Thập Thất Thiếp
Chương 77-4: Quyết đấu (4)
Sau khi Hiên Viên Ninh đeo mặt nạ rời khỏi Tây Sơn, liền lập tức tới Mộ Dung phủ, hắn phải xác định người đó sinh bệnh hay là trúng độc.
Tuy là ban ngày, nhưng võ công Hiên Viên Ninh và Phi Kiếm đều rất cao, nên hành tẩu trong Mộ Dung phủ vô cùng thuận lợi.
Dọc theo đường đi, Hiên Viên Ninh đã xác định được hai người, một người là mẫu thân Thập Thất, người còn lại là phụ thân Thập Thất.
Mộ Dung Phong mỗi ngày đều vào triều, hắn không nhận thấy được ông ta có gì khác thường.
Như vậy khả năng còn lại duy nhất, đó là Hiên Viên Mặc lấy Lí Uyển Nhi đến áp chế Thập Thất.
Thuần thục hành tẩu trong Mộ Dung phủ, Hiên Viên Ninh từng xem qua bản đồ Mộ Dung phủ, cho nên khi hành tẩu, rất thông thạo.
Sau khi đến phòng Lí Uyển Nhi, hai người nhún mình nhảy lên trên đỉnh phòng.
Vén một mảnh ngói lên, đã có thể nhìn thấy người ở bên trong.
Lúc này, Lí Uyển Nhi đang thêu hoa, cho nên Hiên Viên Ninh chưa thể nhìn rõ sắc mặt Lí Uyển Nhi. Do đó còn chưa thể phán đoán rốt cuộc là Lí Uyển Nhi trúng độc hay bị bệnh.
“Hồng Nhi, đi dặn dò phòng bếp, bữa tối làm thức ăn mà Thập Thất thích, đặc biệt là cá kho tiêu. Thập Thất thích ăn món đó." Lý Uyển Nhi ngẩng đầu căn dặn Hồng Nhi đứng bên cạnh.
Hồng Nhi cười gật đầu: “Từ lúc Nhị phu nhân và Tam phu nhân rời khỏi phủ, nụ cười trên mặt phu nhân ngày càng nhiều hơn, ngay cả tiểu thư cũng không giống với trước kia. Thật sự là tốt quá." Hồng Nhi vừa cảm khái, vừa bước ra khỏi gian phòng.
Nghe thấy lời Hồng Nhi nói, Lí Uyển Nhi nở nụ cười. Đúng vậy, từ khi không có Nhị phu nhân với Tam phu nhân. Bà và lão gia mỗi một buổi tối đều có thể ở cùng nhau, bây giờ Thập Thất lại rất nghe lời, đời này, bà không cầu thêm gì nữa.
Trên đỉnh phòng, lúc này Hiên Viên Ninh đã thấy rõ sắc mặt của Lí Uyển Nhi.
Theo biểu hiện bên ngoài cũng không có gì khác thường, nhưng mà ở trên mu bàn tay Lí Uyển Nhi, hắn thấy được một đường hồng tuyến mờ mờ. Đây là cổ độc hiếm thấy của Tây Vực, vô dược khả giải!
Cổ độc này, quỷ bí âm độc, chỉ có dược vật kéo dài tính mạng! Đầu tiên là cách mười ngày dùng một lần, nửa năm sau chỉ có thể xem vận mệnh người trúng độc, nếu có thể vượt qua thì có thể sống thêm một năm rưỡi, nếu không vượt qua được, cũng chỉ có thể sống đến nửa năm.
Trừ phi… thần sắc Hiên Viên Ninh khẽ biến.
‘Bang bang phanh’
“Mẹ ơi, con vào được chứ?" Ngoài cửa vang lên tiếng nói của Thập Thất.
“Vào đi." Lí Uyển Nhi đáp.
Thập Thất tiến vào, Cổ Trì cũng theo phía sau nàng.
Lí Uyển Nhi nhìn thấy Cổ Trì phía sau Thập Thất, nghi hoặc hỏi: “Thập Thất, vị này là?"
“Đây là thần y Cổ Trì, gần đây thân thể mẹ có chút không tốt, mấy lang băm kia căn bản nhìn không ra bệnh gì. Lần trước mẹ chính là dùng thuốc của hắn, nên mới tỉnh lại, cho nên, lúc này, con đi tìm hắn, nhờ hắn đến đích thân bắt mạch cho mẹ." Thập Thất đi lên trước đỡ lấy Lí Uyển Nhi, dịu dàng nói.
Lúc nghe đến Thập Thất nói đến việc dùng thuốc của hắn, Cổ Trì nhướng nhướng mi, hắn cho nàng thuốc khi nào?
Lí Uyển Nhi gật gật đầu với Cổ Trì coi như chào hỏi, sau đó hiền lành nhìn Thập Thất, cười nói: “Để Thập Thất lo lắng rồi. Kỳ thật nhiều ngày nay mẹ đã không có việc gì nữa, không cần thỉnh thần y tới đâu con."
Thập Thất hơi hơi thu lại nụ cười, thầm nghĩ: mẹ, mẹ làm sao biết được nếu như không có giải dược, thì ngày mai mẹ sẽ lại chịu một lần tra tấn đau tới tận xương? Sau khi dìu Lí Uyển Nhi ngồi xuống, Thập Thất cười nói: “Xem một chút tốt hơn là không xem."
“Được rồi, vậy làm phiền thần y." Lí Uyển Nhi không cự tuyệt nữa, dù sao cũng đã mời thần y tới nhà, không cho hắn nhìn xem chẳng phải là khiến người ta mất công đến đây sao.
Cổ Trì cổ quái nhìn thoáng qua Thập Thất, hóa ra nàng cũng có thể thật tình đối đãi với một người như thế, có điều, người này phải được nàng coi trọng. Mà nàng như vậy, lại làm cho hắn có cảm giác khó hiểu.
Thu lại suy nghĩ, Cổ Trì đi qua ngồi đối diện với Lí Uyển Nhi.
Tay phải đặt lên cổ tay phải của Lí Uyển Nhi.
Thời gian qua một lúc lâu, sắc mặt Cổ Trì càng trở nên phức tạp, ánh mắt hắn nhìn Thập Thất, cũng nhiều thêm vài phần hoài nghi.
Nhận thấy được ánh mắt Cổ Trì truyền lại, Thập Thất ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt của hắn trầm trọng, còn có chút nghi ngờ. Nhìn hắn muốn mở miệng, Thập Thất lắc lắc đầu, có chút việc không cần nói trước mặt mẹ.
Trên đỉnh phòng, lúc này Hiên Viên Ninh và Phi Kiếm đã rời đi.
Cổ Trì gật đầu, sau đó thu hồi tay, ánh mắt nhìn lướt qua đường tơ hồng ẩn hiện trên mu bàn tay trái Lí Uyển Nhi, đường tơ hồng này nếu mà không nhìn kỹ thật đúng là khó có thể phát hiện. Ngẩng đầu hiền lành ôn nhu nói với Lí Uyển Nhi: “Thân thể phu nhân cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh tâm tĩnh dưỡng, dùng vài thang thuốc, là có thể khôi phục."
“Làm phiền thần y rồi." Lí Uyển Nhi gật đầu nói, sau đó bảo Thập Thất tự mình đưa Cổ Trì ra khỏi phủ.
Đi qua hai tòa đình, cuối cùng Thập Thất và Cổ Trì ngồi xuống ở một gian đình.
Nhìn sắc mặt trầm trọng của Cổ Trì, Thập Thất nhíu mày hỏi: “Có thể giải được không?"
Ánh mắt tràn ngập đánh giá của Cổ Trì nhìn chằm chằm Thập Thất khoảng nửa khắc, kỳ thật có chút nghi vấn hắn cũng muốn hỏi, nhưng mà, hắn với Mộ Dung Thập Thất cũng không tính là quen thuộc, hơn nữa, nàng và Hiên Viên Ninh cũng có quan hệ tế nhị nào đó, cho nên, vẫn không nói ra nghi vấn, hắn bình tĩnh trả lời: “Phu nhân trúng cổ độc hiếm thấy nhất của Tây Vực. Cổ độc này quỷ dị ngoan độc, người trúng độc không ai có thể sống sót. Cổ độc này dưỡng ở trong cơ thể phu nhân đã hơn năm năm, mười ngày trước mới phát tác, đã dùng một lần giải dược phải không?"
“Phải." Thập Thất gật đầu, nghe những lời hắn miêu tả về cổ độc, thần sắc nàng thoáng thâm trầm rét lạnh.
“Cổ độc này vô dược khả giải, mà tính mạng phu nhân cũng chỉ có thể duy trì hơn nửa năm. Mà trong nửa năm này đều phải dùng giải dược. Mỗi một lần cổ độc phát tác, nhất định sẽ hôn mê bất tỉnh, cả người phát sốt." Cổ Trì nói. Loại cổ độc này cũng không phải là vô dược khả giải, nhưng mà… vì một người không liên quan gì, làm như vậy không đáng.
Nghe vậy, bàn tay Thập Thất trong áo đã gắt gao nắm lại, trong đôi mắt híp lại, sát khí hiện lên, mang theo lãnh ý lạnh thấu xương. Hít sâu một hơi, giọng nàng rét lạnh như hàn băng, nói: “Xin trực tiếp nói cho ta biết đáp án, có thể cứu hay là không thể cứu."
“Không thể." Cổ Trì kiên quyết trả lời. “Nếu năm năm trước được cứu trị, còn có thể thử một lần, nhưng đã qua hơn năm năm, cổ độc đã phát tác, cho nên, đã không thể cứu trị nữa."
Thập Thất chậm rãi nhắm hai mắt lại, đè nén thống khổ nhảy lên trong trái tim, trong đầu vẫn vang vọng hai chữ này. Không thể, không thể giải độc, nửa năm sau, mẹ sẽ rời khỏi nàng.
Loại tình thân ấm áp mà chỉ có thân nhân mới có thể cho, chẳng lẽ thời gian nàng có thể có được lại ngắn ngủi như thế sao?
Cho dù giờ phút này nàng muốn giết Hiên Viên Mặc, thì có tác dụng gì? Hôm nay, lao lực tâm trí, có chỗ nào hữu dụng nữa?!
Cha mẹ chẳng qua chỉ là con cờ hi sinh trong một cuộc âm mưu, trong vòng lốc xoáy của quyền lợi này, cho dù tránh né được Hiên Viên Mặc, thì còn có những người khác.
Âm mưu thủ đoạn không chỗ nào không có, cuộc sống kiếp trước của nàng không phải là như thế sao? Có thể giết người mà tay không dính máu được ư?
Có trách thì trách nàng thủ đoạn không đủ, tâm cơ không sâu. Còn có thời cơ xuất hiện không đúng, nếu như năm năm trước nàng xuyên không đến đây, có lẽ sẽ không phát sinh việc hôm nay.
Đợi lúc nàng lại mở to mắt, Cổ Trì đã rời đi, ở trên thạch bàn, để lại một bình sứ.
Hai tay Thập Thất có chút run run cầm lấy bình sứ. Đây là giải dược có thể duy trì tính mạng của mẹ trong nửa năm.
Nửa năm…
Trở lại phòng, khuôn mặt ôn nhu của Lí Uyển Nhi xuất hiện ngay trước mặt nàng, “Tiễn Cổ thần y rồi sao?"
Thập Thất áp chế sự chua xót nơi cổ họng, cười gật đầu, “Vâng."
“Hôm nay mẹ có bảo phòng bếp làm món con thích ăn nhất, là cá kho tiêu đấy, còn có mấy món khác nữa, hai ngày nay nhìn con gầy không ít, phải ăn nhiều chút mới được." Lí Uyển Nhi dịu dàng nói, bàn tay ấm áp ôn nhu vuốt ve đầu Thập Thất. Thập Thất của bà càng lớn càng đẹp.
Ánh mắt Thập Thất hơi hồng hồng, gắng sức áp chế sự chua xót và thống khổ sắp tuôn ra khỏi cổ họng. Dùng sức gật đầu: “Thập Thất nghe lời của mẹ, nhất định sẽ ăn thật nhiều, chẳng qua đến lúc đó, béo giống tiểu trư, mẹ đừng ghét bỏ Thập Thất đó nha."
“Ha ha, mẹ làm sao có thể ghét bỏ Thập Thất chứ, Thập Thất là tâm can bảo bối của mẹ mà. Mặc kệ Thập Thất biến thành cái dạng gì, vẫn đều là con gái ngoan của mẹ." Lí Uyển Nhi cười nói.
“Con thật muốn cả đời ở lại bên cạnh mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng rời khỏi con được không?" Thập Thất chôn đầu trên hai chân Lí Uyển Nhi, giọng có chút buồn bã lại như có chút thỉnh cầu nói.
Bàn tay Lý Uyển Nhi mang theo tia ấm nồng vỗ nhẹ đầu nàng, nhịn không được cười nói: “Thập Thất trưởng thành, chung quy sẽ phải lập gia đình, làm sao có thể vẫn ở mãi bên cạnh mẹ được chứ?"
Thập Thất không nói thêm gì nữa, chẳng qua nàng cảm thụ được trong tâm linh, từng đợt sóng đau đớn đang trào dâng. Nếu như nàng không có hưởng qua hương vị thân tình, vậy thì, nàng sẽ không quyến luyến, lại càng sẽ không có đau đớn như bây giờ.
Nhưng, một khi loại ấm áp này bao trụ lòng nàng, đến lúc ấm áp bỏ đi, nàng sẽ còn lại gì?
“Mẹ, thuốc trong bình sứ này là do Cổ thần y để lại, về sau cứ cách mười ngày dùng một lần." Thập Thất lấy bình sứ từ trong lòng ra, đặt vào tay Lí Uyển Nhi, nhẹ giọng nói.
“Ừh."
Sau khi dùng xong bữa tối, Thập Thất trở lại phòng của mình, bảo Mai Hoa đi vào trong phòng.
Thập Thất đứng phía trước cửa sổ, nhìn sao với trăng trên trời cao, lệnh cho Mai Hoa đứng phía sau: “Bảo Mẫu Đơn tìm xem Mặc Trần đang ở nơi nào."
“Chẳng lẽ Cổ Trì không tuân thủ hứa hẹn giải độc cho phu nhân?" Mai Hoa nghe thấy lời Thập Thất nói, liền suy đoán hỏi.
“Hắn nói vô dược khả giải, nhưng ta không tin, vô luận như thế nào, chưa đến phút cuối cùng ta sẽ không bỏ cuộc." Thập Thất lạnh giọng nói, nếu Cổ Trì không thể giải độc, như vậy Mặc Trần thì sao? May ra còn có thể có cơ hội.
Mai Hoa gật đầu: “Vâng, bây giờ Mai Hoa đi tìm Mẫu Đơn."
…
Tứ vương phủ
Sau khi Hiên Viên Ninh trở lại phủ, vẫn luôn ở trong thư phòng đánh cờ một mình. Phi Kiếm thì ở lại Mộ Dung phủ tiếp tục thám thính tin tức.
Sau khi Phi Kiếm trở về, bèn tiến vào thư phòng.
“Vương gia."
Hiên Viên Ninh vẫn không ngẩng đầu, chỉ lạnh giọng hỏi: “Cổ Trì có giải độc cho Mộ Dung phu nhân không?"
“Không có. Cổ Trì làm sao có thể giải độc cho Mộ Dung phu nhân. Nếu muốn giải độc, sẽ hao phí năm năm công lực, sao hắn có thể vì một người không quen biết như Mộ Dung phu nhân mà xuất ra năm năm công lực khổ cực tu luyện?" Phi Kiếm lắc đầu trả lời.
“Đúng vậy, không chỉ cần năm năm công lực, hơn nữa còn cần một tháng không thể xuống giường đi lại. Đối với Cổ Trì mà nói, loại sự tình này hắn ta tuyệt đối sẽ không làm. Song, hắn không làm, không có nghĩa là Mặc Trần không làm." Hiên Viên Ninh nhẹ giọng nói.
“Mộ Dung tiểu thư đã sai người đi tìm Mặc Trần." Phi Kiếm trầm giọng.
Nghe vậy, bàn tay cầm quân cờ của Hiên Viên Ninh thoáng run lên, hắn im lặng nửa khắc rồi nói: “Phái người giám thị nhất cử nhất động của Mộ Dung phủ, bổn vương trước sắp xếp mọi việc trong hai ngày, hai ngày sau, đi Mộ Dung phủ."
