Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em
Chương 102: Quả nhiên cô ấy giỏi ăn uống(2)
Phải mất một lúc lâu sau Lâm Giang mới có thể sực nhớ ra anh muốn nói điều gì: Cô ấy quả nhiên giỏi mấy chuyện ăn uống!!
Anh là một người đàn ông mà còn kén ăn hơn cả cô, thật đúng là đáng xấu hổ mà!
Sau khi đã ăn no, Thi Yến mới để ý rằng Lâm Giang đang mải nhìn chằm chằm vào ba cái bát trống trơn trước mặt cô mà không hề đụng thìa tiếp tục ăn bát hoành thánh của anh. Tự ngẫm thấy mình chẳng làm gì sai cả, cô liền ngây thơ hỏi anh, "Anh no rồi đấy à?"
Thực ra thì tôi chưa ăn no. Chỉ là đầu tôi đang quay như chong chóng nên mới không có khẩu vị ăn uống gì cả mà thôi… Lâm Giang thầm nghĩ trong đầu mấy lời này nhưng chỉ trả lời Thi Yến một chữ "Ừm"
Một, hai, ba, bốn…Anh để thừa những sáu viên hoành thánh! Lãng phí quá đi mất! Thật đáng tiếc!
Thi Yến nhìn bát hoành thánh chưa ăn hết của Lâm Giang mà không chớp mắt, cô do dự một lúc rồi rất không đành lòng mà gọi chủ quán tới, "Ông chủ, hóa đơn ạ!"
Này cái cô kia, cô đang nhìn đi đâu thế hả? Đừng nói với tôi rằng cô đã ăn những ba bát hoành thánh rồi mà vẫn chưa thấy no đấy nhé? Không phải cô đang định trộm bát hoành thánh của tôi để ăn tiếp nữa chứ…
Lâm Giang thực sự nghiêm túc sợ Thi Yến sẽ bất ngờ đưa tay ra lấy bát hoành thánh của anh nên anh rất kín đáo mà hành động nhanh hơn cô một bước, đem chiếc bát vô tội ấy kéo về gần anh hơn. Phải đến khi chủ quán đến bàn của hai người và đưa hóa đơn cho bọn họ thì anh mới chịu buông tay ra để tìm chút tiền trong túi áo.
Lúc này Thi Yến cũng đang bỏ tay vào túi áo của cô, "Để tôi-"
Tuy nhiên, Lâm Giang đã nhanh tay trả tiền cho chủ quán rồi.
Anh quay sang phía Thi Yến nói, "Tôi không muốn trở thành một tên trai bao."
Trai bao á… Không phải đó là cách mà người ta dùng để gọi người đàn ông mà được trả tiền để trở thành người tình hoặc vệ sĩ của một người phụ nữ sao?
A-anh ấy đang tự so sánh chính anh với một tên trai bao đấy à?
Thi Yến nhìn thẳng về phía Lâm Giang bằng ánh mắt có chút kỳ lạ.
Bắt gặp ánh mắt ấy của cô khiến Lâm Giang cảm thấy có chút choáng váng. Phải mất một lúc sau anh mới nhận ra rằng lúc nãy anh đã dùng sai từ rồi.
Mình bị làm sao thế này?! Từ khi cô ấy nhìn thấy mấy tờ tạp chí khiêu dâm kia mình cứ liên tục nói sai hết lần này đến lần khác là thế nào…
Lâm Giang xoa xoa hai bên thái dương đang đau nhức của anh rồi nói thêm, "Ý tôi là tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền thay tôi."
"À." Thi Yến nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Sau khi nhận lại tiền thừa từ ông chủ, Lâm Giang đứng dậy, nói, "Đi thôi."
Thi Yến cầm theo đồ đạc của cô rồi ngoan ngoãn đi theo anh.
Điều khiến cô ngạc nhiên là người tài xế vẫn đang đợi bọn họ ở bên lề đường.
