[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Chí Ái
Chương 36: Phiên ngoại
Thời gian thấm thoát, trong nháy mắt, Chương Du đi vào Ma giới đã ba năm.
Năm thứ nhất, bởi vì ngày giao thừa này lại làm cho dây thần kinh thô to của bạch tuộc tinh cảm xúc nhớ nhà kịch liệt.Cuối cùng Ma Khác không có biện pháp, phải mang y trở về bộ lạc bạch tuột mà trải qua giao thừa.
Năm thứ hai, bởi vì Ngọc quý nhân công kích, làm cho Chương Du hôn mê ba tháng, Ma Khác sầu lo thành cuồng, toàn bộ cao thấp Ma cung bi thương không thôi, còn người nào có tâm tình mừng năm mới, cho nên cứ như vậy bình thản như nước mà trôi qua.
Tân niên năm nay là năm thứ ba, mắt thấy Chương Du đã thích ứng với cuộc sống Ma giới, mà trong một năm này, các tộc Ma giới cuối cùng ký kết hiệp nghị bình đẳng, mậu dịch cùng long tộc cùng với Ma tộc khác đều phát triển lên, Ma Khác trong lòng hết sức cao hứng, thế là cách lễ mừng năm mới trước một tháng, hắn liền phân phó mọi người trong cung, tân niên năm nay của Ma giới phải là một tân niên vô cùng – náo nhiệt.
Ngày mồng tám tháng chạp, lo lắng đến Chương Du đối cái ăn nhiệt tình yêu thương, phòng bếp không chỉ có làm cháo mồng 8 tháng chạp, còn muốn nổi bật làm mấy bát cơm ngày mồng tám tháng chạp, đem hoa sinh, đậu đỏ, chi ma, đậu xanh, đậu đen, hạt bo bo từ từ trộn chung với nhau, thêm mật ong, cơm ăn vào còn có hương vị ngọt ngọt, kiến Chương Du ăn hưng phấn không thôi.
Mà ý nghĩ đầu tiên của vài vị hoàng tử đến tiên đến ăn chính là: hoàng tẩu khẳng định muốn càng phì. Vừa cơm lại vừa thì thôi, còn thêm mật, ăn hết mấy nồi, tối thiểu cũng tăng ba ký thịt.
Trong lúc Chương Du mong chờ hy vọng, đảo mắt đã là hai mươi sáu tháng chạp, kỳ thật trình tự lễ mừng năm mới các giới đều là không sai biệt lắm. Nhân gian ở ngày hai mươi sáu tháng chạp này, sẽ đem heo chân cùng xương cốt đặt trong bát! Trên hai cái canh giờ, thịt mới có thể phì mà không ngấy, vừa thơm vừa mềm, nếu như có thể thêm giờ chút bát giác hương diệp, thì ngon hơn.
Mà Ma cung ngày này cũng không ngoại lệ, từ lúc hai mươi lăm tháng chạp, còn có rất nhiều thị vệ đến trên núi phụ cận săn bắn, bắn rất nhiều đầu hào ngưu* trở về, đồng loạt để ở cái sân rộng trước phòng bếp, phòng bếp sai sử bọn người hầu bận rộn một đêm, mới đem hào ngưu này rửa sạch xử lý sạch sẽ, chỉ chờ ngày hôm sau bỏ vào nồi.
_đầu hào ngưu: trâu đầu đàn chăng!!!?
Chương Du đã sớm nghe đám người Hồng Lan nói qua mỹ vị hào ngưu này. Chỉ là bởi vì số lượng hào ngưu cũng không phải rất nhiều, cho nên ngày thường là nghiêm cấm săn bắn, chỉ có trước lễ mừng năm mới có thể, dân chúng bình thường chỉ được phép săn mỗi hộ một đầu trở về mừng năm mới, quý tộc cấp bậc cao có thể săn mười đến hai mươi đầu, mà trong hoàng cung có thể săn năm trăm đầu.
TBD: ác!! lợi dụng chức quyền
Chương Du bởi vì hiếu kỳ, vào ngày hai mươi lăm cũng chạy đến phòng bếp nhìn thoáng qua, mới phát hiện cái đầu hào ngưu kia thật lớn, so với cá vơi ở dưới biển lòn lớn hơn gấp hai ba lần. Khó trách nhà người thường một đầu liền đủ ăn mấy tháng.
Hôm hai mươi sáu đó, Chương Du phá lệ thức dậy sớm, nhưng so với Ma Khác dậy còn sớm. Việc này không khỏi làm cho ma thái tử điện hạ thập phần kinh ngạc, cũng đứng dậy một bên rửa mặt chải đầu một bên nói: “Tiểu Du, ở đây gần ba năm, đây là lần đầu tiên ngươi dậy sớm, rốt cuộc là vì chuyện gì a?"
