Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca
Chương 109
Quãng đường chỉ có vài bước chân như vậy, Tiêu Thương Hải lại giống như trên đường chinh chiến hai vạn năm nghìn dặm, đi một chút lại dừng, cũng không biết là đã quay về được như thế nào.
Đến bên giường, bụng quá mức to lớn, không có cách nào để ngồi xuống. Tiêu Thương Hải chống đỡ thân thể nghiêng người nằm lên, mỗi một cử động đều vô cùng khó khăn.
Hoàng Tử Quy canh giữ ở trong Phượng Nghi cung cũng rất có ích, lúc này đã ôm hòm thuốc vội vàng chạy đến.
Tiêu Thương Hải cắn chặt răng hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy lần này phát tác quá nhanh quá mạnh, đau đớn còn hung mãnh hơn trước đây nhiều, mới chỉ có một lát, khớp hàm đã run run nói không nên lời.
Ngay cả dưới tình huống như vậy, y cũng không quên nắm chặt tay Dương Tĩnh, vừa đau xót vừa yêu thương nói:
“Ký Nô, nếu như ta có làm sao… Ngươi nhất định phải chăm sóc mấy hài tử này."
Sắc mặt Dương Tĩnh lập tức thay đổi, trách cứ:
“Nói bậy cái gì! Ngươi nhất định sẽ ổn, hài tử cũng sẽ không sao!"
Tiêu Thương Hải miễn cưỡng mỉm cười, lợi dụng khoảng cách giữa những cơn đau, cố lấy tinh thần nói:
“Lúc già lại có được con, tuy là việc vui, nhưng… nỗi lo về sau quá nặng. Duy chỉ có hai người chúng ta là thật tốt, tận mắt… Tận mắt nhìn thấy bọn nhỏ trưởng thành, thú thê sinh con, mới tính là kết thúc trách nhiệm phụ mẫu, ngươi nói là, có đúng hay không?"
Dương Tĩnh dịu dàng nói:
“Tất nhiên. Kiện nhi còn chưa thú thê, Nguyên An còn chưa lập gia thất, hai tiểu gia khỏa này của chúng ta còn chưa được hưởng sự cưng chiều của chúng ta, chúng ta sao có thể rời bỏ bọn chúng mà đi được."
Ta không thể, ngươi cũng không thể! Tiêu Thương Hải hò hét trong lòng.
Y còn muốn nói thêm, đột nhiên đau đớn kéo đến, toàn bộ thân thể lập tức cứng lại.
Loại tình trạng này, Hoàng Tử Quy không cần bắt mạch cũng biết là Hoàng hậu sinh non, liền bắt đầu vội vàng chuẩn bị.
Dương Tĩnh vô cùng lo lắng. Song bào thai sinh non không phải là việc quá ngạc nhiên, nhưng kỹ thuật chữa bệnh của thời kỳ này lạc hậu, Tiêu Thương Hải đã hơn bốn mươi tuổi, sản phu ở tuổi này, tính nguy hiểm rất lớn mà.
Tiêu Thương Hải nửa nằm ở trên giường. Bởi vì bụng phải gánh vác quá nặng, thân dưới phù thũng, từ lâu đã không thể nằm thẳng. Lúc này mới đau được khoảng nửa khắc, y đã cảm thấy khó có thể chống đỡ nổi.
Quả là đã lớn tuổi rồi.
Y vượt qua từng cơn đau đớn, kéo tay Dương Tĩnh ấn lên bụng mình, phía dưới có một trận nhúc nhích gợn sóng mơ hồ, giống như cái bụng hơi mỏng này lúc nào cũng có thể bị vật còn sống bên trong phá vỡ.
“Ký Nô, ta, chúng ta đã nói rồi, ai, ai cũng không được bỏ bọn nhỏ mà đi!"
“Được được! Ngươi nói gì cũng theo ý ngươi! Nhanh đừng nói nữa, tiết kiệm chút sức lực."
Mắt Tiêu Thương Hải hơi lóe sáng.
Hoàng Tử Quy tiến đến:
“Bệ hạ, xin ngài tránh ra một chút, thần muốn kiểm tra cho Hoàng hậu điện hạ."
Hắn đã quen với việc Thịnh Huy đế ở cùng Hoàng hậu mỗi khi sinh sản, cho nên cũng không nói cái gì mà máu tanh không tốt dễ ảnh hưởng đến long thể, nhưng Thịnh Huy đế đứng ở chỗ này, tất cả mọi người đều vô cùng khẩn trương, trái lại không tốt cho việc sinh sản của Hoàng hậu.
Dương Tĩnh ít nhiều gì cũng hiểu rõ, liền siết chặt tay Tiêu Thương Hải cổ vũ, ra khỏi tẩm thất.
Trong phong khách bên ngoài đốt hương thơm ngát, cả đại điện đã sớm được quét tước cực kỳ sạch sẽ, bốn phía đều gắn rượu tiêu độc (đây là chủ ý của Dương Tĩnh, mười năm trước đã từng làm một lần), sa liêm trướng mạn đều được thay đổi thành sạch sẽ mới tinh.
Tạ Như Thương Cũng tới, nhưng không vào bên trong, trái lại ngồi chờ ở bên ngoài.
Dương Tĩnh nói:
“Như Thương, không bằng ngươi cũng vào xem?"
Tạ Như Thương nói:
“Thần cũng không tinh thông y thuật về việc sinh sản, tiến vào chính là làm vướng tay chân Hoàng ngự y, chẳng bằng đợi ở chỗ này, nếu cần thì thì vào sau."
“Cũng đúng. Cũng đúng."
Dương Tĩnh không an lòng, đứng ngồi không yên.
Trong tẩm điện rất nhanh đã truyền ra tiếng rên rỉ đứt quãng của Tiêu Thương Hải, xem ra lần này phát tác rất nhanh.
Dương Tĩnh sai người liên tục truyền tin ra. Qua nửa ngày, bỗng nhiên Chu ngự y vội vàng hoảng hốt đi ra, quỳ xuống nói:
“Hoàng thượng, Hoàng hậu điện hạ đã vỡ ối, nhưng sản đạo chậm chạp không mở, sợ rằng sẽ khó sinh."
Dương Tĩnh căng thẳng trong lòng, quát lớn:
“Vậy đám các ngươi còn không nhanh nghĩ cách đi!"
Chu ngự y vẻ mặt sầu khổ nói:
“Hoàng ngự y đã dùng dược trợ sản. Nhưng Hoàng hậu tuổi tác đã lớn, sợ rằng không chịu nào. Việc này… Xin Hoàng thượng chỉ thị."
“Chỉ thị cái rắm! Trẫm cũng không hiểu y thuật!"
Dương Tĩnh giận dữ, những lời thô tục cũng bật ra, tức giận nói:
“Ngươi đi vào nói cho Hoàng Tử Quy, nếu Hoàng hậu không thể bình an sinh con, trẫm sẽ chém đầu các ngươi!"
Chu ngự y run lên:
“Vâng."
Dương Tĩnh tức giận đến mức trong ngực khó chịu, đột nhiên cảm thấy huyệt thái dương giật giật, tứ chi vô lực, trước mắt tối đen.
Tạ Nhưng Thương vội vàng tiếc lên, kêu to:
“Bệ hạ! Bệ hạ người làm sao vậy?"
Dương Tĩnh hơi mở miệng, nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm, toàn thân mềm nhũn, ngã vào trong lòng Tạ Như Thương.
Tạ Như Thương quát lớn:
“Các ngươi còn ngây ra đấy làm cái gì! Mau đỡ Hoàng thượng nằm xuống!"
Ngoài điện rối loạn một hồi. Chu ngự sợ đến tè ra quần bò vào trong nội điện, khóc nói:
“Hoàng đại nhân, Hoàng thượng hôn mê rồi. Trước khi Hoàng thượng hôn mê còn nói nếu không thể để Hoàng hậu bình an sinh con, sẽ chém đầu chúng ta."
Tay Hoàng Tử Quy run lên, kéo hắn lại quát:
“Cái gì? Hoàng thượng hôn mê? Ai đang ở bên ngoài trông chừng? Đã truyền ngự y chưa?"
Chu ngự y run giọng nói:
“Tạ đại nhân đang ở đó. Hoàng đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?"
Là đỡ đẻ cho Hoàng hậu trước, hay là đi xem cho Hoàng thượng trước? Còn Hoàng hậu bị khó sinh phải làm sao bây giờ?
Chu ngự y đáng thương luống cuống.
Tiêu Thương Hải nằm ở trên giường, rên rỉ một tiếng, nắm nệm giường nâng người lên, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng, trầm giọng nói:
“Hoàng thượng xảy ra chuyện gì?"
Không xong, để Hoàng hậu nghe thấy rồi.
