[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Đường Công Kê
Chương 33

[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Đường Công Kê

Chương 33

Thời gian cứ như vậy dần dần trôi qua, Đường Cung phát hiện mình hiện tại quả thực là người hạnh phúc nhất trên đời, nó cảm thấy quyết định bỏ qua phi tiên mà lưu lại làm bạn cùng Quan Sơn quả thực vô cùng chính xác.

Vào một ngày Quan Sơn cùng nó nói chuyện trong phòng, chỉ thấy Đường Cung loan hạ thắt lưng nôn khan một tiếng, không khỏi cười nhạo nói:

“Làm sao vậy? Ta đã nhiều ngày chưa ăn gà trống, ngươi nôn khan cái gì? Lời ta nói ghê tởm như vậy sao?"

Không đợi nói xong, chỉ thấy Đường Cung khoát tay áo, một bên nôn khan một bên hơi hơi suyễn nói:

“Không…… Không phải, ta…… Ta mấy ngày này cũng không biết xảy ra chuyện gì, toàn…… toàn nôn khan, không phải ăn thứ gì hỏng chứ, hay là…… hay là di chứng lần trước bị tên ác bá kia đả thương……"

“Toàn…… toàn nôn khan?"

Quan Sơn lập tức đứng lên, âm điệu đều thay đổi, hét lớn:

“Ngươi…… Ngươi nói chính là thật sự? Trừ bỏ nôn khan, còn có bệnh trạng gì?"

Hắn nhớ tới y thuật của mình không khỏi thầm mắng mình hảo xuẩn, người yêu có phải mang thai hay không, hỏi bệnh trạng làm gì, này đều không chính xác, chỉ có bắt mạch chuẩn nhất. Hắn không thèm phân trần cầm cổ tay Đường Cung, vươn hai ngón tay đặt ở mặt trên nhẹ nhàng mà ấn.

“Ngươi làm gì? Đã nói là di chứng. Ta muốn đi ăn cơm, đám giun ở hậu viện dưỡng hơn ba tháng ta cũng chưa động, liền vì chờ đợi ngày này a, hắc hắc, đem bọn chúng dưỡng phì phì nộn nộn, một ngụm cắn xuống……"

Đường Cung hoàn toàn chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình. Còn không đợi nó nói xong, chỉ thấy kẻ kia âm thanh cao lên mấy bậc “bi phẫn" hét lớn:

“Di chứng cái gì? Bổn gà trống, ngươi mang thai, có biết hay không? Ngươi mang thai, hoài thượng cục cưng chúng ta."

“Hoài? Hoài thai?"

Gà trống tinh sợ hãi, nó biết mình có khả năng mang thai, nhưng nó thật sự không ngờ mình sẽ thụ thai, nó nghĩ Quan Sơn là Quốc sư chắc chắn sẽ có biện pháp không cho mình mang thai. Nhưng hiện tại…… hiện tại, Đường Cung hoảng sợ nhìn khuôn mặt tươi cười “dữ tợn" của Quan Sơn, từng bước lui về phía sau, sau đó đặt mông ngồi ở ghế trên, đem đầu hộ dưới hai cánh tay, khóc lóc nức nở:

“Ô ô ô, ta mặc kệ, không phải ta sai, là ngươi, đều là ngươi, ngươi khiến ta mang thai, không phải ta sai……"

“Vô nghĩa, ai nói ngươi sai? Ai bảo ngươi sai hay ta sai."

Quan Sơn gào khóc kêu, sau đó một phen ôm trụ Đường Cung:

“Bảo bối nhi, chúng ta có tiểu bảo bảo, chúng ta có tiểu bảo bảo, ngươi là lễ vật tốt nhất lão thiên gia cho ta a, ha ha ha…… Bảo bối nhi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, về sau chúng ta có tiểu bảo bảo, ta nhất định sẽ toàn lực yêu hai người các ngươi, bảo hộ các ngươi, ha ha ha, tiểu bảo bảo……"

Quan Sơn kinh hỉ nói năng lộn xộn, Đường Cung lúc này mới cẩn thận suy nghĩ, nghi vấn hỏi:

“Ngươi không tức giận sao?Namnhân sinh đứa nhỏ, ngươi không cảm thấy thực ghê tởm sao?"

“Bảo bối nhi, ngươi sao lại nói như vậy?"

Quan Sơn trừng lớn mắt:

“Bảo bối của ta, ngươi sinh tiểu bảo bảo của chúng ta, ta yêu ngươi còn không kịp, như thế nào lại ghê tởm? Ai dám nói gà trống tinh của ta ghê tởm?"

Hắn lập tức hóa thân thành bộ dáng đằng đằng sát khí.

“Vậy biểu tình ngươi vừa rồi dữ tợn như vậy."

Đường Cung rốt cục hoàn toàn yên lòng. Mà Quan Sơn lại sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm nói:

“Phải không? Ta vừa mới thực dữ tợn sao? Chẳng lẽ mặt ta hưng phấn đến vặn vẹo phải không? Nga, đừng nói, đây là mới có thể. Mặc kệ mặc kệ, đi, chúng ta đi ăn cơm."

Hắn nắm tay Đường Cung, thẳng đến tiền thính mà đi.

“Ta không ăn cơm cùng ngươi đâu."

Đường Cung lại hưng phấn đứng lên:

“Ta muốn tới hậu viện, đám giun ta dưỡng ba tháng, ngươi có biết ta vất vả nhẫn nại cỡ nào sao?"

“Không được."

Quan Sơn một phen giữ chặt Đường Cung, lạnh lùng nói:

“Không được ăn cái đó."

Hắn thầm nghĩ cục cưng của ta sao có thể dựa vào mấy thứ ghê tởm đó nuôi lớn đâu, may mắn Tiểu Cung ba tháng cũng chưa ăn, có thể kìm nó a, vì thế hắn lại thay ngữ khí trịnh trọng nói:

“Tiểu Cung a, may mắn ngươi ba tháng này không ăn mấy thứ đó, ngươi không biết, bản năng sống của chúng là rất mạnh, ngươi ăn chúng, chúng sau khi vào bụng của ngươi cũng sẽ không chết ngay, ngược lại sẽ đem cục cưng còn chưa thành hình của chúng ta từng ngụm từng ngụm ăn luôn. Cho nên đợi cho cục cưng lớn lên ngươi liền nhẫn nhẫn đi."

Đường Cung sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không ngừng gật đầu đáp ứng, thậm chí còn vươn tay gắt gao bảo vệ bụng mình, còn thật sự cam đoan nói:

“Ngươi yên tâm đi Quan Sơn, ta tuyệt đối sẽ bảo hộ cục cưng, ta sẽ không cho nó chịu tí xíu thương tổn nào."

Cho nên nói tình thương của mẹ thật là vĩ đại. Vì cục cưng trong bụng, Đường Cung quyết đoán từ bỏ thứ mình thích ăn nhất, mỗi ngày chỉ có thể ảo tưởng tiểu bảo bảo sau mười tháng nữa sẽ sinh ra, mình có thể tùy thích đến hậu viện mỗi ngày.

Bất quá thống khổ nhất không chỉ có thế, nó còn bị hạ lệnh cấm, mỗi ngày chỉ có thể đi bộ trong viện của mình, lại phải có Quan Sơn đi cùng. Nếu không đám người hầu trong Quốc sư phủ sẽ tự phát tạo thành thân đoàn cục cưng thực hiện chi trách giám sát nó lúc Quan Sơn không có mặt, buộc nó nằm ở trên giường.

Tuy rằng những người này khẩu hiệu đều là vì tốt cho phu nhân, vì tốt cho cục cưng, bất quá Đường Cung thực hoài nghi mục đích chính của bọn họ là vì để mình không thể trong phủ nơi nơi gây họa, thậm chí cũng không phải không có khả năng là phòng ngừa tai họa như lần trước.

Nhưng là vì cục cưng trong bụng, nó đành phải nghiến răng nghiến lợi nhẫn nhịn. Đương nhiên, nhẫn mãi cũng có giới hạn, mỗi ngày Quan Sơn đều phải ở tháp thượng cạnh cửa sổ bày ra đống tiền, cùng Đường Cung thưởng thức mới có thể thuận lợi đem nó nhốt tại trong phòng.

Thời gian trôi qua, bụng Đường Cung cũng dần dần hiện ra, khiến người ta ôm bụng cười chính là người khác bụng đều là tròn tròn, bụng Đường Cung nhìn từ xa lại tựa như nó giấu một quả trứng chim cực to trong quần áo. Nhưng là dù vậy, gà trống tinh mang thai cũng rất đáng yêu a.

Rốt cục cũng tới tháng 10, mấy ngày nay chẳng những chuẩn phụ thân Quan Sơn tinh thần cực khẩn trương, liền lâm triều cũng không đi, ngay cả đám người hầu bên trong phủ mỗi người cũng đều đề cao cảnh giác. Bọn họ biết trước đây Đường Cung từng bị bắt cóc, hiện giờ nghe chủ tử của mình nói phu nhân hiện tại bởi vì mang thai, công lực đại suy giảm, càng về sau tu vi sẽ càng thấp, bọn họ sao có thể không độ cao cảnh giác đâu.

Trong phạm vi năm dặm quanh Quốc sư phủ căn bản không có đạo sĩ hòa thượng xuất hiện, không quản có pháp lực hay không, cẩn tắc vô áy náy a? Quan Sơn đối với hành động vạn người như một lòng dốc lòng bảo hộ phu nhân này lại thêm tán dương, gián tiếp cổ vũ bọn người hầu tỏ rõ dáng vẻ bệ vệ.

Hiện giờ, vạn chúng chờ mong tiểu bảo bảo sinh ra, mọi người trong phủ mừng rỡ như điên. Mỗi sáng sớm, mọi người đều quanh quẩn bên ngoài phòng Đường Cung, mãi tới muộn mới tản ra, liên tục như thế hơn mười ngày một chút động tĩnh đều không có.

Quan Sơn có chút nóng nảy, nhìn Đường Cung nhởn nhơ như không có việc gì, hắn cũng không thể đem bụng người yêu xé rách đem cục cưng lôi ra a.

Mà lúc này, trong hoàng cung Hoàng Thượng cũng mừng đón long tử, Quan Sơn cũng chỉ phái người tặng hạ lễ mà thôi, hắn biết long tử là Bò tinh cùng Hoàng Thượng sinh, bất quá hắn không có đem tin này nói cho Đường Cung, sợ nó nhất thời kích động sẽ động thai khí. Mà hoàng đế cũng biết thân phận người yêu Quan Sơn là gà trống tinh. Đợi cho cục cưng đầy tháng, liền đem người đỡ đẻ đứng đầu thái y viện Hàn Sơn phái qua đó.

Hàn Sơn mới ba mươi tuổi đã là thần y vang danh thiên hạ. Thái độ làm người chính trực, nhưng có chút bảo thủ. Ở trong hoàng cung thay Hoàng Thượng đỡ đẻ nam phi đã làm hắn thập phần chấn kinh rồi, hiện giờ nghe nói quý phủ Quốc sư Quan Sơn cũng là nam nhân sinh đứa nhỏ, sợ tới mức suýt nữa té ngã, bất quá hoàng mệnh không thể trái. Huống chi mặc kệ thế nào, đều là một tiểu sinh mệnh, bởi vậy tuy rằng tâm có chút không vui nhưng vẫn đi đến.

Nhưng mà tả chờ cũng không thấy cục cưng sinh ra, hữu đợi cũng không thấy dấu hiệu sinh nở, Hàn Sơn mỗi ngày đều chạy đi chạy lại giữa thái y viện và Quốc sư phủ, còn bị lệnh cưỡng chế ở lại quốc sư phủ, tùy thời đỡ đẻ, điều này thật sự có chút ép buộc.

Cũng may hắn độc thân, nhà không có trẻ nhỏ phải chiếu cố, nếu không dù là mệnh lệnh của Hoàng thượng, hắn cũng quyết không đem Quốc sư phủ như nhà mình.

Vào một ngày Hàn Sơn vừa mới kiểm tra dược liệu, chợt nghe bên kia có người hảm:

“Mau, Quốc sư phu nhân sắp sinh."

Một câu liền đem Hàn Sơn kinh hách, vội vàng vớ hòm thuốc cùng ngoại bào chạy đi, vừa chạy vừa nén giận, than thầm sinh sản rõ ràng là việc của bà mụ, vì cái gì lại đổ lên đầu ta, yêu tinh không phải là người, sinh tiểu hài tử cũng không giống con người, không biết có sinh ra quái vật không nữa.

Hắn vừa chạy vừa suy nghĩ đến xe ngựa cũng quên ngồi, cũng không chú ý tới hai bên đường chỗ ngã tư tụ tập đầy dân chúng. Chỉ biết liên tục chạy vội, thình lình góc đường bên kia một đội nghi binh chậm rãi đi lại, sự việc xảy ra quá nhanh khiến hắn không kịp dừng lại, hơn nữa đội nghi binh kia cũng không nghĩ là sẽ có thích khách minh mục trương đảm hướng lại đây như vậy, cho nên thình lình bị hắn đụng ngã vài người.

“Trảo thích khách" thanh âm liên tiếp vang lên khiến Hàn Sơn gấp đến đỏ mặt, lớn tiếng hô:

“Ta không phải thích khách, ta là ngự y……"

Cũng bởi vì ngày thường hắn tính tình ôn nhu, chưa bao giờ hô to, lúc này tuy là kêu to nhưng nghe qua âm điệu chỉ có chút cao hơn mà thôi.

“Mang lại đây" một thanh âm trong trẻo vang lên, Hàn Sơn bị đưa tới trước một cỗ mã xa, một nam tử mặc Hoàng Long bào xuất hiện, khuôn mặt cực kỳ sắc sảo, bất quá Hàn Sơn cũng không buồn để ý tới, lớn tiếng kêu lên:

“A a a, nhớ ra rồi, là Tấn hoàng bệ hạ đúng không? Ta là đại ngự y Hàn Sơn, Quốc sư phu nhân sắp sinh, Hoàng Thượng mệnh ta đến đỡ đẻ, bởi vậy mới chạy gấp ở ngã tư đường khiến va chạm xa giá hoàng đế bệ hạ, mong rằng bệ hạ có thể phóng ta rời đi, việc sinh nở là đại sự, không đợi người."

“Ân. Phu nhân Quan Sơn sắp sinh sao? Nếu như thế, trẫm cũng đến đó trước."

Hoàng đế anh tuấn cùng Hạ Hầu Hiên, Quan Sơn là hảo bằng hữu, cũng là Tấn Hướng hoàng đế đại quốc lân cận, hắn sớm nghe hai gã bằng hữu vừa cưới hai yêu tinh phu nhân, bởi vậy lần này Hạ Hầu Hiên sinh hài tử, hắn mới quyết định lấy cớ chúc mừng để đến xem, mặt ngoài là tới chúc mừng thuận tiện gia tăng tình cảm hai nước nhưng thực tế chính là muốn nhìn hài tử yêu tinh sinh ra có dạng gì một chút.

Không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài mong đợi, nhìn Hàn Sơn bên cạnh co quắp không thôi, liền cảm thấy vô cùng thú vị. Đang muốn đùa cợt tiếp kẻ kia, chợt nghe người hầu bẩm báo:

“Bệ hạ, tới Quốc sư phủ rồi."

Quan Sơn kỳ thật là không cần người khác tới đỡ đẻ giúp Đường Cung, nhưng thịnh tình của Hạ Hầu Hiên không thể chối từ, hắn cũng không hảo cự tuyệt.

Hiện giờ Đường Cung ở trên giường quay cuồng rên rỉ, thai nhi lại thủy chung không chịu đi ra, hắn cũng có chút tâm phiền ý loạn.

Chợt nghe người hầu nói Hàn Sơn đã tới rồi, còn Tấn Hướng hoàng đế Tiết Dật đi theo khiến Quan Sơn tức giận. Đem Hàn Sơn nghênh tiến phòng ngủ, hắn lôi Tiết Dật ra bên ngoài, lạnh lùng nói:

“Ta biết ngươi tới để xem náo nhiệt, cho nên ta cũng không chiêu đãi ngươi, ngươi tự đến tiền thính uống trà trước đi."

Hắn nói xong liền xoay người đóng cửa lại.

“Uy uy, ngươi …ngươi…, bất cận nhân tình quá đi? Ta ngàn dặm xa xôi đến chúc mừng ngươi cùng Hạ Hầu Hiên, các ngươi lại chiêu đãi bằng hữu như vậy? Lần trước đến phủ Phùng Dạ Bạch, người ta còn chiêu đãi nhiệt tình a, uy uy……"

Quan Sơn tiến vào phòng căn bản không để ý tới Tiết Dật quỷ kêu, hắn hiện tại còn đang đặt nặng tâm tư trên người Đường Cung.

Rên rỉ nửa ngày Đường Cung lúc này tựa hồ là không khí lực, ô ô ô khóc ròng nói:

“Sinh cục cưng hảo vất vả a, ô ô ô, chỉ sinh một đứa, ta không bao giờ … không bao giờ sinh đứa thứ hai, Quan Sơn chết tiệt, ngươi nếu tìm không ra phương pháp hảo sinh đứa nhỏ, ta sẽ không tái cùng ngươi lên giường."

Hàn Sơn nghiêm cẩn tự động bỏ qua những lời này, bỗng nhiên hắn hét lớn:

“Quốc sư, phu nhân…… phải sinh……"

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy sản đạo mở ra, theo nhiều năm kinh nghiệm Hàn Sơn thuần thục vươn hai tay định đón lấy đứa trẻ, một bên còn thầm nghĩ không biết đứa nhỏ này có khó sinh hay không. Nếu đầu đi ra trước thì không sao, nhưng nếu là chân ra trước, ai, vậy phiền toái……

Còn không chờ suy nghĩ hoàn, chỉ thấy trong sản đạo đột nhiên lộ ra một chút xem qua xem lại vẫn giống như trứng chim bình thường.

Hàn Sơn hoảng sợ, lúc này mai đản lộ ra ngoài vài phần, thế nhưng thật sự không có mắt mũi miệng cùng ngũ quan, hoàn toàn chính là một quả trứng chim hồng hồng. Hàn Sơn sợ tới mức hét to một tiếng: “Quái vật a……" Liền từng bước khiêu khai, hai tay ôm đầu sợ tới mức run rẩy không ngừng.

May mắn Quan Sơn ngay tại bên cạnh, hắn lúc đầu cũng là sửng sốt, nhưng bản năng yêu thương cốt nhục làm hắn lập tức tiến lên, ngồi ngay vào ghế trống của Hàn Sơn.

Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra trong chớp mắt, Đường Cung hét thảm một tiếng, một quả trứng lớn phấn hồng đột nhiên từ sản đạo chui ra, dừng ở trên tay Quan Sơn, mặt ngoài còn mang theo độ ấm.

“Đây là chuyện gì xảy ra?"

Quan Sơn thì thào, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu lại đối Hàn Sơn cười nói:

“Ngươi đồ ngốc tử, con ta suýt nữa bị hủy trong tay ngươi, cái gì yêu quái, phu nhân ta là gà trống tinh, gà là động vật đẻ trứng, đương nhiên không có khả năng sinh ra thai nhi."

Hắn vừa nói, vừa cẩn thận đem quả trứng phấn hồng đặt bên người Đường Cung, cười nói:

“Phu nhân a, còn vất vả ngươi mấy ngày, trứng này phải ấp a."

“Ta không có tinh thần, cũng không có khí lực, ô ô ô……"

Đường Cung ủy khuất khóc lóc, nó thật sự kiệt lực, vì sinh quả trứng này nó đã hao hết toàn bộ khí lực. Chợt nghe trong quả trứng truyền đến một thanh âm mềm mại ôn nhu:

“Nương nương, nương nương, cục cưng, ta là cục cưng……"

Vừa nghe thấy tiếng gọi, Đường Cung đang kiệt sức lập tức tinh thần tỉnh táo, dùng sức xoay người, đem quả trứng ôm vào trong ngực, nó hỉ cực mà khóc:

“Quan Sơn, ngươi xem? Cục cưng gọi chúng ta a, nó…… Nó ở trong trứng nói chuyện được, a a a, ta là nương ngươi a…… Hảo kích động a Quan Sơn……"

Nó ghé tai vào quả trứng, cảm thấy được không ổn, sức nặng của mình có thể đem trứng đập vụn hay không a, bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng gà mái ấp trứng, chúng nó đem trứng ấp dưới bộ lông mềm mại ở bụng, quá hai mươi mốt ngày sau sẽ nở.

Đường Cung nghĩ đến đây, không nói hai lời lập tức biến trở về nguyên hình, một con gà trống xinh đẹp, đem quả trứng cẩn thận đặt phúc hạ, sau đó ngẩng đầu đối Quan Sơn nói:

“Giường tạm thời để ta ấp trứng, ngươi nhanh đi tìm cho ta chút……" Nó nhìn nhìn Hàn Sơn bên cạnh bộ dáng như sắp té xỉu, rốt cuộc đem câu “con giun hoặc con rết" nuốt trở vào, “tìm cho ta chút đồ ta thích ăn đến đây đi……"

Ai, đại phu người ta đã chịu đủ kinh hách, lại đem người ta dọa đến ngất cũng không được.

Đường Cung từ nay về sau liền vì hài tử của nó mà cố gắng, mỗi một ngày bọn người hầu đến xem kỳ cảnh “Gà trống ấp trứng" vô số kể, Quan Sơn vốn cấm, nhưng bọn người hầu cũng thực thông minh, mỗi kẻ cầm một xâu tiền, tỏ vẻ quan tâm mà vào, kết quả Đường Cung vừa thấy tiền liền mặt mày hớn hở, còn muốn lưu người ta lại uống chén trà, hồn nhiên không để ý đến mục đích chính của bọn họ.

Từng ngày trôi qua, thời khắc vĩ đại rốt cục đã đến. Trong phòng ngủ bị biến thành nơi ấp trứng bỗng nhiên truyền đến một trận trẻ con khóc nỉ non vang dội, nhất thời kinh hách mọi người trong phủ, tất cả đều buông việc chạy tới, còn không chờ vào cửa, chỉ thấy hai vú em cười đến cười toe tóe ôm một tiểu hài tử nho nhỏ, mà khóe miệng Quan Sơn đến bây giờ còn loan, ánh mắt đăm đăm, nhìn như thế nào cũng là loại cười ngây ngô, loại biểu tình si ngốc này cùng Quốc sư đại nhân anh minh thật sự rất không phù hợp.

Màn đêm buông xuống, tiểu hài tử đã ngủ say, cùng trẻ con bình thường không có gì khác biệt, tiểu tử kia thực thích ngủ, từ khi sinh ra đến bây giờ, đã ngủ ba giấc. Đường Cung cùng Quan Sơn thỏa mãn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn của hài tử, hai người mười ngón giao cùng một chỗ, tỏa ra tình yêu nồng nàn.

“Nó nhất định rất khỏe mạnh, thông minh, hoạt bát." Đường Cung buông lời, ngẩng đầu hướng Quan Sơn: “Ngươi nói có phải không, phu quân đại nhân?"

Ha hả, bảo bối gà trống tinh cũng sẽ lộ ra loại biểu tình quyến rũ đến vậy, Quan Sơn ôn nhu vừa ôm Đường Cung thật chắt vừa hôn:

“Đương nhiên, nhưng cái đó không phải là tối trọng yếu, mà tối trọng yếu là, nó là cục cưng của hai chúng ta, là kết tinh chứng minh cho tình yêu của hai chúng ta, cho nên vô luận nó như thế nào cũng đều là bảo bối tối trân ái của chúng ta."

“Phu quân……" Thanh âm cảm động đến tột đỉnh.

“Tiểu Cung." Trên mắt triền miên vẻ nhu tình như nước.

“Bằng không, chúng ta…… cái kia…… cái kia cái kia đi, này đã hơn một năm ngươi tựa hồ thực vất vả……" Đường Cung thẹn thùng cúi đầu.

“Không phải tựa hồ, ta thật sự thật sự vất vả. Tiểu Cung, kỳ thật ngươi cũng thật sự vất vả đi? Ha hả, lại đổ lên đầu ta."

“Kia…… Chúng ta nhẹ nhàng một chút được không? Không cần sảo đến cục cưng, đúng rồi, đến tháp thượng đi, loại sự tình này, dù sao cũng không nên làm trước mặt cục cưng." Thanh âm càng thêm thẹn thùng.

“Phu quân, a…… A a, ngươi…… Nhẹ một chút, người ta vừa mới…… A…… Quan Sơn, Hảo…… Thật thoải mái, nhanh tý nữa. A…..a…… a……"
Tác giả : Lê Hoa Yên Vũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại