Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 75
Phu phu hai người bàn bạc thật tốt, không khỏi đều cảm thấy hưng phấn, giống như quay lại cảm giác năm đó ở Giang Nam, hai người cũng len lén chuồn ra hẹn hò riêng.
Đại Thịnh từ trước vốn có tập quán vào triều ba ngày một lần, nhưng từ năm Thịnh Huy đế mười bốn tuổi tự mình chấp chính tới nay, hùng tâm bừng bừng, một lòng muốn thu phục quốc thổ phương Bắc, bởi vậy sửa thành mỗi ngày đều vào triều. Tiếp tục như vậy vài chục năm, đã trở thành truyền thống mới của Đại Thịnh. Nhưng Hoàng thượng thỉnh thoảng cũng sẽ đau đầu nhức óc, xảy ra tình trạng tâm trạng không tốt gì đó, nghỉ một hai ngày không thượng triều cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Sáng sớm ngày hôm sau Dương Tĩnh liền truyền chỉ miễn triều, tấu chương đều được đưa trực tiếp đến Nội các.
Thái tử Dương Quang Vinh và nhị Hoàng tử Dương Kiện đến thỉnh an, thấy phụ hoàng còn ở đó, không khỏi mừng rỡ. Ngày trước vào lúc này phụ hoàng đã đi vào triều rồi.
Một nhà bốn người dùng xong cơm, phu phu Dương Tĩnh và Tiêu Thương Hải tiễn hai nhi tử đến thư phòng học tập, bắt đầu chuẩn bị công việc xuất cung. Ai ngờ lúc này Tiêu Tử Thành và Tiêu Hiền Lan lại đến.
Đôi huynh muội này là đến thỉnh an Hoàng hậu. Bọn họ ở trong cung là vì ‘làm bạn’ với Hoàng hậu, tự nhiên là ngày ngày đều đến thỉnh an, chỉ là bình thường bọn họ khoảng giờ Tỵ mới đến, hôm nay lại đến sớm hơn một canh giờ.
Tiêu Tử Thành nghe Hoàng thượng nói bọn họ muốn xuất cung dạo chơi, hai mắt không khỏi sáng lên, ngay cả Tiêu Hiền Lan cũng hiếm thấy có được dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
Dương Tĩnh thấy thế, liền thuận tiện kêu bọn họ cùng đi.
Sắc mặt Tiêu Thương Hải liền hơi trầm xuống, lập tức lại khôi phục vẻ thân thiết ôn hòa, mỉm cười nói:
“Tử Thành thì cũng được thôi, nhưng Hiền Lan là một nữ hài mà, sao có thể xuất đầu lộ diện ra bên ngoài được?"
Tiêu Hiền Lan nghe vậy, mặt liền lộ vẻ thất vọng.
Dương Tĩnh thực ra cũng không muốn mang theo hai cái bóng đèn theo người, nhưng việc này bị bọn họ bắt gặp, mình thân là tỷ phu, sao có thể không thỏa mãn cho nguyện vọng của tiểu cữu tử và tiểu di tử (em trai vợ và em gái vợ)chứ? Huống chi cũng không phải việc gì lớn, chút phong độ ấy vẫn phải có.
Hắn lơ đễnh nói:
“Trên đời này ràng buộc của nữ tử vốn nhiều, có vài quy củ quá mức cổ hủ. Trẫm cũng không có hứng thú. Nhưng mà…"
Hắn trầm ngâm một chút. Tiêu Hiền Lan đang ở tuổi làm mai làm mối, nếu thực sự xuất cung khiến người khác thấy được, sẽ không có tiếng tốt, bởi vậy sửa lời nói:
“Có chút kiêng dè vẫn là tốt. Như vậy đi, nếu Hiền Lan thật sự muốn đi theo chúng ta, không bằng nữ giả nam là được rồi."
“Nữ giả nam?"
Đừng nói huynh muội Tiêu Tử Thành, ngay cả Tiêu Thương Hải cũng không khỏi thất thanh bật thốt lên.
Huynh muội Tiêu Tử Thành vào kinh chưa lâu, cũng không quá quen thuộc với kinh thành. Hơn nữa Tiêu mẫu vô cùng cưng chiều con nhỏ, thường ngày trông chừng cực nghiêm, rất ít khi cho hai người ra ngoài. Tiêu Hiền Lan càng không có cơ hội nào.
Mang theo hai huynh muội này, Dương Tĩnh liền để Hắc Y Vệ sắp xếp vài người âm thầm bảo vệ. Bốn người liền ăn mặc thành dáng vẻ của những bình dân phú quý, lặng lẽ từ Thiên Môn ra khỏi cung.
Dương Tĩnh và Tiêu Thương Hải sóng vai đi ở phía trước, Tiêu Hiền Lan mặc một thân nam trang, đi cùng Tiêu Tử Thành ở phía sau. Đây là lần đầu tiên nàng thân nữ giả nam, cảm thấy vô cùng mới mẻ, khe khẽ nói nhỏ với ca ca sinh đôi:
“Hoàng thượng thật sự là thông minh, có thể nghĩ ra một chủ ý như vậy. Đây là lần đầu tiên muội mặc nam trang đó, ca ca, ca xem, có đúng là càng thêm giống ca hay không? Ha ha…"
Tính tình nàng văn nhã hiền thục, rất ít khi vui vẻ như thế. Tiêu Tử Thành thấy dáng vẻ vui thích của nàng, cũng rất vui vẻ, xuất thần nhìn bóng lưng phía trước, nhẹ giọng nói:
“Bệ hạ anh minh thần võ, lòng dạ phóng khoáng, còn các đời đế vương trước, chủ ý đưa ra tự nhiên cũng không giống nhau."
Tiêu Hiền Lan nhìn hắn vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn theo bóng lưng của Hoàng đế, không khỏi khẽ động trong lòng, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Dương Tĩnh mẫn cảm nhận thấy tâm tình của Tiêu Thương Hải không còn hưng phấn giống như sáng sớm, nhẹ giọng nói:
“Xảy ra chuyện gì rồi? Có phải là ta mang theo huynh muội bọn họ cùng đi, ngươi không vui?"
Tiêu Thương Hải lắc đầu, nói:
“Nếu đã bị bọn họ bắt gặp, Hoàng thượng đồng ý cho bọn họ đi ra ngoài thăm thú trải nghiệm, là vinh hạnh của bọn họ. Huống chi Hiền Lan sợ rằng đời này cũng không có được mấy cơ hội như vậy, sao ta lại không vui chứ."
Nói dối! Rõ ràng là không vui.
Dương Tĩnh tìm không ra ý kiến nào, thầm nghĩ lẽ nào là y đang trách ta dẫn hai cái bóng đèn không thẻ hưởng thụ cuộc hẹn của hai người đi?
Thế nhưng nghĩ lại, tâm tính của Tiêu Thương Hải không đến nỗi như vậy.
Hắn nào biết được tâm sự của Tiêu Thương Hải. Nếu như là ngày trước, Tiêu Thương Hải tất sẽ không để ý, nhưng sau khi đã biết dự định của Tiêu gia và sĩ tộc phía nam, y sao có thể không chú ý?
Dương Tĩnh còn đang suy ngẫm, Tiêu Thương Hải đã xoay mặt lại cười nói:
“Ký Nô, ngươi xem Lạc Kinh thật phồn hoa, quang cảnh có thể sánh với Trường Kinh năm đó. Cảnh tượng thịnh thế như vậy, đều là công lao của ngươi a."
Dương Tĩnh được y khen, vui mừng trong lòng, mỉm cười nói:
“Công lao của ta, cũng có một nửa là của ngươi."
Nói rồi liền thừa cơ cầm lấy tay hắn, hạ xuống bên dưới ống tay áo dài che lấp đi.
Tiêu Thương Hải nghe xong liền cảm động, mọi phiền não trong lòng liền vơi đi một chút, thầm nghĩ thôi thôi đi, không thể để sự phiền não không đáng này làm lỡ cảnh đẹp hiện tại mới đúng.
Y thả lỏng tâm tình, sóng vai đi cùng Dương Tĩnh, nói vài chuyện chọc cười, thản nhiên bước đi trên con đường phồn hoa.
Hai người vốn có gương mặt vô song, một người anh tuấn đĩnh đạc, vẻ mặt hiên ngang, cử chỉ thong dong, quả là công tử văn nhã nhất thế gian, mang theo tiêu sái và phong tình vô hạn.
Gió mát thổi qua khiến ống tay áo dài và vạt áo của hai người nhẹ nhàng lay động, ánh mặt trời chiếu rọi khiến bóng hai người đan xen vào nhau, đưa đến vô số ánh mắt hâm mộ ở trên đường.
Tiêu Tử Thành và Tiêu Hiền Lan đi ở phía sau, nhìn phong thái của bọn họ, chỉ cảm thấy hai người cực kỳ xứng đôi, dường như không thể chen vào thêm người thứ ba nữa, không khỏi đều lộ ra vẻ trầm tự.
Bốn người dạo qua một vòng phường Nguyên An phồn hoa nhất Lạc Kinh, mua vài thứ, giao cho người mà Hạ Khởi mang theo cầm.
Đến gần buổi trưa, Dương Tĩnh nói:
“Nghe nói rượu và thức ăn của Xuân Hoa lâu là hạng nhất, chúng ta liền đi đến đó dùng cơm trưa đi."
Tiêu Tử Thành nói:
“Khi ta ở Giang Nam từng đi qua Xuân Hoa lâu, món vịt ngọt chiêu bài ở đây quả thực là hạng nhất, thì ra ở kinh thành cũng có phân hiệu của nó?"
Tiêu Thương Hải cười, giải thích:
“Xuân Hoa lâu này là cửa hiệu lâu đời ở Trường Kinh trước đây. Hơn hai mươi năm trước khi Trường Kinh bị công phá thì, người truyền thừa của bọn họ theo triều đình chạy trốn đặt chân đến Giang Nam, mở mấy phân hiệu, món ăn chiêu bài ở đó cũng thay đổi dựa theo khẩu vị ở Giang Nam. Sau này định đô ở Lạc Kinh, bọn họ liền chuyển trở về, hiện tại ở đây mới là Xuân Hoa lâu chính tông, với món vịt chiêu bài nổi tiếng."
Mọi người đi dạo một buổi sáng, bất kể gặp phải thứ gì, Tiêu Thương Hải đều có thể nói rõ từng phần, chỉ vài câu nhàn nhạt liền giải thích được nguồn gốc, huynh muội Tiêu Tử Thành phải bội phục vị tam ca kiến thức uyên bác, tài hoa hơn người này.
Dương Tĩnh cười nói:
“Ta còn chưa từng thử qua món ăn chiêu bài của Xuân Hoa lâu chính tông đâu. Thương Hải, còn nhớ rõ năm đó ở Kim Lăng, chúng ta hình như còn vì vị của món vịt ở đây ngọt ngon hơn hay mặn ngon hơn mà cãi nhau ầm ĩ đấy."
Tiêu Thương Hải cười ha ha:
“Hiện tại nhớ lại thì, lúc đó thật sự là buồn cười. Chúng ta vốn ngay cả vị mặn ban đầu của món ăn cũng chưa từng ăn, lại có thể vì thế mà cãi nhau, thực sự là tuổi trẻ vô cùng khinh xuất mà."
Dương Tĩnh sờ cằm nhớ lại nói:
“Ta nhớ kỹ khi đó ngươi vô cùng kiên định ủng hộ món vịt ngọt mà, không bằng hôm nay chúng ta phân thắng bại đi?"
Tiêu Thương Hải hừ một tiếng, khinh thường liếc mắt nhìn hắn, nói:
“Ngươi muốn nhàm chán, ta cũng không theo được. Không phải chỉ là vị của vịt thôi sao, khẩu vị nào mà không giống nhau? Nhiều năm như thế rồi, mệt ngươi còn nhớ chuyện chưa phân thắng bại."
“A? Chẳng lẽ là ngươi sợ?"
“Đừng có kích ta."
Tiêu Thương Hải cười tủm tỉm rút chiết phiến bên hông ra phe phẩy, nói:
“Nếu ngươi muốn phân thắng bại, ta theo cùng. Nhưng ta cũng không giống người nào đó ham ăn ham uống như thế, hôm nay chỉ đến nếm món ăn tươi là chính. Ta ngược lại muốn xem, vị vịt mặn ở phương bắc, có đúng là thực sự ngon hơn vị ngọt ở phía nam hay không."
Nói rồi liền nhấc chân dẫn đầu rảo bước vào trong Xuân Hoa lâu.
Dương Tĩnh cười, đi theo phía sau.
Đại Thịnh từ trước vốn có tập quán vào triều ba ngày một lần, nhưng từ năm Thịnh Huy đế mười bốn tuổi tự mình chấp chính tới nay, hùng tâm bừng bừng, một lòng muốn thu phục quốc thổ phương Bắc, bởi vậy sửa thành mỗi ngày đều vào triều. Tiếp tục như vậy vài chục năm, đã trở thành truyền thống mới của Đại Thịnh. Nhưng Hoàng thượng thỉnh thoảng cũng sẽ đau đầu nhức óc, xảy ra tình trạng tâm trạng không tốt gì đó, nghỉ một hai ngày không thượng triều cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Sáng sớm ngày hôm sau Dương Tĩnh liền truyền chỉ miễn triều, tấu chương đều được đưa trực tiếp đến Nội các.
Thái tử Dương Quang Vinh và nhị Hoàng tử Dương Kiện đến thỉnh an, thấy phụ hoàng còn ở đó, không khỏi mừng rỡ. Ngày trước vào lúc này phụ hoàng đã đi vào triều rồi.
Một nhà bốn người dùng xong cơm, phu phu Dương Tĩnh và Tiêu Thương Hải tiễn hai nhi tử đến thư phòng học tập, bắt đầu chuẩn bị công việc xuất cung. Ai ngờ lúc này Tiêu Tử Thành và Tiêu Hiền Lan lại đến.
Đôi huynh muội này là đến thỉnh an Hoàng hậu. Bọn họ ở trong cung là vì ‘làm bạn’ với Hoàng hậu, tự nhiên là ngày ngày đều đến thỉnh an, chỉ là bình thường bọn họ khoảng giờ Tỵ mới đến, hôm nay lại đến sớm hơn một canh giờ.
Tiêu Tử Thành nghe Hoàng thượng nói bọn họ muốn xuất cung dạo chơi, hai mắt không khỏi sáng lên, ngay cả Tiêu Hiền Lan cũng hiếm thấy có được dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
Dương Tĩnh thấy thế, liền thuận tiện kêu bọn họ cùng đi.
Sắc mặt Tiêu Thương Hải liền hơi trầm xuống, lập tức lại khôi phục vẻ thân thiết ôn hòa, mỉm cười nói:
“Tử Thành thì cũng được thôi, nhưng Hiền Lan là một nữ hài mà, sao có thể xuất đầu lộ diện ra bên ngoài được?"
Tiêu Hiền Lan nghe vậy, mặt liền lộ vẻ thất vọng.
Dương Tĩnh thực ra cũng không muốn mang theo hai cái bóng đèn theo người, nhưng việc này bị bọn họ bắt gặp, mình thân là tỷ phu, sao có thể không thỏa mãn cho nguyện vọng của tiểu cữu tử và tiểu di tử (em trai vợ và em gái vợ)chứ? Huống chi cũng không phải việc gì lớn, chút phong độ ấy vẫn phải có.
Hắn lơ đễnh nói:
“Trên đời này ràng buộc của nữ tử vốn nhiều, có vài quy củ quá mức cổ hủ. Trẫm cũng không có hứng thú. Nhưng mà…"
Hắn trầm ngâm một chút. Tiêu Hiền Lan đang ở tuổi làm mai làm mối, nếu thực sự xuất cung khiến người khác thấy được, sẽ không có tiếng tốt, bởi vậy sửa lời nói:
“Có chút kiêng dè vẫn là tốt. Như vậy đi, nếu Hiền Lan thật sự muốn đi theo chúng ta, không bằng nữ giả nam là được rồi."
“Nữ giả nam?"
Đừng nói huynh muội Tiêu Tử Thành, ngay cả Tiêu Thương Hải cũng không khỏi thất thanh bật thốt lên.
Huynh muội Tiêu Tử Thành vào kinh chưa lâu, cũng không quá quen thuộc với kinh thành. Hơn nữa Tiêu mẫu vô cùng cưng chiều con nhỏ, thường ngày trông chừng cực nghiêm, rất ít khi cho hai người ra ngoài. Tiêu Hiền Lan càng không có cơ hội nào.
Mang theo hai huynh muội này, Dương Tĩnh liền để Hắc Y Vệ sắp xếp vài người âm thầm bảo vệ. Bốn người liền ăn mặc thành dáng vẻ của những bình dân phú quý, lặng lẽ từ Thiên Môn ra khỏi cung.
Dương Tĩnh và Tiêu Thương Hải sóng vai đi ở phía trước, Tiêu Hiền Lan mặc một thân nam trang, đi cùng Tiêu Tử Thành ở phía sau. Đây là lần đầu tiên nàng thân nữ giả nam, cảm thấy vô cùng mới mẻ, khe khẽ nói nhỏ với ca ca sinh đôi:
“Hoàng thượng thật sự là thông minh, có thể nghĩ ra một chủ ý như vậy. Đây là lần đầu tiên muội mặc nam trang đó, ca ca, ca xem, có đúng là càng thêm giống ca hay không? Ha ha…"
Tính tình nàng văn nhã hiền thục, rất ít khi vui vẻ như thế. Tiêu Tử Thành thấy dáng vẻ vui thích của nàng, cũng rất vui vẻ, xuất thần nhìn bóng lưng phía trước, nhẹ giọng nói:
“Bệ hạ anh minh thần võ, lòng dạ phóng khoáng, còn các đời đế vương trước, chủ ý đưa ra tự nhiên cũng không giống nhau."
Tiêu Hiền Lan nhìn hắn vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn theo bóng lưng của Hoàng đế, không khỏi khẽ động trong lòng, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Dương Tĩnh mẫn cảm nhận thấy tâm tình của Tiêu Thương Hải không còn hưng phấn giống như sáng sớm, nhẹ giọng nói:
“Xảy ra chuyện gì rồi? Có phải là ta mang theo huynh muội bọn họ cùng đi, ngươi không vui?"
Tiêu Thương Hải lắc đầu, nói:
“Nếu đã bị bọn họ bắt gặp, Hoàng thượng đồng ý cho bọn họ đi ra ngoài thăm thú trải nghiệm, là vinh hạnh của bọn họ. Huống chi Hiền Lan sợ rằng đời này cũng không có được mấy cơ hội như vậy, sao ta lại không vui chứ."
Nói dối! Rõ ràng là không vui.
Dương Tĩnh tìm không ra ý kiến nào, thầm nghĩ lẽ nào là y đang trách ta dẫn hai cái bóng đèn không thẻ hưởng thụ cuộc hẹn của hai người đi?
Thế nhưng nghĩ lại, tâm tính của Tiêu Thương Hải không đến nỗi như vậy.
Hắn nào biết được tâm sự của Tiêu Thương Hải. Nếu như là ngày trước, Tiêu Thương Hải tất sẽ không để ý, nhưng sau khi đã biết dự định của Tiêu gia và sĩ tộc phía nam, y sao có thể không chú ý?
Dương Tĩnh còn đang suy ngẫm, Tiêu Thương Hải đã xoay mặt lại cười nói:
“Ký Nô, ngươi xem Lạc Kinh thật phồn hoa, quang cảnh có thể sánh với Trường Kinh năm đó. Cảnh tượng thịnh thế như vậy, đều là công lao của ngươi a."
Dương Tĩnh được y khen, vui mừng trong lòng, mỉm cười nói:
“Công lao của ta, cũng có một nửa là của ngươi."
Nói rồi liền thừa cơ cầm lấy tay hắn, hạ xuống bên dưới ống tay áo dài che lấp đi.
Tiêu Thương Hải nghe xong liền cảm động, mọi phiền não trong lòng liền vơi đi một chút, thầm nghĩ thôi thôi đi, không thể để sự phiền não không đáng này làm lỡ cảnh đẹp hiện tại mới đúng.
Y thả lỏng tâm tình, sóng vai đi cùng Dương Tĩnh, nói vài chuyện chọc cười, thản nhiên bước đi trên con đường phồn hoa.
Hai người vốn có gương mặt vô song, một người anh tuấn đĩnh đạc, vẻ mặt hiên ngang, cử chỉ thong dong, quả là công tử văn nhã nhất thế gian, mang theo tiêu sái và phong tình vô hạn.
Gió mát thổi qua khiến ống tay áo dài và vạt áo của hai người nhẹ nhàng lay động, ánh mặt trời chiếu rọi khiến bóng hai người đan xen vào nhau, đưa đến vô số ánh mắt hâm mộ ở trên đường.
Tiêu Tử Thành và Tiêu Hiền Lan đi ở phía sau, nhìn phong thái của bọn họ, chỉ cảm thấy hai người cực kỳ xứng đôi, dường như không thể chen vào thêm người thứ ba nữa, không khỏi đều lộ ra vẻ trầm tự.
Bốn người dạo qua một vòng phường Nguyên An phồn hoa nhất Lạc Kinh, mua vài thứ, giao cho người mà Hạ Khởi mang theo cầm.
Đến gần buổi trưa, Dương Tĩnh nói:
“Nghe nói rượu và thức ăn của Xuân Hoa lâu là hạng nhất, chúng ta liền đi đến đó dùng cơm trưa đi."
Tiêu Tử Thành nói:
“Khi ta ở Giang Nam từng đi qua Xuân Hoa lâu, món vịt ngọt chiêu bài ở đây quả thực là hạng nhất, thì ra ở kinh thành cũng có phân hiệu của nó?"
Tiêu Thương Hải cười, giải thích:
“Xuân Hoa lâu này là cửa hiệu lâu đời ở Trường Kinh trước đây. Hơn hai mươi năm trước khi Trường Kinh bị công phá thì, người truyền thừa của bọn họ theo triều đình chạy trốn đặt chân đến Giang Nam, mở mấy phân hiệu, món ăn chiêu bài ở đó cũng thay đổi dựa theo khẩu vị ở Giang Nam. Sau này định đô ở Lạc Kinh, bọn họ liền chuyển trở về, hiện tại ở đây mới là Xuân Hoa lâu chính tông, với món vịt chiêu bài nổi tiếng."
Mọi người đi dạo một buổi sáng, bất kể gặp phải thứ gì, Tiêu Thương Hải đều có thể nói rõ từng phần, chỉ vài câu nhàn nhạt liền giải thích được nguồn gốc, huynh muội Tiêu Tử Thành phải bội phục vị tam ca kiến thức uyên bác, tài hoa hơn người này.
Dương Tĩnh cười nói:
“Ta còn chưa từng thử qua món ăn chiêu bài của Xuân Hoa lâu chính tông đâu. Thương Hải, còn nhớ rõ năm đó ở Kim Lăng, chúng ta hình như còn vì vị của món vịt ở đây ngọt ngon hơn hay mặn ngon hơn mà cãi nhau ầm ĩ đấy."
Tiêu Thương Hải cười ha ha:
“Hiện tại nhớ lại thì, lúc đó thật sự là buồn cười. Chúng ta vốn ngay cả vị mặn ban đầu của món ăn cũng chưa từng ăn, lại có thể vì thế mà cãi nhau, thực sự là tuổi trẻ vô cùng khinh xuất mà."
Dương Tĩnh sờ cằm nhớ lại nói:
“Ta nhớ kỹ khi đó ngươi vô cùng kiên định ủng hộ món vịt ngọt mà, không bằng hôm nay chúng ta phân thắng bại đi?"
Tiêu Thương Hải hừ một tiếng, khinh thường liếc mắt nhìn hắn, nói:
“Ngươi muốn nhàm chán, ta cũng không theo được. Không phải chỉ là vị của vịt thôi sao, khẩu vị nào mà không giống nhau? Nhiều năm như thế rồi, mệt ngươi còn nhớ chuyện chưa phân thắng bại."
“A? Chẳng lẽ là ngươi sợ?"
“Đừng có kích ta."
Tiêu Thương Hải cười tủm tỉm rút chiết phiến bên hông ra phe phẩy, nói:
“Nếu ngươi muốn phân thắng bại, ta theo cùng. Nhưng ta cũng không giống người nào đó ham ăn ham uống như thế, hôm nay chỉ đến nếm món ăn tươi là chính. Ta ngược lại muốn xem, vị vịt mặn ở phương bắc, có đúng là thực sự ngon hơn vị ngọt ở phía nam hay không."
Nói rồi liền nhấc chân dẫn đầu rảo bước vào trong Xuân Hoa lâu.
Dương Tĩnh cười, đi theo phía sau.
Tác giả :
Thập Thế