Thanh Xuân Không Nuối Tiếc
Chương 63: Thói quen
Hai ngày tiếp theo trôi qua thật nhanh, mà có ngoại lệ lần một thì sẽ lại có lần hai, và đương nhiên đó là chuyện ngủ chung rồi. Ngày anh đi, đứng ở sân bay, anh còn mặt dày mà nói với cô:
“Darling, anh thật không nỡ đi. Anh muốn hàng đêm được ôm em ngủ."
Cô trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt thoáng ửng hồng, mắng:
“Anh bớt nói linh tinh đi."
Anh ôm lấy cô, ngửi hương hoa nhài nhàn nhạt trên tóc cô, thở dài:
“Đâu phải linh tinh, anh tạo thành thói quen mất rồi."
Cô dựa vào ngực anh, lắc đầu mỉm cười, không nói gì. Có thể là dần quen với việc phải cách biệt nhau rồi, nên cũng chẳng cảm thấy buồn như mọi khi. Thực ra nói không buồn cũng không đúng, chỉ là quen rồi mà thôi, cảm giác cô đơn khi không có anh ở đây lại chiếm cứ toàn bộ thế giới của cô.
Sau khi tiễn anh đi, cô quay trở về nhà, chuẩn bị đi làm. Vì vẫn lo lắng chuyện lần trước, anh không yên tâm về cô lắm, trước khi đi cứ luôn miệng nhắc nhở rằng không được đi một mình, nếu muộn quá thì phải bắt xe về, anh còn dọa cô, nếu cô không nghe lời anh, anh sẽ xin chuyển học đến đây học cùng cô, thuận lợi cho việc trông chừng cô.
Anh nói như vậy, cô tin, bởi vì anh là người nói được làm được, chỉ cần là anh muốn, mọi chuyện đều sẽ được xử lý. Giống như chuyện điều tra về hai tên suýt chút nữa đã làm nhục cô kia, trước ngày anh đi, đã nói cho cô biết. Thực ra có người thuê bọn chúng, nhưng về phần tên là gì thì cả hai đều không biết, chỉ nhớ đó là một cô gái phương Đông xinh đẹp, có vài phần giống với cô. Chỉ cần nói đến đây, anh và cô liền hiểu ngay được đó là người nào rồi. Chỉ trách không có chứng cứ, không thể phán tội.
Sau một ngày mệt mỏi, cô nằm lên chiếc giường nhỏ, định gọi điện thoại cho anh thì thống báo ở máy tính khiến cô dừng luôn hành động. Thì ra anh đang đợi cô, vừa thấy cô online liền nhắn tín cho cô luôn. Anh than thở với cô rằng, không có cô, không có thân thể mềm mại của cô trong tay, không có mùi dầu gội hương hoa nhài của cô liền không thể ngủ ngon.
Đọc từng tin nhắn từng tin nhắn một, cô không thể che được sự ngọt ngào từ nụ cười trên môi kia. Nghe anh kể khổ xong, cô tắt máy tính, chuẩn bị đi ngủ. Kéo chăn lên, chui vào trong, trùm chăn kín người, nhắm mắt lại… thế nhưng lại không ngủ được.
Trằn trọc xoay qua xoay lại nửa ngày vẫn không thể ngủ, cô bỗng nhớ tới lồng ngực ấm áp, tiếng trái tim đập mạnh mẽ bên tai, mùi hương rất riêng của anh, vòng tay dịu dàng mà có lực vòng qua chiếc eo nhỏ của cô, nhiệt độ ấm nóng của anh… Cô nhớ quá, cô nhớ anh quá rồi.
Thói quen rất dễ để tạo thành, nhưng việc từ bỏ một thói quen lại là một quá trình đầy khó khăn. Cô đương nhiên biết điều này, thế nhưng lúc chấp nhận cho anh ngủ cùng, lại nghĩ rằng chỉ có 4 ngày thôi, sẽ chẳng tạo thành thói quen được. Bây giờ ngẫm lại, cảm thấy năng lực thích nghi của mình thật mạnh, cô không khỏi cảm thán.
Nhưng mạnh thì mạnh, điều quan trọng là bây giờ cô chẳng có cách nào ngủ nổi. Hơn 12 giờ đêm rồi, khó chịu quá. Cô ngồi dậy, ôm gối, cầm điện thoại lên, gọi cho anh. Rất nhanh điện thoại được kết nối. Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên:
“Sao vậy? Không ngủ được?"
Anh đúng là hiểu cô quá nha, việc cô mất ngủ cũng biết. Cô nói, giọng đượm buồn:
“Tất cả là tại anh, em quen với chiếc giường có hai người rồi."
Cô nghe thấy bên kia truyền đến tiếng cười, liền giận dỗi nói:
“Đừng có cười, không được cười."
Anh cố nhịn cười, nói: “Được, không cười, vậy anh nói chuyện với em nhé. Lúc nào muốn ngủ thì cứ ngủ."
Cô ngoan ngoãn trả lời: “Vâng."
Sau đó, hai con người rảnh rỗi nói hết từ chuyện trên trời xuống dưới đất, nói hết về châu Âu lại đến châu Mĩ, từ quá khứ đến hiện tại, rồi bàn luôn đến cả tương lai. Khi nhắc đến tương lai, cô đã buồn ngủ, khi đó loáng thoáng nghe được anh nói rằng: “Em sau này sẽ chỉ có thể gả cho anh…" rồi cơn buồn ngủ ập tới, cô không nghe rõ mấy câu anh nói, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng thở đều đều của cô, anh biết cô đã ngủ say rồi, không quấy rầy cô nữa, liền trực tiếp ngắt điện thoại, trong lòng thầm than: “Đang cầu hôn mà em lại tạt cho tôi một chậu nước lạnh như vậy sao?"
Nhưng tương lai của cả hai còn dài, sẽ có một ngày, anh sẽ đứng trước mặt cô, trực tiếp cầu hôn cô, anh muốn ngắm nhìn khuôn mặt lúc đó của cô, muốn biết câu trả lời của cô. Mới nghĩ thôi mà tim anh đã đập rộn ràng rồi. Thật là, nhớ cô gái của anh quá.
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, thấy trong người hơi mệt mỏi, theo thói quen của vài ngày trước mà đưa tay sờ sờ chỗ nằm bên cạnh. Chẳng có hơi ấm nào, cô thu tay về, lòng cười khổ. Thói quen… thật chết tiệt, cô cứ như đưa có bệnh vậy.
“Darling, anh thật không nỡ đi. Anh muốn hàng đêm được ôm em ngủ."
Cô trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt thoáng ửng hồng, mắng:
“Anh bớt nói linh tinh đi."
Anh ôm lấy cô, ngửi hương hoa nhài nhàn nhạt trên tóc cô, thở dài:
“Đâu phải linh tinh, anh tạo thành thói quen mất rồi."
Cô dựa vào ngực anh, lắc đầu mỉm cười, không nói gì. Có thể là dần quen với việc phải cách biệt nhau rồi, nên cũng chẳng cảm thấy buồn như mọi khi. Thực ra nói không buồn cũng không đúng, chỉ là quen rồi mà thôi, cảm giác cô đơn khi không có anh ở đây lại chiếm cứ toàn bộ thế giới của cô.
Sau khi tiễn anh đi, cô quay trở về nhà, chuẩn bị đi làm. Vì vẫn lo lắng chuyện lần trước, anh không yên tâm về cô lắm, trước khi đi cứ luôn miệng nhắc nhở rằng không được đi một mình, nếu muộn quá thì phải bắt xe về, anh còn dọa cô, nếu cô không nghe lời anh, anh sẽ xin chuyển học đến đây học cùng cô, thuận lợi cho việc trông chừng cô.
Anh nói như vậy, cô tin, bởi vì anh là người nói được làm được, chỉ cần là anh muốn, mọi chuyện đều sẽ được xử lý. Giống như chuyện điều tra về hai tên suýt chút nữa đã làm nhục cô kia, trước ngày anh đi, đã nói cho cô biết. Thực ra có người thuê bọn chúng, nhưng về phần tên là gì thì cả hai đều không biết, chỉ nhớ đó là một cô gái phương Đông xinh đẹp, có vài phần giống với cô. Chỉ cần nói đến đây, anh và cô liền hiểu ngay được đó là người nào rồi. Chỉ trách không có chứng cứ, không thể phán tội.
Sau một ngày mệt mỏi, cô nằm lên chiếc giường nhỏ, định gọi điện thoại cho anh thì thống báo ở máy tính khiến cô dừng luôn hành động. Thì ra anh đang đợi cô, vừa thấy cô online liền nhắn tín cho cô luôn. Anh than thở với cô rằng, không có cô, không có thân thể mềm mại của cô trong tay, không có mùi dầu gội hương hoa nhài của cô liền không thể ngủ ngon.
Đọc từng tin nhắn từng tin nhắn một, cô không thể che được sự ngọt ngào từ nụ cười trên môi kia. Nghe anh kể khổ xong, cô tắt máy tính, chuẩn bị đi ngủ. Kéo chăn lên, chui vào trong, trùm chăn kín người, nhắm mắt lại… thế nhưng lại không ngủ được.
Trằn trọc xoay qua xoay lại nửa ngày vẫn không thể ngủ, cô bỗng nhớ tới lồng ngực ấm áp, tiếng trái tim đập mạnh mẽ bên tai, mùi hương rất riêng của anh, vòng tay dịu dàng mà có lực vòng qua chiếc eo nhỏ của cô, nhiệt độ ấm nóng của anh… Cô nhớ quá, cô nhớ anh quá rồi.
Thói quen rất dễ để tạo thành, nhưng việc từ bỏ một thói quen lại là một quá trình đầy khó khăn. Cô đương nhiên biết điều này, thế nhưng lúc chấp nhận cho anh ngủ cùng, lại nghĩ rằng chỉ có 4 ngày thôi, sẽ chẳng tạo thành thói quen được. Bây giờ ngẫm lại, cảm thấy năng lực thích nghi của mình thật mạnh, cô không khỏi cảm thán.
Nhưng mạnh thì mạnh, điều quan trọng là bây giờ cô chẳng có cách nào ngủ nổi. Hơn 12 giờ đêm rồi, khó chịu quá. Cô ngồi dậy, ôm gối, cầm điện thoại lên, gọi cho anh. Rất nhanh điện thoại được kết nối. Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên:
“Sao vậy? Không ngủ được?"
Anh đúng là hiểu cô quá nha, việc cô mất ngủ cũng biết. Cô nói, giọng đượm buồn:
“Tất cả là tại anh, em quen với chiếc giường có hai người rồi."
Cô nghe thấy bên kia truyền đến tiếng cười, liền giận dỗi nói:
“Đừng có cười, không được cười."
Anh cố nhịn cười, nói: “Được, không cười, vậy anh nói chuyện với em nhé. Lúc nào muốn ngủ thì cứ ngủ."
Cô ngoan ngoãn trả lời: “Vâng."
Sau đó, hai con người rảnh rỗi nói hết từ chuyện trên trời xuống dưới đất, nói hết về châu Âu lại đến châu Mĩ, từ quá khứ đến hiện tại, rồi bàn luôn đến cả tương lai. Khi nhắc đến tương lai, cô đã buồn ngủ, khi đó loáng thoáng nghe được anh nói rằng: “Em sau này sẽ chỉ có thể gả cho anh…" rồi cơn buồn ngủ ập tới, cô không nghe rõ mấy câu anh nói, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng thở đều đều của cô, anh biết cô đã ngủ say rồi, không quấy rầy cô nữa, liền trực tiếp ngắt điện thoại, trong lòng thầm than: “Đang cầu hôn mà em lại tạt cho tôi một chậu nước lạnh như vậy sao?"
Nhưng tương lai của cả hai còn dài, sẽ có một ngày, anh sẽ đứng trước mặt cô, trực tiếp cầu hôn cô, anh muốn ngắm nhìn khuôn mặt lúc đó của cô, muốn biết câu trả lời của cô. Mới nghĩ thôi mà tim anh đã đập rộn ràng rồi. Thật là, nhớ cô gái của anh quá.
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy, thấy trong người hơi mệt mỏi, theo thói quen của vài ngày trước mà đưa tay sờ sờ chỗ nằm bên cạnh. Chẳng có hơi ấm nào, cô thu tay về, lòng cười khổ. Thói quen… thật chết tiệt, cô cứ như đưa có bệnh vậy.
Tác giả :
Thất Tích