Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá
Chương 15 Duy trì

Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 15 Duy trì

Edit: Hà My

Beta: Tiểu Tuyền

Lâm Lam co chân bỏ chạy, lại bị Chị dâu cả ngăn cản, “Mẹ gọi em đấy nhanh lên một chút."

Lâm Lam giả ngu, “Gọi em?"

“Vợ thằng Ba, không phải chính là em sao?" Nói xong liền đem bát của Lâm Lam  bưng trở về, để cho Lâm Lam nhanh chóng đi vào.

Lâm Lam không tình nguyện vào phòng.

Bà Hàn nằm ở đầu giường chỗ gần lò sưởi, dựa vào chăn, trên hai huyệt thái dương dán miếng cao dán tròn trịa nhỏ bằng móng tay, Lâm Lam cũng nhìn không ra là muốn giở trò gì.

Nhưng mà nhìn dáng dấp bà Hàn giống như già đi mất mấy tuổi, hai con mắt cũng lõm vào, đoán chừng là ngủ không ngon.

“Vợ thằng Ba, mẹ biết con có điều oán hận." Bà Hàn trước xác định tư tưởng.

Lâm Lam không muốn bị bà dán nhãn, “Bà, con chưa bao giờ cố tình gây sự."

Đều là bà ép!

Nếu không phải vừa bắt đầu bà thiên vị, luôn xem nguyên chủ như người ngoài, cũng không có tình huống hôm nay. Nếu như ban đầu bà Hàn nguyện ý đem tiền trợ cấp  của Hàn Thanh Tùng lấy ra mấy đồng cho nguyên chủ, đoán chừng cũng có thể khá hơn một chút.

Còn có thể đem nguyên chủ nắm trong tay.

“Đừng nói chuyện vô dụng. Thằng Ba chuyển nghề, có phải do cô hành hạ dằn vặt hay không? Cô bắt buộc nó rồi còn tìm lãnh đạo của nó kiện cáo phải không?" Bà Hàn suy nghĩ một đêm, cảm giác bộ đội không thể nào đuổi con trai trở về, cũng không thể do con trai muốn trở lại.

Theo bà thấy, mặc dù từ nhỏ thằng Ba có chút ngu, nhưng rất hiếu thuận, tuyệt đối sẽ không có chuyện chưa thương lượng với mình liền cắt đứt nơi lấy được tiền mặt .

Vậy cũng chỉ có thể là vợ thằng Ba giở trò quỷ.

Lâm Lam lắc đầu, “Không phải là con, đến tuổi thì phải chuyển nghề chứ sao."

Nhưng mà tim cô nhói một cái, nhớ tới ít chuyện.

Không phải bà Hàn nhắc nhở, cô cũng không nhớ ra được.

Bà Hàn nhìn bộ dáng của cô, thật đúng là không nhìn ra cái gì, càng cảm thấy không có ý nghĩa.

Ngay cả người đàn bà chanh chua này cũng biết lừa gạt người.

Lúc trước người đàn bà chanh chua này trừ khóc lóc om sòm, thật đúng là sẽ không có nói láo, càng không biết dấu chuyện.

Lâm Lam nhìn bà Hàn không phản bác liền nhanh chóng chạy đi, xem ra bà Hàn rất để ý việc Hàn Thanh Tùng chuyển nghề,  suy cho cùng là do đường tiền bạc bị chặt đứt đây.

Xế chiều cô không cần đi làm việc, trở về nhà thu dọn một chút, chờ bên kia xong là có thể dời đi qua.

Dù sao cũng không có cái gì để dọn, một cái rương gỗ không lớn đem quần áo sắp rách của cả nhà cất vào, thêm mấy cái rổ linh tinh lẻ tẻ cất vào, căn bản đã dọn xong.

Nhưng mà sau này còn phải nấu cơm, cần lương thực, vẫn là phải mua một chút.

Không phải là không có nhiều người thích ở riêng, chỉ là sau khi ở riêng phải mua thêm vật dụng trong nhà, mà nồi sắt, vại bột, vại lương thực hiện giờ, là khoản chi tiêu lớn.

Có vài nhà tiết kiệm mấy năm cũng không ở riêng được, đúng là rất bất đắc dĩ.

Điều này cho thấy tiền trợ cấp của Hàn Thanh Tùng, thật sự là một khoản tiền lớn.

Lâm Lam đi nhìn phòng đại đội, kháng đã làm xong, lúc này trời nóng  nhóm lửa hai ngày là có thể ngủ.

“Mẹ, mẹ thích không?" Tiểu Vượng một tay cầm kính chạy chậm tới, trên tay còn kéo một cành liễu.

Lâm Lam gật đầu, “Thích, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình."

Kết hôn nên ở riêng, một nhà chỉ nên có một nữ chủ nhân, có hai nữ chủ nhân sẽ có vấn đề.

Cô thấy Đại Vượng ở bên kia, liền đi qua muốn nói hai câu nói, ai biết Đại vượng vừa thấy cô lập tức chạy.

Tam Vượng lúng túng nói: “Mẹ, anh cả có việc bận."

Tiểu Vượng: “Có phải anh cả của con tức giận vì chưa cho anh kẹo không?"

Tam Vượng: “Hả, mấy người ăn kẹo!"

Nhị Vượng vỗ hắn một cái tát, “Bận chuyện gì a, còn không phải là nghĩ cách lấy lòng bà nội."

Lâm Lam ngăn cản Nhị Vượng nói tiếp, “Chớ nói lung tung, anh cả của con không phải là người như vậy, anh con chỉ không thích nói chuyện."

Cô sờ soạng từ trong túi quần hai viên kẹo cho Tam Vượng, lại lấy ra một viên để cho Nhị Vượng cùng Tiểu Vượng chia nhau.

Lúc này Hàn Thanh Tùng từ phía sau đi tới, cô bảo bọn nhỏ đi chơi còn mình thì múc nước, bảo anh rửa tay.

Hàn Thanh Tùng trực tiếp đem áo dính đầy bùn cỡi ra, lộ ra dáng người cường tráng.

Không nói một lời liền cởi áo như vậy, để cho Lâm Lam có chút chịu không nổi.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là dời đi tầm mắt, nhưng cũng thấy có vài vết sẹo trên người hắn, có vết đao có vết thương súng bắn, thoạt nhìn rất đáng sợ, phía sau lưng còn có một khối hõm xuống, nhìn giống như là đạn bắn, hơn nữa còn trí mạng, anh có thể sống sót cũng là mạng lớn.

Cô múc một gáo nước, trước giúp đở Hàn Thanh Tùng rửa tay.

Chờ đem tay rửa, Lâm Lam liền rót nước vào chậu, bảo anh tắm một chút.

Hàn Thanh Tùng lại khom lưng, ý bảo cô hỗ trợ đổ nước lên lưng, rửa phía sau lưng.

Lâm Lam: “Đây là nước giếng, rất lạnh."

“Không có chuyện gì."

Lâm Lam: “Nếu không bảo bọn Đại Vượng đi lấy chút nước sông."

Nước sông nóng hầm hập.

“Không có chuyện gì, đổ đi!"

Giọng anh trầm thấp từ tính, mang theo một loại áp bách làm cho người ta không thể kháng cự. Quỷ thần xui khiến, Lâm Lam đổ một gáo nước xuống, xong mới cảm thấy có cái gì không đúng, mới vừa rồi cô như bị khống chế vậy, răm rắp nghe lời.

Nước giếng mát mẻ giội lên trên người, nhất thời kích khởi một trận nổi da gà, cũng sảng khoái khó nói lên lời .

Giội một cái, Hàn Thanh Tùng cũng thuận tay lau lưng mình, phơi áo lên một cành cây nhỏ, cứ để trần như vậy.

Thời điểm Lâm Lam cùng anh nói chuyện tầm mắt có chút phiêu, không nghĩ tới người anh ta trắng như vậy.

Rõ ràng mặt và tay chân bị phơi thành màu mạch, nhưng chỗ sau lưng lại trắng, thật là...... Hỉ cảm.

Cô vô ý thức cong lên khóe môi.

Hàn Thanh Tùng vừa vặn nhìn sang, thấy cô rũ mắt suy nghĩ, dáng vẻ như đang cười trộm cái gì, nhất thời cảm thấy khó hiểu.

Không biết là trí nhớ của anh trước kia có vấn đề, hay là nơi nào có vấn đề, người này cũng không phải là người đàn bà chanh chua mà mọi người nói.

Chẳng lẽ lần này cô học được bài học, đột nhiên sửa lại đi đường chính sao?

Lúc ăn cơm tối, Bà Hàn xuống đất, chỉ là ánh mắt có chút kinh người, nhất là lúc nhìn Hàn Thanh Tùng và Lâm Lam.

Huyệt thái dương của bà còn dán lên thuốc dán đó, trong miệng lại hừ hừ “Lúc ấy tôi đã nói vợ thằng Ba phải đợi tháng lành vào cửa, còn không nghe, giẫm đầu rồng đi vào. Này được, giẫm phải đầu của tôi rồi. Tôi đây đau đầu cả ngày,ong ong, như bị ngựa đá vậy!"

Lời này nói đã nhiều năm

Chỉ cần bà tức giận hoặc là đau đầu nhức óc, cũng muốn lấy ra nói một lần, dù sao bà nhức đầu cũng tốt đau chân cũng được thậm chí ị không ra, cũng có thể nói đến việc con dâu thứ ba gả đến không đúng tháng đại cát.

Mọi người đã mắt điếc tai ngơ.

Chẳng qua là bà không động chiếc đũa, thì người khác cũng không dám ăn trước.

Ông Hàn đói bụng, “Ăn cơm đi."

Bà Hàn lúc này mới thở dốc một hơi thật dài, " Ba a ——"

Hàn Thanh Tùng đáp một tiếng, “Mẹ, chuyện gì?"

“Con thật muốn chuyển nghề sao?"

“Đúng vậy, nhìn bộ đội an bài."

“Ba a, có phải con có điều trách móc mẹ......"

“Nhanh ăn cơm đi." Ông Hàn nhìn vợ già làm trò trước mặt cả nhà già trẻ càm ràm, thật sự là mất mặt, nên ngắt lời bà.

Bà Hàn đột nhiên liền nổ, “Sao hả, làm sao, còn không cho tôi nói chuyện? Bao nhiêu năm qua, khi đó hầu hạ cha mẹ chồng, ngày nào tôi không cẩn thận từng li từng tí chứ? Vừa gả tới đây, trong nhà nghèo đến ăn không no mặc không đủ ấm, mẹ chồng ném cái áo rách cho tôi để tôi vá, cái áo rách kia miếng lót bên trong đã nát rồi, bông cũng hỏng, có thể vá sao? Có thể vá sao?"

“Bà này, bà nói cái chuyện cũ rích kia làm cái gì?" Ông Hàn cũng không còn mặt mũi.

Mẹ chồng nàng dâu là món nợ hồ đồ, nhà ai cũng đừng chê cười nhà ai.

“Lúc tôi làm dâu thì phải hầu hạ cẩn thận, lúc này  tôi thật vất vả mới chịu đựng thành mẹ chồng, con dâu lại cưỡi trên đầu tôi dẫm? Tôi làm sai cái gì? Hiện tại tôi làm mẹ chồng rồi cũng không thể thoải mái dễ chịu, còn phải kẹp cái đuôi lại sao?"

Mọi người đều biết bà Hàn là mượn đề tài để nói chuyện của mình rồi, những lời này khi còn bọn hắn còn nhỏ đã nghe không ít, lỗ tai mọc lên cái kén rồi.

“Mẹ, ăn cơm trước, cơm nước xong chúng ta họp, được không?" Anh cả Hàn chịu trách nhiệm giảng hòa.

Bà Hàn bắt đầu gạt lệ, “Tại sao mấy đứa gây sự cái gì cũng không quan tâm, không sợ trẻ con chê cười, đến phiên tôi thì sợ ba sợ bốn?"

Hàn Thanh Tùng nói: “Mẹ, Con không cố ý chuyển nghề, đều là bộ đội an bài. Mẹ cũng biết, nhà nông dân chúng ta không có con đường tiến lên, đến tuổi con, đã lấy thêm được tiền bao nhiêu năm rồi."

Lời này nói cũng không sai, cùng anh đi làm lính, mấy vạn người đâu, phần lớn đều phục viên về quê, trong đám con trai nông dân, anh đã xem như có tiền đồ nhất.

Nhưng cũng chỉ như thế, đây là thực tế, không thể không thừa nhận.

Những điều này Anh cả Hàn, Anh hai Hàn bọn họ cũng dò hỏi qua, cảm thấy em Ba không có nói láo.

Dĩ nhiên Hàn Thanh Tùng không có đem chuyện nói hết.

Bà Hàn trừng tròng mắt nhìn anh “Là bộ đội an bài anh chuyển nghề, không phải là anh cố ý?"

Không phải là bị vợ làm khó, hoặc là bị vợ mê hoặc?

Hàn Thanh Tùng thản nhiên nói: “Mẹ, mẹ nghĩ cái gì vậy."

Bà Hàn nói thầm một tiếng, cầm lấy đôi đũa ở trên bàn, bưng lên chén cháo, “Ăn cơm."

Vừa nói xong liền bắt đầu ăn, thật giống như không phải là bà vừa làm ầm ĩ vậy.

Lâm Lam nghĩ, cái gia đình này đoán chừng ở công xã cũng làm ầm ĩ không ít, khẳng định cho những nhà xã viên khác tăng thêm chê cười

Ăn cơm xong sau, Bà Hàn như người không có chuyện gì làm, liền tìm Hàn Thanh Tùng đi hỏi, “Chuyển nghề hẳn là có an bài công việc đúng không, có một khoản phí chuyển nghề không?"

Những người phục viên đều có một khoản tiền, mặc dù không nhiều lắm, có thể con trai giỏi hơn, hẳn sẽ nhiều chút, xem chừng được mấy trăm đồng.

Nếu công việc có tiền lương, vậy cũng phải nói rõ sau này tiền lương kia đưa mình cầm.

Hàn Thanh Tùng cũng chỉ có một câu nói, là nghe tổ chức an bài, dù sao anh không thể tự quyết định, an bài làm sao thì anh không biết đâu.

Bà Hàn đột nhiên phát hiện thằng nhóc khờ khạo năm đó đã thay đổi! Khi còn bé anh không được bà thương nhiều, nói cũng ít nói, chỉ biết làm việc, bà nói gì chính là cái đó, cho nên mới có chuyện anh còn nhỏ tuổi đã phải làm lính thay các anh.

Đối mặt với con trai như vậy bà rất vô lực.

Bà cũng không biết là tại sao, con trai thật giống như có chút khác lạ, nếu là lúc trước, mình nói cái gì là cái đó.

Nhưng lúc này đây, bà có một loại cảm giác mình hỏi cái gì, nó cứ giấu, không nói rõ. Thậm chí ánh mắt nó nhìn về phía mình, cũng mang theo cảm giác sắc bén như dao, thật giống như có thể nhìn thấu lòng bà, làm cho bà không thoải mái.

Nói là cố ý, bà tự tin con trai thứ ba không có mưu kế này, vậy thì không phải cố ý, vậy tại sao mình lại có cảm giác bị bắt bí thế này?

Cảm giác này thật hỏng bét!

Giống như lần đầu tiên bà không bắt chẹt được ông già bọn nhỏ vậy!

Nếu không phải mẹ chồng đã chết, bây giờ bà còn bực bội vô tận đây.

Càng nghĩ càng tức giận, bà lại ném đôi đũa,mọi người cả kinh vội hỏi làm sao vậy.

Bà bực bội gần chết, “Ai nha, không thoải mái, ngực buồn bực, thở không ra hơi."

Nếu như lúc trước, thằng Ba lập tức sẽ nói “Mẹ con đi mời bác sĩ cho mẹ" “Mẹ có phải muốn ăn đồ hộp không, con đi mua cho mẹ" “Mẹ......"

Hiện tại Hàn Thanh Tùng thờ ơ, giống như không nghe thấy không nhìn thấy vậy.

Bà Hàn chờ Hàn Thanh Tùng đứng dậy đỡ bà vào nhà, chờ nó nói mẹ nói cái gì chính là cái đó.

Bà đưa mắt dùng sức nhìn chằm chằm Hàn Thanh Tùng, kết quả Hàn Thanh Tùng đang ăn cơm giống như không có chuyện gì.

Bà Hàn tức a.

Hàn Thanh Tùng để đũa xuống nói chuyện cùng Lâm Lam, “Cơm nước xong qua bên kia thu dọn một chút, mặt tường với tấm chiếu còn phải dọn dẹp."

Lâm Lam ừ, bảo bọn nhỏ cũng mau ăn đi “Nhị Vượng, ngày mai đi theo anh cả của con đi cắt vài cành mận gai trở lại, chúng ta kéo vách treo."

Vách treo, tấm trần, trần nhà, dù sao đều là món cần thiết, không có chúng tro bụi dễ rơi vào mắt.

Nhị Vượng nhanh nhẹn đồng ý, Mạch Tuệ nói cũng muốn đi, mấy đứa nhỏ nhà bác cả bác hai cũng nói muốn đi.

Ăn kẹo của chú ba, tất nhiên phải giúp đở.

Đại Vượng coi như không nghe thấy cứ từ từ ăn cơm.

Hàn Thanh Tùng: “Đại Vượng?"

Đại vượng lạnh lẽo, “Chuyện gì?"

Bà Hàn biết con trai muốn trách cứ Đại Vượng không có lập tức trả lời Lâm Lam, anh đang muốn giáo dục con trai, bà lập tức quấy rối nói: “Làm sao, làm sao, chúng ta ăn cơm không đánh trẻ con a. Đại Vượng có việc của Đại Vượng, cắt cành mận gai cũng cần thằng bé sao?"

Đại Vượng bỏ lại đôi đũa liền đi, bộ dáng không nhịn được.

Hàn Thanh Tùng mày rậm cau lại đang muốn phát giận.

Lâm Lam vội vàng kéo anh một chút, bảo anh không nên tức giận, giáo dục con cái phải tìm cơ hội từ từ dạy, dù sao lớn như vậy rồi, làm trò trước mặt cả nhà đánh chửi sẽ không có chút tác dụng nào.

Chờ ông Hàn để đũa xuống, cô lập tức cũng để đũa xuống đứng dậy, trở về phòng thu dọn một chút, bảo Mạch Tuệ dụ dỗ em trai ngủ, cô thì đi theo Hàn Thanh Tùng đi nhà mới xem một chút.

Bọn họ vừa đi, Bà Hàn liền tạc nổi giận, cầm chiếc đũa chỉ chỏ, “Mấy đứa xem một chút, xem một chút a, thật là kỳ cục, trước mặt bố mẹ già dính với nhau như vậy làm gì? Đây không phải là làm cho người ta nói xấu?"

Trong thôn đàn ông đàn bà cùngxuất hiện bên ngoài rất ít, đều là đàn ông tụ tập với nhau, phụ nữ cùng nhau trông con, chớ nói chi là loại đàn ông cùng vợ mình buối tối cùng nhau đi ra ngoài.

Không an phận!

Không đứng đắn!

Huyệt thái dương Bà Hàn lại bắt đầu nhảy, cảm giác như muốn nứt ra.
Tác giả : Đào Hoa Lộ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại