Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 95
Hôn sự của Thái tử không lâu sau đã được định, chính là thân chất nữ Phong Thanh Tuệ của An Quốc công Phong Định Thành.
Phong gia là võ tướng của Đại Thịnh, nổi lên từ trong trận Bắc phạt hai mươi năm trước. Là một sĩ tộc nhỏ vốn không có căn cơ gì, Phong Định Thành dựa vào bản lĩnh của chính mình trở thành một gia tộc hiển hách tân sinh của Đại Thịnh, đồng thời hiện tại cũng có lực ảnh hưởng nhất định với quân đội.
Có một nhạc gia như vậy, đối với Thái tử mà nói là an ổn, trung lập, cũng có thể lợi dụng được.
Trung tâm của Phong Định Thành với Thịnh Huy đế là không thể nghi ngờ, mà đến nay, tứ nhi tử của ông càng thêm trung tâm với Hoàng đế và Thái tử.
Thái tử và Phong Thanh Tuệ tuy rằng chỉ vội vàng gặp mặt được vài lần trên mấy bữa tiệc nhỏ trong hoàng cung, nhưng hai bên cũng có ấn tượng tốt, nói ra thì… Dương Tĩnh cũng không phản đối Thái tử lợi dụng thế lực nho nhỏ của mình theo đuổi nữ tử yểu điệu, ví như tặng chút lễ vật thư tình gì đó. Nói chung, hai thiếu nam thiếu nữ này, trước khi đại hôn cũng có thể được cho là lưỡng tình tương duyệt.
Đại hôn của Thái tử chuẩn bị tròn một năm, cho đến mùa thu năm sau mới được cử hành long trọng.
Mười sáu tuổi, ở thời đại này đã là thành niên.
Dương Tĩnh vui mừng vì Thái tử thành gia lập nghiệp.
Hắn cũng không vội làm gia gia, dù sao Phong Thanh Tuệ cũng mới mười sáu tuổi, đây tuyệt đối là tảo hôn sinh sớm. Nhưng nếu như thật sự có tôn tử, đây cũng không là gì, tất cả thuận theo tự nhiên là được rồi.
Sau đại hôn của Thái tử, Dương Kiện cũng đến lúc xuất cung lập phủ. Dương Tình tìm cho hắn một mảnh đất lớn gần Hoàng cung nhất, cũng nằm ở trong phường Ung Hòa phồn hoa nhất, đi đến hoàng cung cũng chỉ mất thời gian một nén nhanh. Bởi vậy có thể thấy được Hoàng đế sủng ái nhị Hoàng tử biết bao nhiêu.
Nay Thái tử đang chìm trong niềm vui sướng tân hôn, Dương Kiện lại kích động chờ ngày rời cung lập phủ thì, Hoàng gia lại đón một việc cực vui mừng.
Ngày hôm đó Trường Bình Công chúa gọi bạn hô bè vào trong hoàng cung, gọi toàn bộ con cháu trong hoàng thất đến chơi xúc cúc với nàng, nhị Hoàng huynh Dương Kiện cũng bị kéo đến cùng chơi.
Vị Trường Bình Công chúa này tuy rằng là hòn ngọc quý trên tay Dương Tĩnh và Tiêu Thương Hải, nhưng có thể bởi vì là nữ nhi duy nhất, thực chất là do được hai vị phụ thân dạy dỗ trưởng thành, vì vậy tích cách cực kỳ hào sảng phóng khoáng, theo cách nói của Dương Tĩnh thì, tuổi còn nhỏ đã rất có phong cách của một ‘Ngự tỷ’.
Nàng không thích cầm kỳ thi họa, thêm hoa ngắm hoa gì đó, mà từ nhỏ đã thích nghịch ngợm gây sự, trèo cây nô đùa, so với hai vị huynh trưởng của nàng còn bướng bỉnh hơn. Hơn nữa Dương Tĩnh cực kỳ cưng chiều nàng, quả thực là không gì không đáp ứng. Vì vậy vị Đại Công chúa này lại càng vô pháp vô thiên.
Tiêu Thương Hải rất là bất đắc dĩ với việc này. Là một người Thịnh sinh trưởng ở địa phương, y nghĩ nữ hài nên có bộ dáng của nữ hài, dù cho không thể làm tiểu thư khuê các, chí ít cũng phải đoan trang văn tĩnh mới đúng. Ai ngờ hai nhi tử của y rất nghe lời hiểu chuyện, nhưng nữ nhi duy nhất cố tình lại rất hoạt bát bướng bỉnh, bình thường đều khiến y đau đầu.
