhìn cửa gỗ đóng chặt phía sau.
“Vâng."
Khương Bá hiểu được tính nghiêm trọng của sự tình, một khắc cũng không dám dừng lại, vội vàng đi tìm người.
Một khắc sau, Khương Bá hoả tốc từ táo phòng đem Thu Vũ không hiểu là có chuyện gì xảy ra trở về.
“Nhị thiếu gia, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì? Tiểu thư nhà ta đâu?" Thu Vũ buồn bực hỏi, mới vừa rồi chính là nhìn thấy hắn tìm đến tiểu thư, nàng mới đi táo phòng tìm Tiểu Hồng nói chuyện phiếm, thẳng đến khi Khương tổng quản không biết vì sao đột nhiên vội vàng lôi kéo nàng bước đi, như thế nào lúc này không thấy tiểu thư ở một chỗ với hắn?
“Mới vừa rồi tiểu thư nhà ngươi cùng ta nói chuyện, nói tới một nửa, lại bỗng nhiên thống khổ ôm ngực, hôn mê ngất đi." Đông Phương Ngạo một đôi con ngươi đen tinh nhuệ nhìn chăm chú nàng, thanh âm trầm thấp đạm bạc nói.
“Cái gì!?" Thu Vũ sắc mặt trắng nhợt, lo lắng hô nhỏ:“Ta biết ngay mà! Nhưng nàng lại vừa xen vào việc của người khác!"
“Đem nói rõ ràng."
Đông Phương Ngạo khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút nghiêm khắc, hướng nàng quát khẽ, Thu Vũ sợ tới mức run run.
“Tiểu thư nàng…… Nàng vừa sinh ra đã mang dị năng (*)trong người, có năng lực biết trước tai họa. Ở thời điểm tiểu thư 16 tuổi, có một vị đạo nhân tiến đến, hắn nói bởi vì tiểu thư người mang dị năng, trong cuộc đời sẽ tiết lộ rất nhiều thiên cơ, mà theo tiểu thư tiết lộ thiên cơ, tai họa này sẽ chuyển sang cho tiểu thư."
(*dị năng: năng lực dị thường)
Thu Vũ tuy rằng sợ hãi nhất nhưng cũng đem sự thật nói ra hết , nhưng nàng cũng không quên giấu diếm một chuyện– tiểu thư không muốn để cho người ta biết đến chuyện trọng yếu.( NN:cái chuyện trọng yếu mà chị giấu thực sự là đau lòng, hảo đau long a *khóc như mưa*)
Đông Phương Ngạo nghe vậy, rất là khiếp sợ, theo như những gì nàng vừa nói, rất nhiều sự tình đều rõ ràng, này cũng là vì sao Tử Vận lại đột nhiên ngất đi, cùng lão đại phu tìm không ra nguyên nhân.
“Không cho phép ở trước bất kỳ ai nhắc tới chuyện Tử Vận mang trong người dị năng, hiểu chưa?"
Đông Phương Ngạo cảnh cáo nói, ánh mắt sắc bén đồng thời liếc qua Thu Vũ cùng Khương Bá. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, dị năng của Tử Vận đối với thân mình nàng mà nói chỉ có hại mà không có ích, nếu chuyện này để lộ ra, chỉ sợ nàng là người thiện lương không thể an bình, nghiêm trọng hơn còn có thể nguy hiểm cho tánh mạng của nàng .
“Này ta biết."
Thu Vũ gật đầu như băm tỏi, nàng tất nhiên là hiểu được tính nghiêm trọng của sự tình .
“Xin hỏi nhị thiếu gia, ta có thể đi vào xem tiểu thư ta được không?"
“Nơi này đã có ta, ngươi đi nhìn xem dược của tiểu thư nhà ngươi đã được mang tới chưa?." (NN:eo đuổi khéo kìa ,Ngạo ca *liếc mắt* Ngọc Nhi: tứ chi run rẩy,thảo nào mà chị bảo anh tính tình không tốt,chỉ cái liếc mắt thôi mà cũng thấy lạnh run người)
Đông Phương Ngạo nói vừa xong, liền tự đẩy cửa gỗ ra đi vào trong phòng. Hắn hiện tại cả đầu đều nghĩ đến chuyện của Tào Tử Vận .
Không thể tưởng được nhìn nàng nhu nhược, nhưng lại là người mang dị năng, chuyện này đối với nàng mà nói là phúc hay họa?
Thu Vũ nghe vậy, cũng chỉ hảo hảo cùng Khương Bá rời đi, đem tiểu thư lưu lại cho hắn chiếu cố. Khi rời đi con ngươi lo lắng còn liên tục quay lại nhìn cánh cửa gỗ khép chặt kia.
Hai người đều không có phát giác cửa phòng đối diện có một khe hở, thẳng đến sau khi Đông Phương Ngạo vào phòng , thế này mới đóng lại
Nên nói là nàng rất ngốc, hay vẫn là quá thiện lương đây?
Đông Phương Ngạo ngồi ở cạnh giường, nhìn cẩn thận mĩ nhan trên giường, bàn tay to khẽ vuốt hai gò má non mềm của nàng , con ngươi đen luôn luôn sắc bén giờ phút này có chút ánh sáng nhu hòa.
Người hôn mê đang nằm trên giường, lúc này mắt đẹp khẽ động, tiếp theo chậm rãi mở một đôi con ngươi trong suốt, ánh vào mi mắt là gương mặt tuấn dật, làm cho nàng trong nháy mắt cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp.
“Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Đông Phương Ngạo thấy nàng lăng lăng nhìn chính mình, nghĩ đến nàng thân thể không khoẻ, đồng thời vừa nói, tay cũng đặt lên trên giữa trán thanh tú của nàng.
“Ngươi…… Ta…… Đây là có chuyện gì?"
Tào Tử Vận không được tự nhiên tránh đi đụng chạm của hắn, thân thể mềm mại ở sự trợ giúp của hắn ngồi dậy, đồng thời cũng nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, ánh mắt trong suốt bất an liếc mắt nhìn hắn, hắn nhưng là có phát giác ra tình trạng dị thường của nàng không?
Con ngươi đen nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, tầm mắt không rời, đảo qua thân mình mảnh khảnh của nàng, nhớ tới mới vừa rồi khi ôm nàng, hoàn toàn cảm thụ không có một chút sức nặng, khuôn mặt tuấn tú chuyển sang âm trầm.
“Ngươi có cái gì muốn nói với ta không?"
“Ta……"
Ở con ngươi đen lợi hại nhìn rất gần của hắn, phấn môi mím lại, trán nhăn lại, tầm mắt không dám nhìn thẳng hắn.
Xem phản ứng trốn tránh của nàng, làm con ngươi đen của hắn hung hăng nheo lại, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.
“Chuyện của ngươi Thu Vũ đều đã nói hết. Con người khi còn sống, sinh tử họa phúc đều là do mệnh trời, ngươi làm sao phải khổ tự tìm tội chịu ."
Tào Tử Vận nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt có chút kinh hãi, sau một hồi trừng mâu bối rối nhìn chăm chú hắn, thế này mới ngầm nhẹ nhàng thở ra, cũng may Thu Vũ cũng không có đem chuyện của nàng toàn bộ nói ra hết.(NN:oa…oa ta không chịu nổi nữa rồi, đau lòng quớ)
“Ta chỉ là tâm không đành lòng."
Nàng cúi đầu nói nhỏ. Đạo lý này nàng tất cả đều biết, nhưng chỉ không thể làm được việc thấy chết mà không cứu, bằng không nàng hiện tại sẽ không thống khổ như vậy.
“Ngươi cho là ngươi có thể cứu được bao nhiêu người?! Thân thể của ngươi có năng lực, nhưng có thể chịu đựng trong bao lâu?! Làm thân thể của ngươi càng ngày càng yếu, ngươi –"
Nghĩ đến bộ dáng thống khổ trước khi nàng hôn mê, tâm hắn như bị đao cắt; Nhìn lại thân mình mảnh khảnh của nàng, một cỗ từ lo lắng hóa thành lửa giận, làm hắn nhịn không được gầm nhẹ .
Tiếng hô của hắn làm nàng theo bản năng co rúm người lại, cùng hắn lại tạo ra một khoảng cách, cúi đầu xuống không dám ngẩng lên.
Xem nàng rõ ràng bị hắn dọa đến bộ dáng nao núng, Đông Phương Ngạo cơn tức giận ở trong ngực nhất thời biến mất.
Thình lình, cánh tay sắt duỗi ra, đem thân mình co rúm lại của nàng ôm vào lòng, một tiếng thở dài thất bại ở trên đỉnh đầu của nàng bật ra.
“Tử Vận, ta nên bắt ngươi làm thế nào mới tốt?"
Hắn bất đắc dĩ nói lý, bao hàm nồng đậm sự lo lắng của hắn, làm Tào Tử Vận ở trong lòng hắn nhịn không được hốc mắt đỏ lên (NN:thật là xúc động *chấm chấm nước mắt*) .
Nàng biết, nam nhân này là thật tâm để ý nàng, trước khi còn chưa xác định nàng có phải là vị hôn thê chân chính của hắn hay không. Xoay mình, trong đầu nghĩ đến lời nói của Lạc Băng Nhi .
“Một cuộc hôn ước từ trong lời nói được định đoạt, đối với Đông Phương Ngạo mà nói là không có tác dụng gì, đều là do ý nguyện của cá nhân hắn, mà không phải ở hôn ước trong lời nói hoặc là tín vật."
Đáng tiếc, nàng nhưng không có phúc cùng hắn ở một chỗ.
Nàng cả đời này nhất định cùng hắn vô duyên a…
Đột nhiên, một đạo âm thanh trầm thấp, bí mật mang theo một chút hờn giận đột nhiên vang lên; Ngay sau đó, một thân hình tuấn dật xuất hiện ở trước mắt hai người .
“Đại tẩu, Tử Vận thân mình vừa mới tốt, không nên tại đây để bị trúng gió, ta trước đưa nàng trở về phòng ."
Đông Phương Ngạo trách tội nhìn Lạc Băng Nhi liếc mắt một cái, không khỏi phân trần kéo Tào Tử Vận hướng khách viện mà đi.
Thu Vũ thấy thế, nguyên bản nghĩ muốn theo sau, lại bị Lạc Băng Nhi nhanh cản trở ,rất kín đáo phê bình, đối với Tiểu Thanh phía sau oán giận nói:
“Tiểu Thanh ngươi nhìn đi, Đông Phương Ngạo đối Tử Vận đều là tư thái giữ chặt nàng bên mình, hoàn toàn không đem ta để vào trong mắt, mới vừa rồi lại còn dám trừng ta, ngươi nói ta có nên hay không nói cho Đông Phương Lăng biết, nói Nhị đệ hắn không tôn trọng vị đại tẩu là ta này ?"
“Thiếu phu nhân, ta khuyên người tốt nhất không cần, chỉ sợ đại thiếu gia ngược lại sẽ trách người xen vào việc của người khác; Huống chi hiện tại kết quả này, không phải như mong muốn của người hay sao?"
Tiểu Thanh ở phía sau thở dài, chỉ có thể tìm cách trấn an sự tức giận của chủ tử , không dám nhắc nhở nàng, cũng khó trách nhị thiếu gia muốn trách nàng, Tào cô nương bệnh vừa mới đỡ, thật sự không thích hợp ở tại đây.sợ sẽ bị trúng gió.
“Ta hiện tại lại cảm thấy Đông Phương Ngạo không xứng với Tử Vận, ta bắt đầu hối hận là đã giúp hắn."(NN:*hí hí* hối hận đã muộn rồi tỷ ơi )
Ai kêu Đông Phương Ngạo luôn không tôn kính đại tẩu là nàng, lại còn nghi ngờ nàng thích xen vào việc của người khác, làm phiền hà đại ca hắn .
“Thiếu phu nhân, đừng nói ta không nhắc nhở người, người đi ra đã lâu, nếu không trở về, chỉ sợ đại thiếu gia sẽ đi tìm người, đến lúc đó thật là rất khó xem."
Tiểu Thanh lại bất đắc dĩ thở dài. Vì sao chủ tử của nàng hiếu động như vậy? Liền ngay khi cả đang có mang có bầu, vẫn là như vậy không an phận, này nha hoàn là nàng thật sự là khổ nha .
“Được thôi, trở về thì trở về ."
Lạc Băng Nhi không tình nguyện đứng dậy, trước khi rời đi còn không quên công đạo Thu Vũ đừng quá về sớm, để cho Đông Phương Ngạo cùng Tào Tử Vận có nhiều thời gian ở chung một chỗ, Tiểu Thanh ở một bên nghe được chỉ có thể lần nữa lắc đầu.
Nhìn thân hình cao to trước mắt kia, trừng mâu hiện lên một chút phức tạp, trong đầu lần nữa hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của Lạc Băng Nhi .
“Vì sao không đi ?"
Đông Phương Ngạo quay đầu lại, thế này mới phát giác khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, trên khuôn mặt lịch sự tao nhã của nàng sự giãy dụa vừa lóe lên chợt biến mất, không thoát được con ngươi đen lợi hại của hắn, con ngươi đen thâm trầm nhìn thẳng nàng.
“Mới vừa rồi…… Chúng ta liền đi như vậy, đối với thiếu phu nhân ý tứ không được lắm ."
Tào Tử Vận cúi đầu tránh đi mâu quang quá mức sắc bén của hắn, có chút bối rối tìm lời nói cho qua chuyện.
“Có lẽ ta không nên cho ngươi thường xuyên ở một chỗ với đại tẩu."
Hơi thở nóng rực đột nhiên phả ở bên tai nàng, nàng chấn kinh lui ra phía sau từng bước, lại ngược lại rơi vào hai bàn tay sớm dang rộng ra đón, thuận thế ngã vào trong lồng ngực hắn.
“Ngươi……" Tào Tử Vận hai gò má hồng lên, hai mắt mở to, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tiến lại gần nàng .
“Ngươi khóe môi còn có chút vụn bánh."
Oanh! Khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ lên, nàng mẫn cảm cảm giác được khóe môi nóng bỏng mang theo một chút ẩm ướt lướt qua.
Hắn…… Hắn hắn hắn thế nhưng……(NN:oa…oa hôn có thế thôi á >"
Giống như còn chưa đủ làm cho nàng ngượng ngùng, cách đó không xa truyền đến tiếng kinh hô của nha hoàn, cùng tiếng bước chân hốt hoảng rời đi .
Xong rồi! Cái này thật đáng chết mà, thanh danh của nàng toàn bộ đã bị hủy ở trên tay hắn. (NN: *hí hí* tỷ lo gì, ca ca sẽ lấy thân đền mừ, Ngạo ca *xoa xoa đầu* Ngọc Nhi ngoan)
Trước kia hắn luôn có thái độ nghiêm túc, hành động luôn thủ lễ giưã hai người, hành động vừa rồi của hắn không thể không nghi ngờ là quá mức ngả ngớn, đáy lòng chợ có một chút rung động, làm nàng nhất thời không biết nên đối mặt với hắn như thế nào , chỉ có thể lựa chọn đem mặt chôn ở trong lòng hắn, không dám ngẩng lên.
Đông Phương Ngạo mỉm cười nhìn người trong lòng mình đang ngượng ngùng, tuyệt không cảm thấy cử chỉ của chính mình quá mức lỗ mãng, ngón tay thon dài vén vài sợi tóc vì nàng cúi đầu xuống mà xõa xuống ra sau tai của nàng, làm cho hắn có thể thấy rõ kiều nhan ôn nhu lịch sự tao nhã của nàng, nếu là nàng vào lúc này ngẩng đầu lên, tuyệt đối sẽ bị con ngươi đen thâm trầm nhìn nàng đầy say đắm của hắn dọa.
“Ta đưa ngươi trở về phòng ."
Khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút ôn nhu, ôm người trong lòng, không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của nô bộc dọc theo đường đi, quay trở lại khách viện.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhìn bầu trời âm u ngoài phòng, mưa phùn bay tán loạn, cùng với gió lạnh thổi vào tận xương tủy, nàng đang đắm chìm ở trong suy nghĩ , hồn nhiên không cảm thấy lạnh, thẳng đến một đạo tiếng kinh hô vang lên –
“Tiểu thư! Ngươi như thế nào lại mở cửa sổ ra, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh!"
