[Thập Niên 60] Vô Tình Sinh Ra Vào Năm 60
Chương 18
"Oa..." Lý Minh Thư cùng Lý Minh Tín vẻ mặt sùng bái nhìn Lý Minh Bắc: "Bác hai thật lợi hại, nhà em không có em gái."
"Nhà chú ba cũng không có." Lý Minh Bắc đắc ý nói, cậu nhìn vào trong xem xét, thấy người lớn đều đang ngồi ở phòng tây nói chuyện, vẫy vẫy tay với hai người em mới đến: "Anh đưa mọi người xem em gái."
Bốn đứa trẻ rón rén đi đến lối vào của phòng đông, Lý Minh Bắc cẩn thận mở cửa, thăm dò nhìn vào trong, vừa lúc Trăn Trăn ăn no căng bụng, đang cử động bàn tay và bàn chân nhỏ.
Kỳ thật Vương Tố Phân đã nghe thấy tiếng khi đám người Lý Mộc Lâm về nhà, nhưng lúc đó Trăn Trăn đang ăn sữa và ngủ, Vương Tố Phân sợ Trăn Trăn tỉnh nên không dám đi ra.
Âm thanh nói chuyện bên ngoài quá lớn, Trăn Trăn cuối cùng cũng bị đánh thức, chỉ là bé không khóc không nháo chỉ chơi tự mình chơi đùa vui vẻ, Vương Tố Phân muốn thay quần áo và đưa bé ra ngoài để nhìn mọi người, chỉ là khi cô vừa thay xong quần áo, mở của ra, mấy đứa nhỏ này lại đến.
"Mẹ, đây là Lý Minh Thư cùng Lý Minh Tín nhà chú Tư, hai đứa muốn xem em gái." Lý Minh Nam cùng Lý Minh Bắc lôi kéo hai đứa nhỏ tiến vào, cười hì hì nói chuyện cùng Vương Tố Phân.
"Lớn lên thật anh tuấn." Vương Tố Phân nghe âm thanh mắng chửi của bà Lý ở phòng tây, quyết định mang theo mấy đứa nhỏ vào phòng: "Mau, tới trên giường ngồi, vừa lúc em gái con thức dậy." Vừa nói vừa đem Trăn Trăn đặt ở nệm trên giường.
Lý Minh Thư thấy vậy vội đi dép lê đến bên giường nhìn Trăn Trăn, Lý Minh Tín còn có chút thẹn thùng, đứng ở dưới không chịu đi lên, nhưng chỉ trong chốc lát ba anh em đã vây quanh Trăn Trăn, cậu ở dưới nhìn không thấy gì, cũng không quan tâm đến xấu hổ là gì, vội vàng cỏi giày chen giữa Lý Minh Nam và Lý Minh Bắc.
Bởi vì trẻ con mau lớn, Trăn Trăn cũng sẽ không bò không ngồi, bà Lý không may quần áo mới cho bé, chỉ tìm được hai bộ quần áo cũ Lý Minh Nam đã mặc khi nhỏ.
Giường sưởi cứ đốt cả ngày, phía tây là tường lửa, vì vậy trong phòng mười phần ấm áp, Trăn Trăn chỉ mặc một cái áo khoác cũng cảm thấy hơi nóng. Lý Minh Tín tò mò nhìn em bé trông có vẻ trắng treo này, nhịn không được sờ sờ tay nhỏ của bé, nhìn về phía Vương Tố Phân cười toe toét: "Em gái nhìn thật đẹp."
"Tất nhiên!" Lý Minh Bắc cười đắc ý, làm như hiểu biết nói với cậu: "Em gái anh kêu là Trăn Trăn, cái tên thật khó viết, ba anh nói khi em gái đi học sẽ khóc khi viết tên."
Lý Minh Thư đã học lớp hai cấp một, nghe nói lập tức kinh ngạc: "Tại sao lại đặt cho em một cái tên khó viết vậy? Chú hai không thích em gái sao?"
"Bởi vì dễ nghe, còn may mắn nữa." Lý Minh Nam ngồi ở trên giường, hai chân đung đưa ở không trung, nhìn Lý Minh Thư nói: "Ba anh cùng bà nội đều rất thích em gái, bà nội nói Trăn Trăn là đứa con gái duy nhất năm đời nhà chúng ta."
Lý Minh Thư và Lý Minh Tín không quá hiểu Lý Minh Nam nói gì, nhưng cũng không ngại biểu đạt sự sùng bái: "Thật lợi hại, mẹ em cũng không sinh được em gái."
Lý Minh Bắc tự hào ngẩng cái đầu nhỏ, không biết còn tưởng rằng đang khen cậu, Trăn Trăn tuy rằng nghe hiểu mọi người nói, nhưng cô cũng chỉ là cô bé mới tròn tháng, cũng không dám nói chuyện, chỉ có thể phát ra âm thanh bì bõm biểu đạt sự nhiệt tình.
Lý Minh Thư nhìn Trăn Trăn mở to mắt bộ dáng đáng yêu, liền muốn nhớ lại bộ dáng Lý Minh Tín lúc nhỏ, chỉ loáng thoáng nhỏ lại một chút: "Lý Minh Tín lúc nhỏ không ngoan như em gái, khi đó em ấy ngoài đi tiểu thì chính là khóc, một chút cũng không ngoan."
"Em gái anh không khóc." Lý Minh Bắc lập tức nói: "Mỗi lần em ấy nhìn anh đều cười, bà nội nói chờ em gái mọc răng anh sẽ đi câu cá cho em gái ăn, đến lúc đó em gái sẽ thích anh nhất."
Trăn Trăn nhịn không được sắc mặt tối lại đầy hắc tuyến: Tiểu tử ngốc, là bà nội lừa anh đó.
Lý Minh Bắc nhìn Trăn Trăn khuôn mặt lộ ra nụ cười, lập tức trở nên vui vẻ, cậu quay lại nhìn Vương Tố Phân: "Mẹ, mẹ nhìn em gái nhìn con cười, có phải em ấy thích con nhất không?"
"Nhà chú ba cũng không có." Lý Minh Bắc đắc ý nói, cậu nhìn vào trong xem xét, thấy người lớn đều đang ngồi ở phòng tây nói chuyện, vẫy vẫy tay với hai người em mới đến: "Anh đưa mọi người xem em gái."
Bốn đứa trẻ rón rén đi đến lối vào của phòng đông, Lý Minh Bắc cẩn thận mở cửa, thăm dò nhìn vào trong, vừa lúc Trăn Trăn ăn no căng bụng, đang cử động bàn tay và bàn chân nhỏ.
Kỳ thật Vương Tố Phân đã nghe thấy tiếng khi đám người Lý Mộc Lâm về nhà, nhưng lúc đó Trăn Trăn đang ăn sữa và ngủ, Vương Tố Phân sợ Trăn Trăn tỉnh nên không dám đi ra.
Âm thanh nói chuyện bên ngoài quá lớn, Trăn Trăn cuối cùng cũng bị đánh thức, chỉ là bé không khóc không nháo chỉ chơi tự mình chơi đùa vui vẻ, Vương Tố Phân muốn thay quần áo và đưa bé ra ngoài để nhìn mọi người, chỉ là khi cô vừa thay xong quần áo, mở của ra, mấy đứa nhỏ này lại đến.
"Mẹ, đây là Lý Minh Thư cùng Lý Minh Tín nhà chú Tư, hai đứa muốn xem em gái." Lý Minh Nam cùng Lý Minh Bắc lôi kéo hai đứa nhỏ tiến vào, cười hì hì nói chuyện cùng Vương Tố Phân.
"Lớn lên thật anh tuấn." Vương Tố Phân nghe âm thanh mắng chửi của bà Lý ở phòng tây, quyết định mang theo mấy đứa nhỏ vào phòng: "Mau, tới trên giường ngồi, vừa lúc em gái con thức dậy." Vừa nói vừa đem Trăn Trăn đặt ở nệm trên giường.
Lý Minh Thư thấy vậy vội đi dép lê đến bên giường nhìn Trăn Trăn, Lý Minh Tín còn có chút thẹn thùng, đứng ở dưới không chịu đi lên, nhưng chỉ trong chốc lát ba anh em đã vây quanh Trăn Trăn, cậu ở dưới nhìn không thấy gì, cũng không quan tâm đến xấu hổ là gì, vội vàng cỏi giày chen giữa Lý Minh Nam và Lý Minh Bắc.
Bởi vì trẻ con mau lớn, Trăn Trăn cũng sẽ không bò không ngồi, bà Lý không may quần áo mới cho bé, chỉ tìm được hai bộ quần áo cũ Lý Minh Nam đã mặc khi nhỏ.
Giường sưởi cứ đốt cả ngày, phía tây là tường lửa, vì vậy trong phòng mười phần ấm áp, Trăn Trăn chỉ mặc một cái áo khoác cũng cảm thấy hơi nóng. Lý Minh Tín tò mò nhìn em bé trông có vẻ trắng treo này, nhịn không được sờ sờ tay nhỏ của bé, nhìn về phía Vương Tố Phân cười toe toét: "Em gái nhìn thật đẹp."
"Tất nhiên!" Lý Minh Bắc cười đắc ý, làm như hiểu biết nói với cậu: "Em gái anh kêu là Trăn Trăn, cái tên thật khó viết, ba anh nói khi em gái đi học sẽ khóc khi viết tên."
Lý Minh Thư đã học lớp hai cấp một, nghe nói lập tức kinh ngạc: "Tại sao lại đặt cho em một cái tên khó viết vậy? Chú hai không thích em gái sao?"
"Bởi vì dễ nghe, còn may mắn nữa." Lý Minh Nam ngồi ở trên giường, hai chân đung đưa ở không trung, nhìn Lý Minh Thư nói: "Ba anh cùng bà nội đều rất thích em gái, bà nội nói Trăn Trăn là đứa con gái duy nhất năm đời nhà chúng ta."
Lý Minh Thư và Lý Minh Tín không quá hiểu Lý Minh Nam nói gì, nhưng cũng không ngại biểu đạt sự sùng bái: "Thật lợi hại, mẹ em cũng không sinh được em gái."
Lý Minh Bắc tự hào ngẩng cái đầu nhỏ, không biết còn tưởng rằng đang khen cậu, Trăn Trăn tuy rằng nghe hiểu mọi người nói, nhưng cô cũng chỉ là cô bé mới tròn tháng, cũng không dám nói chuyện, chỉ có thể phát ra âm thanh bì bõm biểu đạt sự nhiệt tình.
Lý Minh Thư nhìn Trăn Trăn mở to mắt bộ dáng đáng yêu, liền muốn nhớ lại bộ dáng Lý Minh Tín lúc nhỏ, chỉ loáng thoáng nhỏ lại một chút: "Lý Minh Tín lúc nhỏ không ngoan như em gái, khi đó em ấy ngoài đi tiểu thì chính là khóc, một chút cũng không ngoan."
"Em gái anh không khóc." Lý Minh Bắc lập tức nói: "Mỗi lần em ấy nhìn anh đều cười, bà nội nói chờ em gái mọc răng anh sẽ đi câu cá cho em gái ăn, đến lúc đó em gái sẽ thích anh nhất."
Trăn Trăn nhịn không được sắc mặt tối lại đầy hắc tuyến: Tiểu tử ngốc, là bà nội lừa anh đó.
Lý Minh Bắc nhìn Trăn Trăn khuôn mặt lộ ra nụ cười, lập tức trở nên vui vẻ, cậu quay lại nhìn Vương Tố Phân: "Mẹ, mẹ nhìn em gái nhìn con cười, có phải em ấy thích con nhất không?"
Tác giả :
Tín Dụng Tạp