[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Lưu Manh Thỏ Dữ Oa Biên Thảo
Chương 10
Cư Nguyệt đã mang thai tám tháng, hắn phát hiện ra mấy tháng nay mình không gặp chuyện gì cực kì bi thảm, nói tóm lại là hạnh phúc. Hiện giờ hắn bị ép phải uống rất nhiều thuốc bổ, hơn nữa tiểu tử trong bụng ngày càng hiếu động, mình là nương của nó, mỗi ngày vì nó chịu không ít thống khổ, đổi lại còn bị tiểu gia hỏa này dùng bụng mình như bao cát luyện quyền cước, mỗi khi nghĩ đến đây, Cư Nguyệt hận không thể nhanh chóng sinh vật nhỏ này ra mà hung hăng đánh mông.
Bi thảm nhất cũng chỉ là, bên người hắn ôn thần từ một biến thành hai, Bích Thược tỷ tỷ mà hắn đã lỡ quên mất, không biết tại sao tìm đến tận cửa, sau đó cùng Nguyệt Loan tỷ tỷ đánh một trận, hai người lại trở thành hảo tỷ muội, ô ô ô, uổng phí lúc đó hắn cầu nguyện cho các nàng lưỡng bại câu thương, để hắn có thể ra ngoài hít thở không khí.
Hiện tại loài người đều gan dạ thế ư? Vì sao Bích Thược tỷ tỷ biết hắn là thỏ tinh lại không rời đi, mà còn công khai trụ trong phụ. Cư Nguyệt ngồi thở dài, nhìn hai tuyệt mỹ nữ tử có bộ ngực cao ngất đang cười, nước miếng của hắn tuôn ào ào, lại chỉ dám nuốt vào bụng, ô ô ô, hắn căn bản không dám bổ nhào vào ngực hai nữ nhân khủng bố kia mà cọ cọ, ô ô ô, vì sao Tiểu Mạc tỷ tỷ đáng yêu còn chưa đến a.
“Đúng rồi Nguyệt Loan, vừa nãy ta xuất môn thấy hai đạo sĩ lấm lét đi quanh, mãi không chịu trở về, có phải cường đạo hay không?" Bích Thược vừa xâu sợi tơ vào lỗ kim vừa nói, lại nghe Nguyệt Loan cười nhạo một tiếng: “Ai không muốn sống nữa mới đến phủ chúng ta mà trộm, lão nương đánh hắn răng rơi đầy đất." Nguyệt Loan nói lời này cũng không phải ngoa, vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, công phu trên người nàng cũng không phải tồi.
“Gần đây Khang Kiện rất bận rộn hả." Bích Thược nghe Nguyệt Loan nói thế, liền yên lòng, lại nhàn thoại về Khang Kiện, quả nhiên nghe Nguyệt Loan cười nói: “Đúng vậy, gia muốn đem sinh ý và một số hiệp ước giao lại, Cư Nguyệt sắp sinh, đến lúc đó y chuyên tâm ở nhà bồi Cư Nguyệt." Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn Cư Nguyệt đang uống trà cách đó không xa, liếc mắt một cái, Cư Nguyệt sợ tới mức vội vàng dời mắt khỏi bộ ngực xinh đẹp kia, ô ô ô, sao Tiểu Mạc tỷ tỷ còn chưa tới a.
“Ta đoán đúng mà, tự dưng vội vàng như vậy, ngay cả ta ở đây ăn không trả tiền cũng không để ý." Bích Thược khanh khách cười, tiếng cười còn chưa dứt, liền phát hiện sắc trời bỗng nhiên tối sầm, chỉ thấy một khối mây đen cực đại che lấp khoảng không của Khang phủ, mà bầu trời bên ngoài vẫn trong xanh, trực giác nói cho nàng biết, chuyện không tốt, vừa mới đứng dậy, liền nghe Cư Nguyệt hét thảm một tiếng, bỗng nhiên co rút, té trên mặt đất.
“Nguyệt Loan, Cư Nguyệt sao vậy?" Bích Thược sợ tới mức thanh âm lạc đi, liều mạng bổ nhào vào trước người Cư Nguyệt, dìu hắn ngồi xuống, mặt Cư Nguyệt trắng bệch dọa người, trên trán là một khối huyết, nghe hắn dùng hết toàn lực nói: “Có… Có ngươi pháp lực cao cường… Đến… Ta… Không động đậy được…" Huyết trên trán dọc theo hai má chảy xuống.
Bích Thược sợ tới mức hồn vía lên mây, vội giúp hắn lau khô, nàng thấy biểu tình thống khổ của Cư Nguyệt, nhất thời không biết làm thế nào, chỉ biết luống cuống tay chân giúp hắn mát xa tứ chi, hồ ngôn loạn ngữ an ủi, kỳ thật không biết mình đang nói cái gì.
“Đó là một con thỏ yêu ngàn năm, cô nương còn không mau thối lui, để chúng ta hàng yêu." Trong viện bỗng vang lên một thanh âm âm trầm, Bích Thược ngẩng đầu nhìn lại, Nguyệt Loan đã chắn trước bọn họ, xuyên qua thân hình thon thả của nàng, nhìn thấy hai đạo sĩ nàng gặp lúc xuất môn.
“Ngươi, nữ nhân không biết sống chết, còn không mau thối lui, không được cản chúng ta hàng yêu trừ ma." Lão đạo sĩ bên cạnh tức giận, nhảy ra mắng, chưa kịp mắng xong đã bị Nguyệt Loan phun một ngụm nước miếng lên mặt, ra tư thế giống đàn bà chanh chua mắng to: “Phi, đây là chuyện của gia nhà chúng ta, cần mấy người lỗ mũi trâu các ngươi quản sao? Đóng cửa tự mình luyện đan đi, đừng chạy tới đây mà mắng, ngươi cho ngươi là ai? Pháp Hải hả? Pháp Hải còn bị người đời sau mắng, thừa dịp lão nương đang tâm tình hảo, không mau cút đi, nếu không đừng trách ta không khách khí."
“Hỏa Lâm, nội đan của yêu tinh kia quan trọng hơn, không cần quan tâm nữ tử này." Khóe miệng lão đạo sĩ nở một nụ cười tàn khốc, phất trần vút lên, Nguyệt Loan giống như bị đánh một đòn nghiêm trọng, ngã xuống đất, lại nghe lão đạo cười lạnh nói: “Chỉ một nô tì cũng giám kêu gào trước mặt ta, chủ tử ngươi có năng lực làm khó dễ ta sao, nếu không kiêng kị y có giao tình với Quan Sơn, ngay cả y cũng trừ bỏ, đỡ phải hậu hoạn về sau." Nói xong liền khom ngươi bước qua, tên đệ tử kêu Hỏa Lâm đã tới trước người Cư Nguyệt, cúi người xuống đưa năm ngón tay chộp lấy, muốn phá bụng Cư Nguyệt.
“Các ngươi là hai ma đầu, yêu quái." Lúc nãy Bích Thược đã biết hai người kia không phải người lương thiện, ngay cả Nguyệt Loan võ công cao cường cũng không đấu lại, mình càng không có biện pháp ngăn cản họ, dưới tình thế cấp bách, bỗng nhiên bắt lấy tay trái đạo sĩ kia, cắn xuống.
“A………" Hỏa Lâm kêu thảm thiết một tiếng, tay phải chưởng vào Bích Thược, đem nàng đánh xa, oán giận nói: “Đàn bá thối, dám cắn ta." Sau đó hắc hắc cười *** đãng: “Sư phó, để hai con đàn bà này cho đệ tử mang đi, tìm một chỗ hảo hảo thải âm bổ dương." Vừa nói vừa hướng Cư Nguyệt. phẫn hận: “Hừ, ngươi không cần xem, thu nội đan của ngươi, ăn thai nhi do máu huyết ngưng tụ thành trong bụng ngươi, khiến ngươi hình thần câu diệt, hắc hắc, đến lúc đó ngươi mới biết được sự lợi hạ của ta." Cư Nguyệt tràn đầy phẫn nỗ, lại hận mình bất hạnh trúng ám toán không thể cử động, hắn nghe tên Hỏa Lâm kia nói ra những ngôn từ hạ lưu, trong lòng vừa lo lắng vừa sốt ruột, cũng không có cách gì, hai gã đạo sĩ này pháp lực thật sự cao cường, dù Khang Kiện trở về, cũng không phải đối thủ của bọn họ, y cũng chỉ là người thường.
Vì sao? Nhớ tới tiểu tử đáng yêu trong bụng, nó còn không biết mình và mẫu thân sẽ gặp tai ương, Cư Nguyệt liền cảm thấy tim như bị dao cắt, vì sao ông trời lại tàn nhẫn như thế, cục cưng vẫn chưa được ngắm nhìn nơi phồn hoa cẩm tú, mắt thấy ưng trảo quơ trước ngực, ngay sau đó sẽ lấy trái tim và nội đan của hắn ra, nước mắt hắn bỗng chốc chảy xuống.
Bỗng nghe “phanh" một tiếng, móng vuốt chạm vào vạt áo Cư Nguyệt biến thành một đoàn hỏa cầu, tên Hỏa Lâm kia phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, không ngừng dập lửa, nhưng lửa kia chẳng những không yếu bớt, ngược lại càng thêm lớn, đã đốt tới cánh tay hắn.
“Huyễn Thiên Chân Hỏa?" Lão đạo sĩ sợ hãi kêu một tiếng, thế nhưng không cứu đệ tử của mình, xoay người bay lên không trung, tựa hồ muốn chạy trốn, lại nghe một tiếng rống giận phía dưới: “Yêu đạo ngoan độc như ngươi, không biết hại bao nhiêu người, ta há có thể lưu ngươi." Theo lời nói, một quả cầu bay lên không trung, yêu đạo kia không thể chạy kịp tốc độ của hỏa cầu, kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống mặt đất, cùng đệ tử gã một chỗ, chỉ chốc lát sau liền biến thành hai khối cháy xém.
Cư Nguyệt không dám tin nhìn nữ tử xinh đẹp che chắn trước mặt hắn: “Tiểu Mạc… Tiểu Mạc tỷ tỷ…" Hắn nằm mơ cũng không ngờ có người đến cứu mình, lại càng không ngờ người cứu mình là nữ tử ôn nhu xinh đẹp, thậm chí hay thẹn thùng, nha hoàn Tiểu Mạc.
Tiểu Mạc phục hồi tinh thần, vội vàng chạy lại đỡ Cư Nguyệt: “Cư Nguyệt, Cư Nguyệt, ngươi thế nào? Hai yêu đạo kia có xúc phạm ngươi không?" Nàng vừa nói vừa thoáng nâng tay, ngay sau đó, Bích Thược và Nguyệt Loan tỉnh lại, hai người kêu thảm thiết một tiếng: “Cư Nguyệt…" Thấy Cư Nguyệt không tổn hao gì đang đươc Tiểu Mạc đỡ dậy thì ngây ngẩn cả người.
“Ta vốn là thiên âm nữ tử, ở sư môn tu luyên Huyễn Thiên Chân Hỏa, nhưng âm dương tương khắc, liền mất đi khả năng sinh hài tử." Trở lại phòng, Tiểu Mạc giải thích với Cư Nguyệt, Bích Thược và Nguyệt Loan, nói rõ thân thế của mình: “Ta vốn không để ý, tu tiên phải thanh tâm quả dục, nhưng một lần xuống núi ta vô tình thấy được hài tử mới hai tuổi, nó… Nó phấn nộn, nha nha học nói, thiệt là đáng yêu, sau khi gặp nó, ta cảm thấy mọi kiên trì của ta đều không đáng, ta đột nhiên muốn có một cục cưng, ta trở về nói với các nàng sư phó, các nàng đều cho rằng ta điên rồi, nhưng ta chưa từ bỏ ý định, sau đó ta tìm ra được một phương pháp. Tuy Huyễn Thiên Chân Hỏa lợi hại vô cùng, nhưng phải ngày đêm tu luyện, nếu không sẽ dừng không tiến, mà quan trọng nhất là, trong vòng mười lăm năm sau khi tu luyện không sử dụng nó, Huyễn Thiên Chân Hỏa trong cơ thể sẽ hoàn toàn biến mất, vì thế ta đến nhân gian, giấu thân phận, ta chỉ muốn hài tử, muốn gả cho một nam nhân, phế bỏ tất cả biến thành người thường, chỉ cần có thể cho ta một cục cưng, tính toán tới hôm nay, chỉ kém hai tháng nữa là đủmười lăm năm."
“A." Bích Thược la hoảng lên: “Vậy ngươi thất bại trong gang tấc ư?Còn phải đợi mười lăm năm nữa? Thật là dài đằng đẵng a."
Tiểu Mạc cười khổ nói: “Vô ích, phương pháp này chỉ có một lần cơ hội, hôm nay ta sử dụng lại Huyễn Thiên Chân Hỏa, nó liền đặt mầm mống trong cơ thể ta." Nàng thấy Cư Nguyệt nổi lên tự trách và xấu hổ, vội vàng nói: “Cư Nguyệt, ngươi không phải áy náy, đây là ta tự mình lựa chọn, ta không nhẫn tâm thấy hài tử sắp xuất thế bị thương tổn, nó là cục cưng đáng yêu, cũng là ý trời, nếu yêu đạo kia tới muộn hai tháng, thì ngay cả ta cũng không có cách. Bọn họ thật độc ác, ăn thai nhi, thu nội đan, chết còn chưa hết tội." Nàng vừa nói vừa vuốt ve cái bụng Cư Nguyệt: “Tiểu bảo bảo a, tuy a di không bao giờ sinh được hài tử của mình nữa, nhưng có ngươi cũng thế a, ngươi ngàn vạn lần đừng học mẫu thân ngươi, thấy mỹ nữ tỷ tỷ liền không kìm nổi nha."
