[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Đường Công Kê
Chương 17
“Đường Cung, ngươi không cần ngượng ngùng, ta cũng không có mục đích gì khác. Chỉ là chúng ta hiện tại cũng chưa hiểu rõ nhau. Dù sao cũng cùng sống chung dưới một mái nhà, hơn nữa cùng từng trợ giúp đối phương."
Quan Sơn từng bước từng bước, dùng miệng lưỡi nói dối đến trơn tru mà thần sắc vẫn tự nhiên như không, nhìn không ra ý niệm trong đầu hắn đích thực là sớm đem Đường Cung ăn đến miệng.
Đường Cung vẫn không phản ứng gì. Quan Sơn lúc này mới cảm thấy được có chút không thích hợp, vội vàng đứng dậy đi đến, nhìn thoáng qua chiếc ghế gần cửa sổ hắn thiếu điều tức đến hộc máu.
Dưới ánh trăng nhìn rành mạch, khuôn mặt tuyệt mỹ của Đường Cung một mảnh an bình, bộ ngực đều đều phập phồng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi hơi hé mở, một đạo chỉ bạc tinh tế chảy ra. Đương nhiên, cái này không phải là quá trọng yếu, mà trọng yếu là nó nhắm chặt mắt. Đủ loại dấu hiệu cho thấy: Con gà trống tinh này đã ngủ say như chết.
Quan Sơn lúc này được nếm qua cảm giác tắc nghẹn, muốn đánh người, không, là yêu tinh. Hắn tức đến lộn cả ruột gan, lại không nghĩ ra biện pháp, đành nằm phịch trên giường, nhếch miệng trừng mắt hờn dỗi.
Hừ, không phải là ngủ sao? Ai sẽ không? Ta cũng sẽ, đồ Đường Cung ngu ngốc, ngươi chờ cho ta, chờ ta ở trong mộng đem ngươi trụ lại, lột quần áo của ngươi, trói tay ngươi, bài khai hai chân của ngươi…… Hắc hắc hắc……
Nhưng là mới nghĩ như vậy liền cảm thấy máu mũi phải chảy ra, Quan Sơn ở trong ảo tưởng đem Đường Cung hung hăng trả thù một trận, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn đành nhắm hai mắt lại.
Bất quá hắn cũng không nghĩ tới vận khí mình tốt như thế, có lẽ Chu Công cũng phải ghen tỵ với hắn, nhưng thật sự đem Đường Cung đưa vào trong mộng. Nhưng trong mộng Đường Cung vẫn là gà, chạy biến khiến Quan Sơn đuổi theo thở hồng hộc, cũng không biết đuổi theo bao lâu cuối cùng mới đem Đường Cung áp trên cỏ.
“Hắc hắc hắc…… Chạy a, ngươi tái chạy cho ta a."
Quan Sơn nhe răng cười vươn ma trảo sắc lang, đem quần áo trên người Đường Cung đáng thương nhất kiện lột xuống, thân thể tuyết trắng phấn nộn như ngà voi chậm rãi hiển lộ trước mặt, kích thích tim hắn đập thình thịch không ngừng. Một bàn tay sờ lên, hảo hoạt cảm a, thật không hổ là yêu tinh, thân thể này cùng mị công quả nhiên không ai có thể địch, đến mình tu luyện nhiều năm như thế cũng không ngoại lệ.
Đem Đường Cung không thể phản kháng từ trên xuống dưới, trong trong ngoài ngoài hôn một trận, lại sờ soạng một đoàn, bỗng nhiên bên tai một trận thanh âm Ò…ó…o… nổi lên, dọa Quan Sơn nhảy dựng hét lên một tiếng. Sau đó liền nổi lên tiếng kêu thảm thiết:
“A a a a…… Ai? Là ai? A a a……" Tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh, khiến cho một trận thanh âm “Ác ác ác" khác kinh hoàng nối tiếp.
Làm người là không thể đuối lý. Quan Sơn đơn giản là ở trong mộng sẽ đối Đường Cung bá đạo ép buộc nó, này vẫn chưa toại đâu, sau khi bị đánh thức hắn liền sợ tới mức một thân mồ hôi, tay chân lạnh lẽo.
Đương nhiên, Quan Sơn là sẽ không thừa nhận mình sợ hãi, tất cả hoàn toàn đều bởi vì loại tiếng kêu kỳ quái dán ngay tại bên tai, mà mình lại đang đắm chìm trong mộng xuân, cho nên mới phát sinh loại chuyện mất mặt này.
Suýt nữa ăn đến miệng lại bị ngăn giữa chừng khiến cho Quan Sơn nổi giận, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắn trước khi thanh tỉnh cảm nhận bóng trắng trước mặt, rồi lại cúi đầu, âm thầm tự hỏi.
Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Nga, ta đang ở mộng xuân lại bị một trận tiếng kêu kỳ quái đánh thức. Ân, thanh âm kia có chút quen thuộc, Ác ác ác…… A, đúng rồi, là tiếng gà trống kêu, lần trước Đường Cung cùng từng làm trò này khiến ta thức tỉnh, cho nên mới bị ta dọa đem hầm nấm……
Đường Cung…… A…… Ông trời…… Ta…… Chính là Đường Cung sao? Gia khỏa này…… Gia khoả này thế nào lại chạy đến lỗ tai của ta mà báo thức a? Trách không được cái lỗ tai đáng thương của ta đến bây giờ còn ong ong.
Quan Sơn cuối cùng cũng biết phát sinh chuyện gì. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu liền trưng ngay ánh mắt điềm đạm đáng yêu. Tâm niệm thay đổi thật nhanh, trong đầu sớm đã có toan tính: Hắc hắc, đây chính là cơ hội ngàn năm có một a, Đường Cung, bảo bối Tiểu Cung của ta, ha hả a…… Đây chính là chính ngươi đưa đến miệng ta, không nhân cơ hội ăn luôn ngươi, ta không phải làm thất vọng lão thiên gia sao?
Hắn nghĩ đến đây, hai tay trảo tới, liền đem Đường Cung túm ngã trên giường, rồi mới lưu loát xoay người một cái, trực tiếp đè ép lên, cổ họng khàn khàn nói:
“Tiểu Cung, ngươi đừng trách ta nhẫn tâm, là chính ngươi đưa đến, hắc hắc hắc……"
Đường Cung bừng tỉnh trong nháy mắt, đã bị sắc mặt hắn xanh trắng dọa chết khiếp, lúc này bị hắn đặt dưới thân, nghe được tiếng cười dựng tóc gáy của hắn, cả người càng thêm không khống chế được nổi lên run rẩy. Gà trống tinh đáng thương cũng không biết rốt cuộc mình sai ở chỗ nào, nó lắp bắp mở miệng biện giải:
“Quan…… Quan Sơn…… Ô ô ô…… Ngươi…… Ngươi không thể oán ta, ta…… Ta đã sớm tỉnh, tam canh đăng hỏa ngũ canh kê a. Chính là…… Chính là bởi vì sợ đánh thức ngươi, ta…… Ta đều vì chức trách của gà trống, đều……. Ta an vị ở ghế chờ a…… Ta chờ, chờ a, mặt trời ló ra, rất…… mặt trời ló ra…… Mặt trời đều chiếu đến mông, chính là ngươi…… Ngươi còn không có tỉnh, ngươi…… Ngươi là quốc sư a, sao…… Sao có thể lười biếng như vậy? Sao có thể làm tấm gương thần tử của Hoàng Thượng cho dân chúng cả nước sao? Cho nên…… Cho nên ta thật sự nhịn không được, mới đến lỗ tai của ngươi đánh thức a, Quan…… Quan Sơn, ta…… Ta là vì tốt cho ngươi a, ta còn nghĩ ngươi rời giường có phải phí đâu, ngươi…… Ngươi sao có thể trách tội ta?"
Quan Sơn từng bước từng bước, dùng miệng lưỡi nói dối đến trơn tru mà thần sắc vẫn tự nhiên như không, nhìn không ra ý niệm trong đầu hắn đích thực là sớm đem Đường Cung ăn đến miệng.
Đường Cung vẫn không phản ứng gì. Quan Sơn lúc này mới cảm thấy được có chút không thích hợp, vội vàng đứng dậy đi đến, nhìn thoáng qua chiếc ghế gần cửa sổ hắn thiếu điều tức đến hộc máu.
Dưới ánh trăng nhìn rành mạch, khuôn mặt tuyệt mỹ của Đường Cung một mảnh an bình, bộ ngực đều đều phập phồng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi hơi hé mở, một đạo chỉ bạc tinh tế chảy ra. Đương nhiên, cái này không phải là quá trọng yếu, mà trọng yếu là nó nhắm chặt mắt. Đủ loại dấu hiệu cho thấy: Con gà trống tinh này đã ngủ say như chết.
Quan Sơn lúc này được nếm qua cảm giác tắc nghẹn, muốn đánh người, không, là yêu tinh. Hắn tức đến lộn cả ruột gan, lại không nghĩ ra biện pháp, đành nằm phịch trên giường, nhếch miệng trừng mắt hờn dỗi.
Hừ, không phải là ngủ sao? Ai sẽ không? Ta cũng sẽ, đồ Đường Cung ngu ngốc, ngươi chờ cho ta, chờ ta ở trong mộng đem ngươi trụ lại, lột quần áo của ngươi, trói tay ngươi, bài khai hai chân của ngươi…… Hắc hắc hắc……
Nhưng là mới nghĩ như vậy liền cảm thấy máu mũi phải chảy ra, Quan Sơn ở trong ảo tưởng đem Đường Cung hung hăng trả thù một trận, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn đành nhắm hai mắt lại.
Bất quá hắn cũng không nghĩ tới vận khí mình tốt như thế, có lẽ Chu Công cũng phải ghen tỵ với hắn, nhưng thật sự đem Đường Cung đưa vào trong mộng. Nhưng trong mộng Đường Cung vẫn là gà, chạy biến khiến Quan Sơn đuổi theo thở hồng hộc, cũng không biết đuổi theo bao lâu cuối cùng mới đem Đường Cung áp trên cỏ.
“Hắc hắc hắc…… Chạy a, ngươi tái chạy cho ta a."
Quan Sơn nhe răng cười vươn ma trảo sắc lang, đem quần áo trên người Đường Cung đáng thương nhất kiện lột xuống, thân thể tuyết trắng phấn nộn như ngà voi chậm rãi hiển lộ trước mặt, kích thích tim hắn đập thình thịch không ngừng. Một bàn tay sờ lên, hảo hoạt cảm a, thật không hổ là yêu tinh, thân thể này cùng mị công quả nhiên không ai có thể địch, đến mình tu luyện nhiều năm như thế cũng không ngoại lệ.
Đem Đường Cung không thể phản kháng từ trên xuống dưới, trong trong ngoài ngoài hôn một trận, lại sờ soạng một đoàn, bỗng nhiên bên tai một trận thanh âm Ò…ó…o… nổi lên, dọa Quan Sơn nhảy dựng hét lên một tiếng. Sau đó liền nổi lên tiếng kêu thảm thiết:
“A a a a…… Ai? Là ai? A a a……" Tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh, khiến cho một trận thanh âm “Ác ác ác" khác kinh hoàng nối tiếp.
Làm người là không thể đuối lý. Quan Sơn đơn giản là ở trong mộng sẽ đối Đường Cung bá đạo ép buộc nó, này vẫn chưa toại đâu, sau khi bị đánh thức hắn liền sợ tới mức một thân mồ hôi, tay chân lạnh lẽo.
Đương nhiên, Quan Sơn là sẽ không thừa nhận mình sợ hãi, tất cả hoàn toàn đều bởi vì loại tiếng kêu kỳ quái dán ngay tại bên tai, mà mình lại đang đắm chìm trong mộng xuân, cho nên mới phát sinh loại chuyện mất mặt này.
Suýt nữa ăn đến miệng lại bị ngăn giữa chừng khiến cho Quan Sơn nổi giận, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hắn trước khi thanh tỉnh cảm nhận bóng trắng trước mặt, rồi lại cúi đầu, âm thầm tự hỏi.
Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Nga, ta đang ở mộng xuân lại bị một trận tiếng kêu kỳ quái đánh thức. Ân, thanh âm kia có chút quen thuộc, Ác ác ác…… A, đúng rồi, là tiếng gà trống kêu, lần trước Đường Cung cùng từng làm trò này khiến ta thức tỉnh, cho nên mới bị ta dọa đem hầm nấm……
Đường Cung…… A…… Ông trời…… Ta…… Chính là Đường Cung sao? Gia khỏa này…… Gia khoả này thế nào lại chạy đến lỗ tai của ta mà báo thức a? Trách không được cái lỗ tai đáng thương của ta đến bây giờ còn ong ong.
Quan Sơn cuối cùng cũng biết phát sinh chuyện gì. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu liền trưng ngay ánh mắt điềm đạm đáng yêu. Tâm niệm thay đổi thật nhanh, trong đầu sớm đã có toan tính: Hắc hắc, đây chính là cơ hội ngàn năm có một a, Đường Cung, bảo bối Tiểu Cung của ta, ha hả a…… Đây chính là chính ngươi đưa đến miệng ta, không nhân cơ hội ăn luôn ngươi, ta không phải làm thất vọng lão thiên gia sao?
Hắn nghĩ đến đây, hai tay trảo tới, liền đem Đường Cung túm ngã trên giường, rồi mới lưu loát xoay người một cái, trực tiếp đè ép lên, cổ họng khàn khàn nói:
“Tiểu Cung, ngươi đừng trách ta nhẫn tâm, là chính ngươi đưa đến, hắc hắc hắc……"
Đường Cung bừng tỉnh trong nháy mắt, đã bị sắc mặt hắn xanh trắng dọa chết khiếp, lúc này bị hắn đặt dưới thân, nghe được tiếng cười dựng tóc gáy của hắn, cả người càng thêm không khống chế được nổi lên run rẩy. Gà trống tinh đáng thương cũng không biết rốt cuộc mình sai ở chỗ nào, nó lắp bắp mở miệng biện giải:
“Quan…… Quan Sơn…… Ô ô ô…… Ngươi…… Ngươi không thể oán ta, ta…… Ta đã sớm tỉnh, tam canh đăng hỏa ngũ canh kê a. Chính là…… Chính là bởi vì sợ đánh thức ngươi, ta…… Ta đều vì chức trách của gà trống, đều……. Ta an vị ở ghế chờ a…… Ta chờ, chờ a, mặt trời ló ra, rất…… mặt trời ló ra…… Mặt trời đều chiếu đến mông, chính là ngươi…… Ngươi còn không có tỉnh, ngươi…… Ngươi là quốc sư a, sao…… Sao có thể lười biếng như vậy? Sao có thể làm tấm gương thần tử của Hoàng Thượng cho dân chúng cả nước sao? Cho nên…… Cho nên ta thật sự nhịn không được, mới đến lỗ tai của ngươi đánh thức a, Quan…… Quan Sơn, ta…… Ta là vì tốt cho ngươi a, ta còn nghĩ ngươi rời giường có phải phí đâu, ngươi…… Ngươi sao có thể trách tội ta?"
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