[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Chí Ái

Chương 2

Ma Khác không nghĩ tới bạch tuột tinh này lại không có chí khí như vậy, nói bỏ chạy liền bỏ chạy. Hắn nghĩ đến có thể làm bằng hữu của gia khỏa Long Triển, trong xương cốt cũng nên có một chút kiêu ngạo cùng chính trực.

Bởi vậy sau khi hắn nhìn thấy con bạch tuột to béo kia trong nháy mắt liền bơi ra ngoài, thế nhưng lại thẹn đến nỗi không kịp phản ứng lại, mà chỉ là dùng ánh mắt không dám tin sững sờ nhìn thẳng vào con bạch tuột kia đang chậm trãi bơi ra xa.

Đúng vậy, chính là chậm trãi ra xa. Bởi vì thân mình bạch tuột sẽ không bơi lội giống động vật, thậm chí có thể nói, bọn chúng không có bơi, mà chỉ là dựa vào mấy cái râu co dũi để di chuyển. Cho nên đối với Chương Du dốt nát trong gia tộc bạch tuột mà nói, tại cái loại thời điểm này mà y còn có thể di chuyển theo quán tinh về phía trước mà nói, đã là sự tình phi thường kêu ngạo đáng được ăn mừng.

" điện hạ… ngươi sẽ không đuổi theo chứ?" Cưu tướng quân nhìn về phía ma hoàng tử điện hạ nhà mình, kỳ thật hắn cảm thấy được nói ra câu này cơ bản là vô nghĩa, dù sao Chương Du cũng là bằng hữu của Long Triển, dù thái tử điện hạ muốn ăn, chú ý cũng sẽ không dụng tới hắn, Cưu tướng quân cũng không cho rằng điện hạ hoàn mỹ nhà mình là một kẻ ham ăn.

" ngươi nói thử đi?" Ma Khác vùa bực mình vừa buồn cười trừng mắt Cưu tướng quân liếc hắn một cái, rồi mới nhìn lại hướng Chương Du vừa biến mất, lắc đầu cười nói:" bất quá, bạch tuột tinh này thật đúng là làm tham trùng của ta nổi dậy. Cưu, ngươi đi vào trong thôn trang của nhân giang, mua mấy chục cân bạch tuột đem về ma giới, để đầu bếp làm nếm thử chút."

" vâng, điện hạ." Cưu tướng quân vui mừng đáp ứng, thầm nghĩ vẫn là điện hạ biết đúng mực a, ngay cả bạch tuột bình thường để ăn, cũng không chịu ở DH bắt, để tránh khả năng gây ra tranh cãi, chậc chậc, đây là điện hạ anh minh vĩ đại a, thật không uổng công ta theo hắn vào sinh ra tử sóng vai chiến đấu nhiều năm như thế."

Từ đó về sau, Ma Khác liền yêu thích ăn bạch tuột, mặc kệ là nướng, nấu, hấp cách thủy hoặc là xào, chưng, hắn đều thập phần thích, thế là vài ngày liên tiếp, trên bàn ăn của thái tử điện hạ đều không thể thiếu bữa tiệc bạch tuột, mà ngay cả ma vương bệ hạ mới về từ DH cũng rất yêu thích loại mỹ vị này.

Bất quá loại mỹ vị này sẽ rất nhanh chóng biến mất trên bàn ăn của ma giới, ngày đó bắt đầu từ khi Chương Du về làm thái tử phi, trong cung liền không có bất cứ người nào dám ăn bạch tuột, đương nhiên, đó là chuyện sau này, bây giờ thì chưa cần bàn tới.

——————————————————————————-

Ma Khác không nghĩ tới mình ngày mình đi DH lần nữa lại mau tới như thế, tính từ lần tới long giớ trước đó của hắn, cũng chỉ cách một tháng mà thôi, may mắn hiện tại Long Triển cùng Như Mặc đang ở trong biển tình triền miên, bằng không một ma hoàng tử hắn, luôn đến long giới nhiều lần như thế, một khi bị người của nhà long thái tử tuần tra biển gặp gỡ, chính hắn cũng ngại ngùng.

Nói tới nói lui, còn không phải tự trách người cha kia của mình, không biết biển DH có cái gì hảo, không phải chỉ là một lão bằng hữu sao? Tại sao tới mức ở liền tại chỗ này ngây ngươi hơn cả tháng cũng không chịu quay về? Sớm biết rằng hắn thích long giới đến như vậy, lúc trước vì chuyện này mà hao tổn tới cứu hắn làm gì ni?

Kết quả hiện giờ sau khi hắn hóa hình, còn phải định kỳ mang thiên kim đan đến cho hắn, dù sao cũng là nhờ có sinh hồn bảo đan trợ giúp nên hắn mới nhanh chóng biến thành hình người, trước một tháng không có thiên kim đan thay hắn ổn định linh thịt là không được. Nhưng cái lão gia khỏa kia lại không muốn trở về ma giới, còn muốn mình đặc biệt chạy tới chỗ ba ba để đưa thuốc, nghĩ tới điều này, sự tức giật của Ma Khác thật không có chỗ nào để trút xuống.

Dù sao cũng không phải chính thức viếng thăng gì, cho nên bên người Ma Khác cũng không mang theo tùy tùng, nói đùa, một khi bị Long Triển bắt gặp, bên cạnh mình lại mang theo vài người tùy tùng như đã nói, dù không muốn cũng sẽ bị người ta hiểu lầm là mình tới đây để đánh lén, hiện tại ma tộc cùng long tộc sống trong hòa bình cũng rất tốt, không thể để hiểu lầm chỉ vì như vậy mà sinh ra.

Đưa cho cha viên thiên kim đan xong, chợt nghe thấy lão cha nhà mình lại mời lão long vương kia đến ma giới chơi một chút. Ma Khác nhìn một chút lão Long cực lớn nằm úp sấp trên mặt đất, thầm nghĩ rằng loại người này vừa nhìn đã biết chỉ là loại lười biếng hoạt động, có thể đi theo ngươi tới ma giới sao? Cha ngươi chết tâm đi, chính mình nhanh chóng trở về mới là đúng, bất quá chỉ là bạn hữu thôi, xa nhau cũng không phải không được.

Ma Khác thật sự đợi không có lâu, bởi vì thật sự cùng cha còn có lão laong vương kia không có chung tề tài.

Một đường nhàn nhã bỏ đi, hắn rất nhanh liền đi tới cái nơi đã cùng bạch tuột tinh gặp qua một lần. Thấy cái khe núi lớn kia, lại nhớ đến cảnh bạch tuột tinh cố gắng nghĩ cách cứu con cá đầu to, khóe miệng Ma Khác nhịn không được nở ra một nụ cười. Không phải chưa từng thấy qua người ngu ngốc, nhưng ngu ngốc đến như thế, ngoại trừ Như Mặc, hắn thật sự là chưa thấy qua.

Không tự giác ngừng lại cước bộ, Ma Khác lâm vào ký ức tốt đẹp. Cho đến khi một trận thở hồng hộc quen thuộc chui vào tai, mới khiến hắn nhịn không được lắc đầu cười. Thầm nghĩ bạch tuột tinh này thật sự rất mắc cười, gần đây ít khi có được chuyện vui vẻ, cứ thế mà nhớ về y, lại hiện ra bên tai âm thanh vừa mới nghe.

“Ai nha trời ạ, cuối cùng cũng gặp được một người."

Phía sau lần vang lên âm thanh quen thuộc lần thức hai, tiếp theo một cái chân bạch tuột dài mảnh khoát lên vai Ma Khác:" Ta nói huynh đệ, hỏi một chút, đến long cung đi như thế nào a? Nơi này của các ngươi phức tạp quá đi? Giống y như cái mê cung, ta cũng không biết biển DH chúng ta lại có nơi đáng sợ đến như thế, sớm biết thế sẽ không cùng tên gia khỏa tiểu Bảo không có nghĩa khí kia đến đây, còn xém xíu nữa bị tên hỗn đản ma tộc ấy …"

Chương Du đang lải nhải đột nhiên há to mồn, tất cả lời nói đều đột nhiên ngưng lại, y ngơ ngác nhìn Ma Khác đang xoay người lại, sau một lúc, bỗng nhiên phát ra tiếng cười hắc hắc hắc.

“ma… Hoàng tử điện hạ, ngài… Thật đúng là có kiên nhẫn a, chẳng lẽ theo lần đó sau khi ta rời đi, ngài luôn luôn ở đây chờ ta?"

Chương Du lắp bắp nói, đôi mắt nhỏ chớp chớp, chẳng qua theo tia sáng lóe ra trong đáy mắt có thể nhìn ra được, y đang chuẩn bị đào tẩu.

Ma Khác lại vừa bực mình vừa buồn cười, khinh thường bĩu môi, từ từ nói: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đều có thời gian rỗi, đặc biệt chờ ở chỗ bắt ngươi a? Thời gian một tháng, chuyện ở ma cung sẽ xếp thành núi lớn…"

Lời của hắn còn chưa nói xong, chỉ thấy Chương Du ở phía đối điện mởi to mắt, hét lớn:" cái gì? …. Ngươi nói cái gì? Ma … Ma hoàng tử, ngươi không thể nói giỡn, một … một tháng? Ngươi là nói tính từ lần trước ngươi đến long tộc cho đến nay, đã qua một tháng?"

Theo giọng nói, Chương Du hình như đã quên đang lâm vào nguy hiểm sẽ bị ăn, bởi vì y lại thế nhưng lại xông lên bắt lấy tay Ma Khác, một bên hốt hoảng một bên kêu to thê thảm.

" đúng vậy a." Ma Khác bị Chương Du dọa sợ, thầm nghĩ không phải một tháng sao? Hay là bạch tuột tinh này có chuyện gì quan trọng lại bị chậm trễ?

Mới vừa nghĩ đến đây, chợt nghe gặp Chương Du thì thào nói: “Sao vậy có thể mà? Ta nghĩ đến… cùng lắm thời gian cũng chỉ có bảy ngày a, ma….ma hoàng tử, thời gian của các ngươi ở ma giới có hay không cùng với long giới cửa chúng ta khác nhau a? tỷ như một ngày của chúng ta ở đây bằng ba ngày của các ngươi…"

" cái này ta thật sự chưa từng nghe qua." Ma Khác cười lạnh một tiếng, thời gian của ma tộc so với long tộc sao có thể khác nhau chứ? Mặt hắn nhăn nhíu, nhìn xem bạch tuột tinh đang bi ai đến độ toàn thân hóa đá, tuy rằng thấy bây giờ là cơ hội tuyệt vời để bắt y, nhưng hắn cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện thế nào, trên người bạch tuột tinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện thê thảm gì?

“Ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói nói xem, có lẽ ta có thể giúp ngươi."

Ma Khác tốt bụng đề nghị, nói đùa, tính cách hắn lãnh khốc, sao có thể tốt bụng mà đi giúp bạch tuột tinh, bây giờ hỏi nhưng lời này, bất quá là chỉ vì muốn tìm đáp án để cười nhạo một phen, dù sao lấy trình độ ngu dốt của bạch tuột tinh, đáp án của y nhất định có thể làm tâm tình của mình thoải mái hơn một chút.

"ta…Ta lạc đường." ngoài ý muốn, bạch tuột tinh lại khóc to lên, mặc dù là đang ở trong nước, thật sự không thể biết được y rốt cuộc có rơi lệ hay không, mà Ma Khác đối với biểu tình của bạch tuột tinh cũng không có nghiên cứu, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được, bạch tuộc tinh hiện tại thực thương tâm, phi thường thương tâm.

"lạc …lạc đường?" Ma Khác mở trừng hai mắt, thầm nghĩ chỉ là lạc đường thôi, làm chi thương tâm đến như thế? Cũng không phải là chết. Nhưng mà hắn chợt nghĩ đến một đáp án khác.

Đồng tử bỗng nhiên co rút lại, ánh mắt lại dãn to ra, Ma Khác không đám tin đem suy nghĩ trong lòng hô lên:" ngươi…ngươi sẽ không nói với ta, từ lần trước chúng ta gặp nhau, vẫn lạc đường đến bây giờ, vẫn chưa tìm được đường ra chứ?"

Có thể sao? Tuy hắn biết rằng bạch tuột này thật sự rất dốt nát, nhưng là có thể trở thành cái dạng này sao? Lạc đường một tháng, trong biển DH, hắn thật sự không hiểu rõ loại động vật bạch tuột này, tất cả đều là lộ si*, hay chỉ có con bạch tuột tinh này là ngoại lệ.

_lộ si: mù đường

cuối cùng, ma hoàng tử điện hạ chưa bao giờ lấy giúp người làm niềm vui lại phát huy ngọn lửa tinh thần lương thiện mà vạn năm qua không cháy, mang con bạch tuột này rời khỏi cái nơi mà hắn gọi là mê cung, kỳ thật chính là cái nơi có mấy lối rẽ. Không có cách, ai biểu Chương Du thật sự rất đốt nát, đốt nát đến ngay cả loại người tâm ngoan thủ lạc * căn bản không có gì gọi là lương tâm ma hoàng tử hắn cũng không đành lòng để đi tiếp tục lạc đường.

_ tâm ngoan thủ lạc: lòng dạ độc ác ra tay tàn nhẫn.

" ma hoàng tử, ngươi chắc là đường này sao? Ngươi không phải là muốn đem ta tới ma giới, rồi ấn cho ta tội danh xâm nhập đem ta giết chết chứ?" Chương Du đi theo bên người Ma Khác, múa may tám cái chân dài, làm ra một bộ dáng "ngươi đừng hòng gạt ta".

" tại sao phải làm như vậy? Giết chết ngươi có ưu đãi gì sao? Huống chi, ta cũng không phải là tự xông vào ma giới các ngươi sao? Hiện tại long giới cùng ma giới chung sống hòa bình, sự tối lui của hai tộc cũng không tính là gì đi?"

Ma Khác thản nhiên cười, hắn vốn là người không nói nhiều, lại càng không là gia khỏa sẽ có hưng trí cùng người khác nói chuyện phiếm,nhưng là không biết tại sao, đối mặt với con bạch tuột tinh đốt nát này, hắn lại cảm thấy đối thoại giống như sinh động hoạt bát lên không ít.

" tại sao? Đương nhiên là có lý do a." bạch tuột tinh càng huy động mấy cái chân thêm kịch liệt, dõng dạc kêu lên:" gao, lúc trước ngươi đã nói, muốn đem ta nấu chín, nếm thử hương vị của bạch tuột tinh thôi. Còn có, hai tộc lui tới cũng không tính là cái gì, nhưng ngươi thân là hoàng tử ma tộc, đến long giới của chúng ta một lần rồi lại một lần, không phải là chuyện bình thường, hừ, nói không chừng ngươi có âm mưu gì đó, cho nên đương nhiên muốn đem ta giết chết diệt khẩu."

" nga, nguyên lại là như vậy a." Ma Khác ngừng cước bộ, quay đầu nhìn chăm chăm Chương Du không chuyển mắt:" ngươi đừng nói a bạch tuột tinh,sau khi nghe ngươi phân tích như vậy, ta phát giác ta thật có lý do để giết chết ngươi mà, ân, lúc trước ta thật sự tính mang ngươi về nhà, bất quá hiện tại thôi, ta đổi ý rồi."

Rõ ràng dốt nát muốn chết, nhưng sức tưởng tượng rất phong phú. Ma Khác buồn cười nhìn bạch tuột tinh trong nháy mắt liền co mình thành hình dạng quả cầu, bộ dạng cái đầu to tướng của hắn vì sợ hãi mà trong phút chốc bành ra lại co rút lại trong phút chốc, hắn thật sự nhịn không được, cười ha ha.

Một bên tiếp tục đi về phía trước, hắn từ từ nói:" được rồi, ta không đùa ngươi nữa, bạch tuột tinh, ta muốn giết ngươi đã sớm giết, còn chờ tới bây giờ sao? Nhìn xem bộ dáng ngươi bị dọa thành cái dạng kia."

Bạch tuột tinh khôn hơn một chút, không chịu nói tiếp. Nhưng hứng thú của Ma Khác đã được khơi dậy, không ngừng đích tìm nói:" uy, ngươi không biết phương hướng như thế, cuộc sống hằng ngày sao mà sống a?"

Nhìn đến bộ dáng "không hợp tác" của đồ ngốc bên cạnh, Ma Khác âm trầm nở nụ cười:" uy, bạch tuột tinh, đừng để ta có lý do giết ngươi nha, quên nói cho ngươi biết, phạm thiên mật hỏa của ta rất lợi hại, nếu cho người vào bên trong một chút, cũng không cần dùng nước chử, là trực tiếp có thể ăn bạch tuột nướng, ngươi không hy vọng ta làm như thế đi?"

" ta … ta thường ngày sẽ ở trong động của mình, đến ngay cả long cung cũng không muốn đi, nếu muốn đi, cũng sẽ căn cứ vào linh thức bói toán để tìm ra phương hướng, hoặc là gởi cho Long Triển một cảm ứng tâm linh gì đó, để hắn phái người tới đón ta." ha hả, thật thú vị, Ma Khác nghĩ thầm nguyên lai bạch tuột dốt nát này cũng không tệ tí nào, y thế nhưng có thể dùng linh thức dò đường, còn có thể cùng Long Triển lập cảm ứng linh hồn, đây cũng không phải chuyện tu giả bình thường có thể luyện được.

“Linh thức cũng không phải có thể vô hạn sử dụng a, lần này lộ quá xa, căn bản không duy trì đến khi ta có thể ra khỏi mê cung. Hơn nữa nơi này cách long cung cũng không gần, so với nhà ta lại càng xa, không thể cùng long triển sinh ra cảm ứng được." Chương Du một bộ dáng ảo não, suy nghĩ một chút đã cảm thấy nín thở, y thế nhưng lại ở cái địa phương này tiêu phí thời gian một tháng cũng không thể ra ngoài được.

" vậy sao ngươi không đợi sau khi dùng hết linh lực, ở chỗ này nghĩ ngơi, đợi cho ngày hôm sau lại dò đường mà đi, đi xong lại nghỉ ngơi, nói như vậy, ngươi chỉ cần dùng thời gian tám ngày hoặc mười ngày, cũng có thể về tới nhà chứ?" Ma Khác trừng mắt to, nghĩ thầm sẽ không, nhất định là có nguyên nhân khác, bằng không bạch tuột tinh dù nốt nát, cũng không có khả năng ngay cả biện pháp đơn giản như thế cũng nghĩ không được đi?

“ác, đúng vậy, còn có thể làm như vậy a." Chương Du dừng thân hình, đem một dài chân nhét vào miệng, chớp hai cái mắt nhỏ, thực vô tội nhìn Ma Khác, bắt đầu khởi binh vấn tội: “Ngươi tại sao không nói sớm chút cho ta biết? Hại ta ở trong này lưu lạc lâu như thế?"

"kính nhờ, một tháng trước ta không biết ngươi là lộ si, mà ngày hôm nay gặp gỡ mới biết được. Lại nói ta có nghĩ như thế nào cũng không tưởng được ngươi ngốc đến như thế a?" Ma Khác nói tới đây liền nhịn không được, gập bùng xuống cười ha hả, tiếng cười kia truyền vào trong lổ tai Chương Du, nói chói tai không nên lời.

" ngươi….ngươi còn mặt mũi cười ta, ta lạc đường là tại ai? Còn không phải trách bọn ngươi? Tiểu Bảo nói sẽ mang ta đi ra ngoài, ta mới theo hắn tới đây. Kết quả gặp các ngươi, xú tiểu tử không có nghĩa khí kia chạy, đem ta bỏ ở trong này, này, hại ta vẫn du lịch đến hiện tại cũng không đi ra ngoài…"
Tác giả : Lê Hoa Yên Vũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại