Thập Thất Thiếp
Chương 79: Điều kiện
EDIT: Sara “Vâng, thuộc hạ hiểu." Phi Kiếm gật đầu. Hắn biết nhiều lời vô ích. Chuyện Vương gia đã quyết định, sẽ khó mà thay đổi.
Hiên Viên Ninh nhìn lướt qua Phi Kiếm, cầm bức thư trong tay giao cho hắn, rồi trầm giọng mệnh lệnh: “Dựa theo chỉ thị phía trên, mau chóng chuẩn bị tốt mọi chuyện."
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh." Phi Kiếm lập tức tiếp nhận bức thư, sau đó rời khỏi thư phòng.
Trong phòng, Hiên Viên Ninh từ bên hông lấy ra một bình sứ, hắn cẩn thận cầm chiếc bình, trong bình còn có ba viên dược hoàn, đều có công hiệu hồi thiên, từng có năm viên, hắn đã dùng hết hai viên, hôm nay chỉ còn lại ba viên. Buổi tối hôm nay vì không để bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, nhất định phải cho Mộ Dung phu nhân dùng một viên.
Có lẽ cho bà ấy dùng viên dược hoàn này, hắn không cần mất năm năm công lực, hoặc có lẽ chỉ mất khoảng hai năm. Nhưng, nằm trên giường nửa tháng là điều không thể nào tránh khỏi.
Vả lại, sư phụ đã từng nói qua, trước lúc hắn ba mươi tuổi, sẽ có năm lần kiếp nạn, mỗi lần đều nguy hiểm đến tính mệnh, mà năm viên này…
Còn nữa, hắn không thể lấy thân phận Hiên Viên Ninh, quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Mộ Dung Thập Thất mà cứu Mộ Dung phu nhân. Cho nên, tất cả đều chỉ có thể bí mật tiến hành. Có điều, nếu là hắn cứu, thì tuyệt đối không thể thành toàn cho nam nhân khác!
Thâm mâu dần dần thâm trầm sâu lắng…
…
La gia trấn.
Thập Thất cách đoàn người đánh giá Mặc Trần, dự tính đợi cho ít người rồi đến tìm hắn.
Nhưng dựa theo tình hình trước mắt thì không có khả năng sẽ ít người, hơn nữa lại càng có xu thế tăng thêm. Trong miệng mỗi người đều kích động hô, “Cảm ơn Xuất Trần công tử! Xuất Trần công tử thật sự là thần y!"
“Nếu không có Xuất Trần công tử, mọi người trong trấn chúng tôi sẽ không sống được!" Mọi người xúc động hô, nghiễm nhiên đã xem Mặc Trần như là thần tiên.
Các thiếu nữ xếp hàng đứng ở một bên thì e thẹn phao mị nhãn với Mặc Trần.
Loại tình cảnh này, vẫn là lần đầu tiên Thập Thất thấy. Nam nhân và nữ nhân đều như nhau, đối với cái đẹp lúc nào cũng chạy theo. Đối với cái xấu thì tránh xa.
“Tiểu thư, có cần Mai Hoa đến báo cho hắn biết, tiểu thư muốn gặp hắn không?" Sau khi đợi khoảng một khắc, Mai Hoa đã không có bao nhiêu kiên nhẫn, bèn hỏi Thập Thất.
Thập Thất lắc đầu, cười nói: “Hắn đã thấy ta." Nếu thấy được, hắn còn có thể bình tĩnh như vậy. Nàng hiểu, hắn sẽ gặp nàng, với lại cũng sẽ cứu mẹ.
Sài Lang nhẹ lay động phiến quạt, trên khuôn mặt phong lưu phóng khoáng hiện lên nụ cười bí hiểm, “Sao ta lại cảm thấy, tên Mặc Trần này có ý đồ với tiểu thư nhỉ?" Sau khi ra ngoài, để tránh kẻ khác sinh nghi, Sài Lang cũng xưng Thập Thất là tiểu thư.