“Vương gia?!" Phi Kiếm kinh ngạc kêu lên, “Việc này không đáng!"
20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>
Tuy là ban ngày, nhưng võ công Hiên Viên Ninh và Phi Kiếm đều rất cao, nên hành tẩu trong Mộ Dung phủ vô cùng thuận lợi.
Dọc theo đường đi, Hiên Viên Ninh đã xác định được hai người, một người là mẫu thân Thập Thất, người còn lại là phụ thân Thập Thất.
Mộ Dung Phong mỗi ngày đều vào triều, hắn không nhận thấy được ông ta có gì khác thường.
Như vậy khả năng còn lại duy nhất, đó là Hiên Viên Mặc lấy Lí Uyển Nhi đến áp chế Thập Thất.
Thuần thục hành tẩu trong Mộ Dung phủ, Hiên Viên Ninh từng xem qua bản đồ Mộ Dung phủ, cho nên khi hành tẩu, rất thông thạo.
Sau khi đến phòng Lí Uyển Nhi, hai người nhún mình nhảy lên trên đỉnh phòng.
Vén một mảnh ngói lên, đã có thể nhìn thấy người ở bên trong.
Lúc này, Lí Uyển Nhi đang thêu hoa, cho nên Hiên Viên Ninh chưa thể nhìn rõ sắc mặt Lí Uyển Nhi. Do đó còn chưa thể phán đoán rốt cuộc là Lí Uyển Nhi trúng độc hay bị bệnh.
“Hồng Nhi, đi dặn dò phòng bếp, bữa tối làm thức ăn mà Thập Thất thích, đặc biệt là cá kho tiêu. Thập Thất thích ăn món đó." Lý Uyển Nhi ngẩng đầu căn dặn Hồng Nhi đứng bên cạnh.
Hồng Nhi cười gật đầu: “Từ lúc Nhị phu nhân và Tam phu nhân rời khỏi phủ, nụ cười trên mặt phu nhân ngày càng nhiều hơn, ngay cả tiểu thư cũng không giống với trước kia. Thật sự là tốt quá." Hồng Nhi vừa cảm khái, vừa bước ra khỏi gian phòng.
Nghe thấy lời Hồng Nhi nói, Lí Uyển Nhi nở nụ cười. Đúng vậy, từ khi không có Nhị phu nhân với Tam phu nhân. Bà và lão gia mỗi một buổi tối đều có thể ở cùng nhau, bây giờ Thập Thất lại rất nghe lời, đời này, bà không cầu thêm gì nữa.
Trên đỉnh phòng, lúc này Hiên Viên Ninh đã thấy rõ sắc mặt của Lí Uyển Nhi.
Theo biểu hiện bên ngoài cũng không có gì khác thường, nhưng mà ở trên mu bàn tay Lí Uyển Nhi, hắn thấy được một đường hồng tuyến mờ mờ. Đây là cổ độc hiếm thấy của Tây Vực, vô dược khả giải!
Cổ độc này, quỷ bí âm độc, chỉ có dược vật kéo dài tính mạng! Đầu tiên là cách mười ngày dùng một lần, nửa năm sau chỉ có thể xem vận mệnh người trúng độc, nếu có thể vượt qua thì có thể sống thêm một năm rưỡi, nếu không vượt qua được, cũng chỉ có thể sống đến nửa năm.
Trừ phi… thần sắc Hiên Viên Ninh khẽ biến.
‘Bang bang phanh’
“Mẹ ơi, con vào được chứ?" Ngoài cửa vang lên tiếng nói của Thập Thất.
“Vào đi." Lí Uyển Nhi đáp.
Thập Thất tiến vào, Cổ Trì cũng theo phía sau nàng.
Lí Uyển Nhi nhìn thấy Cổ Trì phía sau Thập Thất, nghi hoặc hỏi: “Thập Thất, vị này là?"
“Đây là thần y Cổ Trì, gần đây thân thể mẹ có chút không tốt, mấy lang băm kia căn bản nhìn không ra bệnh gì. Lần trước mẹ chính là dùng thuốc của hắn, nên mới tỉnh lại, cho nên, lúc này, con đi tìm hắn, nhờ hắn đến đích thân bắt mạch cho mẹ." Thập Thất đi lên trước đỡ lấy Lí Uyển Nhi, dịu dàng nói.
Lúc nghe đến Thập Thất nói đến việc dùng thuốc của hắn, Cổ Trì nhướng nhướng mi, hắn cho nàng thuốc khi nào?
Lí Uyển Nhi gật gật đầu với Cổ Trì coi như chào hỏi, sau đó hiền lành nhìn Thập Thất, cười nói: “Để Thập Thất lo lắng rồi. Kỳ thật nhiều ngày nay mẹ đã không có việc gì nữa, không cần thỉnh thần y tới đâu con."
Thập Thất hơi hơi thu lại nụ cười, thầm nghĩ: mẹ, mẹ làm sao biết được nếu như không có giải dược, thì ngày mai mẹ sẽ lại chịu một lần tra tấn đau tới tận xương? Sau khi dìu Lí Uyển Nhi ngồi xuống, Thập Thất cười nói: “Xem một chút tốt hơn là không xem."
“Được rồi, vậy làm phiền thần y." Lí Uyển Nhi không cự tuyệt nữa, dù sao cũng đã mời thần y tới nhà, không cho hắn nhìn xem chẳng phải là khiến người ta mất công đến đây sao.
Cổ Trì cổ quái nhìn thoáng qua Thập Thất, hóa ra nàng cũng có thể thật tình đối đãi với một người như thế, có điều, người này phải được nàng coi trọng. Mà nàng như vậy, lại làm cho hắn có cảm giác khó hiểu.
Thu lại suy nghĩ, Cổ Trì đi qua ngồi đối diện với Lí Uyển Nhi.
Tay phải đặt lên cổ tay phải của Lí Uyển Nhi.
Thời gian qua một lúc lâu, sắc mặt Cổ Trì càng trở nên phức tạp, ánh mắt hắn nhìn Thập Thất, cũng nhiều thêm vài phần hoài nghi.
Nhận thấy được ánh mắt Cổ Trì truyền lại, Thập Thất ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt của hắn trầm trọng, còn có chút nghi ngờ. Nhìn hắn muốn mở miệng, Thập Thất lắc lắc đầu, có chút việc không cần nói trước mặt mẹ.
Trên đỉnh phòng, lúc này Hiên Viên Ninh và Phi Kiếm đã rời đi.
Cổ Trì gật đầu, sau đó thu hồi tay, ánh mắt nhìn lướt qua đường tơ hồng ẩn hiện trên mu bàn tay trái Lí Uyển Nhi, đường tơ hồng này nếu mà không nhìn kỹ thật đúng là khó có thể phát hiện. Ngẩng đầu hiền lành ôn nhu nói với Lí Uyển Nhi: “Thân thể phu nhân cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần tĩnh tâm tĩnh dưỡng, dùng vài thang thuốc, là có thể khôi phục."
“Làm phiền thần y rồi." Lí Uyển Nhi gật đầu nói, sau đó bảo Thập Thất tự mình đưa Cổ Trì ra khỏi phủ.
Đi qua hai tòa đình, cuối cùng Thập Thất và Cổ Trì ngồi xuống ở một gian đình.
Nhìn sắc mặt trầm trọng của Cổ Trì, Thập Thất nhíu mày hỏi: “Có thể giải được không?"
Ánh mắt tràn ngập đánh giá của Cổ Trì nhìn chằm chằm Thập Thất khoảng nửa khắc, kỳ thật có chút nghi vấn hắn cũng muốn hỏi, nhưng mà, hắn với Mộ Dung Thập Thất cũng không tính là quen thuộc, hơn nữa, nàng và Hiên Viên Ninh cũng có quan hệ tế nhị nào đó, cho nên, vẫn không nói ra nghi vấn, hắn bình tĩnh trả lời: “Phu nhân trúng cổ độc hiếm thấy nhất của Tây Vực. Cổ độc này quỷ dị ngoan độc, người trúng độc không ai có thể sống sót. Cổ độc này dưỡng ở trong cơ thể phu nhân đã hơn năm năm, mười ngày trước mới phát tác, đã dùng một lần giải dược phải không?"
“Phải." Thập Thất gật đầu, nghe những lời hắn miêu tả về cổ độc, thần sắc nàng thoáng thâm trầm rét lạnh.
“Cổ độc này vô dược khả giải, mà tính mạng phu nhân cũng chỉ có thể duy trì hơn nửa năm. Mà trong nửa năm này đều phải dùng giải dược. Mỗi một lần cổ độc phát tác, nhất định sẽ hôn mê bất tỉnh, cả người phát sốt." Cổ Trì nói. Loại cổ độc này cũng không phải là vô dược khả giải, nhưng mà… vì một người không liên quan gì, làm như vậy không đáng.
Nghe vậy, bàn tay Thập Thất trong áo đã gắt gao nắm lại, trong đôi mắt híp lại, sát khí hiện lên, mang theo lãnh ý lạnh thấu xương. Hít sâu một hơi, giọng nàng rét lạnh như hàn băng, nói: “Xin trực tiếp nói cho ta biết đáp án, có thể cứu hay là không thể cứu."
“Không thể." Cổ Trì kiên quyết trả lời. “Nếu năm năm trước được cứu trị, còn có thể thử một lần, nhưng đã qua hơn năm năm, cổ độc đã phát tác, cho nên, đã không thể cứu trị nữa."
Thập Thất chậm rãi nhắm hai mắt lại, đè nén thống khổ nhảy lên trong trái tim, trong đầu vẫn vang vọng hai chữ này. Không thể, không thể giải độc, nửa năm sau, mẹ sẽ rời khỏi nàng.
Loại tình thân ấm áp mà chỉ có thân nhân mới có thể cho, chẳng lẽ thời gian nàng có thể có được lại ngắn ngủi như thế sao?
Cho dù giờ phút này nàng muốn giết Hiên Viên Mặc, thì có tác dụng gì? Hôm nay, lao lực tâm trí, có chỗ nào hữu dụng nữa?!
Cha mẹ chẳng qua chỉ là con cờ hi sinh trong một cuộc âm mưu, trong vòng lốc xoáy của quyền lợi này, cho dù tránh né được Hiên Viên Mặc, thì còn có những người khác.
Âm mưu thủ đoạn không chỗ nào không có, cuộc sống kiếp trước của nàng không phải là như thế sao? Có thể giết người mà tay không dính máu được ư?
Có trách thì trách nàng thủ đoạn không đủ, tâm cơ không sâu. Còn có thời cơ xuất hiện không đúng, nếu như năm năm trước nàng xuyên không đến đây, có lẽ sẽ không phát sinh việc hôm nay.
Đợi lúc nàng lại mở to mắt, Cổ Trì đã rời đi, ở trên thạch bàn, để lại một bình sứ.
Hai tay Thập Thất có chút run run cầm lấy bình sứ. Đây là giải dược có thể duy trì tính mạng của mẹ trong nửa năm.
Nửa năm…
Trở lại phòng, khuôn mặt ôn nhu của Lí Uyển Nhi xuất hiện ngay trước mặt nàng, “Tiễn Cổ thần y rồi sao?"
Thập Thất áp chế sự chua xót nơi cổ họng, cười gật đầu, “Vâng."
“Hôm nay mẹ có bảo phòng bếp làm món con thích ăn nhất, là cá kho tiêu đấy, còn có mấy món khác nữa, hai ngày nay nhìn con gầy không ít, phải ăn nhiều chút mới được." Lí Uyển Nhi dịu dàng nói, bàn tay ấm áp ôn nhu vuốt ve đầu Thập Thất. Thập Thất của bà càng lớn càng đẹp.
Ánh mắt Thập Thất hơi hồng hồng, gắng sức áp chế sự chua xót và thống khổ sắp tuôn ra khỏi cổ họng. Dùng sức gật đầu: “Thập Thất nghe lời của mẹ, nhất định sẽ ăn thật nhiều, chẳng qua đến lúc đó, béo giống tiểu trư, mẹ đừng ghét bỏ Thập Thất đó nha."
“Ha ha, mẹ làm sao có thể ghét bỏ Thập Thất chứ, Thập Thất là tâm can bảo bối của mẹ mà. Mặc kệ Thập Thất biến thành cái dạng gì, vẫn đều là con gái ngoan của mẹ." Lí Uyển Nhi cười nói.
“Con thật muốn cả đời ở lại bên cạnh mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng rời khỏi con được không?" Thập Thất chôn đầu trên hai chân Lí Uyển Nhi, giọng có chút buồn bã lại như có chút thỉnh cầu nói.
Bàn tay Lý Uyển Nhi mang theo tia ấm nồng vỗ nhẹ đầu nàng, nhịn không được cười nói: “Thập Thất trưởng thành, chung quy sẽ phải lập gia đình, làm sao có thể vẫn ở mãi bên cạnh mẹ được chứ?"
Thập Thất không nói thêm gì nữa, chẳng qua nàng cảm thụ được trong tâm linh, từng đợt sóng đau đớn đang trào dâng. Nếu như nàng không có hưởng qua hương vị thân tình, vậy thì, nàng sẽ không quyến luyến, lại càng sẽ không có đau đớn như bây giờ.
Nhưng, một khi loại ấm áp này bao trụ lòng nàng, đến lúc ấm áp bỏ đi, nàng sẽ còn lại gì?
“Mẹ, thuốc trong bình sứ này là do Cổ thần y để lại, về sau cứ cách mười ngày dùng một lần." Thập Thất lấy bình sứ từ trong lòng ra, đặt vào tay Lí Uyển Nhi, nhẹ giọng nói.
“Ừh."
Sau khi dùng xong bữa tối, Thập Thất trở lại phòng của mình, bảo Mai Hoa đi vào trong phòng.
Thập Thất đứng phía trước cửa sổ, nhìn sao với trăng trên trời cao, lệnh cho Mai Hoa đứng phía sau: “Bảo Mẫu Đơn tìm xem Mặc Trần đang ở nơi nào."
“Chẳng lẽ Cổ Trì không tuân thủ hứa hẹn giải độc cho phu nhân?" Mai Hoa nghe thấy lời Thập Thất nói, liền suy đoán hỏi.
“Hắn nói vô dược khả giải, nhưng ta không tin, vô luận như thế nào, chưa đến phút cuối cùng ta sẽ không bỏ cuộc." Thập Thất lạnh giọng nói, nếu Cổ Trì không thể giải độc, như vậy Mặc Trần thì sao? May ra còn có thể có cơ hội.
Mai Hoa gật đầu: “Vâng, bây giờ Mai Hoa đi tìm Mẫu Đơn."
…
Tứ vương phủ
Sau khi Hiên Viên Ninh trở lại phủ, vẫn luôn ở trong thư phòng đánh cờ một mình. Phi Kiếm thì ở lại Mộ Dung phủ tiếp tục thám thính tin tức.
Sau khi Phi Kiếm trở về, bèn tiến vào thư phòng.
“Vương gia."
Hiên Viên Ninh vẫn không ngẩng đầu, chỉ lạnh giọng hỏi: “Cổ Trì có giải độc cho Mộ Dung phu nhân không?"
“Không có. Cổ Trì làm sao có thể giải độc cho Mộ Dung phu nhân. Nếu muốn giải độc, sẽ hao phí năm năm công lực, sao hắn có thể vì một người không quen biết như Mộ Dung phu nhân mà xuất ra năm năm công lực khổ cực tu luyện?" Phi Kiếm lắc đầu trả lời.
“Đúng vậy, không chỉ cần năm năm công lực, hơn nữa còn cần một tháng không thể xuống giường đi lại. Đối với Cổ Trì mà nói, loại sự tình này hắn ta tuyệt đối sẽ không làm. Song, hắn không làm, không có nghĩa là Mặc Trần không làm." Hiên Viên Ninh nhẹ giọng nói.
“Mộ Dung tiểu thư đã sai người đi tìm Mặc Trần." Phi Kiếm trầm giọng.
Nghe vậy, bàn tay cầm quân cờ của Hiên Viên Ninh thoáng run lên, hắn im lặng nửa khắc rồi nói: “Phái người giám thị nhất cử nhất động của Mộ Dung phủ, bổn vương trước sắp xếp mọi việc trong hai ngày, hai ngày sau, đi Mộ Dung phủ."
“Vương gia?!" Phi Kiếm kinh ngạc kêu lên, “Việc này không đáng!"
20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>
Tác giả :
Thư Ca