[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố
Chương 34
Hôm siêu thị khai trương, Dận Tộ ở Sướng Xuân viên bạn giá, đến tối mới có thể nghe được tình cảnh khi ấy từ miệng Vượng Tài.
Tuy rằng đám cổ nhân Thanh triều tư tưởng xơ cứng không quá quen với việc tiếp thu chuyện mới mẻ, thế nhưng cũng không chống nổi xuyên qua nữ tinh chuẩn bắt được tâm lý của bọn họ. Quả nhiên, từ cổ chí kim, không có tiểu dân chúng ở triều đại nào không thích chiếm chút tiện nghi.
Khai trương đại hạ giá: Tất cả vật phẩm đều giảm một phần mười, tiêu dùng đủ một trăm văn liền có cơ hội rút thưởng một lần!
Địa điểm rút thưởng thiết lập tại cửa chính, nhỏ từ kim chỉ lớn đến bò ngựa, hầu như không ai tay không mà về.
Nhìn người khác ôm đồ vật miễn phí vui vẻ về nhà, ai còn có thể nhịn được chứ? Cho dù là vì con bò đực cường tráng kia cũng phải đi vào xem một vòng!
Vừa đi vào xem, hàng hóa không tệ nha, giá cả cũng không đắt, giống như không chênh lệch lắm với những cửa tiệm bên ngoài nha! Cái gì, còn giảm giá một phần mười? Như vậy so với bên ngoài còn rẻ hơn nhiều! Mua xong còn có thể rút thưởng bò đực lớn?
Còn chờ cái gì? Mua mua mua a! Qua thôn này rồi liền không còn tiệm khác nữa!
Đợi mua xong ra ngoài rút thưởng, vận khí không tồi nha, rút được một túi gạo nhỏ, tuy rằng chỉ giá trị vài văn tiền cũng không lấn át được đây là miễn phí cầm về! Cái gì? Gã bên cạnh chỉ mua một trăm văn lại rút được thớt vải một trăm năm mươi văn?!
Mã đản! Yêm thế nào không có vận khí tốt như vậy đâu!
Chợt nhớ tới tiểu nha đầu nhà mình đã thật lâu chưa có y phục mới, hôm qua tức phụ cũng nói muốn cây lược, lại mua thêm cho lão nương đôi giày… nói thế nào cũng lại kéo đủ một trăm văn đi!
Loại chuyện rút thưởng này ở Thanh triều vẫn là lần đầu tiên, sức hấp dẫn không gì sánh kịp. Vô số người ôm loại tư tưởng kia đi vào tham quan, vì vậy hôm nay là một ngày đếm tiền đếm đến mỏi tay.
Sự đắt khách của siêu thị khiến lão bản của những cửa hàng xung quanh nhìn mà bốc hỏa, mua đủ một trăm văn sẽ tặng bò đực lớn? Để xem có lỗ chết các ngươi không! Nhìn xem, lại có bò bị mang đi rồi! Đáng!
Tuy rằng nghĩ như vậy, thế nhưng nhìn lượng người ra vào những ông chủ kia trong lòng biết rõ, kỳ thực hôm nay đối phương kiếm được chỉ sợ còn nhiều hơn thu nhập nửa năm của bọn họ… Bất quá cũng chỉ liền hôm nay, mọi người đều là cảm thấy ngạc nhiên mới ùa tới, đợi qua hôm nay rồi xem các ngươi còn chiêu đa dạng gì!
Đa dạng thực sự là có.
Bởi vì dân chúng ngay trong hôm đó, sau khi từ siêu thị trở về liền phát hiện bản thân của mình giống như đã mua rất nhiều thứ không cần thiết, bất quá đều là đồ tốt lại rẻ, có thể trữ dùng dần. Nhưng mặc kệ thế nào, bắt đầu từ ngày thứ hai, không riêng siêu thị mà ngay cả chuyện làm ăn của rất nhiều cửa hàng khác đều thảm đạm hơn rất nhiều.
Tuy rằng buôn bán ế ẩm đi, thế nhưng Lưu thị lại mang hai loại thủ đoạn kích cầu tiêu biểu nhất từ hiện đại đến, kích đến các lão tổ tông thực sự không kềm chế được.
Một là ‘tích lũy điểm’, hai là ‘giá đặc biệt’.
Ngoài cửa chính siêu thị, bên trái treo một tấm biển lớn viết ‘Giá đặc biệt hôm hay: gạo thượng hạng, muối tinh trắng tuyết, vải sa mềm mại….’.
Bên trái cũng có một tấm bảng nhỏ hơn đôi chút, viết ‘tích điểm đổi quà’, quà tặng là xiêm y và những vật thực dụng, có người cảm thấy hứng thú chạy đi hỏi giá một chút, vừa hỏi liền giật mình, cư nhiên không bán mà là tặng! Thế nhưng làm sao để được tặng? Khi mua đồ tại siêu thị, dùng một văn tiền thì tích được một điểm, tích bao nhiêu điểm liền có thể đổi được món quà tặng tương ứng.
Vì vậy lại có người hỏi: Những thứ hôm qua mua còn tính sao?
Nhân viên cửa hàng trả lời: Tính, đừng nói hôm qua, chỉ cần là đồ vật đã mua trong tiệm, cho dù là mười năm trước cũng tính! Có thể mang phiếu mua hàng đến là sẽ đổi được.
Vì vậy rất nhiều người đều gấp rút về nhà tìm phiếu mua hàng hôm qua của mình, chạy đi đổi vải vóc và vân vân, hoặc là bù thêm vài văn tiền nữa khiêng về một túi gạo.
Sau đó muốn mua hàng nên đi đâu? Còn phải nghĩ sao? Đương nhiên là siêu thị, vừa rẻ tiền lại đa dạng, mua xong còn có thể dùng phiếu mua đổi gạo nha!
Sức mua của bách tính có hạn, nhiều người đi siêu thị đương nhiên lượng khách của cửa tiệm bình thường sẽ kém đi, đủ loại thủ đoạn lần lượt lên sân khấu.
Có Dận Chân tự mình đứng ra nói chuyện, quan phủ dám không chiếu ứng? Vậy nên nơi này thường xuyên có quan sai qua lại tuần tra, các thủ đoạn côn đồ náo loạn thực sự không dám dùng, vậy chiến tranh giá cả thôi!
Kết quả, mấy cửa hàng bên này vừa xâu chuỗi với nhau đồng loạt giảm giá, trước cửa siêu thị bên kia liền có một đại hán cầm loa đồng quát lớn: “Tin vui, tin vui đặc biệt…"
Tỉ mỉ vừa nghe, thiếu chút đã hôn mê —— mấy thứ vừa đọc không phải giống hệt cửa tiệm nhà mình sao? Cái giá này… gia không bán nổi nha!
Gia không tin các ngươi bán như vậy lại không lỗ vốn!
Kết quả nhân gia đúng thật là không lỗ, tuy rằng trên vài mặt hàng này thâm chút tiền thế nhưng lại kiếm về gấp đôi ở những mặt hàng khác, nói trắng ra là… đang thả con tép bắt con tôm.
Lại qua một đoạn thời gian, những chủ cửa hàng kia rốt cuộc yên tĩnh, hoặc là đã nhận mệnh.
Bọn họ cũng coi như tìm được biện pháp chung sống hòa bình với siêu thị, giá cả hạ xuống thấp hơn bên kia một chút, chủng loại hàng hóa cũng bổ sung nhiều một chút, bình dân có đôi khi cũng sẽ không vì một chút tích lũy điểm mà đặc biệt chạy đến siêu thị mua sắm, dù sao cũng phải tìm khắp cửa hàng lớn như vậy —— đương nhiên, việc làm ăn xuống dốc một chút cũng là không tránh khỏi.
Sau kinh thành, siêu thị ở các nơi cũng lần lượt khai trương, tuy rằng cũng cùng gọi một cái tên thế nhưng không ai hoài nghi phía sau bọn họ đều là một ông chủ, bởi vì tên của tất cả các siêu thị đều là ‘Siêu thị’.
Giống như đời trước có vô số tiệm nhỏ đặt là ‘Tạp hóa’ vậy, ai có thể nghĩ đến chủ của tất cả ‘Tạp hóa’ đều là một người sao? Đây còn không vô nghĩa à? Hơn nữa chưởng quỹ các nơi đều lời trong lời ngoài tỏ ý, chủ nhân là thấy siêu thị ở kinh thành kiếm đồng tiền lớn mới học tập theo, vậy nên cũng không nhiều người nghĩ theo hướng này.
Trên thực tế, trừ phi đem tiểu lại đăng ký hộ tịch thổ địa của bảy mươi hai huyện thành tập trung lại với nhau, mà bảy mươi hai tiểu lại này đều là thiên tài gặp qua không quên, nói không chừng có thể tra ra được, danh nghĩa trên khế đất của những siêu thị này đều là cùng một người.
Thế nhưng dùng hiện nay đến xem, đây tựa hồ là không thể nào.
Người biết chủ khế đất là Lâm Mạt lại không biết ý nghĩa đặc thù của cái tên này, kẻ biết Lâm Mạt lài ai lại không thể biết chủ nhân mỗi mảnh đất ở các huyện thành đều thuộc về Lâm Mạt.
Vậy nên, Dận Tộ nguyên bản được mang ra dùng làm ngụy trang, dưới thao tác cố tình của Dận Chân, cho tới bây giờ, thậm chí là một đoạn thời gian rất dai trong tương lai, y chỉ là ‘ông chủ sau màn’ khiêm tốn không gì sánh được.
Sau đó nữa, tại thời đại không có ý thức bản quyền này, lại có vô số nhà ‘siêu thị’ dưới tình huống không cho Dận Tộ nửa cắc tiền gia nhập liên minh rầm rộ mở ra, đem thân phận của Dận Tộ giấu diếm càng sâu hơn nữa.
——
“Mang xuống!" Tại Đạm Ninh cư, Dận Tộ chống lại ánh mắt oán niệm của Khang Hy, đem đĩa thịt dê hầm mỡ dầu lóng lánh thoạt nhìn rất ngon miệng dưới đũa của ngài dời đi, đổi thành một chén canh suông, còn phân phó cung nữ: “Căn dặn Ngự thiện phòng, thực đơn của Hoàng a mã mỗi ngày đều phải đưa thái y xem qua, chớ có thứ gì cũng dọn lên!"
Đừng xem hiện tại có danh hào Hoàng đế thêm thân, thế nhưng trên thực tế Khang Hy cũng chỉ sống đến sáu mươi chín tuổi mà thôi.
Sáu mươi chín tuổi rất thọ sao?
Đừng khôi hài nữa, ở cái xã hội kia của Dận Tộ, tuổi về hưu phổ thông của công nhân viên chức đều kéo dài đến tận sáu mươi lăm tuổi rồi! Cấp bậc cao, đến tận bảy mươi lăm tuổi mới bắt đầu lui xuống, lui xuống xong còn có thể sống được rất nhiều năm đâu!
Theo Dận Tộ xem ra, thời đại này không khí trong lành, nước sông cũng không ô nhiễm như đời sau, Khang Hy lại coi như có chút chú trọng dưỡng sinh, những đại phu lợi hại nhất cả nước đều vây quanh bên cạnh ngài, hơn nữa gia tộc cũng không nghe nói có tiền sử bệnh ung thư, bạch cầu linh tinh gì đó, sáu mươi chín tuổi thật tình không tính thọ.
Vậy nên, ngày thường nhất định đã chú ý lại phải càng thêm chú ý.
Nhìn bộ dạng này của Tiểu Lục nhi, Khang Hy cảm thấy ngày thường sủng ái y cũng không phải không có đạo lý.
Đổi thành đứa con khác của ngài, cho dù phát giác ngài đã ăn nhiều chút dầu mỡ phần lớn đều sẽ không lên tiếng, cho dù không yên lặng cũng sẽ là nghiêm trang dùng đủ lý do cái gì vì nước vì dân, vì sự hiếu thuận của nhi tử (ẩn dụ bản thân) mà khuyên ngài bảo trọng long thể, sau đó lại giả vờ thân cận lo lắng xum xoe khiến ngài vừa nghe liền chán nản. Chỉ có Tiểu Lục nhi trước mặt là cứ vậy không nhịn được vung tay lên, một câu ‘Mang xuống!’ kia nói đến trong lòng ngài vô cùng thoải mái.
May mà lúc này Dận Tộ đang chuyên tâm lọc xương cá, không phát giác suy nghĩ của Khang Hy, bằng không sợ là phải mắng mấy câu khó nghe ra.
“Ăn cái này tốt cho mắt." Dận Tộ đem thịt cá đã gỡ xương đặt vào đĩa của Khang Hy, nói: “Mấy hôm nay hay thấy Hoàng a mã dụi mắt, tốt nhất là tìm một thái y đến nhìn, lúc xem tấu chương cũng đừng xem quá lâu, mỗi qua hai khắc liền đứng lên nhìn quanh một vòng, nhiều nhìn những thứ màu xanh biếc gì đó có thể hóa giải mệt nhọc. Còn nữa, phương pháp lần trước nhi thần dạy cho Lương Cửu Công, một ngày ít nhất phải ấn hai lần…"
“Trẫm đã biết!" Khang Hy bất đắc dĩ nói: “Lão Lục ngươi bây giờ là càng ngày càng dài dòng!"
“Ai bảo chỉ có nhi tử là rảnh rỗi nhất đâu!" Dận Tộ nói: “Đợi vài hôm nữa Hoàng a mã khởi hành đi tái ngoại, muốn nghe nhi tử dong dài cũng không nghe được."
Khang Hy nhìn hắn: “Thế nào? Ngươi không đi?"
“Không đi!" Dận Tộ lắc đầu: “Hai cái lâm viên của nhi tử trong kinh đều đang kiến tạo, nếu nhi tử đi, nhỡ bọn họ bớt ăn xén nguyên vật liệu thì làm sao bây giờ?"
Khang Hy giận đến phát cười: “Không ngờ trẫm còn không trọng yếu bằng hai khu lâm viên?"
Dận Tộ hoàn toàn không có ý tứ khủng hoảng, đương nhiên nói: “Bên cạnh Hoàng a mã có nhiều người như vậy, thêm một nhi tử không nhiều, thiếu càng không ít, nhưng hai khu vườn kia không có nhi tử liền không thành."
Khang Hy hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói: “Trẫm lần này phụng Hoàng thái hậu đông tuần, vốn là muốn lệnh Đức phi hộ tống hầu hạ, xem ra là không cần nữa rồi?"
Ách? Còn có chuyện này?
Dận Tộ chớp mắt mấy cái, ngạch nương mười ba tuổi vào cung, cho tới bây giờ đã hai mươi lăm năm, suốt hai mươi lăm năm này số lần nàng rời cung có thể đếm được trên đầu ngón tay, hẳn cũng muốn ra ngoài xem một chút đi? Bất quá, cái chỗ tái ngoại kia vừa xa xôi lại không có gì chơi vui, nếu là tùy giá lần nam tuần sang năm cũng có thể để Hoàng a mã đưa ngạch nương theo thì tốt rồi…
“Vậy…" Dận Tộ do dự mãi: “Nhi tử cùng ngạch nương thương lượng một chút?"
Phổi của Khang Hy giận đến sắp nổ, vỗ bàn một cái: “Cút cút cút!"
Dận Tộ hừ lạnh nói: “Cút thì cút!"
Với tay lấy một cái bánh ngô trên bàn, gặm gặm ra ngoài.
Dận Tộ thật ra đi đến kiên cường, bất quá ngày hôm sau vừa tiến cung, nhìn thấy sắc mặt không che giấu được vui mừng của Đức phi liền biết nguy rồi.
Đức phi đem dưa hấu cắt thành mảnh nhỏ, lại dùng đũa bạc lấy hạt ra hết rồi mới đưa cho y ăn, miệng nói: “Cũng chỉ nghe được bệ hạ có ý tứ này, ngạch nương thật ra đều không có gì, kỳ thực ở trong cung cũng đã quen, đời này chỉ là như vậy…"
Dận Tộ làm sao không nghe ra được sự hướng tới trong ngữ điệu của Đức phi, thâm tâm thầm mắng Khang Hy đê tiện, đầu này vừa nói quên đi đầu kia lại thông tiếng gió cho Đức phi, nếu để Đức phi biết được vì y mà nàng không thể ra cửa, chẳng phải liền xong đời?
Miệng nói: “Ngạch nương yên tâm, Hoàng a mã nói như vậy nhất định có vài phần xác thực, nếu không ai dám loạn truyền vào tay người!"
Trong lòng lại nghĩ, rốt cuộc phải làm sao mới dụ được Khang Hy hồi tâm chuyển ý đâu! Phiền!
Vừa trở lại Tĩnh Minh viên, Dận Tộ còn chưa nghĩ ra biện pháp đã bị Khang Hy triệu đến Sướng Xuân viên,
Lúc Dận Tộ gặp Khang Hy, ngài không phải đang ở Đạm Ninh cư xem tấu chương mà là ra ngoài bắn bia. Dận Tộ vừa nhìn thấy vật trong ngài nhất thời càng thêm hoảng sợ, trước hết tiến lên đoạt, nói: “Thứ đồ chơi này là khi nhi tử còn bé làm ra đùa giỡn, hiện tại đã bỏ không mười năm rồi, Hoàng a mã cũng không sợ cướp cò bị thương."
Thứ Khang Hy cầm trong tay đúng là súng kíp liên phát y làm khi còn bé, bất quá y ngại thiết kế của Đới Tử quá giống tỳ bà, tròn trịa mập mạp, nên liền đem băng đạn của hậu thế chế tạo ra.
Khang Hy cười nói: “Vẫn còn nhớ đây là đồ chơi do ngươi làm sao! Trẫm khó khăn lắm mới kéo được nó ra khỏi đống đồ bụi bậm chồng chất của ngươi, đã mười năm chưa từng chạm qua rồi đúng không? Hiện tại muốn ngươi làm, ngươi còn làm được?"
Đã mười năm lại không hề bị gỉ sét, có thể thấy được những người bảo quản cũng là rất dụng tâm!
Dận Tộ thưởng thức đại tác phẩm lúc nhỏ của mình, chỉ chỉ vào đầu, nói: “Chỗ này nha, tuyệt đối là càng dùng càng linh hoạt, mấy năm nay nhi tử cũng không để nó nhàn rỗi, làm sao có thể ngay bản thân khi còn bé cũng không bằng? Nếu Hoàng a mã ngài thích, nhi tử chỉ cần hai ba ngày liền có thể làm ra một khẩu khác, xác định tuyệt đối tốt hơn thứ này."
Nét mặt Khang Hy lộ vẻ vui mừng, nói: “Ngươi nếu có thể làm được một khẩu tốt hơn cái này, trẫm nhất định có trọng thưởng! Ngươi không phải thích lâm viên sao? Trẫm lại ban cho ngươi một nơi!"
Dận Tộ lắc đầu bật cười, nói: “Nhi tử đâu thích lâm viên chứ? Ban đầu chỉ muốn xây một cái để chính mình ở, sau lại Hoàng a mã lệnh Nội vụ phủ sửa sang cho nhi tử một nơi, nhi tử cảm thấy chỗ kia nếu đã mua rồi bỏ hoang lại đáng tiếc, vậy nên tiếp tục sửa thành du viên ngoại thành. Hoàng a mã nếu thật muốn thưởng nhi tử, vậy lần nam tuần sang năm cũng mang ngạch nương theo có được không?"
Thấy nhi tử hiếu thuận, cho dù đối tượng không phải mình Khang Hy cũng thật cao hứng, cười nói: “Hảo, trẫm duẫn, bất quá nếu như không làm được…"
Dận Tộ xì một tiếng, nói: “Chưa thấy ai như ngài, tự coi thường nhi tử của mình!"
Phất tay một cái cứ như vậy rời đi.
Đợi y đi xa rồi, nụ cười trên mặt Khang Hy mới chậm rãi thu lại, thậm chí có chút nét lãnh khốc: “Phân phó, tiếp tục tìm cho trẫm! Cho dù đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra hắn, không bắt sống được thì dù có giết chết cũng phải tìm về!"
“… Dạ."
——
Vừa vào Tĩnh Minh viên, Dận Tộ cất tiếng hỏi quản gia đang cúi đầu thi lễ: “Tứ ca có ở trong viện không?"
Quản gia đáp: “Tứ gia mới vừa đi, nói buổi tối sẽ trở lại."
Dận Tộ nói: “Tứ ca trở lại liền báo cho ta biết, đúng rồi, thu dọn đồ đạc, ngày mai hồi kinh ở hai ngày."
“Dạ."
Đến buổi chiều, chưa đợi Dận Tộ đi tìm Dận Chân đã tự đến, còn đưa cho y một chồng ngân phiếu: “Siêu thị đã bắt đầu kiếm lời, đây là phần của ngươi… cầm xong cứ thoải mái mà tiêu, nếu tiêu xong rồi chỗ ta còn có."
Dận Tộ hơi liếc nhìn qua, cười cười: “Có Tứ ca ở đây, đời này ta cũng không sầu không có bạc dùng."
Dận Chân chầm chập uống trà, thản nhiên nói: “Nguyên việc này cũng không phải ngươi cần quan tâm."
Lại nói: “Quản gia của ngươi nói ngươi muốn gặp ta, là có chuyện gì sao?"
Dận Tộ ừ một tiếng, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thanh âm hơi thấp, nói: “Hoàng a mã đem súng kíp ta tạo khi còn bé lật ra, lại bảo ta tạo thêm vài khẩu —— Tứ ca, bên kia của ngươi…"
Dận Chân cau mày nói: “Ngươi chỉ cần vui vẻ sống của ngươi là được, chuyện bên ngoài có ta lo liệu, hà tất phí tâm vào những việc này?"
Dận Tộ cười khổ nói: “Chuyện khác thì cũng thôi, chuyện này rốt cuộc có liên quan đến ta, Tứ ca không nói chẳng phải càng khiến ta bất an?"
Ngón tay của Dận Chân ma sát miệng chung trà vài lượt, châm chước từ ngữ một lát mới nói: “Tháng trước, phía Sơn Tây có thổ phỉ cướp thuế ngân."
“Dùng súng kíp?"
Dận Chân ừ một tiếng, nói: “Tuần phủ Sơn Tây phái mấy nghìn người đi tiễu trừ, thế nhưng đối phương dựa vào trên trăm khẩu súng cứng rắn công phá cả nha môn. Sau lại quan phủ giả vờ đốt núi mới ép được bọn họ rút vào thâm sơn tẩu thoát. Sau đó quan phủ còn tìm được một xưởng tạo hỏa khí nhỏ trong trại của bọn họ."
Dận Tộ gật đầu, không cần phải nói, những thổ phỉ đeo súng kíp này chắc chắn là thủ hạ của Dận Chân giả trang, trong lòng có chút trầm xuống. Tuy rằng Dận Chân nửa chữ thương vong cũng không nói, thế nhưng chỉ bằng đôi câu vài lời kia cũng đã có thể tưởng tượng tình huống thảm liệt lúc ấy.
Sự tình vẫn còn một đoạn, Dận Chân dừng đôi chút, lại nói: “Nửa tháng trước, nguyên thuộc hạ của Ngô Tam Quế, tướng quân Hoàng Minh hợp cùng đám người Trần Đan Thư, Ngô Sáng tụ chúng khởi sự tại Trà Lăng Châu, Tĩnh Châu vùng Hồ Nam. Dựng cờ cầm súng, thành công đả thương được không ít quan quân cao tầng, mấy hôm sau bị địa phương bắt được, thu về hơn hai mươi khẩu súng kíp, còn xoát ra một đồ án chế tạo súng."
Dận Tộ không khỏi cảm thán năng lực hành động của Dận Chân, từ lúc lập kế hoạch đến bây giờ chưa đến hai ba tháng hắn đã lập ra được một cái lưới không chút kẽ hở như vậy, trước giả trang thổ phỉ thì cũng thôi, cái sau ngay cả thuộc hạ cũ của Ngô Tam Quế cùng loạn dân cũng bị hắn lợi dụng.
Có hai chuyện này, Khang Hy hẳn sẽ bắt đầu xem trọng hỏa khí đi? Chỉ nhìn phản ứng buổi sáng của ngài cũng có thể đoán được Dận Chân đã thành công.
Chỉ nghe Dận Chân lại nói: “Khoảng năm ngày trước, việc Hoàng Minh truyền tới ngự tiền, Hoàng a mã khẩn cấp cho người triệu Đới Tử hồi kinh."
Dận Tộ đại hỷ, đang muốn nói lại nghe Dận Chân tiếp tục: “… Lại phát hiện chủ tớ bọn họ thất tung lâu ngày."
“Cái gì?" Dận Tộ kinh hô thành tiếng, chợt thấy Dận Chân lại bình đạm thanh tĩnh nhìn y, nhất thời hiểu được…"
Dận Chân gật đầu, thản nhiên nói: “Đới Tử là Hán nhân, có hai chuyện này làm nền, cộng thêm Đới Tử mất tích sẽ khiến Hoàng a mã cảm thấy uy hiếp cực độ. Một ngày người còn chưa tìm được liền đứng ngồi không yên, cũng không dám bỏ qua chuyện hỏa khí… hơn nữa, càng quan trọng là…"
Dận Chân đứng dậy, đi tới bên cạnh Dận Tộ, vỗ vỗ vai của y, nói: “Từ nay về sau, ngươi ở trước mặt Hoàng a mã có thể lại làm càng một chút cũng không sao cả, bởi vì cả Đại Thanh hiện tại chỉ có mình ngươi có thể chế tạo súng kíp hàng loạt. Hoàng a mã thủ hộ hàng tỷ bách tính, nghìn vạn nhân tài, trên dưới trăm tôn tử, cũng chỉ có mình ngươi là có thể đối kháng với Đới Tử, có thể bảo Đại Thanh bình an."
“Tứ ca…"
“Tại Thanh triều, bình quân ba mươi Hán nhân mới có một Mãn nhân, nếu là người Hán trong tay đều nắm lợi khí như súng kíp mà chúng ta lại không có —— Hoàng a mã, ngài cũng sẽ sợ…"
“Lão Lục, từ nay về sau sẽ không còn ai dám động đến một sợi tóc của ngươi, cho dù Thái tử muốn động ngươi Hoàng a mã cũng sẽ trước hết chặt tay của hắn!"
“Lão Lục, từ nay về sau ngươi có thể to gan lớn mật sống cuộc sống mà ngươi muốn. Bên của ta ngươi không cần quan tâm, ta cuối cùng cũng không đến nỗi ngay cả…"
Dận Tộ không nghe rõ những câu cuối cùng Dận Chân nói là gì, vừa muốn hỏi kỹ đối phương đã xoay người rời đi.
Trọng tới một lần, ta cuối cùng cũng không đến mức… ngay cả kiếp trước cũng không bằng.
Đã nói muốn bảo vệ ngươi lại bị ngươi lần lượt thủ hộ sau người. Loại sự tình này, tuyệt đối không thể lại phát sinh.
Tuy rằng đám cổ nhân Thanh triều tư tưởng xơ cứng không quá quen với việc tiếp thu chuyện mới mẻ, thế nhưng cũng không chống nổi xuyên qua nữ tinh chuẩn bắt được tâm lý của bọn họ. Quả nhiên, từ cổ chí kim, không có tiểu dân chúng ở triều đại nào không thích chiếm chút tiện nghi.
Khai trương đại hạ giá: Tất cả vật phẩm đều giảm một phần mười, tiêu dùng đủ một trăm văn liền có cơ hội rút thưởng một lần!
Địa điểm rút thưởng thiết lập tại cửa chính, nhỏ từ kim chỉ lớn đến bò ngựa, hầu như không ai tay không mà về.
Nhìn người khác ôm đồ vật miễn phí vui vẻ về nhà, ai còn có thể nhịn được chứ? Cho dù là vì con bò đực cường tráng kia cũng phải đi vào xem một vòng!
Vừa đi vào xem, hàng hóa không tệ nha, giá cả cũng không đắt, giống như không chênh lệch lắm với những cửa tiệm bên ngoài nha! Cái gì, còn giảm giá một phần mười? Như vậy so với bên ngoài còn rẻ hơn nhiều! Mua xong còn có thể rút thưởng bò đực lớn?
Còn chờ cái gì? Mua mua mua a! Qua thôn này rồi liền không còn tiệm khác nữa!
Đợi mua xong ra ngoài rút thưởng, vận khí không tồi nha, rút được một túi gạo nhỏ, tuy rằng chỉ giá trị vài văn tiền cũng không lấn át được đây là miễn phí cầm về! Cái gì? Gã bên cạnh chỉ mua một trăm văn lại rút được thớt vải một trăm năm mươi văn?!
Mã đản! Yêm thế nào không có vận khí tốt như vậy đâu!
Chợt nhớ tới tiểu nha đầu nhà mình đã thật lâu chưa có y phục mới, hôm qua tức phụ cũng nói muốn cây lược, lại mua thêm cho lão nương đôi giày… nói thế nào cũng lại kéo đủ một trăm văn đi!
Loại chuyện rút thưởng này ở Thanh triều vẫn là lần đầu tiên, sức hấp dẫn không gì sánh kịp. Vô số người ôm loại tư tưởng kia đi vào tham quan, vì vậy hôm nay là một ngày đếm tiền đếm đến mỏi tay.
Sự đắt khách của siêu thị khiến lão bản của những cửa hàng xung quanh nhìn mà bốc hỏa, mua đủ một trăm văn sẽ tặng bò đực lớn? Để xem có lỗ chết các ngươi không! Nhìn xem, lại có bò bị mang đi rồi! Đáng!
Tuy rằng nghĩ như vậy, thế nhưng nhìn lượng người ra vào những ông chủ kia trong lòng biết rõ, kỳ thực hôm nay đối phương kiếm được chỉ sợ còn nhiều hơn thu nhập nửa năm của bọn họ… Bất quá cũng chỉ liền hôm nay, mọi người đều là cảm thấy ngạc nhiên mới ùa tới, đợi qua hôm nay rồi xem các ngươi còn chiêu đa dạng gì!
Đa dạng thực sự là có.
Bởi vì dân chúng ngay trong hôm đó, sau khi từ siêu thị trở về liền phát hiện bản thân của mình giống như đã mua rất nhiều thứ không cần thiết, bất quá đều là đồ tốt lại rẻ, có thể trữ dùng dần. Nhưng mặc kệ thế nào, bắt đầu từ ngày thứ hai, không riêng siêu thị mà ngay cả chuyện làm ăn của rất nhiều cửa hàng khác đều thảm đạm hơn rất nhiều.
Tuy rằng buôn bán ế ẩm đi, thế nhưng Lưu thị lại mang hai loại thủ đoạn kích cầu tiêu biểu nhất từ hiện đại đến, kích đến các lão tổ tông thực sự không kềm chế được.
Một là ‘tích lũy điểm’, hai là ‘giá đặc biệt’.
Ngoài cửa chính siêu thị, bên trái treo một tấm biển lớn viết ‘Giá đặc biệt hôm hay: gạo thượng hạng, muối tinh trắng tuyết, vải sa mềm mại….’.
Bên trái cũng có một tấm bảng nhỏ hơn đôi chút, viết ‘tích điểm đổi quà’, quà tặng là xiêm y và những vật thực dụng, có người cảm thấy hứng thú chạy đi hỏi giá một chút, vừa hỏi liền giật mình, cư nhiên không bán mà là tặng! Thế nhưng làm sao để được tặng? Khi mua đồ tại siêu thị, dùng một văn tiền thì tích được một điểm, tích bao nhiêu điểm liền có thể đổi được món quà tặng tương ứng.
Vì vậy lại có người hỏi: Những thứ hôm qua mua còn tính sao?
Nhân viên cửa hàng trả lời: Tính, đừng nói hôm qua, chỉ cần là đồ vật đã mua trong tiệm, cho dù là mười năm trước cũng tính! Có thể mang phiếu mua hàng đến là sẽ đổi được.
Vì vậy rất nhiều người đều gấp rút về nhà tìm phiếu mua hàng hôm qua của mình, chạy đi đổi vải vóc và vân vân, hoặc là bù thêm vài văn tiền nữa khiêng về một túi gạo.
Sau đó muốn mua hàng nên đi đâu? Còn phải nghĩ sao? Đương nhiên là siêu thị, vừa rẻ tiền lại đa dạng, mua xong còn có thể dùng phiếu mua đổi gạo nha!
Sức mua của bách tính có hạn, nhiều người đi siêu thị đương nhiên lượng khách của cửa tiệm bình thường sẽ kém đi, đủ loại thủ đoạn lần lượt lên sân khấu.
Có Dận Chân tự mình đứng ra nói chuyện, quan phủ dám không chiếu ứng? Vậy nên nơi này thường xuyên có quan sai qua lại tuần tra, các thủ đoạn côn đồ náo loạn thực sự không dám dùng, vậy chiến tranh giá cả thôi!
Kết quả, mấy cửa hàng bên này vừa xâu chuỗi với nhau đồng loạt giảm giá, trước cửa siêu thị bên kia liền có một đại hán cầm loa đồng quát lớn: “Tin vui, tin vui đặc biệt…"
Tỉ mỉ vừa nghe, thiếu chút đã hôn mê —— mấy thứ vừa đọc không phải giống hệt cửa tiệm nhà mình sao? Cái giá này… gia không bán nổi nha!
Gia không tin các ngươi bán như vậy lại không lỗ vốn!
Kết quả nhân gia đúng thật là không lỗ, tuy rằng trên vài mặt hàng này thâm chút tiền thế nhưng lại kiếm về gấp đôi ở những mặt hàng khác, nói trắng ra là… đang thả con tép bắt con tôm.
Lại qua một đoạn thời gian, những chủ cửa hàng kia rốt cuộc yên tĩnh, hoặc là đã nhận mệnh.
Bọn họ cũng coi như tìm được biện pháp chung sống hòa bình với siêu thị, giá cả hạ xuống thấp hơn bên kia một chút, chủng loại hàng hóa cũng bổ sung nhiều một chút, bình dân có đôi khi cũng sẽ không vì một chút tích lũy điểm mà đặc biệt chạy đến siêu thị mua sắm, dù sao cũng phải tìm khắp cửa hàng lớn như vậy —— đương nhiên, việc làm ăn xuống dốc một chút cũng là không tránh khỏi.
Sau kinh thành, siêu thị ở các nơi cũng lần lượt khai trương, tuy rằng cũng cùng gọi một cái tên thế nhưng không ai hoài nghi phía sau bọn họ đều là một ông chủ, bởi vì tên của tất cả các siêu thị đều là ‘Siêu thị’.
Giống như đời trước có vô số tiệm nhỏ đặt là ‘Tạp hóa’ vậy, ai có thể nghĩ đến chủ của tất cả ‘Tạp hóa’ đều là một người sao? Đây còn không vô nghĩa à? Hơn nữa chưởng quỹ các nơi đều lời trong lời ngoài tỏ ý, chủ nhân là thấy siêu thị ở kinh thành kiếm đồng tiền lớn mới học tập theo, vậy nên cũng không nhiều người nghĩ theo hướng này.
Trên thực tế, trừ phi đem tiểu lại đăng ký hộ tịch thổ địa của bảy mươi hai huyện thành tập trung lại với nhau, mà bảy mươi hai tiểu lại này đều là thiên tài gặp qua không quên, nói không chừng có thể tra ra được, danh nghĩa trên khế đất của những siêu thị này đều là cùng một người.
Thế nhưng dùng hiện nay đến xem, đây tựa hồ là không thể nào.
Người biết chủ khế đất là Lâm Mạt lại không biết ý nghĩa đặc thù của cái tên này, kẻ biết Lâm Mạt lài ai lại không thể biết chủ nhân mỗi mảnh đất ở các huyện thành đều thuộc về Lâm Mạt.
Vậy nên, Dận Tộ nguyên bản được mang ra dùng làm ngụy trang, dưới thao tác cố tình của Dận Chân, cho tới bây giờ, thậm chí là một đoạn thời gian rất dai trong tương lai, y chỉ là ‘ông chủ sau màn’ khiêm tốn không gì sánh được.
Sau đó nữa, tại thời đại không có ý thức bản quyền này, lại có vô số nhà ‘siêu thị’ dưới tình huống không cho Dận Tộ nửa cắc tiền gia nhập liên minh rầm rộ mở ra, đem thân phận của Dận Tộ giấu diếm càng sâu hơn nữa.
——
“Mang xuống!" Tại Đạm Ninh cư, Dận Tộ chống lại ánh mắt oán niệm của Khang Hy, đem đĩa thịt dê hầm mỡ dầu lóng lánh thoạt nhìn rất ngon miệng dưới đũa của ngài dời đi, đổi thành một chén canh suông, còn phân phó cung nữ: “Căn dặn Ngự thiện phòng, thực đơn của Hoàng a mã mỗi ngày đều phải đưa thái y xem qua, chớ có thứ gì cũng dọn lên!"
Đừng xem hiện tại có danh hào Hoàng đế thêm thân, thế nhưng trên thực tế Khang Hy cũng chỉ sống đến sáu mươi chín tuổi mà thôi.
Sáu mươi chín tuổi rất thọ sao?
Đừng khôi hài nữa, ở cái xã hội kia của Dận Tộ, tuổi về hưu phổ thông của công nhân viên chức đều kéo dài đến tận sáu mươi lăm tuổi rồi! Cấp bậc cao, đến tận bảy mươi lăm tuổi mới bắt đầu lui xuống, lui xuống xong còn có thể sống được rất nhiều năm đâu!
Theo Dận Tộ xem ra, thời đại này không khí trong lành, nước sông cũng không ô nhiễm như đời sau, Khang Hy lại coi như có chút chú trọng dưỡng sinh, những đại phu lợi hại nhất cả nước đều vây quanh bên cạnh ngài, hơn nữa gia tộc cũng không nghe nói có tiền sử bệnh ung thư, bạch cầu linh tinh gì đó, sáu mươi chín tuổi thật tình không tính thọ.
Vậy nên, ngày thường nhất định đã chú ý lại phải càng thêm chú ý.
Nhìn bộ dạng này của Tiểu Lục nhi, Khang Hy cảm thấy ngày thường sủng ái y cũng không phải không có đạo lý.
Đổi thành đứa con khác của ngài, cho dù phát giác ngài đã ăn nhiều chút dầu mỡ phần lớn đều sẽ không lên tiếng, cho dù không yên lặng cũng sẽ là nghiêm trang dùng đủ lý do cái gì vì nước vì dân, vì sự hiếu thuận của nhi tử (ẩn dụ bản thân) mà khuyên ngài bảo trọng long thể, sau đó lại giả vờ thân cận lo lắng xum xoe khiến ngài vừa nghe liền chán nản. Chỉ có Tiểu Lục nhi trước mặt là cứ vậy không nhịn được vung tay lên, một câu ‘Mang xuống!’ kia nói đến trong lòng ngài vô cùng thoải mái.
May mà lúc này Dận Tộ đang chuyên tâm lọc xương cá, không phát giác suy nghĩ của Khang Hy, bằng không sợ là phải mắng mấy câu khó nghe ra.
“Ăn cái này tốt cho mắt." Dận Tộ đem thịt cá đã gỡ xương đặt vào đĩa của Khang Hy, nói: “Mấy hôm nay hay thấy Hoàng a mã dụi mắt, tốt nhất là tìm một thái y đến nhìn, lúc xem tấu chương cũng đừng xem quá lâu, mỗi qua hai khắc liền đứng lên nhìn quanh một vòng, nhiều nhìn những thứ màu xanh biếc gì đó có thể hóa giải mệt nhọc. Còn nữa, phương pháp lần trước nhi thần dạy cho Lương Cửu Công, một ngày ít nhất phải ấn hai lần…"
“Trẫm đã biết!" Khang Hy bất đắc dĩ nói: “Lão Lục ngươi bây giờ là càng ngày càng dài dòng!"
“Ai bảo chỉ có nhi tử là rảnh rỗi nhất đâu!" Dận Tộ nói: “Đợi vài hôm nữa Hoàng a mã khởi hành đi tái ngoại, muốn nghe nhi tử dong dài cũng không nghe được."
Khang Hy nhìn hắn: “Thế nào? Ngươi không đi?"
“Không đi!" Dận Tộ lắc đầu: “Hai cái lâm viên của nhi tử trong kinh đều đang kiến tạo, nếu nhi tử đi, nhỡ bọn họ bớt ăn xén nguyên vật liệu thì làm sao bây giờ?"
Khang Hy giận đến phát cười: “Không ngờ trẫm còn không trọng yếu bằng hai khu lâm viên?"
Dận Tộ hoàn toàn không có ý tứ khủng hoảng, đương nhiên nói: “Bên cạnh Hoàng a mã có nhiều người như vậy, thêm một nhi tử không nhiều, thiếu càng không ít, nhưng hai khu vườn kia không có nhi tử liền không thành."
Khang Hy hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói: “Trẫm lần này phụng Hoàng thái hậu đông tuần, vốn là muốn lệnh Đức phi hộ tống hầu hạ, xem ra là không cần nữa rồi?"
Ách? Còn có chuyện này?
Dận Tộ chớp mắt mấy cái, ngạch nương mười ba tuổi vào cung, cho tới bây giờ đã hai mươi lăm năm, suốt hai mươi lăm năm này số lần nàng rời cung có thể đếm được trên đầu ngón tay, hẳn cũng muốn ra ngoài xem một chút đi? Bất quá, cái chỗ tái ngoại kia vừa xa xôi lại không có gì chơi vui, nếu là tùy giá lần nam tuần sang năm cũng có thể để Hoàng a mã đưa ngạch nương theo thì tốt rồi…
“Vậy…" Dận Tộ do dự mãi: “Nhi tử cùng ngạch nương thương lượng một chút?"
Phổi của Khang Hy giận đến sắp nổ, vỗ bàn một cái: “Cút cút cút!"
Dận Tộ hừ lạnh nói: “Cút thì cút!"
Với tay lấy một cái bánh ngô trên bàn, gặm gặm ra ngoài.
Dận Tộ thật ra đi đến kiên cường, bất quá ngày hôm sau vừa tiến cung, nhìn thấy sắc mặt không che giấu được vui mừng của Đức phi liền biết nguy rồi.
Đức phi đem dưa hấu cắt thành mảnh nhỏ, lại dùng đũa bạc lấy hạt ra hết rồi mới đưa cho y ăn, miệng nói: “Cũng chỉ nghe được bệ hạ có ý tứ này, ngạch nương thật ra đều không có gì, kỳ thực ở trong cung cũng đã quen, đời này chỉ là như vậy…"
Dận Tộ làm sao không nghe ra được sự hướng tới trong ngữ điệu của Đức phi, thâm tâm thầm mắng Khang Hy đê tiện, đầu này vừa nói quên đi đầu kia lại thông tiếng gió cho Đức phi, nếu để Đức phi biết được vì y mà nàng không thể ra cửa, chẳng phải liền xong đời?
Miệng nói: “Ngạch nương yên tâm, Hoàng a mã nói như vậy nhất định có vài phần xác thực, nếu không ai dám loạn truyền vào tay người!"
Trong lòng lại nghĩ, rốt cuộc phải làm sao mới dụ được Khang Hy hồi tâm chuyển ý đâu! Phiền!
Vừa trở lại Tĩnh Minh viên, Dận Tộ còn chưa nghĩ ra biện pháp đã bị Khang Hy triệu đến Sướng Xuân viên,
Lúc Dận Tộ gặp Khang Hy, ngài không phải đang ở Đạm Ninh cư xem tấu chương mà là ra ngoài bắn bia. Dận Tộ vừa nhìn thấy vật trong ngài nhất thời càng thêm hoảng sợ, trước hết tiến lên đoạt, nói: “Thứ đồ chơi này là khi nhi tử còn bé làm ra đùa giỡn, hiện tại đã bỏ không mười năm rồi, Hoàng a mã cũng không sợ cướp cò bị thương."
Thứ Khang Hy cầm trong tay đúng là súng kíp liên phát y làm khi còn bé, bất quá y ngại thiết kế của Đới Tử quá giống tỳ bà, tròn trịa mập mạp, nên liền đem băng đạn của hậu thế chế tạo ra.
Khang Hy cười nói: “Vẫn còn nhớ đây là đồ chơi do ngươi làm sao! Trẫm khó khăn lắm mới kéo được nó ra khỏi đống đồ bụi bậm chồng chất của ngươi, đã mười năm chưa từng chạm qua rồi đúng không? Hiện tại muốn ngươi làm, ngươi còn làm được?"
Đã mười năm lại không hề bị gỉ sét, có thể thấy được những người bảo quản cũng là rất dụng tâm!
Dận Tộ thưởng thức đại tác phẩm lúc nhỏ của mình, chỉ chỉ vào đầu, nói: “Chỗ này nha, tuyệt đối là càng dùng càng linh hoạt, mấy năm nay nhi tử cũng không để nó nhàn rỗi, làm sao có thể ngay bản thân khi còn bé cũng không bằng? Nếu Hoàng a mã ngài thích, nhi tử chỉ cần hai ba ngày liền có thể làm ra một khẩu khác, xác định tuyệt đối tốt hơn thứ này."
Nét mặt Khang Hy lộ vẻ vui mừng, nói: “Ngươi nếu có thể làm được một khẩu tốt hơn cái này, trẫm nhất định có trọng thưởng! Ngươi không phải thích lâm viên sao? Trẫm lại ban cho ngươi một nơi!"
Dận Tộ lắc đầu bật cười, nói: “Nhi tử đâu thích lâm viên chứ? Ban đầu chỉ muốn xây một cái để chính mình ở, sau lại Hoàng a mã lệnh Nội vụ phủ sửa sang cho nhi tử một nơi, nhi tử cảm thấy chỗ kia nếu đã mua rồi bỏ hoang lại đáng tiếc, vậy nên tiếp tục sửa thành du viên ngoại thành. Hoàng a mã nếu thật muốn thưởng nhi tử, vậy lần nam tuần sang năm cũng mang ngạch nương theo có được không?"
Thấy nhi tử hiếu thuận, cho dù đối tượng không phải mình Khang Hy cũng thật cao hứng, cười nói: “Hảo, trẫm duẫn, bất quá nếu như không làm được…"
Dận Tộ xì một tiếng, nói: “Chưa thấy ai như ngài, tự coi thường nhi tử của mình!"
Phất tay một cái cứ như vậy rời đi.
Đợi y đi xa rồi, nụ cười trên mặt Khang Hy mới chậm rãi thu lại, thậm chí có chút nét lãnh khốc: “Phân phó, tiếp tục tìm cho trẫm! Cho dù đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra hắn, không bắt sống được thì dù có giết chết cũng phải tìm về!"
“… Dạ."
——
Vừa vào Tĩnh Minh viên, Dận Tộ cất tiếng hỏi quản gia đang cúi đầu thi lễ: “Tứ ca có ở trong viện không?"
Quản gia đáp: “Tứ gia mới vừa đi, nói buổi tối sẽ trở lại."
Dận Tộ nói: “Tứ ca trở lại liền báo cho ta biết, đúng rồi, thu dọn đồ đạc, ngày mai hồi kinh ở hai ngày."
“Dạ."
Đến buổi chiều, chưa đợi Dận Tộ đi tìm Dận Chân đã tự đến, còn đưa cho y một chồng ngân phiếu: “Siêu thị đã bắt đầu kiếm lời, đây là phần của ngươi… cầm xong cứ thoải mái mà tiêu, nếu tiêu xong rồi chỗ ta còn có."
Dận Tộ hơi liếc nhìn qua, cười cười: “Có Tứ ca ở đây, đời này ta cũng không sầu không có bạc dùng."
Dận Chân chầm chập uống trà, thản nhiên nói: “Nguyên việc này cũng không phải ngươi cần quan tâm."
Lại nói: “Quản gia của ngươi nói ngươi muốn gặp ta, là có chuyện gì sao?"
Dận Tộ ừ một tiếng, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thanh âm hơi thấp, nói: “Hoàng a mã đem súng kíp ta tạo khi còn bé lật ra, lại bảo ta tạo thêm vài khẩu —— Tứ ca, bên kia của ngươi…"
Dận Chân cau mày nói: “Ngươi chỉ cần vui vẻ sống của ngươi là được, chuyện bên ngoài có ta lo liệu, hà tất phí tâm vào những việc này?"
Dận Tộ cười khổ nói: “Chuyện khác thì cũng thôi, chuyện này rốt cuộc có liên quan đến ta, Tứ ca không nói chẳng phải càng khiến ta bất an?"
Ngón tay của Dận Chân ma sát miệng chung trà vài lượt, châm chước từ ngữ một lát mới nói: “Tháng trước, phía Sơn Tây có thổ phỉ cướp thuế ngân."
“Dùng súng kíp?"
Dận Chân ừ một tiếng, nói: “Tuần phủ Sơn Tây phái mấy nghìn người đi tiễu trừ, thế nhưng đối phương dựa vào trên trăm khẩu súng cứng rắn công phá cả nha môn. Sau lại quan phủ giả vờ đốt núi mới ép được bọn họ rút vào thâm sơn tẩu thoát. Sau đó quan phủ còn tìm được một xưởng tạo hỏa khí nhỏ trong trại của bọn họ."
Dận Tộ gật đầu, không cần phải nói, những thổ phỉ đeo súng kíp này chắc chắn là thủ hạ của Dận Chân giả trang, trong lòng có chút trầm xuống. Tuy rằng Dận Chân nửa chữ thương vong cũng không nói, thế nhưng chỉ bằng đôi câu vài lời kia cũng đã có thể tưởng tượng tình huống thảm liệt lúc ấy.
Sự tình vẫn còn một đoạn, Dận Chân dừng đôi chút, lại nói: “Nửa tháng trước, nguyên thuộc hạ của Ngô Tam Quế, tướng quân Hoàng Minh hợp cùng đám người Trần Đan Thư, Ngô Sáng tụ chúng khởi sự tại Trà Lăng Châu, Tĩnh Châu vùng Hồ Nam. Dựng cờ cầm súng, thành công đả thương được không ít quan quân cao tầng, mấy hôm sau bị địa phương bắt được, thu về hơn hai mươi khẩu súng kíp, còn xoát ra một đồ án chế tạo súng."
Dận Tộ không khỏi cảm thán năng lực hành động của Dận Chân, từ lúc lập kế hoạch đến bây giờ chưa đến hai ba tháng hắn đã lập ra được một cái lưới không chút kẽ hở như vậy, trước giả trang thổ phỉ thì cũng thôi, cái sau ngay cả thuộc hạ cũ của Ngô Tam Quế cùng loạn dân cũng bị hắn lợi dụng.
Có hai chuyện này, Khang Hy hẳn sẽ bắt đầu xem trọng hỏa khí đi? Chỉ nhìn phản ứng buổi sáng của ngài cũng có thể đoán được Dận Chân đã thành công.
Chỉ nghe Dận Chân lại nói: “Khoảng năm ngày trước, việc Hoàng Minh truyền tới ngự tiền, Hoàng a mã khẩn cấp cho người triệu Đới Tử hồi kinh."
Dận Tộ đại hỷ, đang muốn nói lại nghe Dận Chân tiếp tục: “… Lại phát hiện chủ tớ bọn họ thất tung lâu ngày."
“Cái gì?" Dận Tộ kinh hô thành tiếng, chợt thấy Dận Chân lại bình đạm thanh tĩnh nhìn y, nhất thời hiểu được…"
Dận Chân gật đầu, thản nhiên nói: “Đới Tử là Hán nhân, có hai chuyện này làm nền, cộng thêm Đới Tử mất tích sẽ khiến Hoàng a mã cảm thấy uy hiếp cực độ. Một ngày người còn chưa tìm được liền đứng ngồi không yên, cũng không dám bỏ qua chuyện hỏa khí… hơn nữa, càng quan trọng là…"
Dận Chân đứng dậy, đi tới bên cạnh Dận Tộ, vỗ vỗ vai của y, nói: “Từ nay về sau, ngươi ở trước mặt Hoàng a mã có thể lại làm càng một chút cũng không sao cả, bởi vì cả Đại Thanh hiện tại chỉ có mình ngươi có thể chế tạo súng kíp hàng loạt. Hoàng a mã thủ hộ hàng tỷ bách tính, nghìn vạn nhân tài, trên dưới trăm tôn tử, cũng chỉ có mình ngươi là có thể đối kháng với Đới Tử, có thể bảo Đại Thanh bình an."
“Tứ ca…"
“Tại Thanh triều, bình quân ba mươi Hán nhân mới có một Mãn nhân, nếu là người Hán trong tay đều nắm lợi khí như súng kíp mà chúng ta lại không có —— Hoàng a mã, ngài cũng sẽ sợ…"
“Lão Lục, từ nay về sau sẽ không còn ai dám động đến một sợi tóc của ngươi, cho dù Thái tử muốn động ngươi Hoàng a mã cũng sẽ trước hết chặt tay của hắn!"
“Lão Lục, từ nay về sau ngươi có thể to gan lớn mật sống cuộc sống mà ngươi muốn. Bên của ta ngươi không cần quan tâm, ta cuối cùng cũng không đến nỗi ngay cả…"
Dận Tộ không nghe rõ những câu cuối cùng Dận Chân nói là gì, vừa muốn hỏi kỹ đối phương đã xoay người rời đi.
Trọng tới một lần, ta cuối cùng cũng không đến mức… ngay cả kiếp trước cũng không bằng.
Đã nói muốn bảo vệ ngươi lại bị ngươi lần lượt thủ hộ sau người. Loại sự tình này, tuyệt đối không thể lại phát sinh.
Tác giả :
Duo Duo