Hoàng Tử Quy thầm mắng Chu ngự y không cẩn thận, vội nói:
“Điện hạ, Tạ đại nhân đang ở bên ngoài. Nếu như ngài lo lắng, để thần ra ngoài xem."
Tiêu Thương Hải cắn răng nói:
“Đỡ ta đứng lên… Ta, ta muốn ra ngoài nhìn Hoàng thượng."
Hoàng Tử Quy và Chu ngự y kinh hãi, cũng kêu lên nói:
“Điện hạ, ngài hiện tại không thể cử động."
Tiêu Thương Hải lo lắng trong lòng, đột nhiên có sức lực, bụng dường như cũng không còn đau đớn như trước nữa, giãy dụa thân thể muốn xuống giường.
Đám người Hoàng Tử Quy cả kinh hồn bay phách tán, lại không dám cưỡng ép ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là cuống quít đỡ lấy Hoàng hậu.
Tiêu Thương Hải sắp sinh, bụng trĩu xuống nặng nề,gắt gao trĩu xuống, nhưng y cố kiềm một hơi, dưới sự chống đỡ của mọi người đi ra.
Tạ Như Thương đang ghim châm cho Hoàng thượng, thấy sư huynh đi ra, cả kinh đến mức nhảy dựng lên:
“Sư huynh, huynh, sao huynh lại đi ra đây?"
Sắc mặt Tiêu Thương Hải tái nhợt, ôm chiếc bụng đang biến dạng, đi đến bên tháp:
“Hoàng thượng…. Hoàng thượng sao rồi?"
Tạ Như Thương là lần đàu tiên thấy sản phu đang sinh hài tử được một nửa chạy xuống giường, hoảng hốt luống cuống đến mức nhất thời không biết trả lời ra sao.
Tiêu Thương Hải thấy sắc mặt Dương Tĩnh còn xấu hơn cả mình, nằm im một chỗ không hề nhúc nhích, lập tức trong lòng hoảng hốt, chút khí lực vừa có được giống như đã dùng cạn, bụng trĩu xuống đau đớn, chân đột nhiên mềm nhũn.
Thân thể y nặng nề, Hoàng Tử Quy và Chu ngự y vốn mỗi người ở một bên đỡ y, nhưng y bất chợt khuỵu xuống như thế, hai ngự y tay trói gà không chặt lập tức không giữ được, mắt thấy Hoàng hậu khuỵu chân ngã xuống trước tháp.
Đến bên giường, bụng quá mức to lớn, không có cách nào để ngồi xuống. Tiêu Thương Hải chống đỡ thân thể nghiêng người nằm lên, mỗi một cử động đều vô cùng khó khăn.
Hoàng Tử Quy canh giữ ở trong Phượng Nghi cung cũng rất có ích, lúc này đã ôm hòm thuốc vội vàng chạy đến.
Tiêu Thương Hải cắn chặt răng hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy lần này phát tác quá nhanh quá mạnh, đau đớn còn hung mãnh hơn trước đây nhiều, mới chỉ có một lát, khớp hàm đã run run nói không nên lời.
Ngay cả dưới tình huống như vậy, y cũng không quên nắm chặt tay Dương Tĩnh, vừa đau xót vừa yêu thương nói:
“Ký Nô, nếu như ta có làm sao… Ngươi nhất định phải chăm sóc mấy hài tử này."
Sắc mặt Dương Tĩnh lập tức thay đổi, trách cứ:
“Nói bậy cái gì! Ngươi nhất định sẽ ổn, hài tử cũng sẽ không sao!"
Tiêu Thương Hải miễn cưỡng mỉm cười, lợi dụng khoảng cách giữa những cơn đau, cố lấy tinh thần nói:
“Lúc già lại có được con, tuy là việc vui, nhưng… nỗi lo về sau quá nặng. Duy chỉ có hai người chúng ta là thật tốt, tận mắt… Tận mắt nhìn thấy bọn nhỏ trưởng thành, thú thê sinh con, mới tính là kết thúc trách nhiệm phụ mẫu, ngươi nói là, có đúng hay không?"
Dương Tĩnh dịu dàng nói:
“Tất nhiên. Kiện nhi còn chưa thú thê, Nguyên An còn chưa lập gia thất, hai tiểu gia khỏa này của chúng ta còn chưa được hưởng sự cưng chiều của chúng ta, chúng ta sao có thể rời bỏ bọn chúng mà đi được."
Ta không thể, ngươi cũng không thể! Tiêu Thương Hải hò hét trong lòng.
Y còn muốn nói thêm, đột nhiên đau đớn kéo đến, toàn bộ thân thể lập tức cứng lại.
Loại tình trạng này, Hoàng Tử Quy không cần bắt mạch cũng biết là Hoàng hậu sinh non, liền bắt đầu vội vàng chuẩn bị.
Dương Tĩnh vô cùng lo lắng. Song bào thai sinh non không phải là việc quá ngạc nhiên, nhưng kỹ thuật chữa bệnh của thời kỳ này lạc hậu, Tiêu Thương Hải đã hơn bốn mươi tuổi, sản phu ở tuổi này, tính nguy hiểm rất lớn mà.
Tiêu Thương Hải nửa nằm ở trên giường. Bởi vì bụng phải gánh vác quá nặng, thân dưới phù thũng, từ lâu đã không thể nằm thẳng. Lúc này mới đau được khoảng nửa khắc, y đã cảm thấy khó có thể chống đỡ nổi.
Quả là đã lớn tuổi rồi.
Y vượt qua từng cơn đau đớn, kéo tay Dương Tĩnh ấn lên bụng mình, phía dưới có một trận nhúc nhích gợn sóng mơ hồ, giống như cái bụng hơi mỏng này lúc nào cũng có thể bị vật còn sống bên trong phá vỡ.
“Ký Nô, ta, chúng ta đã nói rồi, ai, ai cũng không được bỏ bọn nhỏ mà đi!"
“Được được! Ngươi nói gì cũng theo ý ngươi! Nhanh đừng nói nữa, tiết kiệm chút sức lực."
Mắt Tiêu Thương Hải hơi lóe sáng.
Hoàng Tử Quy tiến đến:
“Bệ hạ, xin ngài tránh ra một chút, thần muốn kiểm tra cho Hoàng hậu điện hạ."
Hắn đã quen với việc Thịnh Huy đế ở cùng Hoàng hậu mỗi khi sinh sản, cho nên cũng không nói cái gì mà máu tanh không tốt dễ ảnh hưởng đến long thể, nhưng Thịnh Huy đế đứng ở chỗ này, tất cả mọi người đều vô cùng khẩn trương, trái lại không tốt cho việc sinh sản của Hoàng hậu.
Dương Tĩnh ít nhiều gì cũng hiểu rõ, liền siết chặt tay Tiêu Thương Hải cổ vũ, ra khỏi tẩm thất.
Trong phong khách bên ngoài đốt hương thơm ngát, cả đại điện đã sớm được quét tước cực kỳ sạch sẽ, bốn phía đều gắn rượu tiêu độc (đây là chủ ý của Dương Tĩnh, mười năm trước đã từng làm một lần), sa liêm trướng mạn đều được thay đổi thành sạch sẽ mới tinh.
Tạ Như Thương Cũng tới, nhưng không vào bên trong, trái lại ngồi chờ ở bên ngoài.
Dương Tĩnh nói:
“Như Thương, không bằng ngươi cũng vào xem?"
Tạ Như Thương nói:
“Thần cũng không tinh thông y thuật về việc sinh sản, tiến vào chính là làm vướng tay chân Hoàng ngự y, chẳng bằng đợi ở chỗ này, nếu cần thì thì vào sau."
“Cũng đúng. Cũng đúng."
Dương Tĩnh không an lòng, đứng ngồi không yên.
Trong tẩm điện rất nhanh đã truyền ra tiếng rên rỉ đứt quãng của Tiêu Thương Hải, xem ra lần này phát tác rất nhanh.
Dương Tĩnh sai người liên tục truyền tin ra. Qua nửa ngày, bỗng nhiên Chu ngự y vội vàng hoảng hốt đi ra, quỳ xuống nói:
“Hoàng thượng, Hoàng hậu điện hạ đã vỡ ối, nhưng sản đạo chậm chạp không mở, sợ rằng sẽ khó sinh."
Dương Tĩnh căng thẳng trong lòng, quát lớn:
“Vậy đám các ngươi còn không nhanh nghĩ cách đi!"
Chu ngự y vẻ mặt sầu khổ nói:
“Hoàng ngự y đã dùng dược trợ sản. Nhưng Hoàng hậu tuổi tác đã lớn, sợ rằng không chịu nào. Việc này… Xin Hoàng thượng chỉ thị."
“Chỉ thị cái rắm! Trẫm cũng không hiểu y thuật!"
Dương Tĩnh giận dữ, những lời thô tục cũng bật ra, tức giận nói:
“Ngươi đi vào nói cho Hoàng Tử Quy, nếu Hoàng hậu không thể bình an sinh con, trẫm sẽ chém đầu các ngươi!"
