Thập Niên 60 Xuyên Qua Làm Bà Cô
Chương 49 49 Không Dễ Bị Dọa Sợ
Cũng chính vì vậy, đợt hạn hán lần trước muốn cướp nước, cho dù thôn Hạ Tân có nhiều người, cũng không dám mạnh mẽ xông đến, lúc vừa nghe tin Bạch Hi bị rơi xuống nước đã lập tức kêu người rút lui.
Bà cô của thôn Ngưu La là ai, đó là Bạch Hi của Bạch gia, cô đã bị rơi xuống nước, bọn họ lại còn muốn tranh giành nguồn nước, việc kia nếu làm không tốt thì nhất định sẽ chết không được yên thân!Ngoài đồng khí thế sôi sục, mọi người ai ai cũng tràn đầy năng lượng.
Còn có người dò hỏi Trần Chiêu Đệ, không có ý gì hơn chỉ là muốn hỏi một chút về tình hình của Bạch Hi, đối với việc Trần Chiêu Đệ có thể được nấu cơm cho Bạch Hi, các cô gái và cả con dâu trong thôn Ngưu La đều nhìn cô ấy với ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Có mấy bà mẹ chồng còn cảm thấy con dâu của mình có hơi không biết cố gắng, nếu như tay nghề nấu cơm tốt hơn một tí, thì không phải là có thể thường xuyên được đến nhà bà cô rồi à.
“Chiêu Đệ à, tôi đã làm đậu hũ chiên, hương vị cũng khá tốt, cô có thể giúp tôi nói một tiếng với bà cô, xem xem bà cô có muốn ăn hay không.
" Tuy rằng việc ngầm tranh giành này là không tốt, nhưng ý tứ của lời nói này cũng gần giống như vậy.
“A, vậy tôi cũng sẽ làm món cà xào, ăn cũng rất ngon, bọn trẻ nhà tôi đều rất thích.
Cũng không biết bà cô có muốn ăn một miếng hay không.
"“Đúng vậy, Đúng vậy.
Con dâu của tôi nấu cơm cũng rất tốt.
" Đang nói chuyện là một bà mẹ chồng, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Trần Đại Liễu, muốn trông cậy vào Trần Đại Liễu nói giúp một câu.
Trần Đại Liễu đang phân chia công việc cho mọi người, bất giác sờ sờ mũi, vội vàng giả vờ như không nhìn thấy, bà mẹ chồng này là chị họ của ông ta, nhưng ý muốn của bà cô, ai có thể tự ý làm bậy được.
Những người khác vừa nhìn thấy, cũng chỉ đành phải sôi nổi nói với Trần Chiêu Đệ, trông cậy vào cô ấy hy vọng khi cô ấy đến nhà bà cô, có thể nghĩ đến nhà mình, thậm chí cho dù chỉ được nấu cơm cho bà cô một lần thôi, như vậy cũng tốt lắm rồi.
Đừng nhìn bà cô còn nhỏ, nhưng trong lòng cũng đã có chủ ý riêng, cũng như chuyện lợn rừng lần trước đó, không hề có ý nghĩ ăn riêng một mình, mà còn hào phóng phân phát cho mọi người trong thôn, có một bà cô như vậy, ai có thể không kính trọng cho được.
Trần Chiêu Đệ vừa đáp lại, vừa phải vung cuốc, cảm giác được mọi người hâm mộ, trong lòng khỏi phải nói là vui vẻ cỡ nào, trong lòng tự nhủ, sau này có chuyện gì muốn nhờ tôi nhất định sẽ làm thật tốt, có thể xuất hiện trước mặt bà cô, ai mà không thích chứ.
Thấy sắp hết giờ, cô ấy lại xin phép trương thôn cho nghỉ một lát, rồi chạy tới chỗ ngôi nhà trên cây, lấy cá của Bạch Hi ra phơi nắng, lúc này mới chạy về làm việc tiếp.
Còn chưa phân chia xong, có điều khi mọi người đã kết thúc công việc, đều không hẹn mà cùng dặn dò Trần Đại Liễu.
“Tôi hái được một ít thứ mới lại còn tươi ngài giúp tôi đưa cho bà cô đi.
"“Đúng vậy, cho thứ này vào cơm ăn, còn lại, nướng lên để bà cô ăn bữa nhẹ cũng tốt lắm.
"Có một luật bất thành văn ở thôn Ngưu La đó là, bất kể trong thôn gặt hái được thứ gì, người đầu tiên được ăn thử là người có bối phận lớn nhất trong thôn, còn những người khác phải đợi thu hoạch xong rồi thống nhất theo công lao và công điểm để phân phát cho mỗi nhà.
“Ài, được, tôi biết, tôi biết rồi…… Các người yên tâm đi.
" Trần Đại Liễu liên tục gật đầu đồng ý.
Tối đó, Bạch Hi được ăn mấy món mới.
Nhưng dù có mới mẻ đến đâu, cô vẫn chỉ muốn ăn cơm thôi, vì thế tâm tình có hơi không được vui vẻ.
Trần Chiêu Đệ vừa thấy, lập tức vội vàng hỏi.
“Bà cô, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"Món ăn hôm nay là cải trắng xào với đậu hũ, cộng thêm thịt cá kho tàu.
Trần Chiêu Đệ rất sốt ruột, ban ngày cô ấy còn khoe khoang mới mọi người trong thôn rằng bà cô rất thích ăn cơm do cô ấy làm, mấy món này nếu như bà cô không thích ăn, như vậy không phải là do cô ấy đã làm không tốt rồi sao.
Nếu hôm nay bà cô không thích mấy món ăn này, thì ngày mai cô ấy nhất định phải đổi mấy món ăn khác, trong nhà còn mấy quả trứng gà, hay là ngày mai mang theo xào trứng cho bà cô ăn?!Vừa đúng lúc hai ngày nay đang là vụ thu hoạch, lương thực trong nhà cũng nhiều ra một ít, trứng gà này đưa bà cô ăn cũng không thành vấn đề.
Bạch Hi buông đũa xuống, không khách khí mở miệng: “Không phải nói ngoài ruộng đến vụ mùa lúa rồi à, tại sao tới giờ này rồi còn chưa thu hoạch?"Trần Chiêu Đệ rất nhanh đã hiểu ra: “Bà cô muốn ăn gạo ư?"“Cô không muốn?" Bạch Hi hỏi lại.
Trần Chiêu Đệ nghe vậy, nuốt nuốt nước miếng, gật đầu: “Muốn.
"Tại sao lại không muốn cho được, gạo mới có hương thơm mềm mại dịu nhẹ, nấu lên thơm phức, cho thêm một chút hương liệu vào, ai mà chẳng thèm ăn.
“Muốn là muốn, nhưng lúa này vẫn chưa thu hoạch được.
"Thấy Bạch Hi đang chờ mình nói tiếp, Trần Chiêu Đệ cũng chậm rãi giải thích nói: “Bà cô, ngài không biết đâu, mấy ngày nay trời nhiều mây, gió cũng không nhỏ, khả năng rất lớn trời sẽ mưa, mà cây lúa thu hoạch được còn phải tuốt hạt phơi nắng mấy ngày mới có thể xay ra.
"“Nếu như trời mưa thì không thể phơi nắng được, hạt sẽ bị nảy mầm rồi mốc meo, như vậy sẽ tốn mất công sức nửa năm trời.
"Bạch Hi lập tức hiểu ra, thì ra là phải cần có mặt trời, quả thật là nhìn bầu trời thì mới có cơm ăn mà.
Hai ngày tiếp theo.
Khi Bạch Hi tỉnh dậy, còn chưa đi xuống giường, đã hỏi Tiểu Hắc một câu: “Mặt trời đã lên chưa?"Liên tục hỏi như vậy hai ngày, rồi tới ngày thứ ba, sáng sớm Bạch Hi đã bị mặt trời chiếu cho tỉnh giấc.
Có điều thời tiết lại không được tốt lắm, mặt trời đã lên cả buổi, nhưng buổi chiều thời tiết lại âm u.
Thấy dân làng vốn dĩ đang chuẩn bị thu hoạch lúa nhưng lại bởi vì thời tiết âm u mà dừng lại, không khỏi ngẩng đầu lên trời mắt trợn trắng, tức giận nói: “Làm sao, đây là muốn tôi đói chết chứ gì?"Cô vừa dứt lời, trên bầu trời lập tức có một tiếng sấm lớn, còn xuất hiện thêm cả hai tia chớp.
Nhưng Bạch Hi không sợ, thậm chí còn bất mãn trong lòng vì chuyện hơn nửa tháng chưa được ăn gạo.
“Tôi nói cho ông biết, có bản lĩnh thì cứ để tôi đói chết đi, tôi đói chết rồi cũng vừa lúc có thể trở về.
" Cô cũng không phải loại người dễ bị dọa sợ.
Lại một tiếng sấm khác vang lên, có điều tiếng sấm này rất quái dị, cứ giống như đang đánh một nửa thì đột nhiên bị bóp nghẹn lại, sau đó một tia chớp làm lóe cái sừng nhỏ rồi vụt tắt.
Bạch Hi cũng không quá để ý, chỉ cảm thấy bản thân đây là đang bị ức hiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn tràn ngập vẻ không vui.
Tiểu Hắc trong lúc vô tình nhìn thấy trên bầu trời thoáng xuất hiện một bóng người, nhưng lúc nó nhìn kỹ lại thì lại không thấy gì.
Nó có hơi nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do bản thân hoa mắt.
Trần Chiêu Đệ đến nấu cơm, vừa thấy Bạch Hi đang tức giận, vội quan tâm hỏi han.
“Tôi không sao, chỉ là do mặt trời không xuất hiện, cho nên tôi không vui thôi.
"“Ách……" Trần Chiêu Đệ có hơi rối rắm, cô không dám nói với Bạch Hi, trưởng thôn đã hỏi qua một số người lớn tuổi có kinh nghiệm trong thôn, các cụ già ấy đều nói, hai ngày này không khí ẩm ướt, không phải ngày mai thì chính là ngày kia mưa, hơn nữa trận mưa này có vẻ sẽ kéo dài.
Vừa rồi trưởng thôn cũng đã thông báo, nếu như trời mưa, hộ gia đình nào cũng phải chủ động đến tiêu úng cho ruộng.
Bây giờ chỉ sợ mưa lớn quá, làm cho thân lúa bị đổ ngã, chôn xuống ruộng bùn, hai ngày nữa chắc chắn sẽ bị nảy mầm.
“Bà cô, ngài đừng nóng giận, hôm nay có thể trời sẽ có gió và mưa, đây đều là do trời đất định đoạt, chúng ta cũng không thể tức giận vì chuyện này.
"Bạch Hi: “Tại sao tôi lại không tức giận cho được.
Dám chọc tức tôi, tôi sẽ……"Câu tiếp theo, Bạch Hi lại giấu không nói, Trần Chiêu Đệ không nghe thấy, đang muốn hỏi, lại thấy Bạch Hi tức giận thở phì phò xoay người đi lên lầu, chỉ đành phải liếc mắt nhìn Tiểu Hắc một cái, ý bảo nó đi khuyên dỗ đi, mà cô ấy thì bắt đầu đi nấu cơm.
.