[Thập Niên 70] Phúc Bảo
Chương 11 Phúc Bảo Là Phúc Bảo Được Người Thương Yêu (3)
Lưu Quế Chi nghe thấy vậy cũng thấy thương cho bé, sao cô bé mới hơn năm tuổi đã phải lên núi đốn củi một mình? Tuy nói con nhà nông không cần quá quy củ, chạy loạn loạn khắp nơi trên núi, nhưng cô luôn cảm thấy cô bé Phúc Bảo lớn lên xinh xắn thế này, không phải là mấy đứa trẻ da dày thịt béo.
Nhưng thấy Miêu Tú Cúc nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào Phúc Bảo, cũng không biết là đang suy nghĩ gì, cô ấy thầm sợ hãi trong lòng, nhưng cũng không dám nói gì với Miêu Tú Cúc.
Vì vậy, cô ấy đành phải nhìn về phía chồng mình Cố Vệ Đông nhờ giúp đỡ.
Cố gia nghèo, lại có bốn anh em trai nên không dễ cưới vợ, vì vậy cả bốn anh em đều gần như kết hôn cùng thời điểm, trong đó có Cố Vệ Đông là kết hôn muộn nhất, còn suýt nữa tưởng mình phải làm quang côn, sau này mới cưới được Lưu Quế Chi.
Tuy cô ấy là người câm không biết nói chuyện, nhưng Cố Vệ Đông vẫn rất thương cô vợ bị câm của mình.
Bây giờ cô vợ câm làm ra vẻ tội nghiệp nhìn Cố Vệ Đông, khiến Cố Vệ Đông cảm thấy ngứa ngáy cổ họng.
Vì vậy, anh ấy uống mấy ngụm cháo loãng xong, lên tiếng nói: "Mẹ à, Phúc Bảo tới nhà chúng ta, làm con gái nhà con, chúng ta không thể đối xử hà khắc với người nhà của mình giống như gia đình Nhiếp lão tam được, giờ con bé mới hơn năm tuổi, qua năm cũng đến tuổi đi học rồi đúng không?"
Hiện tại sở dĩ trong nhà có mấy lao động chính nhưng nhà vẫn nghèo, đều là vì đông con cái, mấy đứa bé ăn uống nhiều chi tiêu nhiều còn phải đi học. Trong mười đứa bé Cố gia, ngoài Tú Ny Đông Ny còn cả con trai nhỏ nhất của Cố Vệ Đông là Thắng Thiên còn chưa đến trường vì chưa tới tuổi đi học ra, mấy đứa bé khác đều đang học tiểu học.
Miêu Tú Cúc nhớ tới tình hình trong nhà, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hung dữ trợn mắt nhìn Cố Vệ Đông: "Đi học? Nó mới bao lớn mà con đã tính đến chuyện cho đi học rồi? Nó chỉ là con nha đầu thôi, giờ con đã muốn cho nó đi học rồi? Người không biết còn tưởng con nhóc này là con hoang do con nuôi gái điếm ở bên ngoài sinh ra đấy!"
Tất nhiên là Cố Vệ Đông không thể nào nuôi gái điếm, cũng không có khả năng sinh ra con hoang, Miêu Tú Cúc nói vậy là đang mắng Cố Vệ Đông.
Cố Vệ Đông bị mắng đến mất hết mặt mũi, cúi đầu xuống không dám nói tiếp nữa, mấy con trai con dâu khác cũng không dám lên tiếng. Vì vậy, trong phòng chỉ còn lại tiếng uống cháo ăn cơm.
Dùng bữa xong, mấy cô con dâu lặng lẽ đi làm việc, người nuôi heo cho gà ăn, người đi xách nước rửa bát, mấy người đàn ông thì ngồi bện chiếu ở trong sân.
Bọn họ ngâm lau sậy ở dưới sông, nhân lúc sậy ẩm bện thành chiếu, cứ vậy cầm ra ngoài chợ bán, một chiếc chiếu có thể kiếm được mấy mao tiền. Công việc này là việc riêng, không có ai quản, chủ yếu để người có thể kiếm được chút tiền riêng.
Mấy đứa bé có thể giúp được gì thì giúp việc đó, buộc lau sậy hoặc là cởi dây ra, hoặc là giúp kéo thẳng sậy, đứa lớn hơn thì học cách bện chiếu.
Phúc Bảo không biết mình nên làm gì, bé vốn định đi rửa bát, nhưng Lưu Quế Chi đuổi bé ra ngoài.
Bé mờ mịt đứng ở trong sân, thấy Thắng Thiên lùa mấy con gà đang chạy vào trong ổ gà. Bé đã cố gắng nhớ mấy đứa bé này, biết Thắng Thiên lớn hơn mình nửa tuổi, là con trai nhỏ của Lưu Quế Chi.
Bé chạy tới, muốn cùng đuổi gà giúp Thắng Thiên.
Thẩm Hồng Anh bê chậu nước đổ vào hầm phân bên cạnh ổ gà, cô ta nhìn Phúc Bảo, rồi nháy mắt ra hiệu cho con trai Ngưu Xuyên của mình, nhỏ giọng dặn dò: "Con đi nói cho anh Ngưu Đản của con, hai đứa các con không được đi tìm Phúc Bảo nói chuyện, bớt tiếp xúc với nó thôi, nó mang mệnh xui xẻo, ai đụng vào nó đều xui xẻo cả!"
Ngưu Xuyên đã chín tuổi, là cậu bé khá hiểu chuyện, giờ nghe mẹ nói vậy, cậu bé lập tức phản bác lại mẹ: "Mẹ, con thấy em gái nhỏ giống y như tiểu đồng tử trong tranh tết vậy, rất xinh xắn, sao có thể đụng vào là xui xẻo được? Với lại cô giáo con nón, đó đều là mê tín dị đoan, không thể tin."
Những lời này của cậu bé lập tức chọc giận Thẩm Hồng Anh, thấy Lưu Quế Chi đi từ trong nhà ra, cô ta vội nhỏ giọng mắng: "Thằng nhãi con này, còn dám dạy dỗ lão nương của con hả!"
Nói xong, cô ta nhấc chân muốn đi vào nhà.
Ai ngờ đúng lúc này, một chân của cô ta giẫm trúng cứt gà.
Cô ta cúi đầu nhìn xuống, nhất thời tức điên lên: “Đôi giày tôi mới làm năm nay!"
Giờ bị giẫm phải phân gà rồi!
Nhưng thấy Miêu Tú Cúc nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào Phúc Bảo, cũng không biết là đang suy nghĩ gì, cô ấy thầm sợ hãi trong lòng, nhưng cũng không dám nói gì với Miêu Tú Cúc.
Vì vậy, cô ấy đành phải nhìn về phía chồng mình Cố Vệ Đông nhờ giúp đỡ.
Cố gia nghèo, lại có bốn anh em trai nên không dễ cưới vợ, vì vậy cả bốn anh em đều gần như kết hôn cùng thời điểm, trong đó có Cố Vệ Đông là kết hôn muộn nhất, còn suýt nữa tưởng mình phải làm quang côn, sau này mới cưới được Lưu Quế Chi.
Tuy cô ấy là người câm không biết nói chuyện, nhưng Cố Vệ Đông vẫn rất thương cô vợ bị câm của mình.
Bây giờ cô vợ câm làm ra vẻ tội nghiệp nhìn Cố Vệ Đông, khiến Cố Vệ Đông cảm thấy ngứa ngáy cổ họng.
Vì vậy, anh ấy uống mấy ngụm cháo loãng xong, lên tiếng nói: "Mẹ à, Phúc Bảo tới nhà chúng ta, làm con gái nhà con, chúng ta không thể đối xử hà khắc với người nhà của mình giống như gia đình Nhiếp lão tam được, giờ con bé mới hơn năm tuổi, qua năm cũng đến tuổi đi học rồi đúng không?"
Hiện tại sở dĩ trong nhà có mấy lao động chính nhưng nhà vẫn nghèo, đều là vì đông con cái, mấy đứa bé ăn uống nhiều chi tiêu nhiều còn phải đi học. Trong mười đứa bé Cố gia, ngoài Tú Ny Đông Ny còn cả con trai nhỏ nhất của Cố Vệ Đông là Thắng Thiên còn chưa đến trường vì chưa tới tuổi đi học ra, mấy đứa bé khác đều đang học tiểu học.
Miêu Tú Cúc nhớ tới tình hình trong nhà, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hung dữ trợn mắt nhìn Cố Vệ Đông: "Đi học? Nó mới bao lớn mà con đã tính đến chuyện cho đi học rồi? Nó chỉ là con nha đầu thôi, giờ con đã muốn cho nó đi học rồi? Người không biết còn tưởng con nhóc này là con hoang do con nuôi gái điếm ở bên ngoài sinh ra đấy!"
Tất nhiên là Cố Vệ Đông không thể nào nuôi gái điếm, cũng không có khả năng sinh ra con hoang, Miêu Tú Cúc nói vậy là đang mắng Cố Vệ Đông.
Cố Vệ Đông bị mắng đến mất hết mặt mũi, cúi đầu xuống không dám nói tiếp nữa, mấy con trai con dâu khác cũng không dám lên tiếng. Vì vậy, trong phòng chỉ còn lại tiếng uống cháo ăn cơm.
Dùng bữa xong, mấy cô con dâu lặng lẽ đi làm việc, người nuôi heo cho gà ăn, người đi xách nước rửa bát, mấy người đàn ông thì ngồi bện chiếu ở trong sân.
Bọn họ ngâm lau sậy ở dưới sông, nhân lúc sậy ẩm bện thành chiếu, cứ vậy cầm ra ngoài chợ bán, một chiếc chiếu có thể kiếm được mấy mao tiền. Công việc này là việc riêng, không có ai quản, chủ yếu để người có thể kiếm được chút tiền riêng.
Mấy đứa bé có thể giúp được gì thì giúp việc đó, buộc lau sậy hoặc là cởi dây ra, hoặc là giúp kéo thẳng sậy, đứa lớn hơn thì học cách bện chiếu.
Phúc Bảo không biết mình nên làm gì, bé vốn định đi rửa bát, nhưng Lưu Quế Chi đuổi bé ra ngoài.
Bé mờ mịt đứng ở trong sân, thấy Thắng Thiên lùa mấy con gà đang chạy vào trong ổ gà. Bé đã cố gắng nhớ mấy đứa bé này, biết Thắng Thiên lớn hơn mình nửa tuổi, là con trai nhỏ của Lưu Quế Chi.
Bé chạy tới, muốn cùng đuổi gà giúp Thắng Thiên.
Thẩm Hồng Anh bê chậu nước đổ vào hầm phân bên cạnh ổ gà, cô ta nhìn Phúc Bảo, rồi nháy mắt ra hiệu cho con trai Ngưu Xuyên của mình, nhỏ giọng dặn dò: "Con đi nói cho anh Ngưu Đản của con, hai đứa các con không được đi tìm Phúc Bảo nói chuyện, bớt tiếp xúc với nó thôi, nó mang mệnh xui xẻo, ai đụng vào nó đều xui xẻo cả!"
Ngưu Xuyên đã chín tuổi, là cậu bé khá hiểu chuyện, giờ nghe mẹ nói vậy, cậu bé lập tức phản bác lại mẹ: "Mẹ, con thấy em gái nhỏ giống y như tiểu đồng tử trong tranh tết vậy, rất xinh xắn, sao có thể đụng vào là xui xẻo được? Với lại cô giáo con nón, đó đều là mê tín dị đoan, không thể tin."
Những lời này của cậu bé lập tức chọc giận Thẩm Hồng Anh, thấy Lưu Quế Chi đi từ trong nhà ra, cô ta vội nhỏ giọng mắng: "Thằng nhãi con này, còn dám dạy dỗ lão nương của con hả!"
Nói xong, cô ta nhấc chân muốn đi vào nhà.
Ai ngờ đúng lúc này, một chân của cô ta giẫm trúng cứt gà.
Cô ta cúi đầu nhìn xuống, nhất thời tức điên lên: “Đôi giày tôi mới làm năm nay!"
Giờ bị giẫm phải phân gà rồi!
Tác giả :
Nữ Vương Không Ở Nhà