Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 77

Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 77

Lúc này mấy cái bàn ở bên cạnh cũng đã đầy người ngồi.

Dương Tĩnh và Tiêu Thương Hải tranh luận về khẩu vị hai miền nam bắc món ăn chiêu bài của Xuân Hoa lâu, mỗi người đều nói ra ý kiến của riêng mình, Tiêu Thương Hải lại cho rằng vị ngọt ăn rất ngon, mà Dương Tĩnh lại thiên về vị mặn của phương bắc.

Bọn họ đang nói chuyện phấn khởi thì, bỗng nhiên một người ngồi ở bàn bên cạnh nói:

“Khí hậu mỗi phương nuôi dưỡng nên người mỗi phương. Người phía nam tự nhiên sẽ nghĩ khẩu vị của phía nam tốt, người phương bắc sẽ nghĩ khẩu vị của phương bắc tốt. Nếu muốn ta nói thì, vị công tử này nếu là người Giang Nam, vậy không nên đến Lạc Kinh chúng ta sinh sống."

Lời này của hắn nhẹ nhàng lướt qua, rõ ràng là nói với bên này.

Dương Tĩnh hơi nheo mắt lại, còn chưa kịp nói chuyện, Tiêu Thương Hải đã giành trước thản nhiên mở miệng:

“Lời ấy sai rồi. Lạc Kinh là thủ phụ của Đại Thịnh, có ý chí dung nạp trăm sông, không nên phân biệt ra cái gì mà người phương bắc, người phía nam. Vả lại không chỉ có người Thịnh, chư quốc ở Tây Vực cùng các dị quốc khác, đều có thể đến nơi này thông thương buôn bán, đây mới là khí phách rộng lớn của bậc đại quốc."

Lời vừa nói ra, vị thực khách bàn bên cạnh lập tức quay đầu, lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc. Hắn nghiêng đầu trầm tư trong chốc lát, nói:

“Ngươi nói rất đúng, lời vừa rồi của ta là bất công."

Tiêu Thương Hải cười:

“Vị huynh đài này, ta thấy ngươi dùng bữa một mình không khỏi có chút tịch mịch, không bằng cùng sang đây ngồi."

Tính cách của y vốn luôn phóng khoáng, có khí chất của người lãnh đạo, thấy người nọ ăn nói không tầm thường, liền có lòng kết giao.

Dương Tĩnh cũng đang có ý này.

Tiêu Tử Thành và Tiêu Hiền Lan lại có chút kinh ngạc vô cùng. Rồng cá cải trang, vốn nên cực kỳ cẩn thận, cho dù là người y cố tình muốn kết giao, cũng nên để cho Hoàng thượng có địa vị tôn quý nhất ở đây mở miệng mời mới đúng. Thế nhưng Tiêu Thương Hải lại dẫn đầu mở miệng, không biết là có ổn không.

Bọn họ lại không hề biết rằng, trước đây khi còn ở Giang Nam thì những việc như thế này Tiêu Thương Hải cũng thường làm. Dương Tĩnh tuy rằng tính cách hào sảng, khí độ bất phàm, nhưng ở lâu nơi thâm cung, trên người tự nhiên có một cỗ khí chất lãnh ngạo uy nghiêm, vừa nhìn liến biết hắn không phải người có thể tùy ý thân cận. Bởi vậy hắn cũng rất vui vẻ nhìn Tiêu Thương Hải làm chủ, ngược lại cùng bởi vì vậy mà thực sự kết giao được với không ít người tài. Ví như Đại tướng Đồng Chấn hiện tại đang đóng ở biên quan phía bắc, năm đó cứ như vậy ở Giang Nam bị Tiêu Thương Hải lừa đến được, hảo hảo một thư sinh lại dám tòng quân, trở thành một võ tướng.

Người ở bàn đối diện cũng thẳng thắn, nghe vậy liền đứng dậy đi đến bên bàn bọn họ, bình tĩnh nhìn lướt qua Dương Tĩnh và Tiêu Thương Hải, mỉm cười nói:

“Như vậy Lục mỗ đành mạo muội rồi."

Dương Tĩnh cười ha ha, nói:

“Lục huynh mời ngồi."

Lục Trạc nói:

“Tại hạ họ Lục, tên một chữ Trạc. Chẳng hay mấy vị huynh đài này xưng hô thế nào?"

Mắt hắn nhìn Dương Tĩnh, rõ ràng là chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ai là người làm chủ ở bàn này, thật ra cũng là một kẻ thông minh.

Dương Tĩnh mỉm cười, nói:

“Ta họ Lư, tên một chữ Tỉnh. Vị này chính là phu quân của ta."

Bởi vì nam nhi cũng có thể sinh con, vì vậy triều đại nào cũng có tập tục nam tử thành thân. Đến một đời này, Thịnh Huy đế lại cưới một vị nam Hoàng hậu, bởi vậy nam phong càng thịnh hành hơn. Giống như phu thê nam tử ở bên ngoài, cũng xưng hô đối phương là ‘phu quân’, đây là một loại tôn kính với đối phương. Dù sao một bên gả đi cũng là rời bỏ thân phận nam nhi, là hy sinh cực lớn, nếu tình cảm giữa hai bên tốt, bất kể là ai thú ai, về địa vị đều không kém nhau là bao.

Tiêu Thương Hải phe phẩy quạt cười khẽ, nói:

“Ta họ Tiêu, tên một chữ Hải. Đây là hai đệ đệ của ta, Tiêu Thành và Tiêu Lam."

Lục Trạc lần lượt thi lễ, sau khi hàn huyên một hồi liền ngồi vào chỗ của mình.

Dương Tĩnh nói:

“Vừa rồi nghe Lục huynh nói, hình như có chút suy nghĩ phân biệt nam bắc?"

Lục Trạc cười, không trả lời vấn đề này, mà là nói:

“Lục mỗ bất tài, cũng có hiểu biết một hai điều về tình thế trước mắt… Xem ra Lư huynh là người phương bắc, Tiêu huynh dường như lại là người phía nam?"

Dương Tĩnh nói:

“Không sao. Nhưng ta tuy là người phương bắc, nhưng cũng lớn lên từ nhỏ ở phía nam, nói là nửa người phía nam cũng không sai."

Lục Trạc nâng chén trà lên uống một ngụm, nói:

“Bằng vào ánh mắt của Dương huynh và Tiêu huynh, hẳn là có thể nhìn ra ta xuất thân từ sĩ tộc phương bắc. Chỉ là gia thế của Lục mỗ nhỏ bé, hiện nay chỉ là một kẻ thuộc hàn môn."

Dương Tĩnh cùng Tiêu Thương Hải từ ánh mắt đầu tiên đã nhìn ra, trang phục của Lục Trạc rất thanh quý, bên hông đeo ngọc, đỉnh đầu cài phát quan, đây là trang phục tiêu chuẩn của sĩ tộc. Chỉ là vải vóc y phục của hắn là loại phổ thông, ngọc cũng là hàn ngọc tầm thường, phát quan trên đầu cũng là bằng gỗ lim.

Hiện tại không chỉ có ranh giới giữa sĩ tộc và dân thường là rõ ràng, ngay cả giữa những sĩ tộc với nhau cũng chia ra ba sáu chín loại. Sĩ tộc thượng phẩm không chỉ có phục sức thượng thừa, trang phục đẹp đẽ quý giá, quan trọng nhất là phát quan trên đầu nhất định phải là ngọc quan.

Nói một cách đơn giản thì, chính là sự khác nhau giữa một bộ tây trang Armani và một bộ là hàng vỉa hè rẻ tiền.

Dương Tĩnh nói:

“Lục huynh tự xưng là hàn môn, nhưng lời nói không hề tầm thường, có học thức trong người, chẳng hay là có quan hệ gì với Lục gia sĩ tộc thượng phẩm ở Thương Châu?"

“Chính là bổn gia."

“Phải không?"

Dương Tĩnh mỉm cười nói:

“Cho dù chỉ là một nhánh tộc nhỏ, nhưng với tài học của Lục huynh, hẳn là cũng có thể được châu phủ đề cử, tham gia nhập quan khảo học mới đúng chứ."

Lục Trạc nói:

“Đây chính là nguyên nhân vừa rồi Lư huynh hỏi ta vì sao lại có định kiến phân biệt nam bắc đấy."

Dương Tĩnh lộ ra vẻ tò mò, xoay chén trà trong tay, chờ hắn giải đáp.

Lục Trạc nói:

“Tuy rằng ba huynh đệ Tiêu huynh đều là người phía nam, nhưng Lục mỗ là người thẳng thắn, xin đừng trách móc."

Tiêu Thương Hải cười:

“Lục huynh xin cứ nói thẳng. Chúng ta không ngại."

Không cần nhiều lời, chỉ nhìn khí độ của y, Lục Trạc cũng biết y sẽ không để ý. Còn hai vị Tiêu huynh đệ khác, Lục Trạc cũng không để ở trong lòng.

“Vậy Lục mỗ xin nói thẳng. Từ khi Trường Kinh bị công phá, trong vòng hai mươi năm cho đến khi Thánh thượng đoạt lại được mạn bắc Trường Giang thì, Đại Thịnh ta dưới sự thống trị của người Hồ nhân tài dần dần tàn lụi, các đại sĩ tộc phương bắc càng là mười không còn nổi chín. Hiện tại Thánh thượng thương xót, năm năm trước từng hạ chỉ cổ vũ đệ tử hàn môn ra làm quan, quy định các đại sĩ tộc hàng năm đều phải đề cử cho triều đình một số đệ tử hàn môn nhất định, từ đó phát triển những sĩ tộc mới. Song hiện nay trong triều đình sĩ tộc phía nam chiếm đa số, người được đề cử lên tự nhiên cũng chiếm ưu thế."

Lục Trạc nói đến đây, Dương Tĩnh cùng Tiêu Thương Hải đều lộ ra vẻ hiểu biết.

Thời kỳ Tây Thịnh, căn cơ của vùng Trung Nguyên đều ở phía nam, nhân số của sĩ tộc cũng nhiều hơn phía nam rất nhiều. Sau đó Trường Kinh rơi vào tay giặc, triều đình phải chạy về phía nam, sĩ tộc phía nam bởi vì ưu thế địa lý mà bảo tồn được không ít, nhưng số người của đại tộc phương bắc chạy xuống phía nam cũng không ít, quan viên trong triều Tiểu Thịnh cũng phần lớn là người phương bắc, bởi vậy thế lực hai bên vẫn cách nhau rất xa. Nhưng trong hai mươi năm này, phương bắc dưới sự thống trị của người Hồ dần dần suy thoái, mà phía nam dưới sự cái trị cẩn thận của triều đình Tiểu Thịnh dần dần trở nên lớn mạnh, thế lực của hai bên đã ở thế ngang nhau.

“Hiện nay Thánh thượng lớn lên ở phía nam, lại thú nhi tử dòng chính của Tiêu gia đứng đầu sĩ tộc phía nam, nghiêng về phía người phía nam cũng không có gì đáng trách. Nhưng những đệ tử hàn môn như chúng ta đây, chỉ có thể dựa vào sự đề cử của sĩ tộc thượng phẩm mới có thể tiến thân. Hiện tại số người mà sĩ tộc phương bắc có thể đề cử rõ ràng là ít hơn phía nam, đó đã là cố gắng rồi, nhưng cũng sẽ bị người phía nam chèn ép. Cứ như thế mãi, chỉ sợ không đến hai mươi năm, triều định Đại Thịnh này sẽ bị người phía nam chiếm lĩnh, tương lai của đệ tử hàn môn phương bắc coi như là không còn chốn dung thân."
Tác giả : Thập Thế
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại