Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao
Chương 55: Mảnh giấy của Hầu Du
Bùi Chí nghe được hai chữ uy hiếp, nhất thời sắc mặt cũng thay đổi, kinh sợ hỏi: “Uy hiếp? Bị ai uy hiếp? Ai buộc y quay về Bắc Kinh? Chẳng lẽ là người nhà Hầu Hoành Xương…"
Hầu Du cười lạnh: “Nếu thật sự bị chú thím của tôi phát hiện, cậu cảm thấy bọn họ có cần thiết phải ép Sở Từ quay về không hả? Trực tiếp băm nát y thành tám khối cho hả giận thì có! Cậu bình tĩnh một chút, từ từ suy nghĩ lại. Suốt hai năm nay tất cả mọi người đều tìm y đến phát điên, thế nhưng họ Sở kia vẫn luôn thành thành thật thật ở Quý Châu, làm sao có khả năng suốt hai năm đều tìm không thấy!? Khẳng định là do có người bảo vệ y. Hơn nữa, năng lực của người bảo vệ y vô cùng mạnh mẽ, địa vị cũng đặc biệt siêu nhiên, ít nhất thì trên phương diện quyền lực, ngay cả Hàn gia đều không sánh bằng, cậu có thể đoán được đây là ai không?"
Nếu là người khác thì có thể phải suy nghĩ một chút, nhưng Bùi Chí gần như ngay lập tức nghĩ ra đáp án: “–Long Kỉ Uy."
“Đúng, chính xác mà nói, là Long Kỉ Uy chỉ đạo cho người ở cửu xử làm." Hầu Du nói tiếp: “Năm đó, người đưa kĩ sư Sở từ Bắc Kinh đến Quý Châu là người ở cửu xử, tuy rằng suốt hai năm nay Long Kỉ Uy không hề thức tỉnh, thế nhưng bọn họ vẫn nhất mực trung thành tận tâm chấp hành mệnh lệnh do Long Kỉ Uy lưu lại. Tôi đoán, Long Kỉ Uy nhất định đã ra mệnh lệnh cứng nhắc kiểu như “Không thể để Sở Từ rơi vào tay đám người Hàn gia", cho nên người ở cửu xử mới an bài Sở Từ tại Quý Châu, một bên bảo vệ một bên tiến hành điều trị. Thế nhưng nhìn y bây giờ, tôi đoán là chưa phẫu thuật."
Trong lòng Bùi Chí thoáng chốc nặng nề, gương mặt không thể ức chế lộ ra nét kinh sợ.
–Chưa phẫu thuật, nghĩa là bệnh ung thư dạ dày chưa được điều trị tận gốc, đến giai đoạn cuối cùng thì trị liệu bằng hóa chất cũng vô ích, nếu kéo dài đến hiện tại, tuyệt đối đã phát triển thành giai đoạn cuối.
Không thể trị được nữa!
“Nếu bây giờ cửu xử còn bị Long Kỉ Uy kiểm soát, vậy dựa theo thủ đoạn của Long Kỉ Uy, dù Sở Từ có tắt thở chúng ta cũng không thể phát hiện ra y. Nhưng chắc cậu chưa biết, tháng trước Quảng Tây xảy ra biến loạn, những tên tâm phúc trung thành với Long Kỉ Uy đã chết, cấp trên lại phái một tên không binh xa lạ đến tiếp quản cửu xử. Người nọ là con trai của một vị lãnh đạo cấp cao, một lòng muốn thay thế Long Kỉ Uy, trở thành lãnh đạo chân chính ở cửu xử."
Bùi Chí buột miệng hỏi: “Hắn nhất định rất muốn mượn sức của mấy gia tộc kì cựu các người đúng không?"
Hầu Du gật đầu, nói: “Trên thực tế, họ Sở kia chính là phần đại lễ hắn dành tặng cho mấy gia tộc chúng ta. Thế nhưng, người này có phần nhát tay, không dám trực tiếp dẫn Sở Từ quay về Bắc Kinh, dù sao năm xưa Long Kỉ Uy quả thật đã ra lệnh phải bảo vệ sinh mạng cho họ Sở kia. Nếu hắn dám trắng trợn làm trái lời Long Kỉ Uy, như vậy người ở cửu xử khẳng định sẽ gây lục đục nội bộ, mà sau khi Long Kỉ Uy tỉnh lại cũng nhất định không tha cho hắn… Cho nên, hắn nghĩ ra một biện pháp trung hòa, chắc chắn hắn đã dùng thủ đoạn gì đó ép Sở Từ không thể không từ Quý Châu quay về Bắc Kinh, sau đó âm thầm tiết lộ tin tức với chú thím tôi, khiến bọn họ dễ dàng tìm được Sở Từ tại Bắc Kinh. Như vậy, cho dù gia đình chúng tôi lấy mạng họ Sở kia, cũng không ai có thể đem trách nhiệm tính lên đầu hắn."
Bùi Chí nhịn không được gắt gao nghiến chặt khớp hàm, hỏi: “Hiện tại có bao nhiêu người biết được tin tức của Sở Từ?"
“Người nhà bọn tôi đều biết hết, Hàn lão phu nhân chắc hẳn cũng biết, sở dĩ cho đến bây giờ bọn họ còn chưa ra tay, chính là vì muốn đợi Hàn Việt rời khỏi Bắc Kinh. Nếu chuyện này bị Hàn Việt biết, chẳng ai dám tưởng tưởng sẽ sinh ra hậu quả thế nào. Có lẽ Hàn lão phu nhân có thể thuyết phục hắn, nhưng vạn nhất không thể thì sao? Vạn nhất đầu óc hắn rối loạn, giá nào cũng phải cứu Sở Từ thì sao?"
Hầu Du phun ra một ngụm khói thuốc, nói tiếp: “Hơn nữa, bọn họ còn dự định bí mật xét xử họ Sở kia, tốt nhất là bắt y công khai thừa nhận y giết đám người Hầu Hoành Xương, Hàn Cường là vì tham tiền chứ không phải giống như truyền thuyết trên internet, xuất phát từ lòng căm phẫn. Dù sao năm đó việc Hầu Hoành Xương lái xe đụng chết người, dư luận trên internet tạo nên áp lực rất lớn cho Hầu gia, sau đó lúc hắn bị giết lại có rất nhiều người vỗ tay khen thưởng, khiến cha mẹ hắn tới nay vẫn còn vô cùng căm tức."
“Hóa ra là như vậy, bọn họ không chỉ muốn giết chết Sở Từ, còn muốn bắt y phải thân bại danh liệt!" Bùi Chí cười lạnh một tiếng, hỏi: “Loại âm mưu hiểm độc này là do ai nghĩ ra?"
Hầu Du ho khan một tiếng, “Loại chuyện này đương nhiên là do rất nhiều người đưa ra chủ ý. Chuyện tới nước này, còn truy cứu mấy việc ấy làm chi?"
Nhìn phản ứng của hắn, Bùi Chí đại khái có thể đoán được là do người nhà bọn họ nghĩ ra… Hầu Du cũng cảm thấy mất mặt, ngượng ngùng thừa nhận, kiên quyết đùn đẩy hết cho đám thủ hạ.
Tuy nhiên, có một câu hắn nói rất đúng, chuyện tới nước này còn truy cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa may nhờ người Hầu gia nghĩ ra chuyện thiếu đạo đức như vậy, Sở Từ mới có thể kéo dài mạng sống thêm mấy ngày. Bằng không, ngay ngày đầu tiên y quay về Bắc Kinh, nói không chừng đã bị người nhà Hầu gia giết chết.
Bùi Chí yên lặng phun ra ngụm khói thuốc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hầu Du, hỏi: “Cậu cũng họ Hầu, Hầu Hoành Xương là em họ của cậu, tôi không tin cậu không muốn báo thù cho hắn — thế nhưng bây giờ cậu lại nói cho tôi biết, cậu làm vậy là có ý gì?"
Hầu Du không hề lảng tránh, cũng nhìn thẳng Bùi Chí, sau một lúc lâu mới mỉm cười kì dị, hỏi ngược lại: “Bùi lão bản, ví dụ như cậu chỉ là dân chúng bình thường, đối với chuyện này không biết tới nửa phần tin tức, hiện tại người nhà của Hầu Hoành Xương đột nhiên nhảy ra nói với cậu rằng, con trai bọn họ là vô tội, cậu bé con nhà dân thường năm xưa bị đụng chết là vì nó làm trái quy tắc giao thông, người giết Hầu Hoành Xương chính là kẻ cướp tham tiền. Bây giờ hung thủ rốt cuộc sa lưới, Hầu Hoành Xương rốt cuộc có thể trầm oan giải tội — Cậu sẽ tin sao? Cậu cảm thấy dân chúng bình thường sẽ tin sao?"
Bùi Chí đập bàn: “Cậu xem tôi là con nít ba tuổi à?"
“Vậy thì đúng rồi. Cậu không tin, tôi cũng không tin, và tôi cảm thấy sau khi tin tức này được công bố, cũng chẳng có mấy ai tin." Hầu Du bật cười châm chọc: “Thế nhưng, cha mẹ Hầu Hoành Xương vẫn khăng khăng cảm thấy tất cả mọi người ắt hẳn sẽ tin, dư luận trên internet cũng nhất định sẽ tin. Tôi thật không biết tại sao lại có những người ngu xuẩn đến mức độ ấy, quả thật còn không bằng đứa con nít ba tuổi. Xem ra câu mẹ tôi từng nói hồi trẻ rất đúng, con người một khi nắm giữ giai cấp đặc quyền quá lâu sẽ bất giác nảy sinh một loại ‘lạm phát tinh thần’, cảm thấy chính mình thủ đoạn cao siêu, không gì không làm được, hết thảy quy luật trên thế giới đều có hạn chế như một trò chơi. Điều đáng thương hại nhất của con người chính là đánh giá quá cao chỉ số thông minh của bản thân, sau đó lại cho rằng những người khác đều là gã ngốc, có thể mặc cho mình tùy ý đùa bỡn."
“…Hầu lão quân trường cũng nghe theo lời chú thím cậu mà đồng loạt gây sức ép vụ này." Bùi Chí hít sâu vào một ngụm khí lạnh, “Lúc tôi tình cờ gặp Hàn Việt trong mộ viên, nghe nói Hầu lão quân trường còn dự định giới thiệu đối tượng cho hắn."
“Ông ấy đã bị bọn họ lôi kéo, phạm phải rất nhiều chuyện ngu xuẩn…" Hầu Du dừng một chút, thanh âm càng thêm nặng nề, “Người ta nói quân tử chi trạch, ngũ thế nhi trảm*, cho dù gia tộc chúng ta có như gốc cây đại thụ ăn sâu bén rễ, tất cũng đến lúc xuất hiện hạng người phụ thuộc làm xằng làm bậy, giống như trên thân cây đại thụ có rất nhiều dây leo quấn quanh, cùng nó tranh đoạt hơi nước lẫn chất dinh dưỡng. Nếu không sớm ngăn chặn, đám dây leo phụ thuộc kia sẽ có một ngày khiến cho cây đại thụ khô kiệt lụn bại, sau đó là thẳng hướng diệt vong."
*quân tử chi trạch, ngũ thế nhi trảm: đây là câu nói của Mạnh Tử, ý nghĩa ‘ơn trạch người quân tử, năm đời mới dứt’. Có thể tham khảo thêm ở đây.
Bùi Chí trầm mặc một lát, giống như đang suy tư điều gì, sau một lúc lâu mới hỏi: “Cậu muốn mượn tay tôi đi đối phó người nhà Hầu Hoành Xương?"
“Nếu có thể tôi rất muốn tự mình ra tay, nhưng người thân của gia đình tôi nhiều lắm, tôi không muốn bị chết đuối trong mấy ngụm nước bọt. Cho dù hiện tại cha tôi còn sống, nhưng một ngày nào đó ông cũng sẽ ra đi, nếu tất cả thân thích nhà họ Hầu đều thất vọng đau khổ với tôi, sau này tôi dựa vào đâu mà sống?"
Hầu Du liếc mắt nhìn Bùi Chí một cái, mỉm cười ung dung: “Đúng, tôi ích kỷ, nhưng tôi đâu có ép cậu trở mặt với người nhà Hầu Hoành Xương. Cậu có thể lựa chọn cái gì cũng không làm, coi như hôm nay chưa từng gặp tôi, trơ mắt nhìn họ Sở kia bị người ta xem như tội phạm giết người cướp của áp giải ra pháp trường — nói thật cho cậu biết, họ Sở kia chẳng còn sống được thêm mấy ngày nữa đâu. Bên này Hàn Việt rời khỏi Bắc Kinh, bên kia bọn họ lập tức sẽ ra tay."
Bùi Chí cau mày, vẻ mặt càng lúc càng tỏ ra nôn nóng. Sau một lúc lâu, hắn mới ấn mạnh tàn thuốc xuống mặt bàn, hỏi: “Tại sao cậu lựa chọn nói với tôi mà không phải Hàn Việt?"