Chu ngự y run lên:
“Vâng."
Dương Tĩnh tức giận đến mức trong ngực khó chịu, đột nhiên cảm thấy huyệt thái dương giật giật, tứ chi vô lực, trước mắt tối đen.
Tạ Nhưng Thương vội vàng tiếc lên, kêu to:
“Bệ hạ! Bệ hạ người làm sao vậy?"
Dương Tĩnh hơi mở miệng, nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm, toàn thân mềm nhũn, ngã vào trong lòng Tạ Như Thương.
Tạ Như Thương quát lớn:
“Các ngươi còn ngây ra đấy làm cái gì! Mau đỡ Hoàng thượng nằm xuống!"
Ngoài điện rối loạn một hồi. Chu ngự sợ đến tè ra quần bò vào trong nội điện, khóc nói:
“Hoàng đại nhân, Hoàng thượng hôn mê rồi. Trước khi Hoàng thượng hôn mê còn nói nếu không thể để Hoàng hậu bình an sinh con, sẽ chém đầu chúng ta."
Tay Hoàng Tử Quy run lên, kéo hắn lại quát:
“Cái gì? Hoàng thượng hôn mê? Ai đang ở bên ngoài trông chừng? Đã truyền ngự y chưa?"
Chu ngự y run giọng nói:
“Tạ đại nhân đang ở đó. Hoàng đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?"
Là đỡ đẻ cho Hoàng hậu trước, hay là đi xem cho Hoàng thượng trước? Còn Hoàng hậu bị khó sinh phải làm sao bây giờ?
Chu ngự y đáng thương luống cuống.
Tiêu Thương Hải nằm ở trên giường, rên rỉ một tiếng, nắm nệm giường nâng người lên, mồ hôi trên mặt chảy ròng ròng, trầm giọng nói:
“Hoàng thượng xảy ra chuyện gì?"
Không xong, để Hoàng hậu nghe thấy rồi.
Hoàng Tử Quy thầm mắng Chu ngự y không cẩn thận, vội nói:
“Điện hạ, Tạ đại nhân đang ở bên ngoài. Nếu như ngài lo lắng, để thần ra ngoài xem."
Tiêu Thương Hải cắn răng nói:
“Đỡ ta đứng lên… Ta, ta muốn ra ngoài nhìn Hoàng thượng."
Hoàng Tử Quy và Chu ngự y kinh hãi, cũng kêu lên nói:
“Điện hạ, ngài hiện tại không thể cử động."
Tiêu Thương Hải lo lắng trong lòng, đột nhiên có sức lực, bụng dường như cũng không còn đau đớn như trước nữa, giãy dụa thân thể muốn xuống giường.
Đám người Hoàng Tử Quy cả kinh hồn bay phách tán, lại không dám cưỡng ép ngăn cản, không thể làm gì khác hơn là cuống quít đỡ lấy Hoàng hậu.
Tiêu Thương Hải sắp sinh, bụng trĩu xuống nặng nề,gắt gao trĩu xuống, nhưng y cố kiềm một hơi, dưới sự chống đỡ của mọi người đi ra.
Tạ Như Thương đang ghim châm cho Hoàng thượng, thấy sư huynh đi ra, cả kinh đến mức nhảy dựng lên:
“Sư huynh, huynh, sao huynh lại đi ra đây?"
Sắc mặt Tiêu Thương Hải tái nhợt, ôm chiếc bụng đang biến dạng, đi đến bên tháp:
“Hoàng thượng…. Hoàng thượng sao rồi?"
Tạ Như Thương là lần đàu tiên thấy sản phu đang sinh hài tử được một nửa chạy xuống giường, hoảng hốt luống cuống đến mức nhất thời không biết trả lời ra sao.
Tiêu Thương Hải thấy sắc mặt Dương Tĩnh còn xấu hơn cả mình, nằm im một chỗ không hề nhúc nhích, lập tức trong lòng hoảng hốt, chút khí lực vừa có được giống như đã dùng cạn, bụng trĩu xuống đau đớn, chân đột nhiên mềm nhũn.
Thân thể y nặng nề, Hoàng Tử Quy và Chu ngự y vốn mỗi người ở một bên đỡ y, nhưng y bất chợt khuỵu xuống như thế, hai ngự y tay trói gà không chặt lập tức không giữ được, mắt thấy Hoàng hậu khuỵu chân ngã xuống trước tháp.
Tác giả :
Thập Thế