Thu Vũ luống cuống tay chân đem cửa sổ đóng lại, đem cả người Tào Tử Vận lạnh như băng kéo đến giường ngồi, cũng nhanh chóng mang chén trà nóng giao vào trong tay nàng .
Nhìn thấy tiểu thư đôi mi thanh tú chớp chớp, nhìn chén trà nóng đến ngẩn người, Thu Vũ lo lắng thở dài.
“Tiểu thư, em xem ra là thật nhiều ngày nay tiểu thư có thật nhiều tâm sự, có phải hay không có liên quan đến nhị thiếu gia ?"
Từ ngày ấy, sau khi Đông Phương Ngạo đưa nàng trở về, tiểu thư liền trở nên rầu rĩ không vui, cả ngày khuôn mặt lúc nào cũng u sầu, phiền não nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
“Thu Vũ, ngươi là người hiểu ta nhất, ngươi nên hiểu được ưu phiền lo lắng của ta ."
Nàng than thở nói nhẹ, không khỏi dưới đáy lòng oán thán thế sự khó liệu. Hành động ngày ấy của Đông Phương Ngạo đối với nàng làm ra như vậy, cũng ở trước mặt mọi người ôm lấy nàng một đường đưa nàng trở về, nàng lúc ấy liền hiểu được, Đông Phương Ngạo đã thích nàng. Nhưng, nàng có thể sao?
Nàng có thể thích hắn được sao?
“Nhưng tiểu thư chẳng lẽ ngườii một chút cũng không thích nhị thiếu gia sao? Không cần nói là em, liền ngay cả mọi người đều nhìn ra được là hắn thích tiểu thư."
Huống chi hiện tại bên trong phủ nơi nơi đều đồn truyền ồn ào huyên náo, nói người Đông Phương Ngạo lựa chọn cuối cùng nhất định là tiểu thư.
“Chính bởi vì như thế, cho nên chúng ta không thể ở lại Đông Phương phủ."
Lời nói của Thu Vũ làm nàng càng cảm thấy phiền lòng không thôi, cũng làm cho nàng hạ quyết định quyết tâm phải rời khỏi.
“Cái gì?! Tiểu thư, nhưng người không phải đã nói, muốn đường đường chính chính rời đi Đông Phương phủ sao? Hiện tại ở lại Đông Phương phủ còn có thể trả lại sự trong sạch cho người, chúng ta làm sao có thể rời đi!"
Đúng vậy, nhất là khi nàng phát hiện ra Đông Phương Ngạo thích tiểu thư, mà tiểu thư tựa hồ cũng có chút động tâm, nói cái gì cũng không thể rời đi.
“Ta chỉ sợ đến lúc đó liền thật sự đi không được. Ngươi có rảnh trước hết thu thập một ít quần áo, chúng ta lựa chọn thời cơ thích hợp rời đi ."
“Nhưng là……"
Thu Vũ vẫn nghĩ khuyên nàng, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng nàng có vẻ không vui, biết đáy lòng tiểu thư cũng đang chịu khổ sở, nên lời nói miệng trong lại nhịn không được nuốt trở về. Chỉ có thể đổ lỗi cho lão thiên gia, vì sao phải như vậy đối đãi với một người thiện lương như tiểu thư.
“Tào cô nương, ngươi ở đâu?"
Bỗng dưng, ngoài cửa phòng truyền đến một đạo thanh âm vang dội, cùng với vài tiếng gõ cửa .
“Có chuyện gì sao? Khương tổng quản."
Thu Vũ mở cửa phòng ra, tò mò hỏi Khương Bá đang đứng bên ngoài, chẳng lẽ Đông Phương Ngạo muốn gặp tiểu thư ?
“Nhị thiếu gia cho mời Tào cô nương đến thư phòng đánh cờ."
“Làm phiền Khương tổng quản thay ta thông báo lại, nói Tử Vận thân mình không khoẻ, muốn ở trong phòng nghỉ ngơi."
Tào Tử Vận chậm rãi đi ra trước cửa, uyển chuyển cự tuyệt; Để tránh hắn hoài nghi, còn cố ý ở trước mặt hắn ho nhẹ vài tiếng.
“Nếu là như thế, ta đây liền trở về nói cho nhị thiếu gia. Tào cô nương có cần hay không lại thỉnh đại phu đến đây một chuyến?"
Khương Bá nghĩ đến nàng thân mình chưa khỏi hẳn, quan tâm chủ động hỏi, chỉ sợ lại phát sinh chuyện tình giống lần trước .
“Không cần, vẫn còn mấy thang thuốc lần trước ta chưa uống hết có, không cần lại phiền toái đại phu đến đây."
Tào Tử Vận cuống quít cự tuyệt, chỉ sợ hắn thực đi thỉnh đại phu, vừa sợ kinh động đến Đông Phương Ngạo, đến lúc đó chẳng phải bị hắn phát hiện ý định trốn tránh hắn của nàng .
“Vậy Tào cô nương xin bảo trọng, ta xin phép đi trở về."
Khương Bá nghe nàng nói như vậy, thế này mới an tâm , sau khi hướng nàng khách khí có lễ gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút! Khương tổng quản, ngươi có phải hay không sắp xuất môn?"
Mới vừa rồi trong nháy mắt kia, nàng tựa hồ là nhìn đến cái gì, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ý tươi cười nháy mắt biến mất, chuyển sang ngưng trọng.
“Đúng vậy, Tào cô nương có thiếu cái gì sao? Ta có thể thuận tiện giúp ngươi mang về ."
Khương Bá với đối nàng thái độ thủy chung vẫn là có lễ khách khí, dù sao vị Tào cô nương này đối với mọi người luôn mỉm cười khinh ngữ, làm cho người ta cảm giác thập phần thân thiết, tin tưởng bất luận kẻ nào khi ở trước mặt mĩ nhan mỉm cười lịch sự tao nhã này, cũng không thể nhẫn tâm hé ra khuôn mặt hung dữ. Huống chi trong tâm tư của hắn cũng hy vọng nàng có thể trở thành nhị thiếu phu nhân trong Đông Phương phủ.
“Không. Khương tổng quản ngươi nhất định phải nhớ kỹ lời của ta, vừa ra đại môn, nếu là có người gọi ngươi, trăm ngàn không thể quay đầu, càng không thể dừng lại. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ."
Khương Bá kinh ngạc nhìn sắc mặt trầm trọng của nàng, không hiểu vì sao nàng lại nói ra những lời này, nhưng nhìn bộ dáng của nàng lại tựa hồ không giống như là đang nói giỡn.
“Tào cô nương ngươi……"
“Khương tổng quản, ngươi trăm ngàn phải nhớ kỹ lời của ta."
Tào Tử Vận không muốn nói thêm nữa, trước mặt hắn đem cửa phòng đóng lại, lưu lại một mình Khương Bá trong đầu mờ mịt đứng đó.
Không lâu sau khi Khương Bá đi, cửa phòng lại mở ra, Thu Vũ trên mặt có ý không đồng ý, cũng có sự lo lắng.
“Tiểu thư, người không nên lại xen vào."
“Ta biết, nhưng là ta không thể ngồi xem mặc kệ hắn được"
Tào Tử Vận vẫn giống như mỗi một lần bàn bạc bất đắc dĩ thở dài, trên khuôn mặt ôn nhu nở nụ cười không nề hà.
Thu Vũ thấy thế, cũng chỉ có thể lắc đầu than nhẹ. Tiểu thư quá mức mềm lòng lại rất thiện lương, như vậy nàng nhất định là muốn chịu thiệt, cố tình lại…… Ai……
“Tiểu thư, em xem người lần này là muốn trốn cũng trốn không xong."
Nhìn thân hình cao to đang đi vào khách viện, lại quay đầu nhìn vẻ mặt phức tạp của tiểu thư , Thu Vũ thức thời rời đi, để cho hai người có cơ hội một chỗ.(NN: được Băng tỷ khiển trách có khác *hị hị*)
“Không phải thân mình không khoẻ sao? Vì sao lại đứng ở trước cửa,nhỡ trúng gió thì sao?"
Đông Phương Ngạo đi đến trước mặt nàng, mày kiếm nhíu lại, nhìn chăm chú vào thân mình đơn bạc của nàng .
“Ta…… vào trong rồi nói sau."
Lảng tránh ánh mắt sáng ngời của hắn, thối lui thân mình, để hắn tiến vào trong phòng.
“Ngươi ở tại này có quen hay không?"
Nhìn trong phòng nàng được bài trí ngắn gọn ,giống như mỗi gian sương phòng trong khách viện, thuận miệng hỏi.
“Lại như thế nào thói quen, cũng không phải là nhà của chính mình."
Thay hắn rót chén trà nóng,trên gương mặt ôn nhu nở một nụ cười yếu ớt, câu trả lời của nàng như là không chút để ý, kỳ thực trong lời nói đã ẩn hàm ý niệm rời đi ở trong đầu.
Đông Phương Ngạo con ngươi đen tinh nhuệ nhìn chăm chú vào kiều nhan lịch sự tao nhã của nàng, vẫn chưa bỏ qua lời nói hàm ý của nàng, trong con ngươi đen đang đánh giá nàng trở nên có chút đăm chiêu.
“Nếu ngươi cảm thấy ở trong phủ buồn, ta có thể cùng ngươi đi ra ngoài dạo một chút."
Không thích nàng nói ẩn chứa hàm ý tứ muốn rời đi, cho nên chuyển qua đề tài khác. Tào Tử Vận bước nhẹ nhàng ra mở cánh cửa sổ, trên khuôn mặt ôn nhu vẫn là lộ vẻ cười yết ớt.
“Không cần, ta…… A……"
Đột nhiên, sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, giữa trán ứa ra mồ hôi lạnh, bàn tay mềm mại run run khẽ nhẹ vỗ về ngực, thân thể mềm mại lay động, một đôi cánh tay đúng lúc chế trụ eo nhỏ của nàng, đồng thời đem nàng ôm vào trong lòng, cũng vì bộ dáng tinh tế của nàng mà nhíu mày.
“Làm sao vậy? Ngươi có chỗ nào không thoải mái sao ?"
Đông Phương Ngạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ở trong lòng, nàng mảnh khảnh phảng phất chỉ cần dùng sức một chút là có thể dễ dàng đem nàng bẻ gẫy, đáy lòng không khỏi cảm thấy nhói đau .
Sự đau đớn quen thuộc ở lồng ngực hung hăng bắt lấy nàng, cỗ đau nhức kia một lần so với một lần tới càng mãnh liệt, biết rõ gieo gió sẽ gặt bão, nhưng nàng lại luôn chống lại, ai kêu lòng của nàng không đủ ngoan độc, không thể làm được nhìn như không thấy.
Đôi mắt tựa hồ nhìn thấy đáy mắt quan tâm của hắn, nam nhân này tính tình không được tốt cho lắm, nhưng hắn cũng là vị hôn phu của nàng, tay nhỏ bé vô lực thử nghĩ chạm vào mặt hắn .
