Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 145: Lựa chọn cùng yêu cầu 3
Editor: Mẹ Bầu
Bên ngoài phòng ICU.
An Hồng rốt cục gặp được Lộ Kiến Vũ đang chờ cùng một đám người. Còn có rất nhiều rất nhiều thân thích của nhà Lộ Vân Phàm, chỉ là khi bọn họ nhìn đến cô, ánh mắt đều lộ ra vẻ lạnh lùng, trào phúng và phẫn nộ.
"Chú Lộ!" Cô tiến lên, "Anh ấy như thế nào rồi?"
Lộ Kiến Vũ lạnh lùng nhìn cô, cũng không trả lời, chỉ nói là: "Bạn học An, cháu tới vừa vặn, ta có một chút lời này muốn nói với cháu."
Tìm một cái góc yên lặng, Lộ Kiến Vũ đứng mặt đối mặt với An Hồng.
"Lộ Vân Phàm thoát khỏi nguy hiểm đến tánh mạng rồi." Gương mặt của Lộ Kiến Vũ không chút biểu cảm, trên mặt ẩn giấu một tầng giận tái đi, "Nhưng mà nó bị nứt xương sọ, trong đầu có máu tụ, tạm thời sẽ chưa tỉnh lại, sau này có thể tỉnh được hay không… cũng còn chưa biết chừng. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Liệu có bị lưu lại di chứng hay không, bác sĩ cũng vẫn không dám nắm chắc. Mặt khác, hai chân của nó bị thương nghiêm trọng, chân trái bị gãy hở xương một chỗ, một chỗ khác bị dập nát xương, còn có thật nhiều chỗ xương bị nứt, đùi phải có ba chỗ bị gãy xương… Cũng không biết liệu có bị lưu lại di chứng gì hay không. Ngoài ra trên toàn thân người nó còn có nhiều vết bầm tím ở tổ chức phần mềm. Bạn học An, tại sao nó phải chịu vết thương nặng như vậy, tin tưởng rằng cháu cũng đã hiểu rõ ràng."
An Hồng cúi đầu, không nói chuyện, nhưng trong lòng thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ít nhất là Lộ Vân Phàm vẫn còn sống sót…
Thật là may mắn biết bao!
Nhưng mà vừa nghĩ tới Hàn Hiểu Quân. . . An Hồng tựa như vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận được sự thật này. Cô phát hiện mình - cự tuyệt suy nghĩ.
Lộ Kiến Vũ cũng không thèm để ý sự trầm mặc của An Hồng, tiếp tục nói: "Về chuyện phát sinh giữa mấy người ở trên xe, dღđ☆L☆qღđta không muốn nhiều lời nữa. Nhưng mà, những lời mà cháu đã nói với Hàn Hiểu Quân trước khi lâm chung, thì ta đã nghe thấy được."
An Hồng mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
Trên mặt Lộ Kiến Vũ vẫn không biểu lộ vẻ gì: "Bạn học An, ta chỉ có một đứa con là Lộ Vân Phàm. Nó chính là mạng sống của ta, nhưng mà hiện tại, cái mạng của nó thiếu chút nữa đã bị hủy ở trên tay cháu. Buồn cười nhất chính là, khi nó vẫn còn đang nằm ở trong phòng giải phẫu, vẫn còn chưa biết sống chết như thế nào, thì cháu lại nói với một người đàn ông khác câu nói 'Em yêu anh'. Chuyện giữa những người trẻ tuổi của các cháu, ta thật sự là xem không hiểu." Lộ Kiến Vũ cười lạnh một tiếng, "Bạn học An, ta biết Lộ Vân Phàm thật sự rất thích cháu. Nhưng hiện thời đã xảy ra chuyện như vậy, tin tưởng trong lòng cháu cũng nên biết, hai đứa không có khả năng ở cùng một chỗ."
". . ."
"Lời nói của ta, cháu có nghe thấy rõ không?" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Giọng nói của Lộ Kiến Vũ cũng không vang, nhưng giọng điệu lại lộ ra sự uy nghiêm.
An Hồng gật đầu: "Cháu nghe thấy rõ."
"Cháu có biết phải nên làm như thế nào không?"
"Cháu sẽ chia tay với Lộ Vân Phàm."
"Cháu vẫn chưa hiểu rõ ý của ta." Thần sắc (thần thái và vẻ mặt) của Lộ Kiến Vũ thật ác liệt, không giận dữ nhưng rất uy nghiêm, "Ý của ta là hy vọng cháu - rời đi khỏi thành phố này."
"Vì sao?" An Hồng nhìn lại Lộ Kiến Vũ vẻ không hiểu, "Cháu sẽ không trở lại cùng với Lộ Vân Phàm nữa! Anh ấy. . . Tóm lại cháu đáp ứng với chú, sẽ không bao giờ cùng với anh ấy nữa, vì sao cháu phải rời khỏi cái thành phố này? Cháu đã sinh ra lớn lên ở trong thành phố này! Chú dựa vào cái gì mà nói với cháu mấy lời này?"
"Dựa vào ta là cha đẻ của Lộ Vân Phàm." diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Ánh mắt của Lộ Kiến Vũ nhìn An Hồng đầy sự thâm trầm. Ông đã gần sáu mươi tuổi, vẻ mặt lúc này có chút mệt mỏi lộ rõ sự già nua, "Ta là cha đẻ của Lộ Vân Phàm, ta sẽ giải thích với con ta. Nếu như cháu còn tiếp tục lưu lại nơi này, nó sẽ không chết tâm. Hơn nữa cháu lập tức sẽ tốt nghiệp, ta có thể cấp cho cháu một khoản tiền, cháu có thể đi đến bất cứ thành phố nào mà cháu muốn."
An Hồng ngơ ngác nhìn lại ông, hỏi: "Nếu như cháu không đáp ứng với chú thì sao?"
Khóe miệng của Lộ Kiến Vũ hiện lên một ý cười: "Sự cố xảy ra lần này, toàn bộ là do trách nhiệm Lộ Vân Phàm. Cũng bởi vậy mà Hàn Hiểu Quân bị mất mạng, không biết cháu có hiểu hay không, nếu dựa theo tương quan pháp luật pháp quy, chúng ta sẽ phải bồi thường cho Hàn Hiểu Quân bao nhiêu tiền?"
An Hồng nhăn lại mày.
Lộ Kiến Vũ nói tiếp: "Ta có thể nói cho cháu biết, rất ít, ít đến nỗi làm cho cháu không thể tưởng tượng được. Nhưng mà, nếu như cháu nguyện ý rời đi khỏi thành phố này, ta đây có thể bồi thường cho nhà họ Hàn 300 vạn. Về cơ bản có thể cam đoan cho song thân của Hàn Hiểu Quân có thể yên tĩnh để hưởng thụ tuổi già."
"Ba trăm vạn ư? Yên tĩnh hưởng thụ tuổi già ư?" An Hồng không nhịn được cười, nhưng lại cười đến muốn khóc. Cô lắc đầu lia lịa, "Chú Lộ à, chú có biết là chú đang nói cái gì không? Chú quen biết với Hàn Hiểu Quân sao? Chú có biết anh ấy là người như thế nào không? Chú có biết ba mẹ của anh là người như thế nào không?"
An Hồng òa lên khóc. Cô thật sự không muốn khóc, nhưng bây giờ cô không thể nén nhịn được. Cô tức giận đến toàn thân phát run, "Ba mẹ của Hàn Hiểu Quân, cháu gọi hai người là chú và dì, hơn nữa, ba mẹ của anh ấy đối với cháu mà nói, đối xử tựa như là với con gái của mình vậy. Cháu quen biết với cả nhà bọn họ đã sắp được hai mươi năm, bọn họ đều là người rất tốt rất tốt. Chú và dì trước kia là bán hàng ăn bữa sáng. Mỗi ngày cứ vào hai giờ đêm họ liền dậy để chuẩn bị, sau này bọn họ còn làm cơm trưa, bữa tối, bữa ăn khuya. Mỗi ngày đều đi sớm về tối, vì cái nhà này, vì tương lai con trai của bọn họ có thể có cuộc sống tốt đẹp! Bọn họ đối với những người có văn hóa, có tiền, có quyền như chú mà nói, bọn họ chính là những người dân nhỏ bình thường, thậm chí là người nhà quê. Bọn họ đã sống ở cái thành phố này phấn đấu vài chục năm nay! Hàn Hiểu Quân. . . Hàn Hiểu Quân đối với bọn họ mà nói, cũng là mạng sống của bọn họ! Đó cũng là con trai duy nhất của bọn họ! Hàn Hiểu Quân, anh ấy. . . anh ấy mới có hai mươi lăm tuổi, anh ấy vẫn còn trẻ như vậy! Anh là một người tốt như vậy! Trên cái thế giới này, cháu không thể nào tìm thấy được một người nào khác vừa thiện lương lại vừa ôn hòa giống như anh ấy! Anh ấy đã làm việc thật nỗ lực, chưa bao giờ dựa vào trong nhà. Tất cả đều do anh ấy ra sức dựa vào hai tay của mình mà có! Anh ấy quanh năm suốt tháng sống ở trên công trường cũng không có một câu oán hận. Mọi việc giao đến trong tay anh ấy đều hoàn thành rất đúng hẹn. Anh ấy mua nhà, mua xe, anh ấy vốn dĩ đang có một tương lai rất tốt đẹp! Nhưng bây giờ thì sao? Hiện tại bây giờ? Anh ấy đã chết! Đã chết! Anh ấy đã chết! Anh là bị Lộ Vân Phàm hại chết! Lộ Vân Phàm đã hủy diệt hết thảy hủy diệt tất cả! Vậy mà chú lại nói với cháu rằng, sẽ chu cấp cho hai người bọn họ ba trăm vạn, để cho bọn họ yên tĩnh hưởng thụ tuổi già? Xin hỏi chú, bọn họ còn có cái gì để mà an hưởng tuổi già nữa đây? Con của bọn họ không có! Đây hết thảy đều là do Lộ Vân Phàm tạo thành!"
"Vậy sao?"
Lộ Kiến Vũ nghe An Hồng nói xong những lời này, hừ lạnh lên một tiếng, "Bạn học An, hết thảy những điều này, cháu thật sự cảm thấy tất cả đều là trách nhiệm của Lộ Vân Phàm hay sao? Cháu thật sự cảm giác mình không có một chút trách nhiệm nào hết hay sao? Trong lòng cháu rõ ràng là thích Hàn Hiểu Quân, thì vẫn còn muốn ở cùng với Lộ Vân Phàm. Cháu hãy tự vấn trong lòng mình xem, mưu đồ của cháu là cái gì?"
"Cháu ư. . ." An Hồng sợ đến ngây người, lại khó có thể phản bác lại.
Cô hiểu rõ, người ở bên ngoài nhìn vào, đích xác thì sẽ là như thế. Phải đối mặt với vấn đề này, cô hết đường chối cãi.
"Vậy đến cùng cháu muốn bao nhiêu tiền? Hãy ra giá đi!" Hai tay Lộ Kiến Vũ cắm ở trong túi quần, "Trước đây ta đã nghĩ, cháu sẽ đi du học ở nước ngoài cùng với Lộ Vân Phàm. Rồi sau đó, không bao lâu nữa, hai đứa sẽ tách ra, bởi vì mục đích của cháu cũng đã đạt thành rồi, không phải sao? Hiện tại chuyện đã ra như thế này, kỳ thực cháu cũng vẫn có thể đi ra nước ngoài được. Cháu nghĩ muốn đi đến quốc gia nào, thành phố nào, cháu có thể nói thẳng cùng ta."
". . ." An Hồng ngẩng đầu lên nhìn Lộ Kiến Vũ. Cô khó mà tin được bản thân mình đã nghe được những lời nói này.
