Thập Thế Ác Nữ
Chương 14: Phần 1. Cứu vớt tổng tài tàn phế (14): Bị câu dẫn tới nỗi đồng ý gả cho hắn

Thập Thế Ác Nữ

Chương 14: Phần 1. Cứu vớt tổng tài tàn phế (14): Bị câu dẫn tới nỗi đồng ý gả cho hắn

"Mau vớt, mau vớt mao bụng."

Mộ Dung Thương bình tĩnh dùng muôi đảo vài giây đem mao bụng vớt lên, bỏ vào trong chén nàng, Tần Trân cuốn lên một mảnh đưa hắn trong miệng, "Anh thưởng trước."

Mộ Dung Thương há mồm ăn xong, trong miệng đồ vật hương vị không tồi, chính là đối hắn quá cay đến mức tê rần......

Xem nàng cười lộ ra, liền biết nàng là cố ý. Thấy hắn ma đến nhíu mày, Tần Trân trong lòng có điểm băn khoăn, lại dùng tăm xỉa răng cắm dưa hấu cho vào trong miệng hắn.

Mộ Dung Thương hơi nhướng mày, "Biết đau lòng anh?"

Tần Trân ngây người, đau lòng? Vừa mới cái loại này không đành lòng là đau lòng?

"Mau ăn." Mộ Dung Thương vớt lên miếng thịt bò nóng chín, vừa mới đặt xuống đĩa, lại cuốn lên uy đến miệng nàng, mà khóe miệng lại nhịn không được cong lên.

Nguyên lai xem bộ dáng nàng một chút vì chính mình động tâm, cảm giác lại tốt như vậy. Nha đầu vô tâm không phổi, đã bắt đầu đau lòng hắn, yêu còn sẽ xa sao?

"Ngô, ăn ngon." Tần Trân không nghĩ nhiều. Hai người không sai biệt lắm ăn sạch tất cả đồ ăn mua về, nàng chưa bao giờ biết mình ăn nhiều như vậy, hơn nữa lần đầu tiên vui vẻ như vậy, không biết bởi vì chính mình động thủ, hay là bởi vì người cùng ăn là hắn.

Sau đó hai người liền ngồi ở phòng khách xem TV, nàng thoải mái rúc vào trong lòng hắn, khi ở trong lòng hắn xem đến mơ màng sắp ngủ, nàng nhịn không được nghĩ, vẫn luôn cùng hắn sinh hoạt như vậy, kỳ thật cũng không tồi.

Nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau đến trường, xuống xe, bên ngoài không khí lạnh thổi tới, đông lạnh khiến cả người nàng run run, nhịn không được nhìn hắn oán giận, "Em đến lúc nào mới lớn lên, thật sự chán ghét đi học!" Đặc biệt nàng lại là người đã đọc sách mười mấy năm, mỗi ngày học cùng một đám mao hài tử, thật sự phiền não.

"Vào thôi." Mộ Dung Thương xem nàng vẻ mặt khó chịu, nhịn không được buồn cười, chỉ có lúc này, nàng rốt cuộc mới có chút cảm xúc bình thường của người ở tuổi này.

"Thế nhưng đều không an ủi em một chút!" Tần Trân nói thầm, đem khăn quàng cổ gom lại, đi vào phòng học, vừa ngồi lên ngồi xuống vài phút, đột nhiên cảm giác được không đúng.

Trong phòng học không khí so với bên ngoài cao rất nhiều, nàng ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện bốn góc tường phòng học đều trang một cái điều hòa, nàng kinh ngạc quay đầu hỏi người ngồi cùng bàn, "Việc này là sao?"

"Cậu không biết sao? Ngày hôm qua nghỉ, phòng học toàn trường trang bị điều hòa, nghe người ta nói, có người quyên tiền giúp đỡ, hiệu suất cũng là cao nhất, một ngày liền lắp xong, cũng không biết là ai hoa như vậy...."

Tần Trân căng thẳng, lập tức gọi điện thoại cho Mộ Dung Thương, trầm giọng chất vấn, "Mộ Dung Thương, điều hòa trong trường học có phải anh để người làm hay không?"

"Em không phải nói sợ lạnh sao, lạnh quá thi kém, em lại muốn trách anh." Mộ Dung Thương nhẹ nhàng nói. Tần Trân lớn tiếng: "Mộ Dung Thương, em chân ái anh chết bầm! Anh đưa em nhiều lễ vật như vậy, lễ vật này đúng là nhất bổng."

Trường học lạnh bao nhiêu, phòng học không gian lại lớn, cửa sổ đóng chặt cũng vô dụng, không giống Đông Bắc có máy sưởi, rõ ràng người phía nam lại bị lạnh thành chó.

"Ngô......" Mộ Dung Thương sung sướng câu môi, lại nhắc nhở, "Trong ngoài nóng lạnh chênh lệch nhiệt độ lớn, chú ý đừng để mình bị cảm."

"Đã biết." Nàng kết thúc trò chuyện, nhẹ nhàng thở hắt ra, Mộ Dung Thương......

Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, Tết âm lịch cũng sắp đến, Tần Trân vốn không muốn về nhà hắn ăn tết, Mộ Dung Thương trực tiếp khiêng nàng lên xe.

Nàng nhíu mày nói: "Mộ Dung Thương, tết nhất là ngày đoàn viên, em là người ngoài đến nhà anh làm gì, anh để em xuống xe!"

"Người ngoài?" Mộ Dung Thương tức giận đến thổi râu trừng mắt, "Nếu không phải em chưa đủ tuổi, anh lập tức liền kéo em đi đăng ký, em còn cảm thấy là người ngoài?"

Nói xong, hắn bắt được tay nàng, "Em không phải chưa thấy qua người nhà anh, bọn họ đều thích em, em sợ cái gì? Chẳng lẽ là tâm lý con dâu xấu sợ cha mẹ chồng?"

"Ai sợ? Em là cảm thấy không thích hợp. Tóm lại không đi!"

Mộ Dung Thương nhướng mày cười, "Không nghĩ tới em cổ hủ như vậy. Này nhưng không giống em. Thật không đi? Chốc lát anh có đại lễ vật muốn tặng em."

"Lễ vật gì?" Mắt nàng sáng rực lên.

"Ngô, có thể trước tiên để em xem." Mộ Dung Thương lấy ra di động, tìm được một tấm hình, bên trong là một cái vòng cổ đế vương lục phỉ thúy, vòng cổ từ ba mươi lăm viên ngọc châu kết thành, viên viên no đủ cực đại, nhan sắc thông thấu xanh biếc, xanh đến dường như muốn tích thủy.

"Trời ơi, đẹp quá!" Tần Trân đôi mắt đều trừng thẳng, chỉ mới nhìn hình ảnh, liền phảng phất bị cướp đi hô hấp, đẹp xuất sắc. Đế vương lục nãi ngọc cực phẩm, đẹp đến quả thực phạm tội, đời trước nàng từng hoa mấy chục vạn mua một viên điếu trụy đều khiến nàng thịt đau.

Đáng giận nhà tư bản!

Hắn dụ hoặc, "Đây là anh sáng sớm lấy lòng, khi chuẩn bị cầu hôn tặng lễ vật cho em. Liền không biết em có muốn......"

"Muốn, muốn...... Cái gì? Cầu, cầu hôn?" Nàng đầu tiên là thật mạnh gật đầu, sau lại cả kinh ngẩng đầu, "Mộ Dung Thương, anh có phải quá xúc động hay không? Hơn nữa em còn chưa yêu anh!"

Mộ Dung Thương ngón tay chọc trán nàng, quả nhiên là gia hỏa trì độn, nếu không tự mình phát hiện, hắn liền không nhắc nhở.

"Liên quan gì, anh yêu em là đủ rồi, em hiện tại trả lời anh, có muốn nó không? Muốn phải gả cho anh. Cuối cùng nó giá trị 3.5 trăm triệu, anh dù sao cũng là thương nhân, em nếu không gả anh, thế nào kêu anh đưa ra đồ vật quý trọng như vậy?"

Ba trăm triệu? Tần Trân nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng mắt thèm vòng cổ, nhưng thế nào cảm thấy, việc này như là bán mình? Tuy rằng hắn khá tốt, nhưng nàng hiện tại thật không muốn kết hôn, nhưng lại thật sự để tâm vòng cổ làm sao bây giờ?

"Mộ Dung Thương, em thật sự thích nó, nếu không anh cho em mượn mang mấy ngày, quá đã ghiền là được....." Nàng cười thương lượng với hắn, nàng quá thích, nhưng tự mình kiếm tiền, kiếm cả đời mới mua nổi.

"Không được." Mộ Dung Thương chém đinh chặt sắt cự tuyệt.

"Anh vô tình!" Nàng cắn răng. Mộ Dung Thương tâm tình nói không nên lời sung sướng, gật đầu, "Rất nhiều người đều nói anh như vậy, em nhưng thật ra mau trả lời anh, muốn hay không?"

"Muốn!"

Nàng cắn răng ứng hạ, một trận đấm ngực dậm chân, dù sao chính mình còn không có thành niên, kết hôn cũng muốn quá mấy năm, còn có mấy năm tự do, không sao.

"Anh thực vui vẻ." Mộ Dung Thương ôm nàng hung hăng hôn, tuy rằng cảm thấy hơi chút tổn thương bởi nàng vì thích bảo bối mới gả cho mình, nhưng chỉ cần người quải tới tay, nàng cũng đừng muốn chạy, lễ vật giá trị mấy trăm triệu dễ thu như vậy sao?

Nàng thích tiền, thích châu báu, hiện tại đã bị hắn dùng một cái vòng cổ vây khốn.

"Lão bà chúng ta hiện tại về nhà, mang em đi gặp mẹ chồng đi......" Trên mặt hắn ngăn không được vẻ sung sướng, Tần Trân tâm tình phức tạp nhìn hắn, nàng trước nay không nghĩ muốn kết hôn, nhưng dù sao việc này không phải thật sự, thử xem cũng không quan hệ đi?

Mộ Dung Thương đối nàng, kỳ thật đã không thể bắt bẻ.

Nửa giờ sau, xe chậm rãi tiến vào Mộ Dung gia, Mộ Dung phu nhân thấy nàng xuống xe, đầy mặt tươi cười tiến lên ôm nàng, "Tiểu Trân, cháu cuối cùng cũng bị hắn thỉnh trở lại."

"Cháu chào phu nhân." Nàng hơi hơi mỉm cười.

"Mau vào phòng đi." Mộ Dung phu nhân nắm tay nàng vào phòng, lại bảo người hầu mang cho hai người tách trà nóng, Mộ Dung Thương tiến đến bên tai mẫu thân nói vài câu. Mộ Dung phu nhân nhướng mày cười cười, vỗ bả vai hắn gật gật đầu, "Con chờ."

Trong chốc lát, Mộ Dung phu nhân ôm cái hộp từ trên lầu xuống dưới, Mộ Dung Thương mở hộp, lấy ra vòng cổ giá trên trời bên trong, tự mình mang lên cho Tần Trân, không đợi nàng phản ứng, lại từ trong túi lấy ra hộp nhung, lấy ra một quả nhẫn kim cương, không phân trần liền mang vào ngón áp út của nàng.

"Tiệc đính hôn năm sau làm, hiện tại chỉ là đem em ràng buộc lại." Tuy nàng đã đáp ứng, nhưng hắn vẫn cảm thấy khả năng tùy thời sinh biến, chỉ có làm nàng mang lên, mới có thể an tâm.

"Mộ Dung Thương......" Tần Trân rốt cuộc hoàn hồn, vuốt đồ vật lạnh băng trên cổ, lại nhìn về phía chiếc nhẫn kim cương hồng nhạt rất lớn trên ngón áp út, cảm thấy nó phảng phất như mang theo lửa, đốt ngón tay nàng nóng lên, trong lòng thế nhưng thực sự có ảo giác bị hắn từ đây ràng buộc.

"Không tồi không tồi." Mộ Dung phu nhân vỗ tay mà cười. Mộ Dung Thương đang muốn mở miệng, quản gia đột nhiên mở cửa mà vào, sắc mặt có chút cổ quái nói: "Thiếu gia, ngoài cửa có người tìm cậu."

"Ai?"

"Thiếu gia tự mình đi gặp đi." Quản gia sắc mặt buồn bực, Mộ Dung Thương hơi nhíu mi, đứng dậy xem xét phòng khách, coi màn hình chuông cửa, khi nhìn thấy người trên màn hình, đồng tử đột nhiên co chặt, lập tức nghĩ cũng chưa nghĩ liền chạy ra ngoài.

Tần Trân híp híp mắt, đứng dậy đi lên, nhìn chằm chằm nữ tử trong màn hình, nhận ra là vị hôn thê cũ của hắn Trang Tình, nàng sao lại tới?

Tay xoa xoa chiếc vòng trên cổ, khóe miệng hơi hơi gợi lên, thật đúng là càng ngày càng có ý tứ.

Mộ Dung Thương mở ra cửa ngách, Trang Tình đứng ở cửa, hai mắt u ám hình dung tiều tụy, gò má cũng thập phần gầy ốm, cả người như mất hồn.

Mộ Dung Thương vô pháp liên tưởng nàng trước mắt nàng cùng người trước đây, nhíu mày nói: "Trang Tình, sao em lại tới?"

Trang Tình run run, như là hồn trở về, đôi mắt rốt cuộc có tiêu cự, thấy vẻ mặt hắn lo lắng, tức khắc trong lòng đau xót, nhào vào trong lòng hắn khóc rống lên: "Thương, hắn lừa em...... Hắn lừa em......"

Mộ Dung Thương cứng đờ, tuy bản năng đau lòng, nhưng vẫn là hơi đem nàng đẩy ra, nhíu mày hỏi: "Phát sinh việc gì?"

"Em, em sai rồi......" Trang Tình bụm mặt khóc lên, khụt khịt nói: "Nguyên lai hắn ở quê đã có vợ, hắn lừa em, hắn lừa em......"

Mộ Dung Thương sắc mặt trầm xuống, "Cái gì?"

Trang Tình ngẩng đầu, hai mắt khóc như hoa lê đái vũ, "Vợ hắn tới tìm hắn, em mới biết được, em... Thương, em thực xin lỗi anh... Em không nghĩ tới hắn là loại người như vậy..."

Mai Giám ở trước mặt nàng vẫn luôn bộ dáng hào hoa phong nhã, hơn nữa đối nàng lại săn sóc ôn nhu, nàng chưa từng nghĩ tới, dưới lớp mặt nạ văn nhã của hắn là cái dạng người này, lúc trước cùng hắn chạy trốn đào hôn, nàng không màng tất cả, không để bụng nàng có tiền hay không, nhưng không nghĩ tới sẽ kết cục này.

Vợ hắn tha hương tìm tới, đem nàng bắt tại phòng, trước mặt mọi người mắng nàng là hồ ly tinh tiểu tam, nàng cả đời cũng chưa từng chịu nhục nhã như vậy, nàng không màng tất cả cũng muốn có được tình yêu, ích kỷ phản bội Mộ Dung Thương được đến tình yêu, lại là buồn cười như vậy.

"Vậy em hiện tại có tính toán gì?" Mộ Dung Thương nghe được mày khẩn hợp lại, giận này không tranh ai này bất hạnh, nhưng lại thế nào sinh khí thất vọng, nàng cũng là nữ nhân chính mình đã từng yêu thật lòng, thấy nàng như vậy, hắn không thể mặc kệ.

"Em, em hiện tại không đường có thể đi, hắn lừa tiền của em, hơn nữa, hơn nữa em mang thai......" Trang Tình nói xong, tay hung hăng nắm chặt, trong lòng đã hối hận. "Trừ bỏ tìm anh, em không biết tìm ai."

"Vậy anh trước nói cho anh, hài tử tính làm thế nào?" Mộ Dung Thương nghe được mặt muốn hắc thành đáy nồi, nhưng vẫn là chịu đựng lửa giận hỏi.

Trang Tình nắm chặt tay, "Đương nhiên là xoá sạch, nhưng, nhưng em thiếu tiền......" Nói xong xấu hổ đỏ mặt, nàng cũng biết trở về tìm hắn là không còn mặt mũi, nhưng hiện tại thật sự cùng đường.

"Thương, anh giúp em, em không thể sinh đứa nhỏ này." Nghĩ đến chính mình thế nhưng trở thành tiểu tam, liền làm nàng hổ thẹn cáu giận.

"Được. Em trước ở tạm nhà anh, lại nghĩ cách." Mộ Dung Thương chỉ là tự hỏi vài giây liền quyết định, còn tốt nàng không nghĩ sinh con, bằng không, sẽ làm hắn thực khó xử.

"Thương!" Trang Tình kinh hỉ nhìn hắn, "Cảm ơn anh." Hiện tại nàng mới nhớ tới hắn tốt bụng, tuy rằng hắn không hiểu lãng mạn, cũng không đủ săn sóc, nhưng cho tới bây giờ đều là người trong ngoài như một.

Mộ Dung Thương đang muốn mang nàng vào cửa, liền nghe giọng nói lạnh lùng phía sau: "Mộ Dung Thương, anh không thể thu lưu nàng."

Tần Trân vừa mới đi theo ra tới, mắt lạnh nhìn một hồi lâu, rốt cuộc nghe minh bạch sự việc là như thế nào. Đồng tình là đồng tình, nguyên tắc là nguyên tắc, hơn nữa người gây ra phải tự mình chịu trách nhiệm.

Hai người đều là cả kinh, Trang Tình ngẩng đầu nhìn, lúc này mới chú ý tới Tần Trăn, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Dung Thương: "Thương? Nàng là?"

Mộ Dung Thương còn chưa đáp, Tần Trăn liền nâng lên tay, để nàng thấy nhẫn kim cương trên ngón áp út: "Vài phút trước, tôi mới vừa trở thành vị hôn thê của hắn, cho nên tôi nghĩ, có thể để cô vào cửa hay không, tôi vẫn có tư cách đề ý kiến, anh nói đi, Mộ Dung Thương?"

Vừa mới nàng không hé răng, chính là muốn nhìn một chút, Mộ Dung Thương muốn thế nào xử lý bạn gái cũ, không nghĩ tới, từ trước đến nay lãnh khốc lại lý trí hắn, cư nhiên hành sự cùng trên đời đa số nam nhân giống nhau hồ đồ, nữ nhân khóc vừa khóc liền sinh thương tiếc đi? Nhớ tới qua đi tốt đẹp hồi ức đi?

"Chưa, vị hôn thê?" Trang Tình chấn hạ, biểu tình đã chịu đả kích, nhìn về phía Mộ Dung Thương, xem hắn chưa phản bác, trên mặt nhan sắc thảm hại hơn.

"Nguyên lai, nguyên lai anh đã có vị hôn thê......" Trang Tình lui ra phía sau một bước, trên mặt biểu tình thập phần chật vật, một bên nỗ lực khống chế cảm xúc trong lòng, nàng cho rằng, nàng cho rằng hắn sẽ chỉ yêu duy nhất chính mình, cho nên mới tin tưởng tới tìm hắn.

"Em xác thật không tốt, tới quấy rầy anh, Thương, thực xin lỗi, em nên tự mình đi thôi." Nói xong nàng định xoay người đi.

Mộ Dung Thương bắt lấy tay nàng, nhíu mày nói: "Em không cần đi."

Nói xong, quay đầu nói với Tần Trân: "Tiểu Trân, em không cần hiểu lầm, nàng như bây giờ, anh không thể mặc kệ. Em từ trước đến nay là người lý trí, có thể lý giải tình huống hiện tại của nàng, vẫn là, không tin anh?"

"Cho nên anh có phải hay không cảm thấy, em liền sẽ không sinh khí?" Tần Trân hung hăng nhíu mày, phản ứng của hắn hiện tại, chỉ có thể nói, hắn chưa hoàn toàn buông Trang Tình.

"Em sinh khí là hẳn là, nhưng sinh khí thì sinh khí, việc này anh cần quản." Thái độ của hắn cũng rất cường ngạnh, hơn nữa cũng không lý giải bộ dáng nàng hiện tại.

Tần Trân trong mắt lửa giận lập loè, "Nếu em không cho phép? Giúp nàng có thể, em có thể cho nàng tiền, không cần anh ra tay."

"Tiểu Trân, đừng vô cớ gây rối." Mộ Dung Thương hơi nhíu mi, tuy ngày thường từ trước đến nay nàng vô tâm không phổi, nhưng biểu hiện lúc này, làm hắn không rõ.

Tần Trân mày hơi nhảy: "Mộ Dung Thương, xem ra anh vừa không hiểu em, cũng không hiểu nữ nhân. Em cảm thấy chúng ta chi gian tốt nhất tách ra một thời gian càng tốt."

"Tiểu Trân, em ghen đến có điểm quá mức, không cần nói bậy!"

"Em nghiêm túc. Mộ Dung Thương, đính hôn vừa rồi liền hủy bỏ, trạng thái tâm lí hiện tại của anh, không thích hợp theo em tiến tới hôn nhân, anh vẫn nên hiểu rõ anh muốn gì đi."

Hắn đối bạn gái cũ chỉ sợ là dư tình chưa xong, mặc kệ có muốn cùng Trang Tình lại phát triển hay không, như vậy thu lưu nàng, đều là cách làm sai lầm, nhưng xem ra hắn hoàn toàn không rõ mình tức giận vì đâu.
Tác giả : Nhĩ Căn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại