Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 79-3: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
An Hồng khóc thật lâu, thật lâu. Lộ Vân Phàm chính là nhẹ nhàng vỗ về trên lưng của cô, thỉnh thoảng lại hôn hít lên mái tóc trên đỉnh đầu của cô. Lộ Vân Phàm dịu dàng nói: "An An, cứ khóc đi, khóc ra được thì sẽ không có chuyện gì nữa rồi. Đã có tôi ở đây rồi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cậu không cần phải sợ hãi."
"Lộ Vân Phàm, cậu sẽ luôn luôn ở đây chứ, đúng không?" An Hồng nghẹn ngào hỏi.
"Đương nhiên rồi, chỉ cần cậu không đuổi tôi đi." Lộ Vân Phàm cười, cậu ta vỗ về lên gò má đang tràn đầy nước mắt của An Hồng, cười nói, "Nhưng bây giờ cho dù cậu có đuổi tôi đi, thì tôi cũng không đi đâu! An An, tôi xác định chắc chắn với cậu đó!"
An Hồng hít hít mũi, nói: @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Cậu có thuốc lá không?"
Lộ Vân Phàm sửng sốt, lắc đầu nói: "Không có, tôi đi mua nhé?"
Cậu ta mua được thuốc lá cùng bật lửa, cùng An Hồng ngồi cùng một chỗ chậm rãi hút thuốc, khói thuốc lá cùng với đốm lửa cứ lập lòe lập lòe. Trên trời lộ ra ánh sao thưa thớt. An Hồng nhìn trời, mơ hồ nói sâu kín: "Lộ Vân Phàm, cậu nói xem, có phải là mẹ tôi đã ở trên trời rồi hay không, hả?"
Lộ Vân Phàm cũng ngẩng đầu lên, gật đầu nói: "Đúng thế, nhất định là mẹ cậu đang ở trên đó."
"Kỳ thực từ nhỏ đến lớn, thời gian cũng tôi ở chúng với mẹ cũng không nhiều lắm. Thời điểm học trung học, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn tôi vẫn cảm thấy, có mẹ hay là không có mẹ cũng không có gì khác nhau."
"Khi đó đang là thời kỳ phản nghịch của trẻ con ấy mà, khẳng định bất cứ đứa trẻ nào cũng đối nghịch với cha mẹ của mình. Tôi và ba tôi cũng như vậy mà."
"Nói năng giống như cậu đã là người lớn rồi ấy vậy. Chính cậu cũng đang còn là một cậu nhóc đó!."
"An An, ngươi không cần phải nói tôi là cậu nhóc nữa! Tôi đã không phải là trẻ con nữa rồi." Lộ Vân Phàm nghiêm túc nói.
Trong lòng An Hồng nhảy dựng lên. Cô quay đầu lại nhìn xem khuôn mặt của cậu ta. Trong bóng đêm ánh mắt của Lộ Vân Phàm lộ rõ vẻ kiên định, sắc mặt trầm tĩnh. An Hồng cẩn thận đánh giá cậu ta, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com mới phát hiện cậu ta thật sự đã lớn hơn rất nhiều.
Đã nhiều ngày này mọi người bận rộn chạy đôn chạy đáo suốt ngày đêm. Lộ Vân Phàm có khi cũng không nhớ đến chuyện cạo râu. Lúc này cằm của cậu ta râu đã có chút hơi xanh rì, gương mặt trắng trẻo tựa như ánh trăng ở trên trời, ánh mắt sáng ngời giống như ánh sao trên trời. Bả vai cậu ta sớm trở nên rộng lớn, trên người lộ ra một luông hơi thở nam tính trẻ tuổi bồng bột.
Editor: Mẹ Bầu
An Hồng khóc thật lâu, thật lâu. Lộ Vân Phàm chính là nhẹ nhàng vỗ về trên lưng của cô, thỉnh thoảng lại hôn hít lên mái tóc trên đỉnh đầu của cô. Lộ Vân Phàm dịu dàng nói: "An An, cứ khóc đi, khóc ra được thì sẽ không có chuyện gì nữa rồi. Đã có tôi ở đây rồi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cậu không cần phải sợ hãi."
"Lộ Vân Phàm, cậu sẽ luôn luôn ở đây chứ, đúng không?" An Hồng nghẹn ngào hỏi.
"Đương nhiên rồi, chỉ cần cậu không đuổi tôi đi." Lộ Vân Phàm cười, cậu ta vỗ về lên gò má đang tràn đầy nước mắt của An Hồng, cười nói, "Nhưng bây giờ cho dù cậu có đuổi tôi đi, thì tôi cũng không đi đâu! An An, tôi xác định chắc chắn với cậu đó!"
An Hồng hít hít mũi, nói: @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Cậu có thuốc lá không?"
Lộ Vân Phàm sửng sốt, lắc đầu nói: "Không có, tôi đi mua nhé?"
Cậu ta mua được thuốc lá cùng bật lửa, cùng An Hồng ngồi cùng một chỗ chậm rãi hút thuốc, khói thuốc lá cùng với đốm lửa cứ lập lòe lập lòe. Trên trời lộ ra ánh sao thưa thớt. An Hồng nhìn trời, mơ hồ nói sâu kín: "Lộ Vân Phàm, cậu nói xem, có phải là mẹ tôi đã ở trên trời rồi hay không, hả?"
Lộ Vân Phàm cũng ngẩng đầu lên, gật đầu nói: "Đúng thế, nhất định là mẹ cậu đang ở trên đó."
"Kỳ thực từ nhỏ đến lớn, thời gian cũng tôi ở chúng với mẹ cũng không nhiều lắm. Thời điểm học trung học, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn tôi vẫn cảm thấy, có mẹ hay là không có mẹ cũng không có gì khác nhau."
"Khi đó đang là thời kỳ phản nghịch của trẻ con ấy mà, khẳng định bất cứ đứa trẻ nào cũng đối nghịch với cha mẹ của mình. Tôi và ba tôi cũng như vậy mà."
"Nói năng giống như cậu đã là người lớn rồi ấy vậy. Chính cậu cũng đang còn là một cậu nhóc đó!."
"An An, ngươi không cần phải nói tôi là cậu nhóc nữa! Tôi đã không phải là trẻ con nữa rồi." Lộ Vân Phàm nghiêm túc nói.
Trong lòng An Hồng nhảy dựng lên. Cô quay đầu lại nhìn xem khuôn mặt của cậu ta. Trong bóng đêm ánh mắt của Lộ Vân Phàm lộ rõ vẻ kiên định, sắc mặt trầm tĩnh. An Hồng cẩn thận đánh giá cậu ta, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com mới phát hiện cậu ta thật sự đã lớn hơn rất nhiều.
Đã nhiều ngày này mọi người bận rộn chạy đôn chạy đáo suốt ngày đêm. Lộ Vân Phàm có khi cũng không nhớ đến chuyện cạo râu. Lúc này cằm của cậu ta râu đã có chút hơi xanh rì, gương mặt trắng trẻo tựa như ánh trăng ở trên trời, ánh mắt sáng ngời giống như ánh sao trên trời. Bả vai cậu ta sớm trở nên rộng lớn, trên người lộ ra một luông hơi thở nam tính trẻ tuổi bồng bột.
Tác giả :
Hàm Yên