Nhưng lúc này Thi Yến không đi theo Lâm Giang nữa. "Ừm…"
Nghe giọng Thi Yến, Lâm Giang dừng bước rồi quay người lại phía sau nhìn cô. Để ý thấy cô vẫn đang đứng ở lối vào tiệm bán đồ ăn sáng lúc nãy, anh hơi nhíu mày lại.
Thi Yến: "…Anh nên đi cùng chú tài xế đi. Ở đây cũng không cách xa trường học lắm nên cứ để tôi đi bộ về là được rồi."
Lâm Giang càng nhíu mày chặt hơn trước.
Thấy anh không trả lời, Thi Yến đành tiếp tục giải thích, "Sắp đến giờ vào lớp buổi sáng rồi nên chắc có rất nhiều người cũng đang trên đường tới trường. Nếu để bọn họ trông thấy chúng ta bước ra từ cùng một chiếc xe hơi thì sẽ không hay đâu…"
Điều đó chắc chắn là kỳ lạ rồi. Cô chẳng nói gì sai cả. Chính anh mới là người không muốn ai phát hiện ra mối quan hệ giữa bọn họ… hơn nữa cô cũng trông thấy lúc này biểu cảm trên mặt anh thậm chí còn đen hơn cả lúc nãy. Có chút lúng túng, cô tiếp tục, "…Vì thế anh nên lên xe đi. Tôi sẽ không đi theo đâu."
Đôi môi của Lâm Giang mím chặt lại với nhau, ánh nhìn mà anh đang hướng thẳng về phía Thi Yến trông đáng sợ đến không thể tưởng tượng nổi.
Thi Yến rất thật thà mà lùi về phía sau nửa bước sau đó tự mình quyết định rằng vì sự an toàn của bản thân, cô nên chạy đi thì hơn. "Tôi đi đây. Tạm biệt…"
Nói xong những lời đó, Thi Yến bắt đầu nhanh chân bước về phía cổng trường.
Nhưng cô còn chưa đi được bao xa thì một thứ gì đó bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô –Lâm Giang cùng gương mặt tối sầm của anh đang hướng về phía cô bằng những sải chân thật dài.
Anh ấy đang làm gì vậy chứ? Anh ấy định đánh mình đấy à?
Nghĩ vậy, Thi Yến cố tình bước càng nhanh hơn.
Anh là một người đàn ông mà còn kén ăn hơn cả cô, thật đúng là đáng xấu hổ mà!
Sau khi đã ăn no, Thi Yến mới để ý rằng Lâm Giang đang mải nhìn chằm chằm vào ba cái bát trống trơn trước mặt cô mà không hề đụng thìa tiếp tục ăn bát hoành thánh của anh. Tự ngẫm thấy mình chẳng làm gì sai cả, cô liền ngây thơ hỏi anh, "Anh no rồi đấy à?"
Thực ra thì tôi chưa ăn no. Chỉ là đầu tôi đang quay như chong chóng nên mới không có khẩu vị ăn uống gì cả mà thôi… Lâm Giang thầm nghĩ trong đầu mấy lời này nhưng chỉ trả lời Thi Yến một chữ "Ừm"
Một, hai, ba, bốn…Anh để thừa những sáu viên hoành thánh! Lãng phí quá đi mất! Thật đáng tiếc!
Thi Yến nhìn bát hoành thánh chưa ăn hết của Lâm Giang mà không chớp mắt, cô do dự một lúc rồi rất không đành lòng mà gọi chủ quán tới, "Ông chủ, hóa đơn ạ!"
Này cái cô kia, cô đang nhìn đi đâu thế hả? Đừng nói với tôi rằng cô đã ăn những ba bát hoành thánh rồi mà vẫn chưa thấy no đấy nhé? Không phải cô đang định trộm bát hoành thánh của tôi để ăn tiếp nữa chứ…
Lâm Giang thực sự nghiêm túc sợ Thi Yến sẽ bất ngờ đưa tay ra lấy bát hoành thánh của anh nên anh rất kín đáo mà hành động nhanh hơn cô một bước, đem chiếc bát vô tội ấy kéo về gần anh hơn. Phải đến khi chủ quán đến bàn của hai người và đưa hóa đơn cho bọn họ thì anh mới chịu buông tay ra để tìm chút tiền trong túi áo.
Lúc này Thi Yến cũng đang bỏ tay vào túi áo của cô, "Để tôi-"
Tuy nhiên, Lâm Giang đã nhanh tay trả tiền cho chủ quán rồi.
Anh quay sang phía Thi Yến nói, "Tôi không muốn trở thành một tên trai bao."
Trai bao á… Không phải đó là cách mà người ta dùng để gọi người đàn ông mà được trả tiền để trở thành người tình hoặc vệ sĩ của một người phụ nữ sao?
A-anh ấy đang tự so sánh chính anh với một tên trai bao đấy à?
Thi Yến nhìn thẳng về phía Lâm Giang bằng ánh mắt có chút kỳ lạ.
Bắt gặp ánh mắt ấy của cô khiến Lâm Giang cảm thấy có chút choáng váng. Phải mất một lúc sau anh mới nhận ra rằng lúc nãy anh đã dùng sai từ rồi.
Mình bị làm sao thế này?! Từ khi cô ấy nhìn thấy mấy tờ tạp chí khiêu dâm kia mình cứ liên tục nói sai hết lần này đến lần khác là thế nào…
Lâm Giang xoa xoa hai bên thái dương đang đau nhức của anh rồi nói thêm, "Ý tôi là tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền thay tôi."
"À." Thi Yến nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Sau khi nhận lại tiền thừa từ ông chủ, Lâm Giang đứng dậy, nói, "Đi thôi."
Thi Yến cầm theo đồ đạc của cô rồi ngoan ngoãn đi theo anh.
Điều khiến cô ngạc nhiên là người tài xế vẫn đang đợi bọn họ ở bên lề đường.
Nhưng lúc này Thi Yến không đi theo Lâm Giang nữa. "Ừm…"
Nghe giọng Thi Yến, Lâm Giang dừng bước rồi quay người lại phía sau nhìn cô. Để ý thấy cô vẫn đang đứng ở lối vào tiệm bán đồ ăn sáng lúc nãy, anh hơi nhíu mày lại.
Thi Yến: "…Anh nên đi cùng chú tài xế đi. Ở đây cũng không cách xa trường học lắm nên cứ để tôi đi bộ về là được rồi."
Lâm Giang càng nhíu mày chặt hơn trước.
Thấy anh không trả lời, Thi Yến đành tiếp tục giải thích, "Sắp đến giờ vào lớp buổi sáng rồi nên chắc có rất nhiều người cũng đang trên đường tới trường. Nếu để bọn họ trông thấy chúng ta bước ra từ cùng một chiếc xe hơi thì sẽ không hay đâu…"
Điều đó chắc chắn là kỳ lạ rồi. Cô chẳng nói gì sai cả. Chính anh mới là người không muốn ai phát hiện ra mối quan hệ giữa bọn họ… hơn nữa cô cũng trông thấy lúc này biểu cảm trên mặt anh thậm chí còn đen hơn cả lúc nãy. Có chút lúng túng, cô tiếp tục, "…Vì thế anh nên lên xe đi. Tôi sẽ không đi theo đâu."
Đôi môi của Lâm Giang mím chặt lại với nhau, ánh nhìn mà anh đang hướng thẳng về phía Thi Yến trông đáng sợ đến không thể tưởng tượng nổi.
Thi Yến rất thật thà mà lùi về phía sau nửa bước sau đó tự mình quyết định rằng vì sự an toàn của bản thân, cô nên chạy đi thì hơn. "Tôi đi đây. Tạm biệt…"
Nói xong những lời đó, Thi Yến bắt đầu nhanh chân bước về phía cổng trường.
Nhưng cô còn chưa đi được bao xa thì một thứ gì đó bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô –Lâm Giang cùng gương mặt tối sầm của anh đang hướng về phía cô bằng những sải chân thật dài.
Anh ấy đang làm gì vậy chứ? Anh ấy định đánh mình đấy à?
Nghĩ vậy, Thi Yến cố tình bước càng nhanh hơn.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