Thập Toàn Thực Mỹ
Chương 39: Khá lắm tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng
Ninh Hữu Phương cho dù có là người cẩu thả cũng sẽ nhận ra sự khác thường của Ninh Tịch:’’Tịch nhi, con làm sao vậy?’’
Ninh Tịch hơi há mồm, lại không biết phải nói gì, một hồi lâu mới cười nói:’’Con thích Lạc Dương, thích Thái Bách lâu, địa phương khác con đều không muốn đi’’.
Ninh Hữu Phương sảng lãng nở nụ cười:’’Nha đầu con, làm cha sợ hết hồn. Vừa rồi cha cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, cho dù muốn đi cũng không có cơ hội’’.
Ninh Tịch cười cười, nụ cười có chút khổ sở.
Còn hơn một tháng, quý nhân kia liền xuất hiện, cơ hội mà Ninh Hữu Phương tha thiết mong đợi sẽ tới…
Lai Phúc cười chen miệng:’’Ninh đầu bếp, vừa rồi Đông gia thiếu gia phân phó, khi nào công việc của ngài xong thì mời ngài đến hoa sen sảnh’’ hiển nhiên là muốn thưởng.
Ninh Hữu Phương ‘’ừ’’ một tiếng, nhấc chân liền đi.
Lai Phúc lại ho khan một tiếng:’’Đúng rồi, vị khách quý kia có nói muốn gặp đầu bếp làm món nguội…’’
Trương Triển Du có chút ngoài ý muốn nở nụ cười, đang định nói chuyện thì nghe Lai Phúc nói câu tiếp theo, cứng người:’’…Nói là món cá lội hồ sen kia có chút ý mới’’.
Ninh Tịch sững sờ, không nghĩ là nàng cũng sẽ được gọi, không tự chủ nhìn Ninh Hữu Phương một cái.
Ninh Hữu Phương rất cao hứng, ngoắc Ninh Tịch:’’Tịch nhi, cha dẫn con đi’’.
Ninh Tịch chần chờ một lúc, hiển nhiên là không quá tình nguyện:’’Cha, con…’’
‘’Ninh thúc thúc, Ninh Tịch muội muội" một thanh âm thanh thúy vang lên, là Tôn Đông Tuyết đến:’’Đại thiếu gia để ta đến gọi mọi người’’.
Ninh Tịch bất đắc dĩ thở dài, đành phải gật đầu nhẹ, đi theo Ninh Hữu Phương đến tiền sảnh.
Nàng không ngừng tự an ủi mình, không có chuyện gì, Dung tam thiếu gia kia không có chút ấn tượng nào đối với nàng, gặp mặt như thế này nếu nàng chỉ cúi đầu không lên tiếng thì chắc hắn cũng sẽ không chú ý nàng quá nhiều…
Tôn Đông Tuyết cười tủm tỉm bu lại, khen ngợi hết lời:" Ninh Tịch muội muội, hôm nay muội làm món nguội kia thật sự là cực kỳ xinh đẹp, làm cho người ta không nỡ động đũa đấy".
Ninh Tịch bình tĩnh, cười đáp:’’Muội cũng là linh cơ nhất động mới nghĩ ra cách trang trí đó, không nghĩ tới thế nhưng có thể lọt vào mắt khách quý’’.
Tôn Đông Tuyết không ngừng hâm mộ thở dài:’’Muội thật là có tài, nếu tỷ cũng có tài nấu nướng như vậy thì tốt rồi’’.
Ninh Hữu Phương quay đầu cười một tiếng:’’Vậy thì quá đơn giản, nếu cháu muốn học thì đến Thái Bạch lâu làm học đồ là được, chỉ sợ Tôn chưởng quỹ không nỡ để cháu ăn cái khổ này’’.
Tiểu cô nương nũng nịu chính trực, thích mặc đồ đẹp, ai lại nguyện ý cả ngày ngốc trong phòng bếp đầy dầu mỡ như Ninh Tịch?
Quả nhiên, Tôn Đông Tuyết lập tức ngậm miệng, không đề cập đến vấn đề này nữa.
Sau khi lên cầu thang, hoa sen sảnh hiện ra trước mắt.
Ninh Tịch hít sâu, nặn ra nụ cười, đi cuối cùng.
Sau khi bước vào nhã gian, liền nở nụ cười tiến lên chào hỏi:’’Tiểu nhân Ninh Hữu Phương gặp qua Đông gia thiếu gia, biểu thiếu gia’’.
Lục Tử Ngôn trời sinh tính tình hiền hòa, lập tức vừa cười vừa nói:’’Ninh đầu bếp mau miễn lễ, trưa hôm nay đã vất vả ngươi rồi, một bàn thức ăn này thật tốt, hôm nay là ta có lộc ăn’’.
Lời còn chưa dứt, gã sai vặt bên cạnh đã cầm bạc đến.
Ở thời điểm tiếp nhận, Ninh Hữu Phương thuận tay sờ bên trong một chút, phỏng đoán khoảng chừng hai lượng. Một chút bực bội lúc trước không cánh mà bay, liên tục cười nói cảm tạ.
Dung Cẩn lườ biếng ngồi một bên chợt nở nụ cười, chậm chạp nói:’’Biểu ca, đây là huynh đang khen đầu bếp chính của Thái Bạch lâu sao? Theo đệ thấy thì trù nghẹ cũng không có gì nổi bật’’.
Không có gì nổi bật?
Mọi người đều sững sờ, không khí có chút yên lặng quỷ dị.
Ninh Hữu Phương cảm thấy một sự giận dữ đang dâng lên mãnh liệt trong cơ thể. Hắn làm đầu bếp đã nhiều năm cũng chưa bị vũ nhục qua như vậy…
Ninh Tịch nheo mắt, bất động thanh sắc liếc Dung Cẩn.
Dung Cẩn không thể không biết lời mình nói quá đáng, không điếm xỉa gì cười nói:’’Bảo thủ không chịu thay đổi, chỉ biết làm theo quy củ, hương vị tuy không có gì để nói nhưng thiếu hụt ý tưởng mới. Tất cả bây giờ đều là Ninh đầu bếp học được từ thầy phụ học được, chính mình lại chưa từng nghĩ đến việc sáng tạo món mới, ta nói có đúng không?’’
Ninh Hữu Phương cứng mặt.
Mặc dù lòng tràn đầy phẫn nộ và xấu hổ, hận không thể đẩy cửa bước ra ngoài, thế nhưng… thiếu niên quý khí xinh đẹp quá đáng này lại nói trúng nỗi buồn sâu nhất trong lòng hắn.
Đúng vậy, trù nghệ của hắn đều là học từ Ninh Đại Sơn, những năm nay mặc dù thanh danh hiển hách khắp Lạc Dương nhưng chính hắn rất rõ ràng, cơ bản là hắn khong thể vượt qua tay nghề lúc còn trẻ của Ninh Đại Sơn.
Nếu muốn có tiến bộ, phải được làm việc trong một tửu lâu tốt hơn, tiếp xúc với những đầu bếp siêu quần, mới có động lực thúc đẩy bản thân giỏi hơn nữa…
‘’Biểu thiếu gia’’, Ninh TỊch luôn cúi đầu đầu không nói gì bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Dung Cẩn, gằn từng chữ:’’Ngươi không biết là lời nói vừa rồi của ngươi có điểm quá mức sao?’’
Nàng tuyệt đối không dung tha cho những kẻ nhục nhã Ninh Hữu Phương như vậy, Dù đối phương có là Dung phủ Dung tam thiếu gia có quyền có thế. Dung Cẩn ngoài ý muốn nhíu mày, rất có hứng thú đánh giá Ninh Tịch vài lần:’’A? Vừa rồi câu nào ta nói quá mức?’’
Hô hấp của Ninh Hữu Phương dừng lại, cuốn quit dịch một bước, che kín thân thể nhỏ nhắn của Ninh Tịch, thấp giọng nói:’’Tịch nhi, đừng nói nhảm’’ sau đó, mặt mũi tràn đầy tươi cười nói:’’Biểu thiếu gia đừng trách móc, khuê nữ của ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, mới làm học đồ không lâu…’’
‘’Đĩa cá lội hồ sen kia là ngươi làm sao?’’ Dung Cẩn thẳng tắp nhìn về phía Ninh Tịch, hứng thú hỏi.
Nih Tịch vững vàng tiến lên một bước, hắng giọng đáp:’’Đúng vậy, tiểu nữ tài tài sơ học thiển, đã bêu xấu trước mặt biểu thiếu gia’’.
Dung Cẩn nhàn nhạt cười:’’Cá hun hỏa hầu khống chế không tốt, hương vị quá ngọt, đao công của ngươi cũng cần tôi luyện thêm, cũng may là cách trang trí cũng coi như có điểm mới’’. Mặc dù bộ dạng hời hợt, lại nói ra toàn lời sắc bén khó nghe.
Ninh Tịch kiềm lại tức giận trong lòng, lạnh nhạt cười:’’Biểu thiếu gia sinh ra trong gia đình phú quý sống an nhàn sung sướng đã quen, làm sao hiểu được vất vả của nghề đầu bếp. Cha ta vì làm ra những món ăn mỹ vị không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư. Cho dù không hợp khẩu vị của ngài thì cũng xin ngài hiểu được tôn trọng vất vả của người khác’’.
Ninh Hữu Phương nghe thống khoái vô cùng, lại sợ hết hồn hết vía, sợ Ninh Tịch chọc giận khách quý mang đến mầm tai vạ, âm thầm kéo tay áo Ninh Tịch.
Ninh Tịch phảng phất như không biết, vẫn đứng thẳng tắp, ha con mắt sáng ngời nhìn về nụ cười đang dần thu liễm của Dung Cẩn:’’Tiểu nữ trẻ người non dạ, nếu trong lúc nói chuyện vô tình làm ngài phật lòng, kính xin ngài đừng trách phạt. Chỉ là nếu lòng dạ ngài quá hẹp hòi, cũng không nên vì vậy mà tìm phiền toái, kính xin ngài hướng về tiểu nữ mà trách phạt, đừng giận chó đánh mèo lên đầu cha tiểu nữ’’.
Dung Cẩn hơi híp mắt, nụ cười hoàn toàn biến mất.
Khá lắm tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng.
Nhìn như cung kính, kỳ thật câu nào cũng mang đao kiếm, làm người ta đau nhức. Cùng nàng đấu võ mồm không khỏi mất phong độ nam nhi, đáy lòng cứ như vậy mà có chút ảo não…
Tôn Đông Tuyết sớm bị sự lớn mật của Ninh Tịch dọa sợ, gương mặt trắng bệch, trong lòng âm thầm cầu nguyện.
Ninh Tịch a Ninh Tịch, muội ngàn lầm đừng chọc giận biểu thiếu gia, đến lúc đó chỉ sợ sẽ liên lụy tỷ, tỷ cũng không chịu nổi a. Lục Tử Ngôn thấy tình huống không ổn, gấp rút ho khan một tiếng hòa giải:’’Tốt lắm tốt lắm, hôm nay Ninh đầu bếp đã khổ cực, sớm nên nghỉ ngơi để chiều còn tiếp tục làm việc…’’
Ninh Hữu Phương chỉ ước gì được nghe câu này, gật đầu liên tục:’’Dạ dạ dạ, tiểu nhân lui ra liền, không quấy rầy ngài cùng biểu thiếu gia nói chuyện’’. Nói rồi muốn kéo Ninh Tịch đi.
‘’Một chút’’ Dung Cẩn bình tĩnh nhìn Ninh Tịch, chợt mỉm cười:’’Ngươi mới vừa nói, ta không biết tôn trọng sự vất vả của người khác đúng không?’’
Ninh Tịch cũng cười đáp:’’Tiểu nữ nào dám nói thiếu gia như vậy’’ trong mắt lại không có chút vui vẻ nào.
Dung Cẩn thong thả ung dung nói:’’Chiếu theo lời nói của ngươi, khách nhân ăn cơm đều không có quyền lợi bắt bẻ hương vị thức ăn?’’
Ninh Tịch cười cười, cũng không nhanh không chậm nói:’’Đương nhiên là khách nhân có quyền lợi bắt bẻ, chỉ là dù có bắt bẻ thì cũng phải cố kỵ cảm thụ của người khác một chút. Nếu có người cố tình nhặt xương trong trứng, thì có là người đầu bếp nào cũng không thể hầu hạ được’’.
Nụ cười của Dung Cẩn sâu hơn:’’Đầu bếp nấu ăn chính là để khách nhân thưởng thức, nên phải thẳng thắn mà tiếp thu ý kiến của khách nhân. Nếu như chỉ một câu khó nghe mà cũng không thể chịu được thì chỉ có thể làm đầu bếp hạng hai, không thể trở thành đầu bếp nhất đẳng được’’.
‘’Tay nghề tốt xấu phải xem ngộ tính cùng nỗ lực của mỗi người, chỉ là nhân phẩm cao thấp là do trời sinh. Không biết tôn trọng ngừơi khác sẽ không được người khác tôn trọng’’. Ninh Tịch không chút nghĩ ngợi đáp.
Dung Cẩn tức nghiến răng:’’Ngươi…’’
Ninh Tịch nhướng mi, cười:’’Ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ăn nói không dễ nghe, chỉ biết nói thật. Kính xin biểu thiếu gia thông cảm’’.
Ninh Hữu Phương nghe đến mặt mũi trắng bệch, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Đối phương cũng không phải là khách nhân bình thường, là biểu đệ Đông gia thiếu gia a. Nhìn lại một thân quần áo cùng khí dộ của hắn không phú thì cũng quý. Ninh Tịch đắc tội khách nhân như vậy tương lai làm sao có thể tiếp tục ở lại Thái Bạch lâu? Lục Tử Ngôn cũng có chút nhức đầu.
Biểu đệ này từ kinh thành đến Lạc Dương mới vài ngày, tính tình như thế nào hắn không rõ lắm. Hôm nay cùng một tiểu cô nương đấu võ mồm hang hái như vậy hắn phải khuyên như thế nào mới tốt đây?
Dung Cẩn với NInh Tịch cứ mắt to trùng mắt nhỉ như vậy một lúc, sau đó đồng thời quay mặt đi, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ: thật là một nha đầu (cậu ấm) khó dây dưa.
‘’Biểu đệ’’ Lục Tử Ngôn nhân cơ hội gấp rút giảng hòa:’’Đệ không phải là còn muốn đi dạo chợ hoa sao? Huynh dẫn đệ đi’’.
Dung Cẩn khẽ hừ một cái, tính là đồng ý.
Lục Tử Ngôn vui mừng, liên tục nháy mắt với Ninh Hữu Phương. Ninh Hữu Phương hiểu ý, lập tức dắt Ninh Tịch chuồn đi.
Lần này Dung Cẩn không có gọi họ lại, chỉ nhìn bóng lưng Ninh Tịch, nhàn nhạt hỏi một câu:’’Ngươi tên gì?’’
Ninh Tịch không quay đầu, trấn tĩnh đáp:’’Tiểu nữ tên Ninh Tịch’’.
Dung Cẩn, hắn sẽ có ấn tượng với cái tên này sao?
Ninh Tịch hơi há mồm, lại không biết phải nói gì, một hồi lâu mới cười nói:’’Con thích Lạc Dương, thích Thái Bách lâu, địa phương khác con đều không muốn đi’’.
Ninh Hữu Phương sảng lãng nở nụ cười:’’Nha đầu con, làm cha sợ hết hồn. Vừa rồi cha cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, cho dù muốn đi cũng không có cơ hội’’.
Ninh Tịch cười cười, nụ cười có chút khổ sở.
Còn hơn một tháng, quý nhân kia liền xuất hiện, cơ hội mà Ninh Hữu Phương tha thiết mong đợi sẽ tới…
Lai Phúc cười chen miệng:’’Ninh đầu bếp, vừa rồi Đông gia thiếu gia phân phó, khi nào công việc của ngài xong thì mời ngài đến hoa sen sảnh’’ hiển nhiên là muốn thưởng.
Ninh Hữu Phương ‘’ừ’’ một tiếng, nhấc chân liền đi.
Lai Phúc lại ho khan một tiếng:’’Đúng rồi, vị khách quý kia có nói muốn gặp đầu bếp làm món nguội…’’
Trương Triển Du có chút ngoài ý muốn nở nụ cười, đang định nói chuyện thì nghe Lai Phúc nói câu tiếp theo, cứng người:’’…Nói là món cá lội hồ sen kia có chút ý mới’’.
Ninh Tịch sững sờ, không nghĩ là nàng cũng sẽ được gọi, không tự chủ nhìn Ninh Hữu Phương một cái.
Ninh Hữu Phương rất cao hứng, ngoắc Ninh Tịch:’’Tịch nhi, cha dẫn con đi’’.
Ninh Tịch chần chờ một lúc, hiển nhiên là không quá tình nguyện:’’Cha, con…’’
‘’Ninh thúc thúc, Ninh Tịch muội muội" một thanh âm thanh thúy vang lên, là Tôn Đông Tuyết đến:’’Đại thiếu gia để ta đến gọi mọi người’’.
Ninh Tịch bất đắc dĩ thở dài, đành phải gật đầu nhẹ, đi theo Ninh Hữu Phương đến tiền sảnh.
Nàng không ngừng tự an ủi mình, không có chuyện gì, Dung tam thiếu gia kia không có chút ấn tượng nào đối với nàng, gặp mặt như thế này nếu nàng chỉ cúi đầu không lên tiếng thì chắc hắn cũng sẽ không chú ý nàng quá nhiều…
Tôn Đông Tuyết cười tủm tỉm bu lại, khen ngợi hết lời:" Ninh Tịch muội muội, hôm nay muội làm món nguội kia thật sự là cực kỳ xinh đẹp, làm cho người ta không nỡ động đũa đấy".
Ninh Tịch bình tĩnh, cười đáp:’’Muội cũng là linh cơ nhất động mới nghĩ ra cách trang trí đó, không nghĩ tới thế nhưng có thể lọt vào mắt khách quý’’.
Tôn Đông Tuyết không ngừng hâm mộ thở dài:’’Muội thật là có tài, nếu tỷ cũng có tài nấu nướng như vậy thì tốt rồi’’.
Ninh Hữu Phương quay đầu cười một tiếng:’’Vậy thì quá đơn giản, nếu cháu muốn học thì đến Thái Bạch lâu làm học đồ là được, chỉ sợ Tôn chưởng quỹ không nỡ để cháu ăn cái khổ này’’.
Tiểu cô nương nũng nịu chính trực, thích mặc đồ đẹp, ai lại nguyện ý cả ngày ngốc trong phòng bếp đầy dầu mỡ như Ninh Tịch?
Quả nhiên, Tôn Đông Tuyết lập tức ngậm miệng, không đề cập đến vấn đề này nữa.
Sau khi lên cầu thang, hoa sen sảnh hiện ra trước mắt.
Ninh Tịch hít sâu, nặn ra nụ cười, đi cuối cùng.
Sau khi bước vào nhã gian, liền nở nụ cười tiến lên chào hỏi:’’Tiểu nhân Ninh Hữu Phương gặp qua Đông gia thiếu gia, biểu thiếu gia’’.
Lục Tử Ngôn trời sinh tính tình hiền hòa, lập tức vừa cười vừa nói:’’Ninh đầu bếp mau miễn lễ, trưa hôm nay đã vất vả ngươi rồi, một bàn thức ăn này thật tốt, hôm nay là ta có lộc ăn’’.
Lời còn chưa dứt, gã sai vặt bên cạnh đã cầm bạc đến.
Ở thời điểm tiếp nhận, Ninh Hữu Phương thuận tay sờ bên trong một chút, phỏng đoán khoảng chừng hai lượng. Một chút bực bội lúc trước không cánh mà bay, liên tục cười nói cảm tạ.
Dung Cẩn lườ biếng ngồi một bên chợt nở nụ cười, chậm chạp nói:’’Biểu ca, đây là huynh đang khen đầu bếp chính của Thái Bạch lâu sao? Theo đệ thấy thì trù nghẹ cũng không có gì nổi bật’’.
Không có gì nổi bật?
Mọi người đều sững sờ, không khí có chút yên lặng quỷ dị.
Ninh Hữu Phương cảm thấy một sự giận dữ đang dâng lên mãnh liệt trong cơ thể. Hắn làm đầu bếp đã nhiều năm cũng chưa bị vũ nhục qua như vậy…
Ninh Tịch nheo mắt, bất động thanh sắc liếc Dung Cẩn.
Dung Cẩn không thể không biết lời mình nói quá đáng, không điếm xỉa gì cười nói:’’Bảo thủ không chịu thay đổi, chỉ biết làm theo quy củ, hương vị tuy không có gì để nói nhưng thiếu hụt ý tưởng mới. Tất cả bây giờ đều là Ninh đầu bếp học được từ thầy phụ học được, chính mình lại chưa từng nghĩ đến việc sáng tạo món mới, ta nói có đúng không?’’
Ninh Hữu Phương cứng mặt.
Mặc dù lòng tràn đầy phẫn nộ và xấu hổ, hận không thể đẩy cửa bước ra ngoài, thế nhưng… thiếu niên quý khí xinh đẹp quá đáng này lại nói trúng nỗi buồn sâu nhất trong lòng hắn.
Đúng vậy, trù nghệ của hắn đều là học từ Ninh Đại Sơn, những năm nay mặc dù thanh danh hiển hách khắp Lạc Dương nhưng chính hắn rất rõ ràng, cơ bản là hắn khong thể vượt qua tay nghề lúc còn trẻ của Ninh Đại Sơn.
Nếu muốn có tiến bộ, phải được làm việc trong một tửu lâu tốt hơn, tiếp xúc với những đầu bếp siêu quần, mới có động lực thúc đẩy bản thân giỏi hơn nữa…
‘’Biểu thiếu gia’’, Ninh TỊch luôn cúi đầu đầu không nói gì bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Dung Cẩn, gằn từng chữ:’’Ngươi không biết là lời nói vừa rồi của ngươi có điểm quá mức sao?’’
Nàng tuyệt đối không dung tha cho những kẻ nhục nhã Ninh Hữu Phương như vậy, Dù đối phương có là Dung phủ Dung tam thiếu gia có quyền có thế. Dung Cẩn ngoài ý muốn nhíu mày, rất có hứng thú đánh giá Ninh Tịch vài lần:’’A? Vừa rồi câu nào ta nói quá mức?’’
Hô hấp của Ninh Hữu Phương dừng lại, cuốn quit dịch một bước, che kín thân thể nhỏ nhắn của Ninh Tịch, thấp giọng nói:’’Tịch nhi, đừng nói nhảm’’ sau đó, mặt mũi tràn đầy tươi cười nói:’’Biểu thiếu gia đừng trách móc, khuê nữ của ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, mới làm học đồ không lâu…’’
‘’Đĩa cá lội hồ sen kia là ngươi làm sao?’’ Dung Cẩn thẳng tắp nhìn về phía Ninh Tịch, hứng thú hỏi.
Nih Tịch vững vàng tiến lên một bước, hắng giọng đáp:’’Đúng vậy, tiểu nữ tài tài sơ học thiển, đã bêu xấu trước mặt biểu thiếu gia’’.
Dung Cẩn nhàn nhạt cười:’’Cá hun hỏa hầu khống chế không tốt, hương vị quá ngọt, đao công của ngươi cũng cần tôi luyện thêm, cũng may là cách trang trí cũng coi như có điểm mới’’. Mặc dù bộ dạng hời hợt, lại nói ra toàn lời sắc bén khó nghe.
Ninh Tịch kiềm lại tức giận trong lòng, lạnh nhạt cười:’’Biểu thiếu gia sinh ra trong gia đình phú quý sống an nhàn sung sướng đã quen, làm sao hiểu được vất vả của nghề đầu bếp. Cha ta vì làm ra những món ăn mỹ vị không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư. Cho dù không hợp khẩu vị của ngài thì cũng xin ngài hiểu được tôn trọng vất vả của người khác’’.
Ninh Hữu Phương nghe thống khoái vô cùng, lại sợ hết hồn hết vía, sợ Ninh Tịch chọc giận khách quý mang đến mầm tai vạ, âm thầm kéo tay áo Ninh Tịch.
Ninh Tịch phảng phất như không biết, vẫn đứng thẳng tắp, ha con mắt sáng ngời nhìn về nụ cười đang dần thu liễm của Dung Cẩn:’’Tiểu nữ trẻ người non dạ, nếu trong lúc nói chuyện vô tình làm ngài phật lòng, kính xin ngài đừng trách phạt. Chỉ là nếu lòng dạ ngài quá hẹp hòi, cũng không nên vì vậy mà tìm phiền toái, kính xin ngài hướng về tiểu nữ mà trách phạt, đừng giận chó đánh mèo lên đầu cha tiểu nữ’’.
Dung Cẩn hơi híp mắt, nụ cười hoàn toàn biến mất.
Khá lắm tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng.
Nhìn như cung kính, kỳ thật câu nào cũng mang đao kiếm, làm người ta đau nhức. Cùng nàng đấu võ mồm không khỏi mất phong độ nam nhi, đáy lòng cứ như vậy mà có chút ảo não…
Tôn Đông Tuyết sớm bị sự lớn mật của Ninh Tịch dọa sợ, gương mặt trắng bệch, trong lòng âm thầm cầu nguyện.
Ninh Tịch a Ninh Tịch, muội ngàn lầm đừng chọc giận biểu thiếu gia, đến lúc đó chỉ sợ sẽ liên lụy tỷ, tỷ cũng không chịu nổi a. Lục Tử Ngôn thấy tình huống không ổn, gấp rút ho khan một tiếng hòa giải:’’Tốt lắm tốt lắm, hôm nay Ninh đầu bếp đã khổ cực, sớm nên nghỉ ngơi để chiều còn tiếp tục làm việc…’’
Ninh Hữu Phương chỉ ước gì được nghe câu này, gật đầu liên tục:’’Dạ dạ dạ, tiểu nhân lui ra liền, không quấy rầy ngài cùng biểu thiếu gia nói chuyện’’. Nói rồi muốn kéo Ninh Tịch đi.
‘’Một chút’’ Dung Cẩn bình tĩnh nhìn Ninh Tịch, chợt mỉm cười:’’Ngươi mới vừa nói, ta không biết tôn trọng sự vất vả của người khác đúng không?’’
Ninh Tịch cũng cười đáp:’’Tiểu nữ nào dám nói thiếu gia như vậy’’ trong mắt lại không có chút vui vẻ nào.
Dung Cẩn thong thả ung dung nói:’’Chiếu theo lời nói của ngươi, khách nhân ăn cơm đều không có quyền lợi bắt bẻ hương vị thức ăn?’’
Ninh Tịch cười cười, cũng không nhanh không chậm nói:’’Đương nhiên là khách nhân có quyền lợi bắt bẻ, chỉ là dù có bắt bẻ thì cũng phải cố kỵ cảm thụ của người khác một chút. Nếu có người cố tình nhặt xương trong trứng, thì có là người đầu bếp nào cũng không thể hầu hạ được’’.
Nụ cười của Dung Cẩn sâu hơn:’’Đầu bếp nấu ăn chính là để khách nhân thưởng thức, nên phải thẳng thắn mà tiếp thu ý kiến của khách nhân. Nếu như chỉ một câu khó nghe mà cũng không thể chịu được thì chỉ có thể làm đầu bếp hạng hai, không thể trở thành đầu bếp nhất đẳng được’’.
‘’Tay nghề tốt xấu phải xem ngộ tính cùng nỗ lực của mỗi người, chỉ là nhân phẩm cao thấp là do trời sinh. Không biết tôn trọng ngừơi khác sẽ không được người khác tôn trọng’’. Ninh Tịch không chút nghĩ ngợi đáp.
Dung Cẩn tức nghiến răng:’’Ngươi…’’
Ninh Tịch nhướng mi, cười:’’Ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, ăn nói không dễ nghe, chỉ biết nói thật. Kính xin biểu thiếu gia thông cảm’’.
Ninh Hữu Phương nghe đến mặt mũi trắng bệch, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Đối phương cũng không phải là khách nhân bình thường, là biểu đệ Đông gia thiếu gia a. Nhìn lại một thân quần áo cùng khí dộ của hắn không phú thì cũng quý. Ninh Tịch đắc tội khách nhân như vậy tương lai làm sao có thể tiếp tục ở lại Thái Bạch lâu? Lục Tử Ngôn cũng có chút nhức đầu.
Biểu đệ này từ kinh thành đến Lạc Dương mới vài ngày, tính tình như thế nào hắn không rõ lắm. Hôm nay cùng một tiểu cô nương đấu võ mồm hang hái như vậy hắn phải khuyên như thế nào mới tốt đây?
Dung Cẩn với NInh Tịch cứ mắt to trùng mắt nhỉ như vậy một lúc, sau đó đồng thời quay mặt đi, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ: thật là một nha đầu (cậu ấm) khó dây dưa.
‘’Biểu đệ’’ Lục Tử Ngôn nhân cơ hội gấp rút giảng hòa:’’Đệ không phải là còn muốn đi dạo chợ hoa sao? Huynh dẫn đệ đi’’.
Dung Cẩn khẽ hừ một cái, tính là đồng ý.
Lục Tử Ngôn vui mừng, liên tục nháy mắt với Ninh Hữu Phương. Ninh Hữu Phương hiểu ý, lập tức dắt Ninh Tịch chuồn đi.
Lần này Dung Cẩn không có gọi họ lại, chỉ nhìn bóng lưng Ninh Tịch, nhàn nhạt hỏi một câu:’’Ngươi tên gì?’’
Ninh Tịch không quay đầu, trấn tĩnh đáp:’’Tiểu nữ tên Ninh Tịch’’.
Dung Cẩn, hắn sẽ có ấn tượng với cái tên này sao?
Tác giả :
Tìm Kiếm Tình Yêu Thất Lạc