Cũng may Nguyên An mặc dù có chút tùy hứng, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chuyện gì khác người. Trong những trường hợp quan trọng cũng có thể thể hiện sự ổn trọng và tư thái của một Công chúa, Tiêu Thương Hải rốt cuộc cũng có chút thoải mái.
Trường Bình Công chúa gần đây rất mê xúc cúc, đá còn hơn cả hai vị huynh trưởng của nàng (Không ngoại trừ khả năng hai vị ca ca để cho nàng hơn), bởi vậy nàng càng đắc ý hơn, mỗi tháng đều phải bày một cuộc đấu xúc cúc nhỏ ở trong cung, chia toàn bộ đám con cháu hoàng thất ra làm hai đội rồi đấu.
Dương Tĩnh đối việc này giữ thái độ ủng hộ. Hắn nghĩ nữ hài tử từ nhỏ hẳn là nên có chút hoạt động thể dục thích hợp, việc này tốt cho cơ thể phát triển. Hơn nữa hoạt động tiêu khiển của quý tộc hoàng thất rất ít, còn hơn là để cho đám con cháu trong kinh thành và vùng ngoại thành chạy quanh tìm phiền toái, không bằng mỗi tháng định kỳ để cho chúng vào hoàng cung tiêu hao một chút tinh lực tràn dầy, vì vậy hắn mở rộng cửa tạo điều kiện, thậm chí còn cổ vũ nữ nhi biến hoạt động này thành thi đấu chính thức có chút quy mô.
Dương Nguyên An cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, phong phạm ‘Ngự tỷ’ hoàng gia vừa ra, dù cho là đám con cháu hoàng thất lớn hơn nàng năm sáu tuổi, ở trước mặt nàng cũng phải thành thành thật thật nghe lời.
Tiêu Thương Hải đối với việc này chỉ mở một mắt nhắm một mắt. Tương lai nữ nhi dù sao cũng phải gả ra ngoài, cũng chỉ có vài năm ở dưới cánh chim của phụ mẫu mới có thể sống vô ưu vô lự, vì vậy thái độ cũng có chút dung túng.
“Nhị ca, chuyền bóng! Chuyền bóng!"
Dương Nguyên An một thân áo đỏ tím cổ tay áo quấn chặt bằng lụa, bên hông đeo đai bằng tơ lụa màu minh hoàng, phía dưới đi một đôi giày da dê nhỏ mày đen, tư thế oai hùng hiên ngang nói không nên lời.
Nàng lớn lên cực kỳ giống Tiêu Thương Hải, nhưng một đôi mày rậm cùng sống mũi cao thẳng lại giống Thịnh Huy đế như đúc.
Dương Kiện thân mình chợt lóe, làm một động tác giả, lướt qua Dương Minh đang chặn đường, chân sau nhấc lên, làm một tư thế bạch hạc dang cánh cực đẹp, đá cầu về phía công chúa Trường Bình.
Dương Nguyên An và huynh trưởng cực kỳ ăn ý, nhảy lên không trung dùng đùi phải đá một cái, quả cầu liền bay vào trong cổng tò vò nho nhỏ.
“Vào!"
Dương Nguyên An hô to.
Lúc này hạt cát cuối cùng cũng chảy xuống hết giờ, Dương Cẩn làm trọng tài gõ đồng la, tuyên bố:
“Trận đấu kết thúc. Mười một so với mười, đội Vĩnh Thắng đại thắng!"
“Thắng rồi!"
Dương Nguyên An hưng phấn hô to.
Dương Kiện lau mồ hôi trên trán, cười nói:
“Tiền cược hôm nay lại là của chúng ta rồi!"
Dương Minh tức giận nói:
“Đắc ý cái gì! Tháng sau ta sẽ thắng lại!"
“Tiểu đường thúc, tháng trước ngươi cũng nói như vậy mà."
Dương Nguyên An cười hì hì nói.
Bối phận của Dương Minh là đường đệ của Dương Tĩnh, vì vậy Dương Nguyên An gọi hắn là ‘tiểu đường thúc’. Nhưng Dương Kiện tuổi không cách hắn nhiều lắm, lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vì vậy vẫn gọi thẳng tên.
Dương Minh phẫn nộ hừ một tiếng, nói:
“Được. Ngày mai ta sẽ để bọn họ mang một bàn tiệc thượng phẩm của Mãn Hương Viên đến, để công chúa nếm món ăn tươi ngon."
Dương Nguyên An cười đến mắt đều híp lại, nói:
“Được. Ta đây lại có lộc ăn rồi."
Dương Minh thấy bộ dạng đáng yêu của nàng, nhịn không được búng nhẹ lên trán của nàng một cái, cười nhạo nói:
“Trong cung còn không có đồ ăn ngon gì chứ, lại thích ăn mấy thứ linh tinh ngoài cung. Nếu để Hoàng hậu điện hạ biết, lại nói ngươi tham ăn."
Dương Nguyên An bĩu môi nói:
“Mấy thứ trong cung cho dù ăn ngon, nhưng ăn nhiều năm như vậy cũng chán ngấy. Cố tình lại còn lắm quy củ, đồ ăn bên ngoài không được mang vào trong cung, bằng không ta đã sớm phái người tự mua về rồi. Cũng chỉ có đồ tiểu đường thúc mang vào là mẫu hậu sẽ không hỏi đến, nếu không mấy thứ ngoài cung ta đều không thể mang vào."
Dương Kiện ở bên cạnh nghe, đột nhiên nhớ tới phụ hoàng và mẫu hậu hình như rất thích món ăn chiêu bài của Xuân Hoa lâu —— Vịt mặn. Hôm nay thân phận của hắn và Thái tử khác biệt. Thái tử quanh năm suốt tháng sợ rằng đều không có cơ hội xuất cung, nhưng Dương Kiện bởi vì sắp xuất cung khai phủ, vì vậy một năm này thường chạy ra bên ngoài. Hắn nghĩ nếu Thế tử Dương Minh của Giản Thân Vương ngày mai muốn đưa một bàn tiệc vào cung, không bằng hắn cũng đi Xuân Hoa lâu gọi chút đồ ăn ngon, hiếu kính cho phụ hoàng và mẫu hậu.
Tâm động không bằng hành động. Hắn hạ quyết tâm, ngày hôm sau thực sự xuất cung đến Xuân Hoa lâu một chuyến, gọi một bàn tiệc kêu bọn thị vệ cầm lấy, mang về hoàng cung.
Phong gia là võ tướng của Đại Thịnh, nổi lên từ trong trận Bắc phạt hai mươi năm trước. Là một sĩ tộc nhỏ vốn không có căn cơ gì, Phong Định Thành dựa vào bản lĩnh của chính mình trở thành một gia tộc hiển hách tân sinh của Đại Thịnh, đồng thời hiện tại cũng có lực ảnh hưởng nhất định với quân đội.
Có một nhạc gia như vậy, đối với Thái tử mà nói là an ổn, trung lập, cũng có thể lợi dụng được.
Trung tâm của Phong Định Thành với Thịnh Huy đế là không thể nghi ngờ, mà đến nay, tứ nhi tử của ông càng thêm trung tâm với Hoàng đế và Thái tử.
Thái tử và Phong Thanh Tuệ tuy rằng chỉ vội vàng gặp mặt được vài lần trên mấy bữa tiệc nhỏ trong hoàng cung, nhưng hai bên cũng có ấn tượng tốt, nói ra thì… Dương Tĩnh cũng không phản đối Thái tử lợi dụng thế lực nho nhỏ của mình theo đuổi nữ tử yểu điệu, ví như tặng chút lễ vật thư tình gì đó. Nói chung, hai thiếu nam thiếu nữ này, trước khi đại hôn cũng có thể được cho là lưỡng tình tương duyệt.
Đại hôn của Thái tử chuẩn bị tròn một năm, cho đến mùa thu năm sau mới được cử hành long trọng.
Mười sáu tuổi, ở thời đại này đã là thành niên.
Dương Tĩnh vui mừng vì Thái tử thành gia lập nghiệp.
Hắn cũng không vội làm gia gia, dù sao Phong Thanh Tuệ cũng mới mười sáu tuổi, đây tuyệt đối là tảo hôn sinh sớm. Nhưng nếu như thật sự có tôn tử, đây cũng không là gì, tất cả thuận theo tự nhiên là được rồi.
Sau đại hôn của Thái tử, Dương Kiện cũng đến lúc xuất cung lập phủ. Dương Tình tìm cho hắn một mảnh đất lớn gần Hoàng cung nhất, cũng nằm ở trong phường Ung Hòa phồn hoa nhất, đi đến hoàng cung cũng chỉ mất thời gian một nén nhanh. Bởi vậy có thể thấy được Hoàng đế sủng ái nhị Hoàng tử biết bao nhiêu.
Nay Thái tử đang chìm trong niềm vui sướng tân hôn, Dương Kiện lại kích động chờ ngày rời cung lập phủ thì, Hoàng gia lại đón một việc cực vui mừng.
Ngày hôm đó Trường Bình Công chúa gọi bạn hô bè vào trong hoàng cung, gọi toàn bộ con cháu trong hoàng thất đến chơi xúc cúc với nàng, nhị Hoàng huynh Dương Kiện cũng bị kéo đến cùng chơi.
Vị Trường Bình Công chúa này tuy rằng là hòn ngọc quý trên tay Dương Tĩnh và Tiêu Thương Hải, nhưng có thể bởi vì là nữ nhi duy nhất, thực chất là do được hai vị phụ thân dạy dỗ trưởng thành, vì vậy tích cách cực kỳ hào sảng phóng khoáng, theo cách nói của Dương Tĩnh thì, tuổi còn nhỏ đã rất có phong cách của một ‘Ngự tỷ’.
Nàng không thích cầm kỳ thi họa, thêm hoa ngắm hoa gì đó, mà từ nhỏ đã thích nghịch ngợm gây sự, trèo cây nô đùa, so với hai vị huynh trưởng của nàng còn bướng bỉnh hơn. Hơn nữa Dương Tĩnh cực kỳ cưng chiều nàng, quả thực là không gì không đáp ứng. Vì vậy vị Đại Công chúa này lại càng vô pháp vô thiên.
Tiêu Thương Hải rất là bất đắc dĩ với việc này. Là một người Thịnh sinh trưởng ở địa phương, y nghĩ nữ hài nên có bộ dáng của nữ hài, dù cho không thể làm tiểu thư khuê các, chí ít cũng phải đoan trang văn tĩnh mới đúng. Ai ngờ hai nhi tử của y rất nghe lời hiểu chuyện, nhưng nữ nhi duy nhất cố tình lại rất hoạt bát bướng bỉnh, bình thường đều khiến y đau đầu.
Cũng may Nguyên An mặc dù có chút tùy hứng, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng làm chuyện gì khác người. Trong những trường hợp quan trọng cũng có thể thể hiện sự ổn trọng và tư thái của một Công chúa, Tiêu Thương Hải rốt cuộc cũng có chút thoải mái.
Trường Bình Công chúa gần đây rất mê xúc cúc, đá còn hơn cả hai vị huynh trưởng của nàng (Không ngoại trừ khả năng hai vị ca ca để cho nàng hơn), bởi vậy nàng càng đắc ý hơn, mỗi tháng đều phải bày một cuộc đấu xúc cúc nhỏ ở trong cung, chia toàn bộ đám con cháu hoàng thất ra làm hai đội rồi đấu.
Dương Tĩnh đối việc này giữ thái độ ủng hộ. Hắn nghĩ nữ hài tử từ nhỏ hẳn là nên có chút hoạt động thể dục thích hợp, việc này tốt cho cơ thể phát triển. Hơn nữa hoạt động tiêu khiển của quý tộc hoàng thất rất ít, còn hơn là để cho đám con cháu trong kinh thành và vùng ngoại thành chạy quanh tìm phiền toái, không bằng mỗi tháng định kỳ để cho chúng vào hoàng cung tiêu hao một chút tinh lực tràn dầy, vì vậy hắn mở rộng cửa tạo điều kiện, thậm chí còn cổ vũ nữ nhi biến hoạt động này thành thi đấu chính thức có chút quy mô.
Dương Nguyên An cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, phong phạm ‘Ngự tỷ’ hoàng gia vừa ra, dù cho là đám con cháu hoàng thất lớn hơn nàng năm sáu tuổi, ở trước mặt nàng cũng phải thành thành thật thật nghe lời.
Tiêu Thương Hải đối với việc này chỉ mở một mắt nhắm một mắt. Tương lai nữ nhi dù sao cũng phải gả ra ngoài, cũng chỉ có vài năm ở dưới cánh chim của phụ mẫu mới có thể sống vô ưu vô lự, vì vậy thái độ cũng có chút dung túng.
“Nhị ca, chuyền bóng! Chuyền bóng!"
