Thất Đại Thiên Quy
Quyển 2 - Chương 1: Sơ Khởi Phong Vân
Ở một thế giới bên ngoài Tinh Không bao la.
Không rõ là mấy giờ, trong lâu đài này lúc nào cũng không thấy mặt trời, thứ ánh sáng duy nhất ở đây được phát ra từ những bó đuốc được cắm vào cột tường.
"Cốp, cốp, cốp." Tiếng bước chân vội vã vang lên trên nền gạch. Một nữ tu mặc áo choàng xám, trùm khăn trắng với khuôn mặt lo âu rảo bước trên hành lang tranh tối tranh sáng. Nàng dừng bước trước một cánh cửa đóng kín được canh gác bởi hai người hộ vệ nam mặc giáp trụ màu bạc, cầm vũ khí là cây rìu chiến cán dài. Hai người hộ vệ thấy nữ tu đến thì giương cây rìu chiến to đùng đan vào nhau, chặn lấy lối đi.
"Dừng lại. Thánh Điện đang tổ chức nghi lễ. Người ngoài không được làm phiền." Hộ vệ bên trái nói.
Nữ tu khuôn mặt lo lắng, gấp gáp nói:
"Hai anh. Tôi cần gặp Đại Tư Tế, có chuyện vô cùng quan trọng cần báo với người."
"Chuyện gì cũng để sau, sắp đến giờ cử hành nghi thức rồi. Cô không thể vào được." Người hộ vệ còn lại nói.
"Không được. Tôi phải báo với người, nếu không thì không thể nữa." Nữ tu van nài. Cô cúi người lách xuống dưới hai thanh rìu, muốn vượt qua họ.
"Làm càn. Cô đừng trách chúng tôi nặng tay." Hai người hộ vệ phẫn nộ, người hộ vệ bên trái một tay túm lấy cô.
Nữ tu vùng vẫy, cô lấy hết sức mình gào lên: "Đại Tư Tế Lincon. Đại tư tế.."
"Câm miệng, không được gây rối." Người hộ vệ bên phải hốt hoảng, bịt miệng cô lại.
"Bịch bịch." Miệng của cô bị người hộ vệ bên trái bịt lại, cô tức tối đấm đá họ.
Nhưng cô bất lực trước sức mạnh của gã, chỉ vài giây sau nữ tu đã bị ghì xuống sàn, miệng cô bị nhét mũ choàng vào.
Người hộ vệ lúc này hả hê nói: "Đừng có chống cự. Nếu không cô sẽ bị đau đấy." Nữ tu đáp trả bằng những tiếng "ư ư" phẫn nộ.
Người còn lại thì đứng một bên xem trò hài. Nữ tu của Thần Điện, trước kia luôn cao ngạo tự phụ là bề tôi cung phụng của Chúa. Nhưng lúc này, Thần Điện đã không còn tồn tại nữa, Chúa đã rời bỏ họ rồi, bọn họ không có chiến lực, không có sức mạnh hoàn toàn không có tác dụng gì trong thời loạn này.
"Cách, cách, cách." Trong lúc nháo sự, thì cánh cửa phía sau từ từ mở ra. Mấy người kinh ngạc nhìn lại. Trước cửa, một cô gái tóc vàng khoác trên mình bộ áo choàng màu xanh, tay cầm pháp trượng cánh chim đang đứng. Nàng có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt dài trong veo màu lam biếc, thần thái xinh đẹp mà quý phái ngời ngời.
"Buông nàng ra." Thiếu nữ tóc vàng nói.
Hai vị hộ vệ một phen sửng sốt, vội vàng cất tiếng chào: "Phó tư tế."
Vị hộ vệ đang khống chế nữ tu, vội buông cô ấy ra đứng dậy. Nữ tu được giải thoát, nàng căm tức nhìn người vừa đánh mình, bất chấp đang mặc áo choàng, vung chân đá người hộ vệ một cái.
Phó tư tế điềm nhiên như không thấy hành động của nữ tu, nàng cất giọng không có cảm tình gì: "Đại tư tế đồng ý gặp ngươi lần cuối. Vào đi, thời gian không có nhiều đâu."
Nữ tu thần thái nghiêm chỉnh lại, rảo bước qua hai vị hộ vệ tiến vào cánh cửa. Nàng không giám bất kính với Phó tư tế, dù sao thì ý nguyện của nàng cũng đạt được rồi.
Bên trong cánh cửa là một gian phòng rộng lớn hình lục giác, cánh cửa nơi họ vừa bước vào nằm ở một cạnh của căn phòng. Tại trung tâm của trần điện, không biết là gì, một vầng sáng trắng thuần khiến từ đấy phát ra chiếu xuống bên dưới thành một cái cột khổng lồ. Cột sáng khổng lồ ấy bao trùm lấy một cái tế đàn cao đến ngang người. Nằm trên tế đàn là một thiếu nữ- không phải nói là một thiên thần thì đúng hơn. Nàng có suối tóc dài màu trắng chìm trong màng sáng như những tia nắng. Nàng có gương mặt tuyệt mĩ, mũi cao, lông mi cong vút và đôi môi anh đào. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, gương mặt thanh thản tường hòa. Dưới ánh sáng chiếu xạ da thịt nàng trong trắng như ngọc, không hề che đậy một chút nào.
Nữ tu bước lại gần tế đàn, nàng đứng cách màn sáng chỉ một chút, vẻ mặt cảm xúc, nghẹn ngào nói: "Đại Tư Tế."
Thiếu nữ trong màn sáng mở mắt, nghiêng đầu nhìn nàng: "Alisa, là em đó ư. Ta tưởng không được gặp em lần cuối chứ. Còn Ju đâu không tới gặp ta."
Alisa bật khóc, nức nở: "Ngài Lincon, em xin lỗi. Ju cô ấy đi rồi."
Đại Tư Tế Lincon, vẻ mặt an nhiên, giọng sâu lắng: "Lại một người thân thuộc nữa rời bỏ ta đi. Hy vọng rằng, sau ta, sẽ không còn ai phải đi nữa."
Alisa muốn chạm vào màn sáng, nhưng bị cản lại, nước mắt trào ra ướt đẫm, cô mếu máo nói: "Em không muốn người đi."
Thiếu nữ Lincon mỉm cười, nàng coi hành trình cuối cùng của mình tựa như lông hồng: "Không sao đâu. Ta chỉ về bên Chúa thôi. Ta là Đại Tư Tế, dể cứu vớt được thần dân của mình. Đây là điều duy nhất mà ta có thể làm."
"Không. Em không muốn người đi." Nữ tu trẻ gào lên, đập tay vào màn sáng trong vô vọng.
"Alisa đến giờ Đại Tư Tế phải đi rồi." Thiếu nữ tóc vàng nói. Nàng bước lại tế đàn, giương cây trượng của mình lên. Cột sáng phạm vi bao trùm được rộng ra, đẩy lùi Alisa về phía sau.
Trong màn sáng chỉ còn lại Phó Tư tế đang đứng bên tế đàn với Lincon. Phó tư tế, gương mặt không cảm xúc, cất giọng như thiên thần phán xét: "Đại Tư Tế Lincon VI, số phận đất nước này phó thác cho người. Mong rằng người có thể tìm được sự trợ giúp để cứu rỗi thần dân chúng ta.
Con người ta sinh ra trần trụi, khi rời khỏi thế giới này cũng trần trụi. Đại Tư Tế, người đã sẵn sàng cuộc hành trình của mình chưa?"
"Ta sẵn sàng rồi." Lincon nói, nàng nhắm chặt mắt lại, hai tay chắp vào nhau đặt lên ngực mình.
Thiếu nữ tóc vàng niệm một tràng chú ngữ. Cơ thể của Lin nhẹ nhàng rời khỏi tế đàn, dịch chuyển về phía nguồn sáng trên đỉnh đầu. Nàng là thiên thần trên hành trình về thế giới của Chúa, an nhiên, tường hòa, mang theo sứ mệnh mình.
"Đại Tư tế Lincon." Alisa thầm gọi tên người một lần nữa. Nàng sẽ không bao giờ quên, giây phú này, hình ảnh Đại Tư Tế ra đi tìm sự bình yên cho đất nước.
Chỉ một chút nữa thôi, Lincon sẽ biến mất vào trong nguồn sáng. Thì bỗng nhiên, một tia sáng bạc lạc điệu xuất hiện. Từ tay của Phó Tư Tế, một thanh kiếm nhỏ phóng ra, góc độ chuẩn xác cắm vào sau gáy của Lincon, cả màng sáng biến thành màu đỏ máu, máu tươi tuôn rơi như mưa.
Lincon chỉ cảm thấy đau nhói lên, nàng rên nhẹ một tiếng. Trước khi ý thức nàng mất hết, vẫn còn nghe được tiếng thét kinh hãi của Alisa và giọng lạnh lùng từ Phó Tư Tế Lamia: "Thế giới này nên kết thúc rồi."
*
* *
Nhân Gian Giới.
"Con ơi! Con tỉnh lại đi. Con mà có mệnh hệ gì thì mẹ sao sống được!"
Trong đầu nó văng vẳng tiếng nỉ non của một người phụ nữ. Nhưng nó không có ấn tượng gì cả, đầu óc nó vẫn cứ mông lung trống rỗng.
"Phu nhân, người chớ quá xúc động kẻo ảnh hưởng đến thân thể. Thiếu gia chỉ là bị ngất, tạm thời nghỉ ngơi một lúc sẽ tỉnh lại."
Lần này thì nó nghe giọng nói của một ông già. "Có chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?" Nó tự hỏi như vậy trong khi lại chìm vào giấc ngủ.
Lần thứ hai tỉnh lại, nó chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt nó là một khung cảnh lạ lẫm – một căn phòng bằng gỗ phong cách cổ quái mà nó chưa thấy bao giờ.
"Vân. Con tỉnh rồi." Giọng nói vui mừng xen lẫn kích động của một người phụ nữ cất lên làm nó chú ý. Trước mặt là một người phụ nữ tầm ba mươi, xinh đẹp.
Người phụ nữ thấy nó không có phản ứng, thì nắm lấy tay nó, run rẩy nói:
"Vân. Con làm mẹ lo muốn chết. Ơn trời con đã tỉnh lại. Giờ con có thấy trong người không khỏe chỗ nào không?"
Nó ngờ ngợ khi nghe người phụ nữ gọi tên Văn, lúc này có vẻ như là đang nói về mình, nó vô cùng khó hiểu thốt lên:
"Vân là ai? Còn cô là ai? Đây là đâu thế?"
Người phụ nữ nghe xong ba câu hỏi ấy, khuôn mặt cô ngưng đọng lại sửng sốt vô cùng.
"Con ơi. Con nói gì thế. Con đừng dọa mẹ chứ. Mẹ là mẹ của con đây." Người phụ nữ bật khóc, bàn tay càng nắm chặt lấy tay nó hơn.
"Mẹ?" Nó giật tay lại. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Bàn tay này là của ai?
Nó bây giờ mới nhận ra, xung quanh thật không bình thường chút nào, kiểu kiến trúc này, rồi cách ăn mặc của người phụ nữ trước mặt, nơi đây lẽ nào là một thế giới khác.
"Gương. Đưa cho ta cái gương." Nó rối rít nói. Người phụ nữ hốt hoảng lấy cái gương trên tủ đầu giường đưa trước mặt nó: Trong gương là một khuôn mặt bé trai non nớt đang kinh ngạc sửng sốt. Hắn - Lâm Vân Phong từng là một trong những nhân vật hàng đẩu Tiên Giới.
*
* *
Sáu năm sau.
"Anh ba. Anh lại trốn luyện công rồi."
Một cô bé bảy tuổi, khuôn mặt khả ái, tóc đen túm đuôi ngựa, mặc võ phục màu lam hướng tới một cậu đang nửa ngồi nửa nằm, vắt vẻo trên một chạc cây dẻ lớn đọc sách. Cậu ta hạ quyển sách trong tay xuống, lộ ra khuôn mặt thiếu nhiên tầm chín, mười. Cậu có cặp mắt dài tuyệt đẹp, bên trên là hàng chân mày nhô cao tựa dáng một con ngài đang nằm. Lại thêm vầng trán rộng sáng tươi, cùng với cánh mũi cân đối tạo nên một khuôn mặt vô khuyết, quả là một thiếu niên tuấn mĩ. Cậu ngồi thẳng dậy, chân đu đưa trên không, nhìn xuống cô bé bên dưới nói: "Tiểu Hồng làm sao em tìm được anh vậy?"
Tiểu Hồng nheo mắt, lấy tay che ánh nắng từ mái lá khỏi chiếu vào đồng tử, hướng anh trai của mình nói: "Em đoán anh lại tới đây mà. Khi nào trốn tập anh lại lên đây đọc sách hết."
Ngưng một chút, cô bé vẫy tay nói: "Anh mau xuống đi, bác Chu đang đi tìm anh đó."
"Ai da, anh còn chưa kịp đọc xong cuốn sách mới!" Diệp Vân cảm thán một tiếng, lấy tay vịn vào nhánh cây, rướn người nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.
"Vân ca, anh đọc sách gì vậy?" Cô bé hiếu kì nhìn cuốn sách trong tay Diệp Vân. Anh trai của bé có một niềm ham thích rất lớn với sách, còn lớn hơn cả tu luyện nữa, một điều hơi kì lạ đối với một đứa trẻ xuất thân từ gia tộc võ học.
Diệp Vân giơ bìa cuốn sách ra nói: "Đây là cuốn Nhân Gian du kí. Một cuốn sách viết về những trải nghiệm kì thú của tác giả trên đường du lịch thế giới. Muội xem này, bên trong có nhiều điều mà chắc chắn muội sẽ rất bất ngờ đấy."
Cô bé cũng bị niềm ham thích của anh trai mình ảnh hưởng, liền bị thu hút bởi những hình vẽ và câu chuyện li kì bên trong đấy.
Thế giới nơi mà họ đang sống là một vùng đất cổ xưa, rộng lớn vô cùng. Ở đây không có văn minh khoa học, con người chỉ tôn sùng tu luyện. Tu luyện đem đến cho con người tuổi thọ lâu dài cùng nhiều thần thông quảng đại. Trong thế giới tu luyện, con người chỉ là một phần trong đấy. Còn có rất nhiều chủng tộc khác cùng con người sinh sống.
Càng nói, đôi mắt cậu càng sáng, giọng nói càng truyền cảm, quả là niềm yêu thích tri thức đối với cậu thật mạnh mẽ. Bất giác, nhớ ra chuyện gì đó cậu hỏi: "Tiểu Hồng, muội tìm huynh có việc gì thế?"
Cô bé mắt xoe tròn, miệng nhỏ phát ra một tiếng "Ui da": "Phụ thân về rồi. Người cho gọi chúng ta đấy."
"Phụ thân!" Diệp Vân biến sắc, cả hai anh em cảm giác không ổn cùng ù té chạy đi.
*
* *
Thanh Xương trấn, là một tòa thành thị nhỏ của tỉnh Thanh Châu thuộc Thương Huyền quốc. Diệp gia là một gia tộc có tiếng trong vùng, mở võ đường và kinh doanh buôn bán. Chủ nhà họ Diệp đều là người luyện võ, môn sinh đệ tử theo học lên đến cả trăm người.
Diệp gia chủ đời trước là một võ giả cái thế, uy vọng được người người kính ngưỡng. Ngày nay người thừa kế là Diệp Hải, cũng là một tông sư nổi danh, gần xa tín trọng.
Diệp Vân và Diệp Hồng bước vào một sảnh lớn. Trong sảnh lúc này đã có sẵn mấy người. Bên trong cùng là người đàn ông tuổi chưa đến bốn mươi có khuôn mặt vuông vức, râu cằm cạo ngắn, nom bộ vừa anh tuấn vừa uy vũ; người đó không ai khác chính là gia chủ hiện tại của Diệp gia – Diệp Hải. Lúc này ông đang đứng khoanh tay trước ngực, đôi chân mày nhíu lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn xoáy về phía hai đứa trẻ vừa bước vào.
Xếp hàng một bên của Diệp Hải là hai con trai lớn của ông: Diệp Sơn và Diệp Thủy. Diệp Sơn là con cả năm nay mười tám tuổi, thân cao gần một mét tám, dáng người rắn rỏi. Diệp Thủy năm nay mười sáu, đứng bên huynh trưởng kém nửa cái đầu, khuôn mặt vẫn chưa thành người lớn, cậu khóe miệng khẽ nhếch, nheo mắt nhìn về Diệp Vân.
Diệp Vân và Diệp Hồng cúi chào phụ thân một tiếng, nhưng Diệp Hải không phản ứng gì, vẻ mặt băng hàn vẫn như cũ. Từ phía Diệp gia chủ tỏa ra một khí thế bức bách khó tả, khiến cho người đối diện cảm thấy run sợ. Diệp Hồng trán lấm tấm mồ hôi, đưa ánh mắt cầu cứu hai người anh lớn, Diệp Sơn ra hiệu cho em gái đừng nói gì, đánh mắt bảo cô bé lại chỗ mình. Con bé lo lắng nhìn qua Diệp Vân một cái, lại nhìn về phía cha đang phẫn nộ, cúi đầu lủi thủi bước ra sau hai người anh đang đứng.
Bây giờ chỉ còn lại Diệp Vân đứng đối diện với Diệp Hải, ánh mắt mọi người đều nhìn vào thằng bé. Hô hấp của cậu có phần khó khăn, mồ hôi vã ra ướt tóc, chảy xuống hai bên má. Người trước mặt không chỉ là người cha nghiêm khắc của cậu, ông còn là một nhà tu luyện mạnh mẽ. Khí thế mà ông phát ra quả rất khủng khiếp, đừng nói là Diệp Vân, cho dù là hổ báo mà gặp Diệp Hải lúc này cũng phải vãi đái ấy chứ.
"Vân, sáng giờ con đi đâu, làm gì?" Diệp Hải lạnh lùng chất vấn.
"Con ở võ đường đánh người gỗ, sau đó mệt quá nên con đi nghỉ một lúc." Thằng bé không dám nhìn thẳng vào cha, nó cố lựa lời nói tránh đi việc làm của mình.
"Mệt? Ngươi tập được bao lâu mà mệt? Chu võ sư mới rời đi mươi phút ngươi đã trốn khỏi võ đường. Ngày nào cũng chơi nhiều hơn tập." Diệp Hải mắng, một hơi phát tiết ra sự phẫn nộ của mình:
"Họ Diệp chúng ta là một thế gia tu luyện. Con cháu trong nhà không có loại yếu kém. Ngươi thua thiệt với huynh trưởng lý ra phải càng chú tâm luyện tập, đằng này suốt ngày lười biếng. Đến giờ ngay cả nhập môn còn chưa tiến vào, không thấy hổ thẹn vì sự kém cỏi của mình à!"
Diệp Vân có thân phận là con trai thứ ba của gia tộc họ Diệp, là một gia tộc luyện võ danh tiếng. Áp lực lớn khiến cho mỗi người trong gia tộc đều phải cố gắng hơn người. Điều này làm cho cậu cảm thấy không theo nổi.
"Thưa cha, con không có khiếu học võ." Diệp Vân chống chế. Diệp Hải nghe thế tựa bị chọc tiết, quát như sấm:
"Câm mồm, lại dám giảo biện trước mặt ta, khả năng ngươi đến đâu ta biết rõ. Ham chơi lười tập, còn đổ cho không có năng khiếu. Đến cả Tiểu Hồng còn siêng năng hơn ngươi."
Diệp Vân cảm thấy ủy khuất. Cậu không thích việc suốt ngày phải tập luyện cực nhọc, cậu muốn làm việc tri thức hơn:
"Con không muốn trở thành một võ giả, suốt ngày đấm đấm, đá đá chẳng có gì hay cả. Tại sao cứ phải bắt con trở thành giống cha và ông nội chứ? Con muốn trở thành một học giả."
Bốp! Diệp Hải trợn mắt phẫn nộ, giáng một bạt tai như pháo đốp vào mặt thằng bé:
"Nghịch tử, mày dám bất kính với truyền thống gia tộc?"
Trên khuôn mặt trắng hồng của Diệp Vân in hình năm ngón tay. Cái tát của Diệp Hải làm cậu loạng choạng, rớt từ người xuống một vật, là một cuốn sách.
Mắt Diệp Hải híp lại nhìn cuốn sách dưới sàn. Thằng bé sợ hãi lúng túng đem cuốn sách nhặt lên thì bàn tay to lớn của cha nó chụp tới. Liếc nhìn tiêu đề cuốn sách, giọng Diệp Hải phẫn nộ xen lẫn miệt thị:
"Nhân gian du kí. Tu tập không lo, đọc mấy cái thứ vớ vẩn này, làm ngươi mụ mẫm đầu óc rồi."
Diệp Vân vừa đau, vừa ức nhìn thẳng vào cha hết lên:
"Một ngày nào đó con sẽ rời khỏi thế giới này!"
Đó là suy nghĩ thật của thằng bé, nó không muốn sống gò bó làm một con người bình thường trong thế giới này, nó muốn chu du thiên hạ, làm những điều mình thích.
Diệp Hải nghe "thế giới này" thì cho rằng thằng bé đang nói về nhà mình. Ông giận quá hóa cười:
"Hắc hắc. Bằng thứ công phu mèo cào của ngươi. Chưa ra khỏi đất Thanh Châu này đã chết mất xác rồi."
Đoạn ông phẫn nộ thét lớn:
"Ngươi có bản lĩnh thì bước chân ra ngoài đừng bao giờ về đây nữa."
Diệp Vân ủy khuất, uất ức, thật sự xúc động muốn bỏ đi thật, nhưng rồi cuối cùng cậu cũng không có nhúc nhích một bước. Cậu đã quá hiểu tính người cha này rồi, đừng nói là quay người bỏ đi, chỉ cần nói thêm một tiếng thì sẽ ăn ngay một chưởng, chí ít cũng phải nằm giường một tuần đấy.
Diệp Hải trừng mắt thách thức, ông là một người danh vọng, người ngoài còn phải nể gọi là bậc tông sư, xưa nay chẳng có mấy ai dám khiêu khích tôn nghiêm của ông cả:
"Trước đây ta đã quá buông lỏng ngươi, muốn để ngươi tự giác ngộ nhưng vẫn chứng nào tật nấy. Từ ngày mai, mỗi ngày tập đứng tấn hai tiếng, đả đồng nhân bốn tiếng. Tập xà, tập tạ mỗi loại một tiếng một trăm lần. Sau đó đeo giáp sắt chạy mười vòng quanh diễn võ trường cho ta. Ta sẽ đích thân đi kiểm tra."
Dứt lời ông quay ra nói với một người trung niên đứng phía bên: "Chu lão, ông quản thằng nhóc con này cho thật tốt, không được để nó tập đối phó."
Chu lão chắp tay nói: "Vâng thưa lão gia."
Diệp Hải thấy răn dạy đủ rồi, mới cho Diệp Vân lui. Cậu tiu nghỉu đi về phía mấy người anh em của mình. Diệp Thủy nhân lúc cha không để ý, làm mặt quỷ trêu ngươi thằng bé. Diệp Sơn ở bên cạnh lấy tay nhéo vào hông thằng hai một cái, ý bảo đừng có làm nhộn, kẻo chọc tức Diệp Hải thì khổ.
Diệp lão gia bận trăm công nghìn việc, hơn nửa thời gian mỗi năm đều được mời đi áp tiêu, không thì cũng làm giáo khảo hội võ khắp nơi. Những lúc ở nhà ông muốn đốc thúc đệ tử tu luyện, răn dạy con cái. Không may cho Diệp Vân, cha cậu về đột xuất đi kiểm tra tình hình luyện tập của đám nhỏ. Việc cậu trốn tập không có cách gì mà chối được.
Diệp Hải xem xét tình hình tu luyện của con cái, rồi đưa ra những chỉ dạy cho chúng. Đầu tiên là với con trai lớn, thằng bé tu luyện rất khá, giờ đã đạt tới cảnh giới thứ ba của võ giả rồi, xem trong đồng lứa cũng thuộc hàng nổi bật. Là con cả, Diệp Sơn rất có ý thức trách nhiệm, Diệp Hải hài lòng nhất về đứa con này, ông nói: « Sơn, con tu luyện khá lắm, sắp sửa tiến vào cảnh giới võ sư rồi. Cảnh giới này nếu chỉ đấu tập không thì không hiệu quả, cần thêm chút huyết tinh thực chiến nữa.
Từ mai, con tiến vào sau núi săn giết mãnh thú rèn luyện. Ta sẽ cử A Nhất, A Bằng cùng đi với con. "
Diệp Sơn hướng phụ thân, chắp tay nói:" Vâng. "
Diệp Hải vẻ mặt nghiêm khắc, gọi:" Thủy. "
Diệp Thủy nghe cha gọi liền chăm chú, đáp:" Dạ thưa cha. "
" Võ giả trung giai, chú trọng luyện nội công. Tu nội công trước hết phải tu tâm tính, con không bỏ cái tính trẻ con đấy đi thì khó mà tu luyện được đấy. Đừng ỷ vào tư chất mình tốt mà buông lỏng bản thân. "
Diệp Thủy nghe vậy chột dạ, nói:" Vâng thưa cha. Con hiểu rồi ạ! "
Diệp Hải gật đầu, Diệp Thủy là đứa thông minh, có tiềm năng nhất trong mấy đứa, chỉ cần cảnh tỉnh một chút thì nó sẽ hiểu. Ông nhìn về phía con gái út, giọng nói trở nên nhu hòa hơn:
" Hồng. Tu luyện cũng như ăn cơm, không thể ăn một lần mà no cả đời được, cho nên tập luyện cũng phải điều độ, quá sức sẽ có hại. Cứ theo như giáo trình của ta là được rồi, đừng gượng ép bản thân quá sẽ gây ra chấn thương cho con đó. "
Diệp Hồng ngẩng đầu nhìn phụ thân," Dạ "một tiếng. Diệp Hải nhìn con gái đầy cảm động, con bé rất mạnh mẽ, chăm chỉ cần cù, nếu bớt đi một chút cho thằng anh của nó thì hay biết mấy.
Hai con trai lớn làm ông rất hài lòng, chúng có tư chất tốt, lĩnh ngộ nhanh, về mặt tu luyện hơn xa mấy đứa cùng tuổi trong khu vực. Đến cả Diệp Hồng, dù thân con gái, nhưng lại rất siêng năng tập luyện, gần đây còn lén kéo dài thời gian tập luyện nữa. Diệp Hải vì thấy con gái yêu nghiệp võ của gia đình mà cảm động, nhưng cũng phải lên tiếng nhắc nhở kẻo con bé đi sai đường. Duy chỉ thằng ba, Diệp Vân, tu luyện mấy năm vẫn không qua được bước nhập môn. Tư chất nó không tệ, chỉ là không chú tâm tập luyện, hời hợt đối phó, ham chơi nhác luyện, làm ông tức giận không thôi.
Diệp Vân trong lòng kinh ngạc: Anh cả, anh hai thành tích như vậy đã đành. Không ngờ đến tiểu muội lại có lòng tập võ đến vậy. Cậu cảm thấy cứ như mình không phải con trong nhà này vậy.
Chỉ điểm việc tu luyện của đám nhỏ như vậy là ổn, dù không có cha bên cạnh, thì cũng có những võ sư như Chu Bá giám sát bọn chúng. Diệp Hải nghiêm nghị nói:
" Hôm nay ta gọi bọn con tới đây là muốn báo một chuyện. Đại hội võ giả Thanh Châu, sẽ tổ chức vào mười lăm tháng sáu này, Diệp gia chúng ta là một trong những thế gia của Thanh Xương tất nhiên sẽ góp mặt.
Lần này cả bốn đứa đều đi hết để biết giới võ giả ngoài Thanh Châu thế nào. Cho tới lúc đó, ta muốn các con tu luyện thật tốt, đến kì đại hội giành lấy thể diện cho Diệp gia. "
" Vâng. Chúng con sẽ cố hết sức ạ. "Anh cả Diệp Sơn nói. Diệp Hải hài lòng, gật đầu giao phó cho con trai trưởng làm gương cho các em.
Diệp Hải nhìn qua Diệp Vân, thấy mắng cũng đủ rồi, chẳng còn lời gì để nói nữa. Liền cho mấy đứa đi ra.
*
* *
" Ui da. "Diệp Vân suýt soa, bên cạnh Tiểu Hồng đang tỉ mỉ bôi thuốc lên má cậu.
" Xong rồi. "Cô bé thỏ thẻ nói.
Phần vì thuốc công hiệu, phần vì sự chăm sóc của em gái, mà vết thương của Diệp Vân dường như hết đau ngay sau đó:" Chỉ có Hồng là tốt với anh nhất. "Thằng bé nịnh lấy lòng.
" Anh còn nói nữa. Lúc nào cũng chống đối với phụ thân hết. Hứa với em đi, lần sau đừng có cãi lại người nữa. "Cô bé kiên quyết nói.
Diệp Vân vẻ tỉnh bơ:" Ừ, anh hứa. "Nhân lúc Tiểu Hồng cất thuốc vào hộp thì nó lẩm bẩm:" Nếu ông ấy không bắt anh phải làm theo ý ổng nữa. "
" Anh nói gì cơ. "Tiểu Hồng nghe không rõ hỏi lại.
Diệp Vân vội đánh trống lảng:" Không có gì. À mà sao Hồng lại ham học võ đến vậy. Em còn tập thêm ngoài yêu cầu của phụ thân nữa? "
Diệp Hồng hồn nhiên nói:" Em muốn chia sẻ với Vân ca. "
Diệp Vân xúc động không thôi, con bé lại nghĩ về mình. Cậu nắm lấy tay em gái, nói:" Anh muốn chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi. "
Diệp Hồng thấy anh trai như vậy, bối rối nói:" Vân ca, anh lạ quá. "
Diệp Vân xấu hổ, thu tay lại. Trong lòng tự nhủ, rằng mình sẽ đối xử với Tiểu Hồng thật tốt, không để em ấy phải phiền lòng vì mình nữa.
Diệp Hồng gạt bỏ sự khó xử giữa hai người:" Vân ca từng đi Thanh Phong hội võ rồi đúng không? Lần đó thế nào vậy? "
" Anh không nhớ. Hồi nhỏ anh bị ốm một trận, sau đó nhiều việc liền quên hết. "Diệp Vân cố nghĩ lại, nhưng chẳng có ấn tượng gì cả, cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
" Không sao. Lần này chúng ta cùng đi, chắc hẳn sẽ rất vui. Vân Ca vẫn luôn muốn được ra ngoài mà. "Tiểu Hồng an ủi đáp.
Diệp Vân lấy lại tinh thần, gật đầu nói:" Đúng vậy, chỉ cần có Hồng đi cùng là anh vui rồi. "
- OOo-
" Nhục, quá là nhục. Chỉ ăn hai quyền đã lăn ra ngất. Chưa có ai khiến Diệp gia ta nhục nhã như mày. "
Từ võ hội Thanh Châu trở về, Diệp Hải sắc mặt sa sầm. Vừa vào đến nhà đã nổi cơn thịnh nộ. Nguyên lai, Diệp Sơn vào núi tu luyện bị thương, thành tích đạt được không tốt. Diệp Vân thì vừa mới lên đài đã bị một đứa nhóc còn ít tuổi hơn, hai đấm đánh cho bất tỉnh.
Tiểu Hồng nép vào người mẹ run rẩy sợ sệt, nó chưa bao giờ thấy cha giận đến vậy. Diệp phu nhân kéo con bé lại an ủi, khuôn mặt bà lo lắng nhìn thằng ba đang đối diện với khí thế cuồng phong của chồng mình. Diệp Hải dùng sức mạnh tinh thần của một người tu luyện, bức bách cho thằng bé xây xẩm mặt mày. Dù thương con nhưng nàng chẳng dám can, chồng nàng một khi nổi giận thực sự thì rất đáng sợ, người khác xen vào thì càng hỏng chuyện.
Dùng tinh thần lực bức bách là một cách trừng phạt có hiệu quả. Tu Luyện gia mạnh mẽ, có thể khiến cho tinh thần mình ảnh hưởng đến bên ngoài, dùng sức uy hiếp tinh thần có thể khiến cho kẻ yếu hơn phải ngất xỉu, kẻ non gan phải vãi đái ra quần. Mặc dù ông không dùng nhiều sức, nhưng Diệp Vân đứng trước cha mình cứ như đứng dưới cơn sóng lớn, đầu váng mắt hoa, mỗi một câu mắng, mỗi một lời răn của ông cứ như búa tạ giáng thẳng vào đầu cậu.
Diệp Hải coi trọng danh tiếng gia tộc, nhưng cũng không phải vì con cái trong đại hội võ thể hiện kém mà tức giận đến thế. Cái ông tức giận chính là thái độ của thằng bé. Rõ ràng nó không thể hiện hết sức nên mới bị như vậy. Nhìn mặt con vẫn còn vết thâm, ông vừa thương lại vừa tức.
" Lần này phải phạt ngươi thật nghiêm khắc. Nếu không thì ngươi không tỉnh ra được. "Diệp Hải trầm giọng nói.
" Bắt đầu từ ngày mai, Diệp Vân sẽ đến ở nông trang. Nếu không tập đến võ giả tầng thứ nhất thì không được trở về. "
" A. "Diệp Hồng kinh hãi. Không chỉ em mà tất cả mọi người đều bất ngờ về quyết định của Diệp Hải. Nông trang là nơi Diệp gia trồng hoa màu, cách nội thành mười mấy dặm đường, điều kiện sống thì rất kém, giống như là kiểu đày ra biên ải đối với tội phạm vậy. Với tình hình của Diệp Vân, muốn tu thành võ giả tầng thứ nhất, không mất sáu tháng đến một năm thì đừng có mơ. Đấy là chưa kể nếu cậu không chăm chỉ tập tành hẳn hoi, thì mấy năm cũng chẳng về nhà được mất. Quả là một hình phạt rất nặng đối với thằng bé.
Diệp Hồng hối mẹ nói giúp Diệp Vân. Diệp phu nhân thương con chịu khổ, nhưng nhìn ánh mắt chồng đã quyết xem ra khó mà thay đổi. Lần này nếu nó không tự giác ngộ, thì sẽ phải ở đó chịu khổ dài dài rồi.
Diệp Vân ấm ức lắm, cho rằng hội võ lần này hai ông anh không thể hiện như ý muốn, nên mình mới bị cha quở trách như vậy. Diệp Hải quát nói:" Ngươi còn cảm thấy ấm ức sao? Nghĩ ta phạt oan cho ngươi? "
Cậu chỉ cúi gằm không đáp tỏ thái độ với cha mình.
Diệp lão gia thấy thằng bé như vậy, không phẫn nộ mà lại hạ giọng nói:" Nếu ngươi trong vòng ba tháng mà có thể trở thành võ giả chính thức, thì về sau ta không quản ngươi tập luyện nữa."
Diệp Hải thừa biết, ba tháng cho Diệp Vân thành võ giả tầng thứ nhất là chuyện không thể. Nói vậy là để khiêu khích tính bướng bỉnh của thằng bé mà thôi, đứa nhỏ này, nói ngọt không nghe, dọa nạt không nghe, muốn nó làm cái gì thì chỉ khi bản thân nó thực sự muốn mới được. Mà một khi nó đã muốn thì quyết tâm theo đuổi đến cùng, giống như việc nó muốn làm học giả vậy. Đó là thứ duy nhất mà nó đam mê từ nhỏ đến giờ.
Không rõ là mấy giờ, trong lâu đài này lúc nào cũng không thấy mặt trời, thứ ánh sáng duy nhất ở đây được phát ra từ những bó đuốc được cắm vào cột tường.
"Cốp, cốp, cốp." Tiếng bước chân vội vã vang lên trên nền gạch. Một nữ tu mặc áo choàng xám, trùm khăn trắng với khuôn mặt lo âu rảo bước trên hành lang tranh tối tranh sáng. Nàng dừng bước trước một cánh cửa đóng kín được canh gác bởi hai người hộ vệ nam mặc giáp trụ màu bạc, cầm vũ khí là cây rìu chiến cán dài. Hai người hộ vệ thấy nữ tu đến thì giương cây rìu chiến to đùng đan vào nhau, chặn lấy lối đi.
"Dừng lại. Thánh Điện đang tổ chức nghi lễ. Người ngoài không được làm phiền." Hộ vệ bên trái nói.
Nữ tu khuôn mặt lo lắng, gấp gáp nói:
"Hai anh. Tôi cần gặp Đại Tư Tế, có chuyện vô cùng quan trọng cần báo với người."
"Chuyện gì cũng để sau, sắp đến giờ cử hành nghi thức rồi. Cô không thể vào được." Người hộ vệ còn lại nói.
"Không được. Tôi phải báo với người, nếu không thì không thể nữa." Nữ tu van nài. Cô cúi người lách xuống dưới hai thanh rìu, muốn vượt qua họ.
"Làm càn. Cô đừng trách chúng tôi nặng tay." Hai người hộ vệ phẫn nộ, người hộ vệ bên trái một tay túm lấy cô.
Nữ tu vùng vẫy, cô lấy hết sức mình gào lên: "Đại Tư Tế Lincon. Đại tư tế.."
"Câm miệng, không được gây rối." Người hộ vệ bên phải hốt hoảng, bịt miệng cô lại.
"Bịch bịch." Miệng của cô bị người hộ vệ bên trái bịt lại, cô tức tối đấm đá họ.
Nhưng cô bất lực trước sức mạnh của gã, chỉ vài giây sau nữ tu đã bị ghì xuống sàn, miệng cô bị nhét mũ choàng vào.
Người hộ vệ lúc này hả hê nói: "Đừng có chống cự. Nếu không cô sẽ bị đau đấy." Nữ tu đáp trả bằng những tiếng "ư ư" phẫn nộ.
Người còn lại thì đứng một bên xem trò hài. Nữ tu của Thần Điện, trước kia luôn cao ngạo tự phụ là bề tôi cung phụng của Chúa. Nhưng lúc này, Thần Điện đã không còn tồn tại nữa, Chúa đã rời bỏ họ rồi, bọn họ không có chiến lực, không có sức mạnh hoàn toàn không có tác dụng gì trong thời loạn này.
"Cách, cách, cách." Trong lúc nháo sự, thì cánh cửa phía sau từ từ mở ra. Mấy người kinh ngạc nhìn lại. Trước cửa, một cô gái tóc vàng khoác trên mình bộ áo choàng màu xanh, tay cầm pháp trượng cánh chim đang đứng. Nàng có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt dài trong veo màu lam biếc, thần thái xinh đẹp mà quý phái ngời ngời.
"Buông nàng ra." Thiếu nữ tóc vàng nói.
Hai vị hộ vệ một phen sửng sốt, vội vàng cất tiếng chào: "Phó tư tế."
Vị hộ vệ đang khống chế nữ tu, vội buông cô ấy ra đứng dậy. Nữ tu được giải thoát, nàng căm tức nhìn người vừa đánh mình, bất chấp đang mặc áo choàng, vung chân đá người hộ vệ một cái.
Phó tư tế điềm nhiên như không thấy hành động của nữ tu, nàng cất giọng không có cảm tình gì: "Đại tư tế đồng ý gặp ngươi lần cuối. Vào đi, thời gian không có nhiều đâu."
Nữ tu thần thái nghiêm chỉnh lại, rảo bước qua hai vị hộ vệ tiến vào cánh cửa. Nàng không giám bất kính với Phó tư tế, dù sao thì ý nguyện của nàng cũng đạt được rồi.
Bên trong cánh cửa là một gian phòng rộng lớn hình lục giác, cánh cửa nơi họ vừa bước vào nằm ở một cạnh của căn phòng. Tại trung tâm của trần điện, không biết là gì, một vầng sáng trắng thuần khiến từ đấy phát ra chiếu xuống bên dưới thành một cái cột khổng lồ. Cột sáng khổng lồ ấy bao trùm lấy một cái tế đàn cao đến ngang người. Nằm trên tế đàn là một thiếu nữ- không phải nói là một thiên thần thì đúng hơn. Nàng có suối tóc dài màu trắng chìm trong màng sáng như những tia nắng. Nàng có gương mặt tuyệt mĩ, mũi cao, lông mi cong vút và đôi môi anh đào. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, gương mặt thanh thản tường hòa. Dưới ánh sáng chiếu xạ da thịt nàng trong trắng như ngọc, không hề che đậy một chút nào.
Nữ tu bước lại gần tế đàn, nàng đứng cách màn sáng chỉ một chút, vẻ mặt cảm xúc, nghẹn ngào nói: "Đại Tư Tế."
Thiếu nữ trong màn sáng mở mắt, nghiêng đầu nhìn nàng: "Alisa, là em đó ư. Ta tưởng không được gặp em lần cuối chứ. Còn Ju đâu không tới gặp ta."
Alisa bật khóc, nức nở: "Ngài Lincon, em xin lỗi. Ju cô ấy đi rồi."
Đại Tư Tế Lincon, vẻ mặt an nhiên, giọng sâu lắng: "Lại một người thân thuộc nữa rời bỏ ta đi. Hy vọng rằng, sau ta, sẽ không còn ai phải đi nữa."
Alisa muốn chạm vào màn sáng, nhưng bị cản lại, nước mắt trào ra ướt đẫm, cô mếu máo nói: "Em không muốn người đi."
Thiếu nữ Lincon mỉm cười, nàng coi hành trình cuối cùng của mình tựa như lông hồng: "Không sao đâu. Ta chỉ về bên Chúa thôi. Ta là Đại Tư Tế, dể cứu vớt được thần dân của mình. Đây là điều duy nhất mà ta có thể làm."
"Không. Em không muốn người đi." Nữ tu trẻ gào lên, đập tay vào màn sáng trong vô vọng.
"Alisa đến giờ Đại Tư Tế phải đi rồi." Thiếu nữ tóc vàng nói. Nàng bước lại tế đàn, giương cây trượng của mình lên. Cột sáng phạm vi bao trùm được rộng ra, đẩy lùi Alisa về phía sau.
Trong màn sáng chỉ còn lại Phó Tư tế đang đứng bên tế đàn với Lincon. Phó tư tế, gương mặt không cảm xúc, cất giọng như thiên thần phán xét: "Đại Tư Tế Lincon VI, số phận đất nước này phó thác cho người. Mong rằng người có thể tìm được sự trợ giúp để cứu rỗi thần dân chúng ta.
Con người ta sinh ra trần trụi, khi rời khỏi thế giới này cũng trần trụi. Đại Tư Tế, người đã sẵn sàng cuộc hành trình của mình chưa?"
"Ta sẵn sàng rồi." Lincon nói, nàng nhắm chặt mắt lại, hai tay chắp vào nhau đặt lên ngực mình.
Thiếu nữ tóc vàng niệm một tràng chú ngữ. Cơ thể của Lin nhẹ nhàng rời khỏi tế đàn, dịch chuyển về phía nguồn sáng trên đỉnh đầu. Nàng là thiên thần trên hành trình về thế giới của Chúa, an nhiên, tường hòa, mang theo sứ mệnh mình.
"Đại Tư tế Lincon." Alisa thầm gọi tên người một lần nữa. Nàng sẽ không bao giờ quên, giây phú này, hình ảnh Đại Tư Tế ra đi tìm sự bình yên cho đất nước.
Chỉ một chút nữa thôi, Lincon sẽ biến mất vào trong nguồn sáng. Thì bỗng nhiên, một tia sáng bạc lạc điệu xuất hiện. Từ tay của Phó Tư Tế, một thanh kiếm nhỏ phóng ra, góc độ chuẩn xác cắm vào sau gáy của Lincon, cả màng sáng biến thành màu đỏ máu, máu tươi tuôn rơi như mưa.
Lincon chỉ cảm thấy đau nhói lên, nàng rên nhẹ một tiếng. Trước khi ý thức nàng mất hết, vẫn còn nghe được tiếng thét kinh hãi của Alisa và giọng lạnh lùng từ Phó Tư Tế Lamia: "Thế giới này nên kết thúc rồi."
*
* *
Nhân Gian Giới.
"Con ơi! Con tỉnh lại đi. Con mà có mệnh hệ gì thì mẹ sao sống được!"
Trong đầu nó văng vẳng tiếng nỉ non của một người phụ nữ. Nhưng nó không có ấn tượng gì cả, đầu óc nó vẫn cứ mông lung trống rỗng.
"Phu nhân, người chớ quá xúc động kẻo ảnh hưởng đến thân thể. Thiếu gia chỉ là bị ngất, tạm thời nghỉ ngơi một lúc sẽ tỉnh lại."
Lần này thì nó nghe giọng nói của một ông già. "Có chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ?" Nó tự hỏi như vậy trong khi lại chìm vào giấc ngủ.
Lần thứ hai tỉnh lại, nó chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt nó là một khung cảnh lạ lẫm – một căn phòng bằng gỗ phong cách cổ quái mà nó chưa thấy bao giờ.
"Vân. Con tỉnh rồi." Giọng nói vui mừng xen lẫn kích động của một người phụ nữ cất lên làm nó chú ý. Trước mặt là một người phụ nữ tầm ba mươi, xinh đẹp.
Người phụ nữ thấy nó không có phản ứng, thì nắm lấy tay nó, run rẩy nói:
"Vân. Con làm mẹ lo muốn chết. Ơn trời con đã tỉnh lại. Giờ con có thấy trong người không khỏe chỗ nào không?"
Nó ngờ ngợ khi nghe người phụ nữ gọi tên Văn, lúc này có vẻ như là đang nói về mình, nó vô cùng khó hiểu thốt lên:
"Vân là ai? Còn cô là ai? Đây là đâu thế?"
Người phụ nữ nghe xong ba câu hỏi ấy, khuôn mặt cô ngưng đọng lại sửng sốt vô cùng.
"Con ơi. Con nói gì thế. Con đừng dọa mẹ chứ. Mẹ là mẹ của con đây." Người phụ nữ bật khóc, bàn tay càng nắm chặt lấy tay nó hơn.
"Mẹ?" Nó giật tay lại. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Bàn tay này là của ai?
Nó bây giờ mới nhận ra, xung quanh thật không bình thường chút nào, kiểu kiến trúc này, rồi cách ăn mặc của người phụ nữ trước mặt, nơi đây lẽ nào là một thế giới khác.
"Gương. Đưa cho ta cái gương." Nó rối rít nói. Người phụ nữ hốt hoảng lấy cái gương trên tủ đầu giường đưa trước mặt nó: Trong gương là một khuôn mặt bé trai non nớt đang kinh ngạc sửng sốt. Hắn - Lâm Vân Phong từng là một trong những nhân vật hàng đẩu Tiên Giới.
*
* *
Sáu năm sau.
"Anh ba. Anh lại trốn luyện công rồi."
Một cô bé bảy tuổi, khuôn mặt khả ái, tóc đen túm đuôi ngựa, mặc võ phục màu lam hướng tới một cậu đang nửa ngồi nửa nằm, vắt vẻo trên một chạc cây dẻ lớn đọc sách. Cậu ta hạ quyển sách trong tay xuống, lộ ra khuôn mặt thiếu nhiên tầm chín, mười. Cậu có cặp mắt dài tuyệt đẹp, bên trên là hàng chân mày nhô cao tựa dáng một con ngài đang nằm. Lại thêm vầng trán rộng sáng tươi, cùng với cánh mũi cân đối tạo nên một khuôn mặt vô khuyết, quả là một thiếu niên tuấn mĩ. Cậu ngồi thẳng dậy, chân đu đưa trên không, nhìn xuống cô bé bên dưới nói: "Tiểu Hồng làm sao em tìm được anh vậy?"
Tiểu Hồng nheo mắt, lấy tay che ánh nắng từ mái lá khỏi chiếu vào đồng tử, hướng anh trai của mình nói: "Em đoán anh lại tới đây mà. Khi nào trốn tập anh lại lên đây đọc sách hết."
Ngưng một chút, cô bé vẫy tay nói: "Anh mau xuống đi, bác Chu đang đi tìm anh đó."
"Ai da, anh còn chưa kịp đọc xong cuốn sách mới!" Diệp Vân cảm thán một tiếng, lấy tay vịn vào nhánh cây, rướn người nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.
"Vân ca, anh đọc sách gì vậy?" Cô bé hiếu kì nhìn cuốn sách trong tay Diệp Vân. Anh trai của bé có một niềm ham thích rất lớn với sách, còn lớn hơn cả tu luyện nữa, một điều hơi kì lạ đối với một đứa trẻ xuất thân từ gia tộc võ học.
Diệp Vân giơ bìa cuốn sách ra nói: "Đây là cuốn Nhân Gian du kí. Một cuốn sách viết về những trải nghiệm kì thú của tác giả trên đường du lịch thế giới. Muội xem này, bên trong có nhiều điều mà chắc chắn muội sẽ rất bất ngờ đấy."
Cô bé cũng bị niềm ham thích của anh trai mình ảnh hưởng, liền bị thu hút bởi những hình vẽ và câu chuyện li kì bên trong đấy.
Thế giới nơi mà họ đang sống là một vùng đất cổ xưa, rộng lớn vô cùng. Ở đây không có văn minh khoa học, con người chỉ tôn sùng tu luyện. Tu luyện đem đến cho con người tuổi thọ lâu dài cùng nhiều thần thông quảng đại. Trong thế giới tu luyện, con người chỉ là một phần trong đấy. Còn có rất nhiều chủng tộc khác cùng con người sinh sống.
Càng nói, đôi mắt cậu càng sáng, giọng nói càng truyền cảm, quả là niềm yêu thích tri thức đối với cậu thật mạnh mẽ. Bất giác, nhớ ra chuyện gì đó cậu hỏi: "Tiểu Hồng, muội tìm huynh có việc gì thế?"
Cô bé mắt xoe tròn, miệng nhỏ phát ra một tiếng "Ui da": "Phụ thân về rồi. Người cho gọi chúng ta đấy."
"Phụ thân!" Diệp Vân biến sắc, cả hai anh em cảm giác không ổn cùng ù té chạy đi.
*
* *
Thanh Xương trấn, là một tòa thành thị nhỏ của tỉnh Thanh Châu thuộc Thương Huyền quốc. Diệp gia là một gia tộc có tiếng trong vùng, mở võ đường và kinh doanh buôn bán. Chủ nhà họ Diệp đều là người luyện võ, môn sinh đệ tử theo học lên đến cả trăm người.
Diệp gia chủ đời trước là một võ giả cái thế, uy vọng được người người kính ngưỡng. Ngày nay người thừa kế là Diệp Hải, cũng là một tông sư nổi danh, gần xa tín trọng.
Diệp Vân và Diệp Hồng bước vào một sảnh lớn. Trong sảnh lúc này đã có sẵn mấy người. Bên trong cùng là người đàn ông tuổi chưa đến bốn mươi có khuôn mặt vuông vức, râu cằm cạo ngắn, nom bộ vừa anh tuấn vừa uy vũ; người đó không ai khác chính là gia chủ hiện tại của Diệp gia – Diệp Hải. Lúc này ông đang đứng khoanh tay trước ngực, đôi chân mày nhíu lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn xoáy về phía hai đứa trẻ vừa bước vào.
Xếp hàng một bên của Diệp Hải là hai con trai lớn của ông: Diệp Sơn và Diệp Thủy. Diệp Sơn là con cả năm nay mười tám tuổi, thân cao gần một mét tám, dáng người rắn rỏi. Diệp Thủy năm nay mười sáu, đứng bên huynh trưởng kém nửa cái đầu, khuôn mặt vẫn chưa thành người lớn, cậu khóe miệng khẽ nhếch, nheo mắt nhìn về Diệp Vân.
Diệp Vân và Diệp Hồng cúi chào phụ thân một tiếng, nhưng Diệp Hải không phản ứng gì, vẻ mặt băng hàn vẫn như cũ. Từ phía Diệp gia chủ tỏa ra một khí thế bức bách khó tả, khiến cho người đối diện cảm thấy run sợ. Diệp Hồng trán lấm tấm mồ hôi, đưa ánh mắt cầu cứu hai người anh lớn, Diệp Sơn ra hiệu cho em gái đừng nói gì, đánh mắt bảo cô bé lại chỗ mình. Con bé lo lắng nhìn qua Diệp Vân một cái, lại nhìn về phía cha đang phẫn nộ, cúi đầu lủi thủi bước ra sau hai người anh đang đứng.
Bây giờ chỉ còn lại Diệp Vân đứng đối diện với Diệp Hải, ánh mắt mọi người đều nhìn vào thằng bé. Hô hấp của cậu có phần khó khăn, mồ hôi vã ra ướt tóc, chảy xuống hai bên má. Người trước mặt không chỉ là người cha nghiêm khắc của cậu, ông còn là một nhà tu luyện mạnh mẽ. Khí thế mà ông phát ra quả rất khủng khiếp, đừng nói là Diệp Vân, cho dù là hổ báo mà gặp Diệp Hải lúc này cũng phải vãi đái ấy chứ.
"Vân, sáng giờ con đi đâu, làm gì?" Diệp Hải lạnh lùng chất vấn.
"Con ở võ đường đánh người gỗ, sau đó mệt quá nên con đi nghỉ một lúc." Thằng bé không dám nhìn thẳng vào cha, nó cố lựa lời nói tránh đi việc làm của mình.
"Mệt? Ngươi tập được bao lâu mà mệt? Chu võ sư mới rời đi mươi phút ngươi đã trốn khỏi võ đường. Ngày nào cũng chơi nhiều hơn tập." Diệp Hải mắng, một hơi phát tiết ra sự phẫn nộ của mình:
"Họ Diệp chúng ta là một thế gia tu luyện. Con cháu trong nhà không có loại yếu kém. Ngươi thua thiệt với huynh trưởng lý ra phải càng chú tâm luyện tập, đằng này suốt ngày lười biếng. Đến giờ ngay cả nhập môn còn chưa tiến vào, không thấy hổ thẹn vì sự kém cỏi của mình à!"
Diệp Vân có thân phận là con trai thứ ba của gia tộc họ Diệp, là một gia tộc luyện võ danh tiếng. Áp lực lớn khiến cho mỗi người trong gia tộc đều phải cố gắng hơn người. Điều này làm cho cậu cảm thấy không theo nổi.
"Thưa cha, con không có khiếu học võ." Diệp Vân chống chế. Diệp Hải nghe thế tựa bị chọc tiết, quát như sấm:
"Câm mồm, lại dám giảo biện trước mặt ta, khả năng ngươi đến đâu ta biết rõ. Ham chơi lười tập, còn đổ cho không có năng khiếu. Đến cả Tiểu Hồng còn siêng năng hơn ngươi."
Diệp Vân cảm thấy ủy khuất. Cậu không thích việc suốt ngày phải tập luyện cực nhọc, cậu muốn làm việc tri thức hơn:
"Con không muốn trở thành một võ giả, suốt ngày đấm đấm, đá đá chẳng có gì hay cả. Tại sao cứ phải bắt con trở thành giống cha và ông nội chứ? Con muốn trở thành một học giả."
Bốp! Diệp Hải trợn mắt phẫn nộ, giáng một bạt tai như pháo đốp vào mặt thằng bé:
"Nghịch tử, mày dám bất kính với truyền thống gia tộc?"
Trên khuôn mặt trắng hồng của Diệp Vân in hình năm ngón tay. Cái tát của Diệp Hải làm cậu loạng choạng, rớt từ người xuống một vật, là một cuốn sách.
Mắt Diệp Hải híp lại nhìn cuốn sách dưới sàn. Thằng bé sợ hãi lúng túng đem cuốn sách nhặt lên thì bàn tay to lớn của cha nó chụp tới. Liếc nhìn tiêu đề cuốn sách, giọng Diệp Hải phẫn nộ xen lẫn miệt thị:
"Nhân gian du kí. Tu tập không lo, đọc mấy cái thứ vớ vẩn này, làm ngươi mụ mẫm đầu óc rồi."
Diệp Vân vừa đau, vừa ức nhìn thẳng vào cha hết lên:
"Một ngày nào đó con sẽ rời khỏi thế giới này!"
Đó là suy nghĩ thật của thằng bé, nó không muốn sống gò bó làm một con người bình thường trong thế giới này, nó muốn chu du thiên hạ, làm những điều mình thích.
Diệp Hải nghe "thế giới này" thì cho rằng thằng bé đang nói về nhà mình. Ông giận quá hóa cười:
"Hắc hắc. Bằng thứ công phu mèo cào của ngươi. Chưa ra khỏi đất Thanh Châu này đã chết mất xác rồi."
Đoạn ông phẫn nộ thét lớn:
"Ngươi có bản lĩnh thì bước chân ra ngoài đừng bao giờ về đây nữa."
Diệp Vân ủy khuất, uất ức, thật sự xúc động muốn bỏ đi thật, nhưng rồi cuối cùng cậu cũng không có nhúc nhích một bước. Cậu đã quá hiểu tính người cha này rồi, đừng nói là quay người bỏ đi, chỉ cần nói thêm một tiếng thì sẽ ăn ngay một chưởng, chí ít cũng phải nằm giường một tuần đấy.
Diệp Hải trừng mắt thách thức, ông là một người danh vọng, người ngoài còn phải nể gọi là bậc tông sư, xưa nay chẳng có mấy ai dám khiêu khích tôn nghiêm của ông cả:
"Trước đây ta đã quá buông lỏng ngươi, muốn để ngươi tự giác ngộ nhưng vẫn chứng nào tật nấy. Từ ngày mai, mỗi ngày tập đứng tấn hai tiếng, đả đồng nhân bốn tiếng. Tập xà, tập tạ mỗi loại một tiếng một trăm lần. Sau đó đeo giáp sắt chạy mười vòng quanh diễn võ trường cho ta. Ta sẽ đích thân đi kiểm tra."
Dứt lời ông quay ra nói với một người trung niên đứng phía bên: "Chu lão, ông quản thằng nhóc con này cho thật tốt, không được để nó tập đối phó."
Chu lão chắp tay nói: "Vâng thưa lão gia."
Diệp Hải thấy răn dạy đủ rồi, mới cho Diệp Vân lui. Cậu tiu nghỉu đi về phía mấy người anh em của mình. Diệp Thủy nhân lúc cha không để ý, làm mặt quỷ trêu ngươi thằng bé. Diệp Sơn ở bên cạnh lấy tay nhéo vào hông thằng hai một cái, ý bảo đừng có làm nhộn, kẻo chọc tức Diệp Hải thì khổ.
Diệp lão gia bận trăm công nghìn việc, hơn nửa thời gian mỗi năm đều được mời đi áp tiêu, không thì cũng làm giáo khảo hội võ khắp nơi. Những lúc ở nhà ông muốn đốc thúc đệ tử tu luyện, răn dạy con cái. Không may cho Diệp Vân, cha cậu về đột xuất đi kiểm tra tình hình luyện tập của đám nhỏ. Việc cậu trốn tập không có cách gì mà chối được.
Diệp Hải xem xét tình hình tu luyện của con cái, rồi đưa ra những chỉ dạy cho chúng. Đầu tiên là với con trai lớn, thằng bé tu luyện rất khá, giờ đã đạt tới cảnh giới thứ ba của võ giả rồi, xem trong đồng lứa cũng thuộc hàng nổi bật. Là con cả, Diệp Sơn rất có ý thức trách nhiệm, Diệp Hải hài lòng nhất về đứa con này, ông nói: « Sơn, con tu luyện khá lắm, sắp sửa tiến vào cảnh giới võ sư rồi. Cảnh giới này nếu chỉ đấu tập không thì không hiệu quả, cần thêm chút huyết tinh thực chiến nữa.
Từ mai, con tiến vào sau núi săn giết mãnh thú rèn luyện. Ta sẽ cử A Nhất, A Bằng cùng đi với con. "
Diệp Sơn hướng phụ thân, chắp tay nói:" Vâng. "
Diệp Hải vẻ mặt nghiêm khắc, gọi:" Thủy. "
Diệp Thủy nghe cha gọi liền chăm chú, đáp:" Dạ thưa cha. "
" Võ giả trung giai, chú trọng luyện nội công. Tu nội công trước hết phải tu tâm tính, con không bỏ cái tính trẻ con đấy đi thì khó mà tu luyện được đấy. Đừng ỷ vào tư chất mình tốt mà buông lỏng bản thân. "
Diệp Thủy nghe vậy chột dạ, nói:" Vâng thưa cha. Con hiểu rồi ạ! "
Diệp Hải gật đầu, Diệp Thủy là đứa thông minh, có tiềm năng nhất trong mấy đứa, chỉ cần cảnh tỉnh một chút thì nó sẽ hiểu. Ông nhìn về phía con gái út, giọng nói trở nên nhu hòa hơn:
" Hồng. Tu luyện cũng như ăn cơm, không thể ăn một lần mà no cả đời được, cho nên tập luyện cũng phải điều độ, quá sức sẽ có hại. Cứ theo như giáo trình của ta là được rồi, đừng gượng ép bản thân quá sẽ gây ra chấn thương cho con đó. "
Diệp Hồng ngẩng đầu nhìn phụ thân," Dạ "một tiếng. Diệp Hải nhìn con gái đầy cảm động, con bé rất mạnh mẽ, chăm chỉ cần cù, nếu bớt đi một chút cho thằng anh của nó thì hay biết mấy.
Hai con trai lớn làm ông rất hài lòng, chúng có tư chất tốt, lĩnh ngộ nhanh, về mặt tu luyện hơn xa mấy đứa cùng tuổi trong khu vực. Đến cả Diệp Hồng, dù thân con gái, nhưng lại rất siêng năng tập luyện, gần đây còn lén kéo dài thời gian tập luyện nữa. Diệp Hải vì thấy con gái yêu nghiệp võ của gia đình mà cảm động, nhưng cũng phải lên tiếng nhắc nhở kẻo con bé đi sai đường. Duy chỉ thằng ba, Diệp Vân, tu luyện mấy năm vẫn không qua được bước nhập môn. Tư chất nó không tệ, chỉ là không chú tâm tập luyện, hời hợt đối phó, ham chơi nhác luyện, làm ông tức giận không thôi.
Diệp Vân trong lòng kinh ngạc: Anh cả, anh hai thành tích như vậy đã đành. Không ngờ đến tiểu muội lại có lòng tập võ đến vậy. Cậu cảm thấy cứ như mình không phải con trong nhà này vậy.
Chỉ điểm việc tu luyện của đám nhỏ như vậy là ổn, dù không có cha bên cạnh, thì cũng có những võ sư như Chu Bá giám sát bọn chúng. Diệp Hải nghiêm nghị nói:
" Hôm nay ta gọi bọn con tới đây là muốn báo một chuyện. Đại hội võ giả Thanh Châu, sẽ tổ chức vào mười lăm tháng sáu này, Diệp gia chúng ta là một trong những thế gia của Thanh Xương tất nhiên sẽ góp mặt.
Lần này cả bốn đứa đều đi hết để biết giới võ giả ngoài Thanh Châu thế nào. Cho tới lúc đó, ta muốn các con tu luyện thật tốt, đến kì đại hội giành lấy thể diện cho Diệp gia. "
" Vâng. Chúng con sẽ cố hết sức ạ. "Anh cả Diệp Sơn nói. Diệp Hải hài lòng, gật đầu giao phó cho con trai trưởng làm gương cho các em.
Diệp Hải nhìn qua Diệp Vân, thấy mắng cũng đủ rồi, chẳng còn lời gì để nói nữa. Liền cho mấy đứa đi ra.
*
* *
" Ui da. "Diệp Vân suýt soa, bên cạnh Tiểu Hồng đang tỉ mỉ bôi thuốc lên má cậu.
" Xong rồi. "Cô bé thỏ thẻ nói.
Phần vì thuốc công hiệu, phần vì sự chăm sóc của em gái, mà vết thương của Diệp Vân dường như hết đau ngay sau đó:" Chỉ có Hồng là tốt với anh nhất. "Thằng bé nịnh lấy lòng.
" Anh còn nói nữa. Lúc nào cũng chống đối với phụ thân hết. Hứa với em đi, lần sau đừng có cãi lại người nữa. "Cô bé kiên quyết nói.
Diệp Vân vẻ tỉnh bơ:" Ừ, anh hứa. "Nhân lúc Tiểu Hồng cất thuốc vào hộp thì nó lẩm bẩm:" Nếu ông ấy không bắt anh phải làm theo ý ổng nữa. "
" Anh nói gì cơ. "Tiểu Hồng nghe không rõ hỏi lại.
Diệp Vân vội đánh trống lảng:" Không có gì. À mà sao Hồng lại ham học võ đến vậy. Em còn tập thêm ngoài yêu cầu của phụ thân nữa? "
Diệp Hồng hồn nhiên nói:" Em muốn chia sẻ với Vân ca. "
Diệp Vân xúc động không thôi, con bé lại nghĩ về mình. Cậu nắm lấy tay em gái, nói:" Anh muốn chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi. "
Diệp Hồng thấy anh trai như vậy, bối rối nói:" Vân ca, anh lạ quá. "
Diệp Vân xấu hổ, thu tay lại. Trong lòng tự nhủ, rằng mình sẽ đối xử với Tiểu Hồng thật tốt, không để em ấy phải phiền lòng vì mình nữa.
Diệp Hồng gạt bỏ sự khó xử giữa hai người:" Vân ca từng đi Thanh Phong hội võ rồi đúng không? Lần đó thế nào vậy? "
" Anh không nhớ. Hồi nhỏ anh bị ốm một trận, sau đó nhiều việc liền quên hết. "Diệp Vân cố nghĩ lại, nhưng chẳng có ấn tượng gì cả, cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
" Không sao. Lần này chúng ta cùng đi, chắc hẳn sẽ rất vui. Vân Ca vẫn luôn muốn được ra ngoài mà. "Tiểu Hồng an ủi đáp.
Diệp Vân lấy lại tinh thần, gật đầu nói:" Đúng vậy, chỉ cần có Hồng đi cùng là anh vui rồi. "
- OOo-
" Nhục, quá là nhục. Chỉ ăn hai quyền đã lăn ra ngất. Chưa có ai khiến Diệp gia ta nhục nhã như mày. "
Từ võ hội Thanh Châu trở về, Diệp Hải sắc mặt sa sầm. Vừa vào đến nhà đã nổi cơn thịnh nộ. Nguyên lai, Diệp Sơn vào núi tu luyện bị thương, thành tích đạt được không tốt. Diệp Vân thì vừa mới lên đài đã bị một đứa nhóc còn ít tuổi hơn, hai đấm đánh cho bất tỉnh.
Tiểu Hồng nép vào người mẹ run rẩy sợ sệt, nó chưa bao giờ thấy cha giận đến vậy. Diệp phu nhân kéo con bé lại an ủi, khuôn mặt bà lo lắng nhìn thằng ba đang đối diện với khí thế cuồng phong của chồng mình. Diệp Hải dùng sức mạnh tinh thần của một người tu luyện, bức bách cho thằng bé xây xẩm mặt mày. Dù thương con nhưng nàng chẳng dám can, chồng nàng một khi nổi giận thực sự thì rất đáng sợ, người khác xen vào thì càng hỏng chuyện.
Dùng tinh thần lực bức bách là một cách trừng phạt có hiệu quả. Tu Luyện gia mạnh mẽ, có thể khiến cho tinh thần mình ảnh hưởng đến bên ngoài, dùng sức uy hiếp tinh thần có thể khiến cho kẻ yếu hơn phải ngất xỉu, kẻ non gan phải vãi đái ra quần. Mặc dù ông không dùng nhiều sức, nhưng Diệp Vân đứng trước cha mình cứ như đứng dưới cơn sóng lớn, đầu váng mắt hoa, mỗi một câu mắng, mỗi một lời răn của ông cứ như búa tạ giáng thẳng vào đầu cậu.
Diệp Hải coi trọng danh tiếng gia tộc, nhưng cũng không phải vì con cái trong đại hội võ thể hiện kém mà tức giận đến thế. Cái ông tức giận chính là thái độ của thằng bé. Rõ ràng nó không thể hiện hết sức nên mới bị như vậy. Nhìn mặt con vẫn còn vết thâm, ông vừa thương lại vừa tức.
" Lần này phải phạt ngươi thật nghiêm khắc. Nếu không thì ngươi không tỉnh ra được. "Diệp Hải trầm giọng nói.
" Bắt đầu từ ngày mai, Diệp Vân sẽ đến ở nông trang. Nếu không tập đến võ giả tầng thứ nhất thì không được trở về. "
" A. "Diệp Hồng kinh hãi. Không chỉ em mà tất cả mọi người đều bất ngờ về quyết định của Diệp Hải. Nông trang là nơi Diệp gia trồng hoa màu, cách nội thành mười mấy dặm đường, điều kiện sống thì rất kém, giống như là kiểu đày ra biên ải đối với tội phạm vậy. Với tình hình của Diệp Vân, muốn tu thành võ giả tầng thứ nhất, không mất sáu tháng đến một năm thì đừng có mơ. Đấy là chưa kể nếu cậu không chăm chỉ tập tành hẳn hoi, thì mấy năm cũng chẳng về nhà được mất. Quả là một hình phạt rất nặng đối với thằng bé.
Diệp Hồng hối mẹ nói giúp Diệp Vân. Diệp phu nhân thương con chịu khổ, nhưng nhìn ánh mắt chồng đã quyết xem ra khó mà thay đổi. Lần này nếu nó không tự giác ngộ, thì sẽ phải ở đó chịu khổ dài dài rồi.
Diệp Vân ấm ức lắm, cho rằng hội võ lần này hai ông anh không thể hiện như ý muốn, nên mình mới bị cha quở trách như vậy. Diệp Hải quát nói:" Ngươi còn cảm thấy ấm ức sao? Nghĩ ta phạt oan cho ngươi? "
Cậu chỉ cúi gằm không đáp tỏ thái độ với cha mình.
Diệp lão gia thấy thằng bé như vậy, không phẫn nộ mà lại hạ giọng nói:" Nếu ngươi trong vòng ba tháng mà có thể trở thành võ giả chính thức, thì về sau ta không quản ngươi tập luyện nữa."
Diệp Hải thừa biết, ba tháng cho Diệp Vân thành võ giả tầng thứ nhất là chuyện không thể. Nói vậy là để khiêu khích tính bướng bỉnh của thằng bé mà thôi, đứa nhỏ này, nói ngọt không nghe, dọa nạt không nghe, muốn nó làm cái gì thì chỉ khi bản thân nó thực sự muốn mới được. Mà một khi nó đã muốn thì quyết tâm theo đuổi đến cùng, giống như việc nó muốn làm học giả vậy. Đó là thứ duy nhất mà nó đam mê từ nhỏ đến giờ.
Tác giả :
Trúc Huyền Diệp