Nghe vậy, Mai Hoa lập tức trừng mắt với Sài Lang: “Trong mắt ngươi, nam nhân và nữ nhân chỉ có ý đồ và không có ý đồ mà thôi. Xuất Trần công tử chỉ nhìn thoáng qua tiểu thư thôi, ngươi đã nói người ta có ý đồ, trong đầu của ngươi có thể chứa cái khác hay không?" Cùng lớn lên với Sài Lang, tính tình hắn ra sao, nàng còn không biết ư? Trong miệng suốt ngày đều là nữ nhân, nghe đâu chiến tích của hắn là một đêm chống năm nữ. (Anh dũng mãnh quá.)
Nghe hai người bọn họ đấu võ mồm, Thập Thất không nói gì nở nụ cười, vài chiến hữu trong Thiên Hạ Lâu này, ai cũng đều có cá tính riêng, lúc ở cùng bọn họ, nàng quả thật rất vui vẻ, rất thả lỏng.
Sài Lang bĩu môi, hắn nói không lại Mai Hoa, hai tròng nhãn chuyển động, nhìn về phía Thập Thất nói: “Tiểu thư, ta thiếu chút nữa đã quên nói với người, Liễu Nguyệt Phi hôm nay vào cung gặp Hoàng thượng, e rằng lại muốn làm chuyện gì gây hại đến tiểu thư đấy."
“A? Lại xuất thủ? Nhiều ngày nay bận rộn chuyện của mẹ, nên không có thời gian đáp trả nàng ta. Phái người nhìn kỹ nàng ta. Ta muốn xem thử nàng ta muốn chơi trò gì." Thập Thất híp lãnh mâu, hàn quang bắn ra bốn phía. Liễu Nguyệt Phi, đến lúc phải đối phó nàng ta rồi. Lần đầu tiên, còn muốn có lần thứ hai sao? Nàng ta quả thật rất thích nằm mộng.
“Rõ." Sài Lang gật đầu. Hắn đối với chuyện gì thì cũng đều là bộ dáng lông bông, nhưng đối với việc làm chuyện xấu thì lại cố tình nghiêm túc.
Mai Hoa nhíu nhíu mày, lạnh lẽo nói: “Liễu Nguyệt Phi rốt cuộc nghĩ gì không biết? Lúc nào cũng nghĩ biện pháp đối phó tiểu thư? Tam vương gia là ai, căn bản không xứng với tiểu thư."
Thập Thất cười không nói, có thể là an nhàn quá nên sinh buồn chán. Nữ nhân cổ đại không phải đều như vậy sao? Cuộc sống trong đại trạch viện đều đầy rẫy tranh đấu. Chỉ cần có nhiều nữ nhân, tranh đấu sẽ không chấm dứt.
“Nàng ta đã bị Tam vương gia răn dạy một lần, lần này nàng ta tuyệt đối sẽ không để bị người phát hiện dễ dàng như thế nữa. Tiểu thư vẫn nên cẩn thận một chút." Vẻ mặt Sài Lang ngưng trọng, nhắc nhở Thập Thất.
“Liễu Nguyệt Phi là một nữ tử có dã tâm, có tâm kế. Một lần thất bại, nàng ta sẽ có phòng bị, về sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống như lúc trước nữa. Chỉ có điều…" Thập Thất mỉm cười, thần bí mà tàn nhẫn.
Nghe thế, Mai Hoa và Sài Lang trao đổi ánh mắt, dưới đáy lòng đều sợ hãi, nếu ai chọc tiểu thư, đều phải nỗ lực mà trả giá a.
Khi ba người đang nói chuyện, thì đoàn người đã từ từ tản ra.
Trên cái bàn trước mặt Mặc Trần, thuốc đều đã được phát hết.
Ngoại trừ các thiếu nữ vẫn còn vây ở một bên.
“Xuất Trần công tử, đây là túi tiền ta tự tay thêu, ngài nhất định phải nhận lấy." Một thiếu nữ vẻ mặt đỏ bừng, ngượng ngùng đưa túi tiền cho Mặc Trần.
“Xuất Trần công tử, đây là áo gối ta thêu…"
“Xuất Trần công tử, đây là y phục ta làm cho ngài…"
Mười mấy thiếu nữ đồng loạt ùa lên, mỗi người đều tranh nhau đem đồ vật của mình nhét vào lòng Mặc Trần.
Mà Mặc Trần bị vây ở giữa, dưới sự huyên náo vây quanh như vậy, vẫn không thay đổi nét ôn hoà như gió, vẻ mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên. Dịu dàng cười nhìn mười mấy vị thiếu nữ.
Không biết hắn nói gì đó, mà những thiếu nữ đó đều không cam lòng rời khỏi.
Khung cảnh an tĩnh lại, Mặc Trần đưa đôi mắt trong veo như nước nhìn về phía Thập Thất.
Mâu quang Thập Thất chợt lóe, sau đó nói với Mai Hoa và Sài Lang: “Hai người chờ ở đây, ta đi gặp hắn."
Nhìn Thập Thất từng bước tới gần, nụ cười dịu dàng của Mặc Trần vẫn không thay đổi.
“Xuất Trần công tử." Thập Thất cúi người chào hỏi.
Mặc Trần gật đầu: “Mộ Dung tiểu thư."
Nhìn đôi mắt trong suốt của hắn, ánh mắt Thập Thất loe lóe, sau đó trầm giọng nói: “Ta có một chuyện muốn nhờ." Đối với một người nam tử như vậy, nàng thực sự không thể nói được những lời giả dối, không bằng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nụ cười dịu dàng bên môi của Mặc Trần lại thâm sâu thêm vài phần.
Thập Thất thấy hắn không đáp lời, lòng quýnh lên, vội vàng nói: “Ta biết Xuất Trần công tử không chẩn trị cho người trong triều đình. Thế nhưng người ta thỉnh cầu Xuất Trần công tử cứu giúp không phải là quan viên triều đình, mà chỉ là một phụ nhân bình thường. Mọi việc đều có ngoại lệ. Chỉ cần Xuất Trần công tử đồng ý chẩn trị cho mẫu thân ta, vô luận Xuất Trần công tử có yêu cầu gì, ta cũng sẽ cố gắng hết sức làm được." Sau khi nói ra hết, Thập Thất lại thấy hối hận, nàng nói những lời này là quá xem thường Mặc Trần rồi! Dựa vào thân phận của hắn, muốn cái gì mà không thể đạt được? Mà nàng nói những lời đó, quả thực có chút tục tiễu.
“Mộ Dung tiểu thư không cần cấp thiết như thế. Ta đâu có nói sẽ không cứu. Thế nhưng ta có một điều kiện." Mặc Trần cười nói.
“Ớ?" Thập Thất nhướng mày.
“Trên Tây Sơn, từ khúc mà Mộ Dung tiểu thư diễn tấu và từ khúc đang được truyền lưu rộng khắp dân gian, có thể tặng cho ta được chứ?" Mặc Trần bình thản nói ra yêu cầu của hắn.
Nghe thấy yêu cầu như thế, Thập Thất kinh ngạc vô cùng: “A?" Hai từ khúc?
Đôi mắt trong suốt của Mặc Trần thoáng lóe lên, sau đó cười hỏi: “Có phải hơi khó khăn không?"
“Không không không! Sao lại khó khăn, hai từ khúc kia ta sẽ mau chóng soạn ra khúc phổ tốt giao cho Xuất Trần công tử. Từ nay về sau, hai từ khúc này, ta sẽ không đạn tấu ở bất cứ nơi nào nữa." Thập Thất trả lời thật nhanh, nàng làm sao cũng không ngờ tới sẽ thuận lợi như vậy, với lại yêu cầu của hắn lại vô cùng đơn giản.
“Ha ha." Hắn nhàn nhạt cười, gật đầu.
Thập Thất đột nhiên có chút xấu hổ, dường như nàng đang chiếm hết lợi lộc của người ta vậy, vì thế nàng thoáng do dự hỏi: “Huynh xác định yêu cầu chỉ đơn giản như thế? Mẫu thân ta trúng một loại cổ độc hiếm thấy của Tây Vực, thần y Cổ Trì cũng nói là không có cách nào giải độc."
“Ta có thể giải." Tiếng nói trong veo mê người của Mặc Trần vang vọng bên tai Thập Thất.
Hắn có thể giải…
Thời khắc này, lòng Thập Thất tràn đầy hi vọng.
Nơi đáy mắt của Mặc Trần hiện lên một tia thống khổ…
Bóng cây đưa đẩy, màn đêm âm u.
Mộ Dung phủ
Trong phòng Lý Uyển Nhi, Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi đang trò chuyện rất vui vẻ.
“Ngày hôm nay, ta đã trình đơn xin từ chức lên Hoàng Thượng. Chỉ cần ta từ quan, thì sẽ không còn nhiều phiền phức nữa. Đến lúc đó, một nhà ba người chúng ta rời xa kinh thành, đến một vùng thôn quê trong núi sinh sống. Lúc đó, mua vài mẫu ruộng tốt, ta chính là một người nông phu bình thường. nàng chớ có ghét bỏ ta." Mộ Dung Phong cười nói với Lý Uyển Nhi. Mấy ngày nay ông đã nghĩ rất rõ ràng, nếu như vẫn tiếp tục làm quan ở kinh thành, thì những vấn đề vô pháp giải quyết vẫn đầy ra đó, và còn phải đi đối mặt với đủ loại nguy hiểm. Không bằng cao chạy xa bay.
Lý Uyển Nhi mềm mại cười nói: “Lão gia, đây chính là cuộc sống thiếp mong đợi cả đời. Thiếp tin rằng Thập Thất cũng sẽ thích."
Mộ Dung Phong gật đầu: “Đúng thế, như vậy, sẽ không liên lụy đến Thập Thất. Để Thập Thất gả cho một người bình thường, đối với con mà nói, có lẽ đây là một chuyện tốt."
Hai thân ảnh hắc y ẩn mình trong màn đêm, lưu loát phi đến Mộ Dung phủ.
Hai người dừng lại trên đỉnh phòng Lý Uyển Nhi.
Một người trong đó lấy ra một ống trúc, cậy mái ngói lên, thổi một làn khói trắng vào phòng.
Trong phòng, Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi còn đang bàn về cuộc sống sắp tới, sau khi từ quan, cuộc sống đồng ruộng ở nông thôn ra sao, nhưng sau khi làn khói bay vào trong phòng, hai người nói nói một hồi, rồi bất chợt đều ngất đi.
Hai bóng đen đẩy cửa bước vào, không có gây ra bất luận tiếng vang nào.
“Phi Kiếm, canh cửa đi." Hiên Viên Ninh đeo mặt nạ bạc phân phó Phi Kiếm.
Phi Kiếm gật đầu, sau khi thổi tắt ngọn nến, liền ra khỏi phòng.
Hiên Viên Ninh thần tốc nâng Lý Uyển Nhi dậy, lấy một viên dược hoàn trong bình thuốc, cho vào trong miệng Lý Uyển Nhi.
Sau nửa canh giờ.
Một chiếc xe ngựa dừng trước cổng Mộ Dung phủ.
Từ trên xe ngựa đi xuống ba người.
Sau khi ba người xuống xe ngựa, thì từ trên bầu trời đáp xuống một cỗ kiệu.
Bốn hắc y nhân nâng cỗ kiệu xuống đất, Mặc Trần ngồi ở trên nghiêng đầu nhìn sang Thập Thất nói: “Vẫn chậm một bước."
Ba người Thập Thất kinh ngạc không thôi. Bốn người nâng một cỗ kiệu, khinh công ngang bằng với tốc độ của xe ngựa. Thảo nào Mặc Trần cự tuyệt ngồi xe ngựa!
Cùng lúc đó, lại có hai thân ảnh xuất hiện tại Mộ Dung phủ.
“Thiếu chủ, Mộ Dung phủ không có bất cứ động tĩnh gì."
“Hmm?" Cổ Trì nheo mắt, đảo đường nhìn sắc bén qua toàn bộ Mộ Dung phủ. Đêm nay, hắn tham nhập Tứ vương phủ, Hiên Viên Ninh không ở trong phủ, hắn trực giác, Hiên Viên Ninh sẽ đến Mộ Dung phủ. Có lẽ hắn chỉ muốn chứng minh, nếu trong lòng Hiên Viên Ninh có Mộ Dung Thập Thất, thì hắn ta nhất định sẽ đến giám thị nhất cử nhất động của Mặc Trần! Nhưng vậy mà lại không hề có động tĩnh gì. Hay là hắn ta đang ẩn núp ở một nơi nào đó.
“Thiếu chủ, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi, Cung chủ Đệ Nhị Cung đã tới rồi."
Cổ Trì không đáp lại, đường nhìn lạnh lùng chứa đầy sát khí rơi vào một gian phòng đã tắt nến, trong bầu không khí lưu động, hắn dường như nghe thấy được một hương thuốc thơm mát.
20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>
Hiên Viên Ninh nhìn lướt qua Phi Kiếm, cầm bức thư trong tay giao cho hắn, rồi trầm giọng mệnh lệnh: “Dựa theo chỉ thị phía trên, mau chóng chuẩn bị tốt mọi chuyện."
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh." Phi Kiếm lập tức tiếp nhận bức thư, sau đó rời khỏi thư phòng.
Trong phòng, Hiên Viên Ninh từ bên hông lấy ra một bình sứ, hắn cẩn thận cầm chiếc bình, trong bình còn có ba viên dược hoàn, đều có công hiệu hồi thiên, từng có năm viên, hắn đã dùng hết hai viên, hôm nay chỉ còn lại ba viên. Buổi tối hôm nay vì không để bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, nhất định phải cho Mộ Dung phu nhân dùng một viên.
Có lẽ cho bà ấy dùng viên dược hoàn này, hắn không cần mất năm năm công lực, hoặc có lẽ chỉ mất khoảng hai năm. Nhưng, nằm trên giường nửa tháng là điều không thể nào tránh khỏi.
Vả lại, sư phụ đã từng nói qua, trước lúc hắn ba mươi tuổi, sẽ có năm lần kiếp nạn, mỗi lần đều nguy hiểm đến tính mệnh, mà năm viên này…
Còn nữa, hắn không thể lấy thân phận Hiên Viên Ninh, quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Mộ Dung Thập Thất mà cứu Mộ Dung phu nhân. Cho nên, tất cả đều chỉ có thể bí mật tiến hành. Có điều, nếu là hắn cứu, thì tuyệt đối không thể thành toàn cho nam nhân khác!
Thâm mâu dần dần thâm trầm sâu lắng…
…
La gia trấn.
Thập Thất cách đoàn người đánh giá Mặc Trần, dự tính đợi cho ít người rồi đến tìm hắn.
Nhưng dựa theo tình hình trước mắt thì không có khả năng sẽ ít người, hơn nữa lại càng có xu thế tăng thêm. Trong miệng mỗi người đều kích động hô, “Cảm ơn Xuất Trần công tử! Xuất Trần công tử thật sự là thần y!"
“Nếu không có Xuất Trần công tử, mọi người trong trấn chúng tôi sẽ không sống được!" Mọi người xúc động hô, nghiễm nhiên đã xem Mặc Trần như là thần tiên.
Các thiếu nữ xếp hàng đứng ở một bên thì e thẹn phao mị nhãn với Mặc Trần.
Loại tình cảnh này, vẫn là lần đầu tiên Thập Thất thấy. Nam nhân và nữ nhân đều như nhau, đối với cái đẹp lúc nào cũng chạy theo. Đối với cái xấu thì tránh xa.
“Tiểu thư, có cần Mai Hoa đến báo cho hắn biết, tiểu thư muốn gặp hắn không?" Sau khi đợi khoảng một khắc, Mai Hoa đã không có bao nhiêu kiên nhẫn, bèn hỏi Thập Thất.
Thập Thất lắc đầu, cười nói: “Hắn đã thấy ta." Nếu thấy được, hắn còn có thể bình tĩnh như vậy. Nàng hiểu, hắn sẽ gặp nàng, với lại cũng sẽ cứu mẹ.
Sài Lang nhẹ lay động phiến quạt, trên khuôn mặt phong lưu phóng khoáng hiện lên nụ cười bí hiểm, “Sao ta lại cảm thấy, tên Mặc Trần này có ý đồ với tiểu thư nhỉ?" Sau khi ra ngoài, để tránh kẻ khác sinh nghi, Sài Lang cũng xưng Thập Thất là tiểu thư.
Nghe vậy, Mai Hoa lập tức trừng mắt với Sài Lang: “Trong mắt ngươi, nam nhân và nữ nhân chỉ có ý đồ và không có ý đồ mà thôi. Xuất Trần công tử chỉ nhìn thoáng qua tiểu thư thôi, ngươi đã nói người ta có ý đồ, trong đầu của ngươi có thể chứa cái khác hay không?" Cùng lớn lên với Sài Lang, tính tình hắn ra sao, nàng còn không biết ư? Trong miệng suốt ngày đều là nữ nhân, nghe đâu chiến tích của hắn là một đêm chống năm nữ. (Anh dũng mãnh quá.)
Nghe hai người bọn họ đấu võ mồm, Thập Thất không nói gì nở nụ cười, vài chiến hữu trong Thiên Hạ Lâu này, ai cũng đều có cá tính riêng, lúc ở cùng bọn họ, nàng quả thật rất vui vẻ, rất thả lỏng.
Sài Lang bĩu môi, hắn nói không lại Mai Hoa, hai tròng nhãn chuyển động, nhìn về phía Thập Thất nói: “Tiểu thư, ta thiếu chút nữa đã quên nói với người, Liễu Nguyệt Phi hôm nay vào cung gặp Hoàng thượng, e rằng lại muốn làm chuyện gì gây hại đến tiểu thư đấy."
“A? Lại xuất thủ? Nhiều ngày nay bận rộn chuyện của mẹ, nên không có thời gian đáp trả nàng ta. Phái người nhìn kỹ nàng ta. Ta muốn xem thử nàng ta muốn chơi trò gì." Thập Thất híp lãnh mâu, hàn quang bắn ra bốn phía. Liễu Nguyệt Phi, đến lúc phải đối phó nàng ta rồi. Lần đầu tiên, còn muốn có lần thứ hai sao? Nàng ta quả thật rất thích nằm mộng.
“Rõ." Sài Lang gật đầu. Hắn đối với chuyện gì thì cũng đều là bộ dáng lông bông, nhưng đối với việc làm chuyện xấu thì lại cố tình nghiêm túc.
Mai Hoa nhíu nhíu mày, lạnh lẽo nói: “Liễu Nguyệt Phi rốt cuộc nghĩ gì không biết? Lúc nào cũng nghĩ biện pháp đối phó tiểu thư? Tam vương gia là ai, căn bản không xứng với tiểu thư."
Thập Thất cười không nói, có thể là an nhàn quá nên sinh buồn chán. Nữ nhân cổ đại không phải đều như vậy sao? Cuộc sống trong đại trạch viện đều đầy rẫy tranh đấu. Chỉ cần có nhiều nữ nhân, tranh đấu sẽ không chấm dứt.
“Nàng ta đã bị Tam vương gia răn dạy một lần, lần này nàng ta tuyệt đối sẽ không để bị người phát hiện dễ dàng như thế nữa. Tiểu thư vẫn nên cẩn thận một chút." Vẻ mặt Sài Lang ngưng trọng, nhắc nhở Thập Thất.
“Liễu Nguyệt Phi là một nữ tử có dã tâm, có tâm kế. Một lần thất bại, nàng ta sẽ có phòng bị, về sau tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống như lúc trước nữa. Chỉ có điều…" Thập Thất mỉm cười, thần bí mà tàn nhẫn.
Nghe thế, Mai Hoa và Sài Lang trao đổi ánh mắt, dưới đáy lòng đều sợ hãi, nếu ai chọc tiểu thư, đều phải nỗ lực mà trả giá a.
Khi ba người đang nói chuyện, thì đoàn người đã từ từ tản ra.
Trên cái bàn trước mặt Mặc Trần, thuốc đều đã được phát hết.
Ngoại trừ các thiếu nữ vẫn còn vây ở một bên.
“Xuất Trần công tử, đây là túi tiền ta tự tay thêu, ngài nhất định phải nhận lấy." Một thiếu nữ vẻ mặt đỏ bừng, ngượng ngùng đưa túi tiền cho Mặc Trần.
“Xuất Trần công tử, đây là áo gối ta thêu…"
“Xuất Trần công tử, đây là y phục ta làm cho ngài…"
Mười mấy thiếu nữ đồng loạt ùa lên, mỗi người đều tranh nhau đem đồ vật của mình nhét vào lòng Mặc Trần.
Mà Mặc Trần bị vây ở giữa, dưới sự huyên náo vây quanh như vậy, vẫn không thay đổi nét ôn hoà như gió, vẻ mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên. Dịu dàng cười nhìn mười mấy vị thiếu nữ.
Không biết hắn nói gì đó, mà những thiếu nữ đó đều không cam lòng rời khỏi.
Khung cảnh an tĩnh lại, Mặc Trần đưa đôi mắt trong veo như nước nhìn về phía Thập Thất.
Mâu quang Thập Thất chợt lóe, sau đó nói với Mai Hoa và Sài Lang: “Hai người chờ ở đây, ta đi gặp hắn."
Nhìn Thập Thất từng bước tới gần, nụ cười dịu dàng của Mặc Trần vẫn không thay đổi.
“Xuất Trần công tử." Thập Thất cúi người chào hỏi.
Mặc Trần gật đầu: “Mộ Dung tiểu thư."
Nhìn đôi mắt trong suốt của hắn, ánh mắt Thập Thất loe lóe, sau đó trầm giọng nói: “Ta có một chuyện muốn nhờ." Đối với một người nam tử như vậy, nàng thực sự không thể nói được những lời giả dối, không bằng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nụ cười dịu dàng bên môi của Mặc Trần lại thâm sâu thêm vài phần.
Thập Thất thấy hắn không đáp lời, lòng quýnh lên, vội vàng nói: “Ta biết Xuất Trần công tử không chẩn trị cho người trong triều đình. Thế nhưng người ta thỉnh cầu Xuất Trần công tử cứu giúp không phải là quan viên triều đình, mà chỉ là một phụ nhân bình thường. Mọi việc đều có ngoại lệ. Chỉ cần Xuất Trần công tử đồng ý chẩn trị cho mẫu thân ta, vô luận Xuất Trần công tử có yêu cầu gì, ta cũng sẽ cố gắng hết sức làm được." Sau khi nói ra hết, Thập Thất lại thấy hối hận, nàng nói những lời này là quá xem thường Mặc Trần rồi! Dựa vào thân phận của hắn, muốn cái gì mà không thể đạt được? Mà nàng nói những lời đó, quả thực có chút tục tiễu.
“Mộ Dung tiểu thư không cần cấp thiết như thế. Ta đâu có nói sẽ không cứu. Thế nhưng ta có một điều kiện." Mặc Trần cười nói.
“Ớ?" Thập Thất nhướng mày.
“Trên Tây Sơn, từ khúc mà Mộ Dung tiểu thư diễn tấu và từ khúc đang được truyền lưu rộng khắp dân gian, có thể tặng cho ta được chứ?" Mặc Trần bình thản nói ra yêu cầu của hắn.
Nghe thấy yêu cầu như thế, Thập Thất kinh ngạc vô cùng: “A?" Hai từ khúc?
Đôi mắt trong suốt của Mặc Trần thoáng lóe lên, sau đó cười hỏi: “Có phải hơi khó khăn không?"
“Không không không! Sao lại khó khăn, hai từ khúc kia ta sẽ mau chóng soạn ra khúc phổ tốt giao cho Xuất Trần công tử. Từ nay về sau, hai từ khúc này, ta sẽ không đạn tấu ở bất cứ nơi nào nữa." Thập Thất trả lời thật nhanh, nàng làm sao cũng không ngờ tới sẽ thuận lợi như vậy, với lại yêu cầu của hắn lại vô cùng đơn giản.
“Ha ha." Hắn nhàn nhạt cười, gật đầu.
Thập Thất đột nhiên có chút xấu hổ, dường như nàng đang chiếm hết lợi lộc của người ta vậy, vì thế nàng thoáng do dự hỏi: “Huynh xác định yêu cầu chỉ đơn giản như thế? Mẫu thân ta trúng một loại cổ độc hiếm thấy của Tây Vực, thần y Cổ Trì cũng nói là không có cách nào giải độc."
“Ta có thể giải." Tiếng nói trong veo mê người của Mặc Trần vang vọng bên tai Thập Thất.
Hắn có thể giải…
Thời khắc này, lòng Thập Thất tràn đầy hi vọng.
Nơi đáy mắt của Mặc Trần hiện lên một tia thống khổ…
Bóng cây đưa đẩy, màn đêm âm u.
Mộ Dung phủ
Trong phòng Lý Uyển Nhi, Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi đang trò chuyện rất vui vẻ.
“Ngày hôm nay, ta đã trình đơn xin từ chức lên Hoàng Thượng. Chỉ cần ta từ quan, thì sẽ không còn nhiều phiền phức nữa. Đến lúc đó, một nhà ba người chúng ta rời xa kinh thành, đến một vùng thôn quê trong núi sinh sống. Lúc đó, mua vài mẫu ruộng tốt, ta chính là một người nông phu bình thường. nàng chớ có ghét bỏ ta." Mộ Dung Phong cười nói với Lý Uyển Nhi. Mấy ngày nay ông đã nghĩ rất rõ ràng, nếu như vẫn tiếp tục làm quan ở kinh thành, thì những vấn đề vô pháp giải quyết vẫn đầy ra đó, và còn phải đi đối mặt với đủ loại nguy hiểm. Không bằng cao chạy xa bay.
Lý Uyển Nhi mềm mại cười nói: “Lão gia, đây chính là cuộc sống thiếp mong đợi cả đời. Thiếp tin rằng Thập Thất cũng sẽ thích."
Mộ Dung Phong gật đầu: “Đúng thế, như vậy, sẽ không liên lụy đến Thập Thất. Để Thập Thất gả cho một người bình thường, đối với con mà nói, có lẽ đây là một chuyện tốt."
Hai thân ảnh hắc y ẩn mình trong màn đêm, lưu loát phi đến Mộ Dung phủ.
Hai người dừng lại trên đỉnh phòng Lý Uyển Nhi.
Một người trong đó lấy ra một ống trúc, cậy mái ngói lên, thổi một làn khói trắng vào phòng.
Trong phòng, Mộ Dung Phong và Lý Uyển Nhi còn đang bàn về cuộc sống sắp tới, sau khi từ quan, cuộc sống đồng ruộng ở nông thôn ra sao, nhưng sau khi làn khói bay vào trong phòng, hai người nói nói một hồi, rồi bất chợt đều ngất đi.
Hai bóng đen đẩy cửa bước vào, không có gây ra bất luận tiếng vang nào.
“Phi Kiếm, canh cửa đi." Hiên Viên Ninh đeo mặt nạ bạc phân phó Phi Kiếm.
Phi Kiếm gật đầu, sau khi thổi tắt ngọn nến, liền ra khỏi phòng.
Hiên Viên Ninh thần tốc nâng Lý Uyển Nhi dậy, lấy một viên dược hoàn trong bình thuốc, cho vào trong miệng Lý Uyển Nhi.
Sau nửa canh giờ.
Một chiếc xe ngựa dừng trước cổng Mộ Dung phủ.
Từ trên xe ngựa đi xuống ba người.
Sau khi ba người xuống xe ngựa, thì từ trên bầu trời đáp xuống một cỗ kiệu.
Bốn hắc y nhân nâng cỗ kiệu xuống đất, Mặc Trần ngồi ở trên nghiêng đầu nhìn sang Thập Thất nói: “Vẫn chậm một bước."
Ba người Thập Thất kinh ngạc không thôi. Bốn người nâng một cỗ kiệu, khinh công ngang bằng với tốc độ của xe ngựa. Thảo nào Mặc Trần cự tuyệt ngồi xe ngựa!
Cùng lúc đó, lại có hai thân ảnh xuất hiện tại Mộ Dung phủ.
“Thiếu chủ, Mộ Dung phủ không có bất cứ động tĩnh gì."
“Hmm?" Cổ Trì nheo mắt, đảo đường nhìn sắc bén qua toàn bộ Mộ Dung phủ. Đêm nay, hắn tham nhập Tứ vương phủ, Hiên Viên Ninh không ở trong phủ, hắn trực giác, Hiên Viên Ninh sẽ đến Mộ Dung phủ. Có lẽ hắn chỉ muốn chứng minh, nếu trong lòng Hiên Viên Ninh có Mộ Dung Thập Thất, thì hắn ta nhất định sẽ đến giám thị nhất cử nhất động của Mặc Trần! Nhưng vậy mà lại không hề có động tĩnh gì. Hay là hắn ta đang ẩn núp ở một nơi nào đó.
“Thiếu chủ, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi, Cung chủ Đệ Nhị Cung đã tới rồi."
Cổ Trì không đáp lại, đường nhìn lạnh lùng chứa đầy sát khí rơi vào một gian phòng đã tắt nến, trong bầu không khí lưu động, hắn dường như nghe thấy được một hương thuốc thơm mát.
20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>
Tác giả :
Thư Ca