Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 92
Ngọ thiện Dương Tĩnh cũng không có tâm tình ăn, canh giữ ở ngoài cửa. Đến buổi chiều, tiếng kêu của Tiêu Thương Hải càng truyền ra dồn dập.
Dương Tĩnh đứng ngồi không yên.
Tiêu Thương Hải rất kiên cường, bất kể là lúc nào, cho dù là lúc sinh hài tử thì, y cũng không muốn kêu to.
Dương Tĩnh còn nhớ rõ một đêm kia khi Dương Quang Vinh được sinh ra, ở bên bờ sông Trường Giang, hắn chạy từ thành Hô Hà về doanh địa, Tiêu Thương Hải đang bị hai ma ma đỡ đẻ mà Thái hậu phái đến dằn vặt đến mức hỗn loạn mà dữ tợn. Nhưng lúc ấy y vẫn còn sức lực nằm trong lòng mình giả bộ yếu đuối, mượn tay mình đuổi hết người Thái hậu phái tới ra ngoài.
Sau đó ngự y vội vàng chạy đến đỡ đẻ cho y, y đau đớn đến cùng cực, nắm chặt tay mình cắn lên một miếng…
Dương Tĩnh giơ tay phải lên, gan bàn tay vẫn còn một vết sẹo nhàn nhạt.
Kiện nhi cũng được sinh ra bên bờ sông Trường Giang. Chỉ là ở bên kia sông.
Lúc đó Tiêu Thương Hải suy yếu đến cực điểm, gần như không hề phát ra bất cứ tiếng rên rỉ nào. Mình ở bên cạnh y, để y cắn mình, y cũng không chịu.
Hình như chỉ có một khắc khi hài tử được sinh ra, y cuối cùng mới nhịn không được mà kêu khẽ lên một tiếng, nhưng từ đầu đến cuối, y hầu như đều một mực nhẫn nại.
Nhưng giờ này phút này, Dương Tĩnh lại có thể nghe thấy được tiếng rên rỉ của Tiêu Thương Hải truyền đến từ trong tẩm điện.
Là cuối cùng cũng không cần nhẫn nại thêm nữa sao?
Người đã được sủng ái và an bình, sẽ càng ngày càng chiều chuộng chính mình, đối mặt với đau khổ cũng sẽ thả lỏng tâm tình, bởi vì biết có người đứng ở phía sau mình, là nơi kiên cường để dựa vào.
Dương Tĩnh tuy rằng mừng rỡ vì Tiêu Thương Hải không hề che giấu sự mềm yếu của bản thân nữa, nhưng lại đau lòng vì y lúc này đang phải chịu khổ sở, cuối cùng nhịn không được vọt đến bên cửa, lại bị Hạ Khởi cùng mấy thái giám gắt gao ngăn cản.
“Bệ hạ không thể. Phòng sinh ô uể, trăm triệu lần không thể để long thể bị ảnh hưởng!"
Dương Tĩnh nói:
“Trẫm chỉ đi vào nhìn một cái. Các ngươi tránh ra!"
Hạ Khởi quỳ xuống trước cửa, khuyên can:
“Bệ hạ ngài đợi thêm một chút nữa, Hoàng hậu điện hạ lập tức sinh hạ tiểu Hoàng tử ra thôi."
Chính vào lúc này, bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng kêu to của Tiêu Thương Hải, toàn bộ âm điệu đều thay đổi, cao vút mà thê lương.
Dương Tĩnh lập tức biến sắc, một cước đá văng Hạ Khởi, phá cửa xông vào.
Trong bình phong truyền đến tiếng khóc nỉ non của anh nhi, Dương Tĩnh đi vòng qua bình phong, thấy một ma ma đỡ đẻ đang ôm một hài nhi béo mập từ giữa hai đùi của Tiêu Thương Hải ra.
Mọi người thấy Hoàng thượng xông vào, đều là cả kinh. Nhưng thật ra Hoàng Tử Quy lại không lấy làm lạ, mở miệng nói:
“Chúc mừng bệ hạ, Hoàng hậu điện hạ sinh hạ một vị tiểu công chúa."
Tiêu Thương Hải nằm ở trên giường, mồ hôi nhễ nhại, mặc dù vẻ mặt mệt mỏi, nhưng khí sắc vẫn tốt. Giữa giường còn có mùi máu tươi tinh ngọt.
Dương Tĩnh vội vàng cầm lấy tay y, cực kỳ vui mừng nói:
“Thương Hải, chúng ta có một nữ nhi rồi."
Tiêu Thương Hải hơi mỉm cười, thân dưới lại đau đớn, sắc mặt không khỏi khẽ biến, cũng là vì Hoàng Tử Quy đang nhẹ day bụng y, giúp y tống cuống rốn và uế vật ra.
Dương Tĩnh vẫn chờ ở một bên, cũng không đi ra ngoài. Hắn cũng không phải là lần đầu tiên ở bên cạnh Tiêu Thương Hải lúc sinh sản, ngược lại rất bình tĩnh. Chỉ là khi thấy ma ma ôm hài nhi mới sinh muốn cắt cuống rốn, hắn liền nhảy dựng lên, nói:
“Để trẫm! Để trẫm cắt!"
Đám ma ma trong cung hai mặt nhìn nhau, Dương Tĩnh đã đi qua, cầm lấy kéo đã hơ qua lửa, thận cẩn thận cắt đứt cuống rốn cho nữ nhi.
Đến chạng vang, tin tức Hoàng hậu sinh hạ Đại Công chúa đã bay ra khỏi Hoàng cung, theo đó sự vui sướng của Hoàng đế đã truyền đi khắp kinh thành.
Đại Công chúa vừa sinh ra đã nặng hơn tám cân, không chỉ nói ở cổ đại, cho dù là ở hiện đại cũng là một anh nhi rất lớn, sản phụ tám chín phần mười sẽ chọn cách sinh mổ, mới có thể sinh ra thuận lợi. Có thể thấy được lần này Tiêu Thương Hải thực sự là chịu không ít khổ.
Dương Tĩnh nhìn nữ nhi mập mạp mũm mĩm, vừa thương vừa yêu.
Đây là nữ nhi mà kiếp trước hắn để lỡ mất, kiếp này cuối cùng cũng quay trở lại trong lòng hắn và Tiêu Thương Hải.
Tiệc tắm rửa ba ngày sau, Tiêu Thái phu nhân và Tiêu phu nhân cùng đám nữ quyến thân thuộc đều tiến cung lúc hạ triều.
Tâm tình Dương Tĩnh vô cùng tốt, nghe nói Tiêu Hiền Lan đã định thân rồi, liền tự mình hạ chỉ tứ hôn, còn thưởng cho không ít vật phẩm trang sức sang quý cho nàng.
Thân thể Tiêu Thương Hải còn suy yếu, không nâng mình dậy được, cũng không nói chuyện với mẫu thân được mấy câu, chờ sau khi tiệc tắm rửa ba ngày kết thúc, ôm nữ nhi nhìn vài lần, liền miễn cưỡng ngủ say.
Lần này khi y mang thai thì bảo dưỡng rất tốt, sau khi sinh sản lại cực kỳ chú ý, trong tháng đúng là điều dưỡng lại được hết những bệnh căn không chủ ý để lại từ hai lần sinh sản trước.
Dương Tĩnh đối với nữ nhi mất đi rồi lại có được này cực kỳ vui mừng, hạ triều liền chạy về xem, qua đầy tháng còn chưa nghĩ ra tên, danh thư sách cổ đều nhanh chóng bị hắn lật giở mấy lần.
Kiếp trước trước khi hắn qua đời ở tuổi ba mươi lăm thì, trong cung sau đó chỉ có thêm hai vị Hoàng tử của Trương Hiền phi và Vương Quý phi. Những thứ khác sau khi Tiêu Thương Hải mất sớm thì hắn không còn nhớ rõ, hắn nhớ có một đoạn thời gian sống rất mơ mơ màng màng, lúc đó có từng lâm hạnh vài phi tần cùng mấy cung nữ khác, hình như có một cung nữ từng mang thai, nhưng sau đó cũng hương tiêu ngọc vẫn, không giải quyết được gì.
Chuyện xưa của đời trước, hắn cũng không có hứng thú nhớ lại nữa, hiện tại hài tử này đã đến đây, dường như có ý nghĩ kiếp trước của hắn và Tiêu Thương Hải cũng đã hoàn toàn bị chôn vùi, khiến hắn vui không kể xiết.
Đến ngày Trưởng Công chúa tròn trăm ngày, Dương Tĩnh cố ý tổ chức bách nhật yến cực kỳ long trọng, đại xá thiên hạ, cả nước cùng chúc mừng, ban cho Trưởng Công chúa tên là ‘Nguyên An’, phong hào ‘Trường Bình Công chúa’. (Thực ra Dương Tĩnh vốn nghĩ đến ‘Thái Bình Công chúa’, nhưng nghĩ phong hào này không quá cát tường, hơn nữa luôn luôn khiến hắn nghĩ đến kiếp trước có chút đáng cười, vì vậy liền thôi.)
Nghi thức long trọng như vậy, chỉ có lễ sắc phong Thái tử mới có thể bằng được. Chúng thần không khỏi chậc lưỡi vì sức nặng của Trưởng Công chúa ở trong lòng Hoàng đế.
Tiêu Thương Hải cũng hiểu được hắn quá mức cưng chiều nữ nhi, nhưng Dương Tĩnh kiên trì giữ ý kiến của mình, y cũng không tiện phản đối.
Buổi tối tinh thần của Dương Tĩnh vẫn còn đang phấn chấn.
Hắn vào ngày Tiêu Thương Hải hết tháng thì đã chuyển về tẩm điện, chỉ là thân thể của Tiêu Thương Hải vẫn chưa dưỡng tốt, không tiện sinh hoạt vợ chồng, bởi vậy nên hai người vẫn còn đang cấm dục.
Nhưng đêm nay nữ nhi đã qua trăm ngày, hắn vui sướng, cuối cùng không chịu nổi nữa, lên giường liền ôm lấy Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải bởi vì lúc mang thai thì bảo dưỡng rất tốt, sau khi sinh sản lại bồi bổ thêm một lượt, bởi vậy hiện tại người vẫn còn trong trạng thái mập mạp. Đặc biệt là phần bụng vẫn lỏng ra nhão xuống, khiến y nhìn mà thấy khổ não.
Y đã sớm nghĩ đến chuyện khôi phục thói quen luyện công vào lúc sáng sớm, dù gì có thời gian luyện kiếm pháp, cũng có thể khôi phục lại dáng người được vài phần. Nhưng Dương Tĩnh sợ y bảo dưỡng còn thiếu, không dám cho y luyện võ.
Bởi vậy lúc này bị Dương Tĩnh ôm lấy, Tiêu Thương Hải có chút bối rối.
“Đừng có sờ ở đó… Không,đừng có chạm… Đã bảo ngươi đừng có sờ! Buông ra!"
“Đều là phu thê già cả rồi, còn xấu hổ cái gì? Thương Hải, nhanh để ta ôm một cái."
Dương Tĩnh cũng không hiểu được nỗi sầu lo của Tiêu Thương Hải, tùy tiện xoay người lên trên, vài động tác trong ổ chăn đã lột hết y phục ra.
Tiêu Thương Hải xấu hổ buồn bực nghiêng người qua, quay lưng lại, Dương Tĩnh còn kéo y sang, nói:
“Thương Hải ngoan, để ta nhìn ngươi làm."
“Không!"
Tiêu Thương Hải che kín bụng mình, sắc mặt đỏ bừng, nói:
“Có cái gì đẹp? Muốn làm thì tiến vào từ phía sau đi!"
Dương Tĩnh không hiểu được là tại làm sao, nói:
“Đây là vì cái gì chứ?"
Tiêu Thương Hải đá một cước xuống, nói:
“Nếu không thì không làm nữa!"
“Đừng đừng, ngươi vui vẻ là được rồi!"
Dương Tĩnh cuối cùng cũng mơ hồ phát hiện ra sự băn khoăn của Tiêu Thương Hải, thuận theo ý y, áp lên lưng y.
Dương Tĩnh đứng ngồi không yên.
Tiêu Thương Hải rất kiên cường, bất kể là lúc nào, cho dù là lúc sinh hài tử thì, y cũng không muốn kêu to.
Dương Tĩnh còn nhớ rõ một đêm kia khi Dương Quang Vinh được sinh ra, ở bên bờ sông Trường Giang, hắn chạy từ thành Hô Hà về doanh địa, Tiêu Thương Hải đang bị hai ma ma đỡ đẻ mà Thái hậu phái đến dằn vặt đến mức hỗn loạn mà dữ tợn. Nhưng lúc ấy y vẫn còn sức lực nằm trong lòng mình giả bộ yếu đuối, mượn tay mình đuổi hết người Thái hậu phái tới ra ngoài.
Sau đó ngự y vội vàng chạy đến đỡ đẻ cho y, y đau đớn đến cùng cực, nắm chặt tay mình cắn lên một miếng…
Dương Tĩnh giơ tay phải lên, gan bàn tay vẫn còn một vết sẹo nhàn nhạt.
Kiện nhi cũng được sinh ra bên bờ sông Trường Giang. Chỉ là ở bên kia sông.
Lúc đó Tiêu Thương Hải suy yếu đến cực điểm, gần như không hề phát ra bất cứ tiếng rên rỉ nào. Mình ở bên cạnh y, để y cắn mình, y cũng không chịu.
Hình như chỉ có một khắc khi hài tử được sinh ra, y cuối cùng mới nhịn không được mà kêu khẽ lên một tiếng, nhưng từ đầu đến cuối, y hầu như đều một mực nhẫn nại.
Nhưng giờ này phút này, Dương Tĩnh lại có thể nghe thấy được tiếng rên rỉ của Tiêu Thương Hải truyền đến từ trong tẩm điện.
Là cuối cùng cũng không cần nhẫn nại thêm nữa sao?
Người đã được sủng ái và an bình, sẽ càng ngày càng chiều chuộng chính mình, đối mặt với đau khổ cũng sẽ thả lỏng tâm tình, bởi vì biết có người đứng ở phía sau mình, là nơi kiên cường để dựa vào.
Dương Tĩnh tuy rằng mừng rỡ vì Tiêu Thương Hải không hề che giấu sự mềm yếu của bản thân nữa, nhưng lại đau lòng vì y lúc này đang phải chịu khổ sở, cuối cùng nhịn không được vọt đến bên cửa, lại bị Hạ Khởi cùng mấy thái giám gắt gao ngăn cản.
“Bệ hạ không thể. Phòng sinh ô uể, trăm triệu lần không thể để long thể bị ảnh hưởng!"
Dương Tĩnh nói:
“Trẫm chỉ đi vào nhìn một cái. Các ngươi tránh ra!"
Hạ Khởi quỳ xuống trước cửa, khuyên can:
“Bệ hạ ngài đợi thêm một chút nữa, Hoàng hậu điện hạ lập tức sinh hạ tiểu Hoàng tử ra thôi."
Chính vào lúc này, bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng kêu to của Tiêu Thương Hải, toàn bộ âm điệu đều thay đổi, cao vút mà thê lương.
Dương Tĩnh lập tức biến sắc, một cước đá văng Hạ Khởi, phá cửa xông vào.
Trong bình phong truyền đến tiếng khóc nỉ non của anh nhi, Dương Tĩnh đi vòng qua bình phong, thấy một ma ma đỡ đẻ đang ôm một hài nhi béo mập từ giữa hai đùi của Tiêu Thương Hải ra.
Mọi người thấy Hoàng thượng xông vào, đều là cả kinh. Nhưng thật ra Hoàng Tử Quy lại không lấy làm lạ, mở miệng nói:
“Chúc mừng bệ hạ, Hoàng hậu điện hạ sinh hạ một vị tiểu công chúa."
Tiêu Thương Hải nằm ở trên giường, mồ hôi nhễ nhại, mặc dù vẻ mặt mệt mỏi, nhưng khí sắc vẫn tốt. Giữa giường còn có mùi máu tươi tinh ngọt.
Dương Tĩnh vội vàng cầm lấy tay y, cực kỳ vui mừng nói:
“Thương Hải, chúng ta có một nữ nhi rồi."
Tiêu Thương Hải hơi mỉm cười, thân dưới lại đau đớn, sắc mặt không khỏi khẽ biến, cũng là vì Hoàng Tử Quy đang nhẹ day bụng y, giúp y tống cuống rốn và uế vật ra.
Dương Tĩnh vẫn chờ ở một bên, cũng không đi ra ngoài. Hắn cũng không phải là lần đầu tiên ở bên cạnh Tiêu Thương Hải lúc sinh sản, ngược lại rất bình tĩnh. Chỉ là khi thấy ma ma ôm hài nhi mới sinh muốn cắt cuống rốn, hắn liền nhảy dựng lên, nói:
“Để trẫm! Để trẫm cắt!"
Đám ma ma trong cung hai mặt nhìn nhau, Dương Tĩnh đã đi qua, cầm lấy kéo đã hơ qua lửa, thận cẩn thận cắt đứt cuống rốn cho nữ nhi.
Đến chạng vang, tin tức Hoàng hậu sinh hạ Đại Công chúa đã bay ra khỏi Hoàng cung, theo đó sự vui sướng của Hoàng đế đã truyền đi khắp kinh thành.
Đại Công chúa vừa sinh ra đã nặng hơn tám cân, không chỉ nói ở cổ đại, cho dù là ở hiện đại cũng là một anh nhi rất lớn, sản phụ tám chín phần mười sẽ chọn cách sinh mổ, mới có thể sinh ra thuận lợi. Có thể thấy được lần này Tiêu Thương Hải thực sự là chịu không ít khổ.
Dương Tĩnh nhìn nữ nhi mập mạp mũm mĩm, vừa thương vừa yêu.
Đây là nữ nhi mà kiếp trước hắn để lỡ mất, kiếp này cuối cùng cũng quay trở lại trong lòng hắn và Tiêu Thương Hải.
Tiệc tắm rửa ba ngày sau, Tiêu Thái phu nhân và Tiêu phu nhân cùng đám nữ quyến thân thuộc đều tiến cung lúc hạ triều.
Tâm tình Dương Tĩnh vô cùng tốt, nghe nói Tiêu Hiền Lan đã định thân rồi, liền tự mình hạ chỉ tứ hôn, còn thưởng cho không ít vật phẩm trang sức sang quý cho nàng.
Thân thể Tiêu Thương Hải còn suy yếu, không nâng mình dậy được, cũng không nói chuyện với mẫu thân được mấy câu, chờ sau khi tiệc tắm rửa ba ngày kết thúc, ôm nữ nhi nhìn vài lần, liền miễn cưỡng ngủ say.
Lần này khi y mang thai thì bảo dưỡng rất tốt, sau khi sinh sản lại cực kỳ chú ý, trong tháng đúng là điều dưỡng lại được hết những bệnh căn không chủ ý để lại từ hai lần sinh sản trước.
Dương Tĩnh đối với nữ nhi mất đi rồi lại có được này cực kỳ vui mừng, hạ triều liền chạy về xem, qua đầy tháng còn chưa nghĩ ra tên, danh thư sách cổ đều nhanh chóng bị hắn lật giở mấy lần.
Kiếp trước trước khi hắn qua đời ở tuổi ba mươi lăm thì, trong cung sau đó chỉ có thêm hai vị Hoàng tử của Trương Hiền phi và Vương Quý phi. Những thứ khác sau khi Tiêu Thương Hải mất sớm thì hắn không còn nhớ rõ, hắn nhớ có một đoạn thời gian sống rất mơ mơ màng màng, lúc đó có từng lâm hạnh vài phi tần cùng mấy cung nữ khác, hình như có một cung nữ từng mang thai, nhưng sau đó cũng hương tiêu ngọc vẫn, không giải quyết được gì.
Chuyện xưa của đời trước, hắn cũng không có hứng thú nhớ lại nữa, hiện tại hài tử này đã đến đây, dường như có ý nghĩ kiếp trước của hắn và Tiêu Thương Hải cũng đã hoàn toàn bị chôn vùi, khiến hắn vui không kể xiết.
Đến ngày Trưởng Công chúa tròn trăm ngày, Dương Tĩnh cố ý tổ chức bách nhật yến cực kỳ long trọng, đại xá thiên hạ, cả nước cùng chúc mừng, ban cho Trưởng Công chúa tên là ‘Nguyên An’, phong hào ‘Trường Bình Công chúa’. (Thực ra Dương Tĩnh vốn nghĩ đến ‘Thái Bình Công chúa’, nhưng nghĩ phong hào này không quá cát tường, hơn nữa luôn luôn khiến hắn nghĩ đến kiếp trước có chút đáng cười, vì vậy liền thôi.)
Nghi thức long trọng như vậy, chỉ có lễ sắc phong Thái tử mới có thể bằng được. Chúng thần không khỏi chậc lưỡi vì sức nặng của Trưởng Công chúa ở trong lòng Hoàng đế.
Tiêu Thương Hải cũng hiểu được hắn quá mức cưng chiều nữ nhi, nhưng Dương Tĩnh kiên trì giữ ý kiến của mình, y cũng không tiện phản đối.
Buổi tối tinh thần của Dương Tĩnh vẫn còn đang phấn chấn.
Hắn vào ngày Tiêu Thương Hải hết tháng thì đã chuyển về tẩm điện, chỉ là thân thể của Tiêu Thương Hải vẫn chưa dưỡng tốt, không tiện sinh hoạt vợ chồng, bởi vậy nên hai người vẫn còn đang cấm dục.
Nhưng đêm nay nữ nhi đã qua trăm ngày, hắn vui sướng, cuối cùng không chịu nổi nữa, lên giường liền ôm lấy Tiêu Thương Hải.
Tiêu Thương Hải bởi vì lúc mang thai thì bảo dưỡng rất tốt, sau khi sinh sản lại bồi bổ thêm một lượt, bởi vậy hiện tại người vẫn còn trong trạng thái mập mạp. Đặc biệt là phần bụng vẫn lỏng ra nhão xuống, khiến y nhìn mà thấy khổ não.
Y đã sớm nghĩ đến chuyện khôi phục thói quen luyện công vào lúc sáng sớm, dù gì có thời gian luyện kiếm pháp, cũng có thể khôi phục lại dáng người được vài phần. Nhưng Dương Tĩnh sợ y bảo dưỡng còn thiếu, không dám cho y luyện võ.
Bởi vậy lúc này bị Dương Tĩnh ôm lấy, Tiêu Thương Hải có chút bối rối.
“Đừng có sờ ở đó… Không,đừng có chạm… Đã bảo ngươi đừng có sờ! Buông ra!"
“Đều là phu thê già cả rồi, còn xấu hổ cái gì? Thương Hải, nhanh để ta ôm một cái."
Dương Tĩnh cũng không hiểu được nỗi sầu lo của Tiêu Thương Hải, tùy tiện xoay người lên trên, vài động tác trong ổ chăn đã lột hết y phục ra.
Tiêu Thương Hải xấu hổ buồn bực nghiêng người qua, quay lưng lại, Dương Tĩnh còn kéo y sang, nói:
“Thương Hải ngoan, để ta nhìn ngươi làm."
“Không!"
Tiêu Thương Hải che kín bụng mình, sắc mặt đỏ bừng, nói:
“Có cái gì đẹp? Muốn làm thì tiến vào từ phía sau đi!"
Dương Tĩnh không hiểu được là tại làm sao, nói:
“Đây là vì cái gì chứ?"
Tiêu Thương Hải đá một cước xuống, nói:
“Nếu không thì không làm nữa!"
“Đừng đừng, ngươi vui vẻ là được rồi!"
Dương Tĩnh cuối cùng cũng mơ hồ phát hiện ra sự băn khoăn của Tiêu Thương Hải, thuận theo ý y, áp lên lưng y.
Tác giả :
Thập Thế