Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 84
“Râu nhọn nhọn."
Tiêu Thương Hải vừa vuốt vừa ghen tị.
Dương Tĩnh nắm lấy tay y, nhẹ nhàng cười nói:
“Không thích sao?"
Mắt Tiêu Thương Hải cong cong:
“Thích."
Dương Tĩnh ngứa ngáy trong lòng, có chút xao động nói:
“Đã hơn bốn tháng rồi, có phải là có thể…"
Tiêu Thương Hải cười như không cười nói:
“Không phải đã nói là chỉ ngủ thuần khiết sao?"
Dương Tĩnh thở dài, nghiêng người qua nói:
“Được rồi. Ngủ!"
Bàn tay của Tiêu Thương Hải ở dưới chăn khuấy động, vươn qua chỗ eo của Dương Tĩnh xuống dưới cầm lấy thứ của hắn, cười nói:
“Ký Nô, đừng nghẹn đến hỏng, ta lấy tay giúp ngươi."
Dương Tĩnh gạt tay y ra, quay đầu tàn bạo nói:
“Ngươi thành thật nằm im cho ta."
Nói xong xoay người xuống giường, đi đến phòng tắm bên cạnh, qua một lúc lâu sau mới quay về, Tiêu Thương Hải thì chui xuống dưới tấm chăn mỏng cười trộm.
Dương Tĩnh tức giận nói:
“Đừng có khiêu khích ta nữa, ngày mai ta còn phải vào triều đấy, nhanh đi ngủ đi."
Tiêu Thương Hải nghiêng qua chui vào trong lòng hắn, nhưng lần này không trêu chọc hắn nữa, mà rất quy củ, nhẹ giọng nói:
“Ký Nô, ngươi nhẫn nhịn một chút, hài tử này lúc đầu có chút bất ổn, lúc này ta cũng không dám mạo hiểm. Qua một tháng nữa, đảm bảo sẽ khiến ngươi thoải mái."
Dương Tĩnh thở dài, ôm y:
“Ngủ đi."
Dương Tĩnh chuyển về phòng ngủ với Tiêu Thương Hải. Thái tử và Dương Kiện lại theo lễ thường đến thỉnh an.
Bọn họ đã biết chuyện mẫu hậu có thai lần nữa, tự nhiên là vui mừng trong lòng, thường quyến luyến muốn ở lại chỗ này của Tiêu Thương Hải, muốn giao lưu tình cảm nhiều hơn một chút với đệ đệ hoặc muội muội còn chưa sinh ra. Nhưng trước đó vài ngày Tiêu Thương Hải vẫn nằm trên giường an thai, hai người lo lắng trong lòng, liền không dám quấy rầy nhiều, bởi vậy mỗi ngày lúc đến thỉnh an cũng không ở lâu. Nhưng hiện tại Tiêu Thương Hải đã được bỏ lệnh cấm, bọn họ liền có nhiều thời gian vây quanh mẫu hậu hơn.
Dương Tĩnh nhìn bọn họ từ sau bữa tối vẫn ngây người ở đây đến giờ, không khỏi nghiêm mặt nói:
“Việc học của các con đều xong rồi sao? Đừng ở chỗ này quấn quít lấy mẫu hậu các con, nhanh quay lại ôn tập bài vở đi."
Thái tử đáp:
“Bài học đều đã viết xong hết rồi, hôm nay Tần Thái phó còn khen ngợi nhị đệ nữa."
Dương Tĩnh nói:
“Phải không? Thái phó khen cái gì?"
Thái tử nói:
“Thái phó nói nhị đệ viết chữ có tiến bộ, học thuộc bài cũng rất tốt."
Dương Tĩnh nghe xong rất vui vẻ, cười nhìn Dường Kiện.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Kiện đỏ bừng, có chút ngượng ngùng. Đây chính là lần đầu tiên thái phó khen bé mà, bé không định nói cho phụ hoàng nghe, không ngờ Thái tử ca ca lại nói thay cho bé.
Tiêu Thương Hải cười nói:
“Kiện nhi rất có tiến bộ. Không tệ không tệ, Mặc Hương, mang một hộp bánh hạnh nhân hạch đào Ngự Thiện phòng mới làm đến cho nhị Hoàng tử, cái đó ăn vào bổ não."
Dương Kiện vui vẻ đến mức gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, vội hỏi:
“Mẫu hậu, có thể cũng cho Thái tử ca ca được không? Thái tử ca ca học tập cũng rất khổ cực mà."
Tiêu Thương Hải nói:
“Được. Mang cho Thái tử một hộp nữa."
Dương Tĩnh nói:
“Được rồi được rồi, các con đều có phần thưởng rồi. Thời gian không còn sớm nữa, nhanh quay về nghỉ ngơi sớm chút đi."
Hoàng thượng hạ lệnh đuổi khách, Thái tử liền mang theo Dương Kiện hành lễ xin cáo lui.
Dương Tĩnh nói:
“Hai nhi tử càng ngày càng hiểu chuyện."
Tiêu Thương Hải cảm thấy thỏa mãn vuốt ve bụng, nói:
“Chỉ mong tình cảm huynh đệ của bọn chúng tốt đẹp, đồng tâm hiệp lực, tương lai không lo Đại Thịnh không thịnh vượng phát đạt."
Mong rằng hài tử trong bụng này cũng hiểu chuyện như thế.
Dương Tĩnh rất thỏa mãn với nhi tử Dương Quang Vinh này. Dung mạo của Dương Quang Vinh giống hắn, tính cách lại không sắc bén mạnh mẽ như hắn, trái lại tương đối ôn hòa ổn trọng.
Như vậy cũng tốt. Không lâu sau khi Đại Thịnh một lần nữa thống nhất, những năm trước vẫn luôn rất hiếu chiến, chinh phục được người Hồ, ngày sau chính là thời gian cần nghỉ ngơi lấy lại sức. Chỉ cần tương lai Dương Quang Vinh cai trị ổn định, bước từng bước kiên định cai trị đất nước, không lo Đại Thịnh không ổn định được thêm trăm năm.
Lục Trạc cùng hơn trăm sĩ tử hàn môn cùng ký lên một bức thư, thông qua Úy Tương truyền đến Nội các, biểu đạt lên thiên thính, lúc đầu còn không khiến quá nhiều người để ý, cho đến khi Hoàng thượng vì vậy mà ban bố một đạo ‘Phương pháp khoa cử’, không hề thông qua việc tiến cử của sĩ tộc mà dùng phương thức kiểm tra tầng tầng để lựa chọn nhân tài, cũng dựa vào đó để bổ nhiệm quan viên, mới đưa đến một hồi sóng to gió lớn.
Phương pháp khoa cử đánh vỡ sự độc quyền quan viên của sĩ tộc với quan viên trong triều đình, khiến sĩ tộc bắc nam đều bắt đầu khẩn trương hoảng hốt, tiếng phản đối đều cực lớn.
Nhưng Thịnh Huy đế cũng không phải là không có người ủng hộ, Úy Tương có địa vị cao nhất chính là người kiên định ủng hộ phương pháp khoa cử nhất. Ông làm Tể tướng hai mươi năm, môn sinh vô số, cho dù một bộ phận trong đó đi theo gia tộc, nhưng phần lớn là ủng hộ Úy Tương, bởi vì giữ nguyên thái độ trung lập. Hơn nữa đế uy của Thịnh Huy đế rất nặng, nhất ngôn cửu đỉnh, độc đoán một phương, vả lại đã chuẩn bị lâu ngày, nền tảng của giai đoạn trước đã vững chắc, cho nên những tiếng kêu phản đối này cũng không thể ngăn được quyết tâm muốn thử phương pháp này của Thịnh Huy đế.
Như vậy, tranh luận trên triều đình hơn một tháng, cuối cùng chúng thần thỏa tiệp, tiếp nhận phương pháp khoa cử, định sang năm sẽ bắt đầu tiến hành.
Ý chỉ truyền đạt đến các châu, quận, huyện, lại được thổi phồng lên gấp ba lần. Năm nay vào mùa đông sẽ bắt đầu từ huyện tổ chức kỳ thi huyện, chọn lựa tú tài đến mùa xuân năm tới sẽ đưa đến các châu quận để tham gia thi châu, sau khi thi đỗ thành cử nhân thì mùa thu chạy đến kinh thành, lại tham gì kỳ thi hương đầu tiên của triều Đại Thịnh.
Tuy rằng thời gian có chút gấp gáp, nhưng bởi vì giai đoạn trước Thịnh Huy đế đã có sắp xếp nhất định, lại giao cho Úy Tương tự mình giám sát, với năng lực của Úy Tương, tất sẽ không khiến Hoàng đế thất vọng.
Lúc này đã vào thu, bụng của Tiêu Thương Hải cũng phồng lên.
Trước kia khi sinh Dương Quang Vinh thì, năm đó tuổi còn trẻ, cũng không có quá nhiều cảm giác không khỏe, hơn nữa bụng nhô ra phía trước, mãi cho đến sau tháng thứ tám mới có vẻ mập mạp một chút, trước đó không hề nhìn thấy sự thay đổi của thân thể. Khi sinh Dương Kiện thì thân thể y quá suy yếu, hầu như là nằm trên giường không dậy nổi, hơn nữa bảy tháng sinh non, không nhắc đến cũng được. Nhưng lần này mang thai, lại sớm trở nên mập mạp, mới hơn năm tháng, người đã béo lên vài lần, vòng eo cũng biến mất.
Tiêu Tử Thành đệ bài tiến cung, Tiêu Thương Hải tiếp kiến hắn. Không ngờ Tiêu Tử Thành lại đến chào từ biệt y, muốn quay về quê hương tham gia kỳ thi đầu mùa đông.
Tiêu Thương Hải có chút kinh ngạc.
Tiêu Tử Thành nói:
“Đọc sách nhiều năm như vậy, mọi người xung quanh đều khen đệ học thức phong phú, đủ để làm quan. Nhưng trong lòng đệ đệ vẫn luôn có chút thấp thỏm, không biết có phải là do mọi người phóng đại lên nói như thế không. Chẳng bằng quay về quê hương tham gia thi hương, thực sự bước vào thi cử một lần, mới có thể biết được bản thân có mấy khả năng."
Tiêu Thương Hải hỏi:
“Ý của mẫu thân và đại ca thế nào?"
Tiêu Tử Thành cười khổ nói:
“Đại ca thì tán thành, nói nam nhi lập thế, cũng phải có vài phần bản lĩnh thật sự. Chỉ là mẫu thân… Còn muốn nhờ Hoàng hậu giúp khuyên nhủ một chút."
Tiêu Thương Hải mặt không chút thay đổi nói:
“Lần đầu tiên đệ tiến cung thì bệ hạ đã muốn thưởng chức quan cho đệ, lại bị mẫu thân từ chối. Chắc không phải là mẫu thân có dự định khác đi?"
Tiêu Thương Hải thầm xấu hổ trong lòng. Lúc đó tâm tư của Tiêu mẫu thực ra chính là muốn để hắn vào cung, nhưng lời này tuyệt không thể nói ra với Hoàng hậu, cho dù trong lòng Hoàng hậu đã biết rõ ràng.
“Lúc đó mẫu thân là lo lắng tuổi đệ còn nhỏ, làm quan không đủ sức gánh vác. Lần này nếu đệ dùng con đường khoa cử để nhập sĩ, mẫu thân cũng sẽ an tâm. Chỉ là mẫu thân lo lắng từ Lạc Kinh đến tiễn đường đường sá xa xôi, cho dù đi đường thủy cũng phải mất gần một tháng, sau khi quay về còn đủ các loại chuẩn bị, sợ đệ không ứng phó được, muốn đệ đợi kỳ thi ba năm sau. Đối với người đã mười sáu tuổi, vẫn là muốn thi thử một lần mới cam tâm. Nếu không được, sau ba năm lại thi lần nữa, trong lòng cũng có dự định."
Tiêu Thương Hải vừa vuốt vừa ghen tị.
Dương Tĩnh nắm lấy tay y, nhẹ nhàng cười nói:
“Không thích sao?"
Mắt Tiêu Thương Hải cong cong:
“Thích."
Dương Tĩnh ngứa ngáy trong lòng, có chút xao động nói:
“Đã hơn bốn tháng rồi, có phải là có thể…"
Tiêu Thương Hải cười như không cười nói:
“Không phải đã nói là chỉ ngủ thuần khiết sao?"
Dương Tĩnh thở dài, nghiêng người qua nói:
“Được rồi. Ngủ!"
Bàn tay của Tiêu Thương Hải ở dưới chăn khuấy động, vươn qua chỗ eo của Dương Tĩnh xuống dưới cầm lấy thứ của hắn, cười nói:
“Ký Nô, đừng nghẹn đến hỏng, ta lấy tay giúp ngươi."
Dương Tĩnh gạt tay y ra, quay đầu tàn bạo nói:
“Ngươi thành thật nằm im cho ta."
Nói xong xoay người xuống giường, đi đến phòng tắm bên cạnh, qua một lúc lâu sau mới quay về, Tiêu Thương Hải thì chui xuống dưới tấm chăn mỏng cười trộm.
Dương Tĩnh tức giận nói:
“Đừng có khiêu khích ta nữa, ngày mai ta còn phải vào triều đấy, nhanh đi ngủ đi."
Tiêu Thương Hải nghiêng qua chui vào trong lòng hắn, nhưng lần này không trêu chọc hắn nữa, mà rất quy củ, nhẹ giọng nói:
“Ký Nô, ngươi nhẫn nhịn một chút, hài tử này lúc đầu có chút bất ổn, lúc này ta cũng không dám mạo hiểm. Qua một tháng nữa, đảm bảo sẽ khiến ngươi thoải mái."
Dương Tĩnh thở dài, ôm y:
“Ngủ đi."
Dương Tĩnh chuyển về phòng ngủ với Tiêu Thương Hải. Thái tử và Dương Kiện lại theo lễ thường đến thỉnh an.
Bọn họ đã biết chuyện mẫu hậu có thai lần nữa, tự nhiên là vui mừng trong lòng, thường quyến luyến muốn ở lại chỗ này của Tiêu Thương Hải, muốn giao lưu tình cảm nhiều hơn một chút với đệ đệ hoặc muội muội còn chưa sinh ra. Nhưng trước đó vài ngày Tiêu Thương Hải vẫn nằm trên giường an thai, hai người lo lắng trong lòng, liền không dám quấy rầy nhiều, bởi vậy mỗi ngày lúc đến thỉnh an cũng không ở lâu. Nhưng hiện tại Tiêu Thương Hải đã được bỏ lệnh cấm, bọn họ liền có nhiều thời gian vây quanh mẫu hậu hơn.
Dương Tĩnh nhìn bọn họ từ sau bữa tối vẫn ngây người ở đây đến giờ, không khỏi nghiêm mặt nói:
“Việc học của các con đều xong rồi sao? Đừng ở chỗ này quấn quít lấy mẫu hậu các con, nhanh quay lại ôn tập bài vở đi."
Thái tử đáp:
“Bài học đều đã viết xong hết rồi, hôm nay Tần Thái phó còn khen ngợi nhị đệ nữa."
Dương Tĩnh nói:
“Phải không? Thái phó khen cái gì?"
Thái tử nói:
“Thái phó nói nhị đệ viết chữ có tiến bộ, học thuộc bài cũng rất tốt."
Dương Tĩnh nghe xong rất vui vẻ, cười nhìn Dường Kiện.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Kiện đỏ bừng, có chút ngượng ngùng. Đây chính là lần đầu tiên thái phó khen bé mà, bé không định nói cho phụ hoàng nghe, không ngờ Thái tử ca ca lại nói thay cho bé.
Tiêu Thương Hải cười nói:
“Kiện nhi rất có tiến bộ. Không tệ không tệ, Mặc Hương, mang một hộp bánh hạnh nhân hạch đào Ngự Thiện phòng mới làm đến cho nhị Hoàng tử, cái đó ăn vào bổ não."
Dương Kiện vui vẻ đến mức gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, vội hỏi:
“Mẫu hậu, có thể cũng cho Thái tử ca ca được không? Thái tử ca ca học tập cũng rất khổ cực mà."
Tiêu Thương Hải nói:
“Được. Mang cho Thái tử một hộp nữa."
Dương Tĩnh nói:
“Được rồi được rồi, các con đều có phần thưởng rồi. Thời gian không còn sớm nữa, nhanh quay về nghỉ ngơi sớm chút đi."
Hoàng thượng hạ lệnh đuổi khách, Thái tử liền mang theo Dương Kiện hành lễ xin cáo lui.
Dương Tĩnh nói:
“Hai nhi tử càng ngày càng hiểu chuyện."
Tiêu Thương Hải cảm thấy thỏa mãn vuốt ve bụng, nói:
“Chỉ mong tình cảm huynh đệ của bọn chúng tốt đẹp, đồng tâm hiệp lực, tương lai không lo Đại Thịnh không thịnh vượng phát đạt."
Mong rằng hài tử trong bụng này cũng hiểu chuyện như thế.
Dương Tĩnh rất thỏa mãn với nhi tử Dương Quang Vinh này. Dung mạo của Dương Quang Vinh giống hắn, tính cách lại không sắc bén mạnh mẽ như hắn, trái lại tương đối ôn hòa ổn trọng.
Như vậy cũng tốt. Không lâu sau khi Đại Thịnh một lần nữa thống nhất, những năm trước vẫn luôn rất hiếu chiến, chinh phục được người Hồ, ngày sau chính là thời gian cần nghỉ ngơi lấy lại sức. Chỉ cần tương lai Dương Quang Vinh cai trị ổn định, bước từng bước kiên định cai trị đất nước, không lo Đại Thịnh không ổn định được thêm trăm năm.
Lục Trạc cùng hơn trăm sĩ tử hàn môn cùng ký lên một bức thư, thông qua Úy Tương truyền đến Nội các, biểu đạt lên thiên thính, lúc đầu còn không khiến quá nhiều người để ý, cho đến khi Hoàng thượng vì vậy mà ban bố một đạo ‘Phương pháp khoa cử’, không hề thông qua việc tiến cử của sĩ tộc mà dùng phương thức kiểm tra tầng tầng để lựa chọn nhân tài, cũng dựa vào đó để bổ nhiệm quan viên, mới đưa đến một hồi sóng to gió lớn.
Phương pháp khoa cử đánh vỡ sự độc quyền quan viên của sĩ tộc với quan viên trong triều đình, khiến sĩ tộc bắc nam đều bắt đầu khẩn trương hoảng hốt, tiếng phản đối đều cực lớn.
Nhưng Thịnh Huy đế cũng không phải là không có người ủng hộ, Úy Tương có địa vị cao nhất chính là người kiên định ủng hộ phương pháp khoa cử nhất. Ông làm Tể tướng hai mươi năm, môn sinh vô số, cho dù một bộ phận trong đó đi theo gia tộc, nhưng phần lớn là ủng hộ Úy Tương, bởi vì giữ nguyên thái độ trung lập. Hơn nữa đế uy của Thịnh Huy đế rất nặng, nhất ngôn cửu đỉnh, độc đoán một phương, vả lại đã chuẩn bị lâu ngày, nền tảng của giai đoạn trước đã vững chắc, cho nên những tiếng kêu phản đối này cũng không thể ngăn được quyết tâm muốn thử phương pháp này của Thịnh Huy đế.
Như vậy, tranh luận trên triều đình hơn một tháng, cuối cùng chúng thần thỏa tiệp, tiếp nhận phương pháp khoa cử, định sang năm sẽ bắt đầu tiến hành.
