Thập Thế Giáp Trùng
Chương 4
Beta: Ly nhi
Nhẹ nhàng mà tựa vào bảo tọa rộng lớn, Phong Ly lộ ra vẻ mặt vô vị tươi cười, con ngươi màu tro ánh vàng có chút thả lỏng cùng lo lắng, nhưng biểu tình trên mặt vẫn là nhàm chán làm càn không chút nào để ý, hắn đã chọc giận người trước mặt, vẻ mặt vốn tức giận trở nên âm trầm lại càng thêm khủng bố.
“Đến tột cùng ngươi có nghe lời ta nói hay không, nói như thế nào ta cũng là phụ thân của ngươi" biểu tình trên mặt Tu Trạch chỉ có thể dùng hai chữ cuồng nộ để hình dung
“Ngươi rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì hay không?"
“Phụ thân, từ lúc ngài chối bỏ trách nhiệm đem vương vị giao lại cho ta, sau đó cùng cha ngao du thiên hạ, không phải đã buông tay để cho ta xử lý toàn bộ sao?" Phong Ly lạnh lùng cười đến rất vô tình “chẳng lẽ ngài đã quên, người nắm quyền ở ma giới chỉ có một, cũng chỉ có một, không sai, ngài là phụ thân ta, nhưng hiện tại ngài không phải la Ma quân, ta mới là Ma quân, ta mới là người nắm quyền quyết định"
“Ngươi…" Tu Trạch tức giận nói “Không phải ta can thiệp quyết định của ngươi, ngươi làm Ma quân như thế nào là chuyện của ngươi, nhưng là phụ thân của ngươi, ta không cho phép ngươi xằng bậy."
“Cái gì gọi là xằng bậy? Ta nghĩ con của ngài tìm một nữ nhân cũng không gọi là sai đi, thời điểm ngài bằng tuổi ta, hậu cung cũng đã có không ít phi tử không phải sao? Ta đến bây giờ một người cũng không có."
“Ly, Nhan rất lo lắng cho ngươi, ngươi nên hiểu." Tu Trạch cố gắng nhịn xuống tức giận, biểu tình có một tia thở dài.
“Ngươi muốn tìm vài phi tử, ta đều không có ý kiến, nhưng cùng thiên giới làm thông gia, không khỏi có chút lớn mật, thiên ma hai giới từ trước đến giờ luôn có thái độ đối địch không phải ngươi không biết đi?"
“Nhưng mà phụ vương, ta đã quyết định, huống chi ta lấy thân phận Ma quân mà ra quyết định này." Phong Ly tuyệt không để ý “thư cầu hôn ta đã gởi cho thiên giới, thiên giới cũng đã cho một câu trả lời thuyết phục, tin tức này cả tam giới đều biết, ta cũng không thể đổi ý."
“Làm thần tử của ngươi, đối với quyết định của ngươi đương nhiên không thể phản bác, nhưng là một phụ thân, ta chỉ hy vọng ngươi có thể nghĩ lại việc này, kết thông gia với thiên giới cũng không phải việc đơn giản, thiên đế cũng không phải là nhân vật có thể coi thường, huống hồ ta hy vọng ngươi có được hạnh phúc của chính mình, làm một Ma quân, chỉ cần có thể đạt được những thứ mình muốn, những thứ khác căn bản không cần quản nhiều, ta hy vọng ngươi làm Ma quân là vởi vì làm Ma quân có thể làm cho ngươi cảm thấy khoái hoạt, mà không phải vì vị trí này, ngươi lại đi làm chuyện mình không muốn làm."
“Phụ vương, thân là Ma quân, ta có trách nhiệm cần hoàn thành, ta phải vì lợi ích của ma giới mà lo lắng, cũng vì cá nhân ta, thống nhất thiên nhân ma tam giới là nguyện vọng duy nhất của ta, không có chuyện gì có thể làm cho ta khoái hoạt bằng chuyện thống nhất tam giới. Chuyện này rất có lợi cho ma giới, nhưng ta không chỉ vì ma giới lo lằng, mà quan trọng nhất là thỏa mãn tư dục cá nhân của ta, vì vậy, phụ vương, đừng nghĩ rằng ta vì ma giới mà hy sinh, đây không phải là hy sinh, mà là thủ đoạn giải quyết của Phong Ly ta." Phong Ly nhíu mày, rất ôn nhu cười “Mà cưới nữ nhân của thiên đế, là cách nhanh nhất, nếu có đường tắt có thể đi, ta tuyệt đối sẽ không đi đường xa."
Tu Trạch không rõ hắn cùng Nhan như thế nào lại sinh ra một đứa con kỳ quái như vậy, Nhan đơn thuần tựa như tờ giấy trắng, chưa từng hoài nghi lãnh khốc cùng dã tâm của nhi tử mình, vẫn nghĩ đó là một hài tử ôn nhu mà thiện lương, chỉ có hắn phát hiện hài tử mặt ngoài ôn hòa hiền hậu tinh khiết này trong ánh mắt lại che dấu mưu toan mãnh liệt, hắn tin tưởng đứa con sẽ trở thàn một Ma quân tốt, nhưng tính cách này nó sẽ không có cách nào có được tình yêu, chỉ có người trải qua tình yêu mới biết được, tình yêu là chuyện tuyệt vời cỡ nào.
" Nhưng thiên đế tuyệt đối không dễ chọc, lão nhân tử kia, vô cùng giảo hoạt." nhắc tới thiên đế, Tu Trạch cũng không có thái độ tốt.
“Ta biết." Phong Ly cười khẽ, ôn nhu đạm mạc trên gương mặt càng khắc sâu
“Hắn cùng ta có chủ ý giống nhau, ta hướng thiên mỹ nhân cầu hôn, chỉ sợ hắn cầu còn không được, bằng không cũng sẽ không nhanh như vậy trả lời, chính là, phụ thân đại nhân, ngài đừng quên, con của ngài cũng không dễ chọc." ánh mắt híp lại, có một tia hưng phấn quan man tràn ra. “Chuyện tốt kích thích như vậy, thật sự làm cho ta không kiềm chế được."
“Tuy rằng ngươi thực sự rất mạnh, nhưng là một phụ thân, ta không hy vọng ngươi có sai lầm gì, thiên đế xưa nay nổi danh giảo hoạt vô tình."
“Như vậy sự giảo hoạt của thiên đế phụ thân hẳn là đã hiểu rõ đi." Phong Ly hỏi.
“Đúng vậy, ta hiểu rất rõ." ánh mắt Tu Trạch trở nên nhu hòa “Có lẽ mưu kế của thiên đế năm đó rất thành công, nhưng ta lại muốn cảm tạ hắn, bởi vì nhờ hắn mà ta biết được chuyện làm cho ta cảm thấy khoái hoạt hơn đánh bại hắn, vì thế buông tha hết thảy đều đáng giá."
“Phụ thân, chẳng lẽ, qua nhiều năm như vậy, ngài chưa từng hối hận?" Phong Ly tò mò hỏi, cảm thấy một chút khó tin.
“Hối hận cái gì? Hối hận lấy Nhan, hay là hối hận sinh ra ngươi?" Tu Trạch cười đến ôn nhu mà đa tình, ngũ quan anh tuấn mang theo nhu hòa hạnh phúc, không còn uy nghiêm cùng tôn quý, hắn cũng chỉ là một cái nam nhân, phụ thân bình thường, bởi vì nhớ chuyện cũ mà khóe môi mỉm cười, không khó tưởng tượng hình dáng khóe môi khi Phong Ly cười rộ lên là kế thừa từ ai.
" Không, không có Nhan, ta sẽ không biết một người nam nhân cũng có thể phong phú như vậy, cho dù biết rõ hắn là bước cờ thiên đế cùng Thiên Chi dùng để ngăn chặn bước chân ta, hắn là vô tội, hắn khờ dại hoạt bát như vậy, không biết thế sự, cho dù sinh hạ ngươi, hắn vẫn đơn thuần đáng yêu như vậy, ta chỉ muốn cả đới nhìn hắn vui vẻ không có tâm cơ tươi cười cùng sau khi gây họa biểu tình đáng thương như vậy nhìn ta cầu xin tha thứ, Thiên Đế tính toán cái gì, cùng hắn đấu tới đấu lui, không bằng để Nhan ở bên người thay hắn thu thập cục diện rối rắm mới thú vị."
Nam nhân đắm chìm trong hạnh phúc thật đúng là làm cho người ta hâm mộ a, bất quá, người giống như cha khắp thiên hạ cũng chỉ có một người, vận khí của phụ thân thật sự tốt a, trong lòng Phong Ly không phân rõ tư vị thâm nghĩ, chính là phụ vương cùng cha mặc dù là người thân nhất của hắn, nhưng giữa hai người họ không có hắn, dục vọng chiếm giữ của phụ vương thật không phải khủng bố bình thường.
“Đối với chuyện thiên mỹ nhân ít ngày nữa đến ma cung ngươi tính như thế nào?" Tu Trạch tiếp tục hỏi
Phong Ly vẫn đang cười “[Xá bất đắc hài tử, sáo bất trứ lang]* nếu thượng đế có thể bỏ được đứa con của mình, vai sói ta đây nếu không ra ngoài lấy mồi chẳng phải là rất có lỗi với hắn? Nếu thiên mỹ nhân đúng như tên của nàng đẹp như vậy, ta cũng không ngại hậu cung có thêm một mỹ nhân, ngài cũng biết, ta luôn luôn rất thương hương tiếc ngọc, tiểu mỹ nhân đương nhiên là để thương để đau.
“Nếu ôn nhu trên mặt hắn có thể thêm được một ít cảm tình, có thể sẽ càng làm cho người khác có chút tin tưởng." Tu Trạch thầm than một tiếng, nếu như mình không phải phụ thân của hắn, không phải sâu sắc hiểu biết con mình như vậy, cũng sẽ nhìn không ra hắn vĩnh viễn duy trì vẻ mặt ôn nhu mỉm cười cùng biểu tình đó đến tột cùng có cái gì bất đồng? Bất quá, hắn cũng cảm thấy rất tự hào, dù sao phong là đích thực rất mạnh, tính toán của thượng đế chỉ sợ nhất định thất bại
“Ta biết không cần lo lắng cho ngươi, là Nhan quá lo lắng…" nói như vậy, nguyên nhân chính hắn đến đây là vì Thu Nhan Thứ, mà không phải ý của hắn.
Phong Ly suy sụp cúi mặt, tuy rẳng biểu hiện của phụ thân là tín nhiệm cùng khẳng định năng lực của mình, nhưng là trong lòng hắn vẫn là phiền muộn không thôi, trong mắt phụ thân vĩnh viễn chỉ có cha, rốt cuộc vẫn không chứa những người khác, cho dù mình là con hắn.
Tu Trạch thay đổi biểu tình, nhìn chằm chằm Phong Ly, thoạt nhìn như là không chút để ý, nhưng mỗi lần trở về luôn không quên phải nhắc nhở hắn
“Tuy rằng ngươi là con ta, nhưng ta cho rằng Nhan đã quá mức chú ý ngươi, điểm này ta rất mất hứng, ngươi biết ta rất ích kỷ, cho nên sau này tốt nhất cách xa Nhan một chút".
“Phụ thân, ta cách cha còn chưa đủ xa sao, phái nhiều thị vệ ở tẩm cung như vậy, không phải là vì phòng ngừa hắn chạy tới gặp ta chọc giận ngươi không phải sao?" Phong Ly thở dài nói “Ta là con của ngài, hắn là cha ta, rốt cuộc ngài lo lắng cái gì?"
Tu Trạch bí hiểm liếc mắt nhìn phong ly một cái “Chờ ngươi có người yêu, ngươi liền hiểu ta không muốn cùng bất kỳ kẻ nào chia xẻ lực chú ý cùng tâm tình của Nhan, cho dù ngươi là con ta."
“Thật vậy sao?" Phong Ly bĩu môi “Ta không cần loại cảm tình làm cho người ta yếu đuối này, ngài là phụ thân ta, hắn là cha ta, cho nên ta chúc phúc các ngươi, hy vọng các ngươi hạnh phúc, nhưng phụ vương, ta đối ngài cảm thấy thất vọng, ta từng rất sùng bái ngài, bởi vì ngài là một trong những ma quân cường đại nhất từ trước đến nay, nhưng tình yêu khiến ngài trở nên yếu đuối, ta tuyệt đối sẽ không theo gót ngài, tuyệt đối sẽ không yêu thương bất luận kẻ nào."
Tu Trạch nhẹ nhàng cười, không cùng đứa con tranh luận, có vài thứ không phải tranh luận là có thể nói rõ ràng a. Sở dĩ Nhan phù hợp với mình, là bởi vì mình thương hắn, cho nên cảm thấy được bất luận hắn làm cái gì đều đáng yêu, mà đứa con chém đinh chặt sắc nói như vậy, bất quá cũng vì hắn chưa hiểu được tư vị của tình yêu. Chính mình cũng từng không tin loại cảm tình này, nhưng cuối cùng chứng mình loại cảm tình này đều ngọt ngào hơn so với hết thảy chuyện trên thế gian.
Nhìn người ngồi trên vương tọa mang theo ôn hòa tươi cười, đứa con lại có vẻ cường thế như vậy, trong lòng hắn cũng có một loại thái độ kiêu ngạo, đứa trẻ này so với mình càng thích hợp với vị trí Ma quân hơn, bởi vì hắn so với mình càng thâm trầm, Bề ngoài như ôn nhu hiền lành làm cho địch nhân của hắn đều quên phòng bị, lại không nhớ hắn thủy chung là một ma, là huyết mạch của tu trạch hắn. Hắn không nghi ngờ sức mạnh của đứa con.
“Nếu ngươi cho rằng như vậy, thần cũng không có gì để nói" Tu Trạch lui về phía sau từng bước, cùi đầu, hơi hơi cung kính, “Như vậy, thần liền cáo lui."
Phong Ly dừng một chút, đột nhiên tà tà cười, nói “Phụ thân, tuy rằng ta cho rằng không cần thiết…nhưng ta vẫn nhắc nhở ngài một chút, gần đây có người ở Ma giới thấy Thiên Chi hiện thân, tuy rằng không biết mục đích của hắn là gì, nhưng ngài cũng biết, cha vẫn là tiếc nuối không được gặp sư phụ của hắn, ngài nói, nếu hắn biết tin tức này, sẽ có phản ứng như thế nào?"
Tu Trạch mạnh mẽ ngẩng đầu, nheo ánh mắt lại.
“Được lắm, ngay cả cha của mình cũng dám uy hiếp, thật không hổ là con ta."
Ngài cũng không phải ngay cả Ma quân cũng uy hiếp, ta cũng không có quên ánh mắt uy hiếp của ngài ngày hôm qua, ngày cũng không hổ là phụ thân ta.
Hai đạo ánh mắt ở trên không trung giao nhao, đốm lửa tóe ra, cùng nhau chém giết một phen.
“Người của thiên giới tùy tiện xuất hiện ở ma giới, vương thượng lại mặc kệ như thế, như vậy cũng không đúng đi." Tu Trạch lại bị con của mình phát hỏa. Hắn liền biết tiểu tử thúi này không yên lòng.
“Ta là quân chủ của ma giới, việc của ma giới đều là việc của ta, đây không phải phụ thân ngài dạy ta sao? Làm Ma quân không thể tùy tâm sở dục, vậy làm Ma quân còn có ý nghĩa gì?" lời của Phong Ly làm cho người ta nghe được hắn đang nghiến răng.
“Kia, đương nhiên" Tu Trạch cũng không phải vô dụng, “Thiên Chi cũng không có khả năng vừa mới biết ta cùng Nhan vừa mới quay về ma giới, đương nhiên không có khả năng là hướng về phía Nhan mà tới, Thiên Mỹ Nhân ít ngày nữa sẽ đến Ma giới, đến tột cùng sẽ mang theo phần đại lễ như thế nào, thật đúng là làm cho vi phụ chờ mong."
“Ngài yên tâm, cho dù phải chống đỡ như thế nào, con trai của ngài cũng sẽ toàn lực chống đỡ, tuyệt sẽ không giống như ngài, tùy tùy tiện tiện để lại trách nhiệm của ma quân, bỏ chạy."
“Ngươi…" Tu Trạch tức giận đến cả người run rẩy, cho dù biết rõ Phong Ly là cố ý chọc giận chính mình, vẫn là không nhịn được cảm giác bị trêu chọc.
Chết tiệt, là ai nói tiểu tử thúi này ôn nhu săn sóc? Ôn nhu cái rắm!
Phong Ly cẩn thận đánh giá người trước mặt, thật sự nhìn không ra hắn có chỗ nào không giống người thường, luận tướng mạo vẫn là béo như vậy, xấu như vậy, luận khí chất vẫn là hèn mọn như vậy, nhát gan như vậy, người như vậy đến tột cùng có cái gì hấp dẫn ánh mắt mọi người, tùy tiện tìm một người trong tẩm cung này so với hắn cũng xinh đẹp hơn mấy lần.
Trong ánh mắt phong ly bắt đầu lộ ra chút hứng thú. Từ sau khi La Tháp phạm hồ đồ, hơn một tháng này, đã xảy ra bảy lần cường bạo chưa thành, mà mỗi một chuyện đó người bị hại đều cùng một người, chẳng lẽ mùa xuân thật sự tới rồi, thị vệ trong tẩm cung của hắn mỗi người đều bắt đầu phát xuân? Mà người ngoài mặt đang lạnh run này, cư nhiên lại có vận tốt như vậy, bảy lần vừa vặn đều được người giải cứu, thị vệ mà hắn nghiêm chỉnh huấn luyện từ lúc nào trở nên vô dụng như vậy, cư nhiên không có một ai thành công mạnh hơn hoa tượng này.
“Càn Khôn, nhìn không ra ngươi thực có mị lực a."Ngọc Sanh ở một bên nói
Càn Khôn ngẩng đầu, có điểm sợ hãi nhìn về phía Ngọc Sanh, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ bay đến chỗ Phong Ly, rõ ràng lực chú ý tất cả đều ở trên người Phong Ly.
Ngọc Sanh nhìn thấy lại nổi giận, vương thượng có thể bị người tùy tiện nhìn trộm sao? Tuy rằng trong ma cung này người thích vương thượng chỗ nào cũng có, nhưng hắn chính là không muốn nhìn hoa tượng này thích vương thượng, bị người xấu như vậy thích căn bản là nỗi ô nhục với vương thượng.
Phong Ly chỉ là nhìn, không có ý tứ ngăn cản Ngọc Sanh khi dễ Càn Khôn.
“Tại sao không nói a, ngươi rất đắc ý phải không? Thị vệ trong cung chúng ta mỗi người đều bị ngươi làm cho thần hồn điên đảo." Ngọc Sanh dùng mũi chân đá đá người quỳ trên mặt đất, biểu tình rất khinh thường “Không uổng công ngươi trồng hoa đào, đào hoa cũng liên tiếp không ngừng."
“Càn Khôn chưa từng nghĩ như vậy, đào hoa này Càn Khôn cũng không chịu nổi, đại nhân nếu thích, Càn Khôn nguyện ý đều tặng cho đại nhân" Càn Khôn tuy rằng không có kế sách, thần sắc hèn mọn, thanh âm ôn nhu, nhưng lời nói ra lại thập phần không khách khí.
“Ngươi đây là cái thái độ gì? Cư nhiên lại cùng vương thượng nói chuyện như vậy?"Ngọc Sanh giận dữ, hắn là người bên cạnh vương thượng, tuy rằng chỉ là một cái thị vệ nho nhỏ. Nhưng ma cung này không ai không cho hắn chút mặt mũi, hoa tượng chết tiệt này cư nhiên đối hắn nói những lời thấp hèn như vậy.
“Càn Khôn không nghe được vương thượng nói một câu, đều là đại nhân hỏi, Càn Khôn cũng là trả lời câu hỏi của đại nhân." Càn Khôn thẳng thắt lưng, thanh âm cũng lớn chút, nói thực, hắn đã sớm xem nội thị này không vừa mắt, luôn tìm cơ hội sờ soạng Phong Ly, đáng hận chính là Phong Ly cũng luôn dung túng.
“Mấy ngày không gặp, biểu hiện của Càn Khôn khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác." Phong Ly nở nụ cười, cười đến thanh nhã tùy tiện, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Ngọc Sanh, vừa trấn an vừa ngăn cản tức giận của hắn, “Ngọc Sanh, ngươi lui xuống, để một mình ta cùng Càn Khôn nói chuyện."
“Vương thượng…" Ngọc Sanh dừng lại, trong lòng có chút không vui, bất luận trước đây vương thượng cùng ai nói chuyện, cũng chưa từng bảo hắn rời đi.
“Ngọc Sanh không nghe lời của ta sao?" Phong Ly nói lại một lần, thanh âm không lớn, vẫn là nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng trong giọng nói đã có một tia hờn giận.
“Vậy, Ngọc Sanh cáo lui."
Ngọc Sanh trừng mắt liếc nhìn Càn Khôn một cái, mang theo biểu tình không cam lòng mà đi xuống.
Càn Khôn ngẩng đầu nhìn Phong Ly, không biết đến tột cùng hắn có mục đích gì.
Phong Ly một câu cũng không có nói, đi đến trước mặt Càn Khôn, dùng tay nâng lên cái cằm mập mạp, cúi mình, cẩn thận nhìn ngũ quan của hắn.
“Vương thượng…" Càn Khôn bị nhìn thập phần không được tự nhiên, khuôn mặt hiện tại này xấu vô cùng có cái gì tốt để nhìn chứ?
“Nhìn kĩ nếu như không phải quá mức mập mạp, ngũ quan Càn Khôn cũng miễn cưỡng được cho là thanh tú, cũng khó trách khiến bọn thị vệ động tâm" Phong Ly nhìn chằm chằm càn khôn, dụng tâm kín đáo nói.
Càn Khôn trừng mắt nhìn Phong Ly, không biết hắn có chủ ý gì.
“Càn Khôn có lẽ cũng nghe nói chuyện thiên mà hai giới sắp thành thông gia đi?"
Phong Ly vẻ mặt bí hiểm.
“Nô tài đã nghe nói qua." Càn Khôn lo lắng bất an mà gật gật đầu, lập tức lại bổ sung một câu " Chuyện này toàn bộ ma giới mọi người đều nghe qua."
“Đây là thư cầu hôn ta trình cho thiên giới, Càn Khôn có thể nhìn một cái." Phong Ly xuất ra một bực thủ quyên màu trắng, đưa cho Càn Khôn.
“Thư cầu hôn của vương thượng, nô tài nào có tư cách…"nhìn ánh mắt Phong Ly đang nhìn hắn cùng biểu tình kỳ quái trên mặt, Càn Khôn dừng lại, cắn chặt răng, hai tay tiếp nhận, chỉ nhìn thoáng quá, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra
“Không thể tưởng tượng được đi?" Phong Ly cười khẽ, giống như trêu chọc người khác là chuyện vui lắm “Nhưng mà, thư trả lời của thương đế càng làm cho ngươi không thể tưởng được, ngươi nhìn lại này."
Gắt gao trừng mắt nhìn thủ quyên thứ hai Phong Ly đưa cho hắn,Càn Khôn thật lâu không có đưa tay lấy.
“Như thế nào? Không dám nhìn sao?" Phong Ly cười to, sóng mắt lưu động, biểu tình sinh động, trên gương mặt thanh tú mà ôn nhu phút chốc như hoa mùa xuân nở rộ, ngạo nghễ mà nở rộ.
Hắn thật sự khoái hoạt, chuyện tình vớ vẩn như thế cư nhiên lại mang đến cho hắn khoái hoạt lớn như vậy, nhảy ra một người trói buộc ma quân, rời xa giả dối cùng tính kế, giờ khắc này, hắn cùng với một người bình thường giống nhau, vui vẻ mà cười to, giống như hài tử sau khi đùa dai cười đến thiên chân vô tà.
Càn Khôn nhìn tươi cười trên mặt Phong Ly, lại lần nữa cảm giác được ngày của bảy trăm năm trước, thiếu niên giữa bụi hoa nụ cười không có tạp chất, chính là sự thuần khiết trong ánh mắt đó, mới để cho vết thương trong tâm của hắn cảm nhận được ấm áp của mùa xuân, mới có thể làm cho hắn trầm luân trong đó, làm cho hắn điên cuồng truy đuổi, cho dù là lại rơi vào hắc ám, hắn cũng không hối hận.
Chậm rãi tiếp nhận thủ quyên, chậm rãi mở ra, dù đã đoán được nội dung, nhưng nhìn đến văn tự màu đỏ, vẫn cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cả người nhịn không được bắt đầu phát run, cảm thấy nước mắt đang dâng lên trong hốc mắt.
Nguyên lai, thật là chạy không khỏi vận mệnh. Cho dù đích thật mình thích Phong Ly, cho dù nguyên nhân mình đến ma giới cũng là vì Phong Ly, thế nhưng, không có nghĩa là mình cư nhiên lại trở thành món đồ chơi của Phong Ly.
Thượng đế, ngươi quả nhiên vẫn không chịu buông tha ta.
“Vậy, hiện tại, ta nên gọi ngươi là Thiên Càn Khôn hay là Thiên Hoa Đào, Càn Khôn?" Phong Ly thu hồi tươi cười, nheo ánh mắt" Ma giới chúng ta có một đại nhân vật số một, thế nhưng không có một ai biết, lão nhân thiên đế kia thật đúng là nhẫn tâm, đem ngươi bán như vậy. Bất quá, ai lại tin người khiếp đảm yếu đuối, thân phận hèn mọn, hoa tượng hở chút tự xưng nô tài cư nhiên lại là đứa con của thượng đế, từng phong tình vạn chủng, mị hoặc thiên hạ – Thiên Hoa Đào?Chính là ngươi người thừa kế trong truyền thuyết của thương đế tựa hồ cũng không có gì để thiên giới coi trọng a, hiện tại nhìn thấy, còn thật khiến cho người ta thất vọng, cũng khó trách thượng đế không chịu truyền ngôi cho ngươi."
Càn Khôn lẳng lặng quỳ, ánh mắt buông xuông, bởi vì bi thương cùng thống khổ mà thân thể phát run sau khi nghe lời nói của Phong Ly, thế nhưng lại chậm rãi đình chỉ run run. Hắn chậm rãi đứng lên, thẳng thắt lưng,ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Phong Ly, trên mặt bình tĩnh giống như chuyện gì cũng không có phát sinh.
“Nếu vương thượng đồng ý, vẫn là gọi ta Càn Khôn đi."
“Ta rất muốn biết, ngươi lấy cái gì đến mị hoặc ta." Phong Ly cười, tươi cười lộ ra lãnh ý “Thượng Đế lại chắc chắn như vậy?" Dục say xuân phong, hoa đào tái hiện? Nghĩ muốn mê hoặc ta, không chỉ có hoa đào mới được đi, Thiên Hoa Đào, ngươi tột cùng còn có bản lĩnh mị nhân như thế nào. Ta thế nhưng rất chờ mong a"
Nếu Thiên Hoa Đào ta nhất định phải sa đọa, như vậy ta liền sa đọa hoàn toàn đi, nói tới sa đọa, còn có ai so với ta hiểu được cái gì gọi là sa đọa? Thượng đế, ngươi quả nhiên đủ tàn nhẫn, ngay cả một đường lui cũng không chừa cho ta, như vậy, đừng trách ta không niệm tình cảm phụ tử, ngươi không muốn cho, ta tự tay đến đoạt.
“Vương thượng, Càn Khôn cùng ngài làm giao dịch đi." Càn Không bất động như núi, thần sắc trầm ổn, chỉ có hai tay nắm chặt của hắn tiết lộ nội tâm hắn đang phẫn nộ.
“Giao dịch gì?"
“Ta muốn vị trí của thượng đế."
“A, ta đây sẽ có lợi ích gì?"
“Ngài có thể có Thiên Hoa Đào cùng mọi thứ của Thiên Hoa Đào."
“Ngươi cho rằng ngươi đáng giá để ta lấy toàn bộ thiên giới đi đổi sao?"
“Ta sẽ làm cho ngài cảm thấy được đáng giá"
“Ngươi cho rằng ta sẽ mê luyến ngươi, mê luyến một người nam nhân như vậy sao?"
“Không thử, ngài làm sao biết sẽ không?"
“Ngươi rất có tự tin" trong mắt Phong Ly kim quang lóe ra, nhìn ra được tâm tình hắn càng ngày càng tốt, từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa từng vui vẻ như vậy, không uổng phí lúc hắn hướng thiên giới trình thư cầu hôn, đem Thiên Mỹ Nhân đổi thành Thiên Hoa Đào. Hướng một người nam nhân cầu thân, còn cầu đến rầm rầm rộ rộ như vậy, cả tam giới, e rằng chỉ có Phong Ly hắn dám làm như thế. Thiên Hoa Đào này quả nhiên thú vị, cho dù không thích hắn, nhưng mà có thêm một món đồ chơi cũng không tồi a.
“Càn Khôn muốn làm cho ngài biết, Càn Khôn đáng giá để ngày đưa ra quyết định như vậy."
“Tốt lắm, ta sẽ rửa mắt chờ xem."
“Như vậy, là ngài đáp ứng rồi."
“Vì cái gì không đáp ứng?"Phong Ly vui vẻ cười “Chẳng phải như ngươi nói, thiên giới thuộc về ngươi, mà ngươi thuộc về ta, kia cũng không phải tương đương việc thiên giới thuộc về ta sao?"
Càn Khôn cũng cười “Ngài hiểu được đạo lý này thì càng tốt hơn."
“Chính là, Càn Khôn, ta thật sự nhìn không ra ngươi có điểm nào có thể làm cho ta ái mộ." Phong Ly cảm thấy hứng thú nói “Có thể hay không lộ ra một chút?"
“Đương nhiên." Càn Khôn gật gật đầu, điều chỉnh khuôn mặt cực lực hiện ra khoái hoạt, giống như đã quên bi phẫn vừa rồi, can đảm dùng hay tay nhẹ nhàng đặt trên vai Phong Ly, còn thực sự nói “Ta cũng không muốn sử dụng thủ đoạn gì để mê hoặc ngươi, bởi vì ta thật sự thích ngươi, ta nghĩ phải cho ngươi biết, ta sở dĩ nguyện ý làm như vậy, tuyệt không phải vì ta dự đoán được vị trí thượng đế sẽ là của ta, nguyên nhân quan trọng là bởi vì ta thích ngươi, từ rất lâu rất lâu trước kia liền thích ngươi, mặc kệ ngươi có tin hay không, thỉnh không cần hoài nghi sự thành thật của ta,Phong ly."
Phong Ly thần sắc không thay đổi, ngay cả mắt cũng không nháy một cái “Đoạn mở đầu này rất tốt, đáng tiếc ta cũng không cảm thấy động tâm, nếu ngươi hướng ta thông báo bước đầu tiên là làm mê hoặc ta, Càn Khôn, ta không thể không nói, ta rất thất vọng."
Càn Khôn không trả lời, hắn chính là kinh ngạc, thật sâu mà nhìn Phong Ly, biểu tình trên mặt rất kì lạ, có một loại phiền muộn cùng trào phúng không nói thành lời.
Một hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Không, Phong Ly, bước đầu tiên không phải thông báo."
“A, vậy là cái gì?"
“Giảm béo." Càn Khôn từng chữ từng chữ nói, “Ta muốn ngươi giúp ta giảm béo."
——————–
“Ta không giảm, ta muốn ăn."
Trong ngự thư phòng, Hoài Triết Lũ ngồi phía sau bàn chuyên chú để ý chồng tấu chương cao ngất, đối với người mập mạp xụi lơ trên mặt đất mắt điếc tai ngơ,
Phong Ly vẻ mặt cười tủm tỉm ngồi bên cạnh hắn, giống tiểu cô nương nửa ngồi dưới đất, nửa dựa vào đầu gối của hắn, mềm mại cầm một khối điểm tâm há miệng ăn, bên miệng dính một ít hạt vừng làm cho Càn Khôn đang quỳ rạp dưới đất đỏ mắt hận không thể bổ nhào qua đem hắn đánh một hồi.
“Chưa hết hai ngày, ngươi liền chịu không nổi, là ai thề son sắt nói muốn giảm béo a."
“Ta hiện tại không giảm không được sao?" Càn Khôn đã đói bụng đến mờ hai mắt.
“Khó mà làm được a, Thiên Hoa Đào tại sao có thể bỏ dở giữa chừng như vậy?"
Phong Ly khiêu mi, có phần thú vị nói “Bằng bộ dáng này của ngươi, sẽ không mê hoặc được ta a, tuy rằng ta không hy vọng ngươi đẹp lên, nhưng gầy một chút ít nhất sẽ không chiếm chỗ."
“Ta không giảm béo cũng có thể mê hoặc ngươi." Càn Khôn hữu khí vô lực nói.
“Tốt lắm, có điều, ta cũng không để ý vấn đề béo gầy của ngươi." Phong Ly liếc mắt nhìn Càn Khôn một cái, vui sướng khi người gặp họa nói “Thế nhưng, trước khi người nào đó giảm béo."
“Kia là ta nói ra, đương nhiên cũng có thể do ta hủy bỏ" cùng hắn cải cọ như vậy, Càn Khôn cảm thấy càng đói bụng.
“Ngươi đương nhiên có thể hủy bỏ, bất quá chuyện ta đáp ứng cũng không phải là dễ dàng hủy bỏ như vậy đi." Phong Ly lấy khuỷu tay chạm chạm Hoài Triết Lũ, “Ta luôn luôn rất có nguyên tắt, đúng không Triết Lũ?"
“Nếu trong tay ngài không có cầm một khối điểm tâm, thần tin tưởng nguyên tắc mà ngài nói." Hoài Triết Lũ đầu cũng không nâng, lạnh lùng vứt một câu.
“Triết Lũ, ngươi lại trả thù" Phong Ly cố tình kiều mị liếc Hoài Triết Lũ một cái, cầm lấy điểm tâm trong tay đưa tới bên miệng hắn:"Nếu không, cho ngươi ăn một miếng?"
Hoài Triết Lũ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nghiêng thân mình, tiếp tục xem tấu chương, rõ ràng chính là nhắm mắt làm ngơ.
“Hắn không ăn, ta ăn." Càn Khôn bổ nhào lại, há mồm muốn cắn.
Phong Ly tránh không kịp, vừa vặn bị đè, bị ép tới mức ai ai kêu thảm thiết, trước không nói tới chuyện toàn bộ thân thể bị vùi lấp trong một đống mềm nhũng, dưới một đống thịt, thiếu chút nữa không thể thở, sức nặng cũng không phải người chịu được. Tuy rằng hắn là Ma quân, nhưng bị một đống lớn như vậy đè cũng không còn hình tượng gì đi?
“Ta muốn ăn, cho ta ăn, ta thật đói." Càn Khôn không để ý tới Phong Ly kêu thảm thiết, duỗi thẳng cánh tay ngắn, muốn cướp khổi điểm tâm trên tay của Phong Ly.
Thân thể di chuyển trong lúc tranh đoạt, Phong Ly cảm thấy xương cốt trên người đều nhanh nát ra, rốt cuộc cũng lý giải được cảm giác Ma Đế khi bị đậu tương đè bẹp là cảm giác gì?
“Đứng lên, đừng đè lên người của ta." thanh âm nghiến răng nghiến lợi
“Không cho ta ăn, ta liền không đứng dậy" cố ý giật giật thân mình, làm cho Phong Ly hiểu được cái gì là khổ hình.
“Triết Lũ…" Phong Ly chuyển hướng Hoài Triết Lũ, lại phát hiện Hoài Triết Lũ đã muốn ôm lấy tấu chương trên án thượng, chuyển qua một góc khác trên bàn, mặc kệ sống chết của hắn.
Càn Khôn bắt được tay Phong Ly, tiếp theo cầm lấy khối điểm tâm, vội vội vàng vàng liền hướng vào trong miệng, lại phát hiện thân mình bay lên, một đạo dây thừng trên không trung trói chính mình lại, sau đó liền nặng nề mà rơi trên mặt đất.
“Vì không để cho ngươi ăn, ta thấy vẫn là trói ngươi lại tốt hơn." Phong Ly từ trên mặt đất đứng lên, phủi phủi góc áo, tà tà cười."
Càn Khôn nhìn hắn một cái, trong miệng lẩm bẩm, sau đó dây thừng trên người liền tự động buông lỏng ra
“Chút tài mọn, đối ta vô dụng."
“Ta thật muốn nhìn Thiên Hoa Đào đến tột cùng là có bản lĩnh gì."
Phong Ly hăng hái chơi đùa, dù sao mặc kệ hắn có cái bản lĩnh gì, ma giới chưa từng có người dám cùng hắn đối đầu,bình thường đều là không chiến mà hàng, đều này làm cho hắn thập phần buồn bực, thật vất vả mới có người dám cùng hắn động thủ, đương nhiên phải hảo hảo thi triển một phen.
Sau đó liền thấy trên không trung ngươi tới ta đi, thứ gì có thể cầm được đều trở thành pháp khí để công kích. Các loại pháp khí để công kích. Các loại pháp thuật va chạm sinh ra một dòng nước xiết cùng quang ảnh thiếu chút nữa đem nóc nhà cũng hủy đi.
Hoài Triết Lũ ôm lấy tấu chương trọng yếu, trốn ở phía sau tủ sách khổ sở nhìn. Hắn là quan văn, luận pháp thuật đích thực là không được tốt lắm, bằng không năm đó cũng không bị chọn làm nam phi, nếu Phong Ly không phải tuệ nhãn biết anh hùng, hắn chỉ sợ còn phải ở lãnh cung sống cả đời còn lại, làm sao có quyền thế như hôm nay?
Cho nên đối với Phong Ly trong lòng hắn từ đầu đến cuối có một phần tình cảm cảm kích, nếu không cũng sẽ không tận tâm tận lực xử lí triều vụ như vậy, Phong Ly không phải lười biếng, chính là so với tiền nhiệm Ma quân Tu Trạch càng hiểu được cách dùng người thôi. Mà hắn, cho dù biết rõ bị Phong Ly nô dịch, cũng chỉ có nhận mệnh.
Lúc này, Càn Khôn đã biến ra một đám độc phong, mang theo âm thanh ong ong đáng sợ hướng phong ly tấn công qua.
“Cẩn thận, đừng xem nó là ảo ảnh, nhưng nếu bị chúng nó đốt, sẽ đau giống như thật sự bị trúng độc."
“Ngay cả chiêu này cũng dùng đến." Phong Ly ha hả cười, “Bất quá với ta mà nói, đây chính là trò đùa của tiểu hài tử, người không biết dùng pháp thuật cao cấp sao? Thật làm cho ta cảm thấy thất vọng."
“Hừ, trò đùa của tiểu hài tử cũng có thể tạo hiệu quả rất tốt." Càn Khôn chỉ huy độc phong, chỉ cần có một con thành công, hắn liền được lợi.
“Ngươi đã tự tin như vậy, ta cũng không muốn đả kích ngươi, cũng dùng phép thuật của hài tử đối phó ngươi."
Phong Ly cười, một tấm lưới hướng Càn Khôn trực diện đánh tới, chờ Càn Khôn phát hiện không thích hợp, đã không kịp lui về phía sau. Bởi vì giữa tấm lưới rõ ràng có một con nhện thật lớn, tấm lưới kia cũng không phải dây thừng linh tinh, mà là tơ nhện, tất cả ong độc đều bị dính vào trên mạng nhện.
Càn Khôn trợn mặt há hốc mồm, hắn cũng biết mình rất ngây thơ, mặc dù là con của thượng đế, thế nhưng trước mắt không phải là thần a, đương nhiên liền không thể sử dụng pháp thuật cao cấp, hiển nhiên mục đích chính là chơi đùa nhưng mặc kệ như thế nào con nhện hiện tại cũng là một trong những thiên địch của hắn, cho nên thời điểm ong độc bị dính vào trên mạng nhện, hắn chỉ có chật vật mà chạy trốn.
“A, nguyên lai ngươi sợ con nhện a."
Phong Ly như là phát hiện nhược điểm của Càn Khôn, cười thoải mái mà chỉ huy mạng nhện truy kích, nhìn bộ dạng mập mạp của Càn Khôn ở trong thư phòng chạy tới chạy lui tránh né mà buồn cười, cảm thấy thập phần vui vẻ, căn bản đã quên đường đường là một Ma quân ở trong một đống hỗn độn trong thư phòng chỉ huy mạng nhện truy kích người khác là hành động kỳ quặc cũng rất ngây thơ cùng buồn cười.
Càn Khôn chạy tới chạy lui chật vật trốn tránh, loại động tác này đối với người mập mạp như hắn đích thật là một loại khảo nghiệm, tuy rằng biết rõ mạng nhện cùng con nhện kia là do phong ly dùng phép thuật biến thành, căn bản không phải thật, nhưng hắn không chút nghi ngờ, bị mạng nhện này bắt được, tuyệt đối sẽ khó chịu giống như bị con nhện thật sự bắt được.
“Nguyên lai Thiên Hoa Đào cũng chẳng có gì hơn, chỉ biết chút tiểu pháp thuật của yêu ma, chỉ bằng pháp thuật thấp như vậy, muốn đối phó ta, thật đúng là mộng tưởng" Phong Ly trêu đùa mà cười nói “càng buồn cười chính là, Thiên Hoa Đào cư nhiên lại sợ con nhện."
Mặt Càn Khôn trướng đỏ bừng, không biết là đỏ vì kịch liệt vận động, hay là tức giận, xấu hổ cùng giận dữ, thân hình không khỏi chậm chạp một chút, lập tức bị mạng nhện bắt lấy. Hắn kinh hãi, tránh không được dùng sức giãy dụa, nhưng quả nhiên giãy không ra, mới cười khổ không thôi, thiên địch quả nhiên là thiên địch, cho dù hắn từng là thần tiên ở thiên giới, bất quá hiện tại cũng chỉ là một tiểu yêu bình thường, nếu không sử dụng được pháp thuật cao cấp, cũng không tính là Thiên Hoa Đào.
“Nhìn xem ngươi còn trốn như thế nào" nhìn Càn Khôn bị trói đến hình thù kỳ quái, Phong Ly nhịn không được cười đến càng vui vẻ.
“Ta nếu không bởi vì…, làm sao có thể bị đánh bại đơn giản như vậy" Càn Khôn tức giận, thiếu chút nữa đem nguyên hình của chính mình nói ra.
“Còn không phục a." Phong Ly không chú ý tới ý tứ trong lời nói của Càn Khôn, ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, cảm giác thập phần thú vị, nói “Liền như vậy, đem ngươi trói nửa tháng, rất nhanh có thể gầy lại đi."
Càn Khôn kinh hãi “Ngươi muốn ta chết đói? Ta là muốn giảm béo, không phải nghĩ muốn chết đói."
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhìn ngươi chết đói." Phong Ly vỗ vỗ khuôn mặt phì phì của Càn Khôn, ám muội nói" Ta còn luyến tiếc nhươi chết"
Càn Khôn hơi hơi giật mình, ngẩng đầu như có điều suy nghĩ nhìn Phong Ly một hồi lâu, dường như nhận mệnh mà thả lỏng thân mình, không giãy dụa
“Nhận mệnh?" Phong Ly không thể tưởng tượng được Càn Khôn lại nhận thua đơn giản như vậy, ngược lại không cam lòng nghĩ muốn tiếp tục trêu chọc hắn.
Càn Khôn cúi đầu, đột nhiên cười khẽ một tiếng, sau đó dùng âm thanh cực kỳ mềm mại đáng yêu hấp dẫn làm nũng nói:"Ly, buông người ta ra, người ta thật đói, người ta muốn ăn rồi."
Thanh âm hắn nghe lúc này cùng với trước kia cùng nghe đồng dạng đều đoạt phách câu hồn, hắn vẫn biết thanh âm Càn Khôn rất êm tai, lần nào nghe cơ hồ có thể làm cho người phạm tội, nhưng lúc đó dù sao cũng có chút mơ hồ không rõ, có thể là do hắn nghe lầm. Nhưng lúc này đây lại có thể nghe được rõ ràng, thanh âm kia vừa mê người vừa mị hoặc xâm nhập cốt tủy làm cho người ta nhịn không được nghĩ muốn nghe lại, chỉ là nghe thanh âm kia có thể làm cho người ta cả người nhiệt huyết sôi trào, làm cho người ta đã quên giới tính, diện mạo của hắn mà trầm mê trong đó.
Phong Ly nhìn về phía Càn Khôn, đây mới thực sự là nguyên nhân hấp dẫn của Thiên Hoa Đào sao?
Hoài Triết Lũ cũng không biết khi nào thì đi lại, ánh mắt hết sức kỳ quái nhìn chằm chằm Càn Khôn.
Càn Khôn nhìn hai người bộ dáng ngẩn người, cười một tiếng “Nếu không để cho ta ăn, ta liền làm cho các ngươi không được an bình, hy vọng các ngươi không chịu ảnh hưởng của ta là tốt rồi" thanh âm lại khôi phục trầm thấp dịu dàng lúc trước, xem ra hắn chỉ là trêu cợt Phong Ly mà thôi.
Phong Ly nheo ánh mắt, nhìn vẻ mặt khiêu khích của Càn Khôn, nói:"Thanh âm của ngươi đích thực rất mê người, chẳng qua còn chưa đủ để ảnh hưởng ta, bất quá để cho ngươi khỏi gọi bậy bạ mang tới phiền toái không cần thiết, vẫn phải nghĩ biện pháp mới được" nhìn qua Hoài Triết Lũ đang ở một bên, “Triết Lũ, ngươi có biện pháp nào hay không?"
Hoài Triết Lũ thật sâu liếc nhìn Càn Khôn một cái, mới nói"vương thượng, thần cho rằng, biện pháp tốt nhất chính là đem hắn bắt giam vào ám lao, chỗ không người, mặc hắn gọi nhứ thế nào, cũng không ai đến cứu hắn, đương nhiên cũng sẽ không có người bị thanh âm của hắn làm ảnh hưởng".
Phong Ly nhìn về phía Càn Khôn, tươi cười bên miệng rất gian trá “Càn Khôn, ngươi nói thử xem?"
Càn Khôn trừng mắt Hoài Triết Lũ:"ta với ngươi có thù gì, ngươi cư nhiên lại nghĩ đến biện pháp ác độc như vậy"
Hoài Triết Lũ mặt không chút thay đổi " Chỉ bằng ngươi là Thiên Hoa Đào, mà ta là thừa tướng Ma giới, có đủ hay không?"
Càn Khôn sửng sốt, đích xác, hắn vẫn xem nhẹ một chuyện, thiên giới cùng ma giới là đối địch, có lẽ Phong Ly căn bản không quan tâm thân phận của hắn, nhưng người của ma giới sẽ để ý, mà Hoài Triết Lũ là thừa tướng của ma giới, lo lắng chính là ích lợi của ma giới, sự tồn tại của mình đối với ma giới chính là khiêu khích
“Triết Lũ…"Phong Ly cũng ngây ngẩn cả người.
“Vương thượng, ngài cho là, ngài thật sự không có bị hắn làm ảnh hưởng sao?"
Hoài Triết Lũ lạnh lùng nói,"vương thượng muốn thế nào, thần cũng không xem vào, nhưng người này đối với ngài mà nói chính là nguy hiểm, hắn đã ảnh hưởng đến cảm xúc vui buồn của ngài"
Phong Ly đột nhiên chấn động. Mặc dù mình rất rõ ràng chính mình cũng không có bị Càn Khôn mê hoặc, nhưng không thể phủ nhận, ở trước mặt Thiên Càn Khôn, chính mình đích thực là làm rất nhiều chuyện mà trước kia tuyệt đối sẽ không làm, hắn đã quên thân phận, giống như tiểu hài tử cùng Càn Khôn tranh hơn thua, một khắc kia, trong lòng hắn đích thực là không có tính kế cùng suy tính, hắn lúc đó cùng với hắn trước kia làm chuyện gì đều có mục đích hiển nhiên bất đồng. Hắn tức giận hướng Càn Khôn “hết thảy đều là ngươi cố ý?"
Càn Khôn biểu tình nhu hòa, thanh âm ôn nhu"Phong Ly, đây mới là ngươi chân thật, cũng chỉ có ta mới có thể cho ngươi được sống chân thật, chúng ta là trời sinh một đôi, ngươi sớm hay muộn cũng sẽ thích ta"
“Người tới" sắc mặt Phong Ly âm trầm, hướng ngoài cửa rống to
2 thị vệ lập tức từ bên ngoài vào
“Đem người này xuống, bắt giam vào ám lao, không có phân phó của ta, ai cũng không thể mở ám lao ra"
Thị vệ tiến lên chế ngụ hai cánh tay Càn Khôn
Càn Khôn nhìn Phong Ly, không có phản khán. Bởi vì ánh mắt của hắn quá nhỏ, thật sự là thấy không rõ biểu lộ cùng thần sắc trong ánh mắt hắn, nhưng hắn toàn thân cao thấp đều tản ra khoan dung cùng ôn thuần rõ ràng, khóe miệng thậm chí còn có một tia vui sướng.
Hoài Triết Lũ nhìn thị vệ đem Càn Khôn tha đi, sau đó lại nhìn thoáng qua Càn Khôn đang thịnh nộ, không khỏi than nhẹ mà lắc lắc đầu, ở trong trí nhớ của mình, đây là lần đầ tiên vương thượng cùng người ngoài lộ ra lửa giận đi? xem ra mức độ vương thượng bị Càn Khôn ảnh hưởng ngay cả chính vương thượng cũng không cảm thấy rõ đi… hoặc là từ lần đầu tiên vương thượng nhìn thấy Càn Khôn, liền bất tri bất giác bị ảnh hưởng? dù sao chưa từng có người nào khiến vương thượng chú ý như vậy
Trong lòng hắn có một tia chua sót, Thiên Hoa Đào không hổ là Thiên Hoa Đào, đích xác danh bất hư truyền. vương thượng… đến cuối cùng, chỉ sợ vẫn nằm trong bàn tay của Thiên Hoa Đào đi, Thiên Hoa Đào làm việc quả nhiên là không từ thủ đoạn, không sợ mất mặt, cũng không có khiếp đảm cùng yếu thế, thật là cái gì cũng có thể lợi dụng a. Vương thượng, ngươi cũng chưa hiểu đủ a…
Nhẹ nhàng mà tựa vào bảo tọa rộng lớn, Phong Ly lộ ra vẻ mặt vô vị tươi cười, con ngươi màu tro ánh vàng có chút thả lỏng cùng lo lắng, nhưng biểu tình trên mặt vẫn là nhàm chán làm càn không chút nào để ý, hắn đã chọc giận người trước mặt, vẻ mặt vốn tức giận trở nên âm trầm lại càng thêm khủng bố.
