[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Vốn Dê Không Dễ Chọc
Chương 9
Chớp mắt đã qua năm tháng nữa, Giang Hãn bấm đốt ngón tay để tính ngày, lại thấy bụng Bách Vị càng ngày càng lớn thêm, trong lòng hắn tràn ngập cảm giác kiêu ngạo và hưng phấn, nhưng cũng có điểm kỳ quái, chính là đã qua mười tháng, lại quá mười ngày, hai mươi ngày, ngay cả Phương Hạo cũng nói:
"Đáng lẽ ra phải sinh rồi chứ, sao lại vẫn không có động tĩnh gì?"
Giang Hãn cũng nóng nảy, hỏi Bách Vị xem hắn có cảm giác gì không, hắn luôn luôn lắc đầu, nói cảm giác gì cũng không có, Giang Hãn rất sợ thai nhi gặp chuyện không may, nhưng mỗi ngày còn có thể thấy bụng Bách Vị không nhanh không chậm mà rung động, xem ra bảo bảo đang ở trong bụng mẫu thân vẫn rất khoẻ mạnh, không muốn đi ra, đến lúc quá mười một tháng thì đừng nói Giang Hãn sốt ruột, ngay cả Phương Hạo cũng không chịu nổi, đối Giang Hãn nói:
“Gia, ngươi phải sớm quyết định, nếu không sinh, bảo cùng phu nhân sợ rằng đều khó bảo đảm."
Giang Hãn nói:
“Ngươi đừng nói những lời vô ích như vậy, ta cũng muốn nhượng hắn sinh a, nhưng hắn không sinh ta có biện pháp nào, dù sao cũng không thể mở bụng hắn ra để đem bảo bảo ra a."
Hắn vốn là dưới tình thế cấp bách nói ra nói, nhưng Phương Hạo suy tư nửa khắc, lại gật đầu nói:
“Không chừng, biện pháp này có thể dùng được đấy, cần tìm đúng vị trí, có thể sử dụng ma phí tán gây tê cho phu nhân, sau khi lấy bảo bảo ra có thể hoàn mỹ khâu vết thương lại, đây thật đúng là một biện pháp tốt."
Hắn vừa nói, vừa hứng thú phấn khởi nhịn không được lôi kéo tay Giang Hãn nói:
“Gia, không bằng ngươi nhượng ta thử xem sao, nếu như có thể thành công, đây chính là chuyện có thể tạo phúc muôn đời cho con cháu, ngươi nghĩ a, chỉ cần phương pháp này thành công, sau đó có sản phụ khó sinh, có thể là do hài tử quá lớn so với sản phụ, các nàng sẽ không tái mạo hiểm sinh mệnh mà mạo hiểm sinh hài tử nữa."
Đáng tiếc chính là, Giang Hãn với vấn đề này cũng không có biểu hiện ra hắn là người luôn luôn có tầm nhìn rộng lớn, bằng không việc giải phẫu khi sinh đẻ sẽ có thể xuất hiện sớm hơn cả trăm nghìn năm, mang lại lợi ích cho đông đảo phụ nữ có thai rồi.
Quay về với vấn đề chính lúc này, Giang Hãn sắc mặt tối đen, hắn hừ một tiếng, đối Phương Hạo nói:
“Ta nói Phương Hạo, ngươi ngẫm lại biện pháp khác cho ta, nhượng Tiểu Dương đem hài tử sinh ra đi, về phần thời gian sinh hài tử, đã có bà đỡ rồi, không liên quan gì đến ngươi hết."
Phương Hạo trừng mắt nhìn ý chê trách gia không biết nhìn xa trông rộng hồi lâu, sau cùng hắn minh bạch, muốn trông cậy vào gia đem Tiểu Dương thân ái của hắn tới cho mình làm thí nghiệm đây là không có khả năng, thế nhưng hắn đâu có biện pháp nào có thể nhượng Bách Vị sinh dục đâu?
Bảo bảo kia rõ ràng là đang hưởng thụ bên trong bụng mẹ, còn có dấu hiệu muốn tiếp tục ở bên trong đợi a, hắn biết muốn sinh con cần phải làm gì, nhưng chậm trễ như vậy cũng là mới thấy lần đầu a.
Hai người thương lượng cả nửa ngày, cũng không thương lượng được một biện pháp tốt, đang lo lắng, chợt nghe Hương Tuyết hổn hển chạy tới nói:
“Gia, mau… mau trở về, Bách Vị… Bách Vị phải sinh rồi, trời ạ, hắn… hắn phải sinh rồi."
Giang Hãn và Phương Hạo mừng rỡ, hai người cùng tất cả các người hầu trong đại sảnh cùng nhau chạy về phía hậu viện.
“Nhiều ngày như vậy chưa từng động tĩnh, hôm nay nói sinh ra liền sinh ra, thực sự là quá bất khả tư nghị rồi."
Phương Hạo ở bên ngoài phòng mừng đến liên tục chà xát hai tay vào nhau:
“Thật tốt quá, Hương Tuyết, ngươi vẫn đi theo bên người phu nhân phải không? Mau nói cho ta biết, phu nhân thế nào bỗng nhiên lại sinh vậy, hắn có dấu hiệu hay bệnh trạng gì không, ta phải nhớ ghi chép lại, bổ sung vào những chỗ còn thiếu sót trong y thư."
Giang Hãn lúc này cũng không đếm xỉa tới Phương Hạo, hắn chỉ khẩn trương nhìn chăm chú vào cửa phòng, ngực lo lắng tình hình hiện tại của Bách Vị, lại nghe Hương Tuyết một bên thở gấp một bên nói:
“Ai, đừng nói nữa, đâu có dấu hiệu cùng bệnh trạng gì đâu, ta cùng Bách Vị tản bộ trong sân, vừa lúc ngày hôm nay cỏ khô mới được đem đến nhiều, lại không biết đi đường vòng, mà đi qua ngay trước mặt chúng ta, Bách Vị vừa thấy xe cỏ khô mới xuất hiện, liền vùng khỏi tay ta, một mạch bổ nhào ra phía ngoài, kết quả vấp vào một cây cành cây mà ngã ra, hắn vẫn còn không chịu thôi, rốt cuộc ta đành vượt qua hắn lấy một nắm cỏ khô trên xe xuống, còn không đợi ta đưa đến miệng, hắn liền ngồi chồm hỗm xuống la hét kêu đau bụng, sau đó thì thấy có chút máu, tái sau đó thì…"
Nàng không nói tiếp nữa, thế nhưng mọi người đều đã minh bạch rồi.
Phương Hạo đang cầm bút chuẩn bị ghi lại liền như vậy dừng giữa không trung, thế nào cũng không nghĩ tới Bách Vị là bởi vậy mà dẫn đến sinh ra bảo bảo, mà người hầu khác đều nhịn không được bắt đầu cười rộ lên, chỉ bất quá thấy gia nhà mình mặt không chút thay đổi, song quyền nắm chặt, thần sắc khẩn trương, không ai có dũng khí dám cười to lên nữa.
Trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, thanh âm của Bách Vị rốt cuộc vang lên:
“A a a, đau quá a, thế nào lại đau nhức như thế? Thế nào… thế nào còn không có sinh ra a? Ô ô ô, thối xà, ngươi… ngươi không phải nói sinh hài tử, được làm mẹ là một việc tối hạnh phúc sao? Ô ô ô, đau nhức thành như vậy, có hạnh phúc chút nào đâu chứ?"
Sắc mặt Giang Hãn thoáng cái trở nên trắng bệch, hận chính mình không thể thay Bách Vị chịu nỗi thống khổ này, lại nghe Phương Hạo đứng bên cạnh nói:
“Không cần lo lắng khẩn trương, nghe tiếng la, rõ ràng là khí lực tràn đầy, có lăn qua lăn lại nhiều lần, lúc nào ngươi nghe thấy hắn kêu mà hơi thở mong manh, tái thay hắn lo lắng cũng không trễ."
Nói xong lại gật đầu lẩm bẩm:
“Dựa theo y thư ghi chép, đây là lần kêu thảm thiết đầu tiên, hơn nữa bảo bảo này tính chậm chạp, đại khái tối thiểu cũng phải chập tối mới có thể đem hài tử sinh ra đi."
Vừa dứt lời, chợt nghe trong phòng truyền đến một trận thanh âm trẻ con khóc vang dội, Phương Hạo ngẩn ra, tiếp theo cả kinh kêu lên:
“A, không có khả năng? Thế nào lại nhanh như vậy? Bảo bảo này rõ ràng là tính chậm chạp, liên tiếp trốn ở trong bụng mẫu thân không chịu đi ra, thế nào… thế nào hôm nay nói ra liền đi ra rồi a? Này… này thật là kỳ quái a."
Giang Hãn không lo lắng có cái gì kỳ quái hay không, không nói hai lời liền chạy ào vào phòng, chỉ thấy bà đỡ ôm trong lòng một đứa bé nho nhỏ hồng hào, đang mở cái miệng nhỏ oa oa khóc lớn, một con mắt mở to, một con mắt khác vẫn còn nhắm lại.
Bách Vị ở trên giường liều mạng nghĩ muốn cục cưng, đôi tay duỗi ra hướng bảo bảo, liên tiếp la hét:
"Đưa bảo bảo cho ta, hắn vừa đang nhìn ta, đưa hắn cho ta."
Giang Hãn cũng kinh hỉ nói:
“Trời ạ, là thật đấy, bảo bảo vậy mà lại trợn tròn mắt nhìn ta này."
Hắn nhìn cái mặt nhỏ nhắn hồng hồng của hài nhi, nhịn không được liền nựng nựng mặt của bảo bảo, lại nghe bà đỡ cười nói:
“Hồi gia, trẻ con khi sinh hạ trong vòng một tháng sẽ không nhìn mọi người đâu, mắt hắn bất quá chỉ là mở ra mà thôi, kỳ thực không nhìn thấy gì đâu."
Nói xong vú em tiếp nhận bảo bảo, vén áo thi lễ nói:
“Gia, nô tỳ đưa bảo bảo đi tắm sau đó sẽ cho bú."
Giang Hãn gật đầu, nhưng Bách Vị vẫn la hét đòi hài tử. Giang Hãn đi tới bên người hắn quan sát tỉ mỉ, sau đó ngồi xuống bên giường, cầm tay hắn cười nói:
“Thực sự là kỳ quái, ta nghe nói sản phụ sau khi sinh hài tử sẽ không có sinh lực, sẽ ngủ ngay, mặc dù không ngủ được cũng là tinh thần không tốt, sao ngươi hôm nay vẫn còn sức lực như vậy."
“Đừng quên, ta là yêu tinh, sản phụ tầm thường há có thể so sánh với ta, hanh."
Bách Vị hừ một tiếng, sau đó lại bám vào cánh tay Giang Hãn tranh công nói:
“Hãn ca ca, ngươi thấy bảo bảo chưa? Ngươi nghĩ hắn có đáng yêu không? Hắn giống hay không giống ngươi? Ta vừa nhìn một chút, thế nhưng không thấy rõ lắm, nhưng hắn là nhi tử của ngươi, ta nghĩ hắn nhất định sẽ giống ngươi."
Giang Hãn gật đầu nói:
“Hài tử nhỏ như vậy, làm sao có thể nhìn ra được, bất quá hiện tại bảo bảo da dẻ hồng hào, mặt lại hơi nhăn, thoạt nhìn khá giống hầu tử a, ha hả, Bách Vị, ngươi là dương yêu, thế nào lại sinh ra một bảo bảo giống hầu tử như vậy?"
Vừa nói dứt lời, Bách Vị đã tức giận đến quay người đi, nhìn hắn bằng nửa con mắt, tức giận kêu lên:
“Tốt, bảo bảo giống hầu tử, đó là ta cùng hầu tử hai người tư thông sinh ra nó sao?"
Giang Hãn nhìn bộ dạng hắn thở phì phì, càng cảm thấy khả ái, nhịn không được tại trên mặt hắn hôn một cái, cười nói:
“Nói bậy bạ gì đó, ta bất quá hay cùng ngươi nói giỡn, bảo bảo lúc mới sinh ra đều là bộ dạng này cả thôi, ngươi sao lại không cần đến mặt mũi, ngay cả tư thông cũng đem nói ra. Được rồi được rồi, không nên sinh khí, nhanh ăn một chút gì, sau đó ngủ một giấc, ngoan, ngươi muốn ăn cái gì? Ta đã chuẩn bị canh cá trích, chân giò heo hầm đậu phộng, còn có tiểu mễ chúc, trứng gà, tổ yến chưng cách thuỷ…"
“Chờ một chút, không cần ngươi đọc một loạt đồ ăn như vậy a."
Hai mép Bách Vị đã chảy đầy nước bọt:
“Hãn ca ca, nếu như ngươi thực sự muốn thưởng công cho ta, vậy ngươi cho ta ăn cỏ xanh đi, mấy tháng hoài cục cưng, ta quả thực mệt muốn chết, muốn ăn chút cỏ xanh cũng không có, ô ô ô… Ngươi phát động toàn bộ người hầu trong phủ, đi ra hậu viện của chúng ta, nhổ cho ta một rổ cỏ xanh có được hay không?"
Giang Hãn sắc mặt tối sầm, ngón tay gõ nhẹ lên trán Bách Vị:
“Ngươi không thể không nghĩ đến việc phá cây cỏ sao? Được rồi, lần này sở dĩ sinh cục cưng ra, chính bởi vì ngươi lao đi để ăn cỏ xanh, ngươi không biết đó là chuyện rất nguy hiểm sao?"
Giang Hãn càng nói càng bực, sau cùng lạnh lùng nói:
“Không được, ngươi không được tái ăn cỏ xanh nữa, ngươi hảo hảo tập luyện ăn đồ ăn của con người cho ta, tương lai một ngày có khách đến nhà, lúc ta đãi khách còn muốn cho ngươi cùng ngồi, nếu lúc đó ngươi lại thượng đầy bàn cỏ xanh, cả nhà lúc đó còn có thể ăn cơm hay không chỉ là thứ yếu, chính là ta sợ ngươi hù doạ người ta a."
Bách Vị vừa nghe lời này, lập tức nóng nảy, lớn tiếng nói:
“Cái gì? Ngươi muốn triệt để cướp đoạt quyền lợi ăn cỏ xanh của ta? Không được, ta kiên quyết không đồng ý, lúc này đây sở dĩ có thể đem cục cưng sinh, cũng là do cỗ xe chở cỏ xanh đó lập đại công, không phải tiểu tử kia tính tình chậm chạp đã ngoan ngoãn đi ra rồi sao? Hãn ca ca, làm người phải biết tạ ơn, ngươi không cảm tạ cỏ xanh, còn muốn cướp đoạt quyền lợi ăn cỏ xanh của ta, này hơi quá đáng."
Giang Hãn cố nhịn cười, nghiêm trang nói:
“Đúng vậy, ta là rất cảm tạ cỏ xanh a, bởi vì cảm tạ, cho nên ta không cho ngươi ăn chúng nó a, không có ta cảm tạ thì chúng nó lại bị ngươi ăn mất rồi, lẽ nào phương thức ngươi cảm tạ ân nhân là ăn tươi chúng nó luôn sao? Đây là loại lý lẽ gì vậy?"
Hắn ngang dọc thương trường, nếu bàn về cưỡng từ đoạt lý, cái khó ló cái khôn, ai có thể bì được với hắn, cho nên Bách Vị bỗng chốc liền ngây người ra.
“Ngươi… ngươi càn quấy, ngươi… ngươi ngang ngược không nói lý lẽ…"
Bách Vị nghĩ thầm Giang Hãn nói như vậy, không phải mình sẽ phải triệt để chia tay với cỏ xanh sao? Vì vậy liền vô cùng sốt ruột, thần sắc lúc này thực sự khả ái, Giang Hãn thấy dục hỏa bốc lên, hết lần này tới lần khác lại không thể tại lúc này muốn Tiểu Dương, nhẫn nại cái này khổ cực a, đừng nói nữa.
Khó khăn dây dưa nửa ngày, Bách Vị rốt cục cũng ngủ, Giang Hãn nhìn thụy nhan xinh đẹp của hắn, lòng tràn đầy yêu thương, dục hoả lại một lần nữa bốc lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trơn mềm, hắn cúi xuống, đang muốn hôn môi Bách Vị một chút cho đỡ thèm, chợt nghe Hương Tuyết bên ngoài hưng phấn gọi:
“Gia a, tiểu hài tử hảo khả ái a."
Cách một cánh cửa, nha đầu kia dĩ nhiên cửa cũng không gõ liền xông vào.
Giang Hãn hôn trộm không được, tinh thần bực bội, đang muốn răn dạy vài câu, đã thấy Hương Tuyết ôm bảo bảo của mình cùng Bách Vị đi vào, nghe nàng nói:
"Bảo bảo tắm rửa xong, lại uống sữa, lúc này đang ngủ, vú em nói vừa nãy phu nhân không chịu buông cục cưng ra, nên bảo ta ôm sang đây cho phu nhân, ngươi nhìn xem, áo bảo bảo đang mặc là do ta may đó, thật vừa vặn a, Bách Vị thật khéo sinh, bảo bảo sinh ra cứ như vậy thật dễ chăm sóc a, ha ha ha…"
Giang Hãn nhìn Hương Tuyết, nghĩ thầm Bách Vị sinh hài tử, thế nào lại làm cho nha đầu kia vui mừng đến điên rồi, ân, xem ra lúc nào đó sẽ tìm cho nàng một trượng phu tốt để gả đi, thích hài tử thì tự mình sinh mấy đứa đi.
Hắn vươn tay, đem bảo bảo ôm vào trong lòng, chỉ thấy bảo bảo có tóc đen, mũi thẳng tắp, lông mi cong vút, môi hồng hồng, hơn nữa sắc mặt cũng không đỏ bừng như lúc mới sinh ra mà trắng nõn mềm mại, thấy thế nào đều là một người mỹ nam tử.
Giang Hãn nhẹ nhàng đặt bảo bảo vào trong lòng Bách Vị, sau đó quay đầu lại nhìn Hương Tuyết còn chưa đi, hắn không khỏi lần thứ hai vẻ mặt hắc tuyến, trầm giọng nói:
“Hiện tại cũng không cần ngươi hầu hạ, ngươi còn ở nơi này làm gì? Lẽ nào muốn quan sát chúng ta một nhà ba người cùng nhau ngủ sao?"
Hương Tuyết bĩu môi nói:
“Thật là, gia ngươi đây là điển hình cho hành vi tá ma sát lư, không nhìn sẽ không thấy, ai hiếm lạ." Nói xong nàng lượn lờ đi ra.
Giang Hãn ha hả cười, hắn mặc kệ Hương Tuyết châm chọc. Quay lại nhìn thê nhi đang ngủ say, hắn chỉ cảm thấy lúc này mình là người hạnh phúc nhất, nhẹ nhàng ôm Bách Vị cùng tiểu bảo bảo, hắn cũng từ từ nhắm mắt lại, trong miệng thì thầm nói:
"Bách Vị, ta yêu ngươi, bảo bối, phụ thân yêu ngươi…“
"Đáng lẽ ra phải sinh rồi chứ, sao lại vẫn không có động tĩnh gì?"
Giang Hãn cũng nóng nảy, hỏi Bách Vị xem hắn có cảm giác gì không, hắn luôn luôn lắc đầu, nói cảm giác gì cũng không có, Giang Hãn rất sợ thai nhi gặp chuyện không may, nhưng mỗi ngày còn có thể thấy bụng Bách Vị không nhanh không chậm mà rung động, xem ra bảo bảo đang ở trong bụng mẫu thân vẫn rất khoẻ mạnh, không muốn đi ra, đến lúc quá mười một tháng thì đừng nói Giang Hãn sốt ruột, ngay cả Phương Hạo cũng không chịu nổi, đối Giang Hãn nói:
“Gia, ngươi phải sớm quyết định, nếu không sinh, bảo cùng phu nhân sợ rằng đều khó bảo đảm."
Giang Hãn nói:
“Ngươi đừng nói những lời vô ích như vậy, ta cũng muốn nhượng hắn sinh a, nhưng hắn không sinh ta có biện pháp nào, dù sao cũng không thể mở bụng hắn ra để đem bảo bảo ra a."
Hắn vốn là dưới tình thế cấp bách nói ra nói, nhưng Phương Hạo suy tư nửa khắc, lại gật đầu nói:
“Không chừng, biện pháp này có thể dùng được đấy, cần tìm đúng vị trí, có thể sử dụng ma phí tán gây tê cho phu nhân, sau khi lấy bảo bảo ra có thể hoàn mỹ khâu vết thương lại, đây thật đúng là một biện pháp tốt."
Hắn vừa nói, vừa hứng thú phấn khởi nhịn không được lôi kéo tay Giang Hãn nói:
“Gia, không bằng ngươi nhượng ta thử xem sao, nếu như có thể thành công, đây chính là chuyện có thể tạo phúc muôn đời cho con cháu, ngươi nghĩ a, chỉ cần phương pháp này thành công, sau đó có sản phụ khó sinh, có thể là do hài tử quá lớn so với sản phụ, các nàng sẽ không tái mạo hiểm sinh mệnh mà mạo hiểm sinh hài tử nữa."
Đáng tiếc chính là, Giang Hãn với vấn đề này cũng không có biểu hiện ra hắn là người luôn luôn có tầm nhìn rộng lớn, bằng không việc giải phẫu khi sinh đẻ sẽ có thể xuất hiện sớm hơn cả trăm nghìn năm, mang lại lợi ích cho đông đảo phụ nữ có thai rồi.
Quay về với vấn đề chính lúc này, Giang Hãn sắc mặt tối đen, hắn hừ một tiếng, đối Phương Hạo nói:
“Ta nói Phương Hạo, ngươi ngẫm lại biện pháp khác cho ta, nhượng Tiểu Dương đem hài tử sinh ra đi, về phần thời gian sinh hài tử, đã có bà đỡ rồi, không liên quan gì đến ngươi hết."
Phương Hạo trừng mắt nhìn ý chê trách gia không biết nhìn xa trông rộng hồi lâu, sau cùng hắn minh bạch, muốn trông cậy vào gia đem Tiểu Dương thân ái của hắn tới cho mình làm thí nghiệm đây là không có khả năng, thế nhưng hắn đâu có biện pháp nào có thể nhượng Bách Vị sinh dục đâu?
Bảo bảo kia rõ ràng là đang hưởng thụ bên trong bụng mẹ, còn có dấu hiệu muốn tiếp tục ở bên trong đợi a, hắn biết muốn sinh con cần phải làm gì, nhưng chậm trễ như vậy cũng là mới thấy lần đầu a.
Hai người thương lượng cả nửa ngày, cũng không thương lượng được một biện pháp tốt, đang lo lắng, chợt nghe Hương Tuyết hổn hển chạy tới nói:
“Gia, mau… mau trở về, Bách Vị… Bách Vị phải sinh rồi, trời ạ, hắn… hắn phải sinh rồi."
Giang Hãn và Phương Hạo mừng rỡ, hai người cùng tất cả các người hầu trong đại sảnh cùng nhau chạy về phía hậu viện.
“Nhiều ngày như vậy chưa từng động tĩnh, hôm nay nói sinh ra liền sinh ra, thực sự là quá bất khả tư nghị rồi."
Phương Hạo ở bên ngoài phòng mừng đến liên tục chà xát hai tay vào nhau:
“Thật tốt quá, Hương Tuyết, ngươi vẫn đi theo bên người phu nhân phải không? Mau nói cho ta biết, phu nhân thế nào bỗng nhiên lại sinh vậy, hắn có dấu hiệu hay bệnh trạng gì không, ta phải nhớ ghi chép lại, bổ sung vào những chỗ còn thiếu sót trong y thư."
Giang Hãn lúc này cũng không đếm xỉa tới Phương Hạo, hắn chỉ khẩn trương nhìn chăm chú vào cửa phòng, ngực lo lắng tình hình hiện tại của Bách Vị, lại nghe Hương Tuyết một bên thở gấp một bên nói:
“Ai, đừng nói nữa, đâu có dấu hiệu cùng bệnh trạng gì đâu, ta cùng Bách Vị tản bộ trong sân, vừa lúc ngày hôm nay cỏ khô mới được đem đến nhiều, lại không biết đi đường vòng, mà đi qua ngay trước mặt chúng ta, Bách Vị vừa thấy xe cỏ khô mới xuất hiện, liền vùng khỏi tay ta, một mạch bổ nhào ra phía ngoài, kết quả vấp vào một cây cành cây mà ngã ra, hắn vẫn còn không chịu thôi, rốt cuộc ta đành vượt qua hắn lấy một nắm cỏ khô trên xe xuống, còn không đợi ta đưa đến miệng, hắn liền ngồi chồm hỗm xuống la hét kêu đau bụng, sau đó thì thấy có chút máu, tái sau đó thì…"
Nàng không nói tiếp nữa, thế nhưng mọi người đều đã minh bạch rồi.
Phương Hạo đang cầm bút chuẩn bị ghi lại liền như vậy dừng giữa không trung, thế nào cũng không nghĩ tới Bách Vị là bởi vậy mà dẫn đến sinh ra bảo bảo, mà người hầu khác đều nhịn không được bắt đầu cười rộ lên, chỉ bất quá thấy gia nhà mình mặt không chút thay đổi, song quyền nắm chặt, thần sắc khẩn trương, không ai có dũng khí dám cười to lên nữa.
Trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, thanh âm của Bách Vị rốt cuộc vang lên:
“A a a, đau quá a, thế nào lại đau nhức như thế? Thế nào… thế nào còn không có sinh ra a? Ô ô ô, thối xà, ngươi… ngươi không phải nói sinh hài tử, được làm mẹ là một việc tối hạnh phúc sao? Ô ô ô, đau nhức thành như vậy, có hạnh phúc chút nào đâu chứ?"
Sắc mặt Giang Hãn thoáng cái trở nên trắng bệch, hận chính mình không thể thay Bách Vị chịu nỗi thống khổ này, lại nghe Phương Hạo đứng bên cạnh nói:
“Không cần lo lắng khẩn trương, nghe tiếng la, rõ ràng là khí lực tràn đầy, có lăn qua lăn lại nhiều lần, lúc nào ngươi nghe thấy hắn kêu mà hơi thở mong manh, tái thay hắn lo lắng cũng không trễ."
Nói xong lại gật đầu lẩm bẩm:
“Dựa theo y thư ghi chép, đây là lần kêu thảm thiết đầu tiên, hơn nữa bảo bảo này tính chậm chạp, đại khái tối thiểu cũng phải chập tối mới có thể đem hài tử sinh ra đi."
Vừa dứt lời, chợt nghe trong phòng truyền đến một trận thanh âm trẻ con khóc vang dội, Phương Hạo ngẩn ra, tiếp theo cả kinh kêu lên:
“A, không có khả năng? Thế nào lại nhanh như vậy? Bảo bảo này rõ ràng là tính chậm chạp, liên tiếp trốn ở trong bụng mẫu thân không chịu đi ra, thế nào… thế nào hôm nay nói ra liền đi ra rồi a? Này… này thật là kỳ quái a."
Giang Hãn không lo lắng có cái gì kỳ quái hay không, không nói hai lời liền chạy ào vào phòng, chỉ thấy bà đỡ ôm trong lòng một đứa bé nho nhỏ hồng hào, đang mở cái miệng nhỏ oa oa khóc lớn, một con mắt mở to, một con mắt khác vẫn còn nhắm lại.
Bách Vị ở trên giường liều mạng nghĩ muốn cục cưng, đôi tay duỗi ra hướng bảo bảo, liên tiếp la hét:
"Đưa bảo bảo cho ta, hắn vừa đang nhìn ta, đưa hắn cho ta."
Giang Hãn cũng kinh hỉ nói:
“Trời ạ, là thật đấy, bảo bảo vậy mà lại trợn tròn mắt nhìn ta này."
Hắn nhìn cái mặt nhỏ nhắn hồng hồng của hài nhi, nhịn không được liền nựng nựng mặt của bảo bảo, lại nghe bà đỡ cười nói:
“Hồi gia, trẻ con khi sinh hạ trong vòng một tháng sẽ không nhìn mọi người đâu, mắt hắn bất quá chỉ là mở ra mà thôi, kỳ thực không nhìn thấy gì đâu."
Nói xong vú em tiếp nhận bảo bảo, vén áo thi lễ nói:
“Gia, nô tỳ đưa bảo bảo đi tắm sau đó sẽ cho bú."
Giang Hãn gật đầu, nhưng Bách Vị vẫn la hét đòi hài tử. Giang Hãn đi tới bên người hắn quan sát tỉ mỉ, sau đó ngồi xuống bên giường, cầm tay hắn cười nói:
“Thực sự là kỳ quái, ta nghe nói sản phụ sau khi sinh hài tử sẽ không có sinh lực, sẽ ngủ ngay, mặc dù không ngủ được cũng là tinh thần không tốt, sao ngươi hôm nay vẫn còn sức lực như vậy."
“Đừng quên, ta là yêu tinh, sản phụ tầm thường há có thể so sánh với ta, hanh."
Bách Vị hừ một tiếng, sau đó lại bám vào cánh tay Giang Hãn tranh công nói:
“Hãn ca ca, ngươi thấy bảo bảo chưa? Ngươi nghĩ hắn có đáng yêu không? Hắn giống hay không giống ngươi? Ta vừa nhìn một chút, thế nhưng không thấy rõ lắm, nhưng hắn là nhi tử của ngươi, ta nghĩ hắn nhất định sẽ giống ngươi."
Giang Hãn gật đầu nói:
“Hài tử nhỏ như vậy, làm sao có thể nhìn ra được, bất quá hiện tại bảo bảo da dẻ hồng hào, mặt lại hơi nhăn, thoạt nhìn khá giống hầu tử a, ha hả, Bách Vị, ngươi là dương yêu, thế nào lại sinh ra một bảo bảo giống hầu tử như vậy?"
Vừa nói dứt lời, Bách Vị đã tức giận đến quay người đi, nhìn hắn bằng nửa con mắt, tức giận kêu lên:
“Tốt, bảo bảo giống hầu tử, đó là ta cùng hầu tử hai người tư thông sinh ra nó sao?"
Giang Hãn nhìn bộ dạng hắn thở phì phì, càng cảm thấy khả ái, nhịn không được tại trên mặt hắn hôn một cái, cười nói:
“Nói bậy bạ gì đó, ta bất quá hay cùng ngươi nói giỡn, bảo bảo lúc mới sinh ra đều là bộ dạng này cả thôi, ngươi sao lại không cần đến mặt mũi, ngay cả tư thông cũng đem nói ra. Được rồi được rồi, không nên sinh khí, nhanh ăn một chút gì, sau đó ngủ một giấc, ngoan, ngươi muốn ăn cái gì? Ta đã chuẩn bị canh cá trích, chân giò heo hầm đậu phộng, còn có tiểu mễ chúc, trứng gà, tổ yến chưng cách thuỷ…"
“Chờ một chút, không cần ngươi đọc một loạt đồ ăn như vậy a."
Hai mép Bách Vị đã chảy đầy nước bọt:
“Hãn ca ca, nếu như ngươi thực sự muốn thưởng công cho ta, vậy ngươi cho ta ăn cỏ xanh đi, mấy tháng hoài cục cưng, ta quả thực mệt muốn chết, muốn ăn chút cỏ xanh cũng không có, ô ô ô… Ngươi phát động toàn bộ người hầu trong phủ, đi ra hậu viện của chúng ta, nhổ cho ta một rổ cỏ xanh có được hay không?"
Giang Hãn sắc mặt tối sầm, ngón tay gõ nhẹ lên trán Bách Vị:
“Ngươi không thể không nghĩ đến việc phá cây cỏ sao? Được rồi, lần này sở dĩ sinh cục cưng ra, chính bởi vì ngươi lao đi để ăn cỏ xanh, ngươi không biết đó là chuyện rất nguy hiểm sao?"
Giang Hãn càng nói càng bực, sau cùng lạnh lùng nói:
“Không được, ngươi không được tái ăn cỏ xanh nữa, ngươi hảo hảo tập luyện ăn đồ ăn của con người cho ta, tương lai một ngày có khách đến nhà, lúc ta đãi khách còn muốn cho ngươi cùng ngồi, nếu lúc đó ngươi lại thượng đầy bàn cỏ xanh, cả nhà lúc đó còn có thể ăn cơm hay không chỉ là thứ yếu, chính là ta sợ ngươi hù doạ người ta a."
Bách Vị vừa nghe lời này, lập tức nóng nảy, lớn tiếng nói:
“Cái gì? Ngươi muốn triệt để cướp đoạt quyền lợi ăn cỏ xanh của ta? Không được, ta kiên quyết không đồng ý, lúc này đây sở dĩ có thể đem cục cưng sinh, cũng là do cỗ xe chở cỏ xanh đó lập đại công, không phải tiểu tử kia tính tình chậm chạp đã ngoan ngoãn đi ra rồi sao? Hãn ca ca, làm người phải biết tạ ơn, ngươi không cảm tạ cỏ xanh, còn muốn cướp đoạt quyền lợi ăn cỏ xanh của ta, này hơi quá đáng."