Ý chỉ truyền đạt đến các châu, quận, huyện, lại được thổi phồng lên gấp ba lần. Năm nay vào mùa đông sẽ bắt đầu từ huyện tổ chức kỳ thi huyện, chọn lựa tú tài đến mùa xuân năm tới sẽ đưa đến các châu quận để tham gia thi châu, sau khi thi đỗ thành cử nhân thì mùa thu chạy đến kinh thành, lại tham gì kỳ thi hương đầu tiên của triều Đại Thịnh.
Tuy rằng thời gian có chút gấp gáp, nhưng bởi vì giai đoạn trước Thịnh Huy đế đã có sắp xếp nhất định, lại giao cho Úy Tương tự mình giám sát, với năng lực của Úy Tương, tất sẽ không khiến Hoàng đế thất vọng.
Lúc này đã vào thu, bụng của Tiêu Thương Hải cũng phồng lên.
Trước kia khi sinh Dương Quang Vinh thì, năm đó tuổi còn trẻ, cũng không có quá nhiều cảm giác không khỏe, hơn nữa bụng nhô ra phía trước, mãi cho đến sau tháng thứ tám mới có vẻ mập mạp một chút, trước đó không hề nhìn thấy sự thay đổi của thân thể. Khi sinh Dương Kiện thì thân thể y quá suy yếu, hầu như là nằm trên giường không dậy nổi, hơn nữa bảy tháng sinh non, không nhắc đến cũng được. Nhưng lần này mang thai, lại sớm trở nên mập mạp, mới hơn năm tháng, người đã béo lên vài lần, vòng eo cũng biến mất.
Tiêu Tử Thành đệ bài tiến cung, Tiêu Thương Hải tiếp kiến hắn. Không ngờ Tiêu Tử Thành lại đến chào từ biệt y, muốn quay về quê hương tham gia kỳ thi đầu mùa đông.
Tiêu Thương Hải có chút kinh ngạc.
Tiêu Tử Thành nói:
“Đọc sách nhiều năm như vậy, mọi người xung quanh đều khen đệ học thức phong phú, đủ để làm quan. Nhưng trong lòng đệ đệ vẫn luôn có chút thấp thỏm, không biết có phải là do mọi người phóng đại lên nói như thế không. Chẳng bằng quay về quê hương tham gia thi hương, thực sự bước vào thi cử một lần, mới có thể biết được bản thân có mấy khả năng."
Tiêu Thương Hải hỏi:
“Ý của mẫu thân và đại ca thế nào?"
Tiêu Tử Thành cười khổ nói:
“Đại ca thì tán thành, nói nam nhi lập thế, cũng phải có vài phần bản lĩnh thật sự. Chỉ là mẫu thân… Còn muốn nhờ Hoàng hậu giúp khuyên nhủ một chút."
Tiêu Thương Hải mặt không chút thay đổi nói:
“Lần đầu tiên đệ tiến cung thì bệ hạ đã muốn thưởng chức quan cho đệ, lại bị mẫu thân từ chối. Chắc không phải là mẫu thân có dự định khác đi?"
Tiêu Thương Hải thầm xấu hổ trong lòng. Lúc đó tâm tư của Tiêu mẫu thực ra chính là muốn để hắn vào cung, nhưng lời này tuyệt không thể nói ra với Hoàng hậu, cho dù trong lòng Hoàng hậu đã biết rõ ràng.
“Lúc đó mẫu thân là lo lắng tuổi đệ còn nhỏ, làm quan không đủ sức gánh vác. Lần này nếu đệ dùng con đường khoa cử để nhập sĩ, mẫu thân cũng sẽ an tâm. Chỉ là mẫu thân lo lắng từ Lạc Kinh đến tiễn đường đường sá xa xôi, cho dù đi đường thủy cũng phải mất gần một tháng, sau khi quay về còn đủ các loại chuẩn bị, sợ đệ không ứng phó được, muốn đệ đợi kỳ thi ba năm sau. Đối với người đã mười sáu tuổi, vẫn là muốn thi thử một lần mới cam tâm. Nếu không được, sau ba năm lại thi lần nữa, trong lòng cũng có dự định."
Tác giả :
Thập Thế