Dương Nguyên An một thân áo đỏ tím cổ tay áo quấn chặt bằng lụa, bên hông đeo đai bằng tơ lụa màu minh hoàng, phía dưới đi một đôi giày da dê nhỏ mày đen, tư thế oai hùng hiên ngang nói không nên lời.
Nàng lớn lên cực kỳ giống Tiêu Thương Hải, nhưng một đôi mày rậm cùng sống mũi cao thẳng lại giống Thịnh Huy đế như đúc.
Dương Kiện thân mình chợt lóe, làm một động tác giả, lướt qua Dương Minh đang chặn đường, chân sau nhấc lên, làm một tư thế bạch hạc dang cánh cực đẹp, đá cầu về phía công chúa Trường Bình.
Dương Nguyên An và huynh trưởng cực kỳ ăn ý, nhảy lên không trung dùng đùi phải đá một cái, quả cầu liền bay vào trong cổng tò vò nho nhỏ.
“Vào!"
Dương Nguyên An hô to.
Lúc này hạt cát cuối cùng cũng chảy xuống hết giờ, Dương Cẩn làm trọng tài gõ đồng la, tuyên bố:
“Trận đấu kết thúc. Mười một so với mười, đội Vĩnh Thắng đại thắng!"
“Thắng rồi!"
Dương Nguyên An hưng phấn hô to.
Dương Kiện lau mồ hôi trên trán, cười nói:
“Tiền cược hôm nay lại là của chúng ta rồi!"
Dương Minh tức giận nói:
“Đắc ý cái gì! Tháng sau ta sẽ thắng lại!"
“Tiểu đường thúc, tháng trước ngươi cũng nói như vậy mà."
Dương Nguyên An cười hì hì nói.
Bối phận của Dương Minh là đường đệ của Dương Tĩnh, vì vậy Dương Nguyên An gọi hắn là ‘tiểu đường thúc’. Nhưng Dương Kiện tuổi không cách hắn nhiều lắm, lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vì vậy vẫn gọi thẳng tên.
Dương Minh phẫn nộ hừ một tiếng, nói:
“Được. Ngày mai ta sẽ để bọn họ mang một bàn tiệc thượng phẩm của Mãn Hương Viên đến, để công chúa nếm món ăn tươi ngon."
Dương Nguyên An cười đến mắt đều híp lại, nói:
“Được. Ta đây lại có lộc ăn rồi."
Dương Minh thấy bộ dạng đáng yêu của nàng, nhịn không được búng nhẹ lên trán của nàng một cái, cười nhạo nói:
“Trong cung còn không có đồ ăn ngon gì chứ, lại thích ăn mấy thứ linh tinh ngoài cung. Nếu để Hoàng hậu điện hạ biết, lại nói ngươi tham ăn."
Dương Nguyên An bĩu môi nói:
“Mấy thứ trong cung cho dù ăn ngon, nhưng ăn nhiều năm như vậy cũng chán ngấy. Cố tình lại còn lắm quy củ, đồ ăn bên ngoài không được mang vào trong cung, bằng không ta đã sớm phái người tự mua về rồi. Cũng chỉ có đồ tiểu đường thúc mang vào là mẫu hậu sẽ không hỏi đến, nếu không mấy thứ ngoài cung ta đều không thể mang vào."
Dương Kiện ở bên cạnh nghe, đột nhiên nhớ tới phụ hoàng và mẫu hậu hình như rất thích món ăn chiêu bài của Xuân Hoa lâu —— Vịt mặn. Hôm nay thân phận của hắn và Thái tử khác biệt. Thái tử quanh năm suốt tháng sợ rằng đều không có cơ hội xuất cung, nhưng Dương Kiện bởi vì sắp xuất cung khai phủ, vì vậy một năm này thường chạy ra bên ngoài. Hắn nghĩ nếu Thế tử Dương Minh của Giản Thân Vương ngày mai muốn đưa một bàn tiệc vào cung, không bằng hắn cũng đi Xuân Hoa lâu gọi chút đồ ăn ngon, hiếu kính cho phụ hoàng và mẫu hậu.
Tâm động không bằng hành động. Hắn hạ quyết tâm, ngày hôm sau thực sự xuất cung đến Xuân Hoa lâu một chuyến, gọi một bàn tiệc kêu bọn thị vệ cầm lấy, mang về hoàng cung.
Tác giả :
Thập Thế