[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Lưu Manh Thỏ Dữ Oa Biên Thảo
Chương 6

[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Lưu Manh Thỏ Dữ Oa Biên Thảo

Chương 6

Vương phủ.

Trong phòng khách xa hoa, Hạ Hầu Triển tựa hồ không chút để ý thổi chén trà trong tay, nhưng hai mắt lại phát ra tinh quang, đề phòng nhìn Khang Kiện và Cư Nguyệt ngồi đối diện.

Hai người kia tới làm gì? Hạ Hầu Triển có chút căm giận nghĩ.

Một người khóe miệng mỉm cười mang theo ánh mắt hàm chứa “ngươi là đồ ngốc" nhìn mình, còn một người nuốt nước bọt nhìn ngực mấy nha hoàn, chẳng lẽ bọn họ đến Vương phủ chỉ là muốn gây áp lực tâm lý với bổn vương cộng thêm dùng ánh mắt ăn đậu hủ bọn nha hoàn sao?

“Khụ khụ." Ho khan một tiếng.

Vô dụng.

“Khụ khụ khụ." Lại ho khan một tiếng.

Vẫn vô dụng.

“Khang Kiện, các ngươi đến phủ của bổn vương làm gì? Chẳng nhẽ muốn dùng nha hoàn của bổn vương để luyện định lực sao?" Hắn hung tợn nhìn về phía Khang Kiện, ý tứ trong lời nói thực rõ ràng: làm ơn xem phó dịch của ngươi, nước miếng đều chảy xuống thảm của bổn vương rồi kìa.

“Định lực?" Khang Kiện cả kinh, lập tức nhớ tới tật xấu của Cư Nguyệt, nhìn lại, quả nhiên thấy bộ dáng mất mặt của Cư Nguyệt, y tức giận vừa kéo Cư Nguyệt, vừa trầm giọng nói: “Tiểu vương gia, tại hạ đến đây, là muốn nói chuyện về Đường ca, trước là vì thanh danh và hình tượng của ngài mà suy nghĩ, thỉnh ngài cho hạ nhân lui, ta cam đoan, đây là việc tốt với ngài." Nói thầm, ngươi thấy Đường ca của ta thì bộ dáng cũng không thua kém Cư Nguyệt đâu?

Nói rõ ràng như vậy chẳng lẽ Hạ Hầu Triển còn không hiểu, rùng mình, thầm nghĩ, chẳng nhẽ Khang Kiện đã biết? Nhưng mình giấu diếm kĩ thế mà.

Nghĩ đến đây, hắn liền khoát tay, bọn nha hoàn hiểu ý, nối đuôi nhau lui ra ngoài, khiến Cư Nguyệt gấp đến độ hận không thể túm lấy tay áo các nha hoàn tỷ tỷ để họ tha đi.

Đợi các nha hoàn vừa đi hết, Cư Nguyệt liền giãy khỏi Khang Kiện, chạy đến chỗ Hạ Hầu Triển, giận dữ hét: “Ngươi, tên hỗn đản này, cư nhiên đuổi các nha hoàn tỷ tỷ đi! Hừ, ta vốn muốn thành toàn cho ngươi và Đường ca của y, hiện tại thôi….Ngươi cứ chờ xem! Ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không có được hắn, ta muốn ngươi thống hận cả đời, dám trêu vào Cư Nguyệt ta!"

Con thỏ tinh thấy các nha hoàn tỷ tỷ xinh đẹp rời đi, tức giận đến nỗi hoa ngôn loạn ngữ.

Nhưng Tiểu vương gia nghe thế, cảm thấy như bị sét đánh, hắn trợn mắt há mồm một hồi lâu mới trấn tĩnh lại.

Hắn mừng rõ bắt lấy tay Cư Nguyệt, kích động hỏi: “Ngươi nói…Ngươi nói có cách giúp ta thú Viễn? Ngươi thật sự có cách khiến hắn cam tâm tình nguyện gả cho ta?" Thấy Cư Nguyệt ngão nghễ sờ sờ cằm. Hạ Hầu Triển lập tức chạy đến bên cửa, nói: “Chờ, ngài chờ, ta gọi toàn bộ nha hoàn của Vương phủ đến đây, nga, phủ Hoàng huynh mới tặng ta mười mấy tuyệt sắc giai nhân, nếu ngươi không chê, ta tặng tất cả cho ngươi."

Cư Nguyệt vừa nghe bốn chữ “tuyệt sắc giai nhân", cũng chạy đến cạnh cửa, hai mắt tỏa sáng nói: “Thật vậy sao?Thật sự xinh đẹp….." Thình lình bị một bàn tay to bịt miệng.

Khang Kiện nổi giận đùng đùng kéo hắn đến ghế ngồi, trầm giọng: “Tiểu vương gia, chú ý thân phận ngài một chút, chớ nghe Cư Nguyệt ăn nói điên khùng." Y lại thấy Hạ Hầu Triển quay đầu, do dự nói: “Nhưng… Hắn nói giúp ta thú Viễn, hắn… Mọi yêu cầu của hắn ta đều đáp ứng."

Khang Kiện bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng càng ăn dấm chua, nghĩ thầm, nếu Vương gia thật sự đem tuyệt sắc giai nhân tặng Cư Nguyệt, thì vật nhỏ này sẽ không mở con mắt mà nhìn mình.

Nghĩ đến đây liền trầm giọng xuống: “Tiểu vương gia, ngươi phải nói rõ, rốt cục là ai giúp ngươi vào mộng của Đường ca."

Con thỏ tinh khinh thường bĩu môi, nhìn xem, hai người họ, một người là Vương gia cao quý, một người là thương nhân tài giỏi, lãnh khốc, thế mà, nhìn xem, đối thoại của hai ngươi so với trĩ nhân còn không bằng.

“Lời này là sao?" Hạ Hầu Triển cân nhắc một chút lợi hại, cho rằng lời của Khang Kiện có thể tin, liền lững thững quay lại ghế. Mông vừa đặt xuống, chợt nghe Khang Kiện kêu thảm thiết một tiếng, hắn sợ tới mức đứng bật dậy, hóa ra là Cư Nguyệt thấy Khang Kiện che miệng không cho mình nói, tức giận, há mồm cắn y.

Hạ Hầu Triển ngơ ngác nhìn hai dấu răng sắc bén trong lòng bàn tay Khang Kiện, nếu lúc này hắn không hiểu được quan hệ của hai người thì hắn là ngốc tử.

Hắn nhìn vết thương của Khang Kiện, không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm bảo, vạn lần may mắn là mình thích Khang Viễn, bất luận thế nào, Khang Viễn ôn nhu sẽ không hung tàn như vậy.

Hắn đồng tình nhìn Khang Kiện, cười khổ: “Xem ra cuộc sống về sau của Khang huynh không thể thái bình a, bất quá, mặc dù lí trí biết nên làm thế nào, nhưng tình cảm không thể khống chế được, hạnh phúc chỉ có mình mới biết, không biết lời nói của Tiểu Vương, Khang huynh có đồng ý không?"

Lời này là hắn gián tiếp nói ra tiếng lòng, đơn giản là: kỳ thật ta biết ta đơn phương thích Viễn nên dùng quỷ kế để cùng hắn một chỗ là không đúng, nhưng ta quá yêu hắn, không khống chế được mình, chỉ có thể để tình cảm này làm trầm mê.

Vì ý thức được Khang Kiện cũng có tác động đối với Khang Viễn nên ngữ khí của Hạ Hầu Triển trở nên khiêm tốn và cung kính.

“Từ từ….Từ từ, cho ta nói một câu." Cư Nguyệt thấy Hạ Hầu Triển cứ nói mãi, gấp đến độ nhảy dựng lên, nghĩ mình cũng có địa vị hết sức quan trọng, đáng tiếc lại bị Khang Kiện kéo xuống, một lần nữa che cái miệng của hắn, sắc mặt như thường nhìn về phía Hạ Hầu Triển: “Nga, hắn nói gì đều bỏ qua, không nghe cũng được, bây giờ chúng ta nói chuyện một chút, tỷ như Đường ca ta bị ngươi hãm hại thế nào."

Hạ Hầu Triển thấy Cư Nguyệt dùng ánh mắt căm hận nhìn mình, trong lòng thầm nghĩ, không nên đắc tội hắn, vì thế thông minh nói: “Vị Tiểu ca này thật tràn đầy sức sống a, nói vậy thường ngày chắc là cần cù rèn luyện lắm, Khang huynh thật có phúc khí." Nói xong, bỗng nhiên cảm giác có chút gì không đúng, nhìn kỹ, thấy Khang Kiện nhíu mày, gương mặt anh tuấn có chút vặn vẹo.

Hạ Hầu Triển lập tức hiểu được, đột nhiên thấy Cư Nguyệt túm lấy tay Khang Kiện kéo xuống, vài giọt máu tươi rơi xuống đất, hắn ngạc nhiên nhìn Khang Kiện, run run hỏi: “Ta…Ta cắn ngươi đến như vậy, sao ngươi… không thèm để ý, ngươi xem, chảy máu rồi." Hắn luống cuống tay chân, xé một vạt áo, băng bó vết thương cho Khang Kiện.

Khang Kiện cười khổ: “Nếu ngươi muốn cùng Vương gia trao đổi tuyệt sắc giai nhân, ngươi nên quên đi, ta cho ngươi cắn nữa cũng không thể buông tay." Y nói xong, ánh mắt Cư Nguyệt chùng xuống, lâu sau mới ngồi xuống bên người y, nhẹ giọng nói: “Có gì đâu? Ta… Ta chỉ thích xem mỹ nữ tỷ tỷ thôi, ngươi tội tình gì chứ, ta không cần mấy tuyệt sắc giai nhân nữa được không?"

Hạ Hầu Triển thấy vậy, rất cảm động, cũng than nhẹ một tiếng: “Tiểu ca a, đây là tình cảm của nam nhân, ai nói chỉ có nữ tử mới cuồng dại chứ? Nam nhân mà yêu, thì phải cả đời, khắc tương tư vào trong lòng, dù xảy ra việc gì cũng không đổi, nếu ghen tị, so với nữ nhân còn phát cuồng hơn a."

Hắn cảm thán một tiếng, lại nghe Cư Nguyệt hỏi: “Cho nên ngươi mới hãm hại Đường ca y, vì ngươi ghen tị với nữ nhân kia?"

Hạ Hầu Triển xấu hổ cười hai tiếng, nhưng nhớ tới Khang Viễn, ánh mắt lại ôn hòa, mỉm cười, sau đó mới gật đầu nói: “Đúng vậy, ta đối với Viễn có tâm tư, ta nơi chốn cùng hắn tranh cãi, chính là muốn hắn chú ý, muốn hắn cũng thừa nhận ta tài hoa, muốn có một vị trí trong lòng hắn. Nhưng hắn đối đãi với ta như một hài tử, dù ta trêu chọc hắn thế nào, hắn đều ôn nhu cười, giống như những người khác. Có ích gì đâu?"

Hắn bỗng nhiên ảm đạm cười: “Hắn vẫn luôn xem ta là Vương gia, xem ta là hài tử không hiểu chuyện, hắn và nữ nhân chết tiệt kia đính hôn, sang nắm sẽ thú về làm vợ. Khang Kiện, ngươi bảo ta phải làm gì bây giờ? Chả nhẽ trơ mắt nhìn hắn thú thê, muốn nói với hắn một tiếng bạc đầu giai lão không được ư? Không, ta làm không được, ta làm không được."

“Cho nên ngươi hãm hãi hắn, tính toán ngày hắn bị trảm dùng kế treo đầu dê bán thịt chó, sau đó vĩnh viễn nhốt hắn trong phủ của ngươi phải không?"Cư Nguyệt châm chọc, sau đó bỏ thêm câu bình luận: “Tình cảm thực đáng sợ, vì cố chấp yêu mà ác độc, chẳng nhẽ ngươi không nghĩ tới, nếu cả đời Khang Viễn không cười với ngươi, ngươi vẫn có thể vui vẻ sao?"

Hạ Hầu Triển mờ mịt lắc đầu: “Không biết, ta chỉ biết nếu hắn thống khổ, ta sẽ thống khổ một vạn lần, nếu như vậy ta liền cùng hắn chết, sau đó chuyển thế luân hồi, đến một nơi nào đó…..Rồi ta sẽ giữ chặt hắn bên người, không để kẻ nào tiếp cận hắn." Hắn nhìn thấy thần sắc không đồng tình của Cư Nguyệt, bỗng nhiên đứng lên rống to: “Ngươi nghĩ rằng ta là người ích kỉ phải không? Ta căn bản không bỏ xuống được, ta nói rồi, tương tư đã khắc sâu vào lòng ta, làm gì cũng không giảm bớt được."

Hắn nói xong, đột nhiên nổi điên đánh lên cái bàn, cả đại sảnh vang lên tiếng rống giận, thanh âm kia, nghe đau lòng không thôi.

Khang Kiện bỗng nhiên cảm thấy có chút đồng tình với Hạ Hầu Triển, dù người có cao quý đến đâu, mọi chuyện cũng không thể như ý, huống chi để tay trên ngực tự hỏi, y cũng không phải thế sao, nếu Cư Nguyệt không ở lại bên cạnh y, chắc chắn y sẽ nổi điên, thỉnh quốc sư thi triển pháp lực lưu hắn lại…..Cho nên theo điểm này mà nói, y thật sự không thể trách được Hạ Hầu Triển.

Thấy hắn rống lên nửa ngày, người của Vương phủ cũng không tiến đến, liền biết chuyện hắn thống khổ đã khiến người trong phủ tạo thành thói quen. Chưa biết khuyên nhủ Hạ Hầu Triển thế nào, đã thấy Cư Nguyệt vọt lên, nghĩ hắn muốn ôm Hạ Hầu Triển an ủi, trong lòng liền cảm thấy bốc hỏa, lại thấy hắn cúi người cẩn thận kiểm tra cái bàn bị Hạ Hầu Triển đánh lên, tỏ vẻ nghiêm túc: “Tiểu vương gia, đây là gỗ trầm hương ngàn năm, trân bảo a, ngươi ngàn vạn lần phải nhẹ nhàng, nếu đập nát, thật sự rất đáng tiếc." Chiêu này so với khuyên bảo có vẻ dùng được hơn, Hạ Hầu Triển dừng động tác, mà mồ hôi lạnh trên trán Khang Kiện bắt đầu rơi xuống.

“Nếu Tiểu ca thích, ta liền sai người đem cái bàn này về phủ tặng Tiểu ca được không?" Hạ Hầu Triển phát tiết xong rồi, vẻ mặt lại nịnh nọt tươi cười như trước, chỉ cần người này có thể giúp hắn với Khang Viễn hạnh phúc, hắn có nịnh bợ cũng đáng.

Khang Kiện lấy làm kì quái: con thỏ tinh có tật xấu thích vật quý hiếm sao?

Con thỏ tinh Cư Nguyệt thích sắc đẹp đã khiến y đủ bận tâm, nếu thật sự mang bàn gỗ trầm hương kia về phủ thì sau này hắn còn để ý đến ai nữa chứ.

Nghĩ đến đây, y định ngăn cản, lại thấy con thỏ tinh Cư Nguyệt lấy tay vuốt vuốt tóc phía sau, thong thả trở lại bên cạnh mình, mỉm cười: “Không cần đâu Tiểu vương gia, ta cũng không phải con gà trống kia, yêu tiền đến chết, kì thật nếu là tuyệt sắc giai nhân…" Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Khang Kiện, thấy ánh mắt y chăm chú nhìn mình, đành phai suy sụp thở dài: “Quên đi, quên đi, không cần đâu, ta từ bỏ còn không được sao?"

Lúc này Khang Kiện mới quay đầu lại, Hạ Hầu Triển còn muốn hỏi gà trống là ai, nhưng chưa kịp hỏi, đã bị lời của Khang Kiện hấp dẫn, thấy y trầm ngâm nói: “Ta đã hỏi qua thẩm thẩm, chỉ cần Đường ca không bị mất mạng, cái gì nàng cũng đáp ứng, nhưng để thúc thúc đồng ý thật không dễ dàng, ngươi có cách khiến Hoàng thượng tứ hôn không?"

“Cái này không thành vấn đề, chỉ cần lão thừa tướng và phu nhân đồng ý, đừng nói hoàng huynh, ngay cả thái hậu ta cũng có cách khiến họ đồng ý." Không đợi hắn nói xong, Khang Kiện liền cả kinh kêu lên: “Cái gì? Thái hậu, Hoàng thượng cũng biết chuyện này sao?"

“Hoàng huynh không biết."Trên mặt Hạ Hầu Triển lộ vẻ xấu hổ, “Kỳ thật mẫu hậu đã sớm biết chuyện này, vẫn không chịu đáp ứng, hoàng huynh chẳng biết gì, nhưng hắn thông minh, khẳng định biết cái này có vấn đề, chỉ là không biết vấn đề gì thôi." Nói xong hắn lại thở dài: “Ai, nếu không phải ta biết Viễn muốn thú thê nên cơm nước không ăn, mất hồn mất vía, nếu mẫu hậu không lo lắng cho ta thì nàng cũng không giúp ta hạ ý chỉ, điều này cũng làm nàng ngày đêm hổ thẹn với nhà thừa tướng, hiện tại nghĩ đến, chắc chắn nàng cũng bị dày vò, ta thực bất hiếu."

Khang Kiện cũng hít một hơi, lẩm bẩm: “Nghiệt duyên, đúng là nghiệt duyên. Không phải nói nữa, bây giờ nghĩ cách cứu Đường ca ra thế bào, thuyết phụ thúc thúc cho thỏa đáng."

Hạ Hầu Triển vội nói: “Kỳ thật ngày ấy, ta liền đi theo hắn, nhớ tới buổi chiều Hoàng thượng triệu mình tiến cung, lúc này mới vội vàng trở về, ai ngờ tới chân núi thì nghe tiếng nông phụ kêu cứu, lúc chạy tới đã thấy nông phụ và trượng phu bị hai tên sơn tặc giết chết, ta bắt được hai người kia, gặp nông phụ cả người trần trụi, ta liền biết căn nguyên, ta đang vì chuyện Viễn muốn thú thê mà phát sầu, trong lòng liền nghĩ đến một kế, đem Viễn đặt ở hiện trường, lại phái quan binh mai phục, chờ khi hắn tỉnh lại, liền bắt người. Hai tên sơn tặc bị ta bắt nhốt ở nơi khác, khẩu cung đã lấy đầy đủ, chỉ cần ta giao bọn họ ra, nói muốn thẩm tra án, gọi phạm nhân đối chứng là xong."

Khang Kiện nói: “Tiểu vương gia suy nghĩ thật chu đáo, nhốt Đường ca vào đại lao, thuận tiện nửa đêm làm việc, lại không cho thăm tù, Đường ca có muốn nói gì cũng không được. Tuy rtình cảm của ngươi đối với Đường ca làm ta cảm động, nhưng chiêu này cũng thực độc quá đi."

Hạ Hầu Triển cười khổ: “Khang huynh đừng châm chọc, bổn vương không còn cách nào khác. Ta làm chuyện này, cũng chột dạ, không còn mặt mũi nào gặp Viễn, nào có mặt mũi nửa đêm đi làm việc, còn không bằng ngày thường được gặp hắn vài lần, ta thương tâm quá độ, đúng lúc gặp quốc sư, ngươi cũng biết hắn là người không chính không tà, từ trước đến nay không tiếp thu cái gọi là nhân nghĩa đạo đức, ngay cả sư huynh cũng không làm gì được. Ngày ấy ở Xuân Giang Nguyệt uống rượu giải sầu, gặp hắn, hắn hỏi ta, ngày thường cùng hắn giao hảo, gặp rượu liền nói ra hết, sau đó hắn thay ta nghĩ biện pháp, khởi điểm ta không đồng ý, nhưng tưởng tượng đến chính mình trong mộng được làm việc đó, chắc chắn Viễn sẽ không biết, ta,…..Ai, ta nhịn không được mà động tâm, ta…Ta thật sự muốn ôm hắn." Hắn nói xong, cúi đầu, hoàn toàn không có khí thế như ngày ở đại lao.

Khang Kiện đứng lên, oán giận: “Hóa ra là tên hỗn đản này, dù gì hắn cũng là quốc sư, sao lại đưa chủ ý như thế, xem ra, ngày mai phải đến phủ quốc sư, ngay cả Đường ca của ta ngươi cũng dám tính kế đối phó….

Không đợi hắn nói xong, Hạ Hầu Triển liền cười nói: “Hắn là người như vậy mà. Chẳng qua gần đây hắn cũng rơi vào võng tình, cho nên tán gẫu với ta, rất đồng tình với ta, mới dạy ta cách đi vào trong mộng."

Vừa nói xong, hai người đều nhẹ nhàng thở ra. Hạ Hầu Triển muốn họ ở lại dùng cơm, vì nịnh bợ Cư Nguyệt, hắn còn mời người đến ca múa. Nếu muốn Khang Viễn về đây, thì mình phải nghe hắn nói, muốn biết Cư Nguyệt và Khang Kiện định thế nào, để Hạ Hầu Triển hắn còn cân nhắc tình thế.

Quả nhiên, Cư Nguyệt vừa nghe nói ca múa trợ hứng, vốn định nâng mông lên lại lập tức ngồi trở về, mà Khang Kiện trái ngược với hắn, vốn đang ngồi ở ghế bỗng nhiên nhấc mông lên, hơn nữa tốc độ giống như bay kéo Cư Nguyệt xuất môn, khiến con thỏ tinh không có cơ hội phản ứng.

Khi chạy ra đến cửa, y mới đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn lại, Hạ Hầu Triển cũng chạy phía sau, thở hổn hển, thấy y dừng lại, hắn cũng dừng lại, thở phì phò, cười khổ: “Cái kia……Các ngươi đi, cũng để ta…..Tự mình tiễn khách a, trời ạ……Ta….Đây là ta phá lệ một lần….Tiễn khách."

“Ta cũng…. Nói cho ngươi….. Từ đêm nay không được nhập vào mộng….. Nếu còn làm chuyện đó với Đường ca….. Thì chuyện sẽ không thành đâu. Được rồi…. Không cần tiễn…. Hẹn gặp lại sau, chúng ta về trước." Khang Kiện cũng thở hổn hển, nói xong, lại kéo Cư Nguyệt chạy như điên ra khỏi phủ.

Chạy được một lúc, Khang Kiện mới dừng lại, vừa rồi y kéo Cư Nguyệt chạy đi quên dùng kinh công, lúc này dừng lại, thật sự là quá mệt, thở hổn hển như trâu.

Mồ hôi theo trán chảy xuống khóe miệng, Khang Kiện nở nụ cười thắng lợi nhìn Cư Nguyệt, lại phát hiện con thỏ tinh đang dùng biểu tình vừa buồn cười vừa tức giận nhìn y: “Ngươi vì ngăn cản ta xem ca múa liền liều mạng chạy trốn, mệt chết cũng xứng đáng." Hắn tự tiếu phi tiếu nói, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu nhất thời làm Khang Kiện ngây người.

“Còn nhìn cái gì, đi thôi, quay về phủ, cơm cũng không có, ta sẽ nhanh chết đói, ta phải ăn cải củ." Cư Nguyệt nắm chặt tay Khang Kiện, kéo y hướng Đường phủ.

“Không, chúng ta không về Đường phủ, chúng ta đến thôn trang ở kinh thành của ta, dù sao chuyện của Đường ca cũng đã tiết lộ cho thẩm thẩm một chút, cứ để nàng tự nói với thúc thúc đi, Thái hậu đã đồng ý cho Hạ Hầu Triển và Đường ca, thẫm chí còn đồng lõa, vậy việc tiến cung xin Hoàng thượng tứ hôn với Hạ Hầu Triển mà nói cũng không có gì khó khăn, chúng ta cứ chờ tin tức là được, ta cũng muốn đến thôn trang kiểm tra việc làm ăn một chút." Khang Kiện vừa giải thích, vừa kéo cánh tay nhỏ bé của Cư Nguyệt đi.

Ước chừng một khắc, liền thấy thấp thoáng phía sau đại thụ cao hơn mười thước là một tòa nhà rộng lớn, Khang Kiện đi lên gõ gõ cửa, trong chốc lát, một lão nô bộc ra mở cửa, nhìn thấy bọn họ liền kinh hỉ kêu lên: “Gia đã về, mau mau, cơm đã làm xong, đang đợi các ngươi."

Hóa ra, lúc sáng, Tiểu Tứ nghe lệnh Khang Kiện, đến nơi này an bài. Cơm nước xong, Cư Nguyệt liền ôm cải củ vào phòng đi ngủ, Khang Kiện và Tiểu Tứ ra ngoài thị sát sinh ý, y một đêm không ngủ, nhưng là người tập võ, thân hình cường kiện, không thấy chút mệt mỏi.
Tác giả : Lê Hoa Yên Vũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại