Thất Dạ Sủng Cơ
Chương 103
Cô gái áo đen ngây ngốc nhìn khuôn mặt mỉm cười tuyệt mĩ của Hiên Viên Cô vân
“ Ngươi, lưu lại, những người khác có thể biến!" Hắc y nữ tử đứng lại chỉ vào Hiên Viên Cô Vân vênh váo tự đắc nói.
Nhược Khả Phi nhìn nữ nhân kia ngây ngốc nhìn khuôn mặt tươi cười của Hiên Viên Cô Vân, trong ánh mắt càng phát ra nguy hiểm.
“ Khanh" một tiếng, Nhược Khả Phi đột nhiên rút kiếm của Hiên Viên Cô Vân ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai phóng hướng tay của hắc y nữ tử, trước mặt mình đã dám nghĩ sờ vào khuôn mặt nam nhân của mình, thực chọc mình tức giận dâng cao mà!!!
“ Đầu lĩnh, cẩn thận!" người vừa hô lên kia nhanh chóng đem hắc y nử tử kéo qua tránh sự công kích của Nhược Khả Phi. Hàn quang hiện lên, chỉ cắt đứt một mảnh góc áo của nữ tử áo đen, làm tất cả mọi người sửng sốt.
“ Lớn mật!" nam tử kia cao giọng kêu lên, mà nữ tử áo đen kinh hồn không tưởng nhìn kiếm trong tay Nhược Khả Phi, thực nguy hiểm, nữ nhân này thiếu chút nữa chém đứt tay mình.
“ Ha Ha" Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, lộ ra nụ cười sáng lạng, nhìn xem nữ tử áo đen xuất thần một trận. Hiên Viên Cô Vân lấy kiếm ở trong tay Nhược Khả Phi, không để ý đến ánh mắt mọi người ở đây, ôn nhu đặt lên trán Nhược Khả Phi một nụ hôn.
Chém đứt tay của nữ nhân muốn sờ mặt của mình,thật đúng là tính cách của Phi nhi. Nhưng, mình thực sự rất thích. Kế tiếp, nên do mình giải quyết.
“ Ngươi cười cái gì?" Nam tử kia phẫn nộ nhìn một màn trước mắt. Hiên Viên Cô Vân đem kiếm chỉ hướng cô gái áo đen vẫn chưa định hồn, khẽ mở đôi môi xinh đẹp mỉm cười nói
“ Không biết là Nam đảo nghèo quá rồi sao, Nam đảo vẫn là một quốc gia dã man, không hiểu được lễ nghi liêm sĩ, ngay cả công chúa Nam đảo cũng đều phải đi làm hải tặc!"
Cười sáng lạng, trong lời nói nói ra cũng thực là cay nghiệt. Hiên Viên Cô Vân vừa dứt lời, sắc mặt mọi người liền đại biến, Ảm Đạm lộ ra nụ cười khẽ, xem ra hắn cũng đã nhìn ra. Người trên thuyền vẻ mặt đều là khiếp sợ, đặc biệt mọi người lại giật mình, đã bắt đầu xì xào bàn tán, hải tặc trước mắt lại là công chúa Nam đảo, sao có thể không làm cho người ta khiếp sợ chứ?
Mà thuyền trưởng giật mình, đã nói khu vực này đã sớm không còn hải tặc nha, thì ra là có người giả trang.
“ Ngươi! Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta mới không phải là công chúa Nam đảo"
Nữ tử áo đen có chút bối rối lui về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, mới vừa rồi đối với nụ cười của hắn còn thực thích, nhưng bây giờ lại chán ghét đòi mạng, nói chuyện lại có thể ác độc vậy.
“ Còn mang thái giám đến đây, Nam đảo đã sa đọa đến trình độ này?"
Hiên Viên Cô Vân cầm kiếm đi từ từ đến gần nữ tử áo đen, trong mắt dần dần nỗi lên ánh sáng sát khí đáng sợ. Mọi người lại liên tưởng đến ngay từ đầu thanh âm của nam nhân kia, cùng với câu nói hô lên công chúa. Thái độ ngạo mạn của cô gái áo đen, động một chút là giận dỗi kêu lớn mật làm mọi người càng khẳng định lời nói của Hiên Viên Cô Vân.
“ Không, không cho phép lại đây!" Nữ tử áo đen phát hoảng, nam tử bên cạnh cũng biến sắc, giúp đỡ nàng lui về phía sau, hướng người đang sửng sốt phía sau hô
“ Còn đứng ngây đó làm gì? Mau ra tay!"
Trong chớp mắt, tất cả động tác của mọi người đều cứng đờ, kiếm của Hiên Viên Cô Vân đã muốn gác ở trên cổ của nữ tử áo đen, người nữ tử áo đen mang đến đều đi đứng vững vàng,vừa nhìn là biết người đều có chút ít võ công, nhưng là động tác của Hiên Viên Cô Vân vẫn nhanh hơn.
“ Không nên lộn xộn đó, ta không dám cam đoan tay có thể trượt đi hay không, đem cổ của công chúa đáng yêu của bọn ngươi cắt qua"
Hiên Viên Cô Vân cười sáng lạn, ý cười lạnh như băng khiến tim nữ tử áo đen đập nhanh. Người này không phải đang nói đùa, mình chỉ trong một lúc ham chơi mới giả làm hải tặc, người bị đánh cướp sau khi biết thân phận của mình thì ai cũng khúm núm, nhưng bây giờ người ở trước mắt, cho mình cảm giác đáng sợ như vậy, hắn có thể thực sự giết mình!
“Điêu dân lớn mật! Mau buông công chúa ra!" Thái giám rốt cục hoảng thần, bộc lộ ra thân phận thực sự.
“ Vậy sao?"Hiên Viên Cô Vân ác liệt dùng kiếm đem nữ tử áo đen kéo qua trước mặt
“ Công chúa? Còn có người giả mạo công chúa sao? Vừa rồi chúng ta nghe thấy gì nhỉ?"
“ Buông" Cô gái áo đen không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ tức giận rống to muốn Hiên Viên Cô Vân buông nàng ra.
Mọi người đi theo nữ tử áo đen lên thuyền cứng người tại chỗ, không biết nên làm như thế nào.
“ Gọi bọn hắn lui về, không cần đi theo phía sau chúng ta, nếu không sẽ đem công chúa của các ngươi bỏ lại cho cá ăn!"
Ảm Đạm lạnh lùng chấm dứt trò khôi hài này, không có tâm tình tìm hiểu vì sao công chúa Nam đảo mang theo đàn thị vệ đến giả trang làm hải tặc.
Nhưng đã làm trễ thời gian, làm cho = mình hiện tại rất không thoải mái, trong dạ dày bốc lên như càng lợi hại hơn. Hiện Viên Cô Vân phối hợp dùng kiếm ở trên cổ nữ tử áo đen nhẹ nhàng vẽ một cái, máu đỏ tươi chậm rãi rơi xuống trên boong, dị thường diêm dúa lẳng lơ.
“ Lui! Toàn bộ lui về!" Thái giám liên tục không ngừng lớn tiếng kêu to, tiểu tổ tông cũng không thể xảy ra chuyện gì nha, lần này vận khí sao lại kém như vậy, gặp được không phải người của bổn quốc,còn không phải người lương thiện.
Trước kia là sau khi cướp, lại đem tài vật trả lại cho những người đó, nói ra thân phận công chúa. Công chúa chỉ vui thích, nhưng bây giờ lại… Lưng của tên thái giám toàn là mồ hôi lạnh.
“ Gọi bọn hắn đi xa chỗ này"
Khóe môi Ảm Đạm hiện lên cười lạnh, nhìn những người này cuống quýt quay trở lại thuyền của mình, công chúa Nam đảo lại có thể làm càn như thế, thật đúng là thiếu quản giáo. Trong mắt Ảm Đạm lạnh như băng, đối với nữ nhân điêu ngoa như vậy, mình thật không có nhiều nhẫn nại.
“ Tiếp tục xuất phát" Ảm Đạm hướng thuyền trưởng phất phất tay
“ Nếu thuyền kia theo kịp sẽ đem hai người đó quăng xuống biển"
Ảm Đạm nói, mặt không chút thay đổi, khẩu khí cũng là dị thường nghiêm túc. Công chúa hoảng sợ nắm chặt tay thái giám, đám người kia… Không, bọn họ cũng không phải là người, biết rõ mình là công chúa còn dám làm như vậy!
Hiên Viên Cô Vân nhìn toàn bộ người vừa rồi lui về trên thuyền của mình, khi thuyền của mình bắt đầu xuất phát mới thu hồi kiếm, ôm chầm lấy Nhược Khả Phi, không liếc mắt nữ tử áo đen một cái hướng đi đến cái bàn ở trên boong.
“ Công chúa, hiện tại nên phải làm thế nào?"
Thái giám nhanh chóng đầu đầy mồ hôi, mà trên tay lại mềm nhũn, thì ra thân mình công chúa cứ như vậy mềm nhũn đi. Thuyền lại xuất phát, dần dần đem chiếc thuyền giả mạo thuyền hải tặc kia bỏ xa lắc phía sau. Mà tên thái giám nhìn thấy chiến thuyền kia ngày càng rời xa, trong lòng lại lo lắng cùng bối rối, rời xa thị vệ như vậy làm thế nào mới có thể đem công chúa bình an trở về?
Trước mắt đám người kia mang theo mình và công chúa xuất phát đơn giản chính là để đảm bảo an toàn, nhưng khi bọn họ đến được nơi an toàn sẽ bỏ qua cho mình và công chúa sao?
“ Muốn uống trà không?" Bạch Hạnh cầm ấm cùng chén trà xuất hiện trước mặt hai người. Thái giám cùng công chúa chằm chằm nhìn vẻ mặt mỉm cười xinh đẹp của nữ tử trước mắt, có chút không biết làm sao.
“ Yên tâm, một lát nữa sẽ thả các ngươi" Bạch Hạnh khẽ cười nói, dù sao bây giờ cũng đang ở trong Nam đảo quốc, nếu giết công chúa như vậy đối với hành trình của mọi người rất bất lợi, còn không biết có thuận lợi trở về không.
“ Vừa rồi ra thật là muốn đem nàng bỏ lại cho cá ăn" giọng nói của Nhược Khả Phi khinh khinh phiêu phiêu truyền đến, chọc công chúa biến đổi sắc mặt.
“ Ha ha, hiện tại sẽ không" Bạch Hạnh nhìn công chúa run run sợ hãi, cười ôn nhu, nghiêm túc nói
“ Ngươi chạm vào nam nhân của ai đều được, nhưng không thể chạm vào nam nhân của nàng ấy!"
Công chúa run run, từ này về sau dưỡng thành thói quen tốt, nhìn trúng nam nhân nào trước đều phải tra cho rõ đối phương là đã có người trong lòng chưa.
“ Các ngươi, khi nào có thể thả chúng ta?" Ngắn ngủn vài ngày hiểu được tình thế trước mắt, thật cẩn thận mở miệng hỏi.
“ Xem tâm tình" Ảm Đạm tùy ý trả lời. Hai người không dám lên tiếng, không dám nói nữa.
“ Tìm được đồ chúng ta sẽ thả các ngươi đi" Bạch Hạnh đi trở về ngồi xuống bên cạnh bàn, quay lại xem hai người đang ngồi trên boong nói
“ Muốn qua ăn chút gì sao?" Hai người lắc đầu, vẫn chưa nói chuyện. Cuộc hành trình kế tiếp tuy rằng đoàn người Ảm Đạm đối với hai người đều không có sắc mặt tốt, nhưng thuyền trưởng cũng là người cẩn mật. Dù sao Nam Đảo cùng Bắc Lăng quốc cũng có quan hệ hữu hảo, không thể đắc tội vớicông chúa Nam đảo.
“ Chính là hòn đảo này" Ảm Đạm nhìn bản đồ trong tay lại chỉ vào đảo nhỏ mông lung như ẩn như hiện nói với mọi người.
“ Vòng xoáy?" Đứng ở mép thuyền, công chúa nhìn theo ngón tay chỉ của Ảm Đạm, thất thanh kêu lên. Giờ phút này nàng đã đổi lại nữ phục do thuyền trưởng chuẩn bị cho nàng, khuôn mặt nàng lộ ra, thoạt nhìn là một tiểu cô nương thanh thuần động lòng người, nhưng tất cả mọi người đều biết đây là bề ngoài gạt người mà thôi.
“ Vòng xoáy?" Ảm Đạm bắt chước công chúa, ngoắc ngón tay ý bảo công chúa đi qua. Công chúa nhìn chung quanh một chút, phát hiện là chỉ có mình đứng ở bên này, giờ mới hiểu được là đang gọi mình, khẽ nhếch miệng nhưng vẫn tiêu sái đi tới.
“ Ngươi biết đảo này?" Ảm Đạm giơ ngón tay chỉ đảo nhỏ trên bản đồ.
“ Ừm!" Công chúa gật gật đầu, nhưng trong lòng lại khinh bỉ, mình là công chúa Nam Đảo, làm sao có thể không biết quốc thổ nước mình. Tất cả đảo lớn nhỏ của Nam đảo mình đều biết tất cả.
“ Vậy ngươi nói về đảo này một chút đi!" Ảm Đạm sờ sờ cằm của mình, nhìn bản đồ.
“ Hòn đảo này là vòng mở, bên ngoài có một đảo nhỏ, bao quanh tiểu đảo bên trong. Bên trong tiểu đảo không có bóng người, đất đai lại rất phì nhiêu, nhưng lại không có người ở bên trong. Bởi vì vùng nước xung quanh đảo có chút kỳ quái. Các người đến chỗ đó làm gì?" Công chúa khó hiểu nhìn bản đồ này.
“ Chuyện này không cần ngươi quan tâm" Ảm Đạm lạnh lùng nói
“ Tìm xong thứ cần tìm, chúng ta sẽ rời khỏi Nam đảo để lại ngươi trở về".
Công chúa bĩu môi không nói gì, trong lòng lại căm tức vô cùng, nhất định phải bẩm báo phụ vương đem họ trị tội, nhưng, cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, đến lúc đó họ đều xuất cảnh cả rồi, đi đâu tìm người trị tội chứ.
“ Nước có gì kỳ quái?" Hiên Viên Cô Vân nhíu mi hỏi.
“ Người có thể nổi trên mặt, không cần động cũng không cần ôm cây gỗ nha" Công chúa khẽ đảo mắt hồi tưởng.
“ Nên vùng nước đó bị cho là có điềm xấu, cho nên đảo không có người cư ngụ".
Biển chết? Trong đầu Nhược Khả Phi lập tức hiện lên suy nghĩ! Điềm xấu? cũng khó trách, người của thế giới này không biết nguyên lý của Biển Chết, đương nhiên sẽ nghĩ đó là hiện tượng điềm xấu.
Như vậy cũng tốt, thổ tinh túy không phải bảo bối của ai, cũng không cần xung đột với người ta để lấy được. Con thuyền chậm rãi đến gần cảng nhỏ.
“ Ngươi, lưu lại, những người khác có thể biến!" Hắc y nữ tử đứng lại chỉ vào Hiên Viên Cô Vân vênh váo tự đắc nói.
Nhược Khả Phi nhìn nữ nhân kia ngây ngốc nhìn khuôn mặt tươi cười của Hiên Viên Cô Vân, trong ánh mắt càng phát ra nguy hiểm.
“ Khanh" một tiếng, Nhược Khả Phi đột nhiên rút kiếm của Hiên Viên Cô Vân ra, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai phóng hướng tay của hắc y nữ tử, trước mặt mình đã dám nghĩ sờ vào khuôn mặt nam nhân của mình, thực chọc mình tức giận dâng cao mà!!!
“ Đầu lĩnh, cẩn thận!" người vừa hô lên kia nhanh chóng đem hắc y nử tử kéo qua tránh sự công kích của Nhược Khả Phi. Hàn quang hiện lên, chỉ cắt đứt một mảnh góc áo của nữ tử áo đen, làm tất cả mọi người sửng sốt.
“ Lớn mật!" nam tử kia cao giọng kêu lên, mà nữ tử áo đen kinh hồn không tưởng nhìn kiếm trong tay Nhược Khả Phi, thực nguy hiểm, nữ nhân này thiếu chút nữa chém đứt tay mình.
“ Ha Ha" Hiên Viên Cô Vân bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, lộ ra nụ cười sáng lạng, nhìn xem nữ tử áo đen xuất thần một trận. Hiên Viên Cô Vân lấy kiếm ở trong tay Nhược Khả Phi, không để ý đến ánh mắt mọi người ở đây, ôn nhu đặt lên trán Nhược Khả Phi một nụ hôn.
Chém đứt tay của nữ nhân muốn sờ mặt của mình,thật đúng là tính cách của Phi nhi. Nhưng, mình thực sự rất thích. Kế tiếp, nên do mình giải quyết.
“ Ngươi cười cái gì?" Nam tử kia phẫn nộ nhìn một màn trước mắt. Hiên Viên Cô Vân đem kiếm chỉ hướng cô gái áo đen vẫn chưa định hồn, khẽ mở đôi môi xinh đẹp mỉm cười nói
“ Không biết là Nam đảo nghèo quá rồi sao, Nam đảo vẫn là một quốc gia dã man, không hiểu được lễ nghi liêm sĩ, ngay cả công chúa Nam đảo cũng đều phải đi làm hải tặc!"
Cười sáng lạng, trong lời nói nói ra cũng thực là cay nghiệt. Hiên Viên Cô Vân vừa dứt lời, sắc mặt mọi người liền đại biến, Ảm Đạm lộ ra nụ cười khẽ, xem ra hắn cũng đã nhìn ra. Người trên thuyền vẻ mặt đều là khiếp sợ, đặc biệt mọi người lại giật mình, đã bắt đầu xì xào bàn tán, hải tặc trước mắt lại là công chúa Nam đảo, sao có thể không làm cho người ta khiếp sợ chứ?
Mà thuyền trưởng giật mình, đã nói khu vực này đã sớm không còn hải tặc nha, thì ra là có người giả trang.
“ Ngươi! Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta mới không phải là công chúa Nam đảo"
Nữ tử áo đen có chút bối rối lui về phía sau hai bước, nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, mới vừa rồi đối với nụ cười của hắn còn thực thích, nhưng bây giờ lại chán ghét đòi mạng, nói chuyện lại có thể ác độc vậy.
“ Còn mang thái giám đến đây, Nam đảo đã sa đọa đến trình độ này?"
Hiên Viên Cô Vân cầm kiếm đi từ từ đến gần nữ tử áo đen, trong mắt dần dần nỗi lên ánh sáng sát khí đáng sợ. Mọi người lại liên tưởng đến ngay từ đầu thanh âm của nam nhân kia, cùng với câu nói hô lên công chúa. Thái độ ngạo mạn của cô gái áo đen, động một chút là giận dỗi kêu lớn mật làm mọi người càng khẳng định lời nói của Hiên Viên Cô Vân.
“ Không, không cho phép lại đây!" Nữ tử áo đen phát hoảng, nam tử bên cạnh cũng biến sắc, giúp đỡ nàng lui về phía sau, hướng người đang sửng sốt phía sau hô
“ Còn đứng ngây đó làm gì? Mau ra tay!"
Trong chớp mắt, tất cả động tác của mọi người đều cứng đờ, kiếm của Hiên Viên Cô Vân đã muốn gác ở trên cổ của nữ tử áo đen, người nữ tử áo đen mang đến đều đi đứng vững vàng,vừa nhìn là biết người đều có chút ít võ công, nhưng là động tác của Hiên Viên Cô Vân vẫn nhanh hơn.
“ Không nên lộn xộn đó, ta không dám cam đoan tay có thể trượt đi hay không, đem cổ của công chúa đáng yêu của bọn ngươi cắt qua"
Hiên Viên Cô Vân cười sáng lạn, ý cười lạnh như băng khiến tim nữ tử áo đen đập nhanh. Người này không phải đang nói đùa, mình chỉ trong một lúc ham chơi mới giả làm hải tặc, người bị đánh cướp sau khi biết thân phận của mình thì ai cũng khúm núm, nhưng bây giờ người ở trước mắt, cho mình cảm giác đáng sợ như vậy, hắn có thể thực sự giết mình!
“Điêu dân lớn mật! Mau buông công chúa ra!" Thái giám rốt cục hoảng thần, bộc lộ ra thân phận thực sự.
“ Vậy sao?"Hiên Viên Cô Vân ác liệt dùng kiếm đem nữ tử áo đen kéo qua trước mặt
“ Công chúa? Còn có người giả mạo công chúa sao? Vừa rồi chúng ta nghe thấy gì nhỉ?"
“ Buông" Cô gái áo đen không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ tức giận rống to muốn Hiên Viên Cô Vân buông nàng ra.
Mọi người đi theo nữ tử áo đen lên thuyền cứng người tại chỗ, không biết nên làm như thế nào.
“ Gọi bọn hắn lui về, không cần đi theo phía sau chúng ta, nếu không sẽ đem công chúa của các ngươi bỏ lại cho cá ăn!"
Ảm Đạm lạnh lùng chấm dứt trò khôi hài này, không có tâm tình tìm hiểu vì sao công chúa Nam đảo mang theo đàn thị vệ đến giả trang làm hải tặc.
Nhưng đã làm trễ thời gian, làm cho = mình hiện tại rất không thoải mái, trong dạ dày bốc lên như càng lợi hại hơn. Hiện Viên Cô Vân phối hợp dùng kiếm ở trên cổ nữ tử áo đen nhẹ nhàng vẽ một cái, máu đỏ tươi chậm rãi rơi xuống trên boong, dị thường diêm dúa lẳng lơ.
“ Lui! Toàn bộ lui về!" Thái giám liên tục không ngừng lớn tiếng kêu to, tiểu tổ tông cũng không thể xảy ra chuyện gì nha, lần này vận khí sao lại kém như vậy, gặp được không phải người của bổn quốc,còn không phải người lương thiện.
Trước kia là sau khi cướp, lại đem tài vật trả lại cho những người đó, nói ra thân phận công chúa. Công chúa chỉ vui thích, nhưng bây giờ lại… Lưng của tên thái giám toàn là mồ hôi lạnh.
“ Gọi bọn hắn đi xa chỗ này"
Khóe môi Ảm Đạm hiện lên cười lạnh, nhìn những người này cuống quýt quay trở lại thuyền của mình, công chúa Nam đảo lại có thể làm càn như thế, thật đúng là thiếu quản giáo. Trong mắt Ảm Đạm lạnh như băng, đối với nữ nhân điêu ngoa như vậy, mình thật không có nhiều nhẫn nại.
“ Tiếp tục xuất phát" Ảm Đạm hướng thuyền trưởng phất phất tay
“ Nếu thuyền kia theo kịp sẽ đem hai người đó quăng xuống biển"
Ảm Đạm nói, mặt không chút thay đổi, khẩu khí cũng là dị thường nghiêm túc. Công chúa hoảng sợ nắm chặt tay thái giám, đám người kia… Không, bọn họ cũng không phải là người, biết rõ mình là công chúa còn dám làm như vậy!
Hiên Viên Cô Vân nhìn toàn bộ người vừa rồi lui về trên thuyền của mình, khi thuyền của mình bắt đầu xuất phát mới thu hồi kiếm, ôm chầm lấy Nhược Khả Phi, không liếc mắt nữ tử áo đen một cái hướng đi đến cái bàn ở trên boong.
“ Công chúa, hiện tại nên phải làm thế nào?"
Thái giám nhanh chóng đầu đầy mồ hôi, mà trên tay lại mềm nhũn, thì ra thân mình công chúa cứ như vậy mềm nhũn đi. Thuyền lại xuất phát, dần dần đem chiếc thuyền giả mạo thuyền hải tặc kia bỏ xa lắc phía sau. Mà tên thái giám nhìn thấy chiến thuyền kia ngày càng rời xa, trong lòng lại lo lắng cùng bối rối, rời xa thị vệ như vậy làm thế nào mới có thể đem công chúa bình an trở về?
Trước mắt đám người kia mang theo mình và công chúa xuất phát đơn giản chính là để đảm bảo an toàn, nhưng khi bọn họ đến được nơi an toàn sẽ bỏ qua cho mình và công chúa sao?
“ Muốn uống trà không?" Bạch Hạnh cầm ấm cùng chén trà xuất hiện trước mặt hai người. Thái giám cùng công chúa chằm chằm nhìn vẻ mặt mỉm cười xinh đẹp của nữ tử trước mắt, có chút không biết làm sao.
“ Yên tâm, một lát nữa sẽ thả các ngươi" Bạch Hạnh khẽ cười nói, dù sao bây giờ cũng đang ở trong Nam đảo quốc, nếu giết công chúa như vậy đối với hành trình của mọi người rất bất lợi, còn không biết có thuận lợi trở về không.
“ Vừa rồi ra thật là muốn đem nàng bỏ lại cho cá ăn" giọng nói của Nhược Khả Phi khinh khinh phiêu phiêu truyền đến, chọc công chúa biến đổi sắc mặt.
“ Ha ha, hiện tại sẽ không" Bạch Hạnh nhìn công chúa run run sợ hãi, cười ôn nhu, nghiêm túc nói
“ Ngươi chạm vào nam nhân của ai đều được, nhưng không thể chạm vào nam nhân của nàng ấy!"
Công chúa run run, từ này về sau dưỡng thành thói quen tốt, nhìn trúng nam nhân nào trước đều phải tra cho rõ đối phương là đã có người trong lòng chưa.
“ Các ngươi, khi nào có thể thả chúng ta?" Ngắn ngủn vài ngày hiểu được tình thế trước mắt, thật cẩn thận mở miệng hỏi.
“ Xem tâm tình" Ảm Đạm tùy ý trả lời. Hai người không dám lên tiếng, không dám nói nữa.
“ Tìm được đồ chúng ta sẽ thả các ngươi đi" Bạch Hạnh đi trở về ngồi xuống bên cạnh bàn, quay lại xem hai người đang ngồi trên boong nói
“ Muốn qua ăn chút gì sao?" Hai người lắc đầu, vẫn chưa nói chuyện. Cuộc hành trình kế tiếp tuy rằng đoàn người Ảm Đạm đối với hai người đều không có sắc mặt tốt, nhưng thuyền trưởng cũng là người cẩn mật. Dù sao Nam Đảo cùng Bắc Lăng quốc cũng có quan hệ hữu hảo, không thể đắc tội vớicông chúa Nam đảo.
“ Chính là hòn đảo này" Ảm Đạm nhìn bản đồ trong tay lại chỉ vào đảo nhỏ mông lung như ẩn như hiện nói với mọi người.
“ Vòng xoáy?" Đứng ở mép thuyền, công chúa nhìn theo ngón tay chỉ của Ảm Đạm, thất thanh kêu lên. Giờ phút này nàng đã đổi lại nữ phục do thuyền trưởng chuẩn bị cho nàng, khuôn mặt nàng lộ ra, thoạt nhìn là một tiểu cô nương thanh thuần động lòng người, nhưng tất cả mọi người đều biết đây là bề ngoài gạt người mà thôi.
“ Vòng xoáy?" Ảm Đạm bắt chước công chúa, ngoắc ngón tay ý bảo công chúa đi qua. Công chúa nhìn chung quanh một chút, phát hiện là chỉ có mình đứng ở bên này, giờ mới hiểu được là đang gọi mình, khẽ nhếch miệng nhưng vẫn tiêu sái đi tới.
“ Ngươi biết đảo này?" Ảm Đạm giơ ngón tay chỉ đảo nhỏ trên bản đồ.
“ Ừm!" Công chúa gật gật đầu, nhưng trong lòng lại khinh bỉ, mình là công chúa Nam Đảo, làm sao có thể không biết quốc thổ nước mình. Tất cả đảo lớn nhỏ của Nam đảo mình đều biết tất cả.
“ Vậy ngươi nói về đảo này một chút đi!" Ảm Đạm sờ sờ cằm của mình, nhìn bản đồ.
“ Hòn đảo này là vòng mở, bên ngoài có một đảo nhỏ, bao quanh tiểu đảo bên trong. Bên trong tiểu đảo không có bóng người, đất đai lại rất phì nhiêu, nhưng lại không có người ở bên trong. Bởi vì vùng nước xung quanh đảo có chút kỳ quái. Các người đến chỗ đó làm gì?" Công chúa khó hiểu nhìn bản đồ này.
“ Chuyện này không cần ngươi quan tâm" Ảm Đạm lạnh lùng nói
“ Tìm xong thứ cần tìm, chúng ta sẽ rời khỏi Nam đảo để lại ngươi trở về".
Công chúa bĩu môi không nói gì, trong lòng lại căm tức vô cùng, nhất định phải bẩm báo phụ vương đem họ trị tội, nhưng, cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, đến lúc đó họ đều xuất cảnh cả rồi, đi đâu tìm người trị tội chứ.
“ Nước có gì kỳ quái?" Hiên Viên Cô Vân nhíu mi hỏi.
“ Người có thể nổi trên mặt, không cần động cũng không cần ôm cây gỗ nha" Công chúa khẽ đảo mắt hồi tưởng.
“ Nên vùng nước đó bị cho là có điềm xấu, cho nên đảo không có người cư ngụ".
Biển chết? Trong đầu Nhược Khả Phi lập tức hiện lên suy nghĩ! Điềm xấu? cũng khó trách, người của thế giới này không biết nguyên lý của Biển Chết, đương nhiên sẽ nghĩ đó là hiện tượng điềm xấu.
Như vậy cũng tốt, thổ tinh túy không phải bảo bối của ai, cũng không cần xung đột với người ta để lấy được. Con thuyền chậm rãi đến gần cảng nhỏ.
Tác giả :
Vô Ý Bảo Bảo