Thập Niên 70: Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức
Chương 8 8 Phân Biệt Rõ Ràng 3
Sang năm là phải sinh con, đến lúc đó sinh đôi nam nữ thì đúng là phải phí nhiều tã lót, cũng phải chuẩn bị trước cho tốt.
Còn có những thứ như sữa bột và bình sữa nữa, đều cần thiết cả, nhưng những thứ này chỉ cần đến lúc đó đưa tin về nhà mẹ đẻ, để cho mẹ chuẩn bị cho cô là được rồi.
Ngoại trừ giày, quần áo của cô cũng có đến bốn năm bộ, đều là chất liệu vải vô cùng tốt, nhưng Tô Tình cảm thấy những thứ này vẫn còn khá tốt, bởi vì quần áo vẫn phải mặc, trong đó còn có một cái váy, nhưng mặc bây giờ không thích hợp lắm, bởi vì nó hơi mang phong cách tây.
Những thứ khác chính là mỹ phẩm dưỡng da, đều là của hãng Pechoin, Tô Tình cũng cảm thấy rất không tệ, chẳng qua là bây giờ không dùng tiếp được nữa, vì sợ mang thai không biết là có ảnh hưởng gì không.
Nhìn thì có đại khái những thứ như vậy, Tô Tình đi ngâm gạo lứt để mai đồ lên ăn, lại đánh răng rồi chuẩn bị đi ngủ.
Cô còn tưởng rằng mình không ngủ được nữa chứ, lại không ngờ rằng vừa nằm trên giường không bao lâu là đã ngủ rồi, vẫn là đến khi Vệ Thế Quốc ở ngoài cửa kêu cô mở cửa thì mới dậy.
Ánh trăng bên ngoài rất sáng, Tô Tình ngáp ngủ đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra đã thấy Vệ Thế Quốc xách theo một bình dầu, ngoài ra còn có một chút trứng gà, mặc dù không nhiều lắm, nhưng ai ăn lại chê ít chứ, chuyện này đã làm cho Tô Tình cười cong mi mắt lên.
Dù là Vệ Thế Quốc biết người phụ nữ này không có chút tình cảm nào với anh, nhưng khi nhìn thấy một mặt như vậy của cô thì vẫn không nhịn được mà có chút động lòng.
Nhưng anh cũng không nói gì cả, đưa những thứ này cho cô đi cất, anh lấy quần áo sạch rồi ra khỏi cửa.
Tô Tình biết anh đi làm gì, nhất định là đi đến sông để tắm, cô cũng không để ý đến anh, đi đến sông bơi lội rồi tắm thả lỏng cũng ổn, bận rộn một ngày đi thư giãn rất tốt, chỉ nói: “Em không khóa cửa, lát nữa anh về tự mở là được.
"“Ừ.
" Vệ Thế Quốc cắm đầu lên tiếng đáp.
Tô Tình đem bình dầu và nửa cân trứng gà đi cất, sau đó tiếp tục đi ngủ của mình.
Một tiếng sau Vệ Thế Quốc mới về, lúc này trăng trên trời đã lên rất cao rồi, lúc anh trở về Tô Tình có tỉnh lại một chút, sau khi biết là anh thì lại tiếp tục ngủ.
Giường rất lớn, Vệ Thế Quốc đi sang bên kia để ngủ, tách biệt rõ ràng với Tô Tình ở bên này.
Chỉ là ở trong bóng tối, anh vẫn không nhịn được mà nhìn sang cô ở bên này.
Tối hôm qua đi ngủ quá sớm, cho tới khi Tô Tình tỉnh ngủ bên ngoài trời vẫn còn chưa sáng, nhưng cô cũng không ngủ được nữa.
Nhất là bên cạnh còn có một Vệ Thế Quốc đang ngủ nữa.
Mặc dù khoảng cách giữa hai người cũng còn khoảng nửa mét nữa, nhưng loại cảm giác này vẫn khiến cho Tô Tình cảm thấy xa lạ.
Cô cũng có chút bội phục lòng rộng rãi của mình, tối hôm qua lại cứ ngủ như vậy được, giống như là rất tín nhiệm Vệ Thế Quốc sẽ không làm gì cô vậy.
Thật ra thì Tô Tình cảm giác được, Vệ Thế Quốc có cảm quan hơi kém về cô, nhưng cô cũng không thật sự để ý tới, dẫu sao thì trước mắt mà nói, Vệ Thế Quốc và cô ở nơi này cũng chỉ là cùng nhau sống qua ngày mà thôi.
Cũng không có đồng hồ đeo tay để xem giờ, Tô Tình nằm một hồi vẫn không ngủ được nên chỉ có thể dậy đi nấu cơm.
Thật ra thì lương thực trong nhà có không ít, không chỉ có hạt ngô nghiền ăn hôm qua, trong vại gạo vẫn còn gạo, bên này các cô ấy cũng có trồng lúa nước, nhưng gạo không phải là thứ mà nhà bình thường có thể ăn nổi, chủ yếu là dùng để đóng nộp thuế nông nghiệp, bản thân ăn đều là gạo lứt.
Gạo lứt này là trong nhà để dành được, nhưng trong nhà vẫn nhiều nhất là những thứ lương thực phụ như hạt ngô nghiền, bột ngô, khoai lang.
Bây giờ mặc dù trời còn tối, nhưng cũng đã là buổi sáng, hoàn toàn có thể làm việc được rồi, cô rửa nồi rồi bắt đầu nấu nước.
Rót đầy bình nước trong phòng trước, sau đó mới thêm nước mới vào, đồng thời lấy gạo đã vo sạch để vào trong bát to rồi để lên trên giá hấp, sau đó đậy nắp nồi lại là coi như hoàn thành.
Bây giờ còn vẫn chưa sáng được bao nhiêu, Tô Tình đi ra đánh răng rửa mặt, rửa mặt xong thì đi lấy dưa muối trong vại muối dưa.
Dưa muối này cũng là do Vệ Thế Quốc tự mình ướp, Tô Tình không biết làm món này, cô nhiều lắm chỉ biết là ớt chưng, không biết ướp dưa muối.
Nhưng tất cả đều có thể học mà, không gấp trong chốc lát.
Sau khi rửa sạch dưa muối, cắt xong rồi để lên đĩa, cô đi qua nhìn con lươn vàng và lươn được nuôi ở trong chậu gỗ.
Lươn vàng cô đã nghĩ xong cách làm rồi, trực tiếp đi kho là được, nhưng buổi sáng sẽ ăn lươn vàng trước, lươn vàng những một cân, chắc chắn là lươn vàng hoang dã được nuôi trong ruộng đất thuần thiên nhiên không có gì ô nhiễm thì mới có thể lớn như thế này được.
Đời sau rất khó tìm được lươn vàng to như vậy đó, không thì chính là do con người nuôi dưỡng ra, những con ăn thức ăn cho động vật có chứa chất kích thích sao có thể so sánh được với con lươn vàng lớn này chứ.
.