Hầu Du ngã vào lưng ghế dựa đằng sau, chậm rãi trả lời: “Vì chuyện này Hàn lão phu nhân có tham gia không ít, Hàn Cường lại là anh ruột của Hàn Việt… Tôi đem chuyện này nói ra đã là nguy hiểm ngút trời rồi, vạn nhất Hàn Việt hối hận, đem tất cả tội trạng đổ lên đầu tôi, sau này tôi còn chỗ đứng trong gia tộc sao?"
Hầu Du chính là kiểu người ngoan độc điển hình. Năm xưa, thời điểm Hàn Việt quyết định không báo thù cho Hàn Cường, ít nhiều gì cũng đấu tranh tâm lý một phen, rồi thống khổ một phen. Thế nhưng tới lượt Hầu Du, hắn một chút đấu tranh tâm lý cũng không có, trực tiếp đem người thân trong nhà như chú thím mình đi bán, thoải mái vô cùng.
Bùi Chí biết hoàn cảnh Hầu gia khá đặc biệt, mối quan hệ gia tộc vô cùng phức tạp, nếu có thể sinh ra cái loại nhị thế tổ hoàn toàn không có đầu óc như Hầu Hoành Xương, vậy có thể bồi dưỡng ra loại người thủ đoạn độc ác còn hơn bạo chúa thời xưa như Hầu Du cũng không có gì kì quái.
“Tôi đáp ứng cậu." Bùi Chí hình như đã hạ quyết tâm, hung hăng nghiến chặt răng, sau đó vươn tay về phía Hầu Du: “Nhưng cậu trước tiên phải viết địa chỉ của Sở Từ cho tôi, ít nhất tôi cũng phải xác định y còn sống."
Hầu Du không chút do dự, lập tức lấy ra quyển sổ tay, ‘xoạt xoạt’ ghi xuống địa chỉ bệnh viện, lại ghi thêm họ tên một người lẫn số điện thoại, nói là đây là phương thức liên hệ với người phụ trách trong bệnh viện, có giao tình mười mấy năm với hắn, vô cùng kín mồm kín miệng, cần gì cứ tìm hắn ta, như vậy có thể né tránh tai mắt ngầm của người nhà Hầu Hoành Xương.
Bùi Chí tiếp nhận mảnh giấy, khẽ nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hầu Du chậm rãi cất cây bút ngòi vàng, “Tôi khuyên cậu nên hành động nhanh lẹ một chút, không chỉ người nhà Hầu Hoành Xương muốn lấy mạng y, mà chính y đại khái cũng không cầm cự thêm được bao lâu nữa. Tôi nghe người anh em trong bệnh viện nói, bệnh tình của y đã nguy kịch lắm rồi, nếu tiếp tục trị liệu thì còn có thể sống thêm hai tuần, nếu vượt qua một tháng thì chính là kì tích."
Bùi Chí hít sâu vào một hơi, đứng dậy trầm giọng nói: “Cám ơn cậu, tôi đi trước đây."
Hầu Du gật đầu, thoáng mỉm cười.
Bùi Chí mở cửa phòng, một bước đi ra ngoài, ngay sau đó lập tức đưa tay đóng cửa.
Đối diện căn phòng là một dãy hành lang, một bên có cửa sổ hướng ra ngoài đường lớn, một bên là vách tường vẽ tranh trang trí. Hàn Việt tựa sát vào bức tường cạnh cửa lớn, cúi đầu châm thuốc hút, thế nhưng hai tay đều phát run, hộp quẹt cạch cạch mấy tiếng vẫn không phát ra lửa.
Bùi Chí quăng mảnh giấy cho hắn, tiếp theo đầu cũng không nghiêng một chút, bước ngang qua mặt hắn.
Hàn Việt không châm thuốc nữa, lập tức cúi người nhặt mảnh giấy kia lên: “–Cậu thực sự đưa nó cho tôi?"
Bùi Chí vẫn cúi đầu đi thẳng về phía trước, khi đi đến cầu thang hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn chằm chằm Hàn Việt, nét mặt giống như đang cười lạnh, thế nhưng thanh âm thì vô cùng khàn đục trầm thấp: “Cậu biết không Hàn nhị, đáng lẽ năm xưa tôi không nên ra nước ngoài du học, đáng lẽ tôi nên gia nhập quân đội cùng mấy người mới đúng!"
Mấy chữ cuối cùng, hắn thật sự là nói đến nghiến răng nghiến lợi, quả
thật tựa như phun ra từ trong khớp hàm.
Ngay sau đó, hắn quay đầu bỏ đi, tiêu sái bước xuống cầu thang, rất nhanh biến mất ngoài cửa lớn ở tầng dưới quán trà.
—
Hầu Du cười lạnh: “Nếu thật sự bị chú thím của tôi phát hiện, cậu cảm thấy bọn họ có cần thiết phải ép Sở Từ quay về không hả? Trực tiếp băm nát y thành tám khối cho hả giận thì có! Cậu bình tĩnh một chút, từ từ suy nghĩ lại. Suốt hai năm nay tất cả mọi người đều tìm y đến phát điên, thế nhưng họ Sở kia vẫn luôn thành thành thật thật ở Quý Châu, làm sao có khả năng suốt hai năm đều tìm không thấy!? Khẳng định là do có người bảo vệ y. Hơn nữa, năng lực của người bảo vệ y vô cùng mạnh mẽ, địa vị cũng đặc biệt siêu nhiên, ít nhất thì trên phương diện quyền lực, ngay cả Hàn gia đều không sánh bằng, cậu có thể đoán được đây là ai không?"
Nếu là người khác thì có thể phải suy nghĩ một chút, nhưng Bùi Chí gần như ngay lập tức nghĩ ra đáp án: “–Long Kỉ Uy."
“Đúng, chính xác mà nói, là Long Kỉ Uy chỉ đạo cho người ở cửu xử làm." Hầu Du nói tiếp: “Năm đó, người đưa kĩ sư Sở từ Bắc Kinh đến Quý Châu là người ở cửu xử, tuy rằng suốt hai năm nay Long Kỉ Uy không hề thức tỉnh, thế nhưng bọn họ vẫn nhất mực trung thành tận tâm chấp hành mệnh lệnh do Long Kỉ Uy lưu lại. Tôi đoán, Long Kỉ Uy nhất định đã ra mệnh lệnh cứng nhắc kiểu như “Không thể để Sở Từ rơi vào tay đám người Hàn gia", cho nên người ở cửu xử mới an bài Sở Từ tại Quý Châu, một bên bảo vệ một bên tiến hành điều trị. Thế nhưng nhìn y bây giờ, tôi đoán là chưa phẫu thuật."
Trong lòng Bùi Chí thoáng chốc nặng nề, gương mặt không thể ức chế lộ ra nét kinh sợ.
–Chưa phẫu thuật, nghĩa là bệnh ung thư dạ dày chưa được điều trị tận gốc, đến giai đoạn cuối cùng thì trị liệu bằng hóa chất cũng vô ích, nếu kéo dài đến hiện tại, tuyệt đối đã phát triển thành giai đoạn cuối.
Không thể trị được nữa!
“Nếu bây giờ cửu xử còn bị Long Kỉ Uy kiểm soát, vậy dựa theo thủ đoạn của Long Kỉ Uy, dù Sở Từ có tắt thở chúng ta cũng không thể phát hiện ra y. Nhưng chắc cậu chưa biết, tháng trước Quảng Tây xảy ra biến loạn, những tên tâm phúc trung thành với Long Kỉ Uy đã chết, cấp trên lại phái một tên không binh xa lạ đến tiếp quản cửu xử. Người nọ là con trai của một vị lãnh đạo cấp cao, một lòng muốn thay thế Long Kỉ Uy, trở thành lãnh đạo chân chính ở cửu xử."
Bùi Chí buột miệng hỏi: “Hắn nhất định rất muốn mượn sức của mấy gia tộc kì cựu các người đúng không?"
Hầu Du gật đầu, nói: “Trên thực tế, họ Sở kia chính là phần đại lễ hắn dành tặng cho mấy gia tộc chúng ta. Thế nhưng, người này có phần nhát tay, không dám trực tiếp dẫn Sở Từ quay về Bắc Kinh, dù sao năm xưa Long Kỉ Uy quả thật đã ra lệnh phải bảo vệ sinh mạng cho họ Sở kia. Nếu hắn dám trắng trợn làm trái lời Long Kỉ Uy, như vậy người ở cửu xử khẳng định sẽ gây lục đục nội bộ, mà sau khi Long Kỉ Uy tỉnh lại cũng nhất định không tha cho hắn… Cho nên, hắn nghĩ ra một biện pháp trung hòa, chắc chắn hắn đã dùng thủ đoạn gì đó ép Sở Từ không thể không từ Quý Châu quay về Bắc Kinh, sau đó âm thầm tiết lộ tin tức với chú thím tôi, khiến bọn họ dễ dàng tìm được Sở Từ tại Bắc Kinh. Như vậy, cho dù gia đình chúng tôi lấy mạng họ Sở kia, cũng không ai có thể đem trách nhiệm tính lên đầu hắn."
Bùi Chí nhịn không được gắt gao nghiến chặt khớp hàm, hỏi: “Hiện tại có bao nhiêu người biết được tin tức của Sở Từ?"
“Người nhà bọn tôi đều biết hết, Hàn lão phu nhân chắc hẳn cũng biết, sở dĩ cho đến bây giờ bọn họ còn chưa ra tay, chính là vì muốn đợi Hàn Việt rời khỏi Bắc Kinh. Nếu chuyện này bị Hàn Việt biết, chẳng ai dám tưởng tưởng sẽ sinh ra hậu quả thế nào. Có lẽ Hàn lão phu nhân có thể thuyết phục hắn, nhưng vạn nhất không thể thì sao? Vạn nhất đầu óc hắn rối loạn, giá nào cũng phải cứu Sở Từ thì sao?"
Hầu Du phun ra một ngụm khói thuốc, nói tiếp: “Hơn nữa, bọn họ còn dự định bí mật xét xử họ Sở kia, tốt nhất là bắt y công khai thừa nhận y giết đám người Hầu Hoành Xương, Hàn Cường là vì tham tiền chứ không phải giống như truyền thuyết trên internet, xuất phát từ lòng căm phẫn. Dù sao năm đó việc Hầu Hoành Xương lái xe đụng chết người, dư luận trên internet tạo nên áp lực rất lớn cho Hầu gia, sau đó lúc hắn bị giết lại có rất nhiều người vỗ tay khen thưởng, khiến cha mẹ hắn tới nay vẫn còn vô cùng căm tức."
“Hóa ra là như vậy, bọn họ không chỉ muốn giết chết Sở Từ, còn muốn bắt y phải thân bại danh liệt!" Bùi Chí cười lạnh một tiếng, hỏi: “Loại âm mưu hiểm độc này là do ai nghĩ ra?"
Hầu Du ho khan một tiếng, “Loại chuyện này đương nhiên là do rất nhiều người đưa ra chủ ý. Chuyện tới nước này, còn truy cứu mấy việc ấy làm chi?"
Nhìn phản ứng của hắn, Bùi Chí đại khái có thể đoán được là do người nhà bọn họ nghĩ ra… Hầu Du cũng cảm thấy mất mặt, ngượng ngùng thừa nhận, kiên quyết đùn đẩy hết cho đám thủ hạ.
Tuy nhiên, có một câu hắn nói rất đúng, chuyện tới nước này còn truy cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa may nhờ người Hầu gia nghĩ ra chuyện thiếu đạo đức như vậy, Sở Từ mới có thể kéo dài mạng sống thêm mấy ngày. Bằng không, ngay ngày đầu tiên y quay về Bắc Kinh, nói không chừng đã bị người nhà Hầu gia giết chết.
Bùi Chí yên lặng phun ra ngụm khói thuốc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hầu Du, hỏi: “Cậu cũng họ Hầu, Hầu Hoành Xương là em họ của cậu, tôi không tin cậu không muốn báo thù cho hắn — thế nhưng bây giờ cậu lại nói cho tôi biết, cậu làm vậy là có ý gì?"
Hầu Du không hề lảng tránh, cũng nhìn thẳng Bùi Chí, sau một lúc lâu mới mỉm cười kì dị, hỏi ngược lại: “Bùi lão bản, ví dụ như cậu chỉ là dân chúng bình thường, đối với chuyện này không biết tới nửa phần tin tức, hiện tại người nhà của Hầu Hoành Xương đột nhiên nhảy ra nói với cậu rằng, con trai bọn họ là vô tội, cậu bé con nhà dân thường năm xưa bị đụng chết là vì nó làm trái quy tắc giao thông, người giết Hầu Hoành Xương chính là kẻ cướp tham tiền. Bây giờ hung thủ rốt cuộc sa lưới, Hầu Hoành Xương rốt cuộc có thể trầm oan giải tội — Cậu sẽ tin sao? Cậu cảm thấy dân chúng bình thường sẽ tin sao?"
Bùi Chí đập bàn: “Cậu xem tôi là con nít ba tuổi à?"
“Vậy thì đúng rồi. Cậu không tin, tôi cũng không tin, và tôi cảm thấy sau khi tin tức này được công bố, cũng chẳng có mấy ai tin." Hầu Du bật cười châm chọc: “Thế nhưng, cha mẹ Hầu Hoành Xương vẫn khăng khăng cảm thấy tất cả mọi người ắt hẳn sẽ tin, dư luận trên internet cũng nhất định sẽ tin. Tôi thật không biết tại sao lại có những người ngu xuẩn đến mức độ ấy, quả thật còn không bằng đứa con nít ba tuổi. Xem ra câu mẹ tôi từng nói hồi trẻ rất đúng, con người một khi nắm giữ giai cấp đặc quyền quá lâu sẽ bất giác nảy sinh một loại ‘lạm phát tinh thần’, cảm thấy chính mình thủ đoạn cao siêu, không gì không làm được, hết thảy quy luật trên thế giới đều có hạn chế như một trò chơi. Điều đáng thương hại nhất của con người chính là đánh giá quá cao chỉ số thông minh của bản thân, sau đó lại cho rằng những người khác đều là gã ngốc, có thể mặc cho mình tùy ý đùa bỡn."
“…Hầu lão quân trường cũng nghe theo lời chú thím cậu mà đồng loạt gây sức ép vụ này." Bùi Chí hít sâu vào một ngụm khí lạnh, “Lúc tôi tình cờ gặp Hàn Việt trong mộ viên, nghe nói Hầu lão quân trường còn dự định giới thiệu đối tượng cho hắn."
“Ông ấy đã bị bọn họ lôi kéo, phạm phải rất nhiều chuyện ngu xuẩn…" Hầu Du dừng một chút, thanh âm càng thêm nặng nề, “Người ta nói quân tử chi trạch, ngũ thế nhi trảm*, cho dù gia tộc chúng ta có như gốc cây đại thụ ăn sâu bén rễ, tất cũng đến lúc xuất hiện hạng người phụ thuộc làm xằng làm bậy, giống như trên thân cây đại thụ có rất nhiều dây leo quấn quanh, cùng nó tranh đoạt hơi nước lẫn chất dinh dưỡng. Nếu không sớm ngăn chặn, đám dây leo phụ thuộc kia sẽ có một ngày khiến cho cây đại thụ khô kiệt lụn bại, sau đó là thẳng hướng diệt vong."
*quân tử chi trạch, ngũ thế nhi trảm: đây là câu nói của Mạnh Tử, ý nghĩa ‘ơn trạch người quân tử, năm đời mới dứt’. Có thể tham khảo thêm ở đây.
Bùi Chí trầm mặc một lát, giống như đang suy tư điều gì, sau một lúc lâu mới hỏi: “Cậu muốn mượn tay tôi đi đối phó người nhà Hầu Hoành Xương?"
“Nếu có thể tôi rất muốn tự mình ra tay, nhưng người thân của gia đình tôi nhiều lắm, tôi không muốn bị chết đuối trong mấy ngụm nước bọt. Cho dù hiện tại cha tôi còn sống, nhưng một ngày nào đó ông cũng sẽ ra đi, nếu tất cả thân thích nhà họ Hầu đều thất vọng đau khổ với tôi, sau này tôi dựa vào đâu mà sống?"
Hầu Du liếc mắt nhìn Bùi Chí một cái, mỉm cười ung dung: “Đúng, tôi ích kỷ, nhưng tôi đâu có ép cậu trở mặt với người nhà Hầu Hoành Xương. Cậu có thể lựa chọn cái gì cũng không làm, coi như hôm nay chưa từng gặp tôi, trơ mắt nhìn họ Sở kia bị người ta xem như tội phạm giết người cướp của áp giải ra pháp trường — nói thật cho cậu biết, họ Sở kia chẳng còn sống được thêm mấy ngày nữa đâu. Bên này Hàn Việt rời khỏi Bắc Kinh, bên kia bọn họ lập tức sẽ ra tay."
Bùi Chí cau mày, vẻ mặt càng lúc càng tỏ ra nôn nóng. Sau một lúc lâu, hắn mới ấn mạnh tàn thuốc xuống mặt bàn, hỏi: “Tại sao cậu lựa chọn nói với tôi mà không phải Hàn Việt?"
Hầu Du ngã vào lưng ghế dựa đằng sau, chậm rãi trả lời: “Vì chuyện này Hàn lão phu nhân có tham gia không ít, Hàn Cường lại là anh ruột của Hàn Việt… Tôi đem chuyện này nói ra đã là nguy hiểm ngút trời rồi, vạn nhất Hàn Việt hối hận, đem tất cả tội trạng đổ lên đầu tôi, sau này tôi còn chỗ đứng trong gia tộc sao?"
Hầu Du chính là kiểu người ngoan độc điển hình. Năm xưa, thời điểm Hàn Việt quyết định không báo thù cho Hàn Cường, ít nhiều gì cũng đấu tranh tâm lý một phen, rồi thống khổ một phen. Thế nhưng tới lượt Hầu Du, hắn một chút đấu tranh tâm lý cũng không có, trực tiếp đem người thân trong nhà như chú thím mình đi bán, thoải mái vô cùng.
Bùi Chí biết hoàn cảnh Hầu gia khá đặc biệt, mối quan hệ gia tộc vô cùng phức tạp, nếu có thể sinh ra cái loại nhị thế tổ hoàn toàn không có đầu óc như Hầu Hoành Xương, vậy có thể bồi dưỡng ra loại người thủ đoạn độc ác còn hơn bạo chúa thời xưa như Hầu Du cũng không có gì kì quái.
“Tôi đáp ứng cậu." Bùi Chí hình như đã hạ quyết tâm, hung hăng nghiến chặt răng, sau đó vươn tay về phía Hầu Du: “Nhưng cậu trước tiên phải viết địa chỉ của Sở Từ cho tôi, ít nhất tôi cũng phải xác định y còn sống."
Hầu Du không chút do dự, lập tức lấy ra quyển sổ tay, ‘xoạt xoạt’ ghi xuống địa chỉ bệnh viện, lại ghi thêm họ tên một người lẫn số điện thoại, nói là đây là phương thức liên hệ với người phụ trách trong bệnh viện, có giao tình mười mấy năm với hắn, vô cùng kín mồm kín miệng, cần gì cứ tìm hắn ta, như vậy có thể né tránh tai mắt ngầm của người nhà Hầu Hoành Xương.
Bùi Chí tiếp nhận mảnh giấy, khẽ nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hầu Du chậm rãi cất cây bút ngòi vàng, “Tôi khuyên cậu nên hành động nhanh lẹ một chút, không chỉ người nhà Hầu Hoành Xương muốn lấy mạng y, mà chính y đại khái cũng không cầm cự thêm được bao lâu nữa. Tôi nghe người anh em trong bệnh viện nói, bệnh tình của y đã nguy kịch lắm rồi, nếu tiếp tục trị liệu thì còn có thể sống thêm hai tuần, nếu vượt qua một tháng thì chính là kì tích."
Bùi Chí hít sâu vào một hơi, đứng dậy trầm giọng nói: “Cám ơn cậu, tôi đi trước đây."
Hầu Du gật đầu, thoáng mỉm cười.
Bùi Chí mở cửa phòng, một bước đi ra ngoài, ngay sau đó lập tức đưa tay đóng cửa.
Đối diện căn phòng là một dãy hành lang, một bên có cửa sổ hướng ra ngoài đường lớn, một bên là vách tường vẽ tranh trang trí. Hàn Việt tựa sát vào bức tường cạnh cửa lớn, cúi đầu châm thuốc hút, thế nhưng hai tay đều phát run, hộp quẹt cạch cạch mấy tiếng vẫn không phát ra lửa.
Bùi Chí quăng mảnh giấy cho hắn, tiếp theo đầu cũng không nghiêng một chút, bước ngang qua mặt hắn.
Hàn Việt không châm thuốc nữa, lập tức cúi người nhặt mảnh giấy kia lên: “–Cậu thực sự đưa nó cho tôi?"
Bùi Chí vẫn cúi đầu đi thẳng về phía trước, khi đi đến cầu thang hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn chằm chằm Hàn Việt, nét mặt giống như đang cười lạnh, thế nhưng thanh âm thì vô cùng khàn đục trầm thấp: “Cậu biết không Hàn nhị, đáng lẽ năm xưa tôi không nên ra nước ngoài du học, đáng lẽ tôi nên gia nhập quân đội cùng mấy người mới đúng!"
Mấy chữ cuối cùng, hắn thật sự là nói đến nghiến răng nghiến lợi, quả
thật tựa như phun ra từ trong khớp hàm.
Ngay sau đó, hắn quay đầu bỏ đi, tiêu sái bước xuống cầu thang, rất nhanh biến mất ngoài cửa lớn ở tầng dưới quán trà.
—
Tác giả :
Hoài Thượng