"Bây giờ Lộ Vân Phàm tuổi còn trẻ. Nó bị cái gọi là tình yêu là cho đầu óc hôn mê. Chờ đến khi nó hiểu được, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nó sẽ tỉnh táo lại. Bạn học An, ta nói nhiều như vậy, cháu đã nghe rõ chưa? Cháu là một cô gái thông minh, chuyện này đối với cháu mà nói, chỉ có lợi, không có hại. Cháu rời đi, không chỉ có nhà họ Hàn gia có thể có được một số tiền bồi thường lớn, hơn nữa, chính cháu cũng có thể tận tình đề ra yêu cầu của mình. Nếu như cháu cố ý lưu lại, nhà họ Hàn sau khi đã mất đi một đứa con, mà thực chất ngay cả trên ý nghĩa kinh tế, sự bồi thường cũng không lấy được bao nhiêu. Cháu vẫn còn tính kiên trì sao?"
An Hồng phát hiện, cô kỳ thực căn bản là không có được sự lựa chọn.
Đối chọi với một người đàn ông đã mò mẫm lăn lộn vài chục năm ở trên thương trường này, cô không hề có phần thắng.
Hai người trầm mặc một phút đồng hồ, An Hồng chậm rãi mở miệng: "Cháu có thể tự đề ra yêu cầu của mình, có phải không?"
"Đúng thế."
"Được rồi, cháu sẽ đáp ứng với chú, cháu sẽ rời đi, nhưng mà cháu muốn có ba mươi vạn, tiền mặt."
Bên môi Lộ Kiến Vũ hiện lên một nụ cười đầy vẻ khinh miệt: "Tốt lắm, quả nhiên là một cô gái thông minh, xem xét có thể hiểu được thời thế, thấy tốt thì sẽ thu vào. Được, ba mươi vạn, buổi tối ta sẽ đưa cho cháu."
An Hồng gật gật đầu, xoay người muốn đi, bước chân sớm chột dạ.
Lộ Kiến Vũ gọi lại cô: "Còn nữa, tin tưởng rằng cháu cũng nên hiểu rõ, những lời mà ta đã nói với cháu hôm nay, cháu cũng không nên lấy làm đề tài trọng tâm khi nói chuyện phiếm."
"Cháu hiểu rõ." An Hồng không quay đầu lại, "Cháu sẽ không nói với bất luận một người nào."
Bên ngoài phòng ICU.
An Hồng rốt cục gặp được Lộ Kiến Vũ đang chờ cùng một đám người. Còn có rất nhiều rất nhiều thân thích của nhà Lộ Vân Phàm, chỉ là khi bọn họ nhìn đến cô, ánh mắt đều lộ ra vẻ lạnh lùng, trào phúng và phẫn nộ.
"Chú Lộ!" Cô tiến lên, "Anh ấy như thế nào rồi?"
Lộ Kiến Vũ lạnh lùng nhìn cô, cũng không trả lời, chỉ nói là: "Bạn học An, cháu tới vừa vặn, ta có một chút lời này muốn nói với cháu."
Tìm một cái góc yên lặng, Lộ Kiến Vũ đứng mặt đối mặt với An Hồng.
"Lộ Vân Phàm thoát khỏi nguy hiểm đến tánh mạng rồi." Gương mặt của Lộ Kiến Vũ không chút biểu cảm, trên mặt ẩn giấu một tầng giận tái đi, "Nhưng mà nó bị nứt xương sọ, trong đầu có máu tụ, tạm thời sẽ chưa tỉnh lại, sau này có thể tỉnh được hay không… cũng còn chưa biết chừng. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Liệu có bị lưu lại di chứng hay không, bác sĩ cũng vẫn không dám nắm chắc. Mặt khác, hai chân của nó bị thương nghiêm trọng, chân trái bị gãy hở xương một chỗ, một chỗ khác bị dập nát xương, còn có thật nhiều chỗ xương bị nứt, đùi phải có ba chỗ bị gãy xương… Cũng không biết liệu có bị lưu lại di chứng gì hay không. Ngoài ra trên toàn thân người nó còn có nhiều vết bầm tím ở tổ chức phần mềm. Bạn học An, tại sao nó phải chịu vết thương nặng như vậy, tin tưởng rằng cháu cũng đã hiểu rõ ràng."
An Hồng cúi đầu, không nói chuyện, nhưng trong lòng thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ít nhất là Lộ Vân Phàm vẫn còn sống sót…
Thật là may mắn biết bao!
Nhưng mà vừa nghĩ tới Hàn Hiểu Quân. . . An Hồng tựa như vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận được sự thật này. Cô phát hiện mình - cự tuyệt suy nghĩ.
Lộ Kiến Vũ cũng không thèm để ý sự trầm mặc của An Hồng, tiếp tục nói: "Về chuyện phát sinh giữa mấy người ở trên xe, dღđ☆L☆qღđta không muốn nhiều lời nữa. Nhưng mà, những lời mà cháu đã nói với Hàn Hiểu Quân trước khi lâm chung, thì ta đã nghe thấy được."
An Hồng mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
Trên mặt Lộ Kiến Vũ vẫn không biểu lộ vẻ gì: "Bạn học An, ta chỉ có một đứa con là Lộ Vân Phàm. Nó chính là mạng sống của ta, nhưng mà hiện tại, cái mạng của nó thiếu chút nữa đã bị hủy ở trên tay cháu. Buồn cười nhất chính là, khi nó vẫn còn đang nằm ở trong phòng giải phẫu, vẫn còn chưa biết sống chết như thế nào, thì cháu lại nói với một người đàn ông khác câu nói 'Em yêu anh'. Chuyện giữa những người trẻ tuổi của các cháu, ta thật sự là xem không hiểu." Lộ Kiến Vũ cười lạnh một tiếng, "Bạn học An, ta biết Lộ Vân Phàm thật sự rất thích cháu. Nhưng hiện thời đã xảy ra chuyện như vậy, tin tưởng trong lòng cháu cũng nên biết, hai đứa không có khả năng ở cùng một chỗ."
". . ."
"Lời nói của ta, cháu có nghe thấy rõ không?" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Giọng nói của Lộ Kiến Vũ cũng không vang, nhưng giọng điệu lại lộ ra sự uy nghiêm.
An Hồng gật đầu: "Cháu nghe thấy rõ."
"Cháu có biết phải nên làm như thế nào không?"
"Cháu sẽ chia tay với Lộ Vân Phàm."
"Cháu vẫn chưa hiểu rõ ý của ta." Thần sắc (thần thái và vẻ mặt) của Lộ Kiến Vũ thật ác liệt, không giận dữ nhưng rất uy nghiêm, "Ý của ta là hy vọng cháu - rời đi khỏi thành phố này."
"Vì sao?" An Hồng nhìn lại Lộ Kiến Vũ vẻ không hiểu, "Cháu sẽ không trở lại cùng với Lộ Vân Phàm nữa! Anh ấy. . . Tóm lại cháu đáp ứng với chú, sẽ không bao giờ cùng với anh ấy nữa, vì sao cháu phải rời khỏi cái thành phố này? Cháu đã sinh ra lớn lên ở trong thành phố này! Chú dựa vào cái gì mà nói với cháu mấy lời này?"
"Dựa vào ta là cha đẻ của Lộ Vân Phàm." diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Ánh mắt của Lộ Kiến Vũ nhìn An Hồng đầy sự thâm trầm. Ông đã gần sáu mươi tuổi, vẻ mặt lúc này có chút mệt mỏi lộ rõ sự già nua, "Ta là cha đẻ của Lộ Vân Phàm, ta sẽ giải thích với con ta. Nếu như cháu còn tiếp tục lưu lại nơi này, nó sẽ không chết tâm. Hơn nữa cháu lập tức sẽ tốt nghiệp, ta có thể cấp cho cháu một khoản tiền, cháu có thể đi đến bất cứ thành phố nào mà cháu muốn."
An Hồng ngơ ngác nhìn lại ông, hỏi: "Nếu như cháu không đáp ứng với chú thì sao?"
Khóe miệng của Lộ Kiến Vũ hiện lên một ý cười: "Sự cố xảy ra lần này, toàn bộ là do trách nhiệm Lộ Vân Phàm. Cũng bởi vậy mà Hàn Hiểu Quân bị mất mạng, không biết cháu có hiểu hay không, nếu dựa theo tương quan pháp luật pháp quy, chúng ta sẽ phải bồi thường cho Hàn Hiểu Quân bao nhiêu tiền?"
An Hồng nhăn lại mày.
Lộ Kiến Vũ nói tiếp: "Ta có thể nói cho cháu biết, rất ít, ít đến nỗi làm cho cháu không thể tưởng tượng được. Nhưng mà, nếu như cháu nguyện ý rời đi khỏi thành phố này, ta đây có thể bồi thường cho nhà họ Hàn 300 vạn. Về cơ bản có thể cam đoan cho song thân của Hàn Hiểu Quân có thể yên tĩnh để hưởng thụ tuổi già."
"Ba trăm vạn ư? Yên tĩnh hưởng thụ tuổi già ư?" An Hồng không nhịn được cười, nhưng lại cười đến muốn khóc. Cô lắc đầu lia lịa, "Chú Lộ à, chú có biết là chú đang nói cái gì không? Chú quen biết với Hàn Hiểu Quân sao? Chú có biết anh ấy là người như thế nào không? Chú có biết ba mẹ của anh là người như thế nào không?"
An Hồng òa lên khóc. Cô thật sự không muốn khóc, nhưng bây giờ cô không thể nén nhịn được. Cô tức giận đến toàn thân phát run, "Ba mẹ của Hàn Hiểu Quân, cháu gọi hai người là chú và dì, hơn nữa, ba mẹ của anh ấy đối với cháu mà nói, đối xử tựa như là với con gái của mình vậy. Cháu quen biết với cả nhà bọn họ đã sắp được hai mươi năm, bọn họ đều là người rất tốt rất tốt. Chú và dì trước kia là bán hàng ăn bữa sáng. Mỗi ngày cứ vào hai giờ đêm họ liền dậy để chuẩn bị, sau này bọn họ còn làm cơm trưa, bữa tối, bữa ăn khuya. Mỗi ngày đều đi sớm về tối, vì cái nhà này, vì tương lai con trai của bọn họ có thể có cuộc sống tốt đẹp! Bọn họ đối với những người có văn hóa, có tiền, có quyền như chú mà nói, bọn họ chính là những người dân nhỏ bình thường, thậm chí là người nhà quê. Bọn họ đã sống ở cái thành phố này phấn đấu vài chục năm nay! Hàn Hiểu Quân. . . Hàn Hiểu Quân đối với bọn họ mà nói, cũng là mạng sống của bọn họ! Đó cũng là con trai duy nhất của bọn họ! Hàn Hiểu Quân, anh ấy. . . anh ấy mới có hai mươi lăm tuổi, anh ấy vẫn còn trẻ như vậy! Anh là một người tốt như vậy! Trên cái thế giới này, cháu không thể nào tìm thấy được một người nào khác vừa thiện lương lại vừa ôn hòa giống như anh ấy! Anh ấy đã làm việc thật nỗ lực, chưa bao giờ dựa vào trong nhà. Tất cả đều do anh ấy ra sức dựa vào hai tay của mình mà có! Anh ấy quanh năm suốt tháng sống ở trên công trường cũng không có một câu oán hận. Mọi việc giao đến trong tay anh ấy đều hoàn thành rất đúng hẹn. Anh ấy mua nhà, mua xe, anh ấy vốn dĩ đang có một tương lai rất tốt đẹp! Nhưng bây giờ thì sao? Hiện tại bây giờ? Anh ấy đã chết! Đã chết! Anh ấy đã chết! Anh là bị Lộ Vân Phàm hại chết! Lộ Vân Phàm đã hủy diệt hết thảy hủy diệt tất cả! Vậy mà chú lại nói với cháu rằng, sẽ chu cấp cho hai người bọn họ ba trăm vạn, để cho bọn họ yên tĩnh hưởng thụ tuổi già? Xin hỏi chú, bọn họ còn có cái gì để mà an hưởng tuổi già nữa đây? Con của bọn họ không có! Đây hết thảy đều là do Lộ Vân Phàm tạo thành!"
"Vậy sao?"
Lộ Kiến Vũ nghe An Hồng nói xong những lời này, hừ lạnh lên một tiếng, "Bạn học An, hết thảy những điều này, cháu thật sự cảm thấy tất cả đều là trách nhiệm của Lộ Vân Phàm hay sao? Cháu thật sự cảm giác mình không có một chút trách nhiệm nào hết hay sao? Trong lòng cháu rõ ràng là thích Hàn Hiểu Quân, thì vẫn còn muốn ở cùng với Lộ Vân Phàm. Cháu hãy tự vấn trong lòng mình xem, mưu đồ của cháu là cái gì?"
"Cháu ư. . ." An Hồng sợ đến ngây người, lại khó có thể phản bác lại.
Cô hiểu rõ, người ở bên ngoài nhìn vào, đích xác thì sẽ là như thế. Phải đối mặt với vấn đề này, cô hết đường chối cãi.
"Vậy đến cùng cháu muốn bao nhiêu tiền? Hãy ra giá đi!" Hai tay Lộ Kiến Vũ cắm ở trong túi quần, "Trước đây ta đã nghĩ, cháu sẽ đi du học ở nước ngoài cùng với Lộ Vân Phàm. Rồi sau đó, không bao lâu nữa, hai đứa sẽ tách ra, bởi vì mục đích của cháu cũng đã đạt thành rồi, không phải sao? Hiện tại chuyện đã ra như thế này, kỳ thực cháu cũng vẫn có thể đi ra nước ngoài được. Cháu nghĩ muốn đi đến quốc gia nào, thành phố nào, cháu có thể nói thẳng cùng ta."
". . ." An Hồng ngẩng đầu lên nhìn Lộ Kiến Vũ. Cô khó mà tin được bản thân mình đã nghe được những lời nói này.
"Bây giờ Lộ Vân Phàm tuổi còn trẻ. Nó bị cái gọi là tình yêu là cho đầu óc hôn mê. Chờ đến khi nó hiểu được, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nó sẽ tỉnh táo lại. Bạn học An, ta nói nhiều như vậy, cháu đã nghe rõ chưa? Cháu là một cô gái thông minh, chuyện này đối với cháu mà nói, chỉ có lợi, không có hại. Cháu rời đi, không chỉ có nhà họ Hàn gia có thể có được một số tiền bồi thường lớn, hơn nữa, chính cháu cũng có thể tận tình đề ra yêu cầu của mình. Nếu như cháu cố ý lưu lại, nhà họ Hàn sau khi đã mất đi một đứa con, mà thực chất ngay cả trên ý nghĩa kinh tế, sự bồi thường cũng không lấy được bao nhiêu. Cháu vẫn còn tính kiên trì sao?"
An Hồng phát hiện, cô kỳ thực căn bản là không có được sự lựa chọn.
Đối chọi với một người đàn ông đã mò mẫm lăn lộn vài chục năm ở trên thương trường này, cô không hề có phần thắng.
Hai người trầm mặc một phút đồng hồ, An Hồng chậm rãi mở miệng: "Cháu có thể tự đề ra yêu cầu của mình, có phải không?"
"Đúng thế."
"Được rồi, cháu sẽ đáp ứng với chú, cháu sẽ rời đi, nhưng mà cháu muốn có ba mươi vạn, tiền mặt."
Bên môi Lộ Kiến Vũ hiện lên một nụ cười đầy vẻ khinh miệt: "Tốt lắm, quả nhiên là một cô gái thông minh, xem xét có thể hiểu được thời thế, thấy tốt thì sẽ thu vào. Được, ba mươi vạn, buổi tối ta sẽ đưa cho cháu."
An Hồng gật gật đầu, xoay người muốn đi, bước chân sớm chột dạ.
Lộ Kiến Vũ gọi lại cô: "Còn nữa, tin tưởng rằng cháu cũng nên hiểu rõ, những lời mà ta đã nói với cháu hôm nay, cháu cũng không nên lấy làm đề tài trọng tâm khi nói chuyện phiếm."
"Cháu hiểu rõ." An Hồng không quay đầu lại, "Cháu sẽ không nói với bất luận một người nào."
Tác giả :
Hàm Yên