“Đến tột cùng ngươi có nghe lời ta nói hay không, nói như thế nào ta cũng là phụ thân của ngươi" biểu tình trên mặt Tu Trạch chỉ có thể dùng hai chữ cuồng nộ để hình dung
“Ngươi rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì hay không?"
“Phụ thân, từ lúc ngài chối bỏ trách nhiệm đem vương vị giao lại cho ta, sau đó cùng cha ngao du thiên hạ, không phải đã buông tay để cho ta xử lý toàn bộ sao?" Phong Ly lạnh lùng cười đến rất vô tình “chẳng lẽ ngài đã quên, người nắm quyền ở ma giới chỉ có một, cũng chỉ có một, không sai, ngài là phụ thân ta, nhưng hiện tại ngài không phải la Ma quân, ta mới là Ma quân, ta mới là người nắm quyền quyết định"
“Ngươi…" Tu Trạch tức giận nói “Không phải ta can thiệp quyết định của ngươi, ngươi làm Ma quân như thế nào là chuyện của ngươi, nhưng là phụ thân của ngươi, ta không cho phép ngươi xằng bậy."
“Cái gì gọi là xằng bậy? Ta nghĩ con của ngài tìm một nữ nhân cũng không gọi là sai đi, thời điểm ngài bằng tuổi ta, hậu cung cũng đã có không ít phi tử không phải sao? Ta đến bây giờ một người cũng không có."
“Ly, Nhan rất lo lắng cho ngươi, ngươi nên hiểu." Tu Trạch cố gắng nhịn xuống tức giận, biểu tình có một tia thở dài.
“Ngươi muốn tìm vài phi tử, ta đều không có ý kiến, nhưng cùng thiên giới làm thông gia, không khỏi có chút lớn mật, thiên ma hai giới từ trước đến giờ luôn có thái độ đối địch không phải ngươi không biết đi?"
“Nhưng mà phụ vương, ta đã quyết định, huống chi ta lấy thân phận Ma quân mà ra quyết định này." Phong Ly tuyệt không để ý “thư cầu hôn ta đã gởi cho thiên giới, thiên giới cũng đã cho một câu trả lời thuyết phục, tin tức này cả tam giới đều biết, ta cũng không thể đổi ý."
“Làm thần tử của ngươi, đối với quyết định của ngươi đương nhiên không thể phản bác, nhưng là một phụ thân, ta chỉ hy vọng ngươi có thể nghĩ lại việc này, kết thông gia với thiên giới cũng không phải việc đơn giản, thiên đế cũng không phải là nhân vật có thể coi thường, huống hồ ta hy vọng ngươi có được hạnh phúc của chính mình, làm một Ma quân, chỉ cần có thể đạt được những thứ mình muốn, những thứ khác căn bản không cần quản nhiều, ta hy vọng ngươi làm Ma quân là vởi vì làm Ma quân có thể làm cho ngươi cảm thấy khoái hoạt, mà không phải vì vị trí này, ngươi lại đi làm chuyện mình không muốn làm."
“Phụ vương, thân là Ma quân, ta có trách nhiệm cần hoàn thành, ta phải vì lợi ích của ma giới mà lo lắng, cũng vì cá nhân ta, thống nhất thiên nhân ma tam giới là nguyện vọng duy nhất của ta, không có chuyện gì có thể làm cho ta khoái hoạt bằng chuyện thống nhất tam giới. Chuyện này rất có lợi cho ma giới, nhưng ta không chỉ vì ma giới lo lằng, mà quan trọng nhất là thỏa mãn tư dục cá nhân của ta, vì vậy, phụ vương, đừng nghĩ rằng ta vì ma giới mà hy sinh, đây không phải là hy sinh, mà là thủ đoạn giải quyết của Phong Ly ta." Phong Ly nhíu mày, rất ôn nhu cười “Mà cưới nữ nhân của thiên đế, là cách nhanh nhất, nếu có đường tắt có thể đi, ta tuyệt đối sẽ không đi đường xa."
Tu Trạch không rõ hắn cùng Nhan như thế nào lại sinh ra một đứa con kỳ quái như vậy, Nhan đơn thuần tựa như tờ giấy trắng, chưa từng hoài nghi lãnh khốc cùng dã tâm của nhi tử mình, vẫn nghĩ đó là một hài tử ôn nhu mà thiện lương, chỉ có hắn phát hiện hài tử mặt ngoài ôn hòa hiền hậu tinh khiết này trong ánh mắt lại che dấu mưu toan mãnh liệt, hắn tin tưởng đứa con sẽ trở thàn một Ma quân tốt, nhưng tính cách này nó sẽ không có cách nào có được tình yêu, chỉ có người trải qua tình yêu mới biết được, tình yêu là chuyện tuyệt vời cỡ nào.
" Nhưng thiên đế tuyệt đối không dễ chọc, lão nhân tử kia, vô cùng giảo hoạt." nhắc tới thiên đế, Tu Trạch cũng không có thái độ tốt.
“Ta biết." Phong Ly cười khẽ, ôn nhu đạm mạc trên gương mặt càng khắc sâu
“Hắn cùng ta có chủ ý giống nhau, ta hướng thiên mỹ nhân cầu hôn, chỉ sợ hắn cầu còn không được, bằng không cũng sẽ không nhanh như vậy trả lời, chính là, phụ thân đại nhân, ngài đừng quên, con của ngài cũng không dễ chọc." ánh mắt híp lại, có một tia hưng phấn quan man tràn ra. “Chuyện tốt kích thích như vậy, thật sự làm cho ta không kiềm chế được."
“Tuy rằng ngươi thực sự rất mạnh, nhưng là một phụ thân, ta không hy vọng ngươi có sai lầm gì, thiên đế xưa nay nổi danh giảo hoạt vô tình."
“Như vậy sự giảo hoạt của thiên đế phụ thân hẳn là đã hiểu rõ đi." Phong Ly hỏi.
“Đúng vậy, ta hiểu rất rõ." ánh mắt Tu Trạch trở nên nhu hòa “Có lẽ mưu kế của thiên đế năm đó rất thành công, nhưng ta lại muốn cảm tạ hắn, bởi vì nhờ hắn mà ta biết được chuyện làm cho ta cảm thấy khoái hoạt hơn đánh bại hắn, vì thế buông tha hết thảy đều đáng giá."
“Phụ thân, chẳng lẽ, qua nhiều năm như vậy, ngài chưa từng hối hận?" Phong Ly tò mò hỏi, cảm thấy một chút khó tin.
“Hối hận cái gì? Hối hận lấy Nhan, hay là hối hận sinh ra ngươi?" Tu Trạch cười đến ôn nhu mà đa tình, ngũ quan anh tuấn mang theo nhu hòa hạnh phúc, không còn uy nghiêm cùng tôn quý, hắn cũng chỉ là một cái nam nhân, phụ thân bình thường, bởi vì nhớ chuyện cũ mà khóe môi mỉm cười, không khó tưởng tượng hình dáng khóe môi khi Phong Ly cười rộ lên là kế thừa từ ai.
" Không, không có Nhan, ta sẽ không biết một người nam nhân cũng có thể phong phú như vậy, cho dù biết rõ hắn là bước cờ thiên đế cùng Thiên Chi dùng để ngăn chặn bước chân ta, hắn là vô tội, hắn khờ dại hoạt bát như vậy, không biết thế sự, cho dù sinh hạ ngươi, hắn vẫn đơn thuần đáng yêu như vậy, ta chỉ muốn cả đới nhìn hắn vui vẻ không có tâm cơ tươi cười cùng sau khi gây họa biểu tình đáng thương như vậy nhìn ta cầu xin tha thứ, Thiên Đế tính toán cái gì, cùng hắn đấu tới đấu lui, không bằng để Nhan ở bên người thay hắn thu thập cục diện rối rắm mới thú vị."
Nam nhân đắm chìm trong hạnh phúc thật đúng là làm cho người ta hâm mộ a, bất quá, người giống như cha khắp thiên hạ cũng chỉ có một người, vận khí của phụ thân thật sự tốt a, trong lòng Phong Ly không phân rõ tư vị thâm nghĩ, chính là phụ vương cùng cha mặc dù là người thân nhất của hắn, nhưng giữa hai người họ không có hắn, dục vọng chiếm giữ của phụ vương thật không phải khủng bố bình thường.
“Đối với chuyện thiên mỹ nhân ít ngày nữa đến ma cung ngươi tính như thế nào?" Tu Trạch tiếp tục hỏi
Phong Ly vẫn đang cười “[Xá bất đắc hài tử, sáo bất trứ lang]* nếu thượng đế có thể bỏ được đứa con của mình, vai sói ta đây nếu không ra ngoài lấy mồi chẳng phải là rất có lỗi với hắn? Nếu thiên mỹ nhân đúng như tên của nàng đẹp như vậy, ta cũng không ngại hậu cung có thêm một mỹ nhân, ngài cũng biết, ta luôn luôn rất thương hương tiếc ngọc, tiểu mỹ nhân đương nhiên là để thương để đau.
“Nếu ôn nhu trên mặt hắn có thể thêm được một ít cảm tình, có thể sẽ càng làm cho người khác có chút tin tưởng." Tu Trạch thầm than một tiếng, nếu như mình không phải phụ thân của hắn, không phải sâu sắc hiểu biết con mình như vậy, cũng sẽ nhìn không ra hắn vĩnh viễn duy trì vẻ mặt ôn nhu mỉm cười cùng biểu tình đó đến tột cùng có cái gì bất đồng? Bất quá, hắn cũng cảm thấy rất tự hào, dù sao phong là đích thực rất mạnh, tính toán của thượng đế chỉ sợ nhất định thất bại
“Ta biết không cần lo lắng cho ngươi, là Nhan quá lo lắng…" nói như vậy, nguyên nhân chính hắn đến đây là vì Thu Nhan Thứ, mà không phải ý của hắn.
Phong Ly suy sụp cúi mặt, tuy rẳng biểu hiện của phụ thân là tín nhiệm cùng khẳng định năng lực của mình, nhưng là trong lòng hắn vẫn là phiền muộn không thôi, trong mắt phụ thân vĩnh viễn chỉ có cha, rốt cuộc vẫn không chứa những người khác, cho dù mình là con hắn.
Tu Trạch thay đổi biểu tình, nhìn chằm chằm Phong Ly, thoạt nhìn như là không chút để ý, nhưng mỗi lần trở về luôn không quên phải nhắc nhở hắn
“Tuy rằng ngươi là con ta, nhưng ta cho rằng Nhan đã quá mức chú ý ngươi, điểm này ta rất mất hứng, ngươi biết ta rất ích kỷ, cho nên sau này tốt nhất cách xa Nhan một chút".
“Phụ thân, ta cách cha còn chưa đủ xa sao, phái nhiều thị vệ ở tẩm cung như vậy, không phải là vì phòng ngừa hắn chạy tới gặp ta chọc giận ngươi không phải sao?" Phong Ly thở dài nói “Ta là con của ngài, hắn là cha ta, rốt cuộc ngài lo lắng cái gì?"
Tu Trạch bí hiểm liếc mắt nhìn phong ly một cái “Chờ ngươi có người yêu, ngươi liền hiểu ta không muốn cùng bất kỳ kẻ nào chia xẻ lực chú ý cùng tâm tình của Nhan, cho dù ngươi là con ta."
“Thật vậy sao?" Phong Ly bĩu môi “Ta không cần loại cảm tình làm cho người ta yếu đuối này, ngài là phụ thân ta, hắn là cha ta, cho nên ta chúc phúc các ngươi, hy vọng các ngươi hạnh phúc, nhưng phụ vương, ta đối ngài cảm thấy thất vọng, ta từng rất sùng bái ngài, bởi vì ngài là một trong những ma quân cường đại nhất từ trước đến nay, nhưng tình yêu khiến ngài trở nên yếu đuối, ta tuyệt đối sẽ không theo gót ngài, tuyệt đối sẽ không yêu thương bất luận kẻ nào."
Tu Trạch nhẹ nhàng cười, không cùng đứa con tranh luận, có vài thứ không phải tranh luận là có thể nói rõ ràng a. Sở dĩ Nhan phù hợp với mình, là bởi vì mình thương hắn, cho nên cảm thấy được bất luận hắn làm cái gì đều đáng yêu, mà đứa con chém đinh chặt sắc nói như vậy, bất quá cũng vì hắn chưa hiểu được tư vị của tình yêu. Chính mình cũng từng không tin loại cảm tình này, nhưng cuối cùng chứng mình loại cảm tình này đều ngọt ngào hơn so với hết thảy chuyện trên thế gian.