Chương Du tự nhiên cũng sẽ không giấu Ma Khác, chỉ vì Ma Khác chưa từng có đối với sức ăn của y từng có nửa lời oán giận. Cho nên hai mắt long lanh kêu lên: “Hồng Lan nói qua, hào ngưu thật lớn, thịt nhẵn nhụi mỹ vị, cùng thịt khác bất đồng, hầm càng lâu, thịt lại càng thêm non mịn ngon, ta nghĩ tại trù phòng lúc này đại khái đã đem thịt để vào trong nồi rồi đi, cho nên ta muốn đi vào trong đó chờ."
“Ba" một tiếng, chiếc lượt trong tay cung nữ chảy đầu cho Ma Khác rớt xuống, tiếp theo cung nữ một phòng đều che miệng mà cười, nghĩ thầm trách không được dậy sớm như thế, chúng ta sớm nên nghĩ đến, trừ ăn ra, thái tử phi khi nào vì thứ khác mà chăn chỉ chứ?
Ma Khác cũng trợn mắt há hốc mồm, qua một lúc sau mới khụ một tiếng, sắc mặt nghiêm túc nói: “Tiểu Du, hôm nay không được đi phòng bếp, bởi vì hầm hào ngưu, cho nên nơi đó nhất định là thiên hạ đại loạn, không chỉ có như thế, máu loãng gì cũng có khắp nơi, vị hào ngưu sống cũng khó ngửi. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, lưu ở trong phòng, đợi cho hào thịt bò hầm tốt, bọn họ tất nhiên sẽ lấy đến cho ngươi ăn, hôm nay ta còn muốn cho ngươi một kinh hỉ mà."
Bị Ma Khác ra nghiêm lệnh Chương Du không thể không ở lại trong tẩm cung, nhà cửa trùng điệp cũng không thể ngăn cản y đến với thịt hào ngưu, đứng phía trước cửa sổ, vẫn hướng cổ nhìn đến phía của phòng bếp, bộ dáng ái mộ kia, nếu không phải các cung nữ thật sự hiểu rất rõ hắn, còn tưởng rằng y là hồng hạnh xuất tường vì ai lo âu mà tương tư thành bệnh mà.
Giữa buổi trưa, kinh hỉ của Ma Khác cũng đến, cái thợ may nâng một cái gương lớn đến, đem các loại quần áo cho Chương Du mặc thử.
Chương Du vừa thấy là quần áo, không khỏi thất vọng, lẩm bẩm nói: “Cái này gọi là kinh hỉ gì a, ngươi còn không bằng dùng liệp ma hỏa đem thịt hào ngưu nhanh chín lấy tới ta ăn mà." Vừa nói, lại chạy đến trước cửa sổ nhìn về phía phòng bếp kia, đối quần áo cũng không thèm liếc mắt tới một cái.
Thẳng đến khi các thợ may nói quần áo đó không có chỗ nào mà không phải là Ma Khác tự mình vì y thiết kế, vài bộ áo lông cừu kìa là Ma Khác tự mình đi săn, hòm quần áo này mới khiến cho Chương Du coi trọng.
Nhìn từng kiện trường bào kiểu dáng tinh mỹ kia, thần kinh thô to như bạch tuộc tinh cũng không khỏi cảm động muốn rơi lệ. Ma Khác yêu thương tràn đầy đối với y, toàn bộ đều thể hiện trong khẽ hơn mũi kim trên đường may.
Nghĩ đến đây, liền phân phó người đem thùng cất nào torng phòng, vô cùng nghiêm túc lấy từng cái lên mặt thử. Bình thường y vốn đã xinh đẹp tuyệt trần, quần áo này mặc ở trên người y, liền như dệt hoa trên gấm, hiệu quả tất nhiên không cần phải nói.
Khó khăn đem một cái rương quần áo đều thử xong. Cũng đã gần đến buổi trưa hôm đó. Chương Du trở ra cửa, nhìn nhìn bên ngoài, vẫn không có bóng dáng của Ma Khác đích, không khỏi buồn bả như thiếu mất cái gì đó, quay đầu đối Hồng Lan nói: “Khác hôm nay là không phải lại không thể trở về cùng ta ăn cơm chứ?"
Hồng Lan cười nói: “Nương nương mỗi ngày đều hỏi một câu như vậy, không phải đã sớm đã nói với ngươi rồi sao? Gần cuối năm, thái tử điện hạ nhất định phải rất bận rộn, đợi cho ngày giao thừa liền tốt, có thể cùng ngươi đến tiết nguyên tiêu, cũng không thượng triều mà."
Chiếu Nhi cũng ở bên cạnh hưng phấn nói: “Nương nương thật sự là mỗi ngày đều cùng điện hạ cũng không đủ a, nô tỳ còn tưởng rằng, điện hạ đã nhiều ngày không thể trở về dùng bữa, trong lòng nương nương nhất định thực cao hứng, bởi vì không có người nào cùng ngươi chia đồ ăn ở trên bàn, tất cả đồ ăn đều bị ngươi độc chiếm, chẳng phải là chuyện cao hứng sao?"
“Ngay từ đầu đích thật là như vậy, thật cao hứng, bất quá tự mình ăn vài ngày, cũng hiểu được không có ý nghĩa thôi." Chương Du bĩu môi, ai oán nhìn Hồng Lan cùng Chiếu Nhi: “Ta cho các ngươi theo giúp ta cùng ăn, thấy bộ dáng sợ hãi của các ngươi, giống như là muốn giết các ngươi, hào khí ngày đó ở trong tuyệt sát trận che ở trước người ta đều đi đâu vậy?"
Hồng Lan cùng Chiếu Nhi cùng nhau xua tay cười nói không được. Lại nghe Chương Du nói: “Ta mặc kệ, Khác tối hôm qua nói hôm nay bởi vì phòng bếp vội chuẩn bị hào ngưu, cho nên không có thời gian dùng ngọ thiện, hắn đáp ứng sẽ cho phòng bếp đưa cho ta nhất bát thịt hào ngưu đến ăn, đến lúc đó các ngươi phải cùng ăn với ta, càm giác ăn thịt loài to xác này, phải nhiều người mới náo nhiệt chứ."
Ăn bát thịt hào ngưu, thật không cần ngồi trên bàn, ngồi xuống đất ăn mới là tối thú vị, bởi vậy Hồng Lan cùng Chiếu Nhi đều đáp ứng rồi, một lát sau mà, hào thịt bò đưa lại đây, thế là bọn nha hoàn trong tẩm cung bọn nha hoàn toàn bộ đều tụ lại trên tấm thải bằng da sói ở dưới đất, đem bát thịt đặt ở mặt trên, ngôi vây quanh cùng một chỗ ăn thịt đàm tiếu, hoan thanh tiếu ngữ kéo dài không ngừng.
Chương Du ăn thập phần tận hứng, lúc ăn đến một nửa, đột nhiên nhớ tới lúc này Ma Khác còn ở tiền điện phê duyệt tấu chương, thế là liền lấy phần thịt ở bắp chân tốt nhất của ngưu, để trong hực lớn, sai người đưa cho Ma Khác.
Tiểu cung nữ kia liền khó hiểu cười nói: “Điện hạ sao lại không thịt ăn, nương nương làm việc này chỉ sợ phí công đi." Chương Du trong ngày thường hòa ái, không thích nhất là các cung nữ nhìn thấy mình liền câu nệ luống cuống, cho nên không khí trong cung thập phần hòa hợp, ngày thường mọi người cũng dám trêu ghẹo vị không có một chút cái giá thái tử phi này.
Chương Du đỏ mặt, trừng mắt nhìn tiểu cung nữ kia liếc mắt một cái, cắn răng nói: “Kêu ngươi đi thì đi, dài dòng chi."
Lời còn chưa dứt, chợt nghe Hồng Lan cũng ở nơi nào cười nói: “Đúng, thật không có nhẵn lực nhìn xa, thái tử điện hạ ăn chính là thịt hào ngưu tại trù phòng đưa tới, tư vị kia có thể so sánh được với thái tử phi tự mình vì hắn tuyển chọn sao? Vừa thấy đã biết ngươi chính là người chưa trải qua tình yêu, ngay cả chút tâm tư này đều đoán không ra."
Tiểu cung nữ kia hì hì cười nói: “Ta tự nhiên là chưa trải qua tình yêu, từ nhỏ đã ở trong cung này, thật đi nơi nào trải qua, so với các tỷ tỷ không được đọc qua nhiều sách, lại có nhiều người quý như vậy…"
Một câu chưa xong, bọn người Hồng Lan cùng Chiếu Nhi đứng dậy làm bộ muốn đánh, một bên cười mắng: “Muốn tạo phản mà? Ngay cả chúng ta cũng dám thêu dệt…" Lời còn chưa dứt, tiểu cung nữ kia sớm hì hì cười chạy đi.
Ba ngày lại vội vàng trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày giao thừa, sáng sớm, Chương Du liền thay bộ đồ mới, chạy đến trong viện nhìn đám người Hồng Lan dán câu đối phúc tự, làm xong song cửa sổ tinh mỹ. Lại nhìn các ma phó dùng xe đẩy đến các pháo hoa pháo đủ loại kiểu dáng, liền làm bạch tuộc tinh thật hưng phấn, thầm nghĩ dĩ vãng đều là ở trong long cung mừng năm mới, hôm nay cũng là ở trong Ma giới, tuy rằng tiết mục tựa hồ cũng không gì bất đồng, nhưng chỉ có cảm thấy được thực hưng phấn mà.
Trung buổi trưa, Ma Khác mở tiệc chiêu đãi đủ loại quan lại, Chương Du làm thái tử phi, tự nhiên cũng phải trang phục lộng lẫy tham dự. Dù bình thường không có mở yến hội nhưng ltrong điện vẫn có mấy chục xiêm áo dành cho yến hội, toàn bộ các quan viên ngoài tứ phẩm đều được đem gia luyến tới đây, trường hợp náo nhiệt không thôi, mà Chương Du cũng lần đầu thấy được ca múa của Ma giới, không khỏi sâu sắc khâm phục sự xinh đẹp cùng vũ tư ưu mỹ của các ma nữ này.
Ma Khác là không thích vui đùa, nếu không thì có thể lại tu luyện được ma thần. Cho nên ca múa đàn sáo các loại trừ bỏ lễ mừng năm mới ngày, mặc dù ngay cả ngày hội, hắn cũng không chuẩn bị, các vương công nhà quý tộc cấp dưới thích, tất nhiên có thể tẫn hưởng, nhưng trong cung điện thái tử từ trước đến giờ chưa hề đó.
Trong ngày thường lại càng không đáng nói, ngay cả thần tử nhà quý tộc cũng thật không dám làm càn xem ca múa này đó, nếu không rơi vào trong tai điện hạ, thất sủng với điện hạ liền mất nhiều hơn được.
_TBD: có ai không hiểu đoạn này thì mình giải thích nha… Đoạn này ý là Khác ca không thích ca múa, nên các lễ hội bt ko có tổ chức trừ ngày giao thừa, mà các quý tộc khác nếu thích vẫn có thể tự tổ chức
miễn sao đừng để anh thấy, nếu không sẽ mất lòng ảnh. Đại khái là vậy.
Lập tức Ma Khác thấy Chương Du thích cái đó, trên mặt lại lộ ta nụ cười ôn nhu khó có được, mà các thần tử xem phía dưới đều mắt to đối đôi mắt nhỏ, nghĩ thầm ôi uy, kia thật là điện hạ chúng ta sao? Không là giả mạo đi? Nguyên lai hắn cũng sẽ cười như vậy a.
Mở tiệc vui vẻ thẳng đến chạng vạng mới tán, trong quá trình này, miệng Chương Du chưa từng quá đình chỉ. Ma Khác thấy y vui mừng chạy tới chạy lui, trong chốc lát nhìn pháo bông chất thành đống, trong chốc lát lại đi xem bộ đồ mới các cung nữ, một lát sau mà lại chạy tới xem các song cửa sổ kia bị cắt thành các loại hình dạng, thật không có một khắc an nhàn. Không khỏi lắc đầu mỉm cười, gọi người tới nói: “Bữa tối không cần đưa đồ ăn, chỉ cho tiểu Du một chút điểm tâm là được."
Lại qua một canh giờ, sắc trời liền nhanh chóng chuyển tối, mọi người trong tẩm cung đều làm càn, lại có người dám đến trước mặt đàm tiếu Ma Khác.
Bạch tuộc tinh hoàn toàn đem chính mình sáp nhập vào trong bầu không khí này, hưng phấn không thôi chạy tới chạy lui như hầu tử, vẫn đợi cho đến nửa đêm, mới bị Ma Khác dắt tay truyền lệnh im lặng lại, đi vào trong viện xem pháo hoa.
Ma tộc cũng là ở giờ Tí đốt pháo hoa, tới canh giờ, chỉ nghe trong Ma cung tôn kín vang lên tiếngthật lớn, pháo hoa xinh đẹp cực đại nở rộ trong trời đêm, ngay sau đó, trong tầm mắt, toàn bộ đều là pháo hoa xinh đẹp, âm thanh keng keng đinh tai nhức óc, đem tất cả hoan thanh tiếu ngữ đều bao phủ.
Chương Du cũng hưng phấn thả mấy chục cái pháo hoa, rồi mới cảm thấy hơi mệt chút, mấy ngày nay y không có một khắc hảo hảo ngồi xuống. Thế là trở lại bên người Ma Khác, lẳng lặng rúc vào trên người hắn xem pháo hoa sáng lạng này.
“Tiểu Du, thích mấy thứ này sao? Kia sau này mỗi một năm, ta đều cùng ngươi xem pháo hoa đầy trời, được không?" Ma Khác nhìn pháo hoa bảy màu đóa đóa sáng rực cả bầu trời kia, chỉ cảm thấy trong lòng đầy nhu tình, mà điều đó, đều là bởi vì bên người có người vợ đáng yêu này.
Một hồi chưa có câu trả lời. Kinh ngạc nhìn lại, nguyên lai Chương Du đã ghé vào trên bả vai hắn mà ngủ. Khóe miệng còn hướng về phía trước cong lên, lộ ra một cái tươi cười ngọt nào, vẻ mặt điềm tĩnh an tường, xem ở trong mắt Ma Khác, so với pháo hoa đầy trời kia còn muốn động lòng người hơn.
TBD: 55555….. tiểu Du cuối cùng cũng xong ngươi a! nghĩa mụ hảo tiếc…55555
Năm thứ nhất, bởi vì ngày giao thừa này lại làm cho dây thần kinh thô to của bạch tuộc tinh cảm xúc nhớ nhà kịch liệt.Cuối cùng Ma Khác không có biện pháp, phải mang y trở về bộ lạc bạch tuột mà trải qua giao thừa.
Năm thứ hai, bởi vì Ngọc quý nhân công kích, làm cho Chương Du hôn mê ba tháng, Ma Khác sầu lo thành cuồng, toàn bộ cao thấp Ma cung bi thương không thôi, còn người nào có tâm tình mừng năm mới, cho nên cứ như vậy bình thản như nước mà trôi qua.
Tân niên năm nay là năm thứ ba, mắt thấy Chương Du đã thích ứng với cuộc sống Ma giới, mà trong một năm này, các tộc Ma giới cuối cùng ký kết hiệp nghị bình đẳng, mậu dịch cùng long tộc cùng với Ma tộc khác đều phát triển lên, Ma Khác trong lòng hết sức cao hứng, thế là cách lễ mừng năm mới trước một tháng, hắn liền phân phó mọi người trong cung, tân niên năm nay của Ma giới phải là một tân niên vô cùng – náo nhiệt.
Ngày mồng tám tháng chạp, lo lắng đến Chương Du đối cái ăn nhiệt tình yêu thương, phòng bếp không chỉ có làm cháo mồng 8 tháng chạp, còn muốn nổi bật làm mấy bát cơm ngày mồng tám tháng chạp, đem hoa sinh, đậu đỏ, chi ma, đậu xanh, đậu đen, hạt bo bo từ từ trộn chung với nhau, thêm mật ong, cơm ăn vào còn có hương vị ngọt ngọt, kiến Chương Du ăn hưng phấn không thôi.
Mà ý nghĩ đầu tiên của vài vị hoàng tử đến tiên đến ăn chính là: hoàng tẩu khẳng định muốn càng phì. Vừa cơm lại vừa thì thôi, còn thêm mật, ăn hết mấy nồi, tối thiểu cũng tăng ba ký thịt.
Trong lúc Chương Du mong chờ hy vọng, đảo mắt đã là hai mươi sáu tháng chạp, kỳ thật trình tự lễ mừng năm mới các giới đều là không sai biệt lắm. Nhân gian ở ngày hai mươi sáu tháng chạp này, sẽ đem heo chân cùng xương cốt đặt trong bát! Trên hai cái canh giờ, thịt mới có thể phì mà không ngấy, vừa thơm vừa mềm, nếu như có thể thêm giờ chút bát giác hương diệp, thì ngon hơn.
Mà Ma cung ngày này cũng không ngoại lệ, từ lúc hai mươi lăm tháng chạp, còn có rất nhiều thị vệ đến trên núi phụ cận săn bắn, bắn rất nhiều đầu hào ngưu* trở về, đồng loạt để ở cái sân rộng trước phòng bếp, phòng bếp sai sử bọn người hầu bận rộn một đêm, mới đem hào ngưu này rửa sạch xử lý sạch sẽ, chỉ chờ ngày hôm sau bỏ vào nồi.
_đầu hào ngưu: trâu đầu đàn chăng!!!?
Chương Du đã sớm nghe đám người Hồng Lan nói qua mỹ vị hào ngưu này. Chỉ là bởi vì số lượng hào ngưu cũng không phải rất nhiều, cho nên ngày thường là nghiêm cấm săn bắn, chỉ có trước lễ mừng năm mới có thể, dân chúng bình thường chỉ được phép săn mỗi hộ một đầu trở về mừng năm mới, quý tộc cấp bậc cao có thể săn mười đến hai mươi đầu, mà trong hoàng cung có thể săn năm trăm đầu.
TBD: ác!! lợi dụng chức quyền
Chương Du bởi vì hiếu kỳ, vào ngày hai mươi lăm cũng chạy đến phòng bếp nhìn thoáng qua, mới phát hiện cái đầu hào ngưu kia thật lớn, so với cá vơi ở dưới biển lòn lớn hơn gấp hai ba lần. Khó trách nhà người thường một đầu liền đủ ăn mấy tháng.
Hôm hai mươi sáu đó, Chương Du phá lệ thức dậy sớm, nhưng so với Ma Khác dậy còn sớm. Việc này không khỏi làm cho ma thái tử điện hạ thập phần kinh ngạc, cũng đứng dậy một bên rửa mặt chải đầu một bên nói: “Tiểu Du, ở đây gần ba năm, đây là lần đầu tiên ngươi dậy sớm, rốt cuộc là vì chuyện gì a?"
Chương Du tự nhiên cũng sẽ không giấu Ma Khác, chỉ vì Ma Khác chưa từng có đối với sức ăn của y từng có nửa lời oán giận. Cho nên hai mắt long lanh kêu lên: “Hồng Lan nói qua, hào ngưu thật lớn, thịt nhẵn nhụi mỹ vị, cùng thịt khác bất đồng, hầm càng lâu, thịt lại càng thêm non mịn ngon, ta nghĩ tại trù phòng lúc này đại khái đã đem thịt để vào trong nồi rồi đi, cho nên ta muốn đi vào trong đó chờ."
“Ba" một tiếng, chiếc lượt trong tay cung nữ chảy đầu cho Ma Khác rớt xuống, tiếp theo cung nữ một phòng đều che miệng mà cười, nghĩ thầm trách không được dậy sớm như thế, chúng ta sớm nên nghĩ đến, trừ ăn ra, thái tử phi khi nào vì thứ khác mà chăn chỉ chứ?
Ma Khác cũng trợn mắt há hốc mồm, qua một lúc sau mới khụ một tiếng, sắc mặt nghiêm túc nói: “Tiểu Du, hôm nay không được đi phòng bếp, bởi vì hầm hào ngưu, cho nên nơi đó nhất định là thiên hạ đại loạn, không chỉ có như thế, máu loãng gì cũng có khắp nơi, vị hào ngưu sống cũng khó ngửi. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, lưu ở trong phòng, đợi cho hào thịt bò hầm tốt, bọn họ tất nhiên sẽ lấy đến cho ngươi ăn, hôm nay ta còn muốn cho ngươi một kinh hỉ mà."
Bị Ma Khác ra nghiêm lệnh Chương Du không thể không ở lại trong tẩm cung, nhà cửa trùng điệp cũng không thể ngăn cản y đến với thịt hào ngưu, đứng phía trước cửa sổ, vẫn hướng cổ nhìn đến phía của phòng bếp, bộ dáng ái mộ kia, nếu không phải các cung nữ thật sự hiểu rất rõ hắn, còn tưởng rằng y là hồng hạnh xuất tường vì ai lo âu mà tương tư thành bệnh mà.
Giữa buổi trưa, kinh hỉ của Ma Khác cũng đến, cái thợ may nâng một cái gương lớn đến, đem các loại quần áo cho Chương Du mặc thử.
Chương Du vừa thấy là quần áo, không khỏi thất vọng, lẩm bẩm nói: “Cái này gọi là kinh hỉ gì a, ngươi còn không bằng dùng liệp ma hỏa đem thịt hào ngưu nhanh chín lấy tới ta ăn mà." Vừa nói, lại chạy đến trước cửa sổ nhìn về phía phòng bếp kia, đối quần áo cũng không thèm liếc mắt tới một cái.
Thẳng đến khi các thợ may nói quần áo đó không có chỗ nào mà không phải là Ma Khác tự mình vì y thiết kế, vài bộ áo lông cừu kìa là Ma Khác tự mình đi săn, hòm quần áo này mới khiến cho Chương Du coi trọng.
Nhìn từng kiện trường bào kiểu dáng tinh mỹ kia, thần kinh thô to như bạch tuộc tinh cũng không khỏi cảm động muốn rơi lệ. Ma Khác yêu thương tràn đầy đối với y, toàn bộ đều thể hiện trong khẽ hơn mũi kim trên đường may.
Nghĩ đến đây, liền phân phó người đem thùng cất nào torng phòng, vô cùng nghiêm túc lấy từng cái lên mặt thử. Bình thường y vốn đã xinh đẹp tuyệt trần, quần áo này mặc ở trên người y, liền như dệt hoa trên gấm, hiệu quả tất nhiên không cần phải nói.
Khó khăn đem một cái rương quần áo đều thử xong. Cũng đã gần đến buổi trưa hôm đó. Chương Du trở ra cửa, nhìn nhìn bên ngoài, vẫn không có bóng dáng của Ma Khác đích, không khỏi buồn bả như thiếu mất cái gì đó, quay đầu đối Hồng Lan nói: “Khác hôm nay là không phải lại không thể trở về cùng ta ăn cơm chứ?"
Hồng Lan cười nói: “Nương nương mỗi ngày đều hỏi một câu như vậy, không phải đã sớm đã nói với ngươi rồi sao? Gần cuối năm, thái tử điện hạ nhất định phải rất bận rộn, đợi cho ngày giao thừa liền tốt, có thể cùng ngươi đến tiết nguyên tiêu, cũng không thượng triều mà."
Chiếu Nhi cũng ở bên cạnh hưng phấn nói: “Nương nương thật sự là mỗi ngày đều cùng điện hạ cũng không đủ a, nô tỳ còn tưởng rằng, điện hạ đã nhiều ngày không thể trở về dùng bữa, trong lòng nương nương nhất định thực cao hứng, bởi vì không có người nào cùng ngươi chia đồ ăn ở trên bàn, tất cả đồ ăn đều bị ngươi độc chiếm, chẳng phải là chuyện cao hứng sao?"
“Ngay từ đầu đích thật là như vậy, thật cao hứng, bất quá tự mình ăn vài ngày, cũng hiểu được không có ý nghĩa thôi." Chương Du bĩu môi, ai oán nhìn Hồng Lan cùng Chiếu Nhi: “Ta cho các ngươi theo giúp ta cùng ăn, thấy bộ dáng sợ hãi của các ngươi, giống như là muốn giết các ngươi, hào khí ngày đó ở trong tuyệt sát trận che ở trước người ta đều đi đâu vậy?"
Hồng Lan cùng Chiếu Nhi cùng nhau xua tay cười nói không được. Lại nghe Chương Du nói: “Ta mặc kệ, Khác tối hôm qua nói hôm nay bởi vì phòng bếp vội chuẩn bị hào ngưu, cho nên không có thời gian dùng ngọ thiện, hắn đáp ứng sẽ cho phòng bếp đưa cho ta nhất bát thịt hào ngưu đến ăn, đến lúc đó các ngươi phải cùng ăn với ta, càm giác ăn thịt loài to xác này, phải nhiều người mới náo nhiệt chứ."
Ăn bát thịt hào ngưu, thật không cần ngồi trên bàn, ngồi xuống đất ăn mới là tối thú vị, bởi vậy Hồng Lan cùng Chiếu Nhi đều đáp ứng rồi, một lát sau mà, hào thịt bò đưa lại đây, thế là bọn nha hoàn trong tẩm cung bọn nha hoàn toàn bộ đều tụ lại trên tấm thải bằng da sói ở dưới đất, đem bát thịt đặt ở mặt trên, ngôi vây quanh cùng một chỗ ăn thịt đàm tiếu, hoan thanh tiếu ngữ kéo dài không ngừng.
Chương Du ăn thập phần tận hứng, lúc ăn đến một nửa, đột nhiên nhớ tới lúc này Ma Khác còn ở tiền điện phê duyệt tấu chương, thế là liền lấy phần thịt ở bắp chân tốt nhất của ngưu, để trong hực lớn, sai người đưa cho Ma Khác.
Tiểu cung nữ kia liền khó hiểu cười nói: “Điện hạ sao lại không thịt ăn, nương nương làm việc này chỉ sợ phí công đi." Chương Du trong ngày thường hòa ái, không thích nhất là các cung nữ nhìn thấy mình liền câu nệ luống cuống, cho nên không khí trong cung thập phần hòa hợp, ngày thường mọi người cũng dám trêu ghẹo vị không có một chút cái giá thái tử phi này.
Chương Du đỏ mặt, trừng mắt nhìn tiểu cung nữ kia liếc mắt một cái, cắn răng nói: “Kêu ngươi đi thì đi, dài dòng chi."
Lời còn chưa dứt, chợt nghe Hồng Lan cũng ở nơi nào cười nói: “Đúng, thật không có nhẵn lực nhìn xa, thái tử điện hạ ăn chính là thịt hào ngưu tại trù phòng đưa tới, tư vị kia có thể so sánh được với thái tử phi tự mình vì hắn tuyển chọn sao? Vừa thấy đã biết ngươi chính là người chưa trải qua tình yêu, ngay cả chút tâm tư này đều đoán không ra."
Tiểu cung nữ kia hì hì cười nói: “Ta tự nhiên là chưa trải qua tình yêu, từ nhỏ đã ở trong cung này, thật đi nơi nào trải qua, so với các tỷ tỷ không được đọc qua nhiều sách, lại có nhiều người quý như vậy…"
Một câu chưa xong, bọn người Hồng Lan cùng Chiếu Nhi đứng dậy làm bộ muốn đánh, một bên cười mắng: “Muốn tạo phản mà? Ngay cả chúng ta cũng dám thêu dệt…" Lời còn chưa dứt, tiểu cung nữ kia sớm hì hì cười chạy đi.
Ba ngày lại vội vàng trôi qua, cuối cùng cũng tới ngày giao thừa, sáng sớm, Chương Du liền thay bộ đồ mới, chạy đến trong viện nhìn đám người Hồng Lan dán câu đối phúc tự, làm xong song cửa sổ tinh mỹ. Lại nhìn các ma phó dùng xe đẩy đến các pháo hoa pháo đủ loại kiểu dáng, liền làm bạch tuộc tinh thật hưng phấn, thầm nghĩ dĩ vãng đều là ở trong long cung mừng năm mới, hôm nay cũng là ở trong Ma giới, tuy rằng tiết mục tựa hồ cũng không gì bất đồng, nhưng chỉ có cảm thấy được thực hưng phấn mà.
Trung buổi trưa, Ma Khác mở tiệc chiêu đãi đủ loại quan lại, Chương Du làm thái tử phi, tự nhiên cũng phải trang phục lộng lẫy tham dự. Dù bình thường không có mở yến hội nhưng ltrong điện vẫn có mấy chục xiêm áo dành cho yến hội, toàn bộ các quan viên ngoài tứ phẩm đều được đem gia luyến tới đây, trường hợp náo nhiệt không thôi, mà Chương Du cũng lần đầu thấy được ca múa của Ma giới, không khỏi sâu sắc khâm phục sự xinh đẹp cùng vũ tư ưu mỹ của các ma nữ này.
Ma Khác là không thích vui đùa, nếu không thì có thể lại tu luyện được ma thần. Cho nên ca múa đàn sáo các loại trừ bỏ lễ mừng năm mới ngày, mặc dù ngay cả ngày hội, hắn cũng không chuẩn bị, các vương công nhà quý tộc cấp dưới thích, tất nhiên có thể tẫn hưởng, nhưng trong cung điện thái tử từ trước đến giờ chưa hề đó.
Trong ngày thường lại càng không đáng nói, ngay cả thần tử nhà quý tộc cũng thật không dám làm càn xem ca múa này đó, nếu không rơi vào trong tai điện hạ, thất sủng với điện hạ liền mất nhiều hơn được.
_TBD: có ai không hiểu đoạn này thì mình giải thích nha… Đoạn này ý là Khác ca không thích ca múa, nên các lễ hội bt ko có tổ chức trừ ngày giao thừa, mà các quý tộc khác nếu thích vẫn có thể tự tổ chức
miễn sao đừng để anh thấy, nếu không sẽ mất lòng ảnh. Đại khái là vậy.
Lập tức Ma Khác thấy Chương Du thích cái đó, trên mặt lại lộ ta nụ cười ôn nhu khó có được, mà các thần tử xem phía dưới đều mắt to đối đôi mắt nhỏ, nghĩ thầm ôi uy, kia thật là điện hạ chúng ta sao? Không là giả mạo đi? Nguyên lai hắn cũng sẽ cười như vậy a.
Mở tiệc vui vẻ thẳng đến chạng vạng mới tán, trong quá trình này, miệng Chương Du chưa từng quá đình chỉ. Ma Khác thấy y vui mừng chạy tới chạy lui, trong chốc lát nhìn pháo bông chất thành đống, trong chốc lát lại đi xem bộ đồ mới các cung nữ, một lát sau mà lại chạy tới xem các song cửa sổ kia bị cắt thành các loại hình dạng, thật không có một khắc an nhàn. Không khỏi lắc đầu mỉm cười, gọi người tới nói: “Bữa tối không cần đưa đồ ăn, chỉ cho tiểu Du một chút điểm tâm là được."
Lại qua một canh giờ, sắc trời liền nhanh chóng chuyển tối, mọi người trong tẩm cung đều làm càn, lại có người dám đến trước mặt đàm tiếu Ma Khác.
Bạch tuộc tinh hoàn toàn đem chính mình sáp nhập vào trong bầu không khí này, hưng phấn không thôi chạy tới chạy lui như hầu tử, vẫn đợi cho đến nửa đêm, mới bị Ma Khác dắt tay truyền lệnh im lặng lại, đi vào trong viện xem pháo hoa.
Ma tộc cũng là ở giờ Tí đốt pháo hoa, tới canh giờ, chỉ nghe trong Ma cung tôn kín vang lên tiếngthật lớn, pháo hoa xinh đẹp cực đại nở rộ trong trời đêm, ngay sau đó, trong tầm mắt, toàn bộ đều là pháo hoa xinh đẹp, âm thanh keng keng đinh tai nhức óc, đem tất cả hoan thanh tiếu ngữ đều bao phủ.
Chương Du cũng hưng phấn thả mấy chục cái pháo hoa, rồi mới cảm thấy hơi mệt chút, mấy ngày nay y không có một khắc hảo hảo ngồi xuống. Thế là trở lại bên người Ma Khác, lẳng lặng rúc vào trên người hắn xem pháo hoa sáng lạng này.
“Tiểu Du, thích mấy thứ này sao? Kia sau này mỗi một năm, ta đều cùng ngươi xem pháo hoa đầy trời, được không?" Ma Khác nhìn pháo hoa bảy màu đóa đóa sáng rực cả bầu trời kia, chỉ cảm thấy trong lòng đầy nhu tình, mà điều đó, đều là bởi vì bên người có người vợ đáng yêu này.
Một hồi chưa có câu trả lời. Kinh ngạc nhìn lại, nguyên lai Chương Du đã ghé vào trên bả vai hắn mà ngủ. Khóe miệng còn hướng về phía trước cong lên, lộ ra một cái tươi cười ngọt nào, vẻ mặt điềm tĩnh an tường, xem ở trong mắt Ma Khác, so với pháo hoa đầy trời kia còn muốn động lòng người hơn.
TBD: 55555….. tiểu Du cuối cùng cũng xong ngươi a! nghĩa mụ hảo tiếc…55555
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