Thanh Xuân Bên Anh
Chương 70: Tìm thấy giác mạc phù hợp
Vốn dĩ quy định của bệnh viện là không được chuyển đổi bác sĩ điều trị, bệnh viện là nơi công cộng, không phải muốn đổi là đổi được. Nhưng Kì Lân là ai cơ chứ - ông không đổi, tôi đuổi ông. Vậy cho nên nào ai dám từ chối, còn nữa nếu như từ chối xác định là cả nhà phải ăn cám rồi....Còn biết điều nịnh nọt một chút có khi lại được ăn cả bát vàng
* Sáng ngày hôm sau
- Cô Diệp Tiểu Nhi sao..??
Y tá vừa đi vào phòng cầm trên tay một tập giấy tờ, miệng nói nhưng mắt vẫn gián chặt tập tài liệu. Y ta này làm việc rất nghiêm túc thì phải
- Phải, là tôi
- Hiện tại đã có người hiến giác mạc cho cô, ngày mai có thể làm phẫu thuật. Cô chuẩn bị tinh thần tốt nhé, thường khi mới vào phòng giải phẫu sẽ rất sợ. Nhưng đừng lo lắng, còn có mọi người cổ vũ cho cô, bên cạnh cô
Y tá nhàn nhạt nói, Diệp Nhi trong lòng cảm thán một câu " thà không nói còn đỡ sợ, càng nói tôi lại càng sợ ý " , xong đang định rời đi thì Diệp Nhi hỏi
- Khoan đã, tôi có thể biết là ai đã hiến giác mạc cho tôi không
Cô cũng muốn biết là ai, người sống hay... sắp chết. Nếu là người còn sống cô không tiếp nhận được, như vậy là trái với đạo lí. Hoặc là có thể do ai bắt buộc thì làm sao. Cô đã từng xem rất nhiều bộ phim, vì kiếm tiền nuôi sống gia đình mà cô gái phải hiến giác mạc, bán một bên thận để kiếm tiền...Nghĩ đến đây thôi cô không khỏi rùng mình
- Là người sắp chết, anh ta biết có người cần giác mạc nên đã hiến lại cho cô...Cô yên tâm
Y tá thở dài, chả hiểu nổi vì sao cái người hiến giác mạc kia lại muốn giấu thân phận. Hơn nữa nhìn anh ta vẫn còn khoẻ mạnh, khi nãy xét nghiệm mọi thứ hoàn toàn bình thường. Nhìn qua người anh ta chắc cũng không phải nghèo khó gì mà bán giác mạc. Khuôn mặt không góc chết này mà lại chịu hiến giác mạc, sống cả đời với bóng tối sao. Thật không hiểu giới trẻ hiện nay đầu óc thế nào nữa! Đã nhiều lần khuyên nhủ vậy mà anh ta cũng không chịu nghe. Khuôn mặt không cảm xúc nhưng lại mang một vẻ đau thương nói với y tá
- " Tôi làm vậy là để trả nợ "
Y tá rùnh mình, trả nợ gì mà phải trả cả đôi mắt. Chỉ lắc đầu sau đó chuyển hồ sơ sang cho bác sĩ "
****
- Vậy sao, vậy tôi có thể gặp người nhà họ để cảm ơn không? Hay được gặp anh ta để cảm ơn cũng được
Người ta có ơn cứu mình thì cũng phải đi nói lời cảm ơn. Cô có thể chắc chắn người đàn ông này là người tốt, tấm lòng cũng không kém
- Rất tiếc, anh ta yêu cầu không tiết lộ danh tính. Vì vậy chúng tôi cũng không thể giúp được gì cho cô
Kì Lân nheo mắt, nếu như người bình thường thì sẽ không có gì giấu giếm danh tính cả. Hơn nữa còn cả người thân cũng không gặp sao. Hình như anh đang phát hiện ra điều gì đáng nghi ngờ
* Sáng ngày hôm sau
- Cô Diệp Tiểu Nhi sao..??
Y tá vừa đi vào phòng cầm trên tay một tập giấy tờ, miệng nói nhưng mắt vẫn gián chặt tập tài liệu. Y ta này làm việc rất nghiêm túc thì phải
- Phải, là tôi
- Hiện tại đã có người hiến giác mạc cho cô, ngày mai có thể làm phẫu thuật. Cô chuẩn bị tinh thần tốt nhé, thường khi mới vào phòng giải phẫu sẽ rất sợ. Nhưng đừng lo lắng, còn có mọi người cổ vũ cho cô, bên cạnh cô
Y tá nhàn nhạt nói, Diệp Nhi trong lòng cảm thán một câu " thà không nói còn đỡ sợ, càng nói tôi lại càng sợ ý " , xong đang định rời đi thì Diệp Nhi hỏi
- Khoan đã, tôi có thể biết là ai đã hiến giác mạc cho tôi không
Cô cũng muốn biết là ai, người sống hay... sắp chết. Nếu là người còn sống cô không tiếp nhận được, như vậy là trái với đạo lí. Hoặc là có thể do ai bắt buộc thì làm sao. Cô đã từng xem rất nhiều bộ phim, vì kiếm tiền nuôi sống gia đình mà cô gái phải hiến giác mạc, bán một bên thận để kiếm tiền...Nghĩ đến đây thôi cô không khỏi rùng mình
- Là người sắp chết, anh ta biết có người cần giác mạc nên đã hiến lại cho cô...Cô yên tâm
Y tá thở dài, chả hiểu nổi vì sao cái người hiến giác mạc kia lại muốn giấu thân phận. Hơn nữa nhìn anh ta vẫn còn khoẻ mạnh, khi nãy xét nghiệm mọi thứ hoàn toàn bình thường. Nhìn qua người anh ta chắc cũng không phải nghèo khó gì mà bán giác mạc. Khuôn mặt không góc chết này mà lại chịu hiến giác mạc, sống cả đời với bóng tối sao. Thật không hiểu giới trẻ hiện nay đầu óc thế nào nữa! Đã nhiều lần khuyên nhủ vậy mà anh ta cũng không chịu nghe. Khuôn mặt không cảm xúc nhưng lại mang một vẻ đau thương nói với y tá
- " Tôi làm vậy là để trả nợ "
Y tá rùnh mình, trả nợ gì mà phải trả cả đôi mắt. Chỉ lắc đầu sau đó chuyển hồ sơ sang cho bác sĩ "
****
- Vậy sao, vậy tôi có thể gặp người nhà họ để cảm ơn không? Hay được gặp anh ta để cảm ơn cũng được
Người ta có ơn cứu mình thì cũng phải đi nói lời cảm ơn. Cô có thể chắc chắn người đàn ông này là người tốt, tấm lòng cũng không kém
- Rất tiếc, anh ta yêu cầu không tiết lộ danh tính. Vì vậy chúng tôi cũng không thể giúp được gì cho cô
Kì Lân nheo mắt, nếu như người bình thường thì sẽ không có gì giấu giếm danh tính cả. Hơn nữa còn cả người thân cũng không gặp sao. Hình như anh đang phát hiện ra điều gì đáng nghi ngờ
Tác giả :
Na