Nhìn người ngồi trên vương tọa mang theo ôn hòa tươi cười, đứa con lại có vẻ cường thế như vậy, trong lòng hắn cũng có một loại thái độ kiêu ngạo, đứa trẻ này so với mình càng thích hợp với vị trí Ma quân hơn, bởi vì hắn so với mình càng thâm trầm, Bề ngoài như ôn nhu hiền lành làm cho địch nhân của hắn đều quên phòng bị, lại không nhớ hắn thủy chung là một ma, là huyết mạch của tu trạch hắn. Hắn không nghi ngờ sức mạnh của đứa con.
“Nếu ngươi cho rằng như vậy, thần cũng không có gì để nói" Tu Trạch lui về phía sau từng bước, cùi đầu, hơi hơi cung kính, “Như vậy, thần liền cáo lui."
Phong Ly dừng một chút, đột nhiên tà tà cười, nói “Phụ thân, tuy rằng ta cho rằng không cần thiết…nhưng ta vẫn nhắc nhở ngài một chút, gần đây có người ở Ma giới thấy Thiên Chi hiện thân, tuy rằng không biết mục đích của hắn là gì, nhưng ngài cũng biết, cha vẫn là tiếc nuối không được gặp sư phụ của hắn, ngài nói, nếu hắn biết tin tức này, sẽ có phản ứng như thế nào?"
Tu Trạch mạnh mẽ ngẩng đầu, nheo ánh mắt lại.
“Được lắm, ngay cả cha của mình cũng dám uy hiếp, thật không hổ là con ta."
Ngài cũng không phải ngay cả Ma quân cũng uy hiếp, ta cũng không có quên ánh mắt uy hiếp của ngài ngày hôm qua, ngày cũng không hổ là phụ thân ta.
Hai đạo ánh mắt ở trên không trung giao nhao, đốm lửa tóe ra, cùng nhau chém giết một phen.
“Người của thiên giới tùy tiện xuất hiện ở ma giới, vương thượng lại mặc kệ như thế, như vậy cũng không đúng đi." Tu Trạch lại bị con của mình phát hỏa. Hắn liền biết tiểu tử thúi này không yên lòng.
“Ta là quân chủ của ma giới, việc của ma giới đều là việc của ta, đây không phải phụ thân ngài dạy ta sao? Làm Ma quân không thể tùy tâm sở dục, vậy làm Ma quân còn có ý nghĩa gì?" lời của Phong Ly làm cho người ta nghe được hắn đang nghiến răng.
“Kia, đương nhiên" Tu Trạch cũng không phải vô dụng, “Thiên Chi cũng không có khả năng vừa mới biết ta cùng Nhan vừa mới quay về ma giới, đương nhiên không có khả năng là hướng về phía Nhan mà tới, Thiên Mỹ Nhân ít ngày nữa sẽ đến Ma giới, đến tột cùng sẽ mang theo phần đại lễ như thế nào, thật đúng là làm cho vi phụ chờ mong."
“Ngài yên tâm, cho dù phải chống đỡ như thế nào, con trai của ngài cũng sẽ toàn lực chống đỡ, tuyệt sẽ không giống như ngài, tùy tùy tiện tiện để lại trách nhiệm của ma quân, bỏ chạy."
“Ngươi…" Tu Trạch tức giận đến cả người run rẩy, cho dù biết rõ Phong Ly là cố ý chọc giận chính mình, vẫn là không nhịn được cảm giác bị trêu chọc.
Chết tiệt, là ai nói tiểu tử thúi này ôn nhu săn sóc? Ôn nhu cái rắm!
Phong Ly cẩn thận đánh giá người trước mặt, thật sự nhìn không ra hắn có chỗ nào không giống người thường, luận tướng mạo vẫn là béo như vậy, xấu như vậy, luận khí chất vẫn là hèn mọn như vậy, nhát gan như vậy, người như vậy đến tột cùng có cái gì hấp dẫn ánh mắt mọi người, tùy tiện tìm một người trong tẩm cung này so với hắn cũng xinh đẹp hơn mấy lần.
Trong ánh mắt phong ly bắt đầu lộ ra chút hứng thú. Từ sau khi La Tháp phạm hồ đồ, hơn một tháng này, đã xảy ra bảy lần cường bạo chưa thành, mà mỗi một chuyện đó người bị hại đều cùng một người, chẳng lẽ mùa xuân thật sự tới rồi, thị vệ trong tẩm cung của hắn mỗi người đều bắt đầu phát xuân? Mà người ngoài mặt đang lạnh run này, cư nhiên lại có vận tốt như vậy, bảy lần vừa vặn đều được người giải cứu, thị vệ mà hắn nghiêm chỉnh huấn luyện từ lúc nào trở nên vô dụng như vậy, cư nhiên không có một ai thành công mạnh hơn hoa tượng này.
“Càn Khôn, nhìn không ra ngươi thực có mị lực a."Ngọc Sanh ở một bên nói
Càn Khôn ngẩng đầu, có điểm sợ hãi nhìn về phía Ngọc Sanh, nhưng ánh mắt vẫn lặng lẽ bay đến chỗ Phong Ly, rõ ràng lực chú ý tất cả đều ở trên người Phong Ly.
Ngọc Sanh nhìn thấy lại nổi giận, vương thượng có thể bị người tùy tiện nhìn trộm sao? Tuy rằng trong ma cung này người thích vương thượng chỗ nào cũng có, nhưng hắn chính là không muốn nhìn hoa tượng này thích vương thượng, bị người xấu như vậy thích căn bản là nỗi ô nhục với vương thượng.
Phong Ly chỉ là nhìn, không có ý tứ ngăn cản Ngọc Sanh khi dễ Càn Khôn.
“Tại sao không nói a, ngươi rất đắc ý phải không? Thị vệ trong cung chúng ta mỗi người đều bị ngươi làm cho thần hồn điên đảo." Ngọc Sanh dùng mũi chân đá đá người quỳ trên mặt đất, biểu tình rất khinh thường “Không uổng công ngươi trồng hoa đào, đào hoa cũng liên tiếp không ngừng."
“Càn Khôn chưa từng nghĩ như vậy, đào hoa này Càn Khôn cũng không chịu nổi, đại nhân nếu thích, Càn Khôn nguyện ý đều tặng cho đại nhân" Càn Khôn tuy rằng không có kế sách, thần sắc hèn mọn, thanh âm ôn nhu, nhưng lời nói ra lại thập phần không khách khí.
“Ngươi đây là cái thái độ gì? Cư nhiên lại cùng vương thượng nói chuyện như vậy?"Ngọc Sanh giận dữ, hắn là người bên cạnh vương thượng, tuy rằng chỉ là một cái thị vệ nho nhỏ. Nhưng ma cung này không ai không cho hắn chút mặt mũi, hoa tượng chết tiệt này cư nhiên đối hắn nói những lời thấp hèn như vậy.
“Càn Khôn không nghe được vương thượng nói một câu, đều là đại nhân hỏi, Càn Khôn cũng là trả lời câu hỏi của đại nhân." Càn Khôn thẳng thắt lưng, thanh âm cũng lớn chút, nói thực, hắn đã sớm xem nội thị này không vừa mắt, luôn tìm cơ hội sờ soạng Phong Ly, đáng hận chính là Phong Ly cũng luôn dung túng.
“Mấy ngày không gặp, biểu hiện của Càn Khôn khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác." Phong Ly nở nụ cười, cười đến thanh nhã tùy tiện, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Ngọc Sanh, vừa trấn an vừa ngăn cản tức giận của hắn, “Ngọc Sanh, ngươi lui xuống, để một mình ta cùng Càn Khôn nói chuyện."
“Vương thượng…" Ngọc Sanh dừng lại, trong lòng có chút không vui, bất luận trước đây vương thượng cùng ai nói chuyện, cũng chưa từng bảo hắn rời đi.
“Ngọc Sanh không nghe lời của ta sao?" Phong Ly nói lại một lần, thanh âm không lớn, vẫn là nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng trong giọng nói đã có một tia hờn giận.
“Vậy, Ngọc Sanh cáo lui."
Ngọc Sanh trừng mắt liếc nhìn Càn Khôn một cái, mang theo biểu tình không cam lòng mà đi xuống.
Càn Khôn ngẩng đầu nhìn Phong Ly, không biết đến tột cùng hắn có mục đích gì.
Phong Ly một câu cũng không có nói, đi đến trước mặt Càn Khôn, dùng tay nâng lên cái cằm mập mạp, cúi mình, cẩn thận nhìn ngũ quan của hắn.
“Vương thượng…" Càn Khôn bị nhìn thập phần không được tự nhiên, khuôn mặt hiện tại này xấu vô cùng có cái gì tốt để nhìn chứ?
“Nhìn kĩ nếu như không phải quá mức mập mạp, ngũ quan Càn Khôn cũng miễn cưỡng được cho là thanh tú, cũng khó trách khiến bọn thị vệ động tâm" Phong Ly nhìn chằm chằm càn khôn, dụng tâm kín đáo nói.
Càn Khôn trừng mắt nhìn Phong Ly, không biết hắn có chủ ý gì.
“Càn Khôn có lẽ cũng nghe nói chuyện thiên mà hai giới sắp thành thông gia đi?"
Phong Ly vẻ mặt bí hiểm.
“Nô tài đã nghe nói qua." Càn Khôn lo lắng bất an mà gật gật đầu, lập tức lại bổ sung một câu " Chuyện này toàn bộ ma giới mọi người đều nghe qua."
“Đây là thư cầu hôn ta trình cho thiên giới, Càn Khôn có thể nhìn một cái." Phong Ly xuất ra một bực thủ quyên màu trắng, đưa cho Càn Khôn.
“Thư cầu hôn của vương thượng, nô tài nào có tư cách…"nhìn ánh mắt Phong Ly đang nhìn hắn cùng biểu tình kỳ quái trên mặt, Càn Khôn dừng lại, cắn chặt răng, hai tay tiếp nhận, chỉ nhìn thoáng quá, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra
“Không thể tưởng tượng được đi?" Phong Ly cười khẽ, giống như trêu chọc người khác là chuyện vui lắm “Nhưng mà, thư trả lời của thương đế càng làm cho ngươi không thể tưởng được, ngươi nhìn lại này."
Gắt gao trừng mắt nhìn thủ quyên thứ hai Phong Ly đưa cho hắn,Càn Khôn thật lâu không có đưa tay lấy.
“Như thế nào? Không dám nhìn sao?" Phong Ly cười to, sóng mắt lưu động, biểu tình sinh động, trên gương mặt thanh tú mà ôn nhu phút chốc như hoa mùa xuân nở rộ, ngạo nghễ mà nở rộ.
Hắn thật sự khoái hoạt, chuyện tình vớ vẩn như thế cư nhiên lại mang đến cho hắn khoái hoạt lớn như vậy, nhảy ra một người trói buộc ma quân, rời xa giả dối cùng tính kế, giờ khắc này, hắn cùng với một người bình thường giống nhau, vui vẻ mà cười to, giống như hài tử sau khi đùa dai cười đến thiên chân vô tà.
Càn Khôn nhìn tươi cười trên mặt Phong Ly, lại lần nữa cảm giác được ngày của bảy trăm năm trước, thiếu niên giữa bụi hoa nụ cười không có tạp chất, chính là sự thuần khiết trong ánh mắt đó, mới để cho vết thương trong tâm của hắn cảm nhận được ấm áp của mùa xuân, mới có thể làm cho hắn trầm luân trong đó, làm cho hắn điên cuồng truy đuổi, cho dù là lại rơi vào hắc ám, hắn cũng không hối hận.
Chậm rãi tiếp nhận thủ quyên, chậm rãi mở ra, dù đã đoán được nội dung, nhưng nhìn đến văn tự màu đỏ, vẫn cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, cả người nhịn không được bắt đầu phát run, cảm thấy nước mắt đang dâng lên trong hốc mắt.
Nguyên lai, thật là chạy không khỏi vận mệnh. Cho dù đích thật mình thích Phong Ly, cho dù nguyên nhân mình đến ma giới cũng là vì Phong Ly, thế nhưng, không có nghĩa là mình cư nhiên lại trở thành món đồ chơi của Phong Ly.
Thượng đế, ngươi quả nhiên vẫn không chịu buông tha ta.
“Vậy, hiện tại, ta nên gọi ngươi là Thiên Càn Khôn hay là Thiên Hoa Đào, Càn Khôn?" Phong Ly thu hồi tươi cười, nheo ánh mắt" Ma giới chúng ta có một đại nhân vật số một, thế nhưng không có một ai biết, lão nhân thiên đế kia thật đúng là nhẫn tâm, đem ngươi bán như vậy. Bất quá, ai lại tin người khiếp đảm yếu đuối, thân phận hèn mọn, hoa tượng hở chút tự xưng nô tài cư nhiên lại là đứa con của thượng đế, từng phong tình vạn chủng, mị hoặc thiên hạ – Thiên Hoa Đào?Chính là ngươi người thừa kế trong truyền thuyết của thương đế tựa hồ cũng không có gì để thiên giới coi trọng a, hiện tại nhìn thấy, còn thật khiến cho người ta thất vọng, cũng khó trách thượng đế không chịu truyền ngôi cho ngươi."
Càn Khôn lẳng lặng quỳ, ánh mắt buông xuông, bởi vì bi thương cùng thống khổ mà thân thể phát run sau khi nghe lời nói của Phong Ly, thế nhưng lại chậm rãi đình chỉ run run. Hắn chậm rãi đứng lên, thẳng thắt lưng,ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Phong Ly, trên mặt bình tĩnh giống như chuyện gì cũng không có phát sinh.
“Nếu vương thượng đồng ý, vẫn là gọi ta Càn Khôn đi."
“Ta rất muốn biết, ngươi lấy cái gì đến mị hoặc ta." Phong Ly cười, tươi cười lộ ra lãnh ý “Thượng Đế lại chắc chắn như vậy?" Dục say xuân phong, hoa đào tái hiện? Nghĩ muốn mê hoặc ta, không chỉ có hoa đào mới được đi, Thiên Hoa Đào, ngươi tột cùng còn có bản lĩnh mị nhân như thế nào. Ta thế nhưng rất chờ mong a"
Nếu Thiên Hoa Đào ta nhất định phải sa đọa, như vậy ta liền sa đọa hoàn toàn đi, nói tới sa đọa, còn có ai so với ta hiểu được cái gì gọi là sa đọa? Thượng đế, ngươi quả nhiên đủ tàn nhẫn, ngay cả một đường lui cũng không chừa cho ta, như vậy, đừng trách ta không niệm tình cảm phụ tử, ngươi không muốn cho, ta tự tay đến đoạt.
“Vương thượng, Càn Khôn cùng ngài làm giao dịch đi." Càn Không bất động như núi, thần sắc trầm ổn, chỉ có hai tay nắm chặt của hắn tiết lộ nội tâm hắn đang phẫn nộ.
“Giao dịch gì?"
“Ta muốn vị trí của thượng đế."
“A, ta đây sẽ có lợi ích gì?"
“Ngài có thể có Thiên Hoa Đào cùng mọi thứ của Thiên Hoa Đào."
“Ngươi cho rằng ngươi đáng giá để ta lấy toàn bộ thiên giới đi đổi sao?"
“Ta sẽ làm cho ngài cảm thấy được đáng giá"
“Ngươi cho rằng ta sẽ mê luyến ngươi, mê luyến một người nam nhân như vậy sao?"
“Không thử, ngài làm sao biết sẽ không?"
“Ngươi rất có tự tin" trong mắt Phong Ly kim quang lóe ra, nhìn ra được tâm tình hắn càng ngày càng tốt, từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa từng vui vẻ như vậy, không uổng phí lúc hắn hướng thiên giới trình thư cầu hôn, đem Thiên Mỹ Nhân đổi thành Thiên Hoa Đào. Hướng một người nam nhân cầu thân, còn cầu đến rầm rầm rộ rộ như vậy, cả tam giới, e rằng chỉ có Phong Ly hắn dám làm như thế. Thiên Hoa Đào này quả nhiên thú vị, cho dù không thích hắn, nhưng mà có thêm một món đồ chơi cũng không tồi a.
“Càn Khôn muốn làm cho ngài biết, Càn Khôn đáng giá để ngày đưa ra quyết định như vậy."
“Tốt lắm, ta sẽ rửa mắt chờ xem."
“Như vậy, là ngài đáp ứng rồi."
“Vì cái gì không đáp ứng?"Phong Ly vui vẻ cười “Chẳng phải như ngươi nói, thiên giới thuộc về ngươi, mà ngươi thuộc về ta, kia cũng không phải tương đương việc thiên giới thuộc về ta sao?"
Càn Khôn cũng cười “Ngài hiểu được đạo lý này thì càng tốt hơn."
“Chính là, Càn Khôn, ta thật sự nhìn không ra ngươi có điểm nào có thể làm cho ta ái mộ." Phong Ly cảm thấy hứng thú nói “Có thể hay không lộ ra một chút?"
“Đương nhiên." Càn Khôn gật gật đầu, điều chỉnh khuôn mặt cực lực hiện ra khoái hoạt, giống như đã quên bi phẫn vừa rồi, can đảm dùng hay tay nhẹ nhàng đặt trên vai Phong Ly, còn thực sự nói “Ta cũng không muốn sử dụng thủ đoạn gì để mê hoặc ngươi, bởi vì ta thật sự thích ngươi, ta nghĩ phải cho ngươi biết, ta sở dĩ nguyện ý làm như vậy, tuyệt không phải vì ta dự đoán được vị trí thượng đế sẽ là của ta, nguyên nhân quan trọng là bởi vì ta thích ngươi, từ rất lâu rất lâu trước kia liền thích ngươi, mặc kệ ngươi có tin hay không, thỉnh không cần hoài nghi sự thành thật của ta,Phong ly."
Phong Ly thần sắc không thay đổi, ngay cả mắt cũng không nháy một cái “Đoạn mở đầu này rất tốt, đáng tiếc ta cũng không cảm thấy động tâm, nếu ngươi hướng ta thông báo bước đầu tiên là làm mê hoặc ta, Càn Khôn, ta không thể không nói, ta rất thất vọng."
Càn Khôn không trả lời, hắn chính là kinh ngạc, thật sâu mà nhìn Phong Ly, biểu tình trên mặt rất kì lạ, có một loại phiền muộn cùng trào phúng không nói thành lời.
Một hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói: “Không, Phong Ly, bước đầu tiên không phải thông báo."
“A, vậy là cái gì?"
“Giảm béo." Càn Khôn từng chữ từng chữ nói, “Ta muốn ngươi giúp ta giảm béo."
——————–
“Ta không giảm, ta muốn ăn."
Trong ngự thư phòng, Hoài Triết Lũ ngồi phía sau bàn chuyên chú để ý chồng tấu chương cao ngất, đối với người mập mạp xụi lơ trên mặt đất mắt điếc tai ngơ,
Phong Ly vẻ mặt cười tủm tỉm ngồi bên cạnh hắn, giống tiểu cô nương nửa ngồi dưới đất, nửa dựa vào đầu gối của hắn, mềm mại cầm một khối điểm tâm há miệng ăn, bên miệng dính một ít hạt vừng làm cho Càn Khôn đang quỳ rạp dưới đất đỏ mắt hận không thể bổ nhào qua đem hắn đánh một hồi.
“Chưa hết hai ngày, ngươi liền chịu không nổi, là ai thề son sắt nói muốn giảm béo a."
“Ta hiện tại không giảm không được sao?" Càn Khôn đã đói bụng đến mờ hai mắt.
“Khó mà làm được a, Thiên Hoa Đào tại sao có thể bỏ dở giữa chừng như vậy?"
Phong Ly khiêu mi, có phần thú vị nói “Bằng bộ dáng này của ngươi, sẽ không mê hoặc được ta a, tuy rằng ta không hy vọng ngươi đẹp lên, nhưng gầy một chút ít nhất sẽ không chiếm chỗ."
“Ta không giảm béo cũng có thể mê hoặc ngươi." Càn Khôn hữu khí vô lực nói.
“Tốt lắm, có điều, ta cũng không để ý vấn đề béo gầy của ngươi." Phong Ly liếc mắt nhìn Càn Khôn một cái, vui sướng khi người gặp họa nói “Thế nhưng, trước khi người nào đó giảm béo."
“Kia là ta nói ra, đương nhiên cũng có thể do ta hủy bỏ" cùng hắn cải cọ như vậy, Càn Khôn cảm thấy càng đói bụng.
“Ngươi đương nhiên có thể hủy bỏ, bất quá chuyện ta đáp ứng cũng không phải là dễ dàng hủy bỏ như vậy đi." Phong Ly lấy khuỷu tay chạm chạm Hoài Triết Lũ, “Ta luôn luôn rất có nguyên tắt, đúng không Triết Lũ?"
“Nếu trong tay ngài không có cầm một khối điểm tâm, thần tin tưởng nguyên tắc mà ngài nói." Hoài Triết Lũ đầu cũng không nâng, lạnh lùng vứt một câu.
“Triết Lũ, ngươi lại trả thù" Phong Ly cố tình kiều mị liếc Hoài Triết Lũ một cái, cầm lấy điểm tâm trong tay đưa tới bên miệng hắn:"Nếu không, cho ngươi ăn một miếng?"
Hoài Triết Lũ lạnh lùng nhìn hắn một cái, nghiêng thân mình, tiếp tục xem tấu chương, rõ ràng chính là nhắm mắt làm ngơ.
“Hắn không ăn, ta ăn." Càn Khôn bổ nhào lại, há mồm muốn cắn.
Phong Ly tránh không kịp, vừa vặn bị đè, bị ép tới mức ai ai kêu thảm thiết, trước không nói tới chuyện toàn bộ thân thể bị vùi lấp trong một đống mềm nhũng, dưới một đống thịt, thiếu chút nữa không thể thở, sức nặng cũng không phải người chịu được. Tuy rằng hắn là Ma quân, nhưng bị một đống lớn như vậy đè cũng không còn hình tượng gì đi?
“Ta muốn ăn, cho ta ăn, ta thật đói." Càn Khôn không để ý tới Phong Ly kêu thảm thiết, duỗi thẳng cánh tay ngắn, muốn cướp khổi điểm tâm trên tay của Phong Ly.
Thân thể di chuyển trong lúc tranh đoạt, Phong Ly cảm thấy xương cốt trên người đều nhanh nát ra, rốt cuộc cũng lý giải được cảm giác Ma Đế khi bị đậu tương đè bẹp là cảm giác gì?
“Đứng lên, đừng đè lên người của ta." thanh âm nghiến răng nghiến lợi
“Không cho ta ăn, ta liền không đứng dậy" cố ý giật giật thân mình, làm cho Phong Ly hiểu được cái gì là khổ hình.
“Triết Lũ…" Phong Ly chuyển hướng Hoài Triết Lũ, lại phát hiện Hoài Triết Lũ đã muốn ôm lấy tấu chương trên án thượng, chuyển qua một góc khác trên bàn, mặc kệ sống chết của hắn.
Càn Khôn bắt được tay Phong Ly, tiếp theo cầm lấy khối điểm tâm, vội vội vàng vàng liền hướng vào trong miệng, lại phát hiện thân mình bay lên, một đạo dây thừng trên không trung trói chính mình lại, sau đó liền nặng nề mà rơi trên mặt đất.
“Vì không để cho ngươi ăn, ta thấy vẫn là trói ngươi lại tốt hơn." Phong Ly từ trên mặt đất đứng lên, phủi phủi góc áo, tà tà cười."
Càn Khôn nhìn hắn một cái, trong miệng lẩm bẩm, sau đó dây thừng trên người liền tự động buông lỏng ra
“Chút tài mọn, đối ta vô dụng."
“Ta thật muốn nhìn Thiên Hoa Đào đến tột cùng là có bản lĩnh gì."
Phong Ly hăng hái chơi đùa, dù sao mặc kệ hắn có cái bản lĩnh gì, ma giới chưa từng có người dám cùng hắn đối đầu,bình thường đều là không chiến mà hàng, đều này làm cho hắn thập phần buồn bực, thật vất vả mới có người dám cùng hắn động thủ, đương nhiên phải hảo hảo thi triển một phen.
Sau đó liền thấy trên không trung ngươi tới ta đi, thứ gì có thể cầm được đều trở thành pháp khí để công kích. Các loại pháp khí để công kích. Các loại pháp thuật va chạm sinh ra một dòng nước xiết cùng quang ảnh thiếu chút nữa đem nóc nhà cũng hủy đi.
Hoài Triết Lũ ôm lấy tấu chương trọng yếu, trốn ở phía sau tủ sách khổ sở nhìn. Hắn là quan văn, luận pháp thuật đích thực là không được tốt lắm, bằng không năm đó cũng không bị chọn làm nam phi, nếu Phong Ly không phải tuệ nhãn biết anh hùng, hắn chỉ sợ còn phải ở lãnh cung sống cả đời còn lại, làm sao có quyền thế như hôm nay?
Cho nên đối với Phong Ly trong lòng hắn từ đầu đến cuối có một phần tình cảm cảm kích, nếu không cũng sẽ không tận tâm tận lực xử lí triều vụ như vậy, Phong Ly không phải lười biếng, chính là so với tiền nhiệm Ma quân Tu Trạch càng hiểu được cách dùng người thôi. Mà hắn, cho dù biết rõ bị Phong Ly nô dịch, cũng chỉ có nhận mệnh.
Lúc này, Càn Khôn đã biến ra một đám độc phong, mang theo âm thanh ong ong đáng sợ hướng phong ly tấn công qua.
“Cẩn thận, đừng xem nó là ảo ảnh, nhưng nếu bị chúng nó đốt, sẽ đau giống như thật sự bị trúng độc."
“Ngay cả chiêu này cũng dùng đến." Phong Ly ha hả cười, “Bất quá với ta mà nói, đây chính là trò đùa của tiểu hài tử, người không biết dùng pháp thuật cao cấp sao? Thật làm cho ta cảm thấy thất vọng."
“Hừ, trò đùa của tiểu hài tử cũng có thể tạo hiệu quả rất tốt." Càn Khôn chỉ huy độc phong, chỉ cần có một con thành công, hắn liền được lợi.
“Ngươi đã tự tin như vậy, ta cũng không muốn đả kích ngươi, cũng dùng phép thuật của hài tử đối phó ngươi."
Phong Ly cười, một tấm lưới hướng Càn Khôn trực diện đánh tới, chờ Càn Khôn phát hiện không thích hợp, đã không kịp lui về phía sau. Bởi vì giữa tấm lưới rõ ràng có một con nhện thật lớn, tấm lưới kia cũng không phải dây thừng linh tinh, mà là tơ nhện, tất cả ong độc đều bị dính vào trên mạng nhện.
Càn Khôn trợn mặt há hốc mồm, hắn cũng biết mình rất ngây thơ, mặc dù là con của thượng đế, thế nhưng trước mắt không phải là thần a, đương nhiên liền không thể sử dụng pháp thuật cao cấp, hiển nhiên mục đích chính là chơi đùa nhưng mặc kệ như thế nào con nhện hiện tại cũng là một trong những thiên địch của hắn, cho nên thời điểm ong độc bị dính vào trên mạng nhện, hắn chỉ có chật vật mà chạy trốn.
“A, nguyên lai ngươi sợ con nhện a."
Phong Ly như là phát hiện nhược điểm của Càn Khôn, cười thoải mái mà chỉ huy mạng nhện truy kích, nhìn bộ dạng mập mạp của Càn Khôn ở trong thư phòng chạy tới chạy lui tránh né mà buồn cười, cảm thấy thập phần vui vẻ, căn bản đã quên đường đường là một Ma quân ở trong một đống hỗn độn trong thư phòng chỉ huy mạng nhện truy kích người khác là hành động kỳ quặc cũng rất ngây thơ cùng buồn cười.
Càn Khôn chạy tới chạy lui chật vật trốn tránh, loại động tác này đối với người mập mạp như hắn đích thật là một loại khảo nghiệm, tuy rằng biết rõ mạng nhện cùng con nhện kia là do phong ly dùng phép thuật biến thành, căn bản không phải thật, nhưng hắn không chút nghi ngờ, bị mạng nhện này bắt được, tuyệt đối sẽ khó chịu giống như bị con nhện thật sự bắt được.
“Nguyên lai Thiên Hoa Đào cũng chẳng có gì hơn, chỉ biết chút tiểu pháp thuật của yêu ma, chỉ bằng pháp thuật thấp như vậy, muốn đối phó ta, thật đúng là mộng tưởng" Phong Ly trêu đùa mà cười nói “càng buồn cười chính là, Thiên Hoa Đào cư nhiên lại sợ con nhện."
Mặt Càn Khôn trướng đỏ bừng, không biết là đỏ vì kịch liệt vận động, hay là tức giận, xấu hổ cùng giận dữ, thân hình không khỏi chậm chạp một chút, lập tức bị mạng nhện bắt lấy. Hắn kinh hãi, tránh không được dùng sức giãy dụa, nhưng quả nhiên giãy không ra, mới cười khổ không thôi, thiên địch quả nhiên là thiên địch, cho dù hắn từng là thần tiên ở thiên giới, bất quá hiện tại cũng chỉ là một tiểu yêu bình thường, nếu không sử dụng được pháp thuật cao cấp, cũng không tính là Thiên Hoa Đào.
“Nhìn xem ngươi còn trốn như thế nào" nhìn Càn Khôn bị trói đến hình thù kỳ quái, Phong Ly nhịn không được cười đến càng vui vẻ.
“Ta nếu không bởi vì…, làm sao có thể bị đánh bại đơn giản như vậy" Càn Khôn tức giận, thiếu chút nữa đem nguyên hình của chính mình nói ra.
“Còn không phục a." Phong Ly không chú ý tới ý tứ trong lời nói của Càn Khôn, ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, cảm giác thập phần thú vị, nói “Liền như vậy, đem ngươi trói nửa tháng, rất nhanh có thể gầy lại đi."
Càn Khôn kinh hãi “Ngươi muốn ta chết đói? Ta là muốn giảm béo, không phải nghĩ muốn chết đói."
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhìn ngươi chết đói." Phong Ly vỗ vỗ khuôn mặt phì phì của Càn Khôn, ám muội nói" Ta còn luyến tiếc nhươi chết"
Càn Khôn hơi hơi giật mình, ngẩng đầu như có điều suy nghĩ nhìn Phong Ly một hồi lâu, dường như nhận mệnh mà thả lỏng thân mình, không giãy dụa
“Nhận mệnh?" Phong Ly không thể tưởng tượng được Càn Khôn lại nhận thua đơn giản như vậy, ngược lại không cam lòng nghĩ muốn tiếp tục trêu chọc hắn.
Càn Khôn cúi đầu, đột nhiên cười khẽ một tiếng, sau đó dùng âm thanh cực kỳ mềm mại đáng yêu hấp dẫn làm nũng nói:"Ly, buông người ta ra, người ta thật đói, người ta muốn ăn rồi."
Thanh âm hắn nghe lúc này cùng với trước kia cùng nghe đồng dạng đều đoạt phách câu hồn, hắn vẫn biết thanh âm Càn Khôn rất êm tai, lần nào nghe cơ hồ có thể làm cho người phạm tội, nhưng lúc đó dù sao cũng có chút mơ hồ không rõ, có thể là do hắn nghe lầm. Nhưng lúc này đây lại có thể nghe được rõ ràng, thanh âm kia vừa mê người vừa mị hoặc xâm nhập cốt tủy làm cho người ta nhịn không được nghĩ muốn nghe lại, chỉ là nghe thanh âm kia có thể làm cho người ta cả người nhiệt huyết sôi trào, làm cho người ta đã quên giới tính, diện mạo của hắn mà trầm mê trong đó.
Phong Ly nhìn về phía Càn Khôn, đây mới thực sự là nguyên nhân hấp dẫn của Thiên Hoa Đào sao?
Hoài Triết Lũ cũng không biết khi nào thì đi lại, ánh mắt hết sức kỳ quái nhìn chằm chằm Càn Khôn.
Càn Khôn nhìn hai người bộ dáng ngẩn người, cười một tiếng “Nếu không để cho ta ăn, ta liền làm cho các ngươi không được an bình, hy vọng các ngươi không chịu ảnh hưởng của ta là tốt rồi" thanh âm lại khôi phục trầm thấp dịu dàng lúc trước, xem ra hắn chỉ là trêu cợt Phong Ly mà thôi.
Phong Ly nheo ánh mắt, nhìn vẻ mặt khiêu khích của Càn Khôn, nói:"Thanh âm của ngươi đích thực rất mê người, chẳng qua còn chưa đủ để ảnh hưởng ta, bất quá để cho ngươi khỏi gọi bậy bạ mang tới phiền toái không cần thiết, vẫn phải nghĩ biện pháp mới được" nhìn qua Hoài Triết Lũ đang ở một bên, “Triết Lũ, ngươi có biện pháp nào hay không?"
Hoài Triết Lũ thật sâu liếc nhìn Càn Khôn một cái, mới nói"vương thượng, thần cho rằng, biện pháp tốt nhất chính là đem hắn bắt giam vào ám lao, chỗ không người, mặc hắn gọi nhứ thế nào, cũng không ai đến cứu hắn, đương nhiên cũng sẽ không có người bị thanh âm của hắn làm ảnh hưởng".
Phong Ly nhìn về phía Càn Khôn, tươi cười bên miệng rất gian trá “Càn Khôn, ngươi nói thử xem?"
Càn Khôn trừng mắt Hoài Triết Lũ:"ta với ngươi có thù gì, ngươi cư nhiên lại nghĩ đến biện pháp ác độc như vậy"
Hoài Triết Lũ mặt không chút thay đổi " Chỉ bằng ngươi là Thiên Hoa Đào, mà ta là thừa tướng Ma giới, có đủ hay không?"
Càn Khôn sửng sốt, đích xác, hắn vẫn xem nhẹ một chuyện, thiên giới cùng ma giới là đối địch, có lẽ Phong Ly căn bản không quan tâm thân phận của hắn, nhưng người của ma giới sẽ để ý, mà Hoài Triết Lũ là thừa tướng của ma giới, lo lắng chính là ích lợi của ma giới, sự tồn tại của mình đối với ma giới chính là khiêu khích
“Triết Lũ…"Phong Ly cũng ngây ngẩn cả người.
“Vương thượng, ngài cho là, ngài thật sự không có bị hắn làm ảnh hưởng sao?"
Hoài Triết Lũ lạnh lùng nói,"vương thượng muốn thế nào, thần cũng không xem vào, nhưng người này đối với ngài mà nói chính là nguy hiểm, hắn đã ảnh hưởng đến cảm xúc vui buồn của ngài"
Phong Ly đột nhiên chấn động. Mặc dù mình rất rõ ràng chính mình cũng không có bị Càn Khôn mê hoặc, nhưng không thể phủ nhận, ở trước mặt Thiên Càn Khôn, chính mình đích thực là làm rất nhiều chuyện mà trước kia tuyệt đối sẽ không làm, hắn đã quên thân phận, giống như tiểu hài tử cùng Càn Khôn tranh hơn thua, một khắc kia, trong lòng hắn đích thực là không có tính kế cùng suy tính, hắn lúc đó cùng với hắn trước kia làm chuyện gì đều có mục đích hiển nhiên bất đồng. Hắn tức giận hướng Càn Khôn “hết thảy đều là ngươi cố ý?"
Càn Khôn biểu tình nhu hòa, thanh âm ôn nhu"Phong Ly, đây mới là ngươi chân thật, cũng chỉ có ta mới có thể cho ngươi được sống chân thật, chúng ta là trời sinh một đôi, ngươi sớm hay muộn cũng sẽ thích ta"
“Người tới" sắc mặt Phong Ly âm trầm, hướng ngoài cửa rống to
2 thị vệ lập tức từ bên ngoài vào
“Đem người này xuống, bắt giam vào ám lao, không có phân phó của ta, ai cũng không thể mở ám lao ra"
Thị vệ tiến lên chế ngụ hai cánh tay Càn Khôn
Càn Khôn nhìn Phong Ly, không có phản khán. Bởi vì ánh mắt của hắn quá nhỏ, thật sự là thấy không rõ biểu lộ cùng thần sắc trong ánh mắt hắn, nhưng hắn toàn thân cao thấp đều tản ra khoan dung cùng ôn thuần rõ ràng, khóe miệng thậm chí còn có một tia vui sướng.
Hoài Triết Lũ nhìn thị vệ đem Càn Khôn tha đi, sau đó lại nhìn thoáng qua Càn Khôn đang thịnh nộ, không khỏi than nhẹ mà lắc lắc đầu, ở trong trí nhớ của mình, đây là lần đầ tiên vương thượng cùng người ngoài lộ ra lửa giận đi? xem ra mức độ vương thượng bị Càn Khôn ảnh hưởng ngay cả chính vương thượng cũng không cảm thấy rõ đi… hoặc là từ lần đầu tiên vương thượng nhìn thấy Càn Khôn, liền bất tri bất giác bị ảnh hưởng? dù sao chưa từng có người nào khiến vương thượng chú ý như vậy
Trong lòng hắn có một tia chua sót, Thiên Hoa Đào không hổ là Thiên Hoa Đào, đích xác danh bất hư truyền. vương thượng… đến cuối cùng, chỉ sợ vẫn nằm trong bàn tay của Thiên Hoa Đào đi, Thiên Hoa Đào làm việc quả nhiên là không từ thủ đoạn, không sợ mất mặt, cũng không có khiếp đảm cùng yếu thế, thật là cái gì cũng có thể lợi dụng a. Vương thượng, ngươi cũng chưa hiểu đủ a…
Tác giả :
Úc Tạp Đức