Giang Hãn cố nhịn cười, nghiêm trang nói:
“Đúng vậy, ta là rất cảm tạ cỏ xanh a, bởi vì cảm tạ, cho nên ta không cho ngươi ăn chúng nó a, không có ta cảm tạ thì chúng nó lại bị ngươi ăn mất rồi, lẽ nào phương thức ngươi cảm tạ ân nhân là ăn tươi chúng nó luôn sao? Đây là loại lý lẽ gì vậy?"
Hắn ngang dọc thương trường, nếu bàn về cưỡng từ đoạt lý, cái khó ló cái khôn, ai có thể bì được với hắn, cho nên Bách Vị bỗng chốc liền ngây người ra.
“Ngươi… ngươi càn quấy, ngươi… ngươi ngang ngược không nói lý lẽ…"
Bách Vị nghĩ thầm Giang Hãn nói như vậy, không phải mình sẽ phải triệt để chia tay với cỏ xanh sao? Vì vậy liền vô cùng sốt ruột, thần sắc lúc này thực sự khả ái, Giang Hãn thấy dục hỏa bốc lên, hết lần này tới lần khác lại không thể tại lúc này muốn Tiểu Dương, nhẫn nại cái này khổ cực a, đừng nói nữa.
Khó khăn dây dưa nửa ngày, Bách Vị rốt cục cũng ngủ, Giang Hãn nhìn thụy nhan xinh đẹp của hắn, lòng tràn đầy yêu thương, dục hoả lại một lần nữa bốc lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trơn mềm, hắn cúi xuống, đang muốn hôn môi Bách Vị một chút cho đỡ thèm, chợt nghe Hương Tuyết bên ngoài hưng phấn gọi:
“Gia a, tiểu hài tử hảo khả ái a."
Cách một cánh cửa, nha đầu kia dĩ nhiên cửa cũng không gõ liền xông vào.
Giang Hãn hôn trộm không được, tinh thần bực bội, đang muốn răn dạy vài câu, đã thấy Hương Tuyết ôm bảo bảo của mình cùng Bách Vị đi vào, nghe nàng nói:
"Bảo bảo tắm rửa xong, lại uống sữa, lúc này đang ngủ, vú em nói vừa nãy phu nhân không chịu buông cục cưng ra, nên bảo ta ôm sang đây cho phu nhân, ngươi nhìn xem, áo bảo bảo đang mặc là do ta may đó, thật vừa vặn a, Bách Vị thật khéo sinh, bảo bảo sinh ra cứ như vậy thật dễ chăm sóc a, ha ha ha…"
Giang Hãn nhìn Hương Tuyết, nghĩ thầm Bách Vị sinh hài tử, thế nào lại làm cho nha đầu kia vui mừng đến điên rồi, ân, xem ra lúc nào đó sẽ tìm cho nàng một trượng phu tốt để gả đi, thích hài tử thì tự mình sinh mấy đứa đi.
Hắn vươn tay, đem bảo bảo ôm vào trong lòng, chỉ thấy bảo bảo có tóc đen, mũi thẳng tắp, lông mi cong vút, môi hồng hồng, hơn nữa sắc mặt cũng không đỏ bừng như lúc mới sinh ra mà trắng nõn mềm mại, thấy thế nào đều là một người mỹ nam tử.
Giang Hãn nhẹ nhàng đặt bảo bảo vào trong lòng Bách Vị, sau đó quay đầu lại nhìn Hương Tuyết còn chưa đi, hắn không khỏi lần thứ hai vẻ mặt hắc tuyến, trầm giọng nói:
“Hiện tại cũng không cần ngươi hầu hạ, ngươi còn ở nơi này làm gì? Lẽ nào muốn quan sát chúng ta một nhà ba người cùng nhau ngủ sao?"
Hương Tuyết bĩu môi nói:
“Thật là, gia ngươi đây là điển hình cho hành vi tá ma sát lư, không nhìn sẽ không thấy, ai hiếm lạ." Nói xong nàng lượn lờ đi ra.
Giang Hãn ha hả cười, hắn mặc kệ Hương Tuyết châm chọc. Quay lại nhìn thê nhi đang ngủ say, hắn chỉ cảm thấy lúc này mình là người hạnh phúc nhất, nhẹ nhàng ôm Bách Vị cùng tiểu bảo bảo, hắn cũng từ từ nhắm mắt lại, trong miệng thì thầm nói:
"Bách Vị, ta yêu ngươi, bảo bối, phụ thân yêu ngươi…“
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