Cư Nguyệt mới nói một câu: “Ta như vậy thì sao? Thích ngắm nhưng tâm không có…" Bỗng nhiên cảm giác một dòng chất lỏng trên đùi chảy ra, lại thấy áo bào trắng nhiễm đỏ, hắn ngạc nhiên nhìn về phía Tiểu Mạc: “Sao… lại chảy máu? Hai yêu đạo kia còn chưa động thủ mà."
“A a a a, nhất định là té ngã động thai khí, hài tử phải sinh." Bích Thược từng xem cô nương ở kỹ viện sinh sản, vội vàng kêu lên, ba người nhất thời náo loạn, Tiểu Mạc chạy ra phủ tìm bà mụ có kinh nghiệm, Cư Nguyệt sợ tới sắc mặt đều trắng, liên tiếp thì thào: “Cục cưng… Cục cưng, nó có việc gì hay không, phải sinh sớm, có xảy ra việc gì hay không?"
Nguyệt Loan và Bích Thược an ủi hắn: “Ngươi yên tâm, cục cưng không sao, rất nhiều người hạ sinh hài tử khi chưa đủ tháng, đều tốt cả." Bích Thược lấy thân làm ví dụ, vỗ vỗ ngực nói: “Nhìn xem nhìn xem, ta tám tháng được sinh hạ, hiện tại cũng rất tốt, không cần lo lắng, nhất định tốt lắm."
Phút chốc, bà mụ đã đến, được người có kinh nghiệm chỉ đạo, tất cả bình tĩnh lại, sai hạ nhân chuẩn bị nước ấm, bạch bố, nơi này chỉ lưu Tiểu Mạc giúp đỡ, còn lại đều đuổi ra ngoài.
Bích Thược và Nguyệt Loan tuy là nữ tử, nhưng tính tình lại tùy tiện, đành cùng gia đinh lo lắng chờ đợi, tai nghe Cư Nguyệt kêu kinh thiên động địa trong phòng, tim hai người giống như nhảy ra ngoài, không biết bao lâu sau, Nguyệt Loan thật sự nhẫn không được, ngó vào cửa sổ hô: “ Bà mụ, sao Cư Nguyệt kêu lớn như vậy, có chuyện gì hay không?"
Mới nói xong liền nghe bà mụ cười mắng: “Nha đầu biết cái gì, Cư Nguyệt kêu càng lớn thì càng nhiều khí lực a, mới chút thời gian đã nhịn không được, có người sinh hài tử phải ba bốn canh giờ, có người khó sinh còn lâu hơn."
Nghe bà mụ nói vậy, Nguyệt Loan mới thoáng yên lòng, bỗng nhiên Cư Nguyệt lại kêu, hai người không khỏi lo lắng, qua một lúc lâu, lại không nghe thanh âm gì, Bích Thược không khỏi hỏi: “Mụ mụ, sao Cư Nguyệt không kêu? Có việc gì hay không?"
“Hắn hét mệt tự nhiên sẽ không kêu, kêu cũng hỏi, không kêu cũng hỏi, các ngươi a, tương lai rồi cũng có lúc này."Bà mụ không kiên nhẫn nói. Nguyệt Loan, Bích Thược đều xấu hổ cúi đầu, chợt nghe sau đám người một thanh âm trầm ổn vang lên: “Các ngươi không đi làm việc, đều ở đây làm gì?" Hóa ra Khang Kiện đã trở lại.
Bích Thược và Nguyệt Loan nhìn qua, lúc này mới nhớ mình đã quên mất chuyện phi thường quan trong, các nàng không phái người đi thông báo cho Khang Kiện, tướng công lại là người cuối cùng biết tin tức lão bà của mình phải sinh, Nguyệt Loan rùng mình một cái, có thể tưởng tượng về sau chỉ sợ mình sẽ không sống khá giả.
“Gia, Cư Nguyệt phải sinh, ngươi không biết sao?" Một người hầu ngạc nhiên hỏi.
Nam nhân sững sờ, phỏng chừng đang khiếp sợ vô cùng, bỗng nhiên Cư Nguyệt lại lớn tiếng kêu đau, nam nhân mới phản ứng, một phen đẩy bọn hạ nhân, chạy vội tới, gấp đến độ nắm song cửa sổ, đau lòng hô to: “Cư Nguyệt, ta ở đây, bảo bối, ngươi không sao chứ? A, Cư Nguyệt, ngươi kiên trì kiên trì, ngươi… ngươi không sao."
“Ta đau chết rồi, ô ô ô." Con thỏ tinh vừa nghe tướng công mình đã trở lại, nhất thời tỉnh táo, khóc đến đất rung núi chuyển: “Khang Kiện chết tiệt, ta kêu đến như vậy, chả lẽ không có việc gì sao?"
Khang Kiện thở phào nhẹ nhõm, còn kêu lớn tiếng đến thế, khí lực vẫn dư thừa, bỗng nhiên nghe bà mụ nói: “Cư Nguyệt, dùng sức, lại dùng sức, ta đã thấy đầu đứa nhỏ." Y lại thấp thỏm, liều mạng nhìn vào cửa sổ, tuy không nhìn thấy cái gì, nhưng cũng có chút an ủi: “Bà mụ, đứa nhỏ sinh ra đến đâu rồi?"
Đối với câu hỏi vô nghĩa này, bà mụ chọn thái độ hờ hững, chỉ liên tiếp giúp Cư Nguyệt dùng sức, Cư Nguyệt khóc kêu lên: “Ta đã dùng sức a, vì sao cục cưng còn chưa ra? Ô ô ô. Cục cưng, thế giới bên ngoài so với bụng của nương ngươi đẹp hơn, ngươi nhanh xuất hiện đi, không cần sợ hãi, cha ngươi ở bên ngoài, ô ô ô, ngươi nhanh xuất hiện đi cục cưng."
Mọi người nghe vậy, hoàn toàn đầu hàng, che miệng cười trộm, bỗng nhiên tiếng khóc vang dội truyền đến, tất cả mọi người ngẩng đầu, sau một lúc mới hô to: “A, sinh rồi, Cư Nguyệt sinh rồi." Tiếng cười nói vang dội, Tiểu Mạc mở cửa ra, Khang Kiện liền xông vào, sau đó là Nguyệt Loan vàBích Thược.
Tiểu Mạc ôm tiểu bảo bảo, nhiều nếp nhăn, làn da hồng hồng, hai mắt mở to, trong veo như nước, thập phần đáng yêu, nàng nhìn Khang Kiện cười nói: “Gia đi động viên Cư Nguyệt a, hắn nửa ngày vất vả, ta và bà mụ tắm rửa cho cục cưng, rồi ôm lại đây cho các người xem." Nói xong liền vui vẻ ôm hài tử đi, Bích Thược nhìn thoáng qua một chút, chọn đi theo Tiểu Mạc.
Cư Nguyệt toàn thân vô lực nắm tay Khang Kiện: “Tiểu tử kia, ta bị hắn gây sức ép muốn chết, cuối cùng cũng sinh ra." Nói xong câu, liền nghiêng đầu, nhắm mắt, nhất thời Khang Kiện sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng tìm hơi thở của hắn, lại bị Cư Nguyệt khoát tay: “Yên tâm, ta không chết, chỉ quá mệt mỏi, ta muốn ngủ." Nói xong hắn chỉnh tư thế, một lúc sau tiếng ngáy nho nhỏ đã vang lên.
“Bảo bối, ngủ ngon."Khang Kiện cúi đầu hôn chóp mũi xinh xinh, sau đó cởi giày, lên giường, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, phân phó Nguyệt Loan đi tìm bà vú về cho hài tử. Tuy biết Cư Nguyệt sinh non là có nguyên nhân, nhưng hiện tại không phải là lúc tìm hiểu. Kết cục, Cư Nguyệt ngủ thẳng một mạch, đến khi mở mắt ra thì thấy Khang Kiên sớm sai người mang thuốc bổ tới, hắn nhíu mày, hung tợn hỏi: “Cải củ của ta đâu? Rau dưa của ta đâu? Ta đã sinh rồi, sao không cho ta ăn?" Không đợi nói xong, bà mụ cười: “Cư Nguyệt, không được, sau khi sinh cơ thể rất nhược, không thể ăn đồ có tính lạnh, chờ ngươi ở cữ xong, ngươi muốn ăn cái gì cũng được."
“Ở cữ? Ở cữ là gì? Ta chỉ biết yêu tinh có thể sinh hài tử, sao còn phải ở cữ, ở cữ bao lâu?" Hắn mở to mắt, tò mò hỏi, bà mụ nghe được cười nói: “Một tháng, một tháng, đương nhiên là phải đầy một tháng." Nghe xong hắn thuận thế gục trên giường, hai chân đạp lung tung: “Khang Kiện a, ta không muốn sống, ta phải ăn rau dưa, ăn cải củ, ngươi giết ta đi, còn những một tháng… A a a a a a a…"
Con thỏ tinh kêu thảm thiết ở trong phòng, nhưng ngay sau đó vang lên tiếng khóc còn lớn hơn tiếng kêu của hắ, tức khắc đoạt đi lực chú ý của mọi người. Cư Nguyệt thấy mọi người đều vọt tới chỗ Tiểu Mạc, ngay cả Khang Kiên cũng đi lên, hắn thu tiếng kêu, hết sức ủy khuất, ai thán nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi.
Nhưng thấy trong lòng Tiểu Mạc ôm tiểu bảo bảo, bất mãn đều tan biết, là hài tử mình vất vả hoài thai tám tháng, cẩn thận ôm lấy, này đôi mắt to trong veo như nước, lông mi dài, cái mũi khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn, giống Khang Kiện vài phần.
Lòng Cư Nguyệt tràn đầy sung sướng, nói với Khang Kiện: “Khang Kiện, ngươi xem xem, cục cưng của chúng ta rất giống ngươi a, trách không được lúc nó ở trong bụng thì giúp ngươi khi dễ ta."Nói xong nhìn lên, chỉ thấy Khang Kiện ngây ngô gật đầu cười. Tựa hồ bị sự sung sướng của bọn họ cuốn hút, hài tử bỗng nhiên mở cái miệng nhỏ nhắn, khẽ cười lên.
“A, nó cười." Cư Nguyệt hưng phấn: “Ngoan, cục cưng, ngươi cười cảm tạ nương a, cảm tạ nương mấy ngày nay vì ngươi khổ sở, hì hì, nói cho bảo bối ngoan, ngươi trưởng thành phải giúp nương khi dễ cha ngươi nga."
Một câu khiến tất cả mọi người cười rộ lên, Khang Kiện cười khổ nói: “Ta bị ngươi khi dễ còn chưa đủ, còn bảo tiểu tử kia khi dễ ta." Nói xong, lại thấy hài tử nhếch môi cười thật to, nhất thời khiến Cư Nguyệt hưng phấn, hôn vài cái trên khuôn mặt nộn nộn nhỏ nhắn, cười to nói: “Nhìn xem nhìn xem, cục cưng cũng đồng ý với đề nghị của ta."
“Gia, đặt tên cho cục cưng đi." Tiểu Mạc bỗng nhiên nói, Khang Kiện tỉnh táo, nghĩ sơ sơ: “Người ta thường nói Phúc Thọ An Khang, đã vậy gọi nó là Khang An đi." Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều tán thưởng, Cư Nguyệt bĩu môi: “Y dùng từ có sẵn đặt tên, đâu cần tán thưởng."
Bỗng nhiên Nguyệt Loan đi tới, cầm trong tay một bộ y phục nhỏ màu hồng: “Đây là Cư Nguyệt làm, tuy không được tốt lắm, nhưng nó cũng thể hiện tình yêu của nương, mặc vào cho tiểu tử kia đi." Nói xong, Cư Nguyệt vội vàng đặt hài tử trên giường, cầm y phục mặc vào, nói: “Đúng vậy, đây là y phục ta làm tốt nhất, tay nghề đã tiến bộ hơn, tối thiểu hai tay dài bằng nhau. Hắc hắc, ta còn dựa theo đề nghị của Bích Thược tỷ tỷ thêu cho nó một tâm nhãn."
“Tâm nhãn?" Khang Kiện khó hiểu nhìn về phía Bích Thược, lại nghe nàng cười nói: “Đây là tập tục của quê hương chúng ta, hài tử sinh ra sẽ mặc một bộ tiểu hồng y, bên trong phải thêu một con mắt, ý nghĩa là giấu hồn, mong hài tử trưởng thành có diện mạo hiền hậu, kì thật tâm đều giấu bên trong, chỉ có nó sắp đặt người khác, chứ đừng để người khác sắp đặt nó." Tiểu Mạc và Nguyệt Loan cởi bỏ tã lót, cuối cùng tiểu bảo bảo được tự do, chân tay nhỏ phấn nộn đạp lung tung, đáng yêu vô cùng. Chỉ tiếc chửa nghịch đủ, đã bị người mặc tiểu hồng y vào, trên áo hồng nho nhỏ, là một con mắt thật to.
“Lần này tất cả mọi người đều ngây ngẩn, Bích Thược ôi một tiếng, cả kinh kêu lên: “Nha, sao con mắt lại thêu bên ngoài vậy? Cái này không xong, biến thành tâm đều thể hiện ra bên ngoài, ai nha nha, sao lại như vậy? Cư Nguyệt a, không phải ta dặn ngươi ngàn vạn lần phải thêu ở bên trong sao?" Cư Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người, lắp bắp nói: “Ta… Ta cũng nhớ rõ là thêu ở bên trong, nó… sao nó lại chạy ra đây?" Lời chưa nói xong, mọi người trong phòng đã cười ha ha, con thỏ tinh thông minh như vậy, tới thời điểm này, cũng mơ hồ.
Bị mọi người cuốn hút, tiểu bảo bảo cũng cong cong khóe miệng, cùng mọi người cười không ngừng. Ngoài cửa sổ, ánh trăng loan thành Nguyệt Nha Nhi, tựa hồ cũng cười trộm không ngừng
Bi thảm nhất cũng chỉ là, bên người hắn ôn thần từ một biến thành hai, Bích Thược tỷ tỷ mà hắn đã lỡ quên mất, không biết tại sao tìm đến tận cửa, sau đó cùng Nguyệt Loan tỷ tỷ đánh một trận, hai người lại trở thành hảo tỷ muội, ô ô ô, uổng phí lúc đó hắn cầu nguyện cho các nàng lưỡng bại câu thương, để hắn có thể ra ngoài hít thở không khí.
Hiện tại loài người đều gan dạ thế ư? Vì sao Bích Thược tỷ tỷ biết hắn là thỏ tinh lại không rời đi, mà còn công khai trụ trong phụ. Cư Nguyệt ngồi thở dài, nhìn hai tuyệt mỹ nữ tử có bộ ngực cao ngất đang cười, nước miếng của hắn tuôn ào ào, lại chỉ dám nuốt vào bụng, ô ô ô, hắn căn bản không dám bổ nhào vào ngực hai nữ nhân khủng bố kia mà cọ cọ, ô ô ô, vì sao Tiểu Mạc tỷ tỷ đáng yêu còn chưa đến a.
“Đúng rồi Nguyệt Loan, vừa nãy ta xuất môn thấy hai đạo sĩ lấm lét đi quanh, mãi không chịu trở về, có phải cường đạo hay không?" Bích Thược vừa xâu sợi tơ vào lỗ kim vừa nói, lại nghe Nguyệt Loan cười nhạo một tiếng: “Ai không muốn sống nữa mới đến phủ chúng ta mà trộm, lão nương đánh hắn răng rơi đầy đất." Nguyệt Loan nói lời này cũng không phải ngoa, vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, công phu trên người nàng cũng không phải tồi.
“Gần đây Khang Kiện rất bận rộn hả." Bích Thược nghe Nguyệt Loan nói thế, liền yên lòng, lại nhàn thoại về Khang Kiện, quả nhiên nghe Nguyệt Loan cười nói: “Đúng vậy, gia muốn đem sinh ý và một số hiệp ước giao lại, Cư Nguyệt sắp sinh, đến lúc đó y chuyên tâm ở nhà bồi Cư Nguyệt." Nói xong nàng ngẩng đầu nhìn Cư Nguyệt đang uống trà cách đó không xa, liếc mắt một cái, Cư Nguyệt sợ tới mức vội vàng dời mắt khỏi bộ ngực xinh đẹp kia, ô ô ô, sao Tiểu Mạc tỷ tỷ còn chưa tới a.
“Ta đoán đúng mà, tự dưng vội vàng như vậy, ngay cả ta ở đây ăn không trả tiền cũng không để ý." Bích Thược khanh khách cười, tiếng cười còn chưa dứt, liền phát hiện sắc trời bỗng nhiên tối sầm, chỉ thấy một khối mây đen cực đại che lấp khoảng không của Khang phủ, mà bầu trời bên ngoài vẫn trong xanh, trực giác nói cho nàng biết, chuyện không tốt, vừa mới đứng dậy, liền nghe Cư Nguyệt hét thảm một tiếng, bỗng nhiên co rút, té trên mặt đất.
“Nguyệt Loan, Cư Nguyệt sao vậy?" Bích Thược sợ tới mức thanh âm lạc đi, liều mạng bổ nhào vào trước người Cư Nguyệt, dìu hắn ngồi xuống, mặt Cư Nguyệt trắng bệch dọa người, trên trán là một khối huyết, nghe hắn dùng hết toàn lực nói: “Có… Có ngươi pháp lực cao cường… Đến… Ta… Không động đậy được…" Huyết trên trán dọc theo hai má chảy xuống.
Bích Thược sợ tới mức hồn vía lên mây, vội giúp hắn lau khô, nàng thấy biểu tình thống khổ của Cư Nguyệt, nhất thời không biết làm thế nào, chỉ biết luống cuống tay chân giúp hắn mát xa tứ chi, hồ ngôn loạn ngữ an ủi, kỳ thật không biết mình đang nói cái gì.
“Đó là một con thỏ yêu ngàn năm, cô nương còn không mau thối lui, để chúng ta hàng yêu." Trong viện bỗng vang lên một thanh âm âm trầm, Bích Thược ngẩng đầu nhìn lại, Nguyệt Loan đã chắn trước bọn họ, xuyên qua thân hình thon thả của nàng, nhìn thấy hai đạo sĩ nàng gặp lúc xuất môn.
“Ngươi, nữ nhân không biết sống chết, còn không mau thối lui, không được cản chúng ta hàng yêu trừ ma." Lão đạo sĩ bên cạnh tức giận, nhảy ra mắng, chưa kịp mắng xong đã bị Nguyệt Loan phun một ngụm nước miếng lên mặt, ra tư thế giống đàn bà chanh chua mắng to: “Phi, đây là chuyện của gia nhà chúng ta, cần mấy người lỗ mũi trâu các ngươi quản sao? Đóng cửa tự mình luyện đan đi, đừng chạy tới đây mà mắng, ngươi cho ngươi là ai? Pháp Hải hả? Pháp Hải còn bị người đời sau mắng, thừa dịp lão nương đang tâm tình hảo, không mau cút đi, nếu không đừng trách ta không khách khí."
“Hỏa Lâm, nội đan của yêu tinh kia quan trọng hơn, không cần quan tâm nữ tử này." Khóe miệng lão đạo sĩ nở một nụ cười tàn khốc, phất trần vút lên, Nguyệt Loan giống như bị đánh một đòn nghiêm trọng, ngã xuống đất, lại nghe lão đạo cười lạnh nói: “Chỉ một nô tì cũng giám kêu gào trước mặt ta, chủ tử ngươi có năng lực làm khó dễ ta sao, nếu không kiêng kị y có giao tình với Quan Sơn, ngay cả y cũng trừ bỏ, đỡ phải hậu hoạn về sau." Nói xong liền khom ngươi bước qua, tên đệ tử kêu Hỏa Lâm đã tới trước người Cư Nguyệt, cúi người xuống đưa năm ngón tay chộp lấy, muốn phá bụng Cư Nguyệt.
“Các ngươi là hai ma đầu, yêu quái." Lúc nãy Bích Thược đã biết hai người kia không phải người lương thiện, ngay cả Nguyệt Loan võ công cao cường cũng không đấu lại, mình càng không có biện pháp ngăn cản họ, dưới tình thế cấp bách, bỗng nhiên bắt lấy tay trái đạo sĩ kia, cắn xuống.
“A………" Hỏa Lâm kêu thảm thiết một tiếng, tay phải chưởng vào Bích Thược, đem nàng đánh xa, oán giận nói: “Đàn bá thối, dám cắn ta." Sau đó hắc hắc cười *** đãng: “Sư phó, để hai con đàn bà này cho đệ tử mang đi, tìm một chỗ hảo hảo thải âm bổ dương." Vừa nói vừa hướng Cư Nguyệt. phẫn hận: “Hừ, ngươi không cần xem, thu nội đan của ngươi, ăn thai nhi do máu huyết ngưng tụ thành trong bụng ngươi, khiến ngươi hình thần câu diệt, hắc hắc, đến lúc đó ngươi mới biết được sự lợi hạ của ta." Cư Nguyệt tràn đầy phẫn nỗ, lại hận mình bất hạnh trúng ám toán không thể cử động, hắn nghe tên Hỏa Lâm kia nói ra những ngôn từ hạ lưu, trong lòng vừa lo lắng vừa sốt ruột, cũng không có cách gì, hai gã đạo sĩ này pháp lực thật sự cao cường, dù Khang Kiện trở về, cũng không phải đối thủ của bọn họ, y cũng chỉ là người thường.
Vì sao? Nhớ tới tiểu tử đáng yêu trong bụng, nó còn không biết mình và mẫu thân sẽ gặp tai ương, Cư Nguyệt liền cảm thấy tim như bị dao cắt, vì sao ông trời lại tàn nhẫn như thế, cục cưng vẫn chưa được ngắm nhìn nơi phồn hoa cẩm tú, mắt thấy ưng trảo quơ trước ngực, ngay sau đó sẽ lấy trái tim và nội đan của hắn ra, nước mắt hắn bỗng chốc chảy xuống.
Bỗng nghe “phanh" một tiếng, móng vuốt chạm vào vạt áo Cư Nguyệt biến thành một đoàn hỏa cầu, tên Hỏa Lâm kia phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, không ngừng dập lửa, nhưng lửa kia chẳng những không yếu bớt, ngược lại càng thêm lớn, đã đốt tới cánh tay hắn.
“Huyễn Thiên Chân Hỏa?" Lão đạo sĩ sợ hãi kêu một tiếng, thế nhưng không cứu đệ tử của mình, xoay người bay lên không trung, tựa hồ muốn chạy trốn, lại nghe một tiếng rống giận phía dưới: “Yêu đạo ngoan độc như ngươi, không biết hại bao nhiêu người, ta há có thể lưu ngươi." Theo lời nói, một quả cầu bay lên không trung, yêu đạo kia không thể chạy kịp tốc độ của hỏa cầu, kêu thảm thiết một tiếng, ngã xuống mặt đất, cùng đệ tử gã một chỗ, chỉ chốc lát sau liền biến thành hai khối cháy xém.
Cư Nguyệt không dám tin nhìn nữ tử xinh đẹp che chắn trước mặt hắn: “Tiểu Mạc… Tiểu Mạc tỷ tỷ…" Hắn nằm mơ cũng không ngờ có người đến cứu mình, lại càng không ngờ người cứu mình là nữ tử ôn nhu xinh đẹp, thậm chí hay thẹn thùng, nha hoàn Tiểu Mạc.
Tiểu Mạc phục hồi tinh thần, vội vàng chạy lại đỡ Cư Nguyệt: “Cư Nguyệt, Cư Nguyệt, ngươi thế nào? Hai yêu đạo kia có xúc phạm ngươi không?" Nàng vừa nói vừa thoáng nâng tay, ngay sau đó, Bích Thược và Nguyệt Loan tỉnh lại, hai người kêu thảm thiết một tiếng: “Cư Nguyệt…" Thấy Cư Nguyệt không tổn hao gì đang đươc Tiểu Mạc đỡ dậy thì ngây ngẩn cả người.
“Ta vốn là thiên âm nữ tử, ở sư môn tu luyên Huyễn Thiên Chân Hỏa, nhưng âm dương tương khắc, liền mất đi khả năng sinh hài tử." Trở lại phòng, Tiểu Mạc giải thích với Cư Nguyệt, Bích Thược và Nguyệt Loan, nói rõ thân thế của mình: “Ta vốn không để ý, tu tiên phải thanh tâm quả dục, nhưng một lần xuống núi ta vô tình thấy được hài tử mới hai tuổi, nó… Nó phấn nộn, nha nha học nói, thiệt là đáng yêu, sau khi gặp nó, ta cảm thấy mọi kiên trì của ta đều không đáng, ta đột nhiên muốn có một cục cưng, ta trở về nói với các nàng sư phó, các nàng đều cho rằng ta điên rồi, nhưng ta chưa từ bỏ ý định, sau đó ta tìm ra được một phương pháp. Tuy Huyễn Thiên Chân Hỏa lợi hại vô cùng, nhưng phải ngày đêm tu luyện, nếu không sẽ dừng không tiến, mà quan trọng nhất là, trong vòng mười lăm năm sau khi tu luyện không sử dụng nó, Huyễn Thiên Chân Hỏa trong cơ thể sẽ hoàn toàn biến mất, vì thế ta đến nhân gian, giấu thân phận, ta chỉ muốn hài tử, muốn gả cho một nam nhân, phế bỏ tất cả biến thành người thường, chỉ cần có thể cho ta một cục cưng, tính toán tới hôm nay, chỉ kém hai tháng nữa là đủmười lăm năm."
“A." Bích Thược la hoảng lên: “Vậy ngươi thất bại trong gang tấc ư?Còn phải đợi mười lăm năm nữa? Thật là dài đằng đẵng a."
Tiểu Mạc cười khổ nói: “Vô ích, phương pháp này chỉ có một lần cơ hội, hôm nay ta sử dụng lại Huyễn Thiên Chân Hỏa, nó liền đặt mầm mống trong cơ thể ta." Nàng thấy Cư Nguyệt nổi lên tự trách và xấu hổ, vội vàng nói: “Cư Nguyệt, ngươi không phải áy náy, đây là ta tự mình lựa chọn, ta không nhẫn tâm thấy hài tử sắp xuất thế bị thương tổn, nó là cục cưng đáng yêu, cũng là ý trời, nếu yêu đạo kia tới muộn hai tháng, thì ngay cả ta cũng không có cách. Bọn họ thật độc ác, ăn thai nhi, thu nội đan, chết còn chưa hết tội." Nàng vừa nói vừa vuốt ve cái bụng Cư Nguyệt: “Tiểu bảo bảo a, tuy a di không bao giờ sinh được hài tử của mình nữa, nhưng có ngươi cũng thế a, ngươi ngàn vạn lần đừng học mẫu thân ngươi, thấy mỹ nữ tỷ tỷ liền không kìm nổi nha."
Cư Nguyệt mới nói một câu: “Ta như vậy thì sao? Thích ngắm nhưng tâm không có…" Bỗng nhiên cảm giác một dòng chất lỏng trên đùi chảy ra, lại thấy áo bào trắng nhiễm đỏ, hắn ngạc nhiên nhìn về phía Tiểu Mạc: “Sao… lại chảy máu? Hai yêu đạo kia còn chưa động thủ mà."
“A a a a, nhất định là té ngã động thai khí, hài tử phải sinh." Bích Thược từng xem cô nương ở kỹ viện sinh sản, vội vàng kêu lên, ba người nhất thời náo loạn, Tiểu Mạc chạy ra phủ tìm bà mụ có kinh nghiệm, Cư Nguyệt sợ tới sắc mặt đều trắng, liên tiếp thì thào: “Cục cưng… Cục cưng, nó có việc gì hay không, phải sinh sớm, có xảy ra việc gì hay không?"
Nguyệt Loan và Bích Thược an ủi hắn: “Ngươi yên tâm, cục cưng không sao, rất nhiều người hạ sinh hài tử khi chưa đủ tháng, đều tốt cả." Bích Thược lấy thân làm ví dụ, vỗ vỗ ngực nói: “Nhìn xem nhìn xem, ta tám tháng được sinh hạ, hiện tại cũng rất tốt, không cần lo lắng, nhất định tốt lắm."
Phút chốc, bà mụ đã đến, được người có kinh nghiệm chỉ đạo, tất cả bình tĩnh lại, sai hạ nhân chuẩn bị nước ấm, bạch bố, nơi này chỉ lưu Tiểu Mạc giúp đỡ, còn lại đều đuổi ra ngoài.
Bích Thược và Nguyệt Loan tuy là nữ tử, nhưng tính tình lại tùy tiện, đành cùng gia đinh lo lắng chờ đợi, tai nghe Cư Nguyệt kêu kinh thiên động địa trong phòng, tim hai người giống như nhảy ra ngoài, không biết bao lâu sau, Nguyệt Loan thật sự nhẫn không được, ngó vào cửa sổ hô: “ Bà mụ, sao Cư Nguyệt kêu lớn như vậy, có chuyện gì hay không?"
Mới nói xong liền nghe bà mụ cười mắng: “Nha đầu biết cái gì, Cư Nguyệt kêu càng lớn thì càng nhiều khí lực a, mới chút thời gian đã nhịn không được, có người sinh hài tử phải ba bốn canh giờ, có người khó sinh còn lâu hơn."
Nghe bà mụ nói vậy, Nguyệt Loan mới thoáng yên lòng, bỗng nhiên Cư Nguyệt lại kêu, hai người không khỏi lo lắng, qua một lúc lâu, lại không nghe thanh âm gì, Bích Thược không khỏi hỏi: “Mụ mụ, sao Cư Nguyệt không kêu? Có việc gì hay không?"
“Hắn hét mệt tự nhiên sẽ không kêu, kêu cũng hỏi, không kêu cũng hỏi, các ngươi a, tương lai rồi cũng có lúc này."Bà mụ không kiên nhẫn nói. Nguyệt Loan, Bích Thược đều xấu hổ cúi đầu, chợt nghe sau đám người một thanh âm trầm ổn vang lên: “Các ngươi không đi làm việc, đều ở đây làm gì?" Hóa ra Khang Kiện đã trở lại.
Bích Thược và Nguyệt Loan nhìn qua, lúc này mới nhớ mình đã quên mất chuyện phi thường quan trong, các nàng không phái người đi thông báo cho Khang Kiện, tướng công lại là người cuối cùng biết tin tức lão bà của mình phải sinh, Nguyệt Loan rùng mình một cái, có thể tưởng tượng về sau chỉ sợ mình sẽ không sống khá giả.
“Gia, Cư Nguyệt phải sinh, ngươi không biết sao?" Một người hầu ngạc nhiên hỏi.
Nam nhân sững sờ, phỏng chừng đang khiếp sợ vô cùng, bỗng nhiên Cư Nguyệt lại lớn tiếng kêu đau, nam nhân mới phản ứng, một phen đẩy bọn hạ nhân, chạy vội tới, gấp đến độ nắm song cửa sổ, đau lòng hô to: “Cư Nguyệt, ta ở đây, bảo bối, ngươi không sao chứ? A, Cư Nguyệt, ngươi kiên trì kiên trì, ngươi… ngươi không sao."
“Ta đau chết rồi, ô ô ô." Con thỏ tinh vừa nghe tướng công mình đã trở lại, nhất thời tỉnh táo, khóc đến đất rung núi chuyển: “Khang Kiện chết tiệt, ta kêu đến như vậy, chả lẽ không có việc gì sao?"
Khang Kiện thở phào nhẹ nhõm, còn kêu lớn tiếng đến thế, khí lực vẫn dư thừa, bỗng nhiên nghe bà mụ nói: “Cư Nguyệt, dùng sức, lại dùng sức, ta đã thấy đầu đứa nhỏ." Y lại thấp thỏm, liều mạng nhìn vào cửa sổ, tuy không nhìn thấy cái gì, nhưng cũng có chút an ủi: “Bà mụ, đứa nhỏ sinh ra đến đâu rồi?"
Đối với câu hỏi vô nghĩa này, bà mụ chọn thái độ hờ hững, chỉ liên tiếp giúp Cư Nguyệt dùng sức, Cư Nguyệt khóc kêu lên: “Ta đã dùng sức a, vì sao cục cưng còn chưa ra? Ô ô ô. Cục cưng, thế giới bên ngoài so với bụng của nương ngươi đẹp hơn, ngươi nhanh xuất hiện đi, không cần sợ hãi, cha ngươi ở bên ngoài, ô ô ô, ngươi nhanh xuất hiện đi cục cưng."
Mọi người nghe vậy, hoàn toàn đầu hàng, che miệng cười trộm, bỗng nhiên tiếng khóc vang dội truyền đến, tất cả mọi người ngẩng đầu, sau một lúc mới hô to: “A, sinh rồi, Cư Nguyệt sinh rồi." Tiếng cười nói vang dội, Tiểu Mạc mở cửa ra, Khang Kiện liền xông vào, sau đó là Nguyệt Loan vàBích Thược.
Tiểu Mạc ôm tiểu bảo bảo, nhiều nếp nhăn, làn da hồng hồng, hai mắt mở to, trong veo như nước, thập phần đáng yêu, nàng nhìn Khang Kiện cười nói: “Gia đi động viên Cư Nguyệt a, hắn nửa ngày vất vả, ta và bà mụ tắm rửa cho cục cưng, rồi ôm lại đây cho các người xem." Nói xong liền vui vẻ ôm hài tử đi, Bích Thược nhìn thoáng qua một chút, chọn đi theo Tiểu Mạc.
Cư Nguyệt toàn thân vô lực nắm tay Khang Kiện: “Tiểu tử kia, ta bị hắn gây sức ép muốn chết, cuối cùng cũng sinh ra." Nói xong câu, liền nghiêng đầu, nhắm mắt, nhất thời Khang Kiện sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng tìm hơi thở của hắn, lại bị Cư Nguyệt khoát tay: “Yên tâm, ta không chết, chỉ quá mệt mỏi, ta muốn ngủ." Nói xong hắn chỉnh tư thế, một lúc sau tiếng ngáy nho nhỏ đã vang lên.
“Bảo bối, ngủ ngon."Khang Kiện cúi đầu hôn chóp mũi xinh xinh, sau đó cởi giày, lên giường, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng, phân phó Nguyệt Loan đi tìm bà vú về cho hài tử. Tuy biết Cư Nguyệt sinh non là có nguyên nhân, nhưng hiện tại không phải là lúc tìm hiểu. Kết cục, Cư Nguyệt ngủ thẳng một mạch, đến khi mở mắt ra thì thấy Khang Kiên sớm sai người mang thuốc bổ tới, hắn nhíu mày, hung tợn hỏi: “Cải củ của ta đâu? Rau dưa của ta đâu? Ta đã sinh rồi, sao không cho ta ăn?" Không đợi nói xong, bà mụ cười: “Cư Nguyệt, không được, sau khi sinh cơ thể rất nhược, không thể ăn đồ có tính lạnh, chờ ngươi ở cữ xong, ngươi muốn ăn cái gì cũng được."
“Ở cữ? Ở cữ là gì? Ta chỉ biết yêu tinh có thể sinh hài tử, sao còn phải ở cữ, ở cữ bao lâu?" Hắn mở to mắt, tò mò hỏi, bà mụ nghe được cười nói: “Một tháng, một tháng, đương nhiên là phải đầy một tháng." Nghe xong hắn thuận thế gục trên giường, hai chân đạp lung tung: “Khang Kiện a, ta không muốn sống, ta phải ăn rau dưa, ăn cải củ, ngươi giết ta đi, còn những một tháng… A a a a a a a…"
Con thỏ tinh kêu thảm thiết ở trong phòng, nhưng ngay sau đó vang lên tiếng khóc còn lớn hơn tiếng kêu của hắ, tức khắc đoạt đi lực chú ý của mọi người. Cư Nguyệt thấy mọi người đều vọt tới chỗ Tiểu Mạc, ngay cả Khang Kiên cũng đi lên, hắn thu tiếng kêu, hết sức ủy khuất, ai thán nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi.
Nhưng thấy trong lòng Tiểu Mạc ôm tiểu bảo bảo, bất mãn đều tan biết, là hài tử mình vất vả hoài thai tám tháng, cẩn thận ôm lấy, này đôi mắt to trong veo như nước, lông mi dài, cái mũi khéo léo, cái miệng nhỏ nhắn, giống Khang Kiện vài phần.
Lòng Cư Nguyệt tràn đầy sung sướng, nói với Khang Kiện: “Khang Kiện, ngươi xem xem, cục cưng của chúng ta rất giống ngươi a, trách không được lúc nó ở trong bụng thì giúp ngươi khi dễ ta."Nói xong nhìn lên, chỉ thấy Khang Kiện ngây ngô gật đầu cười. Tựa hồ bị sự sung sướng của bọn họ cuốn hút, hài tử bỗng nhiên mở cái miệng nhỏ nhắn, khẽ cười lên.
“A, nó cười." Cư Nguyệt hưng phấn: “Ngoan, cục cưng, ngươi cười cảm tạ nương a, cảm tạ nương mấy ngày nay vì ngươi khổ sở, hì hì, nói cho bảo bối ngoan, ngươi trưởng thành phải giúp nương khi dễ cha ngươi nga."
Một câu khiến tất cả mọi người cười rộ lên, Khang Kiện cười khổ nói: “Ta bị ngươi khi dễ còn chưa đủ, còn bảo tiểu tử kia khi dễ ta." Nói xong, lại thấy hài tử nhếch môi cười thật to, nhất thời khiến Cư Nguyệt hưng phấn, hôn vài cái trên khuôn mặt nộn nộn nhỏ nhắn, cười to nói: “Nhìn xem nhìn xem, cục cưng cũng đồng ý với đề nghị của ta."
“Gia, đặt tên cho cục cưng đi." Tiểu Mạc bỗng nhiên nói, Khang Kiện tỉnh táo, nghĩ sơ sơ: “Người ta thường nói Phúc Thọ An Khang, đã vậy gọi nó là Khang An đi." Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều tán thưởng, Cư Nguyệt bĩu môi: “Y dùng từ có sẵn đặt tên, đâu cần tán thưởng."
Bỗng nhiên Nguyệt Loan đi tới, cầm trong tay một bộ y phục nhỏ màu hồng: “Đây là Cư Nguyệt làm, tuy không được tốt lắm, nhưng nó cũng thể hiện tình yêu của nương, mặc vào cho tiểu tử kia đi." Nói xong, Cư Nguyệt vội vàng đặt hài tử trên giường, cầm y phục mặc vào, nói: “Đúng vậy, đây là y phục ta làm tốt nhất, tay nghề đã tiến bộ hơn, tối thiểu hai tay dài bằng nhau. Hắc hắc, ta còn dựa theo đề nghị của Bích Thược tỷ tỷ thêu cho nó một tâm nhãn."
“Tâm nhãn?" Khang Kiện khó hiểu nhìn về phía Bích Thược, lại nghe nàng cười nói: “Đây là tập tục của quê hương chúng ta, hài tử sinh ra sẽ mặc một bộ tiểu hồng y, bên trong phải thêu một con mắt, ý nghĩa là giấu hồn, mong hài tử trưởng thành có diện mạo hiền hậu, kì thật tâm đều giấu bên trong, chỉ có nó sắp đặt người khác, chứ đừng để người khác sắp đặt nó." Tiểu Mạc và Nguyệt Loan cởi bỏ tã lót, cuối cùng tiểu bảo bảo được tự do, chân tay nhỏ phấn nộn đạp lung tung, đáng yêu vô cùng. Chỉ tiếc chửa nghịch đủ, đã bị người mặc tiểu hồng y vào, trên áo hồng nho nhỏ, là một con mắt thật to.
“Lần này tất cả mọi người đều ngây ngẩn, Bích Thược ôi một tiếng, cả kinh kêu lên: “Nha, sao con mắt lại thêu bên ngoài vậy? Cái này không xong, biến thành tâm đều thể hiện ra bên ngoài, ai nha nha, sao lại như vậy? Cư Nguyệt a, không phải ta dặn ngươi ngàn vạn lần phải thêu ở bên trong sao?" Cư Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người, lắp bắp nói: “Ta… Ta cũng nhớ rõ là thêu ở bên trong, nó… sao nó lại chạy ra đây?" Lời chưa nói xong, mọi người trong phòng đã cười ha ha, con thỏ tinh thông minh như vậy, tới thời điểm này, cũng mơ hồ.
Bị mọi người cuốn hút, tiểu bảo bảo cũng cong cong khóe miệng, cùng mọi người cười không ngừng. Ngoài cửa sổ, ánh trăng loan thành Nguyệt Nha Nhi, tựa hồ cũng cười trộm không ngừng
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