Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 113: Trong buồn ngoài lo

Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh

Chương 113: Trong buồn ngoài lo

  Editor: Mẹ Bầu

     Từ Mạt Mạt sớm đã ngủ rồi, lại bị tiếng nói của An Hồng đánh thức. Mở to mắt, cô nhìn thấy An Hồng đang ngồi xếp bằng ở trên giường, chính là đang cãi nhau cùng đối phương qua di động.

     Từ Mạt Mạt vừa nghe giọng điệu của An Hồng, liền biết ngay là Lộ Vân Phàm ở đầu điện thoại bên kia. Mấy ngày qua tới nay, cô nghe được không ít An Hồng và Lộ Vân Phàm tranh cãi nhau ở trong điện thoại. Cũng giống như lúc này đây, không biết hai người đã nói chuyện đến nơi nào nữa.

     "Em không nói chuyện với anh nữa! Em muốn đi ngủ rồi! Gặp lại sau!" An Hồng hung tợn cúp điện thoại, tiếp theo liền đóng di động lại nhét vào dưới cái gối. Tất cả các động tác An Hồng làm đều liền mạch lưu loát. @MeBau*[email protected]@ Từ Mạt Mạt nhìn cô nhanh chóng bò lên giường xoay chuyển mấy vòng, rồi sau liền hướng mặt xuống, bổ nhào vào trên giường.

     "Chuyện thế nào vậy?" Từ Mạt Mạt đứng lên uống một ngụm nước, "Hơn nửa đêm tinh thần của cậu cũng không tệ lắm nhỉ! Hôm nay đi đường núi nhiều như vậy mà cũng không thấy cậu mệt mỏi chút nào."

     An Hồng bỏ ở trên giường Từ Mạt Mạt, kéo tấm chăn mỏng che đầu lại: "Tiểu Bạch, tớ đang cực kỳ phiền lòng."

     "Phiền lòng cái gì chứ?"

     "Tớ cũng không biết, chỉ biết chính là phiền lòng." An Hồng kéo tấm chăn mỏng xuống để lộ ra đôi mắt, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Tiểu Bạch, cậu cảm thấy tớ và Lộ Vân Phàm còn có thể ở một chỗ được không?"

     "Thế nào lại không thể chứ? Lộ Vân Phàm luôn luôn đối xử với cậu tốt lắm kia mà. Chỉ là gần đây cậu đã phải chịu áp lực quá lớn, nếu có chút thoải mái hơn, thì không có chuyện gì là không qua được."

     An Hồng ngồi dậy, khép mắt lại. nói: "Cũng là bởi vì anh ấy đối xử với tớ thật tốt quá, cho nên tớ mới sợ. Tớ nói thật với cậu, Tiểu Bạch, càng ngày tớ càng cảm thấy chuyện giữa tớ và Lộ Vân Phàm chắc là không có kết quả gì đâu."

     "Vì sao cậu lại nói như vậy? Cậu đang sợ cái gì?" Từ Mạt Mạt kinh ngạc.

     "Tớ và anh ấy không phải là người trong cùng một thế giới." Cảm xúc của An Hồng có chút sa sút, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn "Cậu có biết trên đường đi, Vân Phàm đã nói với tớ cái chuyện gì hay không? Anh ấy nói muốn kết hôn với tớ. Tớ căn bản là không muốn nghĩ xa như vậy. Tớ cảm thấy, có một ngày nào đó anh ấy sẽ rời đi khỏi tớ."

     Từ Mạt Mạt trừng mắt thật to: "Tại sao cậu lại suy nghĩ như vậy chứ? Tiểu Hắc, gần đây quả thật là cậu đã quá mệt mỏi rồi, cậu chớ có suy nghĩ quá nhiều như vậy. Chỉ là Lộ Vân Phàm nghĩ muốn làm những chuyện gì đó làm cho cậu ta phải rộn lòng. Về chuyện này cậu đừng vội phát hỏa, cậu ta còn trẻ tuổi, nhưng mà xác định tình cảm của cậu ta đối với cậu thì rất tốt đó. Tất cả mọi người đều nhìn thấy như vậy! Cậu hãy cho Lộ Vân Phàm một chút thời gian, rồi cậu ta sẽ trở thành chín chắn thôi."

     An Hồng lắc đầu: "Cũng bởi vì là biết anh ấy còn trẻ tuổi, cho nên tớ mới cảm thấy rằng tớ và anh ấy sẽ không có tương lai. Cậu cũng biết đó, bà ngoại tớ không còn chống đỡ được bao lâu nữa. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Tuy rằng tớ rất sợ ngày đó sẽ tiến đến, nhưng rồi một ngày nào đó nó cũng vẫn sẽ đến. Tới lúc đó, người thân thiết nhất của tớ ở trên thế giới này cũng chỉ còn lại có một mình Tiêu Lâm! Tớ gần như chính là chỉ còn hai bàn tay trắng rồi. Mà Lộ Vân Phàm thì sao đây? Điều kiện  của nhà anh tốt như vậy, bản thân anh ấy lại ưu tú như vậy, đợi đến khi anh ấy đã trưởng thành lên một ít, có lẽ anh ấy sẽ xuất ngoại để đào tạo chuyên sâu, Cũng có lẽ sẽ đi Bắc Kinh, Thượng Hải để làm việc. Cũng có lẽ sẽ lưu lại ở nước ngoài không trở lại trong nước nữa. Đến lúc đó thế giới quan của anh ấy sẽ được mở rộng rất nhiều, sẽ quen biết được càng nhiều người ưu tú hơn, trong đó cũng sẽ bao gồm rất nhiều các cô gái..."

     Nói tới đây, An Hồng "Hừ" lên một tiếng giống tự giễu vậy. "Tiểu Bạch, tới lúc đó, cậu cảm thấy ở trong mắt anh ấy tớ sẽ được coi như là cái gì? Hiện tại anh ấy mới có mười chín tuổi thôi! Cuộc sống của anh đều còn chưa bắt đầu, tớ thật sự không cảm thấy được, liệu mình đủ tư cách để có thể tiếp tục làm người bạn trên đường đi của anh ấy nữa không!"

     Nghe xong những lời An Hồng nói, Từ Mạt Mạt trở nên trầm mặc. Không thể phủ nhận, những lời mà An Hồng nói rất có đạo lý. Tuổi thanh xuân của người con gái thật là ngắn ngủi, Từ Mạt Mạt cũng không dám vỗ ngực nói bảo đảm với An Hồng rằng Lộ Vân Phàm sẽ không thay đổi. Dù sao loại chuyện tình cảm này, không ai có thể nói chính xác được.

     Từ Mạt Mạt cũng chỉ có thể khuyên nhủ với An Hồng: "Ai dà Tiểu Hắc à, tớ cảm thấy là cậu đã có chút buồn lo vô cớ rồi, không cần phải bi quan như vậy đâu! Đến đây, trước làm điếu thuốc đã."

     Từ Mạt Mạt châm cho An Hồng một điếu thuốc lá, sau đó lại tự đốt cho mình một điếu khác: "Cậu có nhớ lời thoại ở trong phim “Titanic" như thế nào không, 'Hãy hưởng thụ mỗi một ngày', chị đây tặng cho em!"

     An Hồng híp mắt phun ra một ngụm khói, cười khổ lắc đầu, nói: "Tớ không phải là buồn lo vô cớ đâu. Là tớ muốn phòng ngừa chu đáo thôi. Chung quy là tớ đã suy nghĩ, đến một ngày nào đó tớ và Lộ Vân Phàm sẽ kết thúc thôi! Không nói gạt cậu, tớ đã từng có ý nghĩ chia tay với anh ấy."

     "Hả?" Từ Mạt Mạt kinh ngạc.

     "Nếu như dây dưa cái vài năm xong rồi kết thúc thê thảm, còn không bằng chia tay nhau sớm một chút. Đối với anh ấy, đối với tớ, sự thương tổn chỉ là một chút nhỏ nhoi. Hơn nữa, ba anh ấy luôn luôn không thích tớ! Có lẽ nhìn Lộ Vân Phàm yêu đương với tớ, thì ông ấy còn có thể mở một mắt nhắm một mắt, thực tế nghĩ muốn nói đến chuyện kết hôn gì đó, nhất định ba anh ấy sẽ không đồng ý."

     "Tiểu Hắc Tiểu Hắc, cậu nói thật với tớ, tớ liền hỏi cậu một câu thôi." Từ Mạt Mạt leo đến trước mặt An Hồng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, "Vậy đến cùng, cậu có thích Lộ Vân Phàm hay không?"

     "Cậu muốn nghe lời nói thật?"

     Từ Mạt Mạt gật đầu không ngừng.

     "Tớ nói với cậu một chuyện như thế này." An Hồng cắn môi nghĩ nghĩ, "Mấy tháng trước tớ đã từng hỏi Hiểu Quân, hỏi anh ấy đã từng có thích Tần Nguyệt hay không. Hiểu Quân nói với tớ, anh ấy cho rằng đã từng thích, thế nhưng đến bây giờ mới phát hiện ra, cái loại cảm giác ấy không phải là thích. Cho nên Tiểu Bạch, tớ thật sự rất sợ hãi, thật sự sợ hãi. Sợ hãi vì tớ cho rằng bây giờ tớ thích Lộ Vân Phàm, thế nhưng là rồi nhiều nhiều năm sau, tớ sẽ phát hiện ra rằng loại cảm giác này không phải là thích."

     Từ Mạt Mạt có chút choáng váng: "Tớ nghe mà không hiểu gì hết."

     "Thật đần chết đi được! Tớ muốn nói là, bây giờ Lộ Vân Phàm đối với tớ rất tốt, thật cưng chiều tớ, thật quan tâm đến tớ, thật chăm sóc cho tớ! Tớ thừa nhận bản thân phi thường hưởng thụ loại cảm giác này, phi thường vui vẻ cùng với anh ấy. Nhưng tớ không biết đây rốt cuộc có tính là thích hay không? Tớ sợ hãi đây chỉ là một loại cảm giác sai lầm! Tớ sợ hãi là vì mình đã lẫn lộn giữa hai loại cảm xúc cảm động và yêu thích với nhau rồi, hiểu chưa?"

     Từ Mạt Mạt lắc đầu, lập tức lại gật đầu một cái: "Kỳ thực muốn rõ ràng minh bạch cũng thật dễ dàng thôi mà. Tớ cũng đã từng đã nghĩ tới, Tiểu Cốc còn đang học đại học, tớ hiện tại cũng đang học đại học, nếu hai chúng tớ chia tay rồi, thì tớ sẽ như thế nào. Kết luận chính là, tớ sẽ phi thường phi thường thương tâm, vì thế tớ xác thực tin tưởng, chính mình tuyệt đối là sẽ không rời bỏ anh ấy. Anh ấy cũng giống như vậy, cho nên hai chúng tớ đã quyết định sau khi tốt nghiệp xong, thì một năm sau sẽ kết hôn. Cho nên cậu chỉ cần thiết tưởng một chút, nếu hiện tại cậu chia tay với Lộ Vân Phàm, thì cậu sẽ như thế nào, sẽ cảm thấy thế nào, cậu có đau lòng hay không? Có khó chịu hay không?"
Tác giả : Hàm Yên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại