Thập Thất Thiếp
Chương 95-3
Mà lời này là người nam nhân ngồi trên xe nói ra.
Đột nhiên có người tiến vào, nên Mai Hoa lập tức thu hồi kiếm, nhìn về phía người tới, thần sắc hơi thay đổi, lại nhìn về phía Thập Thất.
Thập Thất híp mắt nhìn nam tử trên xe lăn, đuôi lông mày ngả ngớn cười nói: “Tứ Vương gia cũng thật có nhã hứng."
Hiên Viên Ninh cong môi, đôi mắt sâu sắc từ đầu đến cuối đều tập trung vào người Thập Thất, thấy phản ứng của Thập Thất, nụ cười trên môi hắn càng sâu: “Ta đến, là muốn nhìn xem có thể giúp đỡ được chút gì hay không." Khi hắn biết được tin Trình Tuyết Nhi hành động, mà Thập Thất lại trúng kế, hắn lập tức buông mọi việc, tiến đến đây tra xét. Kết quả, tựa hồ là hắn lo lắng quá, dường như nàng đã khống chế được mọi việc.
Trong nháy mắt Trình Tuyết Nhi nhìn thấy Hiên Viên Ninh xuất hiện, nàng phảng phất như thấy được hy vọng, lập tức phóng mị nhãn về phía Hiên Viên Ninh, thanh âm kiều mị pha lẫn tức giận, nói: “Tứ Vương gia! Ngài đều đã thấy được, Mộ Dung Thập Thất muốn giết ta! Ngài cần phải cứu ta!" Cha nàng làm việc cho Tứ Vương gia, chắc chắn Tứ Vương gia sẽ không nhìn nàng bị Mộ Dung Thập Thất giết mà không ra tay cứu giúp.
Lời này vừa nói ra, sát khí Thập Thất lại càng thêm nặng nề, nhưng nàng e ngại Hiên Viên Ninh ở trong này, nên nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thầm nghĩ: Lúc này, Hiên Viên Ninh xuất hiện ở đây, có mục đích gì? Là muốn cứu Trình Tuyết Nhi sao?
Cân nhắc qua lại, nếu Hiên Viên Ninh thật sự muốn bảo mạng cho Trình Tuyết Nhi, thì lúc này nàng nhất định phải thả Trình Tuyết Nhi. Tuyệt đối không thể đối đầu với Hiên Viên Ninh, nàng còn phải dựa vào hắn bảo hộ cha mẹ!
Hiên Viên Ninh chỉ nhíu mày, không hề lên tiếng.
Mà Phi Kiếm đẩy xe lăn, sắc mặt lạnh lùng tuấn tú lại có chút mất tự nhiên. Trình Tuyết Nhi này không nói bình thường được sao? Giọng nói cứ như là do véo lấy cổ phát ra, chẳng khác gì thái giám! Không thể giống như Mộ Dung tiểu thư, nói dễ nghe một chút được ư?
Thấy Hiên Viên Ninh không nói gì, tâm Thập Thất trầm một phần, xem ra hôm nay không thể xuống tay với Trình Tuyết Nhi!
Lúc này, Cẩm Sắc bị an trí ở một bên, đột nhiên đau hô một tiếng, tiếp theo miệng phun máu tươi. “Phụt!"
“Cẩm Sắc!" Thập Thất và Mai Hoa đồng thời kinh hô!
Vừa rồi vẫn lo đối phó Trình Tuyết Nhi, nên không phát hiện Cẩm Sắc khác thường, giờ phút này, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt.
Thập Thất nâng Cẩm Sắc ôm vào trong ngực, vội hỏi: “Cẩm Sắc, thế nào? Có phải bị thương hay không?"
“Nàng trúng độc." Hiên Viên Ninh thấy Thập Thất quan tâm một nha hoàn như thế, thì con ngươi thâm trầm lóe lóe. Sau đó hắn thấy đôi môi Cẩm Sắc biến đen, phun ra máu tươi cũng là máu đen, thì mở miệng nói.
“Trúng độc?!" Mai Hoa kinh hô!
Cẩm Sắc gắt gao nắm chặt lấy tay Thập Thất, trên trán toát đầy mồ hôi, nàng gian nan nói: “Tiểu thư, Cẩm Sắc không phản bội người. Cho dù, Trình Tuyết Nhi hạ độc uy hiếp Cẩm Sắc. Cẩm Sắc cũng chưa từng nghĩ tới việc phản bội người. Tiểu thư… mạng của Cẩm Sắc là của người."
“Nha đầu ngốc! Vì sao không nói cho ta biết, nếu nói cho ta biết sớm, thì sao ta có thể để em bị Trình Tuyết Nhi uy hiếp?" Cổ họng Thập Thất phiếm chát, trách nói.
“Nếu Cẩm Sắc nói cho tiểu thư biết, lão gia và phu nhân sẽ có nguy hiểm. Cẩm Sắc không thể ích kỷ như vậy." Cẩm Sắc lắc đầu cười nói.
Thập Thất dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán Cẩm Sắc, ôm chặt lấy nàng, trấn an nói: “Cẩm Sắc, đừng sợ, ta sẽ cứu em!"
Hốc mắt Mai Hoa tuôn trào nước mắt, nàng bước đến trước mặt Trình Tuyết Nhi, chỉ thẳng nhuyễn kiếm vào Trình Tuyết Nhi: “Không muốn chết, giao thuốc giải ra đây!"
Trình Tuyết Nhi cắn môi, cuống quít lắc đầu, khi xuất môn nàng vốn không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như bây giờ, làm sao có thể mang thuốc giải theo bên người?! “Ta không mang."
Ánh mắt như hồ sâu của Hiên Viên Ninh vẫn khóa chặt trên người Thập Thất, với một hạ nhân mà nàng còn quan tâm như thế. Nếu có một ngày, nàng là của hắn, thế thì, khi tính mạng của hắn gặp nguy hiểm, nàng sẽ như thế nào?
“Không có thuốc giải?!" Giọng Thập Thất vô cùng trầm thấp. Trong giọng nói không hề che giấu sát khí.
Trong ngôi miếu hoang vốn đã có mùi máu tươi, mà lúc này tiếng nói của Thập Thất lại có sát khí, nên khiến Trình Tuyết Nhi vô cùng sợ hãi, nàng lập tức nhìn về phía Hiên Viên Ninh, cầu xin giúp đỡ: “Tứ Vương gia, sao ngài có thể nhìn Mộ Dung Thập Thất bức bách ta như thế?"
“Giết nàng!" Thập Thất hung ác nói! Cho dù hôm nay Hiên Viên Ninh ở trong này, thì thế nào?! Mộ Dung Thập Thất nàng sẽ không để người khác uy hiếp! Dám xuống tay với người của của nàng, thì phải trả giá đắt! Về phần Hiên Viên Ninh, vô luận hắn có mục đích gì. Giờ phút này nàng mặc kệ!
Thân hình Trình Tuyết Nhi run lên, đem toàn bộ hy vọng đặt hết lên người Hiên Viên Ninh. “Tứ Vương gia! Tứ Vương gia!"
“Bổn vương chưa từng thấy người nào giết Trình tiểu thư." Từ đầu đến cuối, Hiên Viên Ninh đều không nhìn Trình Tuyết Nhi lấy một lần. Mà lúc này, giọng của hắn tuy rằng đạm mạc, nhưng lại lạnh như băng!
“Thuộc hạ cũng không thấy." Phi Kiếm phụ họa theo.
Trình Tuyết Nhi choáng váng!
Vừa rồi Hiên Viên Ninh nói cái gì?
Thập Thất kinh ngạc nhìn sang Hiên Viên Ninh, Trình tướng không phải là người của hắn sao? Mà bây giờ hắn làm như vậy là có mục đích gì? Rốt cuộc mục đích của hắn là gì, khiến hắn làm như không thấy sự cầu xin của Trình Tuyết Nhi? Trong lòng Thập Thất, sóng triều trở mình dồn dập.
Hiên Viên Ninh thấy vẻ giật mình và ánh mắt nghi ngờ của Thập Thất, trong lòng bật cười, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, hắn cười nói với Thập Thất: “Độc này còn một canh giờ nữa mới tái phát, nàng không cần lo lắng." Sau đó, hắn quay đầu mệnh lệnh cho Phi Kiếm: “Cho nàng một viên đan dược có thể trấn áp độc dược."
Phi Kiếm gật đầu, sai đó ném bình sứ ở bên hông vào tay Thập Thất.
Thập Thất nhíu nhíu mày, trước mắt cũng không có phương pháp, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, nghĩ thế nàng liền đổ ra một viên thuốc bón vào trong miệng Cẩm Sắc: “Cẩm Sắc, nuốt vào chậm một chút."
Cẩm Sắc cười gật gật đầu, tiểu thư đối xử với nàng thật sự rất tốt, may mắn nàng không phản bội tiểu thư. Nếu phản bội tiểu thư, lương tâm của nàng cả đời này cũng không yên ổn.
Khi một kiếm của Mai Hoa đâm tới Trình Tuyết Nhi, thì Trình Tuyết Nhi thần tốc phản kích, lui ra phía sau mấy bước.
Trình Tuyết Nhi cười lạnh tuyệt vọng nhìn Hiên Viên Ninh, vì hắn, nàng mới làm nhiều việc như vậy, nhưng hóa ra ở trong lòng hắn, nàng còn không quan trọng bằng một tiện nha đầu.
Nhìn Cẩm Sắc, Trình Tuyết Nhi ngoan độc cười, nếu hôm nay nàng không thể sống, còn có cái gì mà phải cố kỵ! “Ha ha ha ha… Mộ Dung Thập Thất, cho dù ngươi cứu tiện nha đầu này thì có ích gì?! Nàng đã sớm không còn là xử nữ! Đã sớm bị người hủy hoại!"
Nghe vậy, sắc mặt Cẩm Sắc trắng bệch, người nàng không ngừng run rẩy. Nàng hoảng sợ nhìn Trình Tuyết Nhi. Tình cảnh xảy ra vào ngày hôm đó toàn bộ hiện ra trước mắt nàng!
Tay Thập Thất căng cứng.
Phản ứng của Cẩm Sắc nói cho nàng biết, toàn bộ lời nói của Trình Tuyết Nhi đều là sự thật!
Thân hình Mai Hoa run lên, quay đầu nhìn về phía Cẩm Sắc, trong mắt nàng đều là đau đớn!
Trình Tuyết Nhi vừa lòng nhìn phản ứng của các nàng, chỉ kiếm vào sáu gã nam nhân nằm trong vũng máu, càn rỡ cười nói: “Ha ha ha… những kẻ này đều là nam nhân của nàng! Nghe nói ngày đó nàng rất là hưng phấn! Ha ha ha… cho dù ngươi giải độc cho nàng thì đã sao? Nàng còn có mặt mũi sống trên đời ư? Còn có người nam nhân nào lấy nàng nữa!"
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!" Cẩm Sắc che lỗ tai, thống khổ hô, mấy gã nam nhân đó cởi quần áo nàng, một đám đè lên người nàng, tiếng cười dâm đãng kia, cứ mãi vờn quanh bên tai!
Nàng rất sợ!
Cơ thể nàng đau quá!
“Tiểu thư, Cẩm Sắc rất sợ! Cẩm Sắc sợ lắm! Tiểu thư!" Cẩm Sắc ôm chặt lấy Thập Thất, thất thanh khóc rống, cho dù ôm lấy thân mình của tiểu thư, nàng vẫn rất lạnh! Rất sợ hãi! Ngày đó, nàng cũng hô tên tiểu thư như vậy, nàng cho rằng hết thảy chỉ là mộng, chỉ là mộng. “Tiểu thư… Cẩm Sắc rất sợ!"
Hiên Viên Ninh, Phi Kiếm đồng thời quay đầu đi.
“Ngươi còn gọi tiểu thư của ngươi! Ngươi kêu nàng thì có ích gì? Nàng cũng đâu có tới cứu ngươi! Không phải ngươi cũng đã bị người hủy hoại rồi đó ư?!" Trình Tuyết Nhi ngông cuồng cười lớn.
“Trình Tuyết Nhi, ngươi đáng chết!" Mai Hoa gầm lên một tiếng, nhuyễn kiếm đâm vào xương bả vai của Trình Tuyết Nhi!
Lúc rút kiếm ra, Trình Tuyết Nhi ôm miệng vết thương thống khổ té xuống mặt đất.
Đột nhiên có người tiến vào, nên Mai Hoa lập tức thu hồi kiếm, nhìn về phía người tới, thần sắc hơi thay đổi, lại nhìn về phía Thập Thất.
Thập Thất híp mắt nhìn nam tử trên xe lăn, đuôi lông mày ngả ngớn cười nói: “Tứ Vương gia cũng thật có nhã hứng."
Hiên Viên Ninh cong môi, đôi mắt sâu sắc từ đầu đến cuối đều tập trung vào người Thập Thất, thấy phản ứng của Thập Thất, nụ cười trên môi hắn càng sâu: “Ta đến, là muốn nhìn xem có thể giúp đỡ được chút gì hay không." Khi hắn biết được tin Trình Tuyết Nhi hành động, mà Thập Thất lại trúng kế, hắn lập tức buông mọi việc, tiến đến đây tra xét. Kết quả, tựa hồ là hắn lo lắng quá, dường như nàng đã khống chế được mọi việc.
Trong nháy mắt Trình Tuyết Nhi nhìn thấy Hiên Viên Ninh xuất hiện, nàng phảng phất như thấy được hy vọng, lập tức phóng mị nhãn về phía Hiên Viên Ninh, thanh âm kiều mị pha lẫn tức giận, nói: “Tứ Vương gia! Ngài đều đã thấy được, Mộ Dung Thập Thất muốn giết ta! Ngài cần phải cứu ta!" Cha nàng làm việc cho Tứ Vương gia, chắc chắn Tứ Vương gia sẽ không nhìn nàng bị Mộ Dung Thập Thất giết mà không ra tay cứu giúp.
Lời này vừa nói ra, sát khí Thập Thất lại càng thêm nặng nề, nhưng nàng e ngại Hiên Viên Ninh ở trong này, nên nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thầm nghĩ: Lúc này, Hiên Viên Ninh xuất hiện ở đây, có mục đích gì? Là muốn cứu Trình Tuyết Nhi sao?
Cân nhắc qua lại, nếu Hiên Viên Ninh thật sự muốn bảo mạng cho Trình Tuyết Nhi, thì lúc này nàng nhất định phải thả Trình Tuyết Nhi. Tuyệt đối không thể đối đầu với Hiên Viên Ninh, nàng còn phải dựa vào hắn bảo hộ cha mẹ!
Hiên Viên Ninh chỉ nhíu mày, không hề lên tiếng.
Mà Phi Kiếm đẩy xe lăn, sắc mặt lạnh lùng tuấn tú lại có chút mất tự nhiên. Trình Tuyết Nhi này không nói bình thường được sao? Giọng nói cứ như là do véo lấy cổ phát ra, chẳng khác gì thái giám! Không thể giống như Mộ Dung tiểu thư, nói dễ nghe một chút được ư?
Thấy Hiên Viên Ninh không nói gì, tâm Thập Thất trầm một phần, xem ra hôm nay không thể xuống tay với Trình Tuyết Nhi!
Lúc này, Cẩm Sắc bị an trí ở một bên, đột nhiên đau hô một tiếng, tiếp theo miệng phun máu tươi. “Phụt!"
“Cẩm Sắc!" Thập Thất và Mai Hoa đồng thời kinh hô!
Vừa rồi vẫn lo đối phó Trình Tuyết Nhi, nên không phát hiện Cẩm Sắc khác thường, giờ phút này, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt.
Thập Thất nâng Cẩm Sắc ôm vào trong ngực, vội hỏi: “Cẩm Sắc, thế nào? Có phải bị thương hay không?"
“Nàng trúng độc." Hiên Viên Ninh thấy Thập Thất quan tâm một nha hoàn như thế, thì con ngươi thâm trầm lóe lóe. Sau đó hắn thấy đôi môi Cẩm Sắc biến đen, phun ra máu tươi cũng là máu đen, thì mở miệng nói.
“Trúng độc?!" Mai Hoa kinh hô!
Cẩm Sắc gắt gao nắm chặt lấy tay Thập Thất, trên trán toát đầy mồ hôi, nàng gian nan nói: “Tiểu thư, Cẩm Sắc không phản bội người. Cho dù, Trình Tuyết Nhi hạ độc uy hiếp Cẩm Sắc. Cẩm Sắc cũng chưa từng nghĩ tới việc phản bội người. Tiểu thư… mạng của Cẩm Sắc là của người."
“Nha đầu ngốc! Vì sao không nói cho ta biết, nếu nói cho ta biết sớm, thì sao ta có thể để em bị Trình Tuyết Nhi uy hiếp?" Cổ họng Thập Thất phiếm chát, trách nói.
“Nếu Cẩm Sắc nói cho tiểu thư biết, lão gia và phu nhân sẽ có nguy hiểm. Cẩm Sắc không thể ích kỷ như vậy." Cẩm Sắc lắc đầu cười nói.
Thập Thất dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán Cẩm Sắc, ôm chặt lấy nàng, trấn an nói: “Cẩm Sắc, đừng sợ, ta sẽ cứu em!"
Hốc mắt Mai Hoa tuôn trào nước mắt, nàng bước đến trước mặt Trình Tuyết Nhi, chỉ thẳng nhuyễn kiếm vào Trình Tuyết Nhi: “Không muốn chết, giao thuốc giải ra đây!"
Trình Tuyết Nhi cắn môi, cuống quít lắc đầu, khi xuất môn nàng vốn không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như bây giờ, làm sao có thể mang thuốc giải theo bên người?! “Ta không mang."
Ánh mắt như hồ sâu của Hiên Viên Ninh vẫn khóa chặt trên người Thập Thất, với một hạ nhân mà nàng còn quan tâm như thế. Nếu có một ngày, nàng là của hắn, thế thì, khi tính mạng của hắn gặp nguy hiểm, nàng sẽ như thế nào?
“Không có thuốc giải?!" Giọng Thập Thất vô cùng trầm thấp. Trong giọng nói không hề che giấu sát khí.
Trong ngôi miếu hoang vốn đã có mùi máu tươi, mà lúc này tiếng nói của Thập Thất lại có sát khí, nên khiến Trình Tuyết Nhi vô cùng sợ hãi, nàng lập tức nhìn về phía Hiên Viên Ninh, cầu xin giúp đỡ: “Tứ Vương gia, sao ngài có thể nhìn Mộ Dung Thập Thất bức bách ta như thế?"
“Giết nàng!" Thập Thất hung ác nói! Cho dù hôm nay Hiên Viên Ninh ở trong này, thì thế nào?! Mộ Dung Thập Thất nàng sẽ không để người khác uy hiếp! Dám xuống tay với người của của nàng, thì phải trả giá đắt! Về phần Hiên Viên Ninh, vô luận hắn có mục đích gì. Giờ phút này nàng mặc kệ!
Thân hình Trình Tuyết Nhi run lên, đem toàn bộ hy vọng đặt hết lên người Hiên Viên Ninh. “Tứ Vương gia! Tứ Vương gia!"
“Bổn vương chưa từng thấy người nào giết Trình tiểu thư." Từ đầu đến cuối, Hiên Viên Ninh đều không nhìn Trình Tuyết Nhi lấy một lần. Mà lúc này, giọng của hắn tuy rằng đạm mạc, nhưng lại lạnh như băng!
“Thuộc hạ cũng không thấy." Phi Kiếm phụ họa theo.
Trình Tuyết Nhi choáng váng!
Vừa rồi Hiên Viên Ninh nói cái gì?
Thập Thất kinh ngạc nhìn sang Hiên Viên Ninh, Trình tướng không phải là người của hắn sao? Mà bây giờ hắn làm như vậy là có mục đích gì? Rốt cuộc mục đích của hắn là gì, khiến hắn làm như không thấy sự cầu xin của Trình Tuyết Nhi? Trong lòng Thập Thất, sóng triều trở mình dồn dập.
Hiên Viên Ninh thấy vẻ giật mình và ánh mắt nghi ngờ của Thập Thất, trong lòng bật cười, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, hắn cười nói với Thập Thất: “Độc này còn một canh giờ nữa mới tái phát, nàng không cần lo lắng." Sau đó, hắn quay đầu mệnh lệnh cho Phi Kiếm: “Cho nàng một viên đan dược có thể trấn áp độc dược."
Phi Kiếm gật đầu, sai đó ném bình sứ ở bên hông vào tay Thập Thất.
Thập Thất nhíu nhíu mày, trước mắt cũng không có phương pháp, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng, nghĩ thế nàng liền đổ ra một viên thuốc bón vào trong miệng Cẩm Sắc: “Cẩm Sắc, nuốt vào chậm một chút."
Cẩm Sắc cười gật gật đầu, tiểu thư đối xử với nàng thật sự rất tốt, may mắn nàng không phản bội tiểu thư. Nếu phản bội tiểu thư, lương tâm của nàng cả đời này cũng không yên ổn.
Khi một kiếm của Mai Hoa đâm tới Trình Tuyết Nhi, thì Trình Tuyết Nhi thần tốc phản kích, lui ra phía sau mấy bước.
Trình Tuyết Nhi cười lạnh tuyệt vọng nhìn Hiên Viên Ninh, vì hắn, nàng mới làm nhiều việc như vậy, nhưng hóa ra ở trong lòng hắn, nàng còn không quan trọng bằng một tiện nha đầu.
Nhìn Cẩm Sắc, Trình Tuyết Nhi ngoan độc cười, nếu hôm nay nàng không thể sống, còn có cái gì mà phải cố kỵ! “Ha ha ha ha… Mộ Dung Thập Thất, cho dù ngươi cứu tiện nha đầu này thì có ích gì?! Nàng đã sớm không còn là xử nữ! Đã sớm bị người hủy hoại!"
Nghe vậy, sắc mặt Cẩm Sắc trắng bệch, người nàng không ngừng run rẩy. Nàng hoảng sợ nhìn Trình Tuyết Nhi. Tình cảnh xảy ra vào ngày hôm đó toàn bộ hiện ra trước mắt nàng!
Tay Thập Thất căng cứng.
Phản ứng của Cẩm Sắc nói cho nàng biết, toàn bộ lời nói của Trình Tuyết Nhi đều là sự thật!
Thân hình Mai Hoa run lên, quay đầu nhìn về phía Cẩm Sắc, trong mắt nàng đều là đau đớn!
Trình Tuyết Nhi vừa lòng nhìn phản ứng của các nàng, chỉ kiếm vào sáu gã nam nhân nằm trong vũng máu, càn rỡ cười nói: “Ha ha ha… những kẻ này đều là nam nhân của nàng! Nghe nói ngày đó nàng rất là hưng phấn! Ha ha ha… cho dù ngươi giải độc cho nàng thì đã sao? Nàng còn có mặt mũi sống trên đời ư? Còn có người nam nhân nào lấy nàng nữa!"
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!" Cẩm Sắc che lỗ tai, thống khổ hô, mấy gã nam nhân đó cởi quần áo nàng, một đám đè lên người nàng, tiếng cười dâm đãng kia, cứ mãi vờn quanh bên tai!
Nàng rất sợ!
Cơ thể nàng đau quá!
“Tiểu thư, Cẩm Sắc rất sợ! Cẩm Sắc sợ lắm! Tiểu thư!" Cẩm Sắc ôm chặt lấy Thập Thất, thất thanh khóc rống, cho dù ôm lấy thân mình của tiểu thư, nàng vẫn rất lạnh! Rất sợ hãi! Ngày đó, nàng cũng hô tên tiểu thư như vậy, nàng cho rằng hết thảy chỉ là mộng, chỉ là mộng. “Tiểu thư… Cẩm Sắc rất sợ!"
Hiên Viên Ninh, Phi Kiếm đồng thời quay đầu đi.
“Ngươi còn gọi tiểu thư của ngươi! Ngươi kêu nàng thì có ích gì? Nàng cũng đâu có tới cứu ngươi! Không phải ngươi cũng đã bị người hủy hoại rồi đó ư?!" Trình Tuyết Nhi ngông cuồng cười lớn.
“Trình Tuyết Nhi, ngươi đáng chết!" Mai Hoa gầm lên một tiếng, nhuyễn kiếm đâm vào xương bả vai của Trình Tuyết Nhi!
Lúc rút kiếm ra, Trình Tuyết Nhi ôm miệng vết thương thống khổ té xuống mặt đất.
Tác giả :
Thư Ca