Một cơn tối tăm như hồng triều lại vào lúc này thổi đến hướng nàng, trước khi mất đi ý thức, ý tưởng cuối cùng dừng lại ở trong đầu nàng là –
Hai người cuối cùng vẫn là vô duyên a……(NN:oa..oa êm đau lòng quá, ed truyện mà nước mắt rơi lã chã *hức hức*)
“Tử Vận……"
Đông Phương Ngạo nhìn người trong lòng ngất đi, khuôn mặt tuấn tú tái mét, vội vàng đem nàng ôm về hướng giường, sau đó mới ra bên ngoài phóng đi, ven đường bắt lấy một nha hoàn, ra lệnh cho nàng hỏa tốc ra phủ đi thỉnh đại phu đến.
Sau nửa canh giờ, sau khi lão đại phu ở trên giường cẩn thận chẩn trị người đang nằm hôn mê, đứng dậy hướng Đông Phương Ngạo đang ở một bên chờ cung kính nói:
“Nhị thiếu gia, vị cô nương này, chính là mạch tượng hư nhược đập rồi loạn, cũng không đáng lo ngại, đợi lát nữa ta kê cho vài đơn thuốc để bồi bổ thân thể, mấy ngày sau tất có cải thiện."
“Nhưng trước khi nàng hôn mê, tay ôm chặt lấy ngực, ngươi xác định trái tim của nàng cũng không có vấn đề?"
Đông Phương Ngạo từ lúc nàng hôn mê thủy chung vẫn mày nhíu mặt nhăn hỏi, con ngươi đen nhìn chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh của người đang nằm trên giường .
Lão đại phu từ lần trước liền nhìn ra vị cô nương này rất đặc biệt, hơn nữa còn biết nàng khả năng chính là nhị thiếu phu nhân tương lai, nên thấy Đông Phương Ngạo khẩn trương cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
“Hồi nhị thiếu gia, lão phu xác định trái tim của cô nương này vẫn chưa có vấn đề gì."
Lão đại phu sau khi suy đoán thân phận của nữ tử đang hôn mê trên giường, lại thật cẩn thận trả lời.
“Đa tạ lão Trần, đợi lát nữa ta gọi một nha hoàn cùng ngươi trở về lấy dược."
“Nhị thiếu gia khách khí, kia lão phu xin về y quán trước ."
Sau khi lão đại phu cáo từ, Đông Phương Ngạo vẫn đứng thẳng ở trước giường, khuôn mặt tuấn tú thâm trầm khó lường, một đôi con ngươi đen có chút đăm chiêu nhìn thẳng chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang lâm vào hôn mê kia thật cẩn thận .
Từ lúc lão đại phu rời đi, Đông Phương Ngạo liền vẫn canh giữ ở giường chờ nàng thanh tỉnh; nhưng hắn còn chưa đợi được cho đến lúc nàng thanh tỉnh, lại thấy Khương Bá thở hồng hộc, vẻ mặt kinh hoàng vội vã muốn tìm Tào Tử Vận. Để tránh quấy nhiễu đến nàng, cũng cảm thấy kinh ngạc khi Khương Bá luôn luôn bình tĩnh vì sao thần sắc lại quái dị, hắn cùng Khương Bá đi ra phòng ngoài, thế này mới bắt đầu hỏi.
“Ngươi nói cái gì? Đem từ đầu nói cho rõ ràng."
Đông Phương Ngạo sau khi nghe hắn nói, trên khuôn mặt tuấn tú khó nén được kinh ngạc, thanh âm trầm thấp đầy áp lực vang lên.
“Hồi nhị thiếu gia, sự tình là như vậy. Mới vừa rồi khi ta đi thỉnh Tào cô nương đến thư phòng, Tào cô nương không biết vì sao nhưng lại biết ta muốn ra phủ một chuyến, còn nói với ta nếu là có người bảo ta, trăm ngàn không thể quay đầu, càng không thể dừng lại, lúc ấy ta không hiểu là tại vì sao, nhưng nhìn sắc mặt trầm trọng của Tào cô nương, lại không giống như là đang nói giỡn –"
Khương Bá nói dồn dập, một hơi nói hết, vỗ về ngực thở hổn hển lấy lại hơi. Hắn mới vừa rồi nhưng là mới hồi phủ liền nhắm thẳng khách viện chạy tới, chính là vội vã muốn hỏi Tào cô nương chuyện biến hoá kỳ lạ đến cực điểm này.
Thật vất vả mới lấy lại được hơi thở, biết sự kiên nhẫn của nhị thiếu gia có hạn, không ngừng nói tiếp:
“Ta vừa ra phủ, mới đi không bao lâu, liền nghe được có người ở đằng sau kêu ta, vốn ta đang định quay đầu xem là ai, nhưng trong đầu lại đột nhiên nhớ tới lời nói của Tào cô nương, trong bất kỳ tình huống nào cũng không được quay đầu lại, nên cũng không có dừng lại cước bộ, ngược lại cước bộ nhanh hơn tiếp tục đi về phía trước. Một khắc khi ta bước ra khỏi chỗ đó, rồi đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết, ta kinh ngạc vừa quay đầu lại, phát hiện có một người trẻ tuổi đầu rơi máu chảy ngã vào vị trí mà ta vừa đứng. Nguyên lai ta vừa đứng dưới một tửu lâu, mà trên lầu hai đang có người uống say gây chuyện lộn xộn, báo nháo, đã đánh rơi vò rượu xuống dưới, người kia không may đi qua, dĩ nhiên là bị đập trúng làm đầu rơi máu chảy chết thảm."
Khương Bá nghĩ lại, vẫn nhịn không được từ đáy lòng nổi lên một cỗ lạnh run. Cái người trẻ tuổi kia căn bản là kẻ chết thay cho hắn, nếu không phải Tào cô nương đã cảnh cáo trước, hiện tại người đầu rơi máu chảy đột tử là hắn. Hắn kinh hoàng, sợ hãi quá độ, căn bản không dám đi xác nhận rốt cuộc ai là kẻ chết thay cho hắn, liền một đường chạy gấp trở về Đông Phương phủ.
“Ý của ngươi là, Tử Vận có năng lực biết trước ?"
Đông Phương Ngạo vẻ mặt ngạc nhiên, theo sau lại phát hiện không thích hợp. Nguyên bản người đang tốt, lại bỗng nhiên thống khổ ngất đi, còn có trước kia khi hai người gặp sơ qua , nàng cũng là bộ dáng thống khổ này, mà khi đó nhà trọ vừa vặn đã xảy ra họa Chúc Dung (*). Hay là hai sự kiện này cùng nàng đều có liên quan? Lúc ấy mọi người trong miệng có nhắc tới lời cảnh báo của hai vị cô nương, chẳng lẽ chính là chỉ đối chủ tớ các nàng ?
(*họa Chúc Dung: họa do lửa gây ra )
“Khương Bá, lập tức đi tìm Thu Vũ đến đây."
Cái chuyện tình quỷ dị này, hắn phải lập tức biết rõ ràng, con ngươi đen nghiêm túc nhìn cửa gỗ đóng chặt phía sau.
“Vâng."
Khương Bá hiểu được tính nghiêm trọng của sự tình, một khắc cũng không dám dừng lại, vội vàng đi tìm người.
Một khắc sau, Khương Bá hoả tốc từ táo phòng đem Thu Vũ không hiểu là có chuyện gì xảy ra trở về.
“Nhị thiếu gia, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì? Tiểu thư nhà ta đâu?" Thu Vũ buồn bực hỏi, mới vừa rồi chính là nhìn thấy hắn tìm đến tiểu thư, nàng mới đi táo phòng tìm Tiểu Hồng nói chuyện phiếm, thẳng đến khi Khương tổng quản không biết vì sao đột nhiên vội vàng lôi kéo nàng bước đi, như thế nào lúc này không thấy tiểu thư ở một chỗ với hắn?
“Mới vừa rồi tiểu thư nhà ngươi cùng ta nói chuyện, nói tới một nửa, lại bỗng nhiên thống khổ ôm ngực, hôn mê ngất đi." Đông Phương Ngạo một đôi con ngươi đen tinh nhuệ nhìn chăm chú nàng, thanh âm trầm thấp đạm bạc nói.
“Cái gì!?" Thu Vũ sắc mặt trắng nhợt, lo lắng hô nhỏ:“Ta biết ngay mà! Nhưng nàng lại vừa xen vào việc của người khác!"
“Đem nói rõ ràng."
Đông Phương Ngạo khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút nghiêm khắc, hướng nàng quát khẽ, Thu Vũ sợ tới mức run run.
“Tiểu thư nàng…… Nàng vừa sinh ra đã mang dị năng (*)trong người, có năng lực biết trước tai họa. Ở thời điểm tiểu thư 16 tuổi, có một vị đạo nhân tiến đến, hắn nói bởi vì tiểu thư người mang dị năng, trong cuộc đời sẽ tiết lộ rất nhiều thiên cơ, mà theo tiểu thư tiết lộ thiên cơ, tai họa này sẽ chuyển sang cho tiểu thư."
(*dị năng: năng lực dị thường)
Thu Vũ tuy rằng sợ hãi nhất nhưng cũng đem sự thật nói ra hết , nhưng nàng cũng không quên giấu diếm một chuyện– tiểu thư không muốn để cho người ta biết đến chuyện trọng yếu.( NN:cái chuyện trọng yếu mà chị giấu thực sự là đau lòng, hảo đau long a *khóc như mưa*)
Đông Phương Ngạo nghe vậy, rất là khiếp sợ, theo như những gì nàng vừa nói, rất nhiều sự tình đều rõ ràng, này cũng là vì sao Tử Vận lại đột nhiên ngất đi, cùng lão đại phu tìm không ra nguyên nhân.
“Không cho phép ở trước bất kỳ ai nhắc tới chuyện Tử Vận mang trong người dị năng, hiểu chưa?"
Đông Phương Ngạo cảnh cáo nói, ánh mắt sắc bén đồng thời liếc qua Thu Vũ cùng Khương Bá. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, dị năng của Tử Vận đối với thân mình nàng mà nói chỉ có hại mà không có ích, nếu chuyện này để lộ ra, chỉ sợ nàng là người thiện lương không thể an bình, nghiêm trọng hơn còn có thể nguy hiểm cho tánh mạng của nàng .
“Này ta biết."
Thu Vũ gật đầu như băm tỏi, nàng tất nhiên là hiểu được tính nghiêm trọng của sự tình .
“Xin hỏi nhị thiếu gia, ta có thể đi vào xem tiểu thư ta được không?"
“Nơi này đã có ta, ngươi đi nhìn xem dược của tiểu thư nhà ngươi đã được mang tới chưa?." (NN:eo đuổi khéo kìa ,Ngạo ca *liếc mắt* Ngọc Nhi: tứ chi run rẩy,thảo nào mà chị bảo anh tính tình không tốt,chỉ cái liếc mắt thôi mà cũng thấy lạnh run người)
Đông Phương Ngạo nói vừa xong, liền tự đẩy cửa gỗ ra đi vào trong phòng. Hắn hiện tại cả đầu đều nghĩ đến chuyện của Tào Tử Vận .
Không thể tưởng được nhìn nàng nhu nhược, nhưng lại là người mang dị năng, chuyện này đối với nàng mà nói là phúc hay họa?
Thu Vũ nghe vậy, cũng chỉ hảo hảo cùng Khương Bá rời đi, đem tiểu thư lưu lại cho hắn chiếu cố. Khi rời đi con ngươi lo lắng còn liên tục quay lại nhìn cánh cửa gỗ khép chặt kia.
Hai người đều không có phát giác cửa phòng đối diện có một khe hở, thẳng đến sau khi Đông Phương Ngạo vào phòng , thế này mới đóng lại
Nên nói là nàng rất ngốc, hay vẫn là quá thiện lương đây?
Đông Phương Ngạo ngồi ở cạnh giường, nhìn cẩn thận mĩ nhan trên giường, bàn tay to khẽ vuốt hai gò má non mềm của nàng , con ngươi đen luôn luôn sắc bén giờ phút này có chút ánh sáng nhu hòa.
Người hôn mê đang nằm trên giường, lúc này mắt đẹp khẽ động, tiếp theo chậm rãi mở một đôi con ngươi trong suốt, ánh vào mi mắt là gương mặt tuấn dật, làm cho nàng trong nháy mắt cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp.
“Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Đông Phương Ngạo thấy nàng lăng lăng nhìn chính mình, nghĩ đến nàng thân thể không khoẻ, đồng thời vừa nói, tay cũng đặt lên trên giữa trán thanh tú của nàng.
“Ngươi…… Ta…… Đây là có chuyện gì?"
Tào Tử Vận không được tự nhiên tránh đi đụng chạm của hắn, thân thể mềm mại ở sự trợ giúp của hắn ngồi dậy, đồng thời cũng nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, ánh mắt trong suốt bất an liếc mắt nhìn hắn, hắn nhưng là có phát giác ra tình trạng dị thường của nàng không?
Con ngươi đen nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, tầm mắt không rời, đảo qua thân mình mảnh khảnh của nàng, nhớ tới mới vừa rồi khi ôm nàng, hoàn toàn cảm thụ không có một chút sức nặng, khuôn mặt tuấn tú chuyển sang âm trầm.
“Ngươi có cái gì muốn nói với ta không?"
“Ta……"
Ở con ngươi đen lợi hại nhìn rất gần của hắn, phấn môi mím lại, trán nhăn lại, tầm mắt không dám nhìn thẳng hắn.
Xem phản ứng trốn tránh của nàng, làm con ngươi đen của hắn hung hăng nheo lại, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.
“Chuyện của ngươi Thu Vũ đều đã nói hết. Con người khi còn sống, sinh tử họa phúc đều là do mệnh trời, ngươi làm sao phải khổ tự tìm tội chịu ."
Tào Tử Vận nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt có chút kinh hãi, sau một hồi trừng mâu bối rối nhìn chăm chú hắn, thế này mới ngầm nhẹ nhàng thở ra, cũng may Thu Vũ cũng không có đem chuyện của nàng toàn bộ nói ra hết.(NN:oa…oa ta không chịu nổi nữa rồi, đau lòng quớ)
“Ta chỉ là tâm không đành lòng."
Nàng cúi đầu nói nhỏ. Đạo lý này nàng tất cả đều biết, nhưng chỉ không thể làm được việc thấy chết mà không cứu, bằng không nàng hiện tại sẽ không thống khổ như vậy.
“Ngươi cho là ngươi có thể cứu được bao nhiêu người?! Thân thể của ngươi có năng lực, nhưng có thể chịu đựng trong bao lâu?! Làm thân thể của ngươi càng ngày càng yếu, ngươi –"
Nghĩ đến bộ dáng thống khổ trước khi nàng hôn mê, tâm hắn như bị đao cắt; Nhìn lại thân mình mảnh khảnh của nàng, một cỗ từ lo lắng hóa thành lửa giận, làm hắn nhịn không được gầm nhẹ .
Tiếng hô của hắn làm nàng theo bản năng co rúm người lại, cùng hắn lại tạo ra một khoảng cách, cúi đầu xuống không dám ngẩng lên.
Xem nàng rõ ràng bị hắn dọa đến bộ dáng nao núng, Đông Phương Ngạo cơn tức giận ở trong ngực nhất thời biến mất.
Thình lình, cánh tay sắt duỗi ra, đem thân mình co rúm lại của nàng ôm vào lòng, một tiếng thở dài thất bại ở trên đỉnh đầu của nàng bật ra.
“Tử Vận, ta nên bắt ngươi làm thế nào mới tốt?"
Hắn bất đắc dĩ nói lý, bao hàm nồng đậm sự lo lắng của hắn, làm Tào Tử Vận ở trong lòng hắn nhịn không được hốc mắt đỏ lên (NN:thật là xúc động *chấm chấm nước mắt*) .
Nàng biết, nam nhân này là thật tâm để ý nàng, trước khi còn chưa xác định nàng có phải là vị hôn thê chân chính của hắn hay không. Xoay mình, trong đầu nghĩ đến lời nói của Lạc Băng Nhi .
“Một cuộc hôn ước từ trong lời nói được định đoạt, đối với Đông Phương Ngạo mà nói là không có tác dụng gì, đều là do ý nguyện của cá nhân hắn, mà không phải ở hôn ước trong lời nói hoặc là tín vật."
Đáng tiếc, nàng nhưng không có phúc cùng hắn ở một chỗ.
Nàng cả đời này nhất định cùng hắn vô duyên a…
Tác giả :
Đường Nhân