Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá
Chương 142 Người đàn bà đanh đá ai cũng không sợ!

Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 142 Người đàn bà đanh đá ai cũng không sợ!

Edit: Hong Van

Beta: Sakura

Lão cục trưởng nhìn Miêu Hồng Anh một cái, ý bảo cô ta không nên quá phận. Lâm Lam vừa nghe thấy Hàn Thanh Tùng sắp được phân nhà thì lười cãi nhau với Miêu Hồng Anh, vội vàng đi theo lão cục trưởng.

Miêu Hồng Anh nhìn Lâm Lam rời khỏi, giận đến mức giậm chân, lão cục trưởng làm sao có thể hủy đài của cô ta như vậy chứ? Cô ta đã bị Lâm Lam oán hận nên giận muốn chết, còn muốn mắng con đĩ này một trận ra trò nữa đó.

Cô ta tức giận nhưng lại không có nơi phát liền quay đầu nhìn thư ký Lý, cô ấy cũng đi nhanh, miễn cho bị lôi kéo lải nhải.

Miêu Hồng Anh tức giận tìm người khác lải nhải, “Cái người cán bộ Lâm này cuồng cái gì mà cuồng? Lớn lên giống như hồ ly tinh. Nếu là trước kia, cần phải đánh đầu chó của cô ta, để xem cô ta làm sao mà làm đẹp! Một phụ nữ có chồng ở nông thôn, đeo đồng hồ đeo tay cái gì chứ? Cô ta có thể xem đồng hồ sao? Cô ta có hiểu hay không?"

Người nọ không nhịn được nói: “Cán bộ Lâm là hồng kỳ thủ tuyên truyền."

Miêu Hồng Anh xì một tiếng khinh miệt, “Ai biết có phải đi cửa sau mà có được hay không." Nói xong cô ta ngẩng đầu nâng cao ngực, tức giận lắc lắc mông rời đi.

Lại nói Lâm Lam nghe thấy Hàn Thanh Tùng sẽ được phân nhà ở trong huyện thành, vui vẻ đến nỗi tâm đập thình thịch, chẳng qua là dáng vẻ của cô tốt, tất cả kích động đều ở giấu ở trong lòng, bề ngoài bình tĩnh thong dong, mặt mỉm cười.

Vào phòng làm việc, trước tiên là cô chào hỏi mọi người, sau đó nghe nhân viên hậu cần chịu trách nhiệm phân nhà giới thiệu một chút.

Cán bộ Cách Ủy Hội Huyện đều ở tại đại viện cho gia đình ở phía sau, một phần là tiểu viện cũ nát kiểu cũ, trong một viện ở vài gia đình, chen chen chúc chúc vô cùng chật chội. Mặt khác năm nay đã xây một tòa nhà ba tầng mới, chuyên làm nhà ở cho các cán bộ.

Nếu như là phân nhà ở tòa lầu kia, cán bộ lớn được phân nhà ba phòng, Hàn Thanh Tùng có thể được phân nhà hai phòng, kèm theo một phòng bếp nhỏ và nhà vệ sinh nhỏ, có hệ thống sưởi và hệ thống cung cấp nước uống vô cùng dễ dàng, mặc dù cũng rất chen chúc nhưng so với nhà ở của các công nhân viên chức thì cũng khá hơn nhiều.

Nếu phân nhà trệt, chính là từng tòa tiểu viện, cán bộ đủ cấp bậc có thể một nhà ở một tiểu viện có cửa riêng, cả gia đình đều ở được. Cấp bậc không đủ  thì phải bốn năm gia đình ở chung, cả ngày chuyện nhà chuyện của cũng sẽ có ít người nghi ngờ ghen ghét. Nhà trệt mà ở lâu sẽ bị rỉ nước, có sửa cũng không ổn, không có nhà vệ sinh riêng, nước cũng là công cộng, mùa đông đóng băng còn có thể đông cứng. Mấu chốt trong nhà không có hệ thống sưởi, mà có thì cũng là kiểu gường đất như ở nông thôn, đốt bếp lò lớn, mặc dù có giường ngủ, nhưng khi nấu cơm cũng phải dùng bếp lò, cũng phiền toái.

Dù sao đều có ưu khuyết.

Các cán bộ tự nhiên thích nhà lầu, dù sao nhà lầu cũng là mới, đá đỏ ngói đỏ đặc biệt khí phái, còn có hệ thống sưởi ấm, hệ thống cung cấp nước uống, nhà vệ sinh riêng.

Nhưng Lâm Lam cảm thấy trên lầu cửa sổ nhỏ lấy ánh sáng kém, một hành lang mấy gia đình, cả ngày chít chít oa oa cũng phiền, nếu như là nhà mình ở riêng trong một tiểu viện. Hơn nữa nhà cô có nhiều con, chỉ một căn nhà hai phòng như vậy, cộng lại cũng không đến hai mươi mét vuông, thật là chen chúc quá rồi.

Trước tiên cô không biểu lộ thái độ, mà là cười híp mắt nhìn quét một vòng, thu vẻ mặt của mọi người đang ngồi hết vào mắt. Không có tư cách đoạt với Hàn Thanh Tùng, chính là hâm mộ cùng lắm thì ghen tỵ thôi, có tư cách đoạt lại không đoạt được, lúc này sắc mặt sẽ rất khó nhìn.

Lâm Lam nhìn vẻ mặt của phó thư ký Khâu, trong lòng đã có ý định rồi.

Phó thư ký Khâu chịu trách nhiệm mảng lâm nghiệp khẩn trương muốn chết. Ông đã sớm coi trọng gian phòng đón nắng cuối cùng kia rồi, nhà hai phòng hướng về phía mặt trời, phòng ngủ có thể để hai vợ chồng ở, phía ngoài cách một chút chuẩn bị giường tầng cho bọn nhỏ ở. Chủ yếu là thân thể vợ ông không tốt, mùa đông đông lạnh thì cả người đau đớn, nếu là có khí ấm thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Vốn là ông đã nói mấy lần với chủ nhiệm, xác định là gian nhà này sẽ phân cho ông, không nghĩ đến đột nhiên lại phân nhà cho Hàn Thanh Tùng, còn để cho Lâm Lam chọn trước.

Kẻ ngu cũng biết phải chọn phòng đón nắng trong nhà lầu, ông cảm thấy mình khẳng định là vô vọng rồi, nhất thời có chút tuyệt vọng.

Lâm Lam hỏi: “Các vị lãnh đạo, tôi cũng không hiểu, nên muốn hỏi một chút nhà lầu và tiểu viện cái nào tốt hơn?"

Lão cục trưởng cười nói: “Dù sao tất cả mọi người đều muốn ở nhà lầu kia. Trong nhà lầu mang có hệ thống sưởi, mùa đông có thể cung cấp sưởi ấm."

Lâm Lam nhìn phó thư kí Khâu một cái, liền nói: “Như vậy có nghĩa là căn phòng đón nắng kia là tốt nhất."

Quả nhiên sắc mặt của phó thư ký Khâu trắng bệch, khẩn trương đến nỗi trán đổ mồ hôi.

Lâm Lam tiếp tục nói: “Nếu như vậy, hãy tặng gian phòng tốt nhất kia cho đồng chí nào cần thôi. Chúng tôi ở nông thôn đã quen rối, vẫn nên ở nhà trệt."

Phó thư kí Khâu vốn đã khẩn trương đến nỗi dạ dày đều đau đớn, bây giờ nghe Lâm Lam nói không muốn, ông thoáng cái như sống lại, cả người thoải mái, ngay cả bệnh cũ cũng được chữa khỏi rồi.

Lâm Lam có suy nghĩ của riêng mình, niên đại này xây nhà lầu không có thép, tất cả đều dùng thanh nẹp, tính an toàn không cao. Bây giờ nhìn  thì mới nhưng qua hai năm nữa cũng sẽ mưa dột, thậm chí đường ống biến chất khiến nước thải chảy ngược, các loại không tiện sẽ hiện ra. Rồi lại nói nhà cô có nhiều con cái như vậy, cái phòng bé tí ở trên lầu kia, căn bản ở không đủ.

Nghe cô nói như vậy, mọi người đều ngẩn ngơ, xem một chút giác ngộ của các bộ Lâm kìa, lại muốn nhường lại căn nhà tốt như vậy!

Cũng có người cảm thấy cô là nông dân ngu ngốc không biết gì, còn khuyên cô, “Cán bộ Lâm, trên lầu có hệ thống sưởi, mùa đông sẽ ấm áp lắm đó."

Phó thư kí Khâu nói: “Nếu là ở nhà trệt không có thiết bị sưởi ấm, đơn vị có thể giúp đỡ phí sưởi ấm."

Lâm Lam cũng không muốn chen chúc một cái sân với người khác, liền nói: “Con cái nhà tôi cũng nhiều…"

Phó thư kí Khâu lại nói: “Vừa lúc còn có một tiểu viện độc môn, cũng không cần chen chúc với người khác, tôi đề nghị phân cho Hàn cục."

Vốn là để cho Lâm Lam chọn, dĩ nhiên những người khác đồng ý.

Lâm Lam vội vàng nói cám ơn, “Nếu được như vậy thì tốt quá, chúng tôi còn có thể trồng rau, bọn tôi ở nông thôn đến, một ngày không trồng rau cũng không được."

Mọi người đang ngồi tự nhiên biết ý tứ của phó thư kí Khâu, nếu Lâm Lam vui lòng, bọn họ cũng không nói thêm cái gì, nên chuyển nhà của Chủ nhiệm Tần kia lên trên lầu để trống tiểu viện cho nhà Lâm Lam ở.

Sau khi tan họp, Lâm Lam phải đi Tổ hậu cần ký tên nhận chìa khóa, đi trước xem nhà một chút, về phần những thủ tục khác, đều cần chờ Hàn Thanh Tùng đến làm.

Tiểu Cao Tổ hậu cần phụng bồi Lâm Lam đi qua xem, chúc mừng cô, “Cán bộ Lâm, sau này sẽ là người trong thành rồi."

Lâm Lam nói: “Chỉ có Hàn cục nhà tôi là có hộ khẩu huyện thành, tôi và bọn nhỏ không phải ở đây."

Lúc này hộ khẩu cũng dễ chuyển đâu.

Phó thư kí Khâu nghe thấy thì cười nói: “Cán bộ Lâm không cần lo lắng, làm việc thật tốt, tranh thủ thêm hai năm thì chuyển công việc đến huyện thành, như vậy hộ khẩu của bọn nhỏ cũng sẽ được chuyển đến rồi."

Bởi vì Lâm Lam chủ động tặng phòng ốc cho ông, phó thư kí Khâu đặc biệt vui vẻ, nhìn Lâm Lam đều cảm thấy phá lệ thân thiết, cả người tràn đầy ấm áp của đồng chí cách mạng.

Lâm Lam cười cười tạm biệt ông, đi theo Tiểu Cao xem phòng ốc.

Nhà ở không xa, đi ra ngoài cửa sau đại viện Cách Ủy Hội, xuyên qua một lối đi bộ thì đến chỗ nhà ở rồi, thời điểm đi ngang qua tòa nhà lầu kia, Tiểu Cao còn có chút tiếc nuối.

“Cán bộ Lâm, nếu chúng tôi có cơ hội, nhất định phải ở nhà lầu."

Lâm Lam cười đến vô cùng dịu dàng đắc thế, “Cũng bởi vì tất cả mọi người đều muốn ở nhà lầu, cho nên tôi muốn nhà trệt là được rồi."

Dù sao cô cũng quen ở nhà trệt, Hàn Thanh Tùng cũng biết sửa chữa, có thể sửa mái nhà không dột nước, lại xây một nhà vệ sinh nhỏ là được. Về phần tắm, trong thành có nhà tắm đó, một tuần đi tắm hai lần, hằng ngày ở nhà vệ sinh tắm cũng được rồi.

Tiểu Cao đưa chìa khóa cho Lâm Lam, để cho cô tự mình mở cửa, vào cửa có một bậc thềm, có thể để xe đạp hoặc là các loại vật, từ bậc thềm đi vào thì có bức tường bình phong, vòng qua tường bình phong thì chính là sân, không có gian phòng phía nam, cho nên sân hơi rộng rãi. Trong viện không có hệ thống cung cấp nước, ở giữa lại có miệng giếng, giếng thai cao một xích (0,33m), dùng một khối đá đậy lại.

Mặt khác phía tây có hai gian Tây Sương phòng, so sánh với nhà giữa thì thấp hơn một ít, có thể làm nhà kho. Phía bắc là ba gian nhà giữa tọa bắc triều nam (nằm ở hướng bắc, nhìn về hướng nam), phòng ốc không cao lắm, chiều rộng bình thường, nhưng là độ sâu thì dài hơn gian phòng bình thường, cho nên một gian phòng có thể cách thành hai gian.

Tường phía tây nhà chính cư nhiên lại còn có một nồi và bếp! Nếu như không có thiết bị sưởi, tốt nhất là phải có giường.

Lâm Lam vào gian phòng phía tây xem một chút, lại càng vui mừng, “Còn có giường này."

Mặc dù gian phòng phía tây có giường, nhưng là không giống với bố cục ở nông thôn.

Nơi này dưới cửa nam trống không, chiếc giường dựa vào nồi và bếp bên kia, là một chiếc giường rất lớn, dùng vách tường tách ra, chia làm hai gian phòng nhỏ. Như vậy cô bé ngủ bên trong, bé trai ngủ phía ngoài, dưới cửa nam để bàn đọc sách cũng rất tốt.

Nhà chính hiện tại chỉ có một bể cá, trống rỗng không có dụng cụ khác, gian phòng phía đông thì không có có cái, đến lúc đó có thể lại xây giường.

Lâm Lam nhìn một lần đã nghĩ xong kế hoạch nên làm thế nào. Cô không vội dọn đến ở, bọn nhỏ ở công xã còn phải học thêm một năm nữa, công tác của cô còn đang ở công xã, không dễ dàng đến đây như vậy. Nơi này tạm thời làm điểm dừng chân, hoặc là Hàn Thanh Tùng tan trễ thì đến ở.

Cô cầm lấy cái chìa khóa rồi đi ra sân trước với Tiểu Cao, vừa lúc đụng phải Miêu Hồng Anh ở trên đường.

Miêu Hồng Anh nhận định đàn ông của mình là Cục trưởng tương lai, cũng là Chủ nhiệm Cách Ủy Hội tương lai, cho nên căn bản không để Lâm Lam vào trong mắt.

Kể từ sau khi cô ta phát hiện có thể cầm hàng từ Cung Tiêu Xã bán tăng giá, nên đã cho là mình tìm được một con đường phát tài rồi. Mình quá thông minh, dù sao hàng giá thấp cũng để cho thị dân bình thường mua, cô ta không thể không chấp nhặt với người bình thường được. Cho nên cô ta lấy đi hàng giá cao, bán cho người bên trong đại viện, cũng có mua giúp thân thích hoặc là bằng hữu, không đủ tem phiếu thì cô ta phụ thêm hai tờ, lấy nhiều hơn hai mươi đồng thì sao nào?

Nếu không có cô ta giúp đỡ, có nhiều thêm năm mươi đồng cũng không mua được, cho nên cô ta thật đang giúp người ta đó.

Cái gì đồng hồ đeo tay, xe đạp, máy thu thanh …, cô đều lấy những thứ này, còn có là lá trà, thuốc lá, rượu. Dù sao thì vải vóc, quần áo, thực phẩm bình thường, cô ta không lấy là được, cô ta tự nhận là nhân dân lao động, tự nhiên sẽ chăm sóc nhân dân lao động.

Đã lâu như vậy rồi cũng không có một chút việc nào, mọi người có nhu cầu thì mua không có nhu cầu thì thôi.

Chỉ có Lâm Lam là không có mắt, lại dám oán hận trước mặt cô ta!

Miêu Hồng Anh cảm thấy không thể nhẫn nhịn! Hơn nữa cô ta đã hỏi thăm Hàn Thanh Tùng được phân nhà ở, có thể sẽ ở gần nhà cô ta, cô ta lại giận đến muốn chết.

Kết quả lại nghe nói Lâm Lam muốn nhà trệt phía sau, nhường gian phòng kia cho phó thư kí, cô ta lại vui vẻ, “Thật là chưa từng thấy qua người nào ngu như vậy! Một cái gối thêu hoa, có một khuôn mặt xinh đẹp nhưng thật lãng phí nó, hóa ra chỉ là bao cỏ, ha ha."

Nên cô ta đến xem náo nhiệt của Lâm Lam.

“Tôi nói vợ của Hàn Thanh Tùng này, nếu cô đã đến đại viện rồi, nên học một ít quy củ đi." Miêu Hồng Anh đứng chắn ở cửa tiểu viện, liếc nhìn Lâm Lam, bộ dạng rất là lớn lối.

Lâm Lam nhét chìa khóa ở trong túi áo, tránh để bị rớt, không chút khách khí nói: “Tôi nói này đồ đầu cơ trục lợi, cô ở trong đại viện này, tại sao lại không học một ít quy củ hả?"

Tiểu Cao thiếu chút nữa bật cười, vội vàng cắn môi ý bảo Lâm Lam không nên chấp nhặt với Miêu Hồng Anh.

Miêu Hồng Anh cũng không cho cơ hội, giận đến lập tức xông lại, “Đồ tiểu nương môn (con quỷ nhỏ, ý chỉ mấy người phụ nữ xấu xa đáng ghét, dùng để mắng người) này là có ý gì hả? Mày có biết nói chuyện hay không vậy? Có muốn tao kéo mày đi phát biểu giáo huấn không?"

Lâm Lam: “Một mình cô nói còn chưa được đấy, còn muốn dạy bảo tôi? Có muốn tôi dạy cô cái gì là chiến sĩ nghe theo lời nói của Đảng của Chủ tịch M hay không, tam đại kỷ luật tám loại chú ý, không cầm của quần chúng một châm một chút nào, đối đãi địch nhân phải như gió thu quét lá rụng…"

“Mày câm miệng cho tao! Mày còn muốn dạy dỗ tao?" Thân thể chắc nịch Miêu Hồng Anh thoáng một cái, đã đưa tay đẩy về hướng Lâm Lam, muốn đẩy Lâm Lam té ngã.

Mặc dù Lâm Lam không thô kệch như cô ta, nhưng là Lâm Lam linh hoạt hơn cô ta. Lâm Lam lắc mình né tránh, liền chạy ra khỏi cửa, “Bà điên đánh người rồi, ép mua buộc bán rồi!"

Trong miệng cô hô rồi nhanh chóng xông ra khỏi đại viện Cách Ủy Hội, nhìn xem Miêu Hồng Anh có dám đi nơi đó khóc lóc om sòm không.

Mặc dù cô đi nhanh, nhưng cũng không bối rối, còn quay đầu lại khiêu khích. Miêu Hồng Anh bị cô làm tức giận đến đỏ mắt, thùng thùng muốn xông  lên đuổi theo, muốn đánh cô một trận.

Lâm Lam đến phía trước hành lang phòng làm việc rồi nếp ở một chỗ khúc quanh trên hành lang, nghe tiếng bước chân chấn động mặt đất của Miêu Hồng Anh đã đến, cô nhấc chân lên——

“Ầm" làm một tiếng, Miêu Hồng Anh hung hăng té ngay phía trước hành lang gạch xanh.

Cô ta đau đến ngao một tiếng, bò dậy phát hiện hai tay mình đã bị cọ rách da, đau rát, cô ta còn chưa phát hiện mình dập đầu đến nỗi cằm có chút lệch.

“Lâm Lam! Tao muốn đánh chết mày!" Miêu Hồng Anh bò dậy khập khễnh, nghiêng cằm đuổi theo Lâm Lam.

Lâm Lam đã nhanh chóng chạy vào tòa nhà Cách Ủy Hội tìm chỗ nấp, cô thấy thư ký Lý đi đến, làm ra bộ dạng sợ hãi, “Thư ký Lý, ả đầu cơ trục lợi kia lại tới nữa, một hai bắt tôi phải mua đồng hồ tay của cô ta, cứu mạng a ~~"

Thư ký Lý: . . . . . . . . . . . .

Miêu Hồng Anh la hét như vậy, Cục công an cách vách cũng nghe thấy được, nhưng không thấy phó cục Lý đi ra ngoài quản.

Cũng là vợ của Chủ nhiệm Tần là Trương Du và vợ của Cao Vệ Đông là Giang Xuân Hà đi ra ngoài, hai người bọn họ đều từng đi học nên cũng có văn hóa, hiện tại đã đi làm ở Cách Ủy Hội.

Giang Xuân Hà và Miêu Hồng Anh cũng từng có đụng chạm, chủ yếu đến từ chính tranh đấu của các nam nhân, Cao Vệ Đông và Lý Khoáng Cửu vẫn luôn là quan hệ cạnh tranh. Miêu Hồng Anh vì giúp chồng mình, nhiều lần gây khó khăn cho Giang Xuân Hà, từng nói ra mấy lời ngu xuẩn như là cô là người một nhà với Tưởng Giới Thạch, cần bị đưa ra phê bình công khai.

Giang Xuân Hà: “Chị Du, chị không quan tâm sao? Ở Cách Ủy Hội hô to gọi nhỏ thật sự không ra thể thống gì."

Trương Du cũng khẽ cau mày, “Hai người nay ai cũng không phải là người hiền lành." Người bình thường mới đến, đụng phải địa đầu xà căn bản sẽ nhịn. Nhưng cán bộ Lâm lại đôi co với Miêu Hồng Anh, đây không phải là nói rõ nói cho người ta cô ấy không dễ chọc sao?

Cô chỉ luôn nghĩ đến việc nhân nhượng cho khỏi phiền, tất cả mọi người đều im lặng, đừng thêm phiền là tốt rồi.

Miêu Hồng Anh không tìm được Lâm Lam, tức thành con cá nóc, một cổ rồi một cổ, thấy Trương Du và Giang Xuân Hà, cô ta nghiêng đầu chạy đến, “Hai người, hai người giấu cô ta đi đâu rồi hả?"

Trương Du nhìn cô ta một cái, “Cô cũng quá không có quy củ. Ở nhà không phân biệt hô to gọi nhỏ coi như xong, hiện tại chạy đến nói làm việc náo loạn sao?"

Miêu Hồng Anh bĩu môi, cô cuồng cái gì! Ở huyện

Tác giả : Đào Hoa Lộ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại