[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Gia Hữu Trư Yêu
Chương 13
(Dễ thương phát điên nha~~~~~)
Tô Phi Hồng và Chu Chu bị một tiếng thét chói tai làm giật mình tỉnh giấc.
Kỳ thực tiếng thét chói tai lúc đầu vốn không chói tai, chỉ là một tiếng thăm hỏi ân cần mỗi sáng của kẻ dưới mà thôi: “Vương gia, thức dậy thôi, người còn phải lâm triều!!!……..Kỳ quái, Đầu heo yêu chạy đi đâu rồi?"
Tô Phi Hồng cùng Chu Chu cùng nghe thấy tiếng nói, muốn làm biếng thêm một hồi nữa, cho nên mắt nhắm mắt mở đáp cho qua chuyện, sau một khắc, bọn họ cảm giác được màn bị vén lên, rồi đột nhiên nghe thất thanh một tiếng thét kinh thiên địa động quỷ thần mà ban đầu nhắc tới: “...... Ai, ngươi... ngươi là ai.? Ngươi sao lại nằm trên giường vương gia,...... Thị vệ tối qua thật lơ là, làm biếng, để thích khách trà trộn vào được còn không biết,......"
Tiếng thét kinh thiên động địa chói tai dựng Tô Phi Hồng cùng Chu Chu từ trên giường dậy. Vừa dứt lời, Tô Phi Hồng ngơ ngẩn cả người, cổ hắn liền như một con rối gỗ gian nan xoay nhìn về hướng Chu Chu, ngây người nhìn nam tử tròn vo nhưng tuyệt đối không béo trước mắt, ánh mắt lúc đó dừng hình.
Sao có... có chuyện gì vậy? Ta nhớ kỹ... Ta rõ ràng nhớ kỹ tối hôm qua nằm đó chỉ là một người trong mơ mà thôi, sao có thể biến thành... biến thành thực sự thế này. Lẽ nào... lẽ nào tối hôm qua không phải mộng? Tô Phi Hồng thường ngày thông minh tuyệt đỉnh, nay đầu óc lại chậm chạp chuyển động, nhìn Chu Chu cùng giai nhân trong mộng khuôn mặt giống nhau như đúc, hắn thật là có điểm mơ hồ, cố sự về nàng Điền Loa hắn đương nhiên nghe nói qua, nhưng hắn vẫn cho rằng đấy chỉ là một câu chuyện mà thôi.
“Vương gia, người... người đừng hù doạ nô tỳ, người này... người này... còn có đầu heo kia..." Thu Thoan cấp bách đến phát khóc, vạn nhất kia thật đúng là thích khách thì sao? Trông hình dạng ngốc lăng của vương gia nhà mình, còn không chết chắc rồi, đúng là cái thích khách kia lớn lên có khuôn mặt đẹp thiệt là tốt, ám sát mục tiêu đều dễ đâm trúng.
“Nhân... Trư..." Tô Phi Hồng cuối cùng tỉnh táo lại, vội vã hướng dưới giường nhìn, đại hoa trư yêu dấu nay đã vô tung vô ảnh, hắn hít một hơi, mặt đầy sát khí xoay người, một tay trảo vào yết hầu Chu Chu, đang muốn ép hỏi hắn đem đầu con trư ngu ngốc này mang đi nơi nào, liền thấy Chu Chu trên người đang choàng cái lưới lớn, còn có một đôi mắt to sáng lấp lánh ngập nước, mang theo ý cười vô hạn chờ mong cùng một ít xấu hổ nhìn mình.
Nhiếp chính vương gia bình sinh đã trải qua biết bao đại sự nay lại bị doạ cho kinh hách thật không phải chuyện thường, hắn nhìn tuyệt mỹ nam tử kia từ đầu xuống chân, rồi lại nhìn từ chân lên đầu, nhìn như vậy lật qua lật lại vài lần, cho đến khi thấy Chu Chu chảy ra lưỡng đạo nước bọt đáng thẹn, hỏi một câu rất chờ mong: “Điểm tâm đâu? Trời đã sáng, các ngươi trong vương phủ không thích ăn điểm tâm sao?" Hắn cuối cùng mới xác định, tuyệt mỹ thiên hạ này, thật sự đúng là đầu hoa trư yêu kia.
“Ngươi... Ngươi là yêu kia?" Thu Thoan cũng bừng tỉnh đại ngộ, vội vã nhào về phía trước nhìn, một bên tấm tắc tán dương nói: “Trời ạ, thì ra ngươi đẹp như vậy, thế sao còn không sớm biến thành người, sao nhất định phải ở hình dạng trư, hại ta vì vậy mà không nhận ra ngươi mà loạn nháo cả lên, tấm tắc, hài tử này, sao lại tươi ngon mọng nước thế?" Nàng vừa nói, một bên liền nhéo nhéo hai gò má trắng mềm mại như nước của Chu Chu, ha ha cười nói: “Coi khuôn mặt nhỏ nhắn này, tròn vo vô cùng khả ái nha, so với nhìn cái mặt trư kia thì càng dễ nhìn hơn."
Chu Chu vừa quay đầu lại, nhận ra ngay tỷ tỷ ngày hôm qua mang điểm tâm đến thư phòng, lập tức nhào tới, hắc hắc cười nói: “Tỷ tỷ, ngươi không vì thấy ta là yêu tinh mà kinh sợ, ngươi rất dũng cảm, nữ tử trần gian dũng cảm được như ngươi, cũng không nhiều à" Hắn tuy rằng bổn, thế nhưng lại biết người người đều thích nghe lời tán dương nịnh nọt, chỉ cần bản thân nói những lời khiến tỷ tỷ vui vẻ, không chừng nàng còn có thể bưng tới thật nhiều mỹ thực cấp cho mình ăn. Chỉ tiếc chủ ý của Chu Chu là không sai, nhưng phương thức khích lệ lại có điểm sai, hắn không biết khen một nữ nhân thì nhất định phải khen ngợi dung mạo của nàng, đó mới là phương pháp tối cao làm nữ nhân vui lòng.
Nhưng Thu Thoan lại đang thật cao hứng, bất kể ai thấy một đại hoa trư béo béo biến thành một mỹ thiếu niên, cũng sẽ thật hưng phấn. Mà Tô Phi Hồng càng vui vẻ đến nỗi toàn thân phát run, hắn tiến lên một tay kéo Chu Chu lại phía mình, thanh âm run run nói: “Nam... nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi... ngươi không nên ôm Thu Thoan như vậy, mà, Trư Trư, ngươi nói cho ta biết, ngươi thật là đại hoa trư biến thành sao? Ngươi tên gọi là gì?"
Thu Thoan nhìn chủ nhân nhà mình mà lo lắng, thầm nghĩ vương gia sẽ không phải là kích động dẫn đến chứng động kinh đấy chứ? Sao tay chân đều run đến lợi hại vậy, nói cũng không còn lưu loát? Trên người thiếu niên kia vẫn còn bày ra cái lưới, sự thực rõ ràng như vậy, còn cần hỏi sao? Huống chi người ta đều đã thừa nhận, nếu không phải bị động kinh, vấn đề thiếu trí tuệ như vậy làm sao có thể từ miệng chủ tử phát ra?
Chu Chu mở to hai mắt, nghiêng đầu nghi hoặc nói: “Đúng vậy, ta thật sự là trư yêu, ngươi không phải đã biết tên của ta rồi sao? Còn muốn hỏi ta làm gì?"
Tô Phi Hồng chớp mắt, rồi lại chớp mắt, không giải thích được nói: “Ta biết tên của ngươi khi nào? Ngươi còn không có nói cho ta biết ta sao có thể biết ngươi?" Lời còn chưa dứt, Chu Chu liền kêu nói: “Ngươi vừa rõ ràng đều gọi Chu Chu còn gì, Chu Chu đúng là tên của ta.."
Tô Phi Hồng không nói gì, nghĩ đi nghĩ lại, bỗng thấy sáng tỏ, nghĩ thầm cũng chỉ là cái trư yêu, suy nghĩ luôn luôn ngu ngốc, ngươi còn kì vọng hắn có thể nghĩ ra được cái tên gì tình thơ ý hoạ hay sao? Nhưng… Trư Trư, tên này thập phần khả ái, cũng rất dễ nghe. Mới nghĩ tới đây, chợt nghe Chu Chu nói: “Vốn Ngưu ca ca không đồng ý tên này của ta, nói là nếu để người ta nghe thấy, có lẽ sẽ nhận ra ta là trư yêu mà cầm phi kiếm vọt tới, bởi vậy ta liền đem hai chữ đổi thành Chu là màu son, cứ như vậy, sẽ không có ai biết, ai biết người định không bằng trời định, sửa lại tên rồi, ngày hạ phàm đầu tiên liền vẫn bị ngươi nhìn thấu còn gì, ô ô ô..."
Tô Phi Hồng và Chu Chu bị một tiếng thét chói tai làm giật mình tỉnh giấc.
Kỳ thực tiếng thét chói tai lúc đầu vốn không chói tai, chỉ là một tiếng thăm hỏi ân cần mỗi sáng của kẻ dưới mà thôi: “Vương gia, thức dậy thôi, người còn phải lâm triều!!!……..Kỳ quái, Đầu heo yêu chạy đi đâu rồi?"
Tô Phi Hồng cùng Chu Chu cùng nghe thấy tiếng nói, muốn làm biếng thêm một hồi nữa, cho nên mắt nhắm mắt mở đáp cho qua chuyện, sau một khắc, bọn họ cảm giác được màn bị vén lên, rồi đột nhiên nghe thất thanh một tiếng thét kinh thiên địa động quỷ thần mà ban đầu nhắc tới: “...... Ai, ngươi... ngươi là ai.? Ngươi sao lại nằm trên giường vương gia,...... Thị vệ tối qua thật lơ là, làm biếng, để thích khách trà trộn vào được còn không biết,......"
Tiếng thét kinh thiên động địa chói tai dựng Tô Phi Hồng cùng Chu Chu từ trên giường dậy. Vừa dứt lời, Tô Phi Hồng ngơ ngẩn cả người, cổ hắn liền như một con rối gỗ gian nan xoay nhìn về hướng Chu Chu, ngây người nhìn nam tử tròn vo nhưng tuyệt đối không béo trước mắt, ánh mắt lúc đó dừng hình.
Sao có... có chuyện gì vậy? Ta nhớ kỹ... Ta rõ ràng nhớ kỹ tối hôm qua nằm đó chỉ là một người trong mơ mà thôi, sao có thể biến thành... biến thành thực sự thế này. Lẽ nào... lẽ nào tối hôm qua không phải mộng? Tô Phi Hồng thường ngày thông minh tuyệt đỉnh, nay đầu óc lại chậm chạp chuyển động, nhìn Chu Chu cùng giai nhân trong mộng khuôn mặt giống nhau như đúc, hắn thật là có điểm mơ hồ, cố sự về nàng Điền Loa hắn đương nhiên nghe nói qua, nhưng hắn vẫn cho rằng đấy chỉ là một câu chuyện mà thôi.
“Vương gia, người... người đừng hù doạ nô tỳ, người này... người này... còn có đầu heo kia..." Thu Thoan cấp bách đến phát khóc, vạn nhất kia thật đúng là thích khách thì sao? Trông hình dạng ngốc lăng của vương gia nhà mình, còn không chết chắc rồi, đúng là cái thích khách kia lớn lên có khuôn mặt đẹp thiệt là tốt, ám sát mục tiêu đều dễ đâm trúng.
“Nhân... Trư..." Tô Phi Hồng cuối cùng tỉnh táo lại, vội vã hướng dưới giường nhìn, đại hoa trư yêu dấu nay đã vô tung vô ảnh, hắn hít một hơi, mặt đầy sát khí xoay người, một tay trảo vào yết hầu Chu Chu, đang muốn ép hỏi hắn đem đầu con trư ngu ngốc này mang đi nơi nào, liền thấy Chu Chu trên người đang choàng cái lưới lớn, còn có một đôi mắt to sáng lấp lánh ngập nước, mang theo ý cười vô hạn chờ mong cùng một ít xấu hổ nhìn mình.
Nhiếp chính vương gia bình sinh đã trải qua biết bao đại sự nay lại bị doạ cho kinh hách thật không phải chuyện thường, hắn nhìn tuyệt mỹ nam tử kia từ đầu xuống chân, rồi lại nhìn từ chân lên đầu, nhìn như vậy lật qua lật lại vài lần, cho đến khi thấy Chu Chu chảy ra lưỡng đạo nước bọt đáng thẹn, hỏi một câu rất chờ mong: “Điểm tâm đâu? Trời đã sáng, các ngươi trong vương phủ không thích ăn điểm tâm sao?" Hắn cuối cùng mới xác định, tuyệt mỹ thiên hạ này, thật sự đúng là đầu hoa trư yêu kia.
“Ngươi... Ngươi là yêu kia?" Thu Thoan cũng bừng tỉnh đại ngộ, vội vã nhào về phía trước nhìn, một bên tấm tắc tán dương nói: “Trời ạ, thì ra ngươi đẹp như vậy, thế sao còn không sớm biến thành người, sao nhất định phải ở hình dạng trư, hại ta vì vậy mà không nhận ra ngươi mà loạn nháo cả lên, tấm tắc, hài tử này, sao lại tươi ngon mọng nước thế?" Nàng vừa nói, một bên liền nhéo nhéo hai gò má trắng mềm mại như nước của Chu Chu, ha ha cười nói: “Coi khuôn mặt nhỏ nhắn này, tròn vo vô cùng khả ái nha, so với nhìn cái mặt trư kia thì càng dễ nhìn hơn."
Chu Chu vừa quay đầu lại, nhận ra ngay tỷ tỷ ngày hôm qua mang điểm tâm đến thư phòng, lập tức nhào tới, hắc hắc cười nói: “Tỷ tỷ, ngươi không vì thấy ta là yêu tinh mà kinh sợ, ngươi rất dũng cảm, nữ tử trần gian dũng cảm được như ngươi, cũng không nhiều à" Hắn tuy rằng bổn, thế nhưng lại biết người người đều thích nghe lời tán dương nịnh nọt, chỉ cần bản thân nói những lời khiến tỷ tỷ vui vẻ, không chừng nàng còn có thể bưng tới thật nhiều mỹ thực cấp cho mình ăn. Chỉ tiếc chủ ý của Chu Chu là không sai, nhưng phương thức khích lệ lại có điểm sai, hắn không biết khen một nữ nhân thì nhất định phải khen ngợi dung mạo của nàng, đó mới là phương pháp tối cao làm nữ nhân vui lòng.
Nhưng Thu Thoan lại đang thật cao hứng, bất kể ai thấy một đại hoa trư béo béo biến thành một mỹ thiếu niên, cũng sẽ thật hưng phấn. Mà Tô Phi Hồng càng vui vẻ đến nỗi toàn thân phát run, hắn tiến lên một tay kéo Chu Chu lại phía mình, thanh âm run run nói: “Nam... nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi... ngươi không nên ôm Thu Thoan như vậy, mà, Trư Trư, ngươi nói cho ta biết, ngươi thật là đại hoa trư biến thành sao? Ngươi tên gọi là gì?"
Thu Thoan nhìn chủ nhân nhà mình mà lo lắng, thầm nghĩ vương gia sẽ không phải là kích động dẫn đến chứng động kinh đấy chứ? Sao tay chân đều run đến lợi hại vậy, nói cũng không còn lưu loát? Trên người thiếu niên kia vẫn còn bày ra cái lưới, sự thực rõ ràng như vậy, còn cần hỏi sao? Huống chi người ta đều đã thừa nhận, nếu không phải bị động kinh, vấn đề thiếu trí tuệ như vậy làm sao có thể từ miệng chủ tử phát ra?
Chu Chu mở to hai mắt, nghiêng đầu nghi hoặc nói: “Đúng vậy, ta thật sự là trư yêu, ngươi không phải đã biết tên của ta rồi sao? Còn muốn hỏi ta làm gì?"
Tô Phi Hồng chớp mắt, rồi lại chớp mắt, không giải thích được nói: “Ta biết tên của ngươi khi nào? Ngươi còn không có nói cho ta biết ta sao có thể biết ngươi?" Lời còn chưa dứt, Chu Chu liền kêu nói: “Ngươi vừa rõ ràng đều gọi Chu Chu còn gì, Chu Chu đúng là tên của ta.."
Tô Phi Hồng không nói gì, nghĩ đi nghĩ lại, bỗng thấy sáng tỏ, nghĩ thầm cũng chỉ là cái trư yêu, suy nghĩ luôn luôn ngu ngốc, ngươi còn kì vọng hắn có thể nghĩ ra được cái tên gì tình thơ ý hoạ hay sao? Nhưng… Trư Trư, tên này thập phần khả ái, cũng rất dễ nghe. Mới nghĩ tới đây, chợt nghe Chu Chu nói: “Vốn Ngưu ca ca không đồng ý tên này của ta, nói là nếu để người ta nghe thấy, có lẽ sẽ nhận ra ta là trư yêu mà cầm phi kiếm vọt tới, bởi vậy ta liền đem hai chữ đổi thành Chu là màu son, cứ như vậy, sẽ không có ai biết, ai biết người định không bằng trời định, sửa lại tên rồi, ngày hạ phàm đầu tiên liền vẫn bị ngươi nhìn thấu còn gì, ô ô ô..."
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