Thập Niên

Chương 6

“Không sao chứ? Tao hơi quá đáng…… Đừng giận nhé……"

“Tao là đồng tính luyến ái."

“…… Cái gì?"

Trải qua ngày đó, tôi hoàn toàn, triệt để rút ra kinh nghiệm xương máu, sau đó kết luận vẫn là một điều: tôi phải tránh xa hắn.

Sau khi đầu óc thanh tỉnh tôi phân tích được rất rõ ràng, hắn chạy tới bám lấy tôi nguyên nhân không ngoài trừ những điều sau: Một, hắn cho rằng tôi khinh thường hắn, còn nói lời chèn ép hắn, trong lòng ngầm hận tôi cho nên muốn “Trả thù"; hai, tôi trong khoảng thời gian này không quan tâm đến hắn, hắn có điểm không cam lòng; muốn chứng minh hắn vẫn là có thể “Chinh phục" tôi; ba, bạn gái hắn quá bảo thủ, bạn trai lại chặt đứt liên lạc, dục vọng không được thỏa mãn; bốn, công việc liên hệ không được thuận lợi, muốn chứng thực một chút bản thân ở phương diện nào đó còn có “năng lực" ; Năm…… đến đây không cần phải liệt kê nữa đâu nhỉ?

Hắn căn bản không phải gay, cho dù làm tất cả mọi việc, nhiều nhất chỉ miễn cưỡng coi như là một người lưỡng tính, tôi không thể cứ như vậy mà chơi đùa cùng hắn. Trừ phi hắn chỉ có một mình tôi, nếu không tôi dứt khoát từ bỏ, tôi không thể chịu đựng được mình giống như trong cung đình cổ đại, cái kiểu cung nữ tùy thời tùy chỗ chờ đợi hoàng đế lâm hạnh, một trái tim cô đơn mặc cho hắn cần thì đến không cần thì đi, cuối cùng còn phải tất cung tất kính nói lời “Tạ chủ long ân".

Xét thực tế rõ ràng thấy được, thâm tình bày tỏ tình cảm với hắn chỉ là một việc dư thừa, tôi chỉ có thể nhận hai tình huống: Hoặc là yêu nhau, từ trái tim đến thể xác của hắn đều là của tôi; Hoặc là dứt khoát là tri kỷ mặt ngoài, ngoại trừ nói chuyện phiếm thì không còn gì nữa. Cả đời không qua lại với nhau có vẻ quá bất thường, bằng hữu chúng tôi giao tình cũng đã nhiều năm rồi, việc tuyệt giao này tôi không thể làm được, cũng không có cách nào giải thích cho bọn Tiểu Xuyên, hơn nữa tôi đối với kiểu “Đột nhiên nghĩ thông suốt" của A Phi còn ôm ấp kỳ vọng không nhỏ, đó mới chính là cảnh giới cao nhất bản thân mong ước.

Vì thế tôi lại bắt đầu thái độ “lạnh nhạt", kiên quyết không cùng hắn gặp mặt một mình, mỗi lần có người thứ 3 ở bên cạnh mới làm ra bộ dáng bạn tốt, ngay cả lúc Tiểu Xuyên đi WC tôi cũng đi theo, miễn cho hắn nắm lấy cơ hội mê hoặc tâm chí tôi. Thời gian hắn trừng tôi càng ngày càng nhiều, tôi biết hắn trong lòng suy nghĩ cái gì, không phải đang mắng tôi bệnh thần kinh thì cũng là cảm thấy ủy khuất, trên cơ bản hắn không đắc tội gì tôi a…… Cũng đúng, có đôi khi tôi đều thấy ủy khuất cho hắn, vớ phải một tên đồng tính luyến ái chết tiệt, thích hắn muốn chết mà lúc nào cũng giả vờ thanh cao, rõ ràng mỗi lần nhắm mắt là có thể rúc vào lòng hắn chẳng thèm quan tâm đến bất cứ gì khác, cũng coi như trọn vẹn, triệt để si tình.

Tôi vì trốn hắn, điện thoại đổi thành hiển thị người gọi đến, cửa lớn cũng đổi thành mang mắt mèo, mấy lần hắn đến tìm tôi tôi đều “Không có nhà", đồ ngốc cũng có thể nhận ra tôi cố ý, có một lần hắn ở trước cửa nhà tôi mắng mấy câu, nội dung như sau: “Cao Úc cái thằng thần kinh! Tao biết mày có nhà! Mày con mẹ nó đi ra cho tao! Tao có làm cái gì đắc tội mày! Hỗn đản! Chó Nhật!#*%xx…………"

Tôi ở trong nhà lẳng lặng nghe, một bên nghe một bên không tiếng động cười khổ, biết rằng bản thân như vậy rất vô dụng nhưng không còn cách nào khác, tôi thật sự rất sợ bộ dáng vô tội này của hắn, nếu cửa vừa mở ra, hắn lời ngon tiếng ngọt một hai câu, tôi còn không như ăn phải thuốc lú?

Đương nhiên, hắn tìm tôi không nhất định là vì chuyện đó, nhưng tôi chỉ có thể phòng cháy hơn chữa cháy, hắn chỉ cần hưng trí tùy tiện chơi đùa một lần, tôi liền phải tiêu tốn trăm ngàn lần khí lực để thức tỉnh, lại một lần nữa buộc bản thân bứt ra khỏi niềm hy vọng đó, những lần kinh nghiệm trước đã khắc sâu trong tôi rồi.

Từng tiếp xúc thân thể lại muốn hai người bình an vô sự thật sự rất khó, không riêng gì hắn, ngay cả bản thân tôi cũng không nắm chắc điều gì.“Gặp lại vẫn là bạn tốt" có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là nơi gặp lại không có giường hoặc là sô pha gì đó, huống hồ với cái khả năng tự chủ của hắn, có lẽ phải lấy công chúng làm hậu thuẫn mới có thể bảo đảm vạn vô nhất thất (không xảy ra việc ngoài ý muốn).

Lúc Tiểu Xuyên tới tìm tôi, nhìn cánh cửa mới của nhà tôi liền cảm thấy nghi hoặc: “Mày làm gì mà phải đổi cửa? Cái kia có vẻ vẫn tốt mà?"

“Hỏng rồi, cho nên đổi cái khác rắn chắc hơn một chút, miễn cho bị ai đó đạp hỏng."

“Ha ha, ai lại rỗi hơi như vậy a?"

Vào phòng, tôi tiếp tục nằm ở trên giường dưỡng thần, Tiểu Xuyên chán đến chết mở máy tính của tôi ra chơi trò chơi trên màn hình, chúng tôi trò chuyện câu có câu không, Tiểu Xuyên chuyển đề tài đến Lý Duy Sâm: “…… Cao Úc, tên kia trong khoảng thời gian này tính tình có vẻ khá cục cằn, mày có nhận thấy không?"

“Chắc là tìm việc không thuận lợi?"

“Cũng có thể…… Có điều nghe nói người nhà nó tìm không ít người, giải quyết xong rồi……"

“Giải quyết xong là tốt rồi, ở đâu vậy?"

“Chắc là xí nghiệp quốc doanh, nó chuẩn bị đẩy mạnh tiêu thụ đồ dùng cho xe hơi thì phải, có thể là xăng dầu gì đó……"

“Cũng hợp với nó lắm, có thể đi công tác lại có tiền, cái miệng của nó cũng rất biết nói……"

“…… Vậy mà nó còn không vừa lòng cái gì không biết? Cái mặt lúc nào cũng hằm hằm, hay là cãi nhau với bạn gái rồi?"

“…… tao cũng không rõ, mày cứ chú ý quan tâm nó nhiều hơn là được."

“Tao cũng phải đi làm, ai, hay là bọn mình khi nào rảnh tìm nó xem xem nhỉ."

“…… Ừm."

Tiểu Xuyên chơi trò chơi chán chê thì quay qua nghe nhạc, con chuột click qua click lại các tập thư mục, khi hắn click vào “Tinh tuyển tập" của tôi, tôi đột nhiên nhớ ra trong đó có mấy “thứ tốt", vài giây đó tôi quả thực cả người đổ mồ hôi, nhanh chóng bắt Tiểu Xuyên rời khỏi, hắn vẻ mặt tò mò hỏi tôi: “Bên trong có cái gì vậy? Bí mật à?"

Tôi cười gượng pha trò: “Không phải…… Tiểu thuyết vẫn chưa viết xong, vẫn còn lộn xộn lắm …… Chờ viết xong lại cho mày xem!"

“Vậy à, tao chờ mày viết xong là được, cố lên nhé!" Tiểu Xuyên không nghi ngờ gì, lại bật modem lên mạng, “Hảo trạm tinh tuyển" tôi giấu trong máy phải làm sao bây giờ a?

“Tiểu Xuyên! Xem giúp tao nước đã sôi chưa!" tôi cuối cùng cũng nhớ tới siêu nước đã đun một lúc lâu trên bếp, Tiểu Xuyên bị tiếng kêu “thê lương" của tôi dọa sợ tới mức nhảy dựng lên chạy thẳng đến nhà bếp, tôi nhanh chóng tranh thủ thời gian đem hết thảy “chứng cớ" giấu đi, chờ hắn bưng tới một bát mì ăn liền đã pha chín, tôi đã lau sạch mồ hôi, mỉm cười:“Cám ơn!"

Trời biết, nếu Tiểu Xuyên thấy mấy thứ kia sẽ phản ứng như thế nào, đó là những thứ kích thích tôi dùng để giải quyết nhu cầu tình dục, mức độ khiêu khích và bạo lực của nó chắc chắn rất cao, bản thân tôi cũng từng viết tiểu thuyết ngắn cùng loại đăng trên mạng, dùng từ càng thô bỉ viết càng hăng, hoàn toàn chỉ là một loại phát tiết mà thôi, có lẽ tại thời khắc nhỏi nhoi đó tôi mới là thật sự là chính mình, cái tôi từng cùng Lý Duy Sâm làm tình kia cũng chỉ là ảo ảnh lưu lại từ quá khứ.

Vì Tiểu Xuyên quan tâm đến Lý Duy Sâm, năm ấy chúng tôi cả đám bạn bè cùng nhau đón lễ Giáng Sinh, địa điểm là ở nhà của tôi.

Lúc Lý Duy Sâm đến không mang theo bạn gái, trong lòng tôi lúc ấy liền lo lắng, cũng may hết cả một ngày hắn vẫn không có gì dị thường, ngay cả tần suất trừng tôi cũng tương đương thấp.

Buổi chiều lúc tiệc tùng tôi không ngừng khuyên hắn uống ít một chút, muốn chắc chắn hắn có thể thanh tỉnh rời đi, hắn trước mặt mọi người cãi lại tôi: “Cao Úc, mày từ khi nào thành bà xã của tao vậy?"

Nghe xong kiểu ăn nói này tôi còn có thể làm thế nào nữa đây, đương nhiên chỉ có thể đảm bảo bản thân uống ít một chút, miễn cho lúc sau phạm phải sai lầm. Lý Duy Sâm uống rất nhiều rượu trắng, tiếp theo lại uống xong hai chai bia, cơm còn chưa ăn đã nằm úp sấp vào sô pha ngủ một mạch.

Ăn uống no say lại đánh bài poker suốt mấy tiếng, rốt cục đến lúc đuổi bọn nó về nhà, tôi gửi gắm hết người này đến người khác, đứa nào đứa nấy đều từ chối, hi vọng cuối cùng chỉ còn Tiểu Xuyên, nhưng chính hắn cũng phải nhờ bạn gái dìu mới ra khỏi cửa được, tôi nhìn cái tên đang nằm ở sô pha kia suy nghĩ một lúc lâu, chỉ có thể kiên quyết gọi hắn tỉnh dậy rồi tính tiếp.

Tôi vừa lay lay hắn vừa hỏi: “Mày gọi cô ấy đến đón hay là để tao gọi xe giúp?"

Hắn chậm rãi mở mắt ra nhìn tôi không nói chuyện, ánh mắt lại vô cùng thanh tỉnh, trong nháy mắt tôi hiểu được hắn đã giả say, tức giận đến lập tức xoay người đi về phòng, phía sau sâu kín vang lên một câu:“Tôi nhớ cậu."

Tôi dừng lại một chút, đầu óc có chút choáng váng, nhưng vẫn khống chế được nỗi khát khao quay đầu lại, tiếp tục đi về phòng, hắn còn nói một câu: “Nói chuyện thẳng thắn với tao một lần được không?…… tao cam đoan không làm gì xấu."

Lời của hắn không thể tin tưởng được, tôi biết điều đó, cho nên tôi lạnh lùng đáp lại:“…… Mày trước kia cũng từng hứa như vậy, không phải ít lần."

“Mày hận đến thế sao? Tâm sự cùng tao một lúc cũng không được sao?"

Hắn đây là chuyển mở đề tài một cách giảo hoạt, tôi cũng biết, thế nhưng chân tôi như cắm rễ vào đất, mặc hắn đến gần ôm chặt lấy eo từ phía sau, cằm cọ qua cọ lại ở trên vai tôi, giống hệt như con mèo tôi đã từng nuôi hồi nhỏ, dụ dỗ tôi mắc lừa hắn thêm lần nữa.

“…… Được rồi, chúng ta nói chuyện tử tế, trước tiên mày buông ra đã." tôi thật vất vả buộc chính mình nói những lời này, đẩy hắn ra ngồi vào sô pha.

Hắn định ngồi ở bên cạnh tôi, đương nhiên bị tôi chạy tới đối diện: “Ngồi yên ở bên đó, không được phép qua đây…… Mày muốn nói chuyện gì?"

“…… Mày trốn tao là có ý gì, hãy giải thích rõ ràng đi."

“Chẳng có ý gì cả, chỉ là không rảnh."

“Mày rõ ràng ở nhà cũng không mở cửa, tao nghe thấy tiếng mày đi lại."

“Tao…… Chắc là mày nghe lầm rồi?"

“Lúc Tiểu Xuyên gọi điện cho mày tao cũng ở bên cạnh, sau đó tao gọi thì không thấy ai……"

“…… tao không muốn làm loại chuyện đó với mày, chỉ đơn giản vậy thôi."

“Loại chuyện nào?" Hắn hợp tình hợp lý ép hỏi tôi, cả người cũng đứng lên:“Lúc đầu mày cũng không nói một câu “không muốn", hiện tại lại trở nên thanh cao rồi? Tao không có tư cách chơi với mày đúng không hả? Thưa ngài phóng viên!"

Đối mặt với vẻ mặt tức giận của hắn, tôi chỉ có thể tự trách mình hồ đồ, vì cái gì lúc ấy không cương quyết cứng rắn cự tuyệt hắn. Tôi nhìn hắn như nhìn một người xa lạ ba giây, sau đó cười lạnh hạ lệnh trục khách:“Nói xong chưa? Mày có thể đi rồi đấy."

“…… Cam chịu ư? Vậy tao đây cũng không cần phải khách khí với mày nữa!"

Hắn đầu tiên cho tôi một cái tát, dùng lực rất mạnh, làm cho tôi thuận thế ngã xuống sô pha. Tôi ngồi xuống đang định đánh lại, hắn liền nhào lên người tôi kéo mạnh áo len, thừa dịp đầu tôi bị trùm không thoát ra được, hắn cho tôi một quyền vào bụng, khiến tôi không thở nổi một lúc lâu, thiếu chút nữa hôn mê.

Đến lúc tôi lấy lại tinh thần thì cả người đã bị hắn lật qua đè dưới thân, hai cánh tay bị bẻ ra sau lưng, hơn nữa còn bị hắn kiềm giữ bằng đầu gối, quần cũng bị kéo mạnh xuống, gần như chỉ một lần làm bại lộ hoàn toàn nửa người dưới của tôi, làn da tiếp xúc với không khí lạnh rất khó chịu, tôi rốt cục chửi ầm lên:“Con mẹ nó mày buông ra mau! Khốn kiếp!"

“Tao còn không khốn nạn bằng mày đâu!" Hắn còn không rảnh cãi lại, nắm lấy tóc tôi đập đầu vào rìa sô pha, ót truyền đến một trận đau nhức, tôi đầu váng mắt hoa không mở miệng được.

Rồi sau đó, hắn trực tiếp đưa cái đó vào cơ thể của tôi, không hề vuốt ve hay bôi trơn, tôi cắn chặt răng mặc hắn va chạm, nhưng khóe mắt cho dù nhắm lại cũng vẫn chảy ra chất lỏng nào đó, kỳ thật từ lúc hắn tiến vào đến lúc bắn ra mới chỉ bốn năm phút, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng lâu, loại hành vi này…… Chính là cưỡng gian, cưỡng gian một cách trắng trợn, nhưng dường như đối với hắn lại chỉ là một loại chinh phục sức mạnh mà thôi.

Đợi hắn cảm thấy thỏa mãn rời khỏi người tôi, nước mắt cũng đã sớm khô cạn, tôi ngữ khí vẫn lãnh đạm bình tĩnh như cũ:“Mày cút đi."

Hắn ôm tôi nâng dậy, động tác dịu dàng vẫn không giấu được sự tự đắc trong mắt, rồi đột nhiên trái tim tôi nguội lạnh, nói ra bí mật ẩn sâu dưới đáy lòng kia, nghe được lời tôi nói hắn trong một lúc không phản ứng lại, hỏi tiếp: “…… Cái gì?"

“Tao nói tao là đồng, tính, luyến, ái! Mày vẫn chưa đi à?" tôi hất bàn tay đang đặt trên khóe môi tôi, một lần nữa nói ra sự thật bản thân không hề muốn cho người khác biết.

“Vậy mày…… Ý của mày là, mày đối với chuyện giữa hai chúng ta…… rất thật lòng?" Hắn lắp bắp mãi mới nói ra được hết câu, ánh mắt nhìn thôi khiếp sợ đến cực điểm.

Tôi không nói gì nữa, chỉ nhìn thẳng vào hắn, hai mắt hắn cũng ngẩn ra nhing tôi, thời gian như ngừng trôi trong chốc lát, giữa chúng tôi trong lúc đó không hề có một tiếng động nào…… Đột nhiên, hắn nhảy dựng lên chạy ra phía ngoài, ngay cả khóa quần cũng không kéo lên, vẫn duy trì tình trạng mở rộng như vừa rồi.

Lễ Giáng Sinh chỉ được nghỉ một ngày không thể kéo dài hơn, tôi ngày hôm sau vẫn theo thường lệ đi làm, đám đồng nghiệp nhìn thấy mặt tôi liền quay ra nói thầm, thẳng thắn mở miệng hỏi cũng chỉ có người “Sư phụ" kia của tôi, tôi nói không có việc gì, chỉ là gặp phải phường trộm cướp, cũng không tổn thất bao nhiêu, lấy mất mấy trăm đồng trên người mà thôi, ông vỗ vai tôi thấm thía khuyên nhủ:“Tiền là vật ngoài thân, người không có việc gì là tốt rồi, đừng so đo với cái loại người này biết không?"

Tôi khúm núm đáp lời, cố gắng giữ vững thân mình, kỳ thật hai chân vẫn đang run lên, mấy vết thương trên người cũng không có gì, có điều đầu vô cùng choáng váng, hình như là bị cảm mất rồi. Giữa trưa tôi không về, dựa vào bàn nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi chiều thực thanh nhàn, tôi cuối cùng cũng cố gắng duy trì được đến lúc tan tầm. Lúc chuẩn bị đi về, đứng lên liền thấy đất trời chao đảo, đi đường mà không giống đi trên mặt đất nữa, thế nhưng tôi vẫn chầm chậm đi ra được đến cửa lớn của đơn vị.

Lúc ngồi trong tắc xi tôi luôn cảm thấy buồn nôn, lái xe còn tưởng rằng tôi say xe, hỏi tôi có muốn đứng ở vỉa hè hay không, tôi nói bác chỉ cần để ý đi nhanh lên một chút là được, đợi đến khi xuống xe cả người tôi thật sự như cuồn cuộn nổi sóng, vừa may Tiểu Xuyên tới tìm, vội vàng trả tiền xe rồi dìu tôi vào nhà.

Tay hắn vừa sờ lên trán tôi sắc mặt liền thay đổi, nhất quyết lôi kéo tôi đến bệnh viện. Đo xong nhiệt độ cơ thể, sốt rất cao, ba mươi chín độ tám, hắn lại làm như sắp chết tới nơi, ép tôi truyền dịch, một bên ngồi chờ một bên lải nhải cả tiếng đồng hồ hỏi tôi sao lại thế này, tôi chỉ biết đem cái lý do vớ vẩn kia giả thích lại một lần.

“…… Bị cướp? Vậy mày làm sao lại bị cảm nữa?" Tiểu Xuyên tâm tư đột nhiên trở nên sáng rõ, xoáy vào điểm đáng ngờ trong lời nói của tôi.

“Tao…… tao không cam lòng, tìm thằng đó suốt nửa đêm không tìm thấy…… Nếu như bắt được tao sẽ cho nó biết tay!"

“…… Mẹ nó, đáng sao? Làm cho mình thành ra như vậy!"

“…… Cũng có cái gì đâu……"

“Còn không có gì! Nếu tao không kéo mày đi, trễ một chút thì làm sao?" Vẻ mặt khoa trương của Tiểu Xuyên khiến cho lòng tôi rất ấm áp, tôi mỉm cười nói với hắn: “Vậy…… Mày là ân nhân cứu mạng của tao rồi còn gì?"

“Ha ha, không dám…… Mày cũng phải chăm sóc nhiều hơn cho chính mình đi, thật là……" Tiểu Xuyên lại bắt đầu lải nhải, tôi thành thành thật thật chăm chú lắng nghe, căn bản không có lựa chọn nào khác.

Tiểu Xuyên phục vụ trọn gói cho tôi, châm cứu xong lại đưa về nhà, nghe nói tôi chưa ăn gì còn tự tay làm vài món nhẹ nhàng bưng đến tận miệng, loại phương thức đối đãi với trẻ nhỏ này thực làm cho tôi có chút quẫn bách, nhưng hắn nói:“Mày nếu ngại không thể ăn, tao sẽ không miễn cưỡng……"

Đương nhiên…… Sẽ không thoải mái lắm, tôi lại lần nữa lĩnh giáo khả năng nấu nướng “tài ba" của hắn, sau một lúc hắn vẻ mặt chờ mong hỏi tôi có tiến bộ không, tôi gật đầu như giã tỏi:“Rất ngon! Rất ngon!…… Thế nhưng sao mày lại không ăn?"

Cười cười nói nói, bất tri bất giác sắc trời đã tối, Tiểu Xuyên dặn tôi nhất định phải uống thuốc vừa mua, sau đó không quá yên tâm rời đi, đến lúc gần đi còn nói lại:“Ngày mai tao đi làm về sẽ đến giám sát mày đó!"

Tiếng cự tuyệt của tôi bị hắn bỏ lại phía sau, cũng không biết hắn có nghe thấy hay không, căn phòng đã yên tĩnh trở lại, còn lưu lại một chút hơi ấm, tinh thần của tôi cũng tốt hơn rất nhiều, rốt cục cũng có thể đối mặt với chuyện đã không kịp suy nghĩ kỹ.

Lúc này đây hẳn là đã chấm dứt thật sự rồi, tôi nhớ tới cái tên sợ tới mức cuống cuồng chạy đi mất, giống hệt như tôi đã tưởng tượng, hắn căn bản không phải, cho nên mới có thể khiếp sợ đến như vậy, biểu hiện của hắn trong một khắc kia hoàn toàn ở trong sự dự liệu của tôi, thật sự cũng chẳng có gì to tát. So loại ánh mắt ám muội dịu dàng này của hắn, tôi thà để hắn từ nay về sau kỳ thị mình như kẻ ngoại tộc còn hơn, bị hắn chán ghét oán hận suốt bao lâu không rõ. Đây đã là thủ đoạn cuối cùng của tôi, đã không thể thành người thì liền thành ma, không còn đường sống. Không chỉ đối với hắn, chủ yếu là tôi không muốn nuông chiều bản thân mình nữa, dùng hết tất cả lý do vẫn không thể dứt bỏ nổi, chơi trò ngây thơ thuần khiết, chơi trò tiêu sái, chơi cách ly cuối cùng chơi đến bạo lực, ai cũng đều phải cười đến đau cả bụng, cười tôi làm ra vẻ ngu ngốc đến cực điểm này, càng không phải nói đến lúc hắn chạy trốn cũng không có quay đầu liếc nhìn tôi một cái.

Trong nháy mắt đó lòng tôi thật sự đã chết, cho dù thời gian có quay ngược trở lại cũng quyết không hối hận việc ngày đó đã làm, ngược lại có một cảm giác nhẹ nhõm thoải mái, bởi vì tôi thật sự đã quá mệt mỏi, hoàn toàn không hận hắn, là tôi tự chuốc lấy phiền phức, hoặc là…… cũng coi như hắn đã bị tôi làm tổn thương đi. Nghĩ kỹ lại tất cả những gì hắn đã làm, ở một mặt nào đó cũng coi như để tâm đến tôi không ít, mà tôi từ trước tới nay chưa bao giờ chân chính coi hắn là bằng hữu, nếu có thể trở lại thời điểm trước khi xảy ra “cuộc chơi" đó, tôi có thể lặng lẽ ở bên hắn cả đời cho đến lúc chết đi, nhưng cái gì xảy ra cũng đã xảy ra rồi, tôi không thể nào vô dục vô cầu được nữa, cái xấu xa trong lòng càng ngày càng bại lộ rõ ràng, tôi như vậy ngay cả chính bản thân cũng không thể thừa nhận, như vậy càng khiến cho tôi xấu xa hơn một chút, tôi không từ bỏ được, hắn mới lấn tới.

Dù cho dùng cách gì đi nữa thì chấm dứt hoàn toàn là tốt rồi, giây phút đó tôi chỉ có ý niệm này trong đầu, “Đột nhiên nghĩ thông suốt" vẫn như cũ là cảnh giới cao nhất, tôi lại chỉ là một phàm phu tục tử — cho dù là bị hắn sau khi bạo lực xong bố thí chút ôn nhu, tôi cư nhiên cũng vẫn cảm động, không có thuốc chữa như vậy tôi còn có thể làm gì?

Tôi hèn mọn như vậy nhưng lại hết sức tham lam, trước lúc hắn quay người bước đi tôi thậm chí còn lưu lại một chút ảo tưởng, nếu như…… Hắn có thể nói một câu “Tao không quan  tâm", tôi sẽ tiếp tục hy vọng hắn nói yêu tôi, rồi sau đó…… Hy vọng hắn chia tay với bạn gái hiện tại, từ bỏ hết thảy, chỉ để lại tôi bên người, cả cuộc đời từ nay về sau chỉ có mình tôi…… Vì thế sau khi hắn quay người bước đi, tôi may mắn hắn không thỏa mãn ảo tưởng của tôi, không chú ý đến ánh mắt cơ khát của tôi, càng không có cơ hội biết đến tương lai tâm thần, điên cuồng của tôi.

Đối với Tiểu Xuyên, đối với bố, sự bình thường của tôi là vì bọn họ vẫn luôn để ý tới tôi; Đối với mẹ, tôi nói với chính mình vô số lần là tôi không cần bà; Đối với Lý Duy Sâm, tôi cũng tỏ ra dáng vẻ đó, nhưng kết quả tất cả đều là mua dây buộc mình, cũng chỉ là báo ứng tất yếu mà thôi, những người mắc bệnh như vậy xứng đáng chịu sự ràng buộc đó, miễn cho thừa sức lực mà đi hại người khác.

Trong thời gian vài năm này, xem như ông trời đang giáo huấn tôi đi, tôi an tâm tiếp nhận, thâm chí còn mỉm cười cảm ơn. Tôi thật sự đã chịu đủ rồi, vô luận là hắn hay là tôi, cái tôi gọi là tự tôn đến đêm qua đã sụp đổ hoàn toàn, lại phải mất một khoảng thời gian bằng từng đó để phục hồi lại sự tự phụ ban đầu của tôi, đó quả thật là một nhiệm vụ vô cùng gian nan, lấy hắn để làm động lực nhất định không thành, may mắn là sự thật chứng minh hắn đã lựa chọn từ bỏ quyền lợi.

…… Suy nghĩ một đống linh tinh đến đau cả đầu, tôi cũng tỉnh táo lại một chút, sau đó mở máy tính lên mạng xem này nọ một chút, nơi nơi lưu tình, triệu chứng của bệnh cảm mạo không còn rõ ràng lắm, chỉ là nơi tiếp xúc với ghế bắt đầu cảm thấy ân ẩn đau, tôi xê dịch thân thể nửa ngồi mắt đi mày lại với bạn trên mạng. Chỉ chốc lát sau có một người xa lạ hỏi tôi: “Có muốn 419 (1) ? Tôi trẻ tuổi đẹp trai, tốt nghiệp học viện thể dục thể thao, số điện thoại là xxxxx

Tôi trả lời lại: “Tôi chỉ làm 1, không làm 0 (2), nếu đồng ý xin liên hệ lại."

“……………………………………………………"

Đáp lời thô tục vô lễ kiểu đó đương nhiên không chiếm được phản ứng, không bị người ta chửi ầm lên là may rồi, tôi tự giễu cười cười liền offline tắt máy.

Nguyên đán tôi ở cùng gia đình mới của bố ăn giao thừa, cùng nhau ăn cơm, đi dạo phố, bố vẻ mặt rất vui vẻ đi bên cạnh dì, tôi là liều mình bồi quân tử, đi tới đi lui liền đụng phải Lý Duy Sâm. Sao lại khéo như thế nhỉ, mấy con phố lớn như vậy thế nào vẫn gặp phải hắn.

Hắn đang đi theo bạn gái mua túi da, sau khi thấy tôi trên mặt ngoài cười nhưng trong không cười giật mình, tôi cũng đáp lại hắn cùng một vẻ mặt như vậy, sau đó hai bên đi qua nhau, thực dễ dàng cũng thực tự nhiên, không có nửa phần xấu hổ. Bố còn hỏi tôi hiện tại chơi với bọn họ thế nào, tôi nói vẫn như vậy, quan hệ rất tốt.

Từ đó về sau qua mấy tháng tôi tổng cộng cũng chỉ thấy hắn hai, ba lần, Tiểu Xuyên nói hắn vừa đi làm đã bắt đầu bị điều đi công tác rồi, thường xuyên không có nhà, tình hình này làm cho tôi càng ngày càng an tâm, bệnh mất ngủ cũng dần dần bớt đi, cho dù có nhớ tới những đêm từng bị hắn ôm ấp cũng không còn kích động nữa.

Đến đầu mùa hè năm đó, tôi cảm thấy bản thân đã hoàn toàn thả lỏng. Thời gian có thể xóa nhòa hết thảy mọi thứ, tôi từng hoài nghi câu nói này, thế nhưng trong những ngày tháng này tôi thực sự tâm phục khẩu phục với người đã nói ra câu đó, bận rộn với công tác, tôi gần như không còn thời gian rỗi mà quan tâm đến tâm tình của mình, bởi vì tờ báo của chúng tôi tăng thêm số trang báo mà không gia tăng nhân thủ, toàn bộ đơn vị chỉ có khoảng hai mươi người, tôi việc gì cũng đều nguyện ý làm, tuy nói tiền lương không bằng với mức sàn, kéo tài trợ vẫn có một chút tiền thưởng, mặc kệ có hay không số tiền này, mấu chốt là phong phú không ít. Kỳ thật lôi kéo tài trợ lúc này cùng đẩy mạnh tiêu thụ không khác nhau là bao, miệng lưỡi dẻo là chuyện tốt, vài người khách hàng tôi kéo được kia đều là dựa vào lễ phép thêm tín dụng, tôi không biết kết giao với người làm ăn có bao nhiêu hơi tiền, ưu điểm lớn nhất của họ chính là đặc biệt đúng giờ, hiệu suất làm việc tương đối cao, thuận mắt hơn so với mấy kẻ dối trá trong đơn vị chúng tôi. Làm được mấy hợp đồng, tôi nhảy thẳng tới phòng tài vụ, cùng chạy “Kinh tế nghiệp vụ" với ba người trẻ tuổi khác, bọn họ hỏi tôi học báo chí sao lại chạy vào được phòng tài vụ, tôi nói đấy là hưởng ứng phong trào hiện nay mà thôi: Nhất chuyên đa năng(3).

Gần tháng sáu, khí hậu trở nên nóng bức hơn rất nhiều, công việc tôi hoàn thành không tệ, trưởng phòng tài vụ đặc biệt cho phép không cần mỗi ngày đi làm, mừng rỡ ở nhà chém mạnh “La Mã", “Ma pháp môn" (4) vân vân, lúc nhàn hạ viết vài thứ mình thích, thoải mái không biết nói sao cho hết. Tiểu Xuyên hâm mộ cuộc sống kiểu này của tôi muốn chết, nói hắn mỗi ngày đều phải ăn mặc nghiêm chỉnh đi điểm danh, vừa đến đơn vị là phải làm chân chạy vặt cho lãnh đạo luôn, tôi lấy tư thái người từng trải “dạy" hắn: “Đồng chí Tiểu Xuyên, thiên tương giáng đại nhiệm vu tư nhân dã (5) …… Hơn nữa tôi lúc trước cũng làm chạy vặt không ít đâu a!"

Một ngày kia, tôi đang chơi game chơi đã sắp đến lúc qua cửa, không biết đứa chết toi nào nhấn chuông cửa nhà tôi, trò chơi kia không thể tạm dừng, tôi quả thực luống cuống tay chân, nhưng cuối cùng vẫn đi mở cửa. Từ mắt mèo tôi nhìn thấy một người đã lâu không gặp: Lý Duy Sâm.

Khi đó tôi rất tin tưởng bản thân, không một chút do dự liền lập tức mở cửa ra, dưới ngọn đèn thấp thoáng hắn vẻ mặt mỏi mệt, tôi sửng sốt một chút, bình thản nhàn nhạt nói với hắn: “…… Là mày à?"

“Là tao đây. Sao nào, không muốn để tao vào à?"

“…… Ha ha, sao có thể chứ."

“Tao mệt muốn chết, mới đi công tác về."

“…… Vào đi."

Thái độ của hắn cũng khá bình thản, giống như căn bản đã quên những lời lần đó tôi nói, tự nhiên cởi giày, vào nhà, lại trực tiếp đi thẳng vào phòng tôi, thật mạnh nằm lên chiếc giường nhỏ bé kia của tôi: “…… Thoải mái quá đi…… Thật sự mệt muốn chết……"

Hắn kêu mệt đến mấy lần, tôi mới nhìn thẳng mặt hắn một chút — tóc dài hơn một chút rồi, râu cũng mọc lởm chởm ở trên cằm, có vẻ hơi lôi thôi.

“…… Um, gối của mày sao thơm thế? Có con gái tới à?" Hắn lười biếng hỏi ta, cái mũi ở trên gối dùng sức ngửi vài cái.

“Không có…… hôm nay tao…… vừa giặt……" tôi tiếp tục ngồi trước máy tính hăng hái chiến đấu, miệng câu có câu không tiếp lời.

“Tao muốn ngủ một lúc, có được không?"

“…… Uh, đợi lúc sau…… tao gọi mày."

“Tao muốn…… mày theo giúp tao, được không?"

Tôi khiếp sợ quay đầu, hắn cười khổ tiếp tục mở miệng: “Mày yên tâm, cho dù mày có muốn làm tao cũng không có sức lực……"

“…… Vậy mày muốn làm gì?" tôi vô cùng nghi hoặc, ánh mắt săm soi ở trên mặt hắn một lúc lâu.

“Không tin tao? Aizz…… Quên đi, hai mắt tao không mở nổi nữa rồi……" Hắn nằm xuống, dùng cái gối hơi thấp che nửa bên mặt: “…… tao để chừa cho mày chút chỗ nằm……"

Hắn thu hết người ngủ ở mép giường, giường nhỏ như vậy hắn cũng có thể để thừa ra một nửa. Tôi tiếp tục chơi game, đến lúc thật sự chống đỡ không nổi nữa liền nằm xuống chiếc giường đó, bản thân tôi cũng không biết có phải mình đã điên rồi không.

Ngủ thẳng mơ mơ màng màng, hai tay của hắn từ sau lưng vươn tới ôm tôi, không đụng gì đến chỗ không nên sờ, có điều lực tay rất khỏe, tôi nóng không chịu được, đẩy hắn vài cái thế nhưng không suy chuyển được chút nào, sau đành chấp nhận ngủ say.

Nửa đêm tôi tỉnh lại một lần, ánh trăng từ cửa sổ chiếu lên thân thể đang cuộn mình của hắn, một chiếc giường bé tẹo hai tên con trai to đùng cùng ngủ vô cùng chật chội, tôi định giỡ tay hắn ra đổi phòng khác ngủ, lời nói mớ của hắn nói ngăn trở hành động của tôi: “…… Ân…… Đừng nháo……"

Hắn ngủ mặt mệt mỏi nhưng mà thỏa mãn, còn mang theo một chút ý cười vô tư, xem ra…… là đang nằm mơ thấy mộng đẹp rồi.

Buổi đêm hôm đó tựa như một đoạn ký ức mơ hồ trong mơ, ngày hôm sau tôi rời giường thì hắn đã sớm đi mất, chỉ còn mùi hương tôi từng quen thuộc lưu lại trên gối, từ đó về sau lại một tháng không liên hệ. Tôi thật không biết hắn có mục đích gì nữa, một thời gian làm như người xa lạ rồi sau đó lại đột nhiên chạy tới, hơn nữa cái gì cũng không làm chỉ đơn thuần ngủ, rồi một chữ cũng không để lại, biến mất lần thứ hai, thật giống như kết cục cẩu thả của một bộ tiểu thuyết, tất cả những tình tiết khúc mắc đều vứt bỏ tại đó. Tôi không dám nghĩ nhiều, coi như hắn là nhất thời mệt mỏi cho nên tùy tiện tìm một chỗ nghỉ ngơi, cho dù lý do này không quá phù hợp với logic hiện thời, dù sao…… tôi còn tự do tự tại sống những ngày thanh nhàn của tôi được, để tránh quá trình dần dần bình phục tự nhiên bị phá ngang.

Thời tiết càng ngày càng nóng bức, vào ban ngày tôi không hay xuất môn, vừa đến buổi tối liền cùng bọn Tiểu Xuyên hoặc vài người đồng nghiệp trẻ tuổi cùng nhau đi chơi, ca hát, ăn kem, chơi bời suốt mấy tiếng đồng hồ. Ngẫu nhiên tôi cũng cùng khách hàng đi ra ngoài ăn cơm, lúc thanh toán tự nhiên phải tranh trả tiền, có người có chút giao tình với tôi, cũng chỉ lớn hơn vài tuổi, thích nhất giáp mặt trêu chọc tôi: “Cậu có trả nổi hóa đơn này không đấy?"

Tôi cũng rất tự nhiên làm càn với anh ta: “Anh đập thêm tiền vào quảng cáo là được rồi, tôi một mình mời anh ăn bao nhiêu cũng không thành vấn đề."

“Tôi hiểu rõ tâm tư này của cậu mà, yên tâm, lần sau tiếp tục hợp đồng tôi bao cậu một năm!"

“…… Tiểu tử anh, sẽ không quên ăn hiếp tôi đâu…… Chúng ta lần này không nói hai lời chứ?"

“Ha ha, không nói hai lời……"

Cầm lấy số tiền thưởng mới ra lò, tôi lắp thêm trong nhà cái máy điều hòa, ở nhà sẽ càng thư thái, chính là không khí khá tệ. Mức thuốc tôi hút là mỗi ngày một bao, một tháng không thoát khỏi ba trăm đồng tiền thuốc hút, trong phòng luôn tràn ngập khói thuốc, Tiểu Xuyên không chỉ một lần khuyên tôi hút ít đi một chút, nói sợ tôi ung thư phổi, trong lòng tôi không cho là đúng nhưng vẫn chiều theo hắn đi kiểm tra một chút, kết quả hoàn toàn khỏe mạnh, trong phổi ngay cả một điểm đen cũng không có. Từ sau khi ra khỏi bệnh viện về hắn cuối cùng cũng lải nhải ít đi, vô cùng vui vẻ lôi kéo tôi đi ăn cơm.

Lại nhìn thấy Lý Duy Sâm, là đầu bảy tháng, trước khi đến hắn có gọi một cuộc điện thoại, nói có thứ muốn tặng cho tôi, tôi có chút kinh ngạc – từ lúc quen hắn đến nay, tôi cũng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ tặng tôi cái gì.

Lúc nhìn thấy “quà tặng" của hắn tôi càng kinh ngạc hơn, thứ hắn tặng cho tôi là một đĩa phim: [ Xuân quang sạ tiết ](6). Đĩa phim này tôi biết, cũng đã xem qua một bản lậu lộn xộn tới cực điểm, hiệu quả hình ảnh quả thực thảm hại không nỡ nhìn, căn bản không nhìn rõ mặt nhân vật chính, xem được vài phút thì tôi lại bỏ ra khỏi đầu đĩa. Tôi không rõ hắn đưa thứ này cho tôi rốt cuộc có ý gì, châm chọc? Khoan dung? Hay là trong lúc vô ý mua nhầm?

Đương nhiên tôi vẫn nhận lấy để trên bàn, không nói một lời, nhưng hắn ngồi ở trên giường vẫn nhìn tôi:“…… Mày không thích à?"

“…… Cũng được mà."

“Tao cũng không biết có phải bản gốc hay không, dù sao hiệu quả cũng rất tốt."

“…… Mày xem rồi?"

“Ha ha, tổng cộng có ba bản, tôi bảo ông chủ lần lượt cho vào đầu đĩa, đây là bản tốt nhất, bên cạnh còn có rất nhiều người nhìn chằm chằm tao nữa cơ…… tao ngượng ngùng để ông ta cho hết vào xong, còn lại cùng xem với mày."

“Mày…… Sao phải cùng xem với tao? Nhà mày không có đầu đĩa à?"

“Tao muốn xem ở nhà mày……"

Hắn vừa nói vừa đứng dậy mở dàn “Rạp chiếu phim gia đình" kia ra, rồi nhanh chóng chạy về ngồi bên cạnh tôi.

Mở đầu chính là một đoạn ngắn đùa giỡn trên giường, tôi lần này xem được rất rõ ràng, hết sức mất tự nhiên xê dịch ra xa một chút, hắn buồn cười một tiếng, bình luận về nhân vật chính trên màn ảnh: “Hai người bọn họ dáng người cũng không tồi, có điều so với chúng ta vẫn kém hơn một chút……"

Tôi làm bộ như không nghe thấy, chỉ để ý nhìn không chớp mắt về phía trước, tình tiết trên phim lần lượt xuất hiện, tôi vẫn chịu đựng không mở miệng nói chuyện, mặc hắn một mình thỉnh thoảng phát ra tiếng cười. Mỗi khi đến lúc Hà Bảo Vinh cùng Lê Diệu Huy dây dưa quấn quýt lấy nhau, hắn đã cười nói đứt quãng không rõ ràng: “Hai cái đứa này…… Ha ha…… Thực con mẹ nó tuyệt quá!…… Cái đứa tên Hà gì gì này…… Cao thật đấy! Ha ha…… Hay……"

Nhưng tôi chỉ có thể nhìn thấy sự giãy giụa đầy tuyệt vọng cùng sự lún sâu cũng vô vọng như thế của Lê Diệu Huy. Ánh mắt hắn trầm mặc đến thế, thống khổ đến thế, lại chỉ để thỏa mãn cho sự vui thích nho nhỏ của họ Hà, một Lê Diệu Huy bi ai như thế khiến cho tôi cười không nổi.

Lúc bộ phim quay đến cảnh buổi chiều nọ, dưới ánh mặt trời loang lổ bọn họ chậm rãi khiêu vũ, tâm tình của tôi đột nhiên u ám tới cực điểm, cúi đầu nói với Lý Duy Sâm: “…… Tắt đi…… Tao không muốn xem nữa……"

“…… Mày lại làm sao vậy? Đang xem hay mà ……"

Hắn một tay nắm nhẹ lấy vai tôi, tay kia nâng cằm tôi lên: “…… Đừng có lại náo loạn nữa, tao có lời muốn nói với mày……"

Cùng những lời này, bờ môi hắn chạm lên mặt tôi, sau khi đụng chạm rất nhẹ nhàng thì di chuyển xuống phía dưới, cuối cùng đi đến miệng.

Chỉ là một loại đụng chạm đơn thuần, mà không có gì khác, hành động này khiến tôi vô thức ngây người trong vài giây, không rõ bản thân đang ở trong không gian nào nữa.

“…… Tao nghĩ…… Tao cũng thích mày, nếu không…… tao sẽ không hôn mày như vậy đâu."

Hắn nói cái gì? Tôi trong nhất thời không phản ứng kịp, vẫn cứ nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đang mỉm cười của hắn, hắn giống như hơi cảm thấy quẫn, nhưng vẫn giải thích lời vừa mới nói: “Lời tao nói là thật, mày nghe rõ rồi chứ…… A, buồn nôn quá đi, tao không nói lại nữa đâu……"

“…… Vậy……" đầu óc tôi vừa choáng váng vừa rối tinh rối mù: “…… Vậy……"

“‘Vậy’ cái gì a…… Mày còn không biểu lộ một chút đi? Trước tiên hôn tao một cái đi!"

Tôi còn ở đang sững sờ, hắn đã nhích cái miệng nóng hổi kia đến, cả người cũng đồng thời nhích tới: “…… Cao Úc, tao thật sự rất nhớ mày, đi công tác lúc nào cũng nhớ…… Có nhớ tao không?"

“…… Tao…… Mày……"

“Mày sao cứ ngây ra thế? Mau cởi quần áo đi!" Hắn hưng trí bừng bừng giúp tôi cởi đồ, dục vọng bị đè nén đã lâu tận sâu trong thân thể trong nháy mắt sống lại, tôi dùng hết lý trí còn lại để hiểu được một việc: Quá khứ của mình rốt cục cũng hoàn mỹ, mình rốt cục có thể không còn là bị động nữa.

Cho nên, trong quá trình kế tiếp tôi chủ động vuốt ve thân thể hắn, cũng thực tự nhiên đặt hắn dưới thân, hắn mặt đỏ nói “Coi như công bằng", không kháng cự gì nhiều.

Đây là lần đầu tiên tôi tiến vào hắn, nhưng về sinh lý tôi cũng không có hoàn toàn được hưởng thụ, tôi luôn luôn chú ý đến cảm giác của hắn, khoái cảm của tôi bắt nguồn từ vẻ mặt nhẫn nại hoặc khoái hoạt của hắn. Vì thế tôi gần như dùng tới tất cả kinh nghiệm lý luận: Dùng nhiều thời gian bôi trơn cùng mở rộng, mát xa tuyến tiền liệt, lần đầu sáp nhập phải thật thong thả…… Hắn nhìn thấy bộ dạng đầu tóc đầy mồ hôi của tôi mà cảm thấy có chút không đành lòng, nói mày thoải mái mà làm đi, tôi chỉ có thể thở hào hển cười khổ lắc đầu, nếu làm cho hắn vì vậy mà bị thương, tôi sẽ không tha thứ cho chính mình.

Cuối cùng trước khi tôi đến được bờ đối diện của sự thỏa mãn, hắn toàn thân run run ôm tôi không ngừng loạn hôn, trong vài giây đó tôi thỏa mãn giống như chiếm được cả thế giới — hắn là của tôi, cho dù chỉ tại giờ khắc này; Mà cơ thể của tôi lúc ấy phi thường vất vả, có thể bởi vì quá căng thẳng cho nên chậm chạp không phóng thích được, trạng thái sung huyết duy trì quá lâu khỏi phải nói cũng biết khó chịu biết bao, thật sự không có biện pháp…… tôi chỉ còn biết tự mình giải quyết, hắn hỏi tôi rốt cuộc làm sao, mãnh liệt có chút quá đáng, tôi chỉ xấu hổ cười khổ, hắn vĩnh viễn sẽ không biết tôi chờ đợi ngày này đã bao lâu, hơn nữa còn trân trọng ngày này bao lâu, lần này không chỉ là một lần làm tình, mà là một căn cứ xác minh hắn thực sự có yêu tôi. Cho dù tôi không mong hắn sẽ có quan niệm gì về trinh tiết, chỉ hy vọng hắn vĩnh viễn sẽ nhớ rõ một ngày này, từng có một nam nhân, làm cho hắn ở vị trí người nhận cũng có thể đạt tới cao trào. Tôi cũng tin tưởng rằng, hắn cả đời này cũng sẽ không để có người đàn ông thứ hai làm như vậy với mình, tôi là người duy nhất “làm" hắn, cách nói này vô cùng thô bỉ nhưng rất chân thật. Về điểm này tôi và hắn hẳn là giống nhau, nếu như không phải có tình cảm chân chính, tuyệt không nằm dưới thân người khác.

Hắn có lẽ vẫn có chút bị tổn thương về tự tôn, sau khi xong cả buổi không nói chuyện, đợi trời sắp tối mới đứng lên tắm rửa. Dù sao hai chúng tôi vóc dáng không khác biệt là bao, hắn mặc T-shirt của tôi từ phòng tắm chầm chạp đi ra, tôi mỉm cười hỏi hắn đói bụng không, hắn hơi u oán trừng tôi một cái: “…… Ân, mày đi nấu cơm đi!"

Ăn uống no đủ, chúng tôi chen chúc trên chiếc giường nhỏ xíu kia tiếp tục xem đĩa, lúc trước ai còn chú ý được sau này nó nói cái gì? Xem xong toàn bộ, tôi vui mừng nhưng cũng có chút tiếc nuối cho Lê Diệu Huy, Hà Bảo Vinh lẽ ra nên yêu anh ta, nếu như bọn họ lại bắt đầu lại từ đầu thì sẽ như thế nào nhỉ?

Nói chuyện một lúc, Lý Duy Sâm do dự mà nói cho tôi biết chị dâu hắn mấy ngày trước sinh con, là một đứa bé gái, ngụ ý hắn là hi vọng cuối cùng trong nhà, khẳng định phải kết hôn.

Tôi cười cười bảo hắn cứ nói tiếp, ánh mắt hắn có chút hỗn loạn nhìn tôi:“Trong lòng tao mày hoàn toàn không giống với người khác, cho nên…… tao càng không thể lừa mày, tao không dứt bỏ được mày, nhưng cũng không dứt bỏ được cô ấy…… Mới đầu tao không muốn thật sự cùng cô ấy, thế nhưng cô ấy đối tốt với tao quá, tao…… đầu óc tao hiện giờ rất rối bời, không biết nên làm như thế nào, mày chín chắn hơn tao, hay là mày quyết định giúp tao đi?"

Sự thật thật sự là tới quá nhanh, hắn cư nhiên để tôi quyết định giúp hắn nên làm như thế nào, chẳng lẽ tôi nói mày bỏ hẳn cô ấy đi, cả đời đừng kết hôn?

Suy nghĩ một hồi lâu, tôi còn bình tĩnh chơi một câu nói cũ rích: “…… Đó là chuyện của mày."

“Chẳng lẽ không phải chuyện của mày?"

“…… Vậy được, mày toàn tâm toàn ý với cô ấy đi, hai chúng ta…… chỉ làm bằng hữu thôi."

“…… Việc này…… tao làm không được, tao chỉ muốn như bây giờ!"

Hắn lớn tiếng cự tuyệt tôi, sự tùy hứng cùng ích kỷ đó ở trong mắt tôi vẫn đáng yêu như cũ.

Tôi lần thứ ba cười khổ, nói với hắn tôi không nhận nổi, hắn hợp tình hợp lý chất vấn tôi: “Tương lai mày cũng phải kết hôn không phải sao?"

“Tao sẽ không kết hôn. Mày quên rằng tao là một người đồng tính luyến ái hay sao? Tao cả đời này cũng sẽ không kết hôn, tao đã quyết định rồi, cho nên…… Mày cứ nghe lời khuyên của tao đi."

“Tao nói là tao không làm được!…… Quên đi, tao không cãi nhau với mày nữa, tao trở về nghĩ kỹ lại thôi, hôm khác sẽ tìm mày, mà nghỉ ngơi đi."

Nói xong câu đó, hắn rất nhanh thay quần áo ra khỏi nhà tôi…… Có thể thấy được, hắn vì áp lực quá lớn mà xúc động cãi nhau to một trận với tôi, tôi ở lại đây nhìn một đám hỗn độn trên giường, không biết bản thân nên khóc hay nên cười.

————————————————————–

T/N:

( 1) 419: For one night  Tình một đêm.

(2) 1 : công, 0 : thụ, có ai không biết không nhỉ?

(3) Nhất chuyên đa năng : học một ngành nhưng có thể làm được nhiều việc.

(4) “La Mã", “Ma pháp môn" : có lẽ là game RPG

(5) Thiên tương giáng đại nhiệm vu tư nhân dã : Ý là trời giao trọng trách cho người này.

(6) Xuân quang sạ tiết : hay Xuân quang xạ tiết (chữ Hán: 春光乍泄, tiếng Anh: Happy Together) là một bộ phim của Hồng Kông phát hành năm 1997. Đạo diễn phim là Vương Gia Vệ, với hai diễn viên chính Trương Quốc Vinh (vai Hà Bảo Vinh) và Lương Triều Vĩ (vai Lê Diệu Huy). Không chỉ được xem như một trong những bộ phim về tình yêu đồng giới nổi tiếng nhất, Xuân quang xạ tiết đồng thời cũng có mặt trong danh sách phim kinh điển của điện ảnh Hồng Kông. Trong cuộc bình chọn “100 phim Trung Quốc được yêu thích nhất", nhân kỉ niệm 100 năm nền điện ảnh Hoa ngữ, Xuân quang xạ tiết đứng ở vị trí thứ năm. Phim cũng đã đem về giải Đạo diễn xuất sắc cho Vương Gia Vệ tại Liên hoan phim Cannes 1997. (Mọi người có thể đọc thêm bài